Chỉ là phạm vi chu vi một dặm đương nhiên không thể thỏa mãn ý muốn luyện tập phi Hành của Trương Hằng.
Hiệu quả của Ngân Quang Độn dĩ nhiên khiến Trương Hằng rất vừa lòng, nhưng không có trải qua một phen phi hành thỏa thích, Trương Hằng cũng cảm thấy có hơi nghẹn khuất.
"Thuận tiện thử xem sức duy trì của Ngân Quang Độn tới đâu."
Trương Hằng ổn định lại tốc độ về trạng thái bình thường, vừa phi hành vừa thử nghiệm làm thế nào điều tiết Luyện Hư Linh Khí càng dùng ít sức càng tốt.
Vừa rồi Trương Hằng đã thử nghiệm Ngân Quang Thiểm Thước Thuật vài lần thấy rất tiêu hao pháp lực. Nếu sử dụng trong Thời gian dài Trương Hằng cũng cảm thấy thực không thích ứng.
- Đại ca! Huynh định bay tới đâu?
Ninh Tuyết Dung ôm thắt lưng Trương Hằng, đơn giản dán gương mặt ngọc trên bờ vai của hắn mùi thơm Thanh nhã như u lan thoang thoáng khiến đáy lòng Trương Hằng hơi hơi sinh ra một ít lửa đục. nhưng chỉ giây lát liền tiểu biến đi.
- Tạm Thời sẽ không rời xa Hắc Thủy Trấn, ta thấy tốt hơn là phi Hành vòng quanh phạm vi mấy chục dặm này một hồi.
Giọng nói của Trương Hằng trở nên thật bình thản, hắn đảo mắt nhìn một vòng chung quanh dãv núi và sơn đạo giữa núi. sau đó Ngân Quang Độn dưới chân mang theo hắn không ngừng xoay quanh trên không trung.
Dần dần, bộ dáng của hắn dường như có chút thất thần, đột nhiên đứng yên trên hư không.
- Huynh làm sao vậy?
Ninh Tuyết Dung hơi tò mò hỏi.
Trương Hằng không có đáp lời. đột nhiên nhắm hai mắt lại. thần thức cũng đã kéo dài đến nơi nào đó trên sơn đạo ngoài bảy tám dặm.
Sau khi tiến vào công pháp tầng hai thần thức của Trương Hằng đã có thể nhìn quét mọi vật trong phạm vi chừng mười dặm.
Hắn vừa rồi chẳng qua là chỉ dùng thần thức tùy ý nhìn quét một vòng chung quanh, lại thấy được một vài người quen và một người hắn không muốn gặp mặt.
"Bọn họ như thế nào lại tới nơi này.
Thần sắc của Trương Hằng dần dần trở nên phúc tạp lên.
Sơn đạo này là một đường hẻm núi duy nhất đi thông tới Hắc Thủy Trấn. Bốn năm người đang đi trên sơn đạo, cầm đâu chính là Trâu đạo sĩ đến từ kinh đô Triệu Quốc.
Trâu đạo sĩ sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt lạnh. nhạt, bên hông lão có một túi trữ vật, trên tay cầm một cái ngọc giản bình thường.
Trong lúc đi đường thỉnh thoảng Trâu đạo sĩ đán ngọc giản lên huyệt Thái Dương của mình, dường như đang cảm nhận điều gì.
- Sư phụ! Còn xa lắm không?
Cô gái đứng ở bên cạnh Trâu đạo sĩ tự nhiên là Băng Vi. Thân sắc của nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi. nhìn sơn đạo mút tầm mắt dường như không có cuối, trong lòng nàng không ngừng than thở.
Thời gian nửa năm qua. tu vi của Băng Vi đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khí đại viên mãn. còn kém một bước là có thể tiến vào Luyện khí kỳ. ở phía sau Băng Vi và Trâu đạo sĩ còn có một nam một nữ.
Dáng vẻ nam nhân này coi như khá anh tuấn, trên mặt có mấy vết sẹo. cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ trầm ôn.
Nam nhân này đương nhiên là Lăng Thiên trong nhà lao vương phủ. Còn nữ nhân bên cạnh hắn là một người đặc biệt Trương Hằng không muốn gặp.
