Tất cả tu sĩ đều cận thận từng chút bước đi trên cây cầu lửa, dù không ít những tảng đá trôi nổi ở xung quanh, thế nhưng không còn ai mạo hiểm đi thu lấy chúng.
Vù! Đúng lúc này, tảng đá trôi nổi ở gần cầu lửa đột nhiên nhanh chóng bay ra phía thế giới lửa ở xa xa.
Hiện tượng đột ngột này làm cho chúng tu sĩ không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn những tảng đá biến mất khỏi tầm mắt, Nam Minh không khỏi may mắn. Nếu như lúc mình đang lấy bảo vật, những tảng đá này tự nhiên bay đi, thế thì chẳng phải mình sẽ...
Trương Hằng lại càng thêm cảm nhận được những lời Lạc Hà nói với mình. Có lễ, thực lực không đủ dẫn tới ngươi chết ở Huyết Sát Thần Điện, nhưng tham lam quá độ càng có thể khiến ngươi mất mạng ở nơi này.
Tổng cộng có hơn ba mươi tu sĩ. lại chạy trên cây cầu lửa khoảng nửa nén nhang, cảnh sắc phía trước Bỗng nhiên thay đổi.
Xa xa, một mảnh Tuyết trắng vô tận. Tuyết rơi khấp bầu Trời, hình thành đối lập với một mảnh đỏ rực sau lưng. Mặt Đường vẫn còn chất dính màu máu, tính dính rất mạnh, xung quanh lại xuất hiện không ít bông tuyết.
- Thật lạnh quá...
Có mấy tu sĩ không khỏi thấp giọng nói.
Trong lòng Trương Hằng buồn cười, một hồi nóng một hồi lạnh. Huyết Sát Thần Đế không phải cố ý muốn những tu sĩ này chịu khổ chứ?
Chẳng qua đối với Trương Hằng mà nói. biến hóa chợt nóng chợt lạnh này, ảnh hưởng không quá lớn với hắn.
Theo chúng tu sĩ không ngừng bước đi. nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, không ít tu sĩ lại bắt đầu tiêu hao pháp lực để làm ấm.
- Mọi người cận thận!
Mộ Tuyền đột nhiên nhắc nhở.
Chỉ thấy phía trước đột nhiên lao tới mấy quá cầu băng.
Những quả cầu băng này trong suốt, tản ra một cỗ khí lạnh đáng sợ. Chúng tu sĩ vội vàng né tránh. Sau khi trải qua cây cầu lửa, mọi người đã rõ ràng, bất cứ thứ gì xuất hiện trên Luyện Ngục Lộ đều không thể xem thường được.
Một tu sĩ Độc Thiên Bảo tránh không kịp. vội mở ra Linh khí phòng ngự của mình, lập tức hào quang áo giáp chói mắt bao phủ lấy người hắn.
Kít... Một cỗ sương lạnh có thể thấy bằng mắt thường bắt đầu xâm nhập vào tầng phòng ngự. Chỉ trong mấy hô hấp. trên Linh khí phòng ngự của hắn đã bao trùm một tầng sương trắng. Sau đó, toàn bộ thân thể hắn cũng bắt đầu đóng băng.
- Cứu... cứu ta...
Tu sĩ kia vội vàng lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Các tu sĩ khác hoảng sợ. ngay cả tu sĩ mặc Linh khí phòng ngự cũng không thoát khỏi vận rủi đóng băng.
Lực sát thương của quả cầu băng kia có thể không bằng ngọn lửa hay cầu lửa trước đó. thế nhưng thuộc tính đóng băng này lại cực kỳ đáng sợ.
Có một tu sĩ Độc Thiên Bảo không đành lòng để hắn tiếp tục bị đóng băng, trên tay ném ra một đoàn lửa nóng. Nhưng ngọn lửa này vừa mới tới gần, đã bị khí lạnh trung Hỏa.
- Lửa bình thường khẳng định không được.
Hà Y Tú khẽ vung tay ngọc, một ngọn lửa đỏ sậm ngưng tụ trong tay nàng.
