Cặp mắt trong thiên địa nhìn vào trên người Vũ Vô Cực sinh ra môt cổ chiến ý. cùng lúc đó trong lòng Vũ Vô Cực thậm chí sinh, ra một loại cảm giác tịch mịch và luyến tiếc.
Hắn có thể cảm nhận được trong mắt đối phương ẩn chứa là tán thưởng cùng chờ mong.
Vũ Vô Cực hiểu rõ đối phương là một người chỉ dựa vào tu vi Trúc cơ kỳ liền có năng lực chống lại tu sĩ Kết Đan Kỳ cường đại. Mặc dù hiện tại so với mình còn có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ. nhưng với thời gian nhất định sẽ là một cao thủ có thể tranh phong cùng hắn.
Vũ Vô Cực có một loại tự tin từ thuở nhỏ. hắn cũng không biết lòng tin của mình là đến từ đầu. Thật lâu trước đây hắn đã phát hiện trong đầu óc mình có một đoạn trí nhớ không trọn vẹn.
Tuy rằng hắn không biết những ký ức này là thứ gì nhưng hắn có thể cảm nhận được hắn từng là một nhân vật vô cùng cường đại và tịch mịch.
Khi đối mặt vợi bất cứ người nào có tiềm lực phi thường, trong lòng hắn không phải nghĩ tới chuyên bóp chết đối phương, ngược lại sẽ sinh ra một loại tình cảm vui mừng. Thậm chí hận không đi chỉ điểm cho đối phương mau tiến bộ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trên thực tế, hắn tu luyện từ Dẫn khí kỳ đến Kết Đan Kỳ chỉ Tiêu phí thời gian không đến mười năm. Nhưng mà, không có bất luận kẻ nào biết bí mật này. kể cả Nhiếp Mộng Kỳ đạo lữ song tu của hắn.
Sau khi đạt tới Kết Đan Kỳ hắn liền giảm chậm sự tăng trưởng tu vi của chính mình, bắt đầu dốc lòng tự nghĩ ra công pháp của riêng mình. Mấy năm gần đây Cực Kiếm chân nhân là đá mài đao để hắn cọ xát thí nghiệm công pháp. Tuy nhiên hiện tại đối phương đã mất đi giá trị lợi dụng.
Mà Trương Hằng lại trở thành mục tiêu mới của hắn.
Một người có thể thông qua ngân diễm Luyện hóa mạch khoáng cao cấp để tăng lên tu vi bản thân. Đây là loại đáng sợ cỡ nào? Hơn nữa, nếu đã thông qua cắn nuốt mạch khoáng cao cấp để tăng lên tu vi, suy rộng ra cũng sẽ có rất nhiều vật phẩm khác thay thế.
- Chỉ mong ngươi không để ta thất vọng...
Vũ Vô Cực không tự chủ được nói ra những lời này. Dường như thật lâu trước kia đã có rất nhiều người làm hắn thất vọng.
Cặp mắt kia dường như thoáng lóe lên Ý cười rồi biến mất trong tầm mắt của hắn.
Cùng lúc đó ngân diễm dưới mặt đất bắt đầu biểu hiện thiêu đốt với một tốc độ càng thêm điên cuồng.
Nhiếp Mộng Kỳ cùng Phó Minh chủ họ Lôi đều lộ vẻ hoảng sợ. nhưng cùng không dám nói thêm điều gì, vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh Vũ Vô Cực.
Vũ Vô Cực mặt không đổi sắc, lại nhắm mắt lại. Dường như đang chờ đợi cho hết một canh giờ.
Bốn phía như trước là một mảng tối đen. bốc lên mùi đất đá. Trương Hằng khoanh chân ngồi, trên người lưu chuyển một vầng sáng mờ nhạt, nơi khóe miệng còn đọng lại Ý cười.
Hắn vốn tưởng rằng Vũ Vô Cực sẽ mau chóng tới đây dập tắt những ngân diễm này. nhưng không nghĩ đến đối phương lại có trí tuệ cao siêu Như vậy,
Một nhân vật không úy kỵ địch nhân thành tựu. mà còn để mặc cho đối thủ tự bồi dưỡng. Đối với hạng người như vậy Trương Hằng bội phục sát đất.
Trên thực tế, nhân vật như vậy trước kia Trương Hằng đã thấy qua, chỉ có Điều đó là ở trong kịch truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết Tiên Hiệp.
Mà giờ phút này hắn lại gặp một người Như vậy, Không biết là may mắn hay bất hạnh Nhưng trong đáy lòng hắn lại sinh, ra một loại vui mừng. Có thể trở thành đối thủ của hạng người Như vậy cũng đúng là một vinh hạnh lớn lao.
Trương Hằng hiểu đây là một nhân vật có ý tưởng giống như Độc Cô cầu Bại hoặc là ma sư Bàng Ban.
Khi thực lực của một người đạt tới cảnh giới cực hạn nào đó. tấm lòng của họ tất nhiên cũng đạt tới một trình độ có thể cất chứa thiên địa.
Cái này giống như tông sư của tiểu thuyết võ hiệp, chẳng những họ tu Luyện võ công đạt tới trình độ siêu phàm, mà tấm lòng cùng khí lượng của họ cũng vượt trội hơn người. Nếu không thì họ hoàn toàn không xứng xưng là tông sư.
Vũ Vô Cực biết hiện giờ thương thế và nguyên khí trên người Trương Hằng còn chưa có khôi phục. Cho nên đơn giản cho hắn thời gian nghỉ ngơi một canh giờ.
"Một canh giờ này nhất định phải sử dụng cho tốt!"
Trong lúc Trương Hằng liều mạng mở rộng diện tích thiêu đốt của ngân diễm, vô tình bức ra một cổ tiềm lực trên người.
Mà diện tích ngân diễm thiêu đốt càng lúc càng lớn, rất nhanh liền đạt tới chiều dài một trăm mét!
- Minh chủ! Cứ tiếp tục Như vậy, mạch khoáng Mậu Sơn sẽ hết sạch không còn gì!
Phó Minh chủ họ Lôi thật sự không kìm nổi cười khổ nói.
- Câm miệng!
Mắt của Vũ Vô Cực ngay cả chớp cũng không chớp một cái. giọng nói lạnh, như băng khiến Lôi Phó minh chủ ngoan ngoãn ngậm miệng lại. trên mặt không dám lộ chút ý bất mãn nào. Hơn nữa trong lòng hắn cũng không có gì không phục.
Hắn hiểu rằng sở dĩ mình có thể tu Luyện đến cảnh giới Kết Đan Kỳ. cùng là nhờ sự trợ giúp của vị thiếu niên trước mắt này. Nếu không thực rất có thể suốt đời hắn chỉ đừng lại ở Trúc cơ kỳ.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Tốc độ của ngân diễm cắn nuốt mạch khoáng vượt ra ngoài dự liệu của mọi người: kết quả còn chưa hết hạn một canh giờ. mạch khoáng cao cấp trên Mậu Sơn toàn bộ đều bị thiêu đốt sạch!
Trong lòng Lôi Phó minh chