Nghĩ đến mình vừa tỉnh lại đã tiếp xúc thân mật với thiếu nữ trước mắt này. Trương Hằng hoài nghi mình đang ngủ đã làm ra chuyện gì không thể gặp người.
Trước ánh mắt sáng như đuốc của Trương Hằng, Băng Vi ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Nơi này là Tề Uy Vương phủ Triệu quốc...
Trong phòng một mảnh tôi đen. Băng Vi có hơi sợ. vội đi tới bàn, châm một ngọn nến mới.
Một mảnh ánh sáng xua tan bóng đêm trong phòng, Băng Vi thở phào một hơi. mặt cười Tuyết trắng còn chưa tiêu tan đỏ hồng, đầu nhỏ cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Trương Hằng.
- Tề Uy Vương phủ Triệu quốc?
Trương Hằng khẽ đọc một địa danh xa lạ.
Xem ra mình đã đến giới thế tục. trong lòng Trương Hằng lập tức kết luận.
- Cô là ai? Lúc nào ta đi đến nơi này?
Trương Hằng quan sát bố cục gian phòng này một lượt, phát hiện nơi này là gian phòng thiếu nữ. Ở cổ đại, một nam tử xa lạ sẽ không thể tùy tiện tiến vào khuê phòng thiếu nữ. một khi có chuyện như thế xảy ra, sẽ tổn hại tới danh tiết của đối phương.
- Ta là Băng Vi hai ngày trước ngươi xuất hiện ở nhà tù Vương phủ... Sau đó sư phụ đã đưa ngươi đến đây...
Băng Vi không đám nhìn Trương Hằng, cúi đâu nhỏ giọng nói.
- Đã ngủ hai ngày, thế nhưng sao ta vẫn còn cảm giác mệt chết đi được?
Nói đến đây, Trương Hằng còn không nhịn được ngáp một cái, có xu thế muốn ngủ thêm mấy ngày mấy đêm nữa. Thấy cảnh này, Băng Vi biến sắc:
- Ngươi... Ngươi không phải muốn ngủ tiếp nữa chứ?
- À. chỗ này là phòng của cô, ta đi chỗ khác ngủ vậy.
Trương Hằng lập tức rõ ràng, đây là khuê phòng con gái người ta, nếu ngủ ở đây, quả thật có chút không tốt.
Nói rồi Trương Hằng chuẩn bị đi ra.
- Ngươi... ngươi không thể đi.
Băng Vi vội la hoảng lên.
Con bà nó, còn ta như thế, không thể ngủ ở đây, còn không cho người ta đi.
- Cô muốn thế nào? Tiểu cô nương Dẫn Khí trung kỳ?
Trương Hằng nhàn nhạt nhìn thiếu nữ trước mắt. mặc dù đã che giấu thực lực của mình, nhưng cỗ khí tức như có như không tản ra từ trên người lại làm người ta hoảng sợ.
Người đi ra từ Huyết Sát động phủ, không có một ai là dễ chọc. Cho dù là Triệu Thụy trước kia, hiện giờ giết vài người cũng sẽ không hề chớp mắt.
- Ngươi không thể đi... Chúng ta còn cần ngươi hỗ trợ. Vương phủ này canh giữ nghiêm ngặt, muốn xông ra thật là không dễ dàng.
Băng Vi vội giải thích.
- Xông khỏi Vương phủ?
Trương Hằng sững sờ, liền hiểu được.
- Thì ra các ngươi là bị giam lỏng.
Trương Hằng dùng thần thức đảo qua phạm vi mấy trăm thước. quá thật phát hiện một lão đạo sĩ Luyện Khí trung kỳ. cũng không để đối phương vào mắt. Tán tu như thế nếu ném vào Huyết Sát động phủ, chỉ có phần bị chặt chém mà thôi.
- ừm. hoàn cảnh Vương phủ này không tệ.
Thu hồi thần thức. Trương Hằng liên tục gật đầu.
