Khổng Tiểu Tước mân mê cái miệng nhỏ nhắn, khua đôi tay trắng như phấn, dường như có chút uy hiếp.
Lão yêu tu Biến Hoá hậu kỳ bên cạnh này đột nhiên biến sắc, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Người trước mặt này chính là một trong những Nguyên Tôn danh chấn Nội Hải. Trong mắt mọi người, thành tựu, địa vị của hắn thậm chí sánh ngangvới Thiên Thu Vô Ngân.
Thử nghĩ xem, đối mặt với nhân vật như thể ai mà không cung kính, lời nói và việc làm không cẩn thận, nhắm mắt theo đuôi?
Dương Phàm nghe thế cũng không tức giận, cũng chỉ cười khổ:
- Con tiểu Khổng Tước như ngươi, từ khi chia tay ở Thiên Lan điện tới giờ đã gần trăm năm rồi mà vẫn bướng bỉnh, không biết trái phải như thế!
Đang nói lời này thì trong lòng Dương Phàm cũng có một chút ấm áp và vui mừng.
Trăm năm trước, Dương Phàm chỉ là một nhân vật nhỏ như con kiến ở Nội Hải mà thôi. Có rất nhiều cường giả nơi này gặp hắn nhưng cũng không quá để ý tới hắn.
Nhưng sau khi hắn trở thành chí cường giả của Nội Hải thì thái độ của những người này không ai là không thay đổi một trăm tám mươi độ cả!
Mà chân chính coi hẳn là bằng hữu lại vẫn rất ít, ít nhất cũng không có loại cách biệt như thế!
Dương Phàm lại nói chuyện phiếm với Khổng Tiểu Tước một lúc, mời nàng đi tới động phủ của mình. Tên hộ vệ Biến Hoá hậu kỳ kia đối với nàng như hình với bóng.
- Da thúcNgươi có thể đừng đi theo ta nữa được không? Có đại ca ca bên cạnh, ai dám xúc phạm ta chứ?
Khổng Tước tiểu yêu làm nũng với lão yêu tu bên cạnh, giọng điệu rất năn nỉ.
Lần này nàng vất vả lắm mới rời tộc đàn, phía sau lúc nào cũng có một gã hộ vệ, rất mất tự do.
- Được rồi, đã có Nguyên Tôn đại nhân bên cạnh thì ta tự nhiên không lo lắng gì rồi!
Da thúc dặn dò một câu, thâm ý nhìn Dương Phàm một cái thật sâu.
Dương Phàm cảm giác là lạ, đưa Khổng Tiểu Tước về động phủ của mình.
- Ồ, sao lại có một tiểu hài tử xấu xí tới đây
Hồ Phi nhìn Dương Phàm mang theo Khổng Tiểu Tước vể thì lộ ra bộ dáng tò mò.
Khổng Tiểu Tước nghe thế thì nổi cơn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng buồn bực, phản kích lại:
- Ngươi này tên hầu tử chết bẫm, người chẳng ra người, yêu chẳng ra yêu
- Ngao
Hồ Phi nghe thế lập tức giận dữ, nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đã lao lên đánh đấm.
Trên người hắn phóng xuất ra một cỗ khí tức cấm kỵ cuồng bạo, dọa cho Khổng Tước tiểu yêu tái cả mặt, thân mình hơi run lên.
- Ngươikhí tức trên ngườicấm kỵ chi huyết!
Khuôn mặt Khổng Tiểu Tước thất sắc, nhìn chằm chằm Hồ Phi, bộ dáng vô cùng khiếp sợ.
- Ngao
Hồ Phi tức giận lắm, đối với thái độ của Khổng Tước tiểu yêu thì vô cùng bất mãn.
- Ha haHồ Phi ngươi không được làm càn. Đây là bằng hữu của ta ở Thiên Lan điện, Khổng Tiểu Tước.
Dương Phàm mỉm cười, giới thiệu Khổng Tiểu Tước cho Vân Vũ Tịch.
- Ngươi chính là Khổng Tiểu Tước?
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Vũ Tịch lộ ra đôi chút kỳ dị, đi tới bên cạnh Khổng Tiểu Tước, nắm lấy tay nàng.
- Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp
Đôi mắt Khổng Tiểu Tước sáng bừng lên nhìn Vân Vũ Tịch, không kìm nổi lòng nói.
Đối với Vân Vũ Tịch, nàng cảm nhận được một cảm giác thân cận không cách nào tả nổi, nhanh chóng hòa hợp với tuyệt thế mỹ nhân này.
Sau đó, Khổng Tiểu Tước lại líu ríu một trận, nắm lấy tay Vân Vũ Tịch, bộ dáng vô cùng thân thiết.
Vân Vũ Tịch khéo về lắng nghe nên hai người rất nhanh hòa mình.
Trái lại Dương Phàm và Hồ Phi lại như bị bỏ rơi.
Hồ Phi dựa vào góc tường, hai tay khoanh trước ngực, con mắt nhìn Khổng Tiểu Tước rất khó chịu.
Dương Phàm nhún vai, hơi có chút bất đắc dĩ, lại cười giải thích cho Hồ Phi về lý do Khổng Tiểu Tước tới đây.
- Khổng Tước Vương?
Hồ Phi bĩu môi, lẩm bẩm:
- Là địa bàn của tiểu thí hài này sao? Ta không có mấy hứng thú.
- Ngươi không đi là tốt nhất, miễn cho bao nhiêu phiền toái.
Dương Phàm hơi buông lỏng một hơi.
Bộ dáng của Hồ Phi và Khổng Tiểu Tước rõ ràng là không hợp. Nếu đi tới địa bàn Khổng Tước Vương thì thật sự có thể trêu chọc rất nhiều phiền toái.
Nghe Dương Phàm nói thế thì tựa hồ càng thêm buồn bực, như sinh ra dỗi hờn.
Mấy ngày sau, quan hệ giữa Khổng Tiểu Tước và Vân Vũ Tịch quả thực không tệ, còn thường xuyên làm nũng với Dương Phàm. Người không hiểu rõ thậm chí còn coi hai người là huynh muội.
Chỉ có Hồ Phi và Khổng Tiểu Tước là tính cách hoàn toàn không hợp, có vài lần thiếu chút nữa đã vung tay rồi.
Khổng Tước tiểu yêu dù thực lực không bằng Hồ Phi nhưng có Dương Phàm và Vân Vũ Tịch che chở nên thật ra cũng không sợ hắn.
Hồ Phi càng thấy buồn bực, lại chạy ra hải vực bên cạnh, đi tìm một số yêu tu bậc cao để tiết bực.
Rốt cục rồi Khổng Tiểu Tước cũng thúc dục Dương Phàm xuất phát.
- Đại ca ca, rời đi lâu như thế chắc chắn sẽ khiến mẫu thân lo lắng, mau theo ta đi Thất Vũ Đảo thôi.
Khổng Tiểu Tước nắm lấy cánh tay Dương Phàm lắc lắc.
- Dương đại ca, huynh theo Tiểu Tước đi đi, ta và Hồ Phi sẽ ở lại Tam Linh Sơn.
Vân Vũ Tịch rất hiểu tâm ý nói.
- Được rồi, ta sẽ đi!
Dương Phàm gật đầu, cũng không định mang hai người đi.
Xâm nhập vào trọng địa của yêu tộc, Dương Phàm đi một mình lại càng thuận tiện. Hắn tự cho rằng ở Nội Hải này, không có bất kỳ thế lực nào có thể lưu hắn lại.
Cứ thế, Dương Phàm theo hai người Khổng Tước tiểu yêu đi về phía hải vực của Khổng Tước Vương.
Từ hải vực của Thiên Dực Vương đi tới hải vực Khổng Tước Vương vô cùng xa xôi.
Lấy tu vi thấp nhất là Khổng Tước tiểu yêu làm tiêu chuẩn thì muốn bay tới mục tiêu cũng phải mất gần một năm.
Thấy vậy, Dương Phàm đơn giản là mang theo Khổng Tước tiểu yêu, tốc độ tất nhiên là nhanh hơn nhiều, chỉ qua ba tháng, cả ba đã thoải mái bay tới hải vực của Khổng Tước Vương.
Nhưng so với địa bàn của Thiên Dực Vương thì hải vực của Khổng Tước Vương lại lớn hơn vài lần, rộng tới hơn triệu dặm.
