Hai ngày sau là đến buổi phẫu thuật, sau đó sẽ là liên tục kiểm tra.
Trước ngày phẫu thuật một ngày, y được cạo trọc đầu để chuẩn bị cho công việc ngày mai. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đang nằm trên giường kia, hắn vẫn luôn không biết rằng nguyên lai một người nam nhân không có tóc cũng có thể dễ nhìn đến như vậy, hay chắc có lẽ chỉ có A Lam như vậy thôi ba.
Hắn nắm lấy bàn tay A Lam đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ. Hắn muốn truyền cho A Lam một cảm giác phải thật ấm áp.
“A Lam, ngươi phải cố gắng nga,” hắn lại nhẹ nhàng đến bên tai A Lam mà thì thầm, “ta không thể thay ngươi chịu hết tất thảy, nhưng ta sẽ luôn ở bên ngươi, làm người bạn đồng hành cùng ngươi. Ngươi hãy vì ta, cũng chính là vì ngươi phải cố gắng vượt qua gian nan này có được không….”
Hắn thả cánh tay A Lam ra, dùng ngón út của chính mình móc nghoéo vào ngón út của y: “A Lam, con đường phía trước của chúng ta vẫn còn rất dài cho nên ta hiện tại cùng ngươi làm nên một ước định, chúng ta sau này nhất định phải cùng nhau sát cánh mà vượt qua. Ngươi không được thất ước nga….”
Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến. Chín giờ sáng, A Lam được đưa vào phòng giải phẫu.
Giống như một ngày nào của năm đó, hắn ngồi tại trước cửa phòng phẫu thuật nhìn cánh cửa ấy khép lại trước mắt mình đem A Lam cách ly đằng sau cánh cửa.
Hắn cuối cùng không biết chính mình rốt cuộc đã đứng trước cánh cửa đó bao lâu, sau mới chậm rãi đi đến hàng ghế chờ mà ngồi xuống.
Hàng ghế chờ kia có không ít người. Những người đó cũng giống như hắn mà thôi, tất cả đều là lo lắng chờ đợi kết quả phẫu thuật của người thân chính mình.
Hắn quả thực không hiểu rõ tại sao ông trời lại tạo ra nhân loại mà lại còn tạo ra bệnh đau? Đây phải chăng chính là một sự trừng phạt đối với nhân loại? Vì cái gì ngay cả những con người thiện lương cũng phải chấp nhận sự trừng phạt đó?
Trong lúc chờ đợi, tâm tình hắn càng ngày càng rót thêm vào không ít khủng hoảng. Bên kia cánh cửa chính là A Lam đang nằm trên bàn mổ, còn bên này đây chính là hắn ngồi sợ hãi mà nhớ lại chuyện năm xưa hắn cũng chính là ngồi chờ đợi như vậy, liên tục khẩn cầu nhưng kết quả cuối cùng vẫn thật tàn khốc.
Hắn không biết lần chờ đợi này sẽ có kết quả như thế nào đây. Hắn tự khuyên chính mình không được nhớ lại đoạn quá khứ đau buồn kia nhưng lại không có hiệu quả gì, vì thế hắn trong lòng một lần rồi lại một lần niệm thao: Không có việc gì cả…. không có việc gì cả…. không có việc gì cả….
Sau đó hắn khép lại hai mắt, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền hướng lên trời cầu nguyện cùng thề thốt: ông trời gia gia, chỉ cần ngươi làm A Lam qua khỏi cho dù ta vĩnh viễn không mua được nhà ta cũng chịu. Ta chỉ cần A Lam lần này bình an vượt qua hết tất thảy…
Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Hắn thật nhanh đứng lên đi tới, nhưng đó lại không phải A Lam mà là một người bệnh khác. Người thân của người này thật nhanh chạy đến lo lắng mà hỏi kết quả cuộc phẫu thuật, nhận được đáp án tốt mà không khỏi vui mừng cùng cô y tá đẩy người bệnh đến phòng hồi sức dưới lầu.
Hắn lại vô lực ngồi xuống. Không phải A Lam, A Lam vẫn chưa làm xong phẫu thuật….. Không biết hiện tại hắn ra sao? Phẫu thuật có phải đang tiến hành rất thuận lợi hay không?
Hắn gắt gao ôm chặt hai mắt. Không, hắn không dám nhớ lại quá khứ.
Rốt cuộc, cánh cửa kia lại lần nữa mở ra nhưng hắn cơ hồ trong một khắc không thể đứng lên, chính bởi vì khẩn trương mà đôi chân hắn như nhuyễn ra không thể cử động, căn bản là không thể chống đỡ được sức nặng của bản thân.
Nhưng hắn vẫn là đứng lên. Đúng vậy, là A Lam!
Lúc này A Lam đang lẳng lặng nằm hôn mê trên chiếc giường được đẩy ra, hắn liền vội vàng xông đến, nhìn thấy trước mặt chính là A Lam đầu được quấn vải băng trắng toát, hắn cơ hồ không thể thốt nên thành lời.
A Lam…..A Lam ….. Hắn tận sâu dưới đáy lòng mà kêu to.
Bác sĩ chín đi ra sau, đối hắn mà nói cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng vẫn cần quan sát thêm, bảo hắn phải để ý đến bệnh nhân, không được để bất cứ chuyện gì sai sót xảy ra.
“Cám ơn bác sĩ. Cảm ơn!” Hắn kích động mà nói, tâm rốt cuộc cũng thoáng nhẹ đi.
A Lam nằm lẳng lặng trên chiếc giường bệnh trong phòng hồi sức, trên mũi cắm dưỡng khí, hai bên tay một bên truyền dịch, còn một bên truyền máu.
Đây chính là trường hợp quen thuộc đối với hắn. Năm đó hắn cũng như vậy thấy phụ thân của mình được đẩy khỏi phòng phẫu thuật, cũng nằm trong phòng hồi sức, mà hắn thì ngồi ngay ở gần giường bệnh mà luôn miệng cầu khẩn, nhưng chung quy cuối cùng cũng không thể lưu lại phụ thân.
Như vậy, lần này sẽ thế nào đây?
Không, không! Ta có thể nào lại miên man suy nghĩ! Lần này nhất định là không có việc gì! Nhất định sẽ không!….
Âu Dương Hoành ngay tại bên giường ngồi xuống, gắt gao mà nắm lấy tay A Lam.
Hắn xin nghỉ phép với công ty mà ngây ngốc cắm trụ trong bệnh viện. (?)
Từ sâu trong cõi lòng, hắn hy vọng chờ đợi đến khi A Lam tỉnh lại, chờ gặp lại ánh mắt xinh đẹp kia, gặp lại nụ cười mê người kia của y. Khi A Lam tỉnh lại, hắn nhất định sẽ nói hết tất thảy đã xảy ra chuyện gì, nói cho y nghe chính mình mấy ngày qua đã trải qua biết bao nhiêu thống khổ cùng gian nan, sau đó phải bắt y về sau phải bồi thường lại cho hắn mới được.
Nhưng mà, một ngày trôi qua….
Hai ngày trôi qua….
A Lam vẫn không tỉnh lại.
Hắn lần nữa lại rơi vào khủng hoảng.
Vì cái gì lại như vậy? Không phải phẫu thuật đã thành công sao? Đã hai ngày trôi qua, vì cái gì A Lam vẫn còn chưa tỉnh lại? Không, này không có khả năng!
Âu Dương Hoành một lần lại một lần chạy đến hỏi bác sĩ.
Bác sĩ bảo hắn phẫu thuật thực sự thành công, hiện tại chỉ cần chờ người bệnh tỉnh lại mà thôi.
“Hắn khi nào mới có thể tỉnh lại?”
“Này vẫn là tình huống thường gặp, có một số bệnh nhân sau khi làm phẫu thuật thì liền tỉnh lại, nhưng cũng có người cần vài ngày, hoặc vài tuần, thậm chí là mấy tháng, chỉ cần cố gắng bồi hắn trò chuyện, mát xa tay chân sẽ giúp bệnh nhân tỉnh lại nhanh hơn.”
Âu Dương Hoành trởi lại phòng bệnh.
Chiếc giường bệnh trắng toát cùng một mùi thuốc nồng nặc chính là những thứ hắn ghét nhất, nhưng người nằm trên giường kia chính là người mà hắn yêu thương nhất.
Mà A Lam lại nhắm mắt lẳng lặng nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, không hề sinh khí.
Âu Dương hoành tới cạnh giường ngồi xuống, nhìn người nam nhân trên giường kia mà nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, từng câu từng câu nói ra thành lời:
“A Lam, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không có gì có thể làm khó ngươi. Ngươi hãy nhanh nhanh tỉnh lại đi, chứng minh cho mọi người thấy năng lực của ngươi a!….”
Qua một ngày.
“A Lam, ngươi có biết không, nguyên lai ngươi không có tóc cũng nhìn rất tuấn tú nga. Ta không có lừa ngươi đâu, nếu ngươi không tin thì ngươi tỉnh lại tự mình nhìn vào gương mà kiểm tra a…. Có nhớ hay không ngươi từng nói qua muốn dẫn ta đi xem mặt trời mọc? Ngươi không thể thất hứa nga, ta mong còn không được nè…..”
Lại một ngày nữa.
“A Lam, ngươi ngủ được vài ngày rồi a, ta đã muốn tốn tận hai ngàn tiền dược phí rồi nè. Một tháng tiền lương của ta coi như tiêu tan hết vào tiền dược phí một ngày của ngươi rồi. Ngươi xem xem, năm ngày một vạn, rất nhanh mười vạn nguyên cũng sẽ tiêu tan. Cho nên ngươi tốt nhất nên tỉnh lại, bằng không ta chỉ có nước bán thân kiếm tiền trả viện phí cho ngươi thôi, ngươi khẳng định sẽ không chịu được như vậy, đúng không?…”
Lại một ngày.
“A Lam, ngươi xem xem tiền viện phí này, xem ra chuyện mua nhà của ta mười năm sau mới có thể xảy ra. Ngươi này đại bại hoại, đã tiêu tiền nhanh như vậy, cư nhiên còn dám tiếp tục bất tỉnh. Chờ ngươi tỉnh lại, ta nhất định phải chửi cho ngươi một trận mới được. Nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!…”
Âu dương Hoành từng chút từng chút cùng người nằm trên giường tình toán, nhưng mà nước mắt cũng không thể kiềm lại mà chảy xuống.
“A Lam, ngươi mau tỉnh lại a, ta mặc kệ muốn tốn bao nhiêu tiền, ta chỉ cần có ngươi là được. Cho dù phải muốn ta tiếp tục bận rồn mười năm hai mươi năm cũng đều không sao cả, nếu ngươi có chuyện gì ta biết phải làm thế nào?….”
Hắn câm lên bàn tay người kia, hôn trong lòng bàn tay y, rồi lận hôn lên đôi môi y, nhưng đối phương lại không hề nhận ra, căn bản không hề đáp trả.
Vì cái gì lại như vậy? Rõ ràng đã phẫu thuật xong rất thành công, tại sao y vẫn còn chưa tỉnh?
Âu Dương Hoành rốt cuộc không chịu nổi nữa. Hắn khóc, khóc đến hồ đồ.
Hắn đặt lòng bàn tay kia lên đôi má của chính mình, không một tiếng động mà khóc. Nước mắt như một chuỗi hạt trân châu từng giọt từng giọt tích tụ trên đôi bàn tay nắm chặt của hai người rồi từ từ theo cánh tay mà chảy xuống, đọng trên tấm ra trắng một mảng ươn ướt.
Lúc này Âu Dương hoành đã mất hết bận tâm, hắn chỉ biết là hắn phải khóc, áp lực bấy lâu nay đọng dưới đáy lòng nay cũng theo nước mắt mà tuôn chảy ra ngoài, tận tình mà biểu lộ….
Từng nghĩ chính mình đã trở nên kiên cường, từng nghĩ chính mình một mình cũng có thể làm nên tất thảy, cho nên luôn giả vờ không quan tâm cái gì gọi là bộ dạng, luôn hi hi ha ha mà vượt qua từng ngày từng ngày trôi.
Chính là kỳ thật đằng sau vỏ bọc kiên cường kia chính là một mảnh yếu đuối mà chính mình luôn cố gắng lẩn tránh, không để cho ai có thể nhìn thấy được nó nhưng đây cũng chính là nơi mà chính mình có thể cất giấu hết toàn bộ tâm tình. Cho nên, hắn sống cũng thật sự vất vả.
Đúng vậy, A Lam, ta kỳ thật không kiên cường, ta cuối cùng vẫn là ỷ lại vào người khác, cần người khác bảo hộ. A Lam, ngươi đã nói là sẽ bảo hộ ta không phải sao? Vậy mau mau tỉnh lại thực hiện lời hứa của ngươi đi.
A Lam, ta không nghĩ sẽ lại một mình cô độc. Ta hiện tại có ngươi, ngươi có ta, chúng ta có lẫn nhau, ta không nghĩ sẽ lại một mình tránh né ở góc sáng sủa kia, tự chính mình liếm lấy miệng vết thương. A Lam, cầu xin ngươi hãy tỉnh lại đi, trở lại bên cạnh ta. Ta cùng ngươi đồng cam cộng khổ cả đời.
Đột nhiên tựa hồ hắn nghĩ đễn cái gì, lại ngẩng đầu lên, nhưng mà lại không có cái gì goi là kì tích phát sinh. Người trên giường kia vẫn lặng yên nằm không phát ra một tiếng động nào, vẫn chưa hề có chút động tĩnh.
A Lam, TV không phải thường hay chiếu như vậy sao chứ, diễn viên nam hoặc diễn viên nữ ôm lấy tay người kia mà khóc thì kì tích sẽ phát sinh sao, người vốn hôn mê bất tỉnh sẽ khẽ động ngón tay, sau đó liền mở mắt.
Chính là như thế, nhưng tại sao chúng ta lại không phải như thế? Là ta không có tư cách đó? Hay căn bản chính là những gì chiếu trên TV chính là gạt người? A Lam, ngươi rốt cuộc muốn ta lưu bao nhiêu nước mắt thì ngươi mới chịu tỉnh lại a? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ làm lại một lần nữa….
Đến giữa trưa, Âu Dương hoành phát hiện bánh mì đã ăn xong, tiện thể lúc A Lam vẫn còn chưa tỉnh hắn liền đi ra ngoài một chút.
Trong túi tiền của hắn chỉ còn lại vài đồng, xem ra phải vào ngân hàng rút chút tiền để còn lo tiền viện phí rồi còn phải mua chút thức ăn. Cho nên ba bữa ăn ba bánh mì ba, loại này ăn là ít tốn nhất, chỉ có một khối tiền một ổ lớn, mỗi bữa có thể ăn thật no a. Nước sôi thì trong bệnh viện có sẵn rồi như vậy cũng đỡ tốn một chút, hơn nữa nói không chừng ngày mai A Lam sẽ tỉnh lại cho nên cần chút tiền mua đồ ăn bồi bổ cho y.
Cất lại túi tiền, Âu Dương Hoành theo hướng thang máy mà đi. Tình cờ đi ngang một phòng bệnh lại thấy được một cảnh tượng trước mắt giống chuyện xưa không mấy khoái trá của hắn vậy.
Một y tá phụ trách trang dược (đổi thuốc)đẩy xe đi qua ngang qua bên người Âu Dương Hoành. Hắn tùy ý liếc mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nhớ lại chuyện vừa nãy.
Hắn nghĩ thầm, bộ dạng y tá kia thật tốt nha, so với chính mình còn cao hơn, hơn nữa chân lại thô, hầu kết lại rõ ràng thực rất giống một nam nhân a!
Hầu kết?! Nam nhân?!……
Hắn đột nhiên giật mình một cái, không khỏi cả người run lên!
Người kia….rõ ràng là nam nhân! Nói như vậy y căn bản không phải ý tá! Y ăn mặc như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?!
Từ từ! A Lam ở phòng bên kia, hơn nữa A Lam lại bị mất trí nhớ, thân phận chưa rõ, người kia sẽ không là…. A Lam!
Âu Dương Hoành không khỏi cả kinh, liền kêu thầm một tiếng, vội vàng chạy trở về.
Lúc hắn mở cửa phòng ra liền phát hiện người y tá giả trang kia quả nhiên đang ở trong phòng, hơn nữa lại giơ một ống kim tiêm thật lớn muốn hướng A Lam mà đâm đến!
“Ngươi đang làm gì?” Âu Dương Hoành kêu to một tiếng, rồi liền hướng nam nhân kia mà đánh tới. Nam nhân kia bị đánh bất ngờ liền mất thăng bằng, ngã xuống trên giường. Ống tiêm kia cũng bị làm rơi trên mặt đất, ba một tiếng, suất sắc tan nát.
Nam nhân kia quay đầu lại mắng một tiếng “xú tiểu tử”, rồi cũng hướng Âu Dương hoành đánh tới.
Âu Dương Hoành mắt thấy người yêu thiếu chút nữa là đã bị hạ độc thủ, tức thời mắt liền đỏ máu, tuy nhiên dáng người lại không bằng đối phương, khí lực cũng không bằng nốt nhưng hắn lại rất dũng mãnh nhào đến nam nhân mà day dưa.
Nam nhân từ bên người rút ra một thanh dao nhỏ định bổ xuống người bệnh trên giường liền bị Âu Dương Hoành quá mức khẩn trương theo bản năng đưa tay ra ngăn trở một dao.
“A!” Đầu dao rất nhanh xẹt qua trên tay Âu Dương Hoành làm hắn đau mà kêu to lên một tiếng, máu tươi cũng thật nhất thời chảy ra. Lúc này hắn cũng không màng đến đau mà thuận thế hung hăng đá nam nhân kia một cái. Nam nhân kia liền không khỏi khẩn trương vung dao hướng hắn mà chém tới làm hắn chỉ còn cách liều mạng né tránh.
Đối phương trước mắt chính là một người to lớn rất mạnh, hắn biết chính mình khẳng định sẽ không chống đỡ không được bao lâu, vì thế hắn liền liều mạng lấy bình truyền dịch đập xuống tạo nên một tiếng vang thật lớn để tìm người đến hỗ trợ, thậm chí, tốt nhất là giúp đánh thức người đang nằm trên giường kia luôn một thể.
Người trên giường vẫn không tỉnh lại, nhưng bên ngoài chốc lát liền truyền đến một trận ồn ào cùng tiếng bước chân, hiển nhiên có rất nhiều người hướng phòng này mà tới rồi.
Nam nhân kia phát hiện tình thế không ổn liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Hắn nghĩ muốn giữ y lại, cùng mọi người bắt y nhưng rất tiếc là chậm mất một bước, nam nhân kia đã mở cửa ra xông ra ngoài….