Thấy Trương Hằng hành động như thế, Băng Vi không khỏi sinh ra một kết luận:
- Ngươi... chăng lẽ ngươi là tiên sư Trúc cơ kỳ?
- Trúc cơ kỳ? Ta không phải.
Trương Hằng bĩu môi, hình như mình ở động phủ cũng giết qua một số tu sĩ Trúc cơ kỳ.
Trúc cơ kỳ cũng xứng danh tiên sư? Trương Hằng không khỏi nhớ tới một tinh cầu tu chân do một cái học viện tu chân làm chủ đạo, Nguyên anh kỳcũng dám xưng bậy là thần tôn.
- Người khác không thể trói buộc tự do của ta.
Trương Hằng bỏ lại một câu, liền chuẩn bị rời đi.
Nếu đi tới giới thế tục, không bằng ở lại đây tu luyện một Thời gian. Dù sao nơi này cực ít người tu tiên, hơn nữa đa số tu vi cũng không cao.
Tam Tinh Vực có một Quy định truyền lưu thật lâu: Người tu chân không được can thiệp vào trật tự giới thế tục! Kẻ vi phạm giết không tha!
Đương nhiên, người tu tiên ở đây là chỉ tu sĩ bậc cao Trúc cơ kỳ trở lên. ở Thời kỳ thượng cổ, từ Dẫn khí kỳ đến Trúc cơ kỳ còn chưa đủ tư cách xưng là người tu chân. Ba cấp bậc này chỉ có thể tính là giai đoạn nhập môn của người tu chân mà thôi.
Có người nói, người tu chân vi phạm quy định này đều không trốn khỏi ánh mắt từ trong xa xăm.
Cho dù là những siêu cấp đại phái ở Tam Tinh Vực. tối đa cũng chỉ phái một số đệ tử đến thế tục khống chế một ít thế lực. Tu sĩ Kết Đan Kỳ tối đa âm thầm dùng một chút thủ đoạn hoặc là bảo hộ những người thân cùng con cháu mình ở giới thế tục.
- Ngươi không thể đi...
Trong giọng nói của Băng Vi mang theo tiếng khóc rất nhỏ. Trương Hằng coi như không thấy, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Theo hắn nghĩ, tòa Vương phủ này không tệ. không bằng làm hậu hoa viên cho mình là được.
- Trương Hằng, ngươi chờ đã!
Băng Vi đuổi theo, bắt lấy cánh tay Trương Hằng.
- Làm sao cô biết tên của ta?
Trương Hằng dừng lại. ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.
Dù là Triệu Thụy, Ninh Tuyết Dung cũng không biết tên thật của mình, thế nhưng thiếu nữ này lại biết, không lẽ mình nói mớ lỡ miệng?
- Là chính ngươi nói... trong lúc ngươi đang ngủ.
Băng Vi mặt đỏ lên, buông lỏng tay mình ra.
- Cô còn nghe được cái gì?
Ánh mắt Trương Hằng nghiêm lại. trên người phát ra một cỗ sát khí như thực chất.
- Ta... ta không hiểu ngươi nói gì. chỉ biết tên của ngươi?
Băng Vi bị Trương Hằng dọa. thân thể nhỏ nhắn run lên. trong ánh mắt cũng lóe lên nước mắt trong suốt.
Trương Hằng câm lặng, hắn lo lắng mình nằm mơ tiết lộ bí mật trọng yếu gì đó.
- Băng Vi Lấy tâm ma xin thề, thật sự không nghe được bí mật gì.
Thấy Trương Hằng không tin mình nói. Băng Vi vội vàng lấy tâm ma phát lời thề. Trương Hằng dùng thần thức quét trên thân thể nàng một chút, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ cô là người có linh căn thiên phú, chẳng qua tu vi thấp một chút.
Chỉ cần còn có tiềm lực hay dục vọng thăng cấp. lực trói buộc của tâm ma mới tồn tại.
- Ba năm trước Băng Vi mới theo sư phụ tu tiên...