Theo phạm vi lãnh, địa mà nhìn nhận thì trong số bảy đại Yêu Tôn, địa vị thế lực của Khổng Tước Vương đều mạnh hơn Thiên Dực Vương nhiều.
Hơn triệu dặm hải vực, muốn tới được trọng địa Thất Vũ Đảo của Khổng Tước Vương thì còn mất một đoạn thời gian nữa.
Một ngày kia, hải vực phía trước có đạo đạo sóng lớn bốc lên, phiêu đãng bất tận, thanh thế kinh người.
Ánh mắt Dương Phàm nhíu lại, thần thức quét về phía trước,
Chỉ thấy một tòa thành bảo màu đen rất lớn phát ra ma khí lành lạnh lơ lửng ở giữa mặt biển, đang ở ngoài trăm dặm.
Tòa Ma thành này so với Thiên Khung Thành lúc trước còn lớn gấp đôi, những yêu tu phụ cận đều vô cùng sợ hãi nó.
Ngay cả ba người Dương Phàm ở xa ngoài cả trăm dặm mà cũng có thể cảm nhận được áp bách do khí thế hùng hồn này mang tới.
- Đó dĩ nhiên làMa Vân Thành.
Dạ thúc bên cạnh Khổng Tước tiểu yêu kinh sợ nói,
Ma Vân Thành đứng đầu trong bốn đại thành của Nội Hải. Đây chính là thành trì do Thác Thiên Ma Vương, ma đạo chí tôn chưởng quản.
- Chúng ta đã sớm biết Ma Vân Thành tiến nhập vào hải vực của Khổng Tước Vương nhưng cũng không ngờ lại đụng phải nó.
Sắc mặt Dạ thúc biến đổi, có vài phần lo lắng.
Đối mặt với một thế lực nhân loại ở Nội Hải, gần như đã tồn tại vô số năm tháng, bất cứ thế lực nào cũng không dám lơ là.
Ma Vân Thành không chỉ đại biểu cho một tòa thành mà còn có một sự uy hiếp lớn hơn nữa, đến từ chính Thác Thiên Ma Vương, kẻ được xưng là ma đầu vô địch, có thể khiêu chiến Hóa Thần kỳ.
Từ khi hai đại ma công đại thành thì Thác Thiên Ma Vương ở Nội Hải chưa từng thất bại.
Lúc trước, thực lực của tôn tử Chu Hồng của Thác Thiên Ma Vương thể hiện ở trong Thiên Lan điện đã phản ánh đôi chút điều này.
- Có nên đi vòng qua hay không?
Vẻ mặt Dạ thúc cẩn trọng đề nghị.
- Đi vòng qua sao?
Khổng Tước tiểu yêu cười lạnh một tiếng:
- Đây chính là địa bàn của chúng ta, dựa vào cái gì mà khiến chúng ta phải đi vòng qua bọn hắn.
Dạ thúc nghe thế hơi gật đầu, cảm giác câu này cũng không sai, ở trên địa bàn của mình không thể tự làm mất đi khí thế của mình.
- Huống chi có đại ca ca ở đây, chúng ta cũng không sợ Thác Thiên Ma Vương gì gì đó.
Khổng Tước tiểu yêu cười hì hì, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy, nhìn rất đáng yêu.
Dương Phàm cười nhạt:
- Cũng không cần đi vòng qua đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Đồng thời là một trong năm đại Nguyên Tôn, Dương Phàm không cần phải đi vòng. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có chút tò mò, muốn kiến thức một chút về Thác Thiên Ma Vương, kẻ tung hoành khắp Nội Hải này.
Cứ như thế, ba người vẫn tiếp tục bay về phía Ma Vân Thành.
Kết quả là còn chưa tới gần thành này chừng hai ba mươi dặm đã có một cỗ ma khí tràn đầy địch ý và uy hiếp từ trong Ma Vân Thành tràn ra. Mười mấy đạo thần thức bậc cao không kiêng dè gì áp bách tới.
- Hừ!
Dạ thúc hừ lạnh một tiếng, thần thức bắn ngược lại. Uy lực của yêu tu Biến Hoá hậu kỳ đã đánh văng mười mấy đạo thần thức kia, thậm chí có mấy đạo thần thức đã trực tiếp bị thương.