Nữ nhân nàỵ có một gương mặt ngọc quốc sắc thiên hương, thân mặc váy hoa dài màu tím nhạt, đôi mắt có vẻ ảm đạm, nhìn chung làm cho người ta có một loại cảm giác tiều tụy tang thương.
Tu vi của nữ nhân áo tím ở giai đoạn Dẫn Khí sơ kỳ. trừ Lăng Thiên, tu vi của nàng là thấp nhất trong mấy người này.
Trâu đạo sĩ thu ngọc giản cầm trong tay vào túi trữ vật, quay lại nói với ba người phía sau:
- Còn phải đi hai canh giờ chúng ta mới tới Tán Tu Minh Hắc Thủy Trấn. Nơi đó chính là thiên đường của giới tán tu Triệu Quốc.
Thời điểm Trâu đạo sĩ nói tới đây. trên mặt còn mang theo ý tươi cười. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ba người phía sau vừa nghe đến ba chữ Hắc Thủy Trấn ánh mắt đều sáng ngời. Mặc dù nữ nhân áo tím kia dường như không có tinh thần phấn chấn gì. nhưng trong mắt nàng cũng không khỏi toát ra vẻ mong chờ.
- Trâu tiên sư! Nếu tới Hắc Thuy Trấn, có phải ta cũng có hy vọng tu tiên hay không?
Lăng Thiên không kìm nổi hỏi Trâu đạo sĩ.
Trâu đạo sĩ đối với hắn dường như có chút lãnh đạm. nói:
- Ngươi và ta hiện tại đã rời khỏi giới thế tục. cũng không cần dùng chữ tiên sư. gọi ta một tiếng Trâu tiền bối là được, về phần ngươi có tu tiên được hay không, lão đạo ta cùng không dám bảo đảm. Ngươi chỉ là người linh căn bình thường, cũng đã ba mươi tuổi nếu không có kỳ ngộ gì đặc biệt cơ hội tu tiên cực kỳ xa vời.
Lăng Thiên nghe nói như thế cũng không tỏ ý giận gì. ngược lại quang hoa trong mắt càng ngày càng sáng ngời.
- Còn nữa. sau khi tới HắcThủỵ Trấn, lão đạo sĩ ta cũng không thể trợ giúp gì cho ngươi, lại càng không thể thu ngươi làm đồ đệ.
Trong lòng Lăng Thiên tuy rằng cảm thấy mất mát. Thậm chí còn có hơi oán hận Trâu đạo sĩ. nhưng cùng không đám biểu hiện ra ngoài, vẫn dùng giọng điệu cung kính nói:
- Không hy vọng xa vời tiền bối thu ta làm đồ đệ. chỉ cần có thể thỉnh thoảng chỉ điểm cho ta một chút. Lăng Thiên đã vô cùng cảm kích rồi. Mặt khác, cũng xin tiền bối chiếu cố cho Vù Tình...
- Yến cô nương là đệ tử một vị cố nhân lão của đạo ta, tuy rằng cũng là linh căn bình thường, nhưng tuổi không tính là lớn lắm. vả lại có cơ sở Dẫn khí kỳ. lão đạo ta nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng.
Thời điểm nói tới đây Trâu đạo sĩ dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Yến Vũ Tình.
Lão đọc trong di chúc của cố lão hữu đã biết được, toàn bộ gia tộc Yến Vũ Tình này đều bị diệt môn. chỉ một cô gái mảnh mai nàng trốn thoát.
Mặc dù biết sau này đối phương tấn công Luyện khí kỳ hy vọng cũng không lớn. Trâu đạo sĩ vẫn thu nhận nữ nhân đáng thương này. còn thường xuyên trợ giúp cho nàng một ít trên đường tu tiên.
- Vũ Tình này! Ngựời tu tiên chớ để bị cừu hận che mờ tâm linh, nếu không cho dù tu vi có thể tăng lên. cùng rất có thể bị chết dưới tâm ma của mình. Thế lực tu tiên tiêu diệt hơn hai trăm nhân khẩu Yến gia tuy rằng chỉ là một môn phái rất nhỏ. nhưng lão đạo sĩ ta cũng bất lực.
Trâu đạo sĩ an ủi nói với Yến Vũ Tình.
- Cho dù còn có một tia hy vọng cuối cùng... ta cũng sẽ sống sót... tạ ơn sư bá quan tâm.
Yến Vũ Tình giọng điệu bình thản nhưng Thanh âm hơi có chút ngập ngừng.