Trước ngày phẫu thuật một ngày, y được cạo trọc đầu để chuẩn bị cho công việc ngày mai. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đang nằm trên giường kia, hắn vẫn luôn không biết rằng nguyên lai một người nam nhân không có tóc cũng có thể dễ nhìn đến như vậy, hay chắc có lẽ chỉ có A Lam như vậy thôi ba.
Hắn nắm lấy bàn tay A Lam đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ. Hắn muốn truyền cho A Lam một cảm giác phải thật ấm áp.
“A Lam, ngươi phải cố gắng nga,” hắn lại nhẹ nhàng đến bên tai A Lam mà thì thầm, “ta không thể thay ngươi chịu hết tất thảy, nhưng ta sẽ luôn ở bên ngươi, làm người bạn đồng hành cùng ngươi. Ngươi hãy vì ta, cũng chính là vì ngươi phải cố gắng vượt qua gian nan này có được không….”
Hắn thả cánh tay A Lam ra, dùng ngón út của chính mình móc nghoéo vào ngón út của y: “A Lam, con đường phía trước của chúng ta vẫn còn rất dài cho nên ta hiện tại cùng ngươi làm nên một ước định, chúng ta sau này nhất định phải cùng nhau sát cánh mà vượt qua. Ngươi không được thất ước nga….”
Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến. Chín giờ sáng, A Lam được đưa vào phòng giải phẫu.
Giống như một ngày nào của năm đó, hắn ngồi tại trước cửa phòng phẫu thuật nhìn cánh cửa ấy khép lại trước mắt mình đem A Lam cách ly đằng sau cánh cửa.
Hắn cuối cùng không biết chính mình rốt cuộc đã đứng trước cánh cửa đó bao lâu, sau mới chậm rãi đi đến hàng ghế chờ mà ngồi xuống.
Hàng ghế chờ kia có không ít người. Những người đó cũng giống như hắn mà thôi, tất cả đều là lo lắng chờ đợi kết quả phẫu thuật của người thân chính mình.
Hắn quả thực không hiểu rõ tại sao ông trời lại tạo ra nhân loại mà lại còn tạo ra bệnh đau? Đây phải chăng chính là một sự trừng phạt đối với nhân loại? Vì cái gì ngay cả những con người thiện lương cũng phải chấp nhận sự trừng phạt đó?
Trong lúc chờ đợi, tâm tình hắn càng ngày càng rót thêm vào không ít khủng hoảng. Bên kia cánh cửa chính là A Lam đang nằm trên bàn mổ, còn bên này đây chính là hắn ngồi sợ hãi mà nhớ lại chuyện năm xưa hắn cũng chính là ngồi chờ đợi như vậy, liên tục khẩn cầu nhưng kết quả cuối cùng vẫn thật tàn khốc.
Hắn không biết lần chờ đợi này sẽ có kết quả như thế nào đây. Hắn tự khuyên chính mình không được nhớ lại đoạn quá khứ đau buồn kia nhưng lại không có hiệu quả gì, vì thế hắn trong lòng một lần rồi lại một lần niệm thao: Không có việc gì cả…. không có việc gì cả…. không có việc gì cả….
Sau đó hắn khép lại hai mắt, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền hướng lên trời cầu nguyện cùng thề thốt: ông trời gia gia, chỉ cần ngươi làm A Lam qua khỏi cho dù ta vĩnh viễn không mua được nhà ta cũng chịu. Ta chỉ cần A Lam lần này bình an vượt qua hết tất thảy…
Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Hắn thật nhanh đứng lên đi tới, nhưng đó lại không phải A Lam mà là một người bệnh khác. Người thân của người này thật nhanh chạy đến lo lắng mà hỏi kết quả cuộc phẫu thuật, nhận được đáp án tốt mà không khỏi vui mừng cùng cô y tá đẩy người bệnh đến phòng hồi sức dưới lầu.
Hắn lại vô lực ngồi xuống. Không phải A Lam, A Lam vẫn chưa làm xong phẫu thuật….. Không biết hiện tại hắn ra sao? Phẫu thuật có phải đang tiến hành rất thuận lợi hay không?
Hắn gắt gao ôm chặt hai mắt. Không, hắn không dám nhớ lại quá khứ.
Rốt cuộc, cánh cửa kia lại lần nữa mở ra nhưng hắn cơ hồ trong một khắc không thể đứng lên, chính bởi vì khẩn trương mà đôi chân hắn như nhuyễn ra không thể cử động, căn bản là không thể chống đỡ được sức nặng của bản thân.
Nhưng hắn vẫn là đứng lên. Đúng vậy, là A Lam!
