Hai chữ Vũ Vô Cực nói như tảng đá ngàn cân đặt trong lòng Cực Kiếm chân nhân.
Trong lúc nhất thời, tất cả dũng khí của Cực Kiếm chân nhân đều tiêu tán. ánh mắt ảm đạm chăm chú nhìn về phía thiếu niên mặc hắc bào đã bay đi ở phía xa xa.
Trước đó một khắc, bản thân vẫn là đối thủ của hắn mà giờ khắc này đối phương đã hoàn toàn vượt qua một tảng đá mài đao như hắn.
Đáy lòng Cực Kiếm chân nhân không khỏi sinh ra tâm lý không phục. Tu vi của bản thân hiện tại Tuy rằng không bằng hắn. thậm chí thực lực tổng hợp cũng không bằng đối phương nhưng mình là có bảo vật trấn sơn cường đại tồn tại.
Nhưng nghĩ lại, bản thân có bảo vật trấn sơn làm con bài chưa lật thì đối phương làm sao lại không có?
Vào thời điểm chiến ý của Vũ Vô Cực ngưng tụ tới tận cùng, sau lưng còn có Long Ảnh đáng sợ như ẩn như hiện, hơn nữa nhìn thế nào cũng không giống vật hư ảo.
Long là tồn tại thế nào?
Trong thế giới này cũng không còn có tồn tại đứng đầu này.
Theo truyền thuyết ghì lại trong sách cổ, long có thể quét ngang Đông Vân đại lục!
Dù chỉ là giao long bình thường cũng không phải thứ tu sĩ bậc cao bình thường có thể chống lại.
Mà bắt đầu từ thời khắc này, tinh thần của Cực Kiếm chân nhân sau khi bại dưới tay Vũ Vô Cực bắt đầu không còn tư tưởng muốn vượt qua đối phương.
Trện thực tế dù hắn muốn tiếp tục đấu với đối phương nhưng tám chín phần mười là lại tiếp tục thất bại. Tiềm lực và tư chất của Vũ Vô Cực tuyệt đối hắn không thể bằng được.
Nhìn theo thân ảnh Vũ Vô Cực đang rời đi ở xa xa, Cực Kiếm chân nhân lẩm bẩm:
- Không biết đối thủ kế tiếp của hắn là ai...
Trong đầu Cực Kiếm chân nhân lập tức hiện lên đôi mắt màu bạc như có thể thấy rõ mọi chuyện trong thế gian.
- Đúng, chính là hắn...
Cực Kiếm chân nhân hiểu rõ, nếu muốn chiến thắng đối thủ vô cùng mạnh mẽ như Vũ Vô Cực này thì về tiềm lực còn phải hơn cả đối phương.
Thiên tài tuyệt thế như Vũ Vô Cực, bản thân còn mang theo tâm lý tôi Luyện thực lực trong chiến đấu. thực lực của hắn sau mỗi lần sẽ càng cường đại hơn. dù có thể chiến thắng hắn nhất thời nhưng không thể mơ tưởng tới chuyện hoàn toàn đánh bại đối phương.
Mà trong cuộc đời hai trăm năm của Cực Kiếm chân nhân cũng chỉ phát hiện ra Trương Hằng là có thể vượt lên Vũ Vô Cực về mặt tiềm lực.
- Đáng tiếc ta chỉ là một kẻ bại trận...
Khí chất trên người Cực Kiếm chân nhân lúc này đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn lao.
Dường như trong chớp mắt hắn đã già đi hai mươi tuổi!
- Bắt đầu từ này. Mậu Sơn sẽ trở thành địa bàn của Hắc Thủy Trấn Tán Tu Minh ta.
Giọng nói lạnh như băng của Vũ Vô Cực từ cách đó hơn mấy trăm trượng truyền tới.
- Chuyện này làm sao có thể....
Vẻ mặt nam nhân mặc cẩm bào giận dữ nhưng lại phát hiện ra vẻ vô lực trong đôi mắt già nua của Cực Kiếm chân nhân.
VỊ sư huynh vô cùng mạnh mẽ trong lòng hắn này đã hoàn toàn mất đi niềm tin.