Băng Vi nói.
- Hiện giờ ta có thể không rời nơi này. nhưng cũng sẽ không trợ giúp các ngươi, trừ khi cô có thể cho ta một lý do đầy đủ.
Trương Hằng đứng ở cửa phòng, khóe miệng thoáng Ý cười. Sau khi đến giới thế tục, toàn thân hắn liền thả lòng, không ngại đùa giỡn mỹ nữ một chút.
- Ta, ta...
Băng Vi cắn răng, đột nhiên vươn ra cánh tay ngọc nhỏ mềm của mình. Dùng tay khác kéo ống tay áo lụa lên. lộ ra cả cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết.
"Lẽ nào nàng muốn dùng mỹ nhân kế hay là sắc dụ?"
Trương Hằng bị cánh tay ngọc trắng nõn như củ sen của nàng hấp dẫn.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm tay ngọc của mình. Băng Vi sắc mặt đỏ hồng, khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi nhìn sai chỗ rồi.
Trên cánh tay Tuyết trắng của Băng Vi lộ ra một vết đỏ chói mắt.
- Đây là?
Trương Hằng phát hiện trên cánh tay trắng nõn trơn mịn của thiếu nữ. có một vết đỏ trông mà giật mình, rõ ràng là bị một người nào đó dùng tay nắm chặt mà thành.
- Chẳng lẽ đó là do ta lưu lại?
Trương Hằng có chút hoài nghi.
- Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?
Sắc mặt Băng Vi lộ ra thân tình ủy khuất, những giọt nước mắt không khỏi rơi xuống.
- Để ta thử xem.
Trương Hằng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Băng Vi lập tức cảm nhận mềm mại trơn mịn làm người ta say mê.
- Cái tên dê xồm nhà ngươi... Buông ra.
Băng Vi xấu hổ không thôi, đẩy tay Trương Hằng ra.
- Ấy. vừa rồi thử một chút, kích cỡ cơ bản ăn khớp với bàn tay ta. Nếu như muốn chân chính xác định có phải là vết tích do ta lưu lại hay không, phải nghiệm chửng thêm một bước...
Trương Hằng mặt không đổi sắc nói, trong lòng lại đang cười thầm. Từ khi xuyên qua tới nay. Trương Hằng sinh sống vô cùng áp lực. Thời khắc nào cũng phải bảo trì thái độ cận thận, sợ hãi bị ai đó ám toán mình. Hôm nay đến giới thế tục. rốt cuộc hướng được một chút thú vui.
- Còn phải nghiệm chứng thêm một bước?
Băng Vi buôn bực không thôi, kéo xuống tay áo của mình, không cho Trương Hàng bât cứ cơ hội chiếm tiện nghi nữa.
- Được rồi. đấu vết kia quả thật là ta để lại.
Trương Hằng thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, khôi phục sắc mặt luôn luôn bình tĩnh.
- Vậy được, ngươi không đi nữa?
Băng Vi lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ như bầu Trời sau cơn mưa. Cái này quá nhanh đi chứ? Không làm diễn viên đúng là uổng phí mà. Trương Hằng thầm nghĩ.
- Được, ta đáp ứng cô không đi nữa, đêm nay ở lại chỗ này một đêm.
Nói rồi, ánh mắt Trương Hằng dùng lại trên chiếc giường duy nhất trong khuê phòng thiếu nữ này.
Băng Vi mặt ngọc đỏ lên, ấp a ấp úng nói:
- Nếu không... ngươi ngủ ở trên, ta thấy ngươi mệt mỏi quá...
Nếu đã thỉnh cầu đối phương không đi, lúc này Băng Vi cùng ngại ngùng đuổi đối phương ra ngoài.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Đúng thế, ta mệt chết được.
- Thế nhưng ta thấy Băng Vi tiểu thư cũng rất mệt mỏi. Trương mỗ ngủ một mình trên giường, cảm thấy không đành lòng, không bằng chúng ta...