- Đi!
Ngọn lửa kia dưới khống chế của Hà Y Tú, rốt cuộc bay tới trước người tu sĩ bị đóng băng.
Két xì xì... Ngọn lửa này vừa đến gần, bắt đầu dần dần Hòa tan bông tuyết cùng băng sương trên người tu sĩ kia.
- Không xong! cận thận!
Đúng lúc này, từ một phía lại lao tới mười mấy quả cầu băng. Hà Y Tú cũng bất chấp tu sĩ kia, vội thu lại ngọn lửa của mình. Chúng tu sĩ lại một phen chật vật không chịu nổi.
Vù! Trong đó lại có hai quả cầu băng lại bắn tới trước mặt Trương Hằng. Trương Hằng hơi cúi người, tránh thoát một viên, thế nhưng góc độ của một viên khác lại cực kỳ xảo quyệt, không thể tránh được. Trên tay lập tức nhảy lên một ngọn lửa màu bạc. Trương Hằng chộp lấy quá cầu băng kia trong tay.
Quả cầu băng này đã bị ngọn lửa bạc của Trương Hằng bao bọc. nhưng vẫn truyền tới một cỗ khí lạnh đáng sợ.
Thần sắc Trương Hằng hơi đổi. ngọn lửa bạc trong tay càng mạnh hơn. Xì xì xì... Quả cầu băng kia trong vòng hai hơi thở, liền biến mất trong bàn tay Trương Hằng.
Sau một trận luống cuống tay chân cuối cùng chúng tu sĩ cũng tránh được một kiếp.
Chẳng qua, tu sĩ Độc Thiên Bảo mặc Linh khí phòng ngự lúc này giờ đã hóa thành một bức tượng băng.
Nhìn chằm chằm tượng băng hình người trước mắt, chúng tu sĩ đều lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hà Y Tú dùng thần thức quan sát một chút, khẽ thở dài nói:
- Hắn đã chết, thân thể cùng nguyên thần đồng Thời mất đi, Ngay cả Linh khí phòng ngự trên người cũng tổn hại rồi.
- Cầu băng thật đáng sợ!
Vừa nghe lời này, chúng tu sĩ đều kiêng kỵ băng câu kia sâu săc hơn vài phân.
Ngay cả tu sĩ cỏ được Linh khí phòng ngự cũng bị giết không chút chống cự, huống hồ các tu sĩ tu vi không nổi trội lại không có Linh khí phòng ngự.
Sau đó, mỗi khi đi một đoạn, đều có mấy quả cầu băng phóng ra từ các hướng, thế nhưng chúng tu sĩ đã sớm cảnh giác, cũng chỉ là có hoảng sợ, không chút nguy hiểm vượt qua khó khăn này.
Theo liên tục xâm nhập, băng Tuyết ở xung quanh con đường chất dính màu máu càng ngày càng dày đặc, phạm vi nhìn xa của chúng tu sĩ cũng giảm thấp xuống.
Cũng may, số lượng cầu băng tập kích đột nhiên cũng bắt đầu giảm đi. Chỉ là nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.
Nếu như không dùng pháp lực chống cự. ngươi sẽ phát hiện băng sương trên người càng ngày càng nhiều. Thẳng đến một lúc, ngươi hóa thành một tượng băng hình người trông rất sống động.
Theo Thời gian trôi qua, chúng tu sĩ chỉ có thể nhìn xa được vài thước hết thảy xung quanh đều bị sương Tuyết mơ hồ che phủ.
Lúc này, cầu băng lao tới từ bốn phía đã có vẻ thưa thớt hon nhiều, cách mấy chục hơi thở mới có thể bắn ra một hai viên, uy hiếp chúng tu sĩ không lớn.
Đúng lúc này, phía trước mơ hồ hiện ra một tòa cung điện nhỏ do tinh thạch màu máu tạo thành. Tuy rằng tầm nhìn của mọi người bị mưa Tuyết ảnh hưởng, thế nhưng vẫn có thể thấy được đường nét cung điện từ xa xa.