- Ngươi tự giải Quyết cho tốt đi! Tán Tu Minh ờ Hắc Thủy Trấn tuy rằng được xưng là thiên đường của tán tu. nhưng cũng không phải là một địa phương hoàn toàn yên bình.
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài một hơi. lại bắt đầu đi phía trước dẫn đường.
Nhưng mà đúng lúc này trong hai bên dãy núi đột nhiên nhảy ra mười mấy nhân vật, những người này một đám đều bộ mặt dữ tợn. phát ra tiếng cười chói tai.
- Cường đạo?
Trâu đạo sĩ vừa trông thấy những người này. đầu tiên liền cảm thấy buồn cười.
Mười mấy nhân vật này phần lớn là người phàm, cũng có vài tu sĩ Dẫn khí kỳ.
Những người này so với cường đạo ở thế gian cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đương nhiên đám người Trâu đạo sĩ cũng không xem bọn họ ở trong mắt.
Nhưng mà Đúng lúc này, trên bầu Trời truyền đến mấy đạo Thanh âm.
- Lão đại! Ngươi xem. nơi này không ngờ lại có hai cô bé cực phẩm, quả thực là tuyệt sắc nhân gian...
Một người trung niên đáng người có vẻ mập lùn đứng lơ lửng trên hư không nói với đại hán thân mặc khôi giáp màu đen bên cạnh.
Trâu đạo sĩ vừa nhìn thấy hai người trên bầu Trời. thần sắc liền biến đổi.
Hai người tu sĩ này đều đạt tới Luyện khí kỳ. dưới chân trung niên mập lùn đạp một kiện pháp khí bình thường, có tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Mà gã đại hán được gọi là lão đại, dưới chân đạp một kiện linh khí hạ phẩm. áo giáp mặc trên người là một kiện pháp khí loại phòng ngự. một thân tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
- Các vị cũng đều là thành viên Tán Tu Minh thì phải, gặp nhau ở đây. không biết có gì chỉ giáo?
Trâu đạo sĩ trong lòng thầm than không ổn, nhưng cùng không thể không kiên trì ứng phó.
Ánh mắt của đại hán khôi giáp lưu lại một lát trên mặt ngọc của Băng Vi cùng Yến Vũ Tình, không chút che dấu sắc dục trắng trợn trong ánh mắt.
- Lưu lại túi trữ vật cùng hai cô gái phía sau kia. các ngươi có thể đi.
Đại hán khôi giáp dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trâu đạo sĩ. khí thế trên người giống như một tảng đá lớn đè mạnh trên ngực Trâu đạo sĩ.
Trâu đạo sĩ hiểu rằng chỉ một mình đại hán khôi giáp có kiện linh khí này đã đủ để giải Quyết đám người mình.
Nhưng muốn giao Băng Vi cùng Yến Vù Tình cho đối phương, thì tuyệt đối Trâu đạo sĩ không có khả năng đồng ý.
Lão có thể tướng tượng được một khi hai cô gái xinh đẹp như hoa này rơi vào tay đối phương, sẽ gặp phải số phận như thế nào?
Cho dù tự tay giết chết Băng Vi cùng Yến Vũ Tình cũng tốt hơn là giao họ vào tay những tên cường đạo này.
- Nếu lão đạo ta không có nhìn lầm. nơi này đã là địa bàn của Tán Tu Minh, chẳng lẽ các vị không tuân giữ quy củ nơi này sao?
Trâu đạo sĩ không thể không làm một cố gắng cuối cùng, nếu thực phải động thủ thì cùng chỉ có đường chết.
- Lão đạo sĩ còn có vài phần kiến thức!
Trên mặt gã trung niên mập lùn lộ ra vẻ tươi cười tà ác:
- Tuy nhiên, các ngươi là thành viên Tán Tu Minh sao? Trước khi tán tu bên ngoài đến chưa có chính thức gia nhập Minh, cho dù có bị chúng ta giết chết, Trưởng lão trong Minh cũng sẽ không tìm tới chúng ta gây phiền toái, ha ha ha...
Trâu đạo sĩ vừa nghe lời ấy. lập tức mặt xám như tro tàn. đám người Băng Vi cũng đều lộ vẻ mặt kinh hoàng.
ở trước mặt lực lượng không thể chống lại. chờ đợi bọn họ sẽ là thứ gì đây?...
