- Muốn giải trừ loại trùng độc này cũng không khó. Dương mỗ có một loại phép thuật độc môn có thể khắc chế những độc thuật bình thường, về phần có thể đối phó được loại trùng độc này không thì ta cũng không thể nắm chắc hoàn toàn được.
Dương Phàm chậm rãi nói. trong lòng quả thật cũng có chút căng thẳng. Dù sao. đây cùng là trận chiến đầu tiên từ khi hắn trở lại tu tiên giới. phải cố gắng đạt được toàn thắng.
- Xin hỏi Dương Dược sư có thể nắm chắc mấy phần? Nữ nhi của Trưởng trấn là thiên kim tiểu thư. nếu như ngươi không thể quá nắm chắc mà vẫn cố chữa thì không phải là mạo phạm tới giai nhân sao?
Hồ Bán Tiên nham hiểm nói. Trên người hắn mơ hồ lộ ra một loại khí thế hung hăng, muốn trước mặt bao nhiêu người tạo ra thêm cho Dương Phàm chút áp lực để hắn bối rối thêm.
Nhưng biểu hiện của Dương Phàm vẫn bình tĩnh tới cực độ. không lộ ra chút thần sắc lo lắng nào khiến hắn thêm một lần nữa phải thất vọng.
"Tên này thật không giống một tên tu sĩ vừa đi theo y đạo"
Trong lòng Hồ Bán Tiên có chút bất an. Những Dược sư không có kinh nghiệm bình thường thì trước mặt bao nhiêu người như thế này, hắn tuyệt đối không thể trấn định được như thế!
- Phần nắm chắc của Dương mỗ cũng không quá lớn. đại khái chỉ chừng tám phần là giải trừ tận gốc. Nếu phương pháp giải trừ trùng độc này không được. Dương mỗ còn có mấy phương pháp khác để điều trị cho tiểu thư. Lưu Trưởng trấn cứ yên tâm đi!
Dương Phàm mĩm cười nói. ôn hòa như gió. một cỗ khí tức tự nhiên thân thiết khiến người ta phải tín nhiệm, tâm sinh hảo cảm.
- Nắm chắc tám phần?
Hồ Bán Tiên há hốc mồm miệng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nắm chắc tới tám phần đã khiến người ta cực kỳ yên tâm. huống chi vẫn là pháp thuật có thể chữa trị tận gốc. Trịnh Dược sư vốn bình tĩnh như thường trong mắt cũng phải bắn ra một chút dị quang, sắc mặt hơi đổi:
"Nắm chắc tới tám phần? Tiểu tử nàv không nên tự tin như thế chứ?"
Nắm chắc tám phần có thể giải trừ tận gốc, ngay cả một Dược sư lão làng như hắn cùng không dám khoa trương như thế.
- Công tử, mau mời!
Lưu Đức Quý mừng rỡ, vội vàng thúc dục Dương Phàm tiến lên chữa bệnh cho nữ nhi của mình. Nha hoàn vội vàng vén tấm lụa mỏng lên. lộ ra thân ảnh một nữ nhân nằm bên trong.
- Mời công từ!
Lưu Mạn Hương đưa ra cánh tay trắng nõn. cực kỳ phối hợp.
- Đắc tội vậy!
Dương Phàm cũng không khách khí. vươn hai đầu ngón tay ra đặt lên cổ tay của Lưu Mạn Hương. Hắn nhắm hai mắt lại. thi triển Khu độc thuật mà hắn vừa nghiên cứu cách đây không lâu.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, đầu ngón tay Dương Phàm đột nhiên tạo ra một đóa hoa ánh sáng màu vàng nhạt. đang không ngừng uốn lượn. cực kỳ lộng lẫy. Tuy nhiên, những phàm nhân bình thường cũng rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng những người tu luyện ở đây lại nhãn tình sáng lên.
Hiển nhiên. Dương Phàm đã bắt đầu thi triển pháp thuật.
Trong cảm giác của Dương Phàm. đầu ngón tay của Dương Phàm kéo ra hai luồng ánh sáng màu vàng nhạt như hai con rắn giao nhau. không ngừng xoay tròn rồi tiến vào trong cơ thể Lưu Mạn Hương. Nơi nó đi qua. không ít thứ độc hại bé nhỏ đều hóa thành hư vô.
Từ giải thích trong Khu độc thuật. Dương Phàm biết rằng trong cơ thể con người có rất nhiều thứ bé nhỏ độc hại. nhưng không thể hoàn toàn khu trừ được. Sự tồn tại của chúng cùng có ý nghĩa riêng.