Nghĩ đến mình vừa tỉnh lại đã tiếp xúc thân mật với thiếu nữ trước mắt này. Trương Hằng hoài nghi mình đang ngủ đã làm ra chuyện gì không thể gặp người.
Trước ánh mắt sáng như đuốc của Trương Hằng, Băng Vi ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Nơi này là Tề Uy Vương phủ Triệu quốc...
Trong phòng một mảnh tôi đen. Băng Vi có hơi sợ. vội đi tới bàn, châm một ngọn nến mới.
Một mảnh ánh sáng xua tan bóng đêm trong phòng, Băng Vi thở phào một hơi. mặt cười Tuyết trắng còn chưa tiêu tan đỏ hồng, đầu nhỏ cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Trương Hằng.
- Tề Uy Vương phủ Triệu quốc?
Trương Hằng khẽ đọc một địa danh xa lạ.
Xem ra mình đã đến giới thế tục. trong lòng Trương Hằng lập tức kết luận.
- Cô là ai? Lúc nào ta đi đến nơi này?
Trương Hằng quan sát bố cục gian phòng này một lượt, phát hiện nơi này là gian phòng thiếu nữ. Ở cổ đại, một nam tử xa lạ sẽ không thể tùy tiện tiến vào khuê phòng thiếu nữ. một khi có chuyện như thế xảy ra, sẽ tổn hại tới danh tiết của đối phương.
- Ta là Băng Vi hai ngày trước ngươi xuất hiện ở nhà tù Vương phủ... Sau đó sư phụ đã đưa ngươi đến đây...
Băng Vi không đám nhìn Trương Hằng, cúi đâu nhỏ giọng nói.
- Đã ngủ hai ngày, thế nhưng sao ta vẫn còn cảm giác mệt chết đi được?
Nói đến đây, Trương Hằng còn không nhịn được ngáp một cái, có xu thế muốn ngủ thêm mấy ngày mấy đêm nữa. Thấy cảnh này, Băng Vi biến sắc:
- Ngươi... Ngươi không phải muốn ngủ tiếp nữa chứ?
- À. chỗ này là phòng của cô, ta đi chỗ khác ngủ vậy.
Trương Hằng lập tức rõ ràng, đây là khuê phòng con gái người ta, nếu ngủ ở đây, quả thật có chút không tốt.
Nói rồi Trương Hằng chuẩn bị đi ra.
- Ngươi... ngươi không thể đi.
Băng Vi vội la hoảng lên.
Con bà nó, còn ta như thế, không thể ngủ ở đây, còn không cho người ta đi.
- Cô muốn thế nào? Tiểu cô nương Dẫn Khí trung kỳ?
Trương Hằng nhàn nhạt nhìn thiếu nữ trước mắt. mặc dù đã che giấu thực lực của mình, nhưng cỗ khí tức như có như không tản ra từ trên người lại làm người ta hoảng sợ.
Người đi ra từ Huyết Sát động phủ, không có một ai là dễ chọc. Cho dù là Triệu Thụy trước kia, hiện giờ giết vài người cũng sẽ không hề chớp mắt.
- Ngươi không thể đi... Chúng ta còn cần ngươi hỗ trợ. Vương phủ này canh giữ nghiêm ngặt, muốn xông ra thật là không dễ dàng.
Băng Vi vội giải thích.
- Xông khỏi Vương phủ?
Trương Hằng sững sờ, liền hiểu được.
- Thì ra các ngươi là bị giam lỏng. Nguồn:
Trương Hằng dùng thần thức đảo qua phạm vi mấy trăm thước. quá thật phát hiện một lão đạo sĩ Luyện Khí trung kỳ. cũng không để đối phương vào mắt. Tán tu như thế nếu ném vào Huyết Sát động phủ, chỉ có phần bị chặt chém mà thôi.
- ừm. hoàn cảnh Vương phủ này không tệ.
Thu hồi thần thức. Trương Hằng liên tục gật đầu.