Lúc này A Lam đang lẳng lặng nằm hôn mê trên chiếc giường được đẩy ra, hắn liền vội vàng xông đến, nhìn thấy trước mặt chính là A Lam đầu được quấn vải băng trắng toát, hắn cơ hồ không thể thốt nên thành lời.
A Lam…..A Lam ….. Hắn tận sâu dưới đáy lòng mà kêu to.
Bác sĩ chín đi ra sau, đối hắn mà nói cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng vẫn cần quan sát thêm, bảo hắn phải để ý đến bệnh nhân, không được để bất cứ chuyện gì sai sót xảy ra.
“Cám ơn bác sĩ. Cảm ơn!” Hắn kích động mà nói, tâm rốt cuộc cũng thoáng nhẹ đi.
A Lam nằm lẳng lặng trên chiếc giường bệnh trong phòng hồi sức, trên mũi cắm dưỡng khí, hai bên tay một bên truyền dịch, còn một bên truyền máu.
Đây chính là trường hợp quen thuộc đối với hắn. Năm đó hắn cũng như vậy thấy phụ thân của mình được đẩy khỏi phòng phẫu thuật, cũng nằm trong phòng hồi sức, mà hắn thì ngồi ngay ở gần giường bệnh mà luôn miệng cầu khẩn, nhưng chung quy cuối cùng cũng không thể lưu lại phụ thân.
Như vậy, lần này sẽ thế nào đây?
Không, không! Ta có thể nào lại miên man suy nghĩ! Lần này nhất định là không có việc gì! Nhất định sẽ không!….
Âu Dương Hoành ngay tại bên giường ngồi xuống, gắt gao mà nắm lấy tay A Lam.
Hắn xin nghỉ phép với công ty mà ngây ngốc cắm trụ trong bệnh viện. (?)
Từ sâu trong cõi lòng, hắn hy vọng chờ đợi đến khi A Lam tỉnh lại, chờ gặp lại ánh mắt xinh đẹp kia, gặp lại nụ cười mê người kia của y. Khi A Lam tỉnh lại, hắn nhất định sẽ nói hết tất thảy đã xảy ra chuyện gì, nói cho y nghe chính mình mấy ngày qua đã trải qua biết bao nhiêu thống khổ cùng gian nan, sau đó phải bắt y về sau phải bồi thường lại cho hắn mới được.
Nhưng mà, một ngày trôi qua….
Hai ngày trôi qua….
A Lam vẫn không tỉnh lại.
Hắn lần nữa lại rơi vào khủng hoảng.
Vì cái gì lại như vậy? Không phải phẫu thuật đã thành công sao? Đã hai ngày trôi qua, vì cái gì A Lam vẫn còn chưa tỉnh lại? Không, này không có khả năng!
Âu Dương Hoành một lần lại một lần chạy đến hỏi bác sĩ.
Bác sĩ bảo hắn phẫu thuật thực sự thành công, hiện tại chỉ cần chờ người bệnh tỉnh lại mà thôi.
“Hắn khi nào mới có thể tỉnh lại?”
“Này vẫn là tình huống thường gặp, có một số bệnh nhân sau khi làm phẫu thuật thì liền tỉnh lại, nhưng cũng có người cần vài ngày, hoặc vài tuần, thậm chí là mấy tháng, chỉ cần cố gắng bồi hắn trò chuyện, mát xa tay chân sẽ giúp bệnh nhân tỉnh lại nhanh hơn.”
Âu Dương Hoành trởi lại phòng bệnh.
Chiếc giường bệnh trắng toát cùng một mùi thuốc nồng nặc chính là những thứ hắn ghét nhất, nhưng người nằm trên giường kia chính là người mà hắn yêu thương nhất.
Mà A Lam lại nhắm mắt lẳng lặng nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, không hề sinh khí.
Âu Dương hoành tới cạnh giường ngồi xuống, nhìn người nam nhân trên giường kia mà nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, từng câu từng câu nói ra thành lời:
“A Lam, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không có gì có thể làm khó ngươi. Ngươi hãy nhanh nhanh tỉnh lại đi, chứng minh cho mọi người thấy năng lực của ngươi a!….”
Qua một ngày.
“A Lam, ngươi có biết không, nguyên lai ngươi không có tóc cũng nhìn rất tuấn tú nga. Ta không có lừa ngươi đâu, nếu ngươi không tin thì ngươi tỉnh lại tự mình nhìn vào gương mà kiểm tra a…. Có nhớ hay không ngươi từng nói qua muốn dẫn ta đi xem mặt trời mọc? Ngươi không thể thất hứa nga, ta mong còn không được nè…..”
Lại một ngày nữa.