Chỉ một lúc, tuyến ánh sáng màu vàng nhạt hình rắn này đã tiến vào khắp nơi trong thân thể Lưu Mạn Hương, thanh trừ những cổ trùng phân tán khắp nơi. Trùng độc là một loại tồn tại rất kỳ quái. nó có thể ẩn núp trong bất cứ nơi nào của cơ thể. còn có thể dời đi. Một khi phát tác thì lập tức sẽ sinh sôi nảy nỡ ra vô số cổ trùng, cắn nuốt huyết nhục của người bệnh. Nghe nói. với những "trùng" cường đại thì ngay cả nguyên thần của tu sĩ cùng có thể bị cắn nuốt.
Sau một lúc, vẻ mặt Dương Phàm lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn sử dụng Khu độc thuật đã giết chết không ít cổ trùng nhưng vẫn chưa thể chân chính giết được mẫu trùng (con trùng chúa). Vì thế hắn bắt đầu cẩn thận lục soát.
Thời gian chậm rãi trôi qua. ngav cả bản thân Dương Phàm cũng bắt đầu có chút lo lắng. Hồ Bán Tiên đứng cách đó không xa. khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, cười nói:
- Dương Dược sư. đã qua nửa nén hương rồi. ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không?
"Thời gian nửa nén hương?"
Dương Phàm nao nao. dường như chưa lâu như thế chứ? Nhưng Trịnh Dược sư lại cười vang lên nói:
- Dương Dược sư cũng đừng vội. còn lâu mới hết thời gian nửa nén hương. Dứt lời. hắn như vô tình liếc mắt nhìn Hồ Bán Tiên một cái.
Trong lòng Hồ Bán Tiên lập tức khẽ lộp chộp. cảm nhận được một cỗ áp lực không nhỏ.
Nếu luận về y thuật và lịch duyệt thì hắn còn kém xa cả vạn dặm so với Trịnh Dược sư. Dương Phàm giật mình. liếc nhìn Hồ Bán Tiên một cái. lặng lẽ tiến vào trạng thái Toàn tri hình thức. càng cẩn thận điều tra mẫu chủng của trùng độc này.
Hóa ra. Hồ Bán Tiên cố ý nói thời gian nhiều thêm là muốn gây áp lực cho Dương Phàm. khiến đối phương tâm loạn ý hoảng, khó có thể phát ra chân chính thực lực. Lúc này đây khi Dương Phàm tiến nhập vào trạng thái Toàn mô tri thức thì năng lực cảm quan đã tăng lên rất nhiều, gần như tìm tòi tới từng bộ phận trong cơ thể của Lưu Mạn Hương. Rốt cục hắn đã tìm được chỗ ở chân chính của trùng độc ở một góc vô cùng hẻo lánh.
Sau khi Dương Phàm biết rõ vị trí của trùng độc kia. hắn càng cảm thấy giận dữ. đối với thủ đoạn đê tiện của Hồ Bán Tiên cũng thống hận tới cợ điểm. Hồ Bán Tiên không ngờ đem mẫu chủng chuyển tới chỗ bí mật nhất dưới hạ thể của nữ nhân. Đây là loại đê tiện và bỉ ổi như thế nào?
Nếu đổi lại là Dược sư bình thường thì cũng rất khó nghĩ tới việc người thi độc lại đặt mẫu trùng độc này tới bộ vị kia của nữ nhân. Nhưng Hồ Bán Tiên lại làm như thế. Hắn còn đem một bộ phận trùng không quan trọng khác phân tán khắp cơ thể Lưu Mạn Hương để hấp dẫn sự chú ý của Dược sư. khiến người ta chỉ trị phần ngọn mà không trị được tận gốc.
Nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí. Dương Phàm cùng minh bạch rằng thái độ làm người của Hồ Bán Tiên rất âm hiểm. không từ thủ đoạn. Một địch nhân như thế ngày sau nhất định phải diệt trừ. Trong mơ hồ. từ đáy lòng Dương Phàm đã sinh ra một cỗ sát khí nồng đậm. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng nén giận. Với thân phận Dược sư tiến vào tu tiên giới. hắn không thể bộc lộ ra sự cường đại về thần thông và thực lực của hắn được! Muốn giết Hồ Bán Tiên cũng chỉ có thể âm thầm thực hiện. và phải vô thanh vô tức.
Nếu đã tìm ra mẫu trùng độc rồi thì tiếp theo đã rất dễ dàng.
Dương Phàm thi triển Khu độc thuật, hai luồng ánh sáng giao nhau kia không ngừng xoay tròn. giao quấn lấy nhau tiến vào hạ bộ của Lưu Mạn Hương. Đương nhiên, đây cũng đều là ở trong cơ thể. không phải ngoài thân. Dương Phàm cũng không làm ra chuyện nhơ nhớp nào.
Khàn khàn
Một đạo tiếng kêu quỹ dị đột nhiên vang lên rồi biến mất ngay. Toàn bộ những người ở nơi này khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều không tự chủ được phải run lên. Dương Phàm cũng không chút lưu tình. lập tức diệt sát mẫu trùng độc này.
Gần như cùng lúc đó. Lưu Mạn Hương đang nằm trên giường cũng phát ra một tiếng rên. sắc mặt lập tức ửng đỏ. thân thể mềm nhũn ra, giống như đang tiến vào cao trào vậy. May mắn là có tấm lụa mỏng che chắn nên cũng không có ai chú ý tới tư thế quằn quại của nàng.
Chỉ là âm thanh này vang lên khiến tâm thần người ta nhộn nhạo. không khỏi nghĩ ngợi viễn vông.
Vừa nghe thấy tiếng rên của con gái. Lưu Đức QUÝ cũng cả kinh. vội vàng hỏi:
- Dương Dược sư. có chuvện gì sao?
Lúc này, Dương Phàm vừa thu hồi tay lại. nhàn nhã nói:
- Trùng độc đã được giải trừ! Chỉ là tên hạ lưu hèn hạ thi độc kia đã khiến Dương mỗ phải tiêu tốn không ít tâm thần!
Dứt lời. Dương Phàm chuyển ánh mắt nhìn sang khuôn mặt của Hồ Bán Tiên. Giờ phút này sắc mặt của Hồ Bán Tiên trắng bệch. tâm thần tựa hồ giống như đang trong suy yếu.
- Ồ? Hồ Bán Tiên, ngươi chẳng lẽ sinh bệnh? sắc mặt sao mà tái nhợt như thế? Dương mỗ vừa chữa xong bệnh cho Lưu tiểu thư. hay là để ta xem bệnh cho ngươi luôn?
Dương Phàm như cười như không nhìn Hồ Bán Tiên.
Vốn là trùng độc kia và người thi độc có một mối liên hệ thần bí. Một khi trùng độc đột nhiên bị tiêu diệt thì tâm thần của người thi độc cùng bị thương nhất định. Theo như lời Dương Phàm. những người còn lại cũng tập trung ánh mắt nhìn về phía Hồ Bán Tiên.
- Không cần Dương công tử lo lắng. bần đạo không sao!
Hồ Bán Tiên cường vận pháp lực. bức máu lên mặt. khiến nó hồng nhuận trở lại. nhưng trong lòng lại đang hận Dương Phàm tới thấu xương. Trịnh Dược sư chú ý hết thảy những điều này, trên mặt lộ ra biểu tình đang suy nghĩ.
- Dương Dược sư. tiểu nữ thật sự không sao rồi chứ?
Lưu Đức QUÝ mừng như điên nói. Biểu hiện dị thường của Hồ Bán Tiên cũng không khiến hắn quá để ý.
Dương Phàm khè gật đầu nói:
- Đã giải trừ tận gốc.
Sau đó hắn lại như cười như không nói:
- Dương mỗ đã giết trùng độc kia. người thi độc sẽ nháy mắt tâm thần bị thương
Dứt lời, hắn như vô ý liếc mắt nhìn sang Hồ Bán Tiên với sắc mặt dường như không được tự nhiên, làm ra vẻ như không nỡ nói:
- Hồ Bán Tiên. Dương mỗ thấy ngươi có bộ dáng như có bệnh. thật sự không cần ta xem cho chứ?
Xoát xoát!
Ánh mắt của mọi người nơi nàv không tự chủ được đều nhìn về phía khuôn mặt Hồ Bán Tiên. Sự tình này đều khá rõ ràng. chỉ cần người có chút đầu óc thì đều có thể phán đoán ra đôi chút. Hồ Bán Tiên vừa nghe lời ấy lập tức biến sắc. trước mặt bao nhiêu người cười lạnh nói:
- Dương công tử chẳng lẽ hoài nghi ta là người hạ độc?