Thấy Trương Hằng hành động như thế, Băng Vi không khỏi sinh ra một kết luận:
- Ngươi... chăng lẽ ngươi là tiên sư Trúc cơ kỳ?
- Trúc cơ kỳ? Ta không phải.
Trương Hằng bĩu môi, hình như mình ở động phủ cũng giết qua một số tu sĩ Trúc cơ kỳ.
Trúc cơ kỳ cũng xứng danh tiên sư? Trương Hằng không khỏi nhớ tới một tinh cầu tu chân do một cái học viện tu chân làm chủ đạo, Nguyên anh kỳcũng dám xưng bậy là thần tôn.
- Người khác không thể trói buộc tự do của ta.
Trương Hằng bỏ lại một câu, liền chuẩn bị rời đi.
Nếu đi tới giới thế tục, không bằng ở lại đây tu luyện một Thời gian. Dù sao nơi này cực ít người tu tiên, hơn nữa đa số tu vi cũng không cao.
Tam Tinh Vực có một Quy định truyền lưu thật lâu: Người tu chân không được can thiệp vào trật tự giới thế tục! Kẻ vi phạm giết không tha!
Đương nhiên, người tu tiên ở đây là chỉ tu sĩ bậc cao Trúc cơ kỳ trở lên. ở Thời kỳ thượng cổ, từ Dẫn khí kỳ đến Trúc cơ kỳ còn chưa đủ tư cách xưng là người tu chân. Ba cấp bậc này chỉ có thể tính là giai đoạn nhập môn của người tu chân mà thôi.
Có người nói, người tu chân vi phạm quy định này đều không trốn khỏi ánh mắt từ trong xa xăm.
Cho dù là những siêu cấp đại phái ở Tam Tinh Vực. tối đa cũng chỉ phái một số đệ tử đến thế tục khống chế một ít thế lực. Tu sĩ Kết Đan Kỳ tối đa âm thầm dùng một chút thủ đoạn hoặc là bảo hộ những người thân cùng con cháu mình ở giới thế tục.
- Ngươi không thể đi...
Trong giọng nói của Băng Vi mang theo tiếng khóc rất nhỏ. Trương Hằng coi như không thấy, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Theo hắn nghĩ, tòa Vương phủ này không tệ. không bằng làm hậu hoa viên cho mình là được.
- Trương Hằng, ngươi chờ đã!
Băng Vi đuổi theo, bắt lấy cánh tay Trương Hằng.
- Làm sao cô biết tên của ta?
Trương Hằng dừng lại. ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.
Dù là Triệu Thụy, Ninh Tuyết Dung cũng không biết tên thật của mình, thế nhưng thiếu nữ này lại biết, không lẽ mình nói mớ lỡ miệng?
- Là chính ngươi nói... trong lúc ngươi đang ngủ.
Băng Vi mặt đỏ lên, buông lỏng tay mình ra.
- Cô còn nghe được cái gì?
Ánh mắt Trương Hằng nghiêm lại. trên người phát ra một cỗ sát khí như thực chất.
- Ta... ta không hiểu ngươi nói gì. chỉ biết tên của ngươi?
Băng Vi bị Trương Hằng dọa. thân thể nhỏ nhắn run lên. trong ánh mắt cũng lóe lên nước mắt trong suốt.
Trương Hằng câm lặng, hắn lo lắng mình nằm mơ tiết lộ bí mật trọng yếu gì đó.
- Băng Vi Lấy tâm ma xin thề, thật sự không nghe được bí mật gì.
Thấy Trương Hằng không tin mình nói. Băng Vi vội vàng lấy tâm ma phát lời thề. Trương Hằng dùng thần thức quét trên thân thể nàng một chút, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ cô là người có linh căn thiên phú, chẳng qua tu vi thấp một chút.
Chỉ cần còn có tiềm lực hay dục vọng thăng cấp. lực trói buộc của tâm ma mới tồn tại.
- Ba năm trước Băng Vi mới theo sư phụ tu tiên...
