Y ngồi trên giường mình lặng lẽ nhìn điện thoại trong tay chỉ còn vang lên tiếng tút tút vô cảm.
“A Lam…. A Lam là ai…..” y thì thào.
Người thân của y đã từng nói sau khi y bị xe tông thì có một khoảng thời gian bị mất trí nhớ, được một nhân viên nhỏ của công ty cứu giúp, sau đó lại bỗng nhiên phát bệnh thì cũng chính người đó đưa y vào bệnh viện.
Chính, nhưng hiện tại đã hồi phục trí nhớ mà y đối chuyện này một chút ấn tượng cũng không có. Bác sĩ đã từng nói đoạn kí ức mất đi này sẽ từ từ trở lại, một ngày nào đó sẽ nhớ lại hết tất thảy.
Chính là bây giờ y rất muốn biết y cùng hắn đã gặp nhau như thế nào, ngày thường ở chung ra sao? Vì cái gì sau khi y trở lại công ty thì lại không đến gặp hắn nói lời cảm tạ, trong khi hắn cũng đã chạy đến bên mình tỏ ý theo đuổi, hơn nữa lại rất tận lực!
Trong đoạn thời gian đã quên kia, chính mình cùng hắn thực ra đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó, mình đã yêu hắn hay sao? Chuyện trọng yếu như thế, vì cái gì mình lại có thể quên?
Như vậy, thời gian gần đây Dương Hoành thấy mình quên đi hắn, một mực yên lặng chịu đựng thống khổ sao?
Dương Hoành….. Dương Hoành……
Y cố gắng nhớ lại, nhưng lại không thể nhớ rõ được bất cứ cái gì. Y than nhẹ một tiếng, chỉ có thể từ bỏ, thực sự có một số việc không thể cưỡng cầu, đến thời điểm nhớ ra thì ắt hẳn sẽ nhớ ra, hiện tại y chỉ có thể nghĩ như thế này thôi.
Y đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa hồ ẩn ẩn đau, nghĩ muốn ngồi xuống một chút ai ngờ lại chỉ nghe ba một tiếng, đầu không cẩn thận đụng vào cạnh giường, nhất thời đầu đau nhói nhiều hơn hẳn.
Hoàn hảo không đụng vào miệng vết thương, y cảm thấy thực không quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền sẽ không có vấn đề, vì thế liền trở lại trên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một đêm thật dài, y có vẻ ngủ không được ngon giấc, trong lúc mơ ngủ hắn thỉnh thoảng nhíu mày, tựa như mơ thấy cái gì….
“Thế nào? Cơm chiên trứng ta nấu cũng không tệ lắm ha?…” nam hài ngồi trước mặt hắn, một bên vừa ăn cơm mình nấu vừa cười hỏi, vẻ mặt mang theo vẻ tự hào cùng thích thú…
“Ta mặc kệ, ngươi không được ném đi!…..”nam hài tay cầm một bộ quần áo hướng y bá đạo mà kêu lên, trong mắt đầy kiêng định cùng chấp nhất…
“Cuộc sống, đây là cuộc sống, ngươi có hiểu không?…..” nam hài ngồi bên bàn, ba ba đập tay lên mặt bản, vẻ mặt còn thật sự chưa nói hết…..
“Kỳ thật….. ta để dành tiền để mua nhà…Ngươi biết không, có đôi khi bên ngoài có mưa to, một mình ta ngồi ở trong phòng cảm thấy mình thực hạnh phúc bởi vì ta có nơi này tránh mưa tránh gió, làm cho ta không phải bị ướt nhẹp rồi lại bị cảm mưa…” trên mặt nam hài lộ ra một vẻ nhàn nhạt ý cười, nhưng nụ cười kia lại ẩn chưa một vẻ lạc mịch cùng cô tịch….
“A Lam A Lam nghe nói đêm nay có mưa sao băng nga! Là mưa sao băng bay trên trời đó nga!….” nam hài hướng về phía y hưng phấn mà nói, để lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu…..
“Ta hi vọng có một ngày trời sẽ cho ta nguyên một căn biệt thự!….” nam hài nói xong rồi lại cười, như vậy khờ dại, như vậy đáng yêu….