- Trở về đi!
Cực Kiếm chân nhân hơi mất mát nói.
- Đại trưởng lão....
Lão già cụt tay cũng như muốn nói gì đó.
- Nơi này đã không thuộc về chúng ta nữa...
Trên người Cực Kiếm chân nhân Tỏa ra một luồng kim quang chói mắt. hóa thành một Thanh kiếm sắc bén bay về hướng Kim Kiếm Môn.
Nam nhân mặc cẩm bào và lão già cụt tay đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ hiểu rõ Kim Kiếm Môn đã mất đi nguồn lực có thể chống lại Tán Tu Minh rồi.
Không nói tới về số lượng tu sĩ Kết Đan Kỳ. ngay cả người lãnh đạo cũng đã có sự chênh lệch không thể bù đắp nổi.
Người lãnh đạo là Cực Kiếm chân nhân đã mất đi niềm tin. như vậy thì tất cả xong hết rồi.
- Đi thôi!
Nam nhân mặc cẩm bào cũng dẫm lên độn quang mà bay nhanh rời đi.
Mà bắt đầu từ giờ khắc này, chiến đấu giữa Kim Kiếm Môn và Tán Tu Minh rốt cục cũng kết thúc, tương lai quật khởi của Tán Tu Minh ở Tam Tinh Vực bắt đầu...
Tạm thời không nói tới ân oán giữa thế lực song phương nữa. lại nói tới Vũ Vô Cực sau khi rời khỏi nơi này liền bay về hướngNgân Diễm Phần Sơn.
Không ngừng tiếp cận nơi này, Vũ Vô Cực ẩn hiện cảm nhận được sự đáng sợ của đám ngân diễm quỷ dị kia.
- Cấp bậc vật này còn chưa phải là cao nhưng tiềm lực phát triển bên trong lại không thể lường được...
Ánh mắt Vũ Vô Cực lóe lên, chăm chú nhìn ngân diễm đang càng ngày càng gần.
Giờ phút này diện tích bị ngân diễm che phủ đã lên tới gần trăm trượng. Những vùng núi đá bị đốt cháy sạch, trong đó ẩn chứa rất nhiều khoáng mạch là mục tiêu chủ yếu của ngân diễm.
Trương Hằng sau khi bị phát hiện sử dụng thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý. biết nơi này không thể ở lâu vì thế quyết định bỏ qua mà đốt cháy những khoáng mạch cao cấp này. Dù là bản thân hắn không hấp thụ được lượng lớn tinh túy của thiên địa này thì cũng vẫn có thể để cho Hư Không Hỏa Diễm tới trợ giúp.
Cho nên hắn bắt đầu điên cuồng mở rộng phạm vi thiêu đốt của ngân diễm. Cứ như vậy, ngay cả mạch khoáng bình thường, thậm chí là đá núi cũng bị đốt cháy.
Một lượng lớn tinh túy thiên địa bắt đầu chồng chất tại đan điền trong cơ thể Trương Hằng. Trương Hằng rõ ràng để cho Hư Không Hỏa Diễm bao phủ bốn phía đan điền, một khi tinh túy của thiên địa quá nhiều thì hắn sẽ lập tức để cho Hư Không Hỏa Diễm cắn nuốt.
Vũ Vô Cực rất nhanh đi tới dãy núi đang bị ngân diễm thiêu đốt này. Kỳ quái chính là hắn cũng không thi pháp dập tắt đám ngân diễm này mà cận thận quan sát.
Chỉ trong chốc lát hắn liền chìm vào suy nghĩ.
Nữ nhân áo trắng họ Nhiếp kia và phó minh chủ họ Lôi cũng đều bay tới bên cạnh hắn không quấy rầy hắn, để cho hắn im lặng suy tư.
Rất lâu sau, Vũ Vô Cực mới khẽ thở dài một tiếng.
- Mộng Kỳ, ngươi đoán xem hắn có thể dùng phương pháp thiêu đốt khoáng mạch cao cấp để tăng tu vi không?
Giọng nói của Vũ Vô Cực trở nên dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn về phía nữ tử áo trắng họ Nhiếp lại không có bao nhiêu tình cảm.
