Đường Viễn Kiều cười khổ một tiếng, vừa mới định lên tiếng. Trương Hằng đảo qua thần thức ngoài cửa. đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười châm chọc:
- Đường tiểu thư! cần gì phải ở ngoài cửa nghe lén như thế chứ?
Vừa nghe lời ấy, Đường Viễn Kiều cũng đưa mắt nhìn ra phía ngoài, khẽ thở dài:
- Nhã nhi! Con vào đi!
Trên thực tế, Đường Viễn Kiều cũng là cao thủ hiếm thấy ở giới thế tục. nếu không phải vì biết tin dữ con mình chết, cũng sẽ không đến nỗi một chút động tĩnh như vậy mà không nghe được.
- Nhã nhi ra mắt Triệu tiên sư.
Đường Nhã Thi chớp chớp mắt, không ngờ lại quỳ xuống trước Trương Hằng.
Trương Hằng nhíu mày, vội vàng đỡ nàng lên:
- Đường tiểu thư cần gì phải đa lễ như thế?
Không cần suy nghĩ nhiều, Trương Hằng cũng hiểu được đối phương có điều cầu xin minh, hơn phân nửa chính là vấn đề hôn nhân kia.
Đường Viễn Kiều chỉ trầm mặc. với ánh mắt trìu mến nhìn nữ nhi trước mắt.
- Nhã Thi hiểu rằng Tề Uy Vương đối với Đường gia chúng ta như hổ rình Mỗi. Phụ thân đại nhân vì gia nghiệp của Đường gia. không thể không liên hôn cùng Diệp gia. Vì tương lai của Đường gia. Nhã Thi chỉ có thể gả cho một người không ưa thích. Nhưng nay có tiên sư bảo hộ Đường gia ta. Nhã Thi thinh cầu tiên sư ra tay hóa giải nguy cơ này cho Đường gia. Nhã Thi cũng có thể Lấy được tự do của mình...
Nói tới đây, Đường Nhã Thi ngẩng lên gương mặt xinh đẹp tới độ hại nước hại dân kia. ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào Trương Hằng.
Trương Hằng phát hiện Đường Viễn Kiều ở một bên im lặng không nói gì, nghĩ đến có lẽ lời nói của Đường Nhã Thi này là đại biểu cho ý kiên của lão.
Cũng không có lập tức đáp ứng Đường Nhã Thi, Trương Hằng chấp tay sau lưng bước đi thong thả vài bước ở trong phòng.
Tuy rằng Tề Uy Vương đối với Đường gia như hổ rình Mỗi. nhưng Đường gia cũng có kế sách ứng phó. Chỉ cần dùng Đường Nhã Thi làm như vật hi sinh, hẳn là hóa giải được nguy cơ lần này.
Cho nên, Trương Hằng có ra tay hay không cùng không sao cả.
- Tiên sư nếu đã được người nhờ vã tới đây bảo hộ gia nghiệp của Đường gia, theo lý cũng nên ra tay!
Trong đôi mắt sáng của Đường Nhã Thi lóe ra một vẻ Quyết đoán. Giọng điệu cũng hơi có vẻ cấp bách.
- Nhã nhi! Con sao có thể bắt ép tiên sư ra tay chứ? Phủ Tề Uy Vương kia vốn cùng có ba vị tiên sư. gần đây nghe nói trên vương phủ còn có thêm một vị tiên sư. Một mình Triệu tiên sư. sao có thể dễ dàng đối địch cùng bọn chúng chứ?
Đường Viễn Kiêu ngừng một lát rồi nhẹ nhàng quát bảo Đường Nhã Thi. Trương Hằng cười lạnh nói:
- Các người cũng không cần sử dụng kế khích tướng với ta. Ra tay Hay không. Triệu mỗ tự mình có quyết định.
- Tuy nhiên, trước tiên có một việc ta muốn hỏi thăm một chút, trong Đường phủ các ngươi có một cô gái tên là Vương Lam Hay không. Đại khái là ở mười năm trước đã bán mình vào trong phủ.