“A Lam, nếu ngày nào đó ngươi khôi phục lại trí nhớ, lại phát hiện giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi có hay không sẽ làm bộ không biết ta?….” nam hài kia vẫn nằm trong lòng ngực y, trong mắt mang theo bất an cùng không tự tin, sợ rằng y một khi nhớ lại sẽ quên mất hắn….
…..
“Dương Hoành!” y kêu một tiếng, đột nhiên tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình chính là dấu vết của những giọt nước mắt. Trong giấc mơ ấy, y đã thấy được cảnh tượng như vậy quen thuộc, như vậy cảm hoài. Đó là những gì mình đã từng trải qua, sao lại nhất thời có thể quên đi?
Đoạn phim ngắn của ngày xưa lại lần nữa quay trở lại trong đầu, làm y hoàn toàn nhớ lại tất cả.
Từng mơ hồ mơ hồ trong trí nhớ, bỗng chốc lại rõ ràng hình thành lại đoạn trí nhớ đã mất ngày nào.
Đúng vậy, nhớ lại đến đây, y tất cả đều nhớ lại đến đây….
Dương Hoành, chính là bảo bối quan trọng nhất của y a…
Vì cái gì hắn lại hội gặp được sự tình như vậy, vì cái gì hắn lại không có được một giây phút an bình?
Mơ ước của hắn cũng không nhiều, chỉ là cố gắng kiếm tiền để mua một căn nhà nhỏ, sau đó bình yên sống qua ngày, vì cái gì lại muốn cho hắn gặp được y?
Gặp được y cũng không sao, nhưng vì sao y lại bị mất trí nhớ?
Mất trí nhớ cũng không sao, nhưng vì cái gì sao khi hồi phục được trí nhớ rồi lại có gia cảnh phức tạp đến như vậy?
Hắn đã rất vất vả muốn quyết tâm lần nữa theo đuổi y, vì cái gì ông trời lại muốn hắn nhìn thấy Du Phàm?
Nhìn thấy Du Phàm lần nữa, vì cái gì lại ông trời lại cố tình cho Du Phàm chính là người hội tổn thương Du Hàng?
Đây là ông trời đang trêu ngươi hay sao chứ? Quả nhiên cú phấn khích, cú phân lượng.
Âu Dương Hoành chua xót vạn phần, lại không hề có người đến an ủi phân bua cho nên hắn chỉ có thể âm thầm than khổ trong lòng mà thôi.
Hắn cùng y đã có mâu thuẫn, thậm chí còn hơn thế, hắn hai lần ngắt điện thoại của y. Hắn không biết có thể hay không y sẽ sinh khí, lại càng không biết chính mình bây giờ nên làm thế nào. Hắn đến tốt cùng là vẫn yêu y, cho nên vẫn phải tiếp tục vì y mà thương tâm.
Chính, nhưng là có thể giải quyết thế nào đây? Đây không phải là hắn tự chuốc lấy hay sao?
Hắn thậm chí có chút sợ hãi khi nghĩ quan hệ của mình cùng y như vậy là kết thúc, dù sao hiện tại y không phải là A Lam nữa, mà chính là Du Hàng – một công tử nhà giàu, dễ dàng hô phong hoán vũ, có thể dễ dàng tìm cho gia đình một người con dâu môn đăng hộ đối, cũng có thể tìm cho mình một người tình nhân đáng yêu ngoan ngoãn.
Phải xem lại chính mình chẳng qua chỉ là một tên nhân viên nhỏđáng thương lại không có tiền, y hạ thấp giọng hạ khí hướng hắn giải thích đã quá là kì tích rồi, y sao có thể vì mình mà lần nữa quan tâm.
Đúng vậy, bụi cô nương có thể gặp được vương tử, nhưng bất quá đây chỉ là truyện cổ tích, còn trong thế giới hiện tại thì nên chấp nhận sự thật, không cần phải lần nữa lại chìm đắm vào mộng đẹp.
Sau khi tan tầm, hắn vô thần thu thập mọi thứ trên bàn làm việc, đầu óc không biết đã để đi đâu, thậm chí lời chào tạm biệt của đồng sự cũng không nghe được.