- Muốn giải trừ loại trùng độc này cũng không khó. Dương mỗ có một loại phép thuật độc môn có thể khắc chế những độc thuật bình thường, về phần có thể đối phó được loại trùng độc này không thì ta cũng không thể nắm chắc hoàn toàn được.
Dương Phàm chậm rãi nói. trong lòng quả thật cũng có chút căng thẳng. Dù sao. đây cùng là trận chiến đầu tiên từ khi hắn trở lại tu tiên giới. phải cố gắng đạt được toàn thắng.
- Xin hỏi Dương Dược sư có thể nắm chắc mấy phần? Nữ nhi của Trưởng trấn là thiên kim tiểu thư. nếu như ngươi không thể quá nắm chắc mà vẫn cố chữa thì không phải là mạo phạm tới giai nhân sao?
Hồ Bán Tiên nham hiểm nói. Trên người hắn mơ hồ lộ ra một loại khí thế hung hăng, muốn trước mặt bao nhiêu người tạo ra thêm cho Dương Phàm chút áp lực để hắn bối rối thêm.
Nhưng biểu hiện của Dương Phàm vẫn bình tĩnh tới cực độ. không lộ ra chút thần sắc lo lắng nào khiến hắn thêm một lần nữa phải thất vọng.
"Tên này thật không giống một tên tu sĩ vừa đi theo y đạo"
Trong lòng Hồ Bán Tiên có chút bất an. Những Dược sư không có kinh nghiệm bình thường thì trước mặt bao nhiêu người như thế này, hắn tuyệt đối không thể trấn định được như thế!
- Phần nắm chắc của Dương mỗ cũng không quá lớn. đại khái chỉ chừng tám phần là giải trừ tận gốc. Nếu phương pháp giải trừ trùng độc này không được. Dương mỗ còn có mấy phương pháp khác để điều trị cho tiểu thư. Lưu Trưởng trấn cứ yên tâm đi!
Dương Phàm mĩm cười nói. ôn hòa như gió. một cỗ khí tức tự nhiên thân thiết khiến người ta phải tín nhiệm, tâm sinh hảo cảm.
- Nắm chắc tám phần?
Hồ Bán Tiên há hốc mồm miệng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nắm chắc tới tám phần đã khiến người ta cực kỳ yên tâm. huống chi vẫn là pháp thuật có thể chữa trị tận gốc. Trịnh Dược sư vốn bình tĩnh như thường trong mắt cũng phải bắn ra một chút dị quang, sắc mặt hơi đổi:
"Nắm chắc tới tám phần? Tiểu tử nàv không nên tự tin như thế chứ?"
Nắm chắc tám phần có thể giải trừ tận gốc, ngay cả một Dược sư lão làng như hắn cùng không dám khoa trương như thế.
- Công tử, mau mời!
Lưu Đức Quý mừng rỡ, vội vàng thúc dục Dương Phàm tiến lên chữa bệnh cho nữ nhi của mình. Nha hoàn vội vàng vén tấm lụa mỏng lên. lộ ra thân ảnh một nữ nhân nằm bên trong.
- Mời công từ!
Lưu Mạn Hương đưa ra cánh tay trắng nõn. cực kỳ phối hợp.
- Đắc tội vậy!
Dương Phàm cũng không khách khí. vươn hai đầu ngón tay ra đặt lên cổ tay của Lưu Mạn Hương. Hắn nhắm hai mắt lại. thi triển Khu độc thuật mà hắn vừa nghiên cứu cách đây không lâu.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, đầu ngón tay Dương Phàm đột nhiên tạo ra một đóa hoa ánh sáng màu vàng nhạt. đang không ngừng uốn lượn. cực kỳ lộng lẫy. Tuy nhiên, những phàm nhân bình thường cũng rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng những người tu luyện ở đây lại nhãn tình sáng lên.
Hiển nhiên. Dương Phàm đã bắt đầu thi triển pháp thuật.
Trong cảm giác của Dương Phàm. đầu ngón tay của Dương Phàm kéo ra hai luồng ánh sáng màu vàng nhạt như hai con rắn giao nhau. không ngừng xoay tròn rồi tiến vào trong cơ thể Lưu Mạn Hương. Nơi nó đi qua. không ít thứ độc hại bé nhỏ đều hóa thành hư vô.
Từ giải thích trong Khu độc thuật. Dương Phàm biết rằng trong cơ thể con người có rất nhiều thứ bé nhỏ độc hại. nhưng không thể hoàn toàn khu trừ được. Sự tồn tại của chúng cùng có ý nghĩa riêng.