Trương Hằng muốn trước giải Quyết chuyện đơn giản này rồi tính sau.
Đường Viễn Kiều sửng sốt, không rõ vì sao Trương Hằng lại muốn biết tin tức của một người hầu. Làm người đứng đầu Đường gia. đương nhiên hắn không sao biết tên của tất cả người làm công trong phủ.
Đường Nhã Thi lại tỏ vẻ vui mừng nói:
- Ngài nói chính là Lam nhi phải không? Nàng từng là nha hoàn của ta. hiện đang ở tại...
- Ừ! Tốt lắm! Các ngươi mau chóng trả nàng trở về nhà. gia gia của cô ta là Vương lão ngũ bán đèn lông ở kinh đô. Việc này nhất định phải giúp ta làm thỏa đáng.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Đường Viễn Kiều vội vàng đáp ứng. một hạ nhân nho nhỏ đối với cả Đường phủ mà nói là chuyện nhỏ không đáng kê.
Lại hỏi Đường Viễn Kiều tìm hiểu một chút về tình hình của Đường phủ lúc này Trương Hằng mới rời đi. Đường Viễn Kiều sai tổng quản sắp xếp phòng khách cho hắn nghi ngơi.
- Phụ thân! Người nói xem hắn chịu giúp chúng ta sao?
Đường Nhã Thi hơi lo lắng nói.
Đường Viễn Kiều ngắm nhìn ánh sao thua thớt trên bầu Trời đêm, giọng điệu bình thản nói:
- Người này có thể sẽ không ở lại Đường phủ lâu dài. cũng có mang mục đích gì đó với Đường gia ta. Hơn nữa có khả năng đêm nay hắn sẽ lên vào từ đường Đường gia chúng ta.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Từ đường Đường gia nhưng là cấm địa của Đường gia...
Đường Nhã Thi hỏi.
- Hắn là người tu tiên, nếu thật sự muốn tiến vào trong đó. chúng ta cũng ngăn không được. Nhưng chúng ta cũng không thể công khai cho phép hắn đi vào...
Ý của Đường Viễn Kiều rất rõ ràng, muốn đi vào trong đó. ngươi cứ lén lút đi. nếu muốn ta dẫn ngươi đi vào thì không có chuyện đó.
Có thể dễ dàng chấp nhận cho một người ngoài tiến vào cấm địa cúng tế tồ tiên của gia tộc. điều này đã đạt tới mức nhẫn nại cực hạn của Đường Viễn Kiều.
- Phụ thân! Thời điểm còn nhỏ Nhã Thi nghe nói mình có một thân ca ca...
Đường Nhã Thi do dự một chút rồi hỏi.
Lập tức thần sắc Đường Viễn Kiều ám đạm xuống:
- Đường Phong ca ca con mười mấy năm trước đã được đưa đến một địa phương xa xôi để tu tiên. Triệu Vân kia có thể có chuyện gì đó che giấu ta.
Trương Hằng được thu xếp ở lại trong một gian phòng khách tốt nhất. Hắn lẳng lặng ngồi trên giường, trong lòng bắt đâu nghĩ lại hết thảy những điều trải qua khi đi vào thế giới này.
Từ đoạt xá thân thể Đường Phong, đến bị Âu Dương Thiên Đức uy hiếp, tiếp đến kết Minh cùng Ô Lăng, rồi tới chuyện giết chóc trong Huyết Sát động phủ.
Trong cả quá trình này, thân phận của khối thân thể này có ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh của hắn. Nếu không có Âu Dương Thiên Đức và Ô Lăng, bản thân hắn chưa chắc có thể tu luyện đến cánh giới hiện nay.
Nói cách khác, Luyện Thiên Hóa Địa Công đối với một người nghèo trắng tay như Trương Hằng mà nói, căn bản là khó có thể tu luyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà giờ đây, sau khi kết thúc thí luyện trong động phủ. hắn thu được số bảo vật đủ khiến cho tiên nhân cũng phải đỏ mắt. lại bị truyền tống tới kinh đô thế tục, rồi tại đây lại gặp được Đường gia gia đình của khối thân thể này.