Đợi khi hồi phục lại tinh thần thì văn phòng chỉ còn lại một mình mình.
Nhìn văn phòng trống rỗng lại không khỏi nghĩ đến chính mình ở trong căn phòng nhỏ trống rỗng đó, trong lòng lại cảm thấy đau xót, lại chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tịch liêu vạn phần, cũng bất đắc dĩ vạn phần.
Nhưng vô luận thế nào cũng phải trở về, đó là nơi duy nhất hắn có thể trú mưa tránh gió, nơi duy nhất…. có thể bảo hộ hắn, nhà quả nhiên so với người hắn yêu kia còn có lợi hơn, có thể thấy được ngay từ đầu đã nghĩ mua nhà mới là quyết định chính xác nhất.
Cho nên trở về đi, sau đó cố gắng làm việc, cố gắng để dành tiền, vì mục đích mua nhà mà phấn đấu!
Đúng vậy, chính là như vậy! Hắn nắm chặt tay, đối chính mình mà nói.
Hắn kiểm tra cửa sổ một chút, xem đã đóng hay chưa, lại tắt điện rồi mới đi ra khỏi văn phòng. Chính là ngay lúc đóng cửa lại đột nhiên có một người phía sau gắt gao ôm lấy mình.
“A!…..” Hắn bị dọa một cú, không khỏi kêu sợ hãi một tiếng.
“Đừng sợ, là ta” âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng xao khởi bên tai, là Du Hàng.
“Ngươi ngươi ngươi…..” hắn sợ tới mức kêu lên, y như thế nào có thể lớn mật ngay trong này liền ôm hắn, nhỡ nếu còn có đồng sự nào thấy thì làm sao bây giờ?!
“Ngươi thật dễ dàng kích động.” nam nhân phía sau lại cười nhẹ một tiếng, căn bản không để ý đến sự lo lắng của hắn, tốn công hắn lo lắng bị người ta nhìn thấy sẽ làm mất danh dự của y.
“Ngươi định làm gì?” hắn nghĩ đến chính mình vẫn còn sinh khí cho nên thô lỗ bỏ ra đối phương, sau đó quay đầu lại nhìn, hiển nhiên không nghĩ sẽ ôm y.
“Dương Hoành, đừng như vậy.” y biết hiện tại hắn sinh khí nên liền vội vàng làm hòa.
“Xin hỏi ngài tìm ta có việc gì sao, Du chủ tịch?” mặt hắn vẫn không chút thay đổi, lạnh lùng hỏi.
“Dương Hoành…..” y bất đắc dĩ mà nói.
“Nếu không có việc gì, ta phải đi về.” hắn không nghĩ ở lại vô nghĩa, liền xoay người định rời đi.
Du Hàng vội vàng kéo hắn lại.
“Thực xin lỗi…..” y thỉnh cầu người yêu tha thứ.
“Ngươi làm sao phải xin lỗi ta? Sẽ không chuẩn bị trừ lương của ta chứ?” hắn giơ lên mày, đổ khí nói.
Y chỉ có thể than nhẹ một tiếng, cũng tự trách mình không thôi. Nếu không phải trong lòng có bi thương, hắn sẽ không đối y như vậy, này tất cả đều là lỗi của y.
“Dương Hoành….” y lôi kéo người yêu đang sinh khí tới, hai tay ôn nhu mà ôm lấy khuôn mặt hắn. Hắn muốn thoát nhưng chung quay không khả năng ngăn cản được một khang ôn tình của đối phương, vì thế lại để y tùy ý kéo hắn đến, vỗ về.
“Ta đã nhớ lại chuyện trước kia…..” y nhẹ giọng nói, nhu tình như nước, “ còn có đêm hôm đó xem mưa sao băng…..”
Nghe như thế, Âu Dương Hoành không khỏi trong lòng chấn động, kinh ngạc vạn phần.
Y vừa rồi nói cái gì?! Y nói nhớ lại chuyện trước kia?! Y nhớ lại thời gian hai người gặp nhau, rồi yêu nhau?! Còn có đêm đó cùng xem mưa sao băng?!
Này…. đây có phải sự thật?