Chỉ là phạm vi chu vi một dặm đương nhiên không thể thỏa mãn ý muốn luyện tập phi Hành của Trương Hằng.
Hiệu quả của Ngân Quang Độn dĩ nhiên khiến Trương Hằng rất vừa lòng, nhưng không có trải qua một phen phi hành thỏa thích, Trương Hằng cũng cảm thấy có hơi nghẹn khuất.
"Thuận tiện thử xem sức duy trì của Ngân Quang Độn tới đâu."
Trương Hằng ổn định lại tốc độ về trạng thái bình thường, vừa phi hành vừa thử nghiệm làm thế nào điều tiết Luyện Hư Linh Khí càng dùng ít sức càng tốt.
Vừa rồi Trương Hằng đã thử nghiệm Ngân Quang Thiểm Thước Thuật vài lần thấy rất tiêu hao pháp lực. Nếu sử dụng trong Thời gian dài Trương Hằng cũng cảm thấy thực không thích ứng.
- Đại ca! Huynh định bay tới đâu?
Ninh Tuyết Dung ôm thắt lưng Trương Hằng, đơn giản dán gương mặt ngọc trên bờ vai của hắn mùi thơm Thanh nhã như u lan thoang thoáng khiến đáy lòng Trương Hằng hơi hơi sinh ra một ít lửa đục. nhưng chỉ giây lát liền tiểu biến đi.
- Tạm Thời sẽ không rời xa Hắc Thủy Trấn, ta thấy tốt hơn là phi Hành vòng quanh phạm vi mấy chục dặm này một hồi.
Giọng nói của Trương Hằng trở nên thật bình thản, hắn đảo mắt nhìn một vòng chung quanh dãv núi và sơn đạo giữa núi. sau đó Ngân Quang Độn dưới chân mang theo hắn không ngừng xoay quanh trên không trung.
Dần dần, bộ dáng của hắn dường như có chút thất thần, đột nhiên đứng yên trên hư không.
- Huynh làm sao vậy?
Ninh Tuyết Dung hơi tò mò hỏi.
Trương Hằng không có đáp lời. đột nhiên nhắm hai mắt lại. thần thức cũng đã kéo dài đến nơi nào đó trên sơn đạo ngoài bảy tám dặm.
Sau khi tiến vào công pháp tầng hai thần thức của Trương Hằng đã có thể nhìn quét mọi vật trong phạm vi chừng mười dặm.
Hắn vừa rồi chẳng qua là chỉ dùng thần thức tùy ý nhìn quét một vòng chung quanh, lại thấy được một vài người quen và một người hắn không muốn gặp mặt.
"Bọn họ như thế nào lại tới nơi này.
Thần sắc của Trương Hằng dần dần trở nên phúc tạp lên.
Sơn đạo này là một đường hẻm núi duy nhất đi thông tới Hắc Thủy Trấn. Bốn năm người đang đi trên sơn đạo, cầm đâu chính là Trâu đạo sĩ đến từ kinh đô Triệu Quốc.
Trâu đạo sĩ sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt lạnh. nhạt, bên hông lão có một túi trữ vật, trên tay cầm một cái ngọc giản bình thường.
Trong lúc đi đường thỉnh thoảng Trâu đạo sĩ đán ngọc giản lên huyệt Thái Dương của mình, dường như đang cảm nhận điều gì.
- Sư phụ! Còn xa lắm không?
Cô gái đứng ở bên cạnh Trâu đạo sĩ tự nhiên là Băng Vi. Thân sắc của nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi. nhìn sơn đạo mút tầm mắt dường như không có cuối, trong lòng nàng không ngừng than thở.
Thời gian nửa năm qua. tu vi của Băng Vi đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khí đại viên mãn. còn kém một bước là có thể tiến vào Luyện khí kỳ. ở phía sau Băng Vi và Trâu đạo sĩ còn có một nam một nữ.
Dáng vẻ nam nhân này coi như khá anh tuấn, trên mặt có mấy vết sẹo. cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ trầm ôn.
Nam nhân này đương nhiên là Lăng Thiên trong nhà lao vương phủ. Còn nữ nhân bên cạnh hắn là một người đặc biệt Trương Hằng không muốn gặp.