Trên phương diện nào đó mà nói. thành tựu của Trương Hằng chính là nhờ khối thân thể này, mà Trương Hằng cũng đáp ứng thỉnh cầu của ô Lăng trước khi chết.
Nhân quả tuần hoàn trên thế gian quả thật là kỳ điệu.
Trương Hằng sau khi nhở lại hết thảy, trong lòng lại có một sự hiểu ra.
Người tu tiên trải qua trăm ngàn năm tu luyện, mặc dù không cố ý tu tâm,
nhưng trải qua năm tháng nội tâm của ngươi cũng sẽ lắng đọng lại từng chút một.
"Nếu đã có năng lực. thì cứ trợ giúp cho Đường gia lần này đi."
Hơn nữa, khối thân thể mình sử dụng là thiếu chủ Đường gia. không làm một chút chuyện của khối thân thể này cũng thấy hơi day dứt.
Lại khoanh chân điều đường khoảng một canh giờ. lúc này đã gần tới nửa đêm. Trương Hằng đột nhiên mở mắt ra.
Nếu đi tới Đường phủ. đương nhiên Trương Hằng muốn tới từ đường Đường gia thăm dò xem thế nào. có lẽ trong đó có điều bí ẩn gì cùng không chừng.
Dùng thần thức đảo qua phạm vi mấy trăm thước. Trương Hằng phát hiện cũng không có người nào dòm ngó phòng mình.
Xem ra Đường Viễn Kiều này cũng có tự biết mình biết người, hoặc cũng không nghĩ ngăn cản mình. Trương Hằng lập tức thi triển Phong Hành Thuật đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Đường phủ rộng lớn như vậy, người xa lạ muốn tìm đến từ đường Đường phủ cũng không dễ dàng. Trương Hằng đành phải lục lại trong đoạn trí nhớ của Đường Phong.
Là thiếu chủ Đường gia, Thời điểm còn nhỏ Đường Phong không có khả năng chưa từng đi tới từ đường, hơn nữa số lần đi hắn cũng không ít.
Những trí nhớ này đối với thân mình Đường Phong mà nói, có lẽ là mơ hồ không rõ, nhưng Trương Hằng lại có thể nhìn thấy rõ ràng những nội dung này.
May mà địa hình cơ bản của Đường phủ này cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ chốc lát Trương Hằng đã tìm được vị trí từ đường Đường gia.
Tòa nhà từ đường diện tích đương nhiên không nhỏ. nhìn từ rất xa đã thấy lộ ra phong cách cô xưa đẩy vẻ tang thương. Ngay trước cửa từ đường còn có một lão nhân canh giữ.
Trương Hằng không khỏi sửng sốt. từ đường này phòng bị cùng quá sơ sài đi? Lão nhân gác đêm kia tay cầm chổi, không ngừng ho khụ khụ.
Trương Hằng dùng thần thức nhìn quét khấp bốn phía, thật lâu sau. không có phát hiện gì khác thường, hắn nghênh ngang đi thẳng tới cửa từ đường.
Mãi đến khi Trương Hằng đi vào từ đường, lão nhân kia cũng không có chút biến hóa gì. ở Thời điểm ban đêm tiến vào từ đường, không khí thật có chút quỷ dị. Huống chi trong tay Trương Hằng không có vật gì chiếu sáng.
Đi vào chính điện từ đường, ở trong này Trương Hằng phát hiện không ít linh vị của liệt tô liệt tông Đường gia.
Thần thức bắt đầu nhìn quét trong đại điện.
Nhưng Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
- Ôi! Lão già rồi. mới vừa chợp mắt một chút, liền phát hiện kẻ trộm vào trong phòng rồi!
Trương Hằng quay nhìn lại. thấy người nói chuyện lại là lão nhân vừa rồi ngồi ở cửa từ đường.
Trên người lão nhân này khí tức cực kỳ mơ hồ. mặc dù lúc vào cửa Trương Hằng dùng thần thức lướt qua. cũng chỉ cho rằng lão là một lão nhân bình thường...