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương thẳng đến nội tâm của y. Ánh mắt đó là ánh mắt nóng bỏng, nhiệt tình, lại như vậy thật quen thuộc….
Đúng vậy, y đã nhớ lại sự tình trước kia. Y đã nhớ lại rồi!
A Lam!……Y chính là A Lam!……
Trong lòng Âu Dương Hoành nhất thời một trận phát toan, nước mắt bất giác chậm rãi ngưng tụ nơi khóe mắt….
Ngày này hắn một mực chờ rất lâu cuối cùng cũng đến, nhưng lại trong tình thế này mà đến, hắn không biết hiện tại nên phản ứng thế nào đây? Nên cười hay nên khóc? Hay là…..
“Dương Hoành, ta chính thực thuộc về Dương Hoành….” nhìn gương mặt ủy khuất cùng không tin vào mắt mình của nam hài, y kéo hắn vào trong lòng ngực thấp giọng thì thào, hướng hắn mà thổ lộ tình yêu.
Nhưng hiện tại hắn vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác, hắn hiện tại đang ở trong vòng tay của y nhưng vẫn còn hoài nghi y cùng chất vấn y. Hắn bị tổn thương, tổn thương thật lớn! Mà y bỗng nhiên chạy đến nói y đã khôi phục trí nhớ, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Hắn lại tránh khai cái ôm của người yêu, căm tức nhìn y.
“Dương Hoành, ta biết ngươi vì Du Phàm cầu xin ta nhất định là có nguyên nhân, ta không nên nói ra những lời làm tổn thương như vậy. Ngươi có thể hung hăng đánh ta, mắng ta, chỉ cần ngươi có thể bớt giận, có thể tha thứ cho ta…..”
“Ta không có hứng thú, ngươi không sợ đau nhưng ta còn sợ đau vì yêu lắm!” Hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thế.
Y biết hắn vẫn còn đang rất tức giận, một khi nam hài này đã tức giận thì vài con trâu cũng không kéo trở lại được, cho nên y không hề nói gì, chỉ là vươn tay gắt gao kéo hắn vào trong lòng ngực mình.
Hắn lại giãy dụa muốn thoát ra.
Y tiếp tục không buông ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, sau đó cúi đầu thật mạnh hôn hắn! Tại đôi môi đó nhẹ nhàng mút vào, thẳng mà hôn, thừa dịp hắn vì hết hơi mở miệng hít thở mà bá đạo xâm nhập vào khoang miệng.
Hắn không dự đoán được y sẽ có hành động như vậy, lại càng ra sức giãy dụa, nhưng khí lực y thật sự lớn, y gắt gao giữ lấy tay hắn thật mạnh. Hắn muốn phản kháng lại, nhưng lại không thể đánh lại đối phương cao lớn cùng khí lực cường đại hơn mình như thế.
Y vẫn tiếp tục xâm chiếm, lúc hắn thiếu hơi càng trầm trọng, tựa hồ lại cảm thấy cái gì.
Hắn không rõ xảy ra chuyện gì liền cảm thấy chính mình bị đặt trên bàn làm việc, cảm nhận được thể trọng của người kia đang đè ép lên người, còn có đôi môi kia đanng từ từ dịch chuyển xuống cổ, mà tay y đang tại trên người hắn loạn sờ soạng.
“Dương Hoành……Dương Hoành……” y hôn khắp thân thể hắn, thở hổn hển.
Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong ấn tượng của hắn A Lam như vậy ôn nhu, như vậy thể thiếp gây cho hắn biết bao nhiêu lo lắng, nhưng người này hiện tại đang cường hôn hắn, như vậy bá đạo, như vậy thịnh khí lăng nhân, như vậy tùy theo ý của bản thân. Hắn không thích cảm giác như vậy, thực không thích.
Một cỗ tức giận bỗng trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn hung hăng dùng hết sức đẩy nam nhân trên người ra, đứng dậy.
“Ngươi không phải A Lam! A Lam ôn nhu lắm, hắn sẽ không làm như vậy! Hiện tại ngươi cùng A Lam không hề giống nhau!”
Hắn hổn hển hướng đối phương hét lên, rồi thật nhanh chạy ra ngoài, để lại tiếng gọi của y dần dần xa.