Cùng lúc, một tiếng ca an nhàn thoải mái dần dần truyền tới. Tiếng hát thật ngọt ngào mê người, có lẽ người cất tiếng hát là nữ tử có được tu sắc tuyệt
lệ. Lúc đầu, chúng tu sĩ chỉ cảm thấy tiếng ca này rất êm tai. nhưng kế tiếp, liền cảm thấy có chút không đúng.
Nghe tiếng ca như Hòa ngọt ngào như thế người sẽ không chút hay biết bị hấp dẫn. trong lòng rất không tình nguyện tiếp tục đi tới phía trước. muốn ở lại giữa một mảnh băng tuyết an bình hài hoài này.
Trương Hằng cảm giác tiếng ca kia như có thể trừ đi các mặt trái tâm tình trong lòng ngươi, cho ngươi vô tình chán ghét tất cả phân tranh ân oán trên thế gian này. đáy lòng không sinh ra được Ý nghĩ sát phạt gì.
"Tất cả là vì cái gì..."
Trong lòng Trương Hằng không khỏi suy tư. Từ khi xuyên qua thế giới này đến nay, bản thân mình đều liên tục nghĩ biện pháp tăng cường thực lực của mình.
Là vì tiên đạo vĩnh hằng hư vô mờ mịt, Hay là vì con đường đỉnh cao đạp trên hàng ngàn hàng vạn xương trắng?
Thế nhưng tất cả những điều này đáng giá Hay sao? Trong lòng Trương Hằng không khỏi hoài nghi Quyết định của mình.
Nếu như có thể tìm một nơi an bình hài Hỏa. cùng người yêu dấu sinh sống cùng nhau, mãi cho đến già. đó chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?
Tiếng ca vẫn làm cho người ta thoải mái. như Hòa, làm đáy lòng người ta sinh ra ý nghĩ buông bỏ hết thảy. Trong các tu sĩ, không ít người, kể cả Trương Hằng đều đứng tại chỗ. Trên người bọn họ dần dần ngưng kết một tầng băng mỏng, trong mắt mang theo một thần thái yên bình.
- Triệu sư đệ!
Lạc Ngưng Tuyết đột nhiên vươn tay lắc lắc vai Triệu Thụy. Trong mắt Triệu Thụy một mảnh sáng tỏ, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đệ thật nhớ nhà của mình, ở nơi đó có dòng sông lặng lặng chảy xuôi, có động vật nhỏ đáng yêu hoạt bát. cũng có người nhà thân thiết ấm áp. Đệ không thích chỗ tràn ngập giết chóc này. đệ cũng không nên tới đây...
Băng cứng trên người hắn đang liên tục dày lên. một lát sau. lại bắt đầu ngưng kết ra từng khối từng khối băng tinh.
- Đệ Thanh tỉnh một chút, tiếp tục như thế, đệ sẽ chết ở chỗ này.
Lạc Ngưng Tuyết cấp bách lo lắng nói.
Lúc này Trương Hằng nhớ tới tình cảnh mình ở trên Địa cầu, trải qua cuộc sống trạch nam, có Thời gian rảnh thì chơi game Online thực tế ảo, thậm chí còn có cơ hội lên mạng nói chuyện với người đẹp...
- Đại ca. huynh không sao chứ?
Tiếng nói của Ninh Tuyết Dung truyền ra từ túi trữ vật.
- Ta không sao, chỉ là chán ghét hết thảy trên thế gian này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trương Hằng lẩm bẩm nói, chỉ một lát, toàn thân thể hắn đã hóa thành một bức tượng băng sống động.
- Triệu đạo hữu!
Bọn người Hà Y Tú đột nhiên khôi phục lại từ trong bầu không khí quỷ dị này. băng tuyết ở mặt ngoài cơ thể bắn ra xung quanh.
- Ngươi đi cứu những người khác!
Hà Y Tú nói với mấy người Thạch Lỗi.
Hà Y Tú ở bên cạnh Trương Hằng kêu gọi nửa buổi đối phương lại không có một chút phản ứng. Vươn ngón tay nhỏ ra, một ngọn lửa đỏ sậm mang theo vài tia u lam bắt đầu Thiêu đốt băng tinh trên người Trương Hằng.