Đường Viễn Kiều cười khổ một tiếng, vừa mới định lên tiếng. Trương Hằng đảo qua thần thức ngoài cửa. đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười châm chọc:
- Đường tiểu thư! cần gì phải ở ngoài cửa nghe lén như thế chứ?
Vừa nghe lời ấy, Đường Viễn Kiều cũng đưa mắt nhìn ra phía ngoài, khẽ thở dài:
- Nhã nhi! Con vào đi!
Trên thực tế, Đường Viễn Kiều cũng là cao thủ hiếm thấy ở giới thế tục. nếu không phải vì biết tin dữ con mình chết, cũng sẽ không đến nỗi một chút động tĩnh như vậy mà không nghe được.
- Nhã nhi ra mắt Triệu tiên sư.
Đường Nhã Thi chớp chớp mắt, không ngờ lại quỳ xuống trước Trương Hằng.
Trương Hằng nhíu mày, vội vàng đỡ nàng lên:
- Đường tiểu thư cần gì phải đa lễ như thế?
Không cần suy nghĩ nhiều, Trương Hằng cũng hiểu được đối phương có điều cầu xin minh, hơn phân nửa chính là vấn đề hôn nhân kia.
Đường Viễn Kiều chỉ trầm mặc. với ánh mắt trìu mến nhìn nữ nhi trước mắt.
- Nhã Thi hiểu rằng Tề Uy Vương đối với Đường gia chúng ta như hổ rình Mỗi. Phụ thân đại nhân vì gia nghiệp của Đường gia. không thể không liên hôn cùng Diệp gia. Vì tương lai của Đường gia. Nhã Thi chỉ có thể gả cho một người không ưa thích. Nhưng nay có tiên sư bảo hộ Đường gia ta. Nhã Thi thinh cầu tiên sư ra tay hóa giải nguy cơ này cho Đường gia. Nhã Thi cũng có thể Lấy được tự do của mình...
Nói tới đây, Đường Nhã Thi ngẩng lên gương mặt xinh đẹp tới độ hại nước hại dân kia. ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào Trương Hằng.
Trương Hằng phát hiện Đường Viễn Kiều ở một bên im lặng không nói gì, nghĩ đến có lẽ lời nói của Đường Nhã Thi này là đại biểu cho ý kiên của lão.
Cũng không có lập tức đáp ứng Đường Nhã Thi, Trương Hằng chấp tay sau lưng bước đi thong thả vài bước ở trong phòng.
Tuy rằng Tề Uy Vương đối với Đường gia như hổ rình Mỗi. nhưng Đường gia cũng có kế sách ứng phó. Chỉ cần dùng Đường Nhã Thi làm như vật hi sinh, hẳn là hóa giải được nguy cơ lần này.
Cho nên, Trương Hằng có ra tay hay không cùng không sao cả.
- Tiên sư nếu đã được người nhờ vã tới đây bảo hộ gia nghiệp của Đường gia, theo lý cũng nên ra tay!
Trong đôi mắt sáng của Đường Nhã Thi lóe ra một vẻ Quyết đoán. Giọng điệu cũng hơi có vẻ cấp bách.- Nhã nhi! Con sao có thể bắt ép tiên sư ra tay chứ? Phủ Tề Uy Vương kia vốn cùng có ba vị tiên sư. gần đây nghe nói trên vương phủ còn có thêm một vị tiên sư. Một mình Triệu tiên sư. sao có thể dễ dàng đối địch cùng bọn chúng chứ?
Đường Viễn Kiêu ngừng một lát rồi nhẹ nhàng quát bảo Đường Nhã Thi. Trương Hằng cười lạnh nói:
- Các người cũng không cần sử dụng kế khích tướng với ta. Ra tay Hay không. Triệu mỗ tự mình có quyết định.
- Tuy nhiên, trước tiên có một việc ta muốn hỏi thăm một chút, trong Đường phủ các ngươi có một cô gái tên là Vương Lam Hay không. Đại khái là ở mười năm trước đã bán mình vào trong phủ.