Nữ nhân nàỵ có một gương mặt ngọc quốc sắc thiên hương, thân mặc váy hoa dài màu tím nhạt, đôi mắt có vẻ ảm đạm, nhìn chung làm cho người ta có một loại cảm giác tiều tụy tang thương.
Tu vi của nữ nhân áo tím ở giai đoạn Dẫn Khí sơ kỳ. trừ Lăng Thiên, tu vi của nàng là thấp nhất trong mấy người này.
Trâu đạo sĩ thu ngọc giản cầm trong tay vào túi trữ vật, quay lại nói với ba người phía sau:
- Còn phải đi hai canh giờ chúng ta mới tới Tán Tu Minh Hắc Thủy Trấn. Nơi đó chính là thiên đường của giới tán tu Triệu Quốc.
Thời điểm Trâu đạo sĩ nói tới đây. trên mặt còn mang theo ý tươi cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ba người phía sau vừa nghe đến ba chữ Hắc Thủy Trấn ánh mắt đều sáng ngời. Mặc dù nữ nhân áo tím kia dường như không có tinh thần phấn chấn gì. nhưng trong mắt nàng cũng không khỏi toát ra vẻ mong chờ.
- Trâu tiên sư! Nếu tới Hắc Thuy Trấn, có phải ta cũng có hy vọng tu tiên hay không?
Lăng Thiên không kìm nổi hỏi Trâu đạo sĩ.
Trâu đạo sĩ đối với hắn dường như có chút lãnh đạm. nói:
- Ngươi và ta hiện tại đã rời khỏi giới thế tục. cũng không cần dùng chữ tiên sư. gọi ta một tiếng Trâu tiền bối là được, về phần ngươi có tu tiên được hay không, lão đạo ta cùng không dám bảo đảm. Ngươi chỉ là người linh căn bình thường, cũng đã ba mươi tuổi nếu không có kỳ ngộ gì đặc biệt cơ hội tu tiên cực kỳ xa vời.
Lăng Thiên nghe nói như thế cũng không tỏ ý giận gì. ngược lại quang hoa trong mắt càng ngày càng sáng ngời.
- Còn nữa. sau khi tới HắcThủỵ Trấn, lão đạo sĩ ta cũng không thể trợ giúp gì cho ngươi, lại càng không thể thu ngươi làm đồ đệ.
Trong lòng Lăng Thiên tuy rằng cảm thấy mất mát. Thậm chí còn có hơi oán hận Trâu đạo sĩ. nhưng cùng không đám biểu hiện ra ngoài, vẫn dùng giọng điệu cung kính nói:
- Không hy vọng xa vời tiền bối thu ta làm đồ đệ. chỉ cần có thể thỉnh thoảng chỉ điểm cho ta một chút. Lăng Thiên đã vô cùng cảm kích rồi. Mặt khác, cũng xin tiền bối chiếu cố cho Vù Tình...
- Yến cô nương là đệ tử một vị cố nhân lão của đạo ta, tuy rằng cũng là linh căn bình thường, nhưng tuổi không tính là lớn lắm. vả lại có cơ sở Dẫn khí kỳ. lão đạo ta nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng.
Thời điểm nói tới đây Trâu đạo sĩ dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Yến Vũ Tình.
Lão đọc trong di chúc của cố lão hữu đã biết được, toàn bộ gia tộc Yến Vũ Tình này đều bị diệt môn. chỉ một cô gái mảnh mai nàng trốn thoát.
Mặc dù biết sau này đối phương tấn công Luyện khí kỳ hy vọng cũng không lớn. Trâu đạo sĩ vẫn thu nhận nữ nhân đáng thương này. còn thường xuyên trợ giúp cho nàng một ít trên đường tu tiên.
- Vũ Tình này! Ngựời tu tiên chớ để bị cừu hận che mờ tâm linh, nếu không cho dù tu vi có thể tăng lên. cùng rất có thể bị chết dưới tâm ma của mình. Thế lực tu tiên tiêu diệt hơn hai trăm nhân khẩu Yến gia tuy rằng chỉ là một môn phái rất nhỏ. nhưng lão đạo sĩ ta cũng bất lực.
Trâu đạo sĩ an ủi nói với Yến Vũ Tình.
- Cho dù còn có một tia hy vọng cuối cùng... ta cũng sẽ sống sót... tạ ơn sư bá quan tâm.
Yến Vũ Tình giọng điệu bình thản nhưng Thanh âm hơi có chút ngập ngừng.