Phó Minh chủ họ Lôi đứng một bên đơn giản là im lặng trầm mặc. Nhiếp Mộng Kỳ khẽ vuốt cằm, gật gật đầu cười nói với Vũ Vô Cực:
- Đúng vậy. Đây cũng là phân tích của ta. Địch nhân như vậy thực đáng sợ. Nếu đắc tội Với hắn mà nói thì nhất định phải giết hắn càng sớm càng tốt.
Vũ Vô Cực lại nói:
- Vì sao lại phải nhất định giết hắn... Chân chính đánh bại một người thì phải đợi tới thời điểm hắn chân chính trưởng thành. Đám người Cực Kiếm chân nhân vừa rồi đuổi giết hắn thể hiện sâu trong nội tâm đã sợ hãi đối phương. Mà Vũ Vô Cực ta không sợ hãi bất luận kẻ nào trên thế gian...tồn tại cường đại nào cùng sẽ trở thành hòn đá mài dao cho ta sau này...
Sau khi nói lời này, trên người Vũ Vô Cực lờ mờ hiện lên khí thế đứng đầu thiên hạ. Đồng thời sau lưng hắn ẩn hiện Long Ảnh. lập tức uy áp cường địa Tỏa ra bốn phía.
Mặc dù luồng uy áp này không cố ý nhằm vào ai như Nhiếp Mộng Kỳ và phó minh chủ họ Lôi đứng bên cạnh cũng đều kinh hãi vô cùng, thân thể không tự chủ được mà lui lại phía sau. trong lòng thầm sinh ra tư tưởng muốn quỳ lạy.
Tuy nhiên luồng uy áp này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Vũ Vô Cực cười nhạt nói:
- Đối mặt với địch nhân nào thì tinh thần chúng ta cũng không được sợ hãi hắn. Giết chết địch nhân có tiềm lực, cường giả mạnh nhất thiên hạ chân chính sẽ không làm chuyện này.
Lời nói của hắn như vậy cũng khiến Nhiếp Mộng KỲ và phó minh chủ họ Lôi không dám gật đầu bừa.
Bóp chết địch nhân có tiềm lực từ trong trứng nước chính là một lời nói chí lý trong Tu Tiên giới. Chuyện này giống với đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
- Vào thời điểm có đối thủ. ta sẽ thông qua không ngừng đánh bại hắn mà tiến bộ. Mà khi thế giới này không còn đối thủ thì ta sẽ vì mình mà bồi dưỡng đối thủ...
Vũ Vô Cực thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói vô cùng mờ ảo. cả người trong phút chốc liền lâm vào một trạng thái vô cùng tinh tế.
Vào giờ khắc này lấy hắn làm trung tâm. không gian phạm vi một trượng xảy ra một hiện tượng quỷ dị là thời gian ngừng lại.
Nhưng trong chớp mắt loại hiện tượng này liền biến mất. Vũ Vô Cực đột nhiên thức tỉnh, trong mắt mang theo chút tiếc nuối:
- Trí nhớ không trọn vẹn... Khoảng trống...bí ẩn trên người... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Đại ca (minh chủ)!
Nhiếp Mộng Kỳ và phó Minh chủ họ Lôi kinh hô.
- Ta không sao...
Ánh mắt Vũ Vô Cực lạnh nhạt nhìn chằm chú vào đám ngân diễm vừa suy nghĩ, giọng nói vang vọng khắp phạm vi mười dặm:
- Cho ngươi thời gian một canh giờ. sau một canh giờ Bổn tôn sẽ lập tức diệt sạch đám ngân diễm này.
Xoẹt một tiếng, Vũ Vô Cực di động trên không phía trên đám ngân điễm, nhắm hai mắt lại. Mà giờ khắc này ngân diễm đang thiêu đốt trên mặt đất bỗng nhiên hơi sững lại một chút.
Một đôi con ngươi màu bạc hiện ra trong thiên địa. giống như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Vũ Vô Cực mở to hai mắt, đối mặt với đôi mắt này.
Đôi con ngươi màu bạc kia lóe lên ý cười, ẩn chứa trong đó cả chút tán thưởng...