Đây là Tiên Thiên Chân Hỏa quý giá trong cơ thể tu sĩ Trúc cơ kỳ! Nhưng băng tinh này trước Tiên Thiên Chân Hỏa Thiêu đốt, cứ trơ ra không có chút đấu hiệu tan chảy nào.
- Ngoại lực không có bất kỳ tác dụng nào. chỉ có từ bên trong mới có thể đánh vở tầng băng tinh này.
Tiếng nói của Thạch Lỗi truyền tới từ gần đó.
Hà Y Tú thu tay lại, ngước nhìn Trương Hằng hóa thành tượng băng, khuôn mặt anh tuấn phi phàm lại hiện ra rất lõ nét trước mặt mình.
- Ngươi có nghe được lời ta nói Hay không?
Hà Y Tú lại ở cạnh hắn kêu gọi nửa buổi nhưng không có một chút lời đáp lại.
- Thật đáng tiếc...
Hà Y Tú thần sắc phúc tạp nhìn Trương Hằng vài lần. lại chạy đi cứu những người khác. Sau Thời gian chừng tàn nửa nén nhang, trong sương mù băng Tuyết này để lại mười mấy bức tượng băng sống động, những người có thể đi đã đi tới cung điện ở xa xa.
Trong các tu sĩ hóa thành tượng băng, có Trương Hằng, có Triệu Thụy, cũng có ô Lăng. Thể chất của Lạc Ngưng Tuyết cực kỳ đặc thù. không sợ băng tuyết ở bên ngoài, nàng đứng ở bên cạnh Triệu Thụy, không đành lòng để Triệu Thụy ở nơi này. Đúng lúc này, một tiếng nói bình thản truyền ra:
- Ta thật ngốc...
Cùng lúc, tiếng răng rắc vang lên, rõ ràng quanh quẩn ở khu vực băng tuyết này.
Tất cả tu sĩ đều cận thận từng chút bước đi trên cây cầu lửa, dù không ít những tảng đá trôi nổi ở xung quanh, thế nhưng không còn ai mạo hiểm đi thu lấy chúng.
Vù! Đúng lúc này, tảng đá trôi nổi ở gần cầu lửa đột nhiên nhanh chóng bay ra phía thế giới lửa ở xa xa.
Hiện tượng đột ngột này làm cho chúng tu sĩ không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn những tảng đá biến mất khỏi tầm mắt, Nam Minh không khỏi may mắn. Nếu như lúc mình đang lấy bảo vật, những tảng đá này tự nhiên bay đi, thế thì chẳng phải mình sẽ...
Trương Hằng lại càng thêm cảm nhận được những lời Lạc Hà nói với mình. Có lễ, thực lực không đủ dẫn tới ngươi chết ở Huyết Sát Thần Điện, nhưng tham lam quá độ càng có thể khiến ngươi mất mạng ở nơi này.
Tổng cộng có hơn ba mươi tu sĩ. lại chạy trên cây cầu lửa khoảng nửa nén nhang, cảnh sắc phía trước Bỗng nhiên thay đổi.
Xa xa, một mảnh Tuyết trắng vô tận. Tuyết rơi khấp bầu Trời, hình thành đối lập với một mảnh đỏ rực sau lưng. Mặt Đường vẫn còn chất dính màu máu, tính dính rất mạnh, xung quanh lại xuất hiện không ít bông tuyết.
- Thật lạnh quá...
Có mấy tu sĩ không khỏi thấp giọng nói.
Trong lòng Trương Hằng buồn cười, một hồi nóng một hồi lạnh. Huyết Sát Thần Đế không phải cố ý muốn những tu sĩ này chịu khổ chứ?
Chẳng qua đối với Trương Hằng mà nói. biến hóa chợt nóng chợt lạnh này, ảnh hưởng không quá lớn với hắn.
Theo chúng tu sĩ không ngừng bước đi. nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, không ít tu sĩ lại bắt đầu tiêu hao pháp lực để làm ấm.