Trương Hằng muốn trước giải Quyết chuyện đơn giản này rồi tính sau.
Đường Viễn Kiều sửng sốt, không rõ vì sao Trương Hằng lại muốn biết tin tức của một người hầu. Làm người đứng đầu Đường gia. đương nhiên hắn không sao biết tên của tất cả người làm công trong phủ.
Đường Nhã Thi lại tỏ vẻ vui mừng nói:
- Ngài nói chính là Lam nhi phải không? Nàng từng là nha hoàn của ta. hiện đang ở tại...
- Ừ! Tốt lắm! Các ngươi mau chóng trả nàng trở về nhà. gia gia của cô ta là Vương lão ngũ bán đèn lông ở kinh đô. Việc này nhất định phải giúp ta làm thỏa đáng.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Đường Viễn Kiều vội vàng đáp ứng. một hạ nhân nho nhỏ đối với cả Đường phủ mà nói là chuyện nhỏ không đáng kê.
Lại hỏi Đường Viễn Kiều tìm hiểu một chút về tình hình của Đường phủ lúc này Trương Hằng mới rời đi. Đường Viễn Kiều sai tổng quản sắp xếp phòng khách cho hắn nghi ngơi.
- Phụ thân! Người nói xem hắn chịu giúp chúng ta sao?
Đường Nhã Thi hơi lo lắng nói.
Đường Viễn Kiều ngắm nhìn ánh sao thua thớt trên bầu Trời đêm, giọng điệu bình thản nói:
- Người này có thể sẽ không ở lại Đường phủ lâu dài. cũng có mang mục đích gì đó với Đường gia ta. Hơn nữa có khả năng đêm nay hắn sẽ lên vào từ đường Đường gia chúng ta.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Từ đường Đường gia nhưng là cấm địa của Đường gia...
Đường Nhã Thi hỏi.
- Hắn là người tu tiên, nếu thật sự muốn tiến vào trong đó. chúng ta cũng ngăn không được. Nhưng chúng ta cũng không thể công khai cho phép hắn đi vào...
Ý của Đường Viễn Kiều rất rõ ràng, muốn đi vào trong đó. ngươi cứ lén lút đi. nếu muốn ta dẫn ngươi đi vào thì không có chuyện đó.
Có thể dễ dàng chấp nhận cho một người ngoài tiến vào cấm địa cúng tế tồ tiên của gia tộc. điều này đã đạt tới mức nhẫn nại cực hạn của Đường Viễn Kiều.
- Phụ thân! Thời điểm còn nhỏ Nhã Thi nghe nói mình có một thân ca ca...
Đường Nhã Thi do dự một chút rồi hỏi.
Lập tức thần sắc Đường Viễn Kiều ám đạm xuống:
- Đường Phong ca ca con mười mấy năm trước đã được đưa đến một địa phương xa xôi để tu tiên. Triệu Vân kia có thể có chuyện gì đó che giấu ta.
Trương Hằng được thu xếp ở lại trong một gian phòng khách tốt nhất. Hắn lẳng lặng ngồi trên giường, trong lòng bắt đâu nghĩ lại hết thảy những điều trải qua khi đi vào thế giới này.
Từ đoạt xá thân thể Đường Phong, đến bị Âu Dương Thiên Đức uy hiếp, tiếp đến kết Minh cùng Ô Lăng, rồi tới chuyện giết chóc trong Huyết Sát động phủ.
Trong cả quá trình này, thân phận của khối thân thể này có ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh của hắn. Nếu không có Âu Dương Thiên Đức và Ô Lăng, bản thân hắn chưa chắc có thể tu luyện đến cánh giới hiện nay.
Nói cách khác, Luyện Thiên Hóa Địa Công đối với một người nghèo trắng tay như Trương Hằng mà nói, căn bản là khó có thể tu luyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà giờ đây, sau khi kết thúc thí luyện trong động phủ. hắn thu được số bảo vật đủ khiến cho tiên nhân cũng phải đỏ mắt. lại bị truyền tống tới kinh đô thế tục, rồi tại đây lại gặp được Đường gia gia đình của khối thân thể này.