- Ngươi tự giải Quyết cho tốt đi! Tán Tu Minh ờ Hắc Thủy Trấn tuy rằng được xưng là thiên đường của tán tu. nhưng cũng không phải là một địa phương hoàn toàn yên bình.
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài một hơi. lại bắt đầu đi phía trước dẫn đường.
Nhưng mà đúng lúc này trong hai bên dãy núi đột nhiên nhảy ra mười mấy nhân vật, những người này một đám đều bộ mặt dữ tợn. phát ra tiếng cười chói tai.
- Cường đạo?
Trâu đạo sĩ vừa trông thấy những người này. đầu tiên liền cảm thấy buồn cười.
Mười mấy nhân vật này phần lớn là người phàm, cũng có vài tu sĩ Dẫn khí kỳ.
Những người này so với cường đạo ở thế gian cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đương nhiên đám người Trâu đạo sĩ cũng không xem bọn họ ở trong mắt.
Nhưng mà Đúng lúc này, trên bầu Trời truyền đến mấy đạo Thanh âm.
- Lão đại! Ngươi xem. nơi này không ngờ lại có hai cô bé cực phẩm, quả thực là tuyệt sắc nhân gian...
Một người trung niên đáng người có vẻ mập lùn đứng lơ lửng trên hư không nói với đại hán thân mặc khôi giáp màu đen bên cạnh.
Trâu đạo sĩ vừa nhìn thấy hai người trên bầu Trời. thần sắc liền biến đổi.
Hai người tu sĩ này đều đạt tới Luyện khí kỳ. dưới chân trung niên mập lùn đạp một kiện pháp khí bình thường, có tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Mà gã đại hán được gọi là lão đại, dưới chân đạp một kiện linh khí hạ phẩm. áo giáp mặc trên người là một kiện pháp khí loại phòng ngự. một thân tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
- Các vị cũng đều là thành viên Tán Tu Minh thì phải, gặp nhau ở đây. không biết có gì chỉ giáo?
Trâu đạo sĩ trong lòng thầm than không ổn, nhưng cùng không thể không kiên trì ứng phó.
Ánh mắt của đại hán khôi giáp lưu lại một lát trên mặt ngọc của Băng Vi cùng Yến Vũ Tình, không chút che dấu sắc dục trắng trợn trong ánh mắt.
- Lưu lại túi trữ vật cùng hai cô gái phía sau kia. các ngươi có thể đi.
Đại hán khôi giáp dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trâu đạo sĩ. khí thế trên người giống như một tảng đá lớn đè mạnh trên ngực Trâu đạo sĩ.
Trâu đạo sĩ hiểu rằng chỉ một mình đại hán khôi giáp có kiện linh khí này đã đủ để giải Quyết đám người mình.
Nhưng muốn giao Băng Vi cùng Yến Vù Tình cho đối phương, thì tuyệt đối Trâu đạo sĩ không có khả năng đồng ý.
Lão có thể tướng tượng được một khi hai cô gái xinh đẹp như hoa này rơi vào tay đối phương, sẽ gặp phải số phận như thế nào?
Cho dù tự tay giết chết Băng Vi cùng Yến Vũ Tình cũng tốt hơn là giao họ vào tay những tên cường đạo này.
- Nếu lão đạo ta không có nhìn lầm. nơi này đã là địa bàn của Tán Tu Minh, chẳng lẽ các vị không tuân giữ quy củ nơi này sao?
Trâu đạo sĩ không thể không làm một cố gắng cuối cùng, nếu thực phải động thủ thì cùng chỉ có đường chết.
- Lão đạo sĩ còn có vài phần kiến thức!
Trên mặt gã trung niên mập lùn lộ ra vẻ tươi cười tà ác:
- Tuy nhiên, các ngươi là thành viên Tán Tu Minh sao? Trước khi tán tu bên ngoài đến chưa có chính thức gia nhập Minh, cho dù có bị chúng ta giết chết, Trưởng lão trong Minh cũng sẽ không tìm tới chúng ta gây phiền toái, ha ha ha...
Trâu đạo sĩ vừa nghe lời ấy. lập tức mặt xám như tro tàn. đám người Băng Vi cũng đều lộ vẻ mặt kinh hoàng.
ở trước mặt lực lượng không thể chống lại. chờ đợi bọn họ sẽ là thứ gì đây?...