- Mọi người cận thận!
Mộ Tuyền đột nhiên nhắc nhở.
Chỉ thấy phía trước đột nhiên lao tới mấy quá cầu băng.
Những quả cầu băng này trong suốt, tản ra một cỗ khí lạnh đáng sợ. Chúng tu sĩ vội vàng né tránh. Sau khi trải qua cây cầu lửa, mọi người đã rõ ràng, bất cứ thứ gì xuất hiện trên Luyện Ngục Lộ đều không thể xem thường được.
Một tu sĩ Độc Thiên Bảo tránh không kịp. vội mở ra Linh khí phòng ngự của mình, lập tức hào quang áo giáp chói mắt bao phủ lấy người hắn.
Kít... Một cỗ sương lạnh có thể thấy bằng mắt thường bắt đầu xâm nhập vào tầng phòng ngự. Chỉ trong mấy hô hấp. trên Linh khí phòng ngự của hắn đã bao trùm một tầng sương trắng. Sau đó, toàn bộ thân thể hắn cũng bắt đầu đóng băng.
- Cứu... cứu ta...
Tu sĩ kia vội vàng lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Các tu sĩ khác hoảng sợ. ngay cả tu sĩ mặc Linh khí phòng ngự cũng không thoát khỏi vận rủi đóng băng.
Lực sát thương của quả cầu băng kia có thể không bằng ngọn lửa hay cầu lửa trước đó. thế nhưng thuộc tính đóng băng này lại cực kỳ đáng sợ.
Có một tu sĩ Độc Thiên Bảo không đành lòng để hắn tiếp tục bị đóng băng, trên tay ném ra một đoàn lửa nóng. Nhưng ngọn lửa này vừa mới tới gần, đã bị khí lạnh trung Hỏa.
- Lửa bình thường khẳng định không được.
Hà Y Tú khẽ vung tay ngọc, một ngọn lửa đỏ sậm ngưng tụ trong tay nàng.
- Đi!
Ngọn lửa kia dưới khống chế của Hà Y Tú, rốt cuộc bay tới trước người tu sĩ bị đóng băng.
Két xì xì... Ngọn lửa này vừa đến gần, bắt đầu dần dần Hòa tan bông tuyết cùng băng sương trên người tu sĩ kia.
- Không xong! cận thận!
Đúng lúc này, từ một phía lại lao tới mười mấy quả cầu băng. Hà Y Tú cũng bất chấp tu sĩ kia, vội thu lại ngọn lửa của mình. Chúng tu sĩ lại một phen chật vật không chịu nổi.
Vù! Trong đó lại có hai quả cầu băng lại bắn tới trước mặt Trương Hằng. Trương Hằng hơi cúi người, tránh thoát một viên, thế nhưng góc độ của một viên khác lại cực kỳ xảo quyệt, không thể tránh được. Trên tay lập tức nhảy lên một ngọn lửa màu bạc. Trương Hằng chộp lấy quá cầu băng kia trong tay.
Quả cầu băng này đã bị ngọn lửa bạc của Trương Hằng bao bọc. nhưng vẫn truyền tới một cỗ khí lạnh đáng sợ.
Thần sắc Trương Hằng hơi đổi. ngọn lửa bạc trong tay càng mạnh hơn. Xì xì xì... Quả cầu băng kia trong vòng hai hơi thở, liền biến mất trong bàn tay Trương Hằng.
Sau một trận luống cuống tay chân cuối cùng chúng tu sĩ cũng tránh được một kiếp.
Chẳng qua, tu sĩ Độc Thiên Bảo mặc Linh khí phòng ngự lúc này giờ đã hóa thành một bức tượng băng.
Nhìn chằm chằm tượng băng hình người trước mắt, chúng tu sĩ đều lộ ra thần sắc ngưng trọng. Hà Y Tú dùng thần thức quan sát một chút, khẽ thở dài nói:
- Hắn đã chết, thân thể cùng nguyên thần đồng Thời mất đi, Ngay cả Linh khí phòng ngự trên người cũng tổn hại rồi.