Chỉ một lúc, tuyến ánh sáng màu vàng nhạt hình rắn này đã tiến vào khắp nơi trong thân thể Lưu Mạn Hương, thanh trừ những cổ trùng phân tán khắp nơi. Trùng độc là một loại tồn tại rất kỳ quái. nó có thể ẩn núp trong bất cứ nơi nào của cơ thể. còn có thể dời đi. Một khi phát tác thì lập tức sẽ sinh sôi nảy nỡ ra vô số cổ trùng, cắn nuốt huyết nhục của người bệnh. Nghe nói. với những "trùng" cường đại thì ngay cả nguyên thần của tu sĩ cùng có thể bị cắn nuốt.
Sau một lúc, vẻ mặt Dương Phàm lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn sử dụng Khu độc thuật đã giết chết không ít cổ trùng nhưng vẫn chưa thể chân chính giết được mẫu trùng (con trùng chúa). Vì thế hắn bắt đầu cẩn thận lục soát.
Thời gian chậm rãi trôi qua. ngav cả bản thân Dương Phàm cũng bắt đầu có chút lo lắng. Hồ Bán Tiên đứng cách đó không xa. khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, cười nói:
- Dương Dược sư. đã qua nửa nén hương rồi. ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không?
"Thời gian nửa nén hương?"
Dương Phàm nao nao. dường như chưa lâu như thế chứ? Nhưng Trịnh Dược sư lại cười vang lên nói:
- Dương Dược sư cũng đừng vội. còn lâu mới hết thời gian nửa nén hương. Dứt lời. hắn như vô tình liếc mắt nhìn Hồ Bán Tiên một cái.
Trong lòng Hồ Bán Tiên lập tức khẽ lộp chộp. cảm nhận được một cỗ áp lực không nhỏ.
Nếu luận về y thuật và lịch duyệt thì hắn còn kém xa cả vạn dặm so với Trịnh Dược sư. Dương Phàm giật mình. liếc nhìn Hồ Bán Tiên một cái. lặng lẽ tiến vào trạng thái Toàn tri hình thức. càng cẩn thận điều tra mẫu chủng của trùng độc này.
Hóa ra. Hồ Bán Tiên cố ý nói thời gian nhiều thêm là muốn gây áp lực cho Dương Phàm. khiến đối phương tâm loạn ý hoảng, khó có thể phát ra chân chính thực lực. Lúc này đây khi Dương Phàm tiến nhập vào trạng thái Toàn mô tri thức thì năng lực cảm quan đã tăng lên rất nhiều, gần như tìm tòi tới từng bộ phận trong cơ thể của Lưu Mạn Hương. Rốt cục hắn đã tìm được chỗ ở chân chính của trùng độc ở một góc vô cùng hẻo lánh.
Sau khi Dương Phàm biết rõ vị trí của trùng độc kia. hắn càng cảm thấy giận dữ. đối với thủ đoạn đê tiện của Hồ Bán Tiên cũng thống hận tới cợ điểm. Hồ Bán Tiên không ngờ đem mẫu chủng chuyển tới chỗ bí mật nhất dưới hạ thể của nữ nhân. Đây là loại đê tiện và bỉ ổi như thế nào?
Nếu đổi lại là Dược sư bình thường thì cũng rất khó nghĩ tới việc người thi độc lại đặt mẫu trùng độc này tới bộ vị kia của nữ nhân. Nhưng Hồ Bán Tiên lại làm như thế. Hắn còn đem một bộ phận trùng không quan trọng khác phân tán khắp cơ thể Lưu Mạn Hương để hấp dẫn sự chú ý của Dược sư. khiến người ta chỉ trị phần ngọn mà không trị được tận gốc.
Nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí. Dương Phàm cùng minh bạch rằng thái độ làm người của Hồ Bán Tiên rất âm hiểm. không từ thủ đoạn. Một địch nhân như thế ngày sau nhất định phải diệt trừ. Trong mơ hồ. từ đáy lòng Dương Phàm đã sinh ra một cỗ sát khí nồng đậm. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng nén giận. Với thân phận Dược sư tiến vào tu tiên giới. hắn không thể bộc lộ ra sự cường đại về thần thông và thực lực của hắn được! Muốn giết Hồ Bán Tiên cũng chỉ có thể âm thầm thực hiện. và phải vô thanh vô tức.