Trên phương diện nào đó mà nói. thành tựu của Trương Hằng chính là nhờ khối thân thể này, mà Trương Hằng cũng đáp ứng thỉnh cầu của ô Lăng trước khi chết.
Nhân quả tuần hoàn trên thế gian quả thật là kỳ điệu.
Trương Hằng sau khi nhở lại hết thảy, trong lòng lại có một sự hiểu ra.
Người tu tiên trải qua trăm ngàn năm tu luyện, mặc dù không cố ý tu tâm,
nhưng trải qua năm tháng nội tâm của ngươi cũng sẽ lắng đọng lại từng chút một.
"Nếu đã có năng lực. thì cứ trợ giúp cho Đường gia lần này đi."
Hơn nữa, khối thân thể mình sử dụng là thiếu chủ Đường gia. không làm một chút chuyện của khối thân thể này cũng thấy hơi day dứt.
Lại khoanh chân điều đường khoảng một canh giờ. lúc này đã gần tới nửa đêm. Trương Hằng đột nhiên mở mắt ra.
Nếu đi tới Đường phủ. đương nhiên Trương Hằng muốn tới từ đường Đường gia thăm dò xem thế nào. có lẽ trong đó có điều bí ẩn gì cùng không chừng.
Dùng thần thức đảo qua phạm vi mấy trăm thước. Trương Hằng phát hiện cũng không có người nào dòm ngó phòng mình.
Xem ra Đường Viễn Kiều này cũng có tự biết mình biết người, hoặc cũng không nghĩ ngăn cản mình. Trương Hằng lập tức thi triển Phong Hành Thuật đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Đường phủ rộng lớn như vậy, người xa lạ muốn tìm đến từ đường Đường phủ cũng không dễ dàng. Trương Hằng đành phải lục lại trong đoạn trí nhớ của Đường Phong.
Là thiếu chủ Đường gia, Thời điểm còn nhỏ Đường Phong không có khả năng chưa từng đi tới từ đường, hơn nữa số lần đi hắn cũng không ít.
Những trí nhớ này đối với thân mình Đường Phong mà nói, có lẽ là mơ hồ không rõ, nhưng Trương Hằng lại có thể nhìn thấy rõ ràng những nội dung này.
May mà địa hình cơ bản của Đường phủ này cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ chốc lát Trương Hằng đã tìm được vị trí từ đường Đường gia.
Tòa nhà từ đường diện tích đương nhiên không nhỏ. nhìn từ rất xa đã thấy lộ ra phong cách cô xưa đẩy vẻ tang thương. Ngay trước cửa từ đường còn có một lão nhân canh giữ.
Trương Hằng không khỏi sửng sốt. từ đường này phòng bị cùng quá sơ sài đi? Lão nhân gác đêm kia tay cầm chổi, không ngừng ho khụ khụ.
Trương Hằng dùng thần thức nhìn quét khấp bốn phía, thật lâu sau. không có phát hiện gì khác thường, hắn nghênh ngang đi thẳng tới cửa từ đường.
Mãi đến khi Trương Hằng đi vào từ đường, lão nhân kia cũng không có chút biến hóa gì. ở Thời điểm ban đêm tiến vào từ đường, không khí thật có chút quỷ dị. Huống chi trong tay Trương Hằng không có vật gì chiếu sáng.
Đi vào chính điện từ đường, ở trong này Trương Hằng phát hiện không ít linh vị của liệt tô liệt tông Đường gia.
Thần thức bắt đầu nhìn quét trong đại điện.
Nhưng Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
- Ôi! Lão già rồi. mới vừa chợp mắt một chút, liền phát hiện kẻ trộm vào trong phòng rồi!
Trương Hằng quay nhìn lại. thấy người nói chuyện lại là lão nhân vừa rồi ngồi ở cửa từ đường.
Trên người lão nhân này khí tức cực kỳ mơ hồ. mặc dù lúc vào cửa Trương Hằng dùng thần thức lướt qua. cũng chỉ cho rằng lão là một lão nhân bình thường...