“A Lam…. A Lam là ai…..” y thì thào.
Người thân của y đã từng nói sau khi y bị xe tông thì có một khoảng thời gian bị mất trí nhớ, được một nhân viên nhỏ của công ty cứu giúp, sau đó lại bỗng nhiên phát bệnh thì cũng chính người đó đưa y vào bệnh viện.
Chính, nhưng hiện tại đã hồi phục trí nhớ mà y đối chuyện này một chút ấn tượng cũng không có. Bác sĩ đã từng nói đoạn kí ức mất đi này sẽ từ từ trở lại, một ngày nào đó sẽ nhớ lại hết tất thảy.
Chính là bây giờ y rất muốn biết y cùng hắn đã gặp nhau như thế nào, ngày thường ở chung ra sao? Vì cái gì sau khi y trở lại công ty thì lại không đến gặp hắn nói lời cảm tạ, trong khi hắn cũng đã chạy đến bên mình tỏ ý theo đuổi, hơn nữa lại rất tận lực!
Trong đoạn thời gian đã quên kia, chính mình cùng hắn thực ra đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó, mình đã yêu hắn hay sao? Chuyện trọng yếu như thế, vì cái gì mình lại có thể quên?
Như vậy, thời gian gần đây Dương Hoành thấy mình quên đi hắn, một mực yên lặng chịu đựng thống khổ sao?
Dương Hoành….. Dương Hoành……
Y cố gắng nhớ lại, nhưng lại không thể nhớ rõ được bất cứ cái gì. Y than nhẹ một tiếng, chỉ có thể từ bỏ, thực sự có một số việc không thể cưỡng cầu, đến thời điểm nhớ ra thì ắt hẳn sẽ nhớ ra, hiện tại y chỉ có thể nghĩ như thế này thôi.
Y đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa hồ ẩn ẩn đau, nghĩ muốn ngồi xuống một chút ai ngờ lại chỉ nghe ba một tiếng, đầu không cẩn thận đụng vào cạnh giường, nhất thời đầu đau nhói nhiều hơn hẳn.
Hoàn hảo không đụng vào miệng vết thương, y cảm thấy thực không quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền sẽ không có vấn đề, vì thế liền trở lại trên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một đêm thật dài, y có vẻ ngủ không được ngon giấc, trong lúc mơ ngủ hắn thỉnh thoảng nhíu mày, tựa như mơ thấy cái gì….
“Thế nào? Cơm chiên trứng ta nấu cũng không tệ lắm ha?…” nam hài ngồi trước mặt hắn, một bên vừa ăn cơm mình nấu vừa cười hỏi, vẻ mặt mang theo vẻ tự hào cùng thích thú…
“Ta mặc kệ, ngươi không được ném đi!…..”nam hài tay cầm một bộ quần áo hướng y bá đạo mà kêu lên, trong mắt đầy kiêng định cùng chấp nhất…
“Cuộc sống, đây là cuộc sống, ngươi có hiểu không?…..” nam hài ngồi bên bàn, ba ba đập tay lên mặt bản, vẻ mặt còn thật sự chưa nói hết…..
“Kỳ thật….. ta để dành tiền để mua nhà…Ngươi biết không, có đôi khi bên ngoài có mưa to, một mình ta ngồi ở trong phòng cảm thấy mình thực hạnh phúc bởi vì ta có nơi này tránh mưa tránh gió, làm cho ta không phải bị ướt nhẹp rồi lại bị cảm mưa…” trên mặt nam hài lộ ra một vẻ nhàn nhạt ý cười, nhưng nụ cười kia lại ẩn chưa một vẻ lạc mịch cùng cô tịch….
“A Lam A Lam nghe nói đêm nay có mưa sao băng nga! Là mưa sao băng bay trên trời đó nga!….” nam hài hướng về phía y hưng phấn mà nói, để lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu…..
“Ta hi vọng có một ngày trời sẽ cho ta nguyên một căn biệt thự!….” nam hài nói xong rồi lại cười, như vậy khờ dại, như vậy đáng yêu….