Băng Vi nói.
- Hiện giờ ta có thể không rời nơi này. nhưng cũng sẽ không trợ giúp các ngươi, trừ khi cô có thể cho ta một lý do đầy đủ.
Trương Hằng đứng ở cửa phòng, khóe miệng thoáng Ý cười. Sau khi đến giới thế tục, toàn thân hắn liền thả lòng, không ngại đùa giỡn mỹ nữ một chút.
- Ta, ta...
Băng Vi cắn răng, đột nhiên vươn ra cánh tay ngọc nhỏ mềm của mình. Dùng tay khác kéo ống tay áo lụa lên. lộ ra cả cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết.
"Lẽ nào nàng muốn dùng mỹ nhân kế hay là sắc dụ?"
Trương Hằng bị cánh tay ngọc trắng nõn như củ sen của nàng hấp dẫn.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm tay ngọc của mình. Băng Vi sắc mặt đỏ hồng, khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi nhìn sai chỗ rồi.
Trên cánh tay Tuyết trắng của Băng Vi lộ ra một vết đỏ chói mắt.
- Đây là?
Trương Hằng phát hiện trên cánh tay trắng nõn trơn mịn của thiếu nữ. có một vết đỏ trông mà giật mình, rõ ràng là bị một người nào đó dùng tay nắm chặt mà thành.
- Chẳng lẽ đó là do ta lưu lại?
Trương Hằng có chút hoài nghi.
- Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?
Sắc mặt Băng Vi lộ ra thân tình ủy khuất, những giọt nước mắt không khỏi rơi xuống.
- Để ta thử xem.
Trương Hằng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Băng Vi lập tức cảm nhận mềm mại trơn mịn làm người ta say mê.
- Cái tên dê xồm nhà ngươi... Buông ra.
Băng Vi xấu hổ không thôi, đẩy tay Trương Hằng ra.
- Ấy. vừa rồi thử một chút, kích cỡ cơ bản ăn khớp với bàn tay ta. Nếu như muốn chân chính xác định có phải là vết tích do ta lưu lại hay không, phải nghiệm chửng thêm một bước...
Trương Hằng mặt không đổi sắc nói, trong lòng lại đang cười thầm. Từ khi xuyên qua tới nay. Trương Hằng sinh sống vô cùng áp lực. Thời khắc nào cũng phải bảo trì thái độ cận thận, sợ hãi bị ai đó ám toán mình. Hôm nay đến giới thế tục. rốt cuộc hướng được một chút thú vui.
- Còn phải nghiệm chứng thêm một bước?
Băng Vi buôn bực không thôi, kéo xuống tay áo của mình, không cho Trương Hàng bât cứ cơ hội chiếm tiện nghi nữa.
- Được rồi. đấu vết kia quả thật là ta để lại.
Trương Hằng thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, khôi phục sắc mặt luôn luôn bình tĩnh.
- Vậy được, ngươi không đi nữa?
Băng Vi lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ như bầu Trời sau cơn mưa. Cái này quá nhanh đi chứ? Không làm diễn viên đúng là uổng phí mà. Trương Hằng thầm nghĩ.
- Được, ta đáp ứng cô không đi nữa, đêm nay ở lại chỗ này một đêm.
Nói rồi, ánh mắt Trương Hằng dùng lại trên chiếc giường duy nhất trong khuê phòng thiếu nữ này.
Băng Vi mặt ngọc đỏ lên, ấp a ấp úng nói:
- Nếu không... ngươi ngủ ở trên, ta thấy ngươi mệt mỏi quá...
Nếu đã thỉnh cầu đối phương không đi, lúc này Băng Vi cùng ngại ngùng đuổi đối phương ra ngoài.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Đúng thế, ta mệt chết được.
- Thế nhưng ta thấy Băng Vi tiểu thư cũng rất mệt mỏi. Trương mỗ ngủ một mình trên giường, cảm thấy không đành lòng, không bằng chúng ta...