Nếu đã tìm ra mẫu trùng độc rồi thì tiếp theo đã rất dễ dàng.
Dương Phàm thi triển Khu độc thuật, hai luồng ánh sáng giao nhau kia không ngừng xoay tròn. giao quấn lấy nhau tiến vào hạ bộ của Lưu Mạn Hương. Đương nhiên, đây cũng đều là ở trong cơ thể. không phải ngoài thân. Dương Phàm cũng không làm ra chuyện nhơ nhớp nào.
Khàn khàn
Một đạo tiếng kêu quỹ dị đột nhiên vang lên rồi biến mất ngay. Toàn bộ những người ở nơi này khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều không tự chủ được phải run lên. Dương Phàm cũng không chút lưu tình. lập tức diệt sát mẫu trùng độc này.
Gần như cùng lúc đó. Lưu Mạn Hương đang nằm trên giường cũng phát ra một tiếng rên. sắc mặt lập tức ửng đỏ. thân thể mềm nhũn ra, giống như đang tiến vào cao trào vậy. May mắn là có tấm lụa mỏng che chắn nên cũng không có ai chú ý tới tư thế quằn quại của nàng.
Chỉ là âm thanh này vang lên khiến tâm thần người ta nhộn nhạo. không khỏi nghĩ ngợi viễn vông.
Vừa nghe thấy tiếng rên của con gái. Lưu Đức QUÝ cũng cả kinh. vội vàng hỏi:
- Dương Dược sư. có chuvện gì sao?
Lúc này, Dương Phàm vừa thu hồi tay lại. nhàn nhã nói:
- Trùng độc đã được giải trừ! Chỉ là tên hạ lưu hèn hạ thi độc kia đã khiến Dương mỗ phải tiêu tốn không ít tâm thần!
Dứt lời. Dương Phàm chuyển ánh mắt nhìn sang khuôn mặt của Hồ Bán Tiên. Giờ phút này sắc mặt của Hồ Bán Tiên trắng bệch. tâm thần tựa hồ giống như đang trong suy yếu.
- Ồ? Hồ Bán Tiên, ngươi chẳng lẽ sinh bệnh? sắc mặt sao mà tái nhợt như thế? Dương mỗ vừa chữa xong bệnh cho Lưu tiểu thư. hay là để ta xem bệnh cho ngươi luôn?
Dương Phàm như cười như không nhìn Hồ Bán Tiên.
Vốn là trùng độc kia và người thi độc có một mối liên hệ thần bí. Một khi trùng độc đột nhiên bị tiêu diệt thì tâm thần của người thi độc cùng bị thương nhất định. Theo như lời Dương Phàm. những người còn lại cũng tập trung ánh mắt nhìn về phía Hồ Bán Tiên.
- Không cần Dương công tử lo lắng. bần đạo không sao!
Hồ Bán Tiên cường vận pháp lực. bức máu lên mặt. khiến nó hồng nhuận trở lại. nhưng trong lòng lại đang hận Dương Phàm tới thấu xương. Trịnh Dược sư chú ý hết thảy những điều này, trên mặt lộ ra biểu tình đang suy nghĩ.
- Dương Dược sư. tiểu nữ thật sự không sao rồi chứ?
Lưu Đức QUÝ mừng như điên nói. Biểu hiện dị thường của Hồ Bán Tiên cũng không khiến hắn quá để ý.
Dương Phàm khè gật đầu nói:
- Đã giải trừ tận gốc.
Sau đó hắn lại như cười như không nói:
- Dương mỗ đã giết trùng độc kia. người thi độc sẽ nháy mắt tâm thần bị thương
Dứt lời, hắn như vô ý liếc mắt nhìn sang Hồ Bán Tiên với sắc mặt dường như không được tự nhiên, làm ra vẻ như không nỡ nói:
- Hồ Bán Tiên. Dương mỗ thấy ngươi có bộ dáng như có bệnh. thật sự không cần ta xem cho chứ?
Xoát xoát!
Ánh mắt của mọi người nơi nàv không tự chủ được đều nhìn về phía khuôn mặt Hồ Bán Tiên. Sự tình này đều khá rõ ràng. chỉ cần người có chút đầu óc thì đều có thể phán đoán ra đôi chút. Hồ Bán Tiên vừa nghe lời ấy lập tức biến sắc. trước mặt bao nhiêu người cười lạnh nói:
- Dương công tử chẳng lẽ hoài nghi ta là người hạ độc?