- Cầu băng thật đáng sợ!
Vừa nghe lời này, chúng tu sĩ đều kiêng kỵ băng câu kia sâu săc hơn vài phân.
Ngay cả tu sĩ cỏ được Linh khí phòng ngự cũng bị giết không chút chống cự, huống hồ các tu sĩ tu vi không nổi trội lại không có Linh khí phòng ngự.
Sau đó, mỗi khi đi một đoạn, đều có mấy quả cầu băng phóng ra từ các hướng, thế nhưng chúng tu sĩ đã sớm cảnh giác, cũng chỉ là có hoảng sợ, không chút nguy hiểm vượt qua khó khăn này.
Theo liên tục xâm nhập, băng Tuyết ở xung quanh con đường chất dính màu máu càng ngày càng dày đặc, phạm vi nhìn xa của chúng tu sĩ cũng giảm thấp xuống.
Cũng may, số lượng cầu băng tập kích đột nhiên cũng bắt đầu giảm đi. Chỉ là nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.
Nếu như không dùng pháp lực chống cự. ngươi sẽ phát hiện băng sương trên người càng ngày càng nhiều. Thẳng đến một lúc, ngươi hóa thành một tượng băng hình người trông rất sống động.
Theo Thời gian trôi qua, chúng tu sĩ chỉ có thể nhìn xa được vài thước hết thảy xung quanh đều bị sương Tuyết mơ hồ che phủ.
Lúc này, cầu băng lao tới từ bốn phía đã có vẻ thưa thớt hon nhiều, cách mấy chục hơi thở mới có thể bắn ra một hai viên, uy hiếp chúng tu sĩ không lớn.
Đúng lúc này, phía trước mơ hồ hiện ra một tòa cung điện nhỏ do tinh thạch màu máu tạo thành. Tuy rằng tầm nhìn của mọi người bị mưa Tuyết ảnh hưởng, thế nhưng vẫn có thể thấy được đường nét cung điện từ xa xa.
Cùng lúc, một tiếng ca an nhàn thoải mái dần dần truyền tới. Tiếng hát thật ngọt ngào mê người, có lẽ người cất tiếng hát là nữ tử có được tu sắc tuyệt
lệ. Lúc đầu, chúng tu sĩ chỉ cảm thấy tiếng ca này rất êm tai. nhưng kế tiếp, liền cảm thấy có chút không đúng.
Nghe tiếng ca như Hòa ngọt ngào như thế người sẽ không chút hay biết bị hấp dẫn. trong lòng rất không tình nguyện tiếp tục đi tới phía trước. muốn ở lại giữa một mảnh băng tuyết an bình hài hoài này.
Trương Hằng cảm giác tiếng ca kia như có thể trừ đi các mặt trái tâm tình trong lòng ngươi, cho ngươi vô tình chán ghét tất cả phân tranh ân oán trên thế gian này. đáy lòng không sinh ra được Ý nghĩ sát phạt gì.
"Tất cả là vì cái gì..."
Trong lòng Trương Hằng không khỏi suy tư. Từ khi xuyên qua thế giới này đến nay, bản thân mình đều liên tục nghĩ biện pháp tăng cường thực lực của mình.
Là vì tiên đạo vĩnh hằng hư vô mờ mịt, Hay là vì con đường đỉnh cao đạp trên hàng ngàn hàng vạn xương trắng?
Thế nhưng tất cả những điều này đáng giá Hay sao? Trong lòng Trương Hằng không khỏi hoài nghi Quyết định của mình.
Nếu như có thể tìm một nơi an bình hài Hỏa. cùng người yêu dấu sinh sống cùng nhau, mãi cho đến già. đó chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?
Tiếng ca vẫn làm cho người ta thoải mái. như Hòa, làm đáy lòng người ta sinh ra ý nghĩ buông bỏ hết thảy. Trong các tu sĩ, không ít người, kể cả Trương Hằng đều đứng tại chỗ. Trên người bọn họ dần dần ngưng kết một tầng băng mỏng, trong mắt mang theo một thần thái yên bình.