“A Lam, nếu ngày nào đó ngươi khôi phục lại trí nhớ, lại phát hiện giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi có hay không sẽ làm bộ không biết ta?….” nam hài kia vẫn nằm trong lòng ngực y, trong mắt mang theo bất an cùng không tự tin, sợ rằng y một khi nhớ lại sẽ quên mất hắn….
…..
“Dương Hoành!” y kêu một tiếng, đột nhiên tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình chính là dấu vết của những giọt nước mắt. Trong giấc mơ ấy, y đã thấy được cảnh tượng như vậy quen thuộc, như vậy cảm hoài. Đó là những gì mình đã từng trải qua, sao lại nhất thời có thể quên đi?
Đoạn phim ngắn của ngày xưa lại lần nữa quay trở lại trong đầu, làm y hoàn toàn nhớ lại tất cả.
Từng mơ hồ mơ hồ trong trí nhớ, bỗng chốc lại rõ ràng hình thành lại đoạn trí nhớ đã mất ngày nào.
Đúng vậy, nhớ lại đến đây, y tất cả đều nhớ lại đến đây….
Dương Hoành, chính là bảo bối quan trọng nhất của y a…
Vì cái gì hắn lại hội gặp được sự tình như vậy, vì cái gì hắn lại không có được một giây phút an bình?
Mơ ước của hắn cũng không nhiều, chỉ là cố gắng kiếm tiền để mua một căn nhà nhỏ, sau đó bình yên sống qua ngày, vì cái gì lại muốn cho hắn gặp được y?
Gặp được y cũng không sao, nhưng vì sao y lại bị mất trí nhớ?
Mất trí nhớ cũng không sao, nhưng vì cái gì sao khi hồi phục được trí nhớ rồi lại có gia cảnh phức tạp đến như vậy?
Hắn đã rất vất vả muốn quyết tâm lần nữa theo đuổi y, vì cái gì ông trời lại muốn hắn nhìn thấy Du Phàm?
Nhìn thấy Du Phàm lần nữa, vì cái gì lại ông trời lại cố tình cho Du Phàm chính là người hội tổn thương Du Hàng?
Đây là ông trời đang trêu ngươi hay sao chứ? Quả nhiên cú phấn khích, cú phân lượng.
Âu Dương Hoành chua xót vạn phần, lại không hề có người đến an ủi phân bua cho nên hắn chỉ có thể âm thầm than khổ trong lòng mà thôi.
Hắn cùng y đã có mâu thuẫn, thậm chí còn hơn thế, hắn hai lần ngắt điện thoại của y. Hắn không biết có thể hay không y sẽ sinh khí, lại càng không biết chính mình bây giờ nên làm thế nào. Hắn đến tốt cùng là vẫn yêu y, cho nên vẫn phải tiếp tục vì y mà thương tâm.
Chính, nhưng là có thể giải quyết thế nào đây? Đây không phải là hắn tự chuốc lấy hay sao?
Hắn thậm chí có chút sợ hãi khi nghĩ quan hệ của mình cùng y như vậy là kết thúc, dù sao hiện tại y không phải là A Lam nữa, mà chính là Du Hàng – một công tử nhà giàu, dễ dàng hô phong hoán vũ, có thể dễ dàng tìm cho gia đình một người con dâu môn đăng hộ đối, cũng có thể tìm cho mình một người tình nhân đáng yêu ngoan ngoãn.
Phải xem lại chính mình chẳng qua chỉ là một tên nhân viên nhỏđáng thương lại không có tiền, y hạ thấp giọng hạ khí hướng hắn giải thích đã quá là kì tích rồi, y sao có thể vì mình mà lần nữa quan tâm.
Đúng vậy, bụi cô nương có thể gặp được vương tử, nhưng bất quá đây chỉ là truyện cổ tích, còn trong thế giới hiện tại thì nên chấp nhận sự thật, không cần phải lần nữa lại chìm đắm vào mộng đẹp.
Sau khi tan tầm, hắn vô thần thu thập mọi thứ trên bàn làm việc, đầu óc không biết đã để đi đâu, thậm chí lời chào tạm biệt của đồng sự cũng không nghe được.