Lập tức, cả đám mười mấy người ở trong Ma Vân Thành đều vô cùng kinh hãi và giận dữ.
Tuy nhiên, trước sau từ trong Ma Vân Thành lại truyền ra ha ba đạo áp bách của Nguyên Anh đại tu sĩ, khiến cho Khổng Tước tiểu yêu và Dạ thúc kinh hãi không thôi.
Hưu
Từ trong Ma Vân Thành lại bay ra hơn trăm đạo ma quang, cầm đầu là hai người: Một tên có dáng người mập mạp, vẻ mặt ngang tàng; người còn lại là một lão già mặc hắc sam, thân mình khô gầy như que củi. Từ trên người này đều tán phát ra ma uy kinh nhân, thực lực không kém hơn Tam U lão ma chút nào.
Hơn trăm người phía sau đều là hạng người Kim Đan kỳ, số lượng rất đông khiến thanh thế kinh người.
- Là hắn.
Ánh mắt Dương Phàm lập tức nhìn về phía tên mập mạp có vẻ mặt ngạo mạn kia, Hắn khôngphải là Chu Hồng thì là ai?
Năm đó, ở trong Thiên Lan điện, Dương Phàm, Khổng Tước tiểu yêu đã có chút xung đột với Chu Hồng. Phân thân Thạch Thiên Hàn của hắn lại đánh một trận long trời lở đất với Chu Hồng.
- Chu Hồng.
Thân sắc của Khổng Tước tiểu yêu hơi đổi thốt lên.
- Là các ngươi
Chu Hồng tức giận nhận ra Dương Phàm, Khổng Tước tiểu yêu, sắc mặt trầm xuống.
Trăm năm qua đi, tiến bộ của Chu Hồng cũng không nhỏ, đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.
Trên thực tế, lúc trước khi tiến vào Thiên Lan điện thì hắn nếu không cố ý áp chế cảnh giới đã tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi, chỉ là vì chờ đợi kỳ ngộ trong Thiên Lan điện nên mới làm thế.
- Hừ, Chu Hồng. Tới địa bàn của bản điện hạ mà ngươi còn dám kiêu ngạo như thế sao?
Khổng Tước tiểu yêu mân mê cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ ta đây nói.
Chu Hồng hơi giật mình. Nơi này quả thật chính là địa bàn của Khổng Tước Vương. Nhưng hắn chợt cười dài nói:
- Ma Vân Thành ta đi qua đâu thì nơi đó không ai dám xưng là địa bàn của mình, thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.
Qua gần trăm năm, tính cách cuồng ngạo của Chu Hồng vẫn như trước, không thay đổi chút nào.
- Ha haTiểu bàn tử, chu gì gia gia ngươi đi ra đây cũng chưa chắc có tư cách nói lời này!
Thanh âm hời hợt của Dương Phàm nhẹ nhàng truyền tới.
Đồng tử Chu Hồng co rụt lại, dừng lại trên mặt Dương Phàm, sắc mặt liên tục biến đổi.
Ở trong Thiên Lan điện, đối tượng của hắn đối với Dương Phàm cũng không sâu, chỉ biết một cái họ hắn, ngay cả tên cũng không rõ ràng. Dù sao, chân chính đại chiến với hẳn là Thạch Thiên Hàn.
Chỉ là gần trăm năm qua, trong Nội Hải có một người gọi là cường giả Dương Phàm, hoàng không xuất thế, nghe nói từng từ trong Thiên Lan điện đi ra.
- Chu Hồng, nhìn thấy Nguyên Tôn nhân loại của Nội Hải mà còn dám tự cao tự đại, coi trời bằng vung sao? Còn không mau bái kiến!
Trên người Dạ thúc tản mát ra một cỗ uy áp, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
- Cái gì?
Nguyên Tôn nhân loại của Nội Hải?
Chu Hồng kinh tâm động phách, khó tin nhìn Dương Phàm. Hắn phát hiện ra tu vi của người này sâu không lường được, không thể nhìn thấu.
"Chẳng lẽ hắn thật sự là"
Trong lòng đám người Chu Hồng, bao gồm cả tên đại tu sĩ hậu kỳ mặc hắc sam kia cũng đều nổi lên kinh đào hải lãng, vẻ mặt cứng đơ.