“A Lam, ngươi ngủ được vài ngày rồi a, ta đã muốn tốn tận hai ngàn tiền dược phí rồi nè. Một tháng tiền lương của ta coi như tiêu tan hết vào tiền dược phí một ngày của ngươi rồi. Ngươi xem xem, năm ngày một vạn, rất nhanh mười vạn nguyên cũng sẽ tiêu tan. Cho nên ngươi tốt nhất nên tỉnh lại, bằng không ta chỉ có nước bán thân kiếm tiền trả viện phí cho ngươi thôi, ngươi khẳng định sẽ không chịu được như vậy, đúng không?…”
Lại một ngày.
“A Lam, ngươi xem xem tiền viện phí này, xem ra chuyện mua nhà của ta mười năm sau mới có thể xảy ra. Ngươi này đại bại hoại, đã tiêu tiền nhanh như vậy, cư nhiên còn dám tiếp tục bất tỉnh. Chờ ngươi tỉnh lại, ta nhất định phải chửi cho ngươi một trận mới được. Nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!…”
Âu dương Hoành từng chút từng chút cùng người nằm trên giường tình toán, nhưng mà nước mắt cũng không thể kiềm lại mà chảy xuống.
“A Lam, ngươi mau tỉnh lại a, ta mặc kệ muốn tốn bao nhiêu tiền, ta chỉ cần có ngươi là được. Cho dù phải muốn ta tiếp tục bận rồn mười năm hai mươi năm cũng đều không sao cả, nếu ngươi có chuyện gì ta biết phải làm thế nào?….”
Hắn câm lên bàn tay người kia, hôn trong lòng bàn tay y, rồi lận hôn lên đôi môi y, nhưng đối phương lại không hề nhận ra, căn bản không hề đáp trả.
Vì cái gì lại như vậy? Rõ ràng đã phẫu thuật xong rất thành công, tại sao y vẫn còn chưa tỉnh?
Âu Dương Hoành rốt cuộc không chịu nổi nữa. Hắn khóc, khóc đến hồ đồ.
Hắn đặt lòng bàn tay kia lên đôi má của chính mình, không một tiếng động mà khóc. Nước mắt như một chuỗi hạt trân châu từng giọt từng giọt tích tụ trên đôi bàn tay nắm chặt của hai người rồi từ từ theo cánh tay mà chảy xuống, đọng trên tấm ra trắng một mảng ươn ướt.
Lúc này Âu Dương hoành đã mất hết bận tâm, hắn chỉ biết là hắn phải khóc, áp lực bấy lâu nay đọng dưới đáy lòng nay cũng theo nước mắt mà tuôn chảy ra ngoài, tận tình mà biểu lộ….
Từng nghĩ chính mình đã trở nên kiên cường, từng nghĩ chính mình một mình cũng có thể làm nên tất thảy, cho nên luôn giả vờ không quan tâm cái gì gọi là bộ dạng, luôn hi hi ha ha mà vượt qua từng ngày từng ngày trôi.
Chính là kỳ thật đằng sau vỏ bọc kiên cường kia chính là một mảnh yếu đuối mà chính mình luôn cố gắng lẩn tránh, không để cho ai có thể nhìn thấy được nó nhưng đây cũng chính là nơi mà chính mình có thể cất giấu hết toàn bộ tâm tình. Cho nên, hắn sống cũng thật sự vất vả.
Đúng vậy, A Lam, ta kỳ thật không kiên cường, ta cuối cùng vẫn là ỷ lại vào người khác, cần người khác bảo hộ. A Lam, ngươi đã nói là sẽ bảo hộ ta không phải sao? Vậy mau mau tỉnh lại thực hiện lời hứa của ngươi đi.
A Lam, ta không nghĩ sẽ lại một mình cô độc. Ta hiện tại có ngươi, ngươi có ta, chúng ta có lẫn nhau, ta không nghĩ sẽ lại một mình tránh né ở góc sáng sủa kia, tự chính mình liếm lấy miệng vết thương. A Lam, cầu xin ngươi hãy tỉnh lại đi, trở lại bên cạnh ta. Ta cùng ngươi đồng cam cộng khổ cả đời.
Đột nhiên tựa hồ hắn nghĩ đễn cái gì, lại ngẩng đầu lên, nhưng mà lại không có cái gì goi là kì tích phát sinh. Người trên giường kia vẫn lặng yên nằm không phát ra một tiếng động nào, vẫn chưa hề có chút động tĩnh.
A Lam, TV không phải thường hay chiếu như vậy sao chứ, diễn viên nam hoặc diễn viên nữ ôm lấy tay người kia mà khóc thì kì tích sẽ phát sinh sao, người vốn hôn mê bất tỉnh sẽ khẽ động ngón tay, sau đó liền mở mắt.
Chính là như thế, nhưng tại sao chúng ta lại không phải như thế? Là ta không có tư cách đó? Hay căn bản chính là những gì chiếu trên TV chính là gạt người? A Lam, ngươi rốt cuộc muốn ta lưu bao nhiêu nước mắt thì ngươi mới chịu tỉnh lại a? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ làm lại một lần nữa….
Đến giữa trưa, Âu Dương hoành phát hiện bánh mì đã ăn xong, tiện thể lúc A Lam vẫn còn chưa tỉnh hắn liền đi ra ngoài một chút.
Trong túi tiền của hắn chỉ còn lại vài đồng, xem ra phải vào ngân hàng rút chút tiền để còn lo tiền viện phí rồi còn phải mua chút thức ăn. Cho nên ba bữa ăn ba bánh mì ba, loại này ăn là ít tốn nhất, chỉ có một khối tiền một ổ lớn, mỗi bữa có thể ăn thật no a. Nước sôi thì trong bệnh viện có sẵn rồi như vậy cũng đỡ tốn một chút, hơn nữa nói không chừng ngày mai A Lam sẽ tỉnh lại cho nên cần chút tiền mua đồ ăn bồi bổ cho y.
Cất lại túi tiền, Âu Dương Hoành theo hướng thang máy mà đi. Tình cờ đi ngang một phòng bệnh lại thấy được một cảnh tượng trước mắt giống chuyện xưa không mấy khoái trá của hắn vậy.
Một y tá phụ trách trang dược (đổi thuốc)đẩy xe đi qua ngang qua bên người Âu Dương Hoành. Hắn tùy ý liếc mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nhớ lại chuyện vừa nãy.
Hắn nghĩ thầm, bộ dạng y tá kia thật tốt nha, so với chính mình còn cao hơn, hơn nữa chân lại thô, hầu kết lại rõ ràng thực rất giống một nam nhân a!
Hầu kết?! Nam nhân?!……
Hắn đột nhiên giật mình một cái, không khỏi cả người run lên!
Người kia….rõ ràng là nam nhân! Nói như vậy y căn bản không phải ý tá! Y ăn mặc như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?!
Từ từ! A Lam ở phòng bên kia, hơn nữa A Lam lại bị mất trí nhớ, thân phận chưa rõ, người kia sẽ không là…. A Lam!
Âu Dương Hoành không khỏi cả kinh, liền kêu thầm một tiếng, vội vàng chạy trở về.
Lúc hắn mở cửa phòng ra liền phát hiện người y tá giả trang kia quả nhiên đang ở trong phòng, hơn nữa lại giơ một ống kim tiêm thật lớn muốn hướng A Lam mà đâm đến!
“Ngươi đang làm gì?” Âu Dương Hoành kêu to một tiếng, rồi liền hướng nam nhân kia mà đánh tới. Nam nhân kia bị đánh bất ngờ liền mất thăng bằng, ngã xuống trên giường. Ống tiêm kia cũng bị làm rơi trên mặt đất, ba một tiếng, suất sắc tan nát.
Nam nhân kia quay đầu lại mắng một tiếng “xú tiểu tử”, rồi cũng hướng Âu Dương hoành đánh tới.
Âu Dương Hoành mắt thấy người yêu thiếu chút nữa là đã bị hạ độc thủ, tức thời mắt liền đỏ máu, tuy nhiên dáng người lại không bằng đối phương, khí lực cũng không bằng nốt nhưng hắn lại rất dũng mãnh nhào đến nam nhân mà day dưa.
Nam nhân từ bên người rút ra một thanh dao nhỏ định bổ xuống người bệnh trên giường liền bị Âu Dương Hoành quá mức khẩn trương theo bản năng đưa tay ra ngăn trở một dao.
“A!” Đầu dao rất nhanh xẹt qua trên tay Âu Dương Hoành làm hắn đau mà kêu to lên một tiếng, máu tươi cũng thật nhất thời chảy ra. Lúc này hắn cũng không màng đến đau mà thuận thế hung hăng đá nam nhân kia một cái. Nam nhân kia liền không khỏi khẩn trương vung dao hướng hắn mà chém tới làm hắn chỉ còn cách liều mạng né tránh.
Đối phương trước mắt chính là một người to lớn rất mạnh, hắn biết chính mình khẳng định sẽ không chống đỡ không được bao lâu, vì thế hắn liền liều mạng lấy bình truyền dịch đập xuống tạo nên một tiếng vang thật lớn để tìm người đến hỗ trợ, thậm chí, tốt nhất là giúp đánh thức người đang nằm trên giường kia luôn một thể.
Người trên giường vẫn không tỉnh lại, nhưng bên ngoài chốc lát liền truyền đến một trận ồn ào cùng tiếng bước chân, hiển nhiên có rất nhiều người hướng phòng này mà tới rồi.
Nam nhân kia phát hiện tình thế không ổn liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Hắn nghĩ muốn giữ y lại, cùng mọi người bắt y nhưng rất tiếc là chậm mất một bước, nam nhân kia đã mở cửa ra xông ra ngoài….