Đợi khi hồi phục lại tinh thần thì văn phòng chỉ còn lại một mình mình.
Nhìn văn phòng trống rỗng lại không khỏi nghĩ đến chính mình ở trong căn phòng nhỏ trống rỗng đó, trong lòng lại cảm thấy đau xót, lại chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tịch liêu vạn phần, cũng bất đắc dĩ vạn phần.
Nhưng vô luận thế nào cũng phải trở về, đó là nơi duy nhất hắn có thể trú mưa tránh gió, nơi duy nhất…. có thể bảo hộ hắn, nhà quả nhiên so với người hắn yêu kia còn có lợi hơn, có thể thấy được ngay từ đầu đã nghĩ mua nhà mới là quyết định chính xác nhất.
Cho nên trở về đi, sau đó cố gắng làm việc, cố gắng để dành tiền, vì mục đích mua nhà mà phấn đấu!
Đúng vậy, chính là như vậy! Hắn nắm chặt tay, đối chính mình mà nói.
Hắn kiểm tra cửa sổ một chút, xem đã đóng hay chưa, lại tắt điện rồi mới đi ra khỏi văn phòng. Chính là ngay lúc đóng cửa lại đột nhiên có một người phía sau gắt gao ôm lấy mình.
“A!…..” Hắn bị dọa một cú, không khỏi kêu sợ hãi một tiếng.
“Đừng sợ, là ta” âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng xao khởi bên tai, là Du Hàng.
“Ngươi ngươi ngươi…..” hắn sợ tới mức kêu lên, y như thế nào có thể lớn mật ngay trong này liền ôm hắn, nhỡ nếu còn có đồng sự nào thấy thì làm sao bây giờ?!
“Ngươi thật dễ dàng kích động.” nam nhân phía sau lại cười nhẹ một tiếng, căn bản không để ý đến sự lo lắng của hắn, tốn công hắn lo lắng bị người ta nhìn thấy sẽ làm mất danh dự của y.
“Ngươi định làm gì?” hắn nghĩ đến chính mình vẫn còn sinh khí cho nên thô lỗ bỏ ra đối phương, sau đó quay đầu lại nhìn, hiển nhiên không nghĩ sẽ ôm y.
“Dương Hoành, đừng như vậy.” y biết hiện tại hắn sinh khí nên liền vội vàng làm hòa.
“Xin hỏi ngài tìm ta có việc gì sao, Du chủ tịch?” mặt hắn vẫn không chút thay đổi, lạnh lùng hỏi.
“Dương Hoành…..” y bất đắc dĩ mà nói.
“Nếu không có việc gì, ta phải đi về.” hắn không nghĩ ở lại vô nghĩa, liền xoay người định rời đi.
Du Hàng vội vàng kéo hắn lại.
“Thực xin lỗi…..” y thỉnh cầu người yêu tha thứ.
“Ngươi làm sao phải xin lỗi ta? Sẽ không chuẩn bị trừ lương của ta chứ?” hắn giơ lên mày, đổ khí nói.
Y chỉ có thể than nhẹ một tiếng, cũng tự trách mình không thôi. Nếu không phải trong lòng có bi thương, hắn sẽ không đối y như vậy, này tất cả đều là lỗi của y.
“Dương Hoành….” y lôi kéo người yêu đang sinh khí tới, hai tay ôn nhu mà ôm lấy khuôn mặt hắn. Hắn muốn thoát nhưng chung quay không khả năng ngăn cản được một khang ôn tình của đối phương, vì thế lại để y tùy ý kéo hắn đến, vỗ về.
“Ta đã nhớ lại chuyện trước kia…..” y nhẹ giọng nói, nhu tình như nước, “ còn có đêm hôm đó xem mưa sao băng…..”
Nghe như thế, Âu Dương Hoành không khỏi trong lòng chấn động, kinh ngạc vạn phần.
Y vừa rồi nói cái gì?! Y nói nhớ lại chuyện trước kia?! Y nhớ lại thời gian hai người gặp nhau, rồi yêu nhau?! Còn có đêm đó cùng xem mưa sao băng?!
Này…. đây có phải sự thật?