- Triệu sư đệ!
Lạc Ngưng Tuyết đột nhiên vươn tay lắc lắc vai Triệu Thụy. Trong mắt Triệu Thụy một mảnh sáng tỏ, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đệ thật nhớ nhà của mình, ở nơi đó có dòng sông lặng lặng chảy xuôi, có động vật nhỏ đáng yêu hoạt bát. cũng có người nhà thân thiết ấm áp. Đệ không thích chỗ tràn ngập giết chóc này. đệ cũng không nên tới đây...
Băng cứng trên người hắn đang liên tục dày lên. một lát sau. lại bắt đầu ngưng kết ra từng khối từng khối băng tinh.
- Đệ Thanh tỉnh một chút, tiếp tục như thế, đệ sẽ chết ở chỗ này.
Lạc Ngưng Tuyết cấp bách lo lắng nói.
Lúc này Trương Hằng nhớ tới tình cảnh mình ở trên Địa cầu, trải qua cuộc sống trạch nam, có Thời gian rảnh thì chơi game Online thực tế ảo, thậm chí còn có cơ hội lên mạng nói chuyện với người đẹp...
- Đại ca. huynh không sao chứ?
Tiếng nói của Ninh Tuyết Dung truyền ra từ túi trữ vật.
- Ta không sao, chỉ là chán ghét hết thảy trên thế gian này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Hằng lẩm bẩm nói, chỉ một lát, toàn thân thể hắn đã hóa thành một bức tượng băng sống động.
- Triệu đạo hữu!
Bọn người Hà Y Tú đột nhiên khôi phục lại từ trong bầu không khí quỷ dị này. băng tuyết ở mặt ngoài cơ thể bắn ra xung quanh.
- Ngươi đi cứu những người khác!
Hà Y Tú nói với mấy người Thạch Lỗi.
Hà Y Tú ở bên cạnh Trương Hằng kêu gọi nửa buổi đối phương lại không có một chút phản ứng. Vươn ngón tay nhỏ ra, một ngọn lửa đỏ sậm mang theo vài tia u lam bắt đầu Thiêu đốt băng tinh trên người Trương Hằng.
Đây là Tiên Thiên Chân Hỏa quý giá trong cơ thể tu sĩ Trúc cơ kỳ! Nhưng băng tinh này trước Tiên Thiên Chân Hỏa Thiêu đốt, cứ trơ ra không có chút đấu hiệu tan chảy nào.
- Ngoại lực không có bất kỳ tác dụng nào. chỉ có từ bên trong mới có thể đánh vở tầng băng tinh này.
Tiếng nói của Thạch Lỗi truyền tới từ gần đó.
Hà Y Tú thu tay lại, ngước nhìn Trương Hằng hóa thành tượng băng, khuôn mặt anh tuấn phi phàm lại hiện ra rất lõ nét trước mặt mình.
- Ngươi có nghe được lời ta nói Hay không?
Hà Y Tú lại ở cạnh hắn kêu gọi nửa buổi nhưng không có một chút lời đáp lại.
- Thật đáng tiếc...
Hà Y Tú thần sắc phúc tạp nhìn Trương Hằng vài lần. lại chạy đi cứu những người khác. Sau Thời gian chừng tàn nửa nén nhang, trong sương mù băng Tuyết này để lại mười mấy bức tượng băng sống động, những người có thể đi đã đi tới cung điện ở xa xa.
Trong các tu sĩ hóa thành tượng băng, có Trương Hằng, có Triệu Thụy, cũng có ô Lăng. Thể chất của Lạc Ngưng Tuyết cực kỳ đặc thù. không sợ băng tuyết ở bên ngoài, nàng đứng ở bên cạnh Triệu Thụy, không đành lòng để Triệu Thụy ở nơi này. Đúng lúc này, một tiếng nói bình thản truyền ra:
- Ta thật ngốc...
Cùng lúc, tiếng răng rắc vang lên, rõ ràng quanh quẩn ở khu vực băng tuyết này.