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương thẳng đến nội tâm của y. Ánh mắt đó là ánh mắt nóng bỏng, nhiệt tình, lại như vậy thật quen thuộc….
Đúng vậy, y đã nhớ lại sự tình trước kia. Y đã nhớ lại rồi!
A Lam!……Y chính là A Lam!……
Trong lòng Âu Dương Hoành nhất thời một trận phát toan, nước mắt bất giác chậm rãi ngưng tụ nơi khóe mắt….
Ngày này hắn một mực chờ rất lâu cuối cùng cũng đến, nhưng lại trong tình thế này mà đến, hắn không biết hiện tại nên phản ứng thế nào đây? Nên cười hay nên khóc? Hay là…..
“Dương Hoành, ta chính thực thuộc về Dương Hoành….” nhìn gương mặt ủy khuất cùng không tin vào mắt mình của nam hài, y kéo hắn vào trong lòng ngực thấp giọng thì thào, hướng hắn mà thổ lộ tình yêu.
Nhưng hiện tại hắn vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác, hắn hiện tại đang ở trong vòng tay của y nhưng vẫn còn hoài nghi y cùng chất vấn y. Hắn bị tổn thương, tổn thương thật lớn! Mà y bỗng nhiên chạy đến nói y đã khôi phục trí nhớ, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Hắn lại tránh khai cái ôm của người yêu, căm tức nhìn y.
“Dương Hoành, ta biết ngươi vì Du Phàm cầu xin ta nhất định là có nguyên nhân, ta không nên nói ra những lời làm tổn thương như vậy. Ngươi có thể hung hăng đánh ta, mắng ta, chỉ cần ngươi có thể bớt giận, có thể tha thứ cho ta…..”
“Ta không có hứng thú, ngươi không sợ đau nhưng ta còn sợ đau vì yêu lắm!” Hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thế.
Y biết hắn vẫn còn đang rất tức giận, một khi nam hài này đã tức giận thì vài con trâu cũng không kéo trở lại được, cho nên y không hề nói gì, chỉ là vươn tay gắt gao kéo hắn vào trong lòng ngực mình.
Hắn lại giãy dụa muốn thoát ra.
Y tiếp tục không buông ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, sau đó cúi đầu thật mạnh hôn hắn! Tại đôi môi đó nhẹ nhàng mút vào, thẳng mà hôn, thừa dịp hắn vì hết hơi mở miệng hít thở mà bá đạo xâm nhập vào khoang miệng.
Hắn không dự đoán được y sẽ có hành động như vậy, lại càng ra sức giãy dụa, nhưng khí lực y thật sự lớn, y gắt gao giữ lấy tay hắn thật mạnh. Hắn muốn phản kháng lại, nhưng lại không thể đánh lại đối phương cao lớn cùng khí lực cường đại hơn mình như thế.
Y vẫn tiếp tục xâm chiếm, lúc hắn thiếu hơi càng trầm trọng, tựa hồ lại cảm thấy cái gì.
Hắn không rõ xảy ra chuyện gì liền cảm thấy chính mình bị đặt trên bàn làm việc, cảm nhận được thể trọng của người kia đang đè ép lên người, còn có đôi môi kia đanng từ từ dịch chuyển xuống cổ, mà tay y đang tại trên người hắn loạn sờ soạng.
“Dương Hoành……Dương Hoành……” y hôn khắp thân thể hắn, thở hổn hển.
Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong ấn tượng của hắn A Lam như vậy ôn nhu, như vậy thể thiếp gây cho hắn biết bao nhiêu lo lắng, nhưng người này hiện tại đang cường hôn hắn, như vậy bá đạo, như vậy thịnh khí lăng nhân, như vậy tùy theo ý của bản thân. Hắn không thích cảm giác như vậy, thực không thích.
Một cỗ tức giận bỗng trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn hung hăng dùng hết sức đẩy nam nhân trên người ra, đứng dậy.
“Ngươi không phải A Lam! A Lam ôn nhu lắm, hắn sẽ không làm như vậy! Hiện tại ngươi cùng A Lam không hề giống nhau!”
Hắn hổn hển hướng đối phương hét lên, rồi thật nhanh chạy ra ngoài, để lại tiếng gọi của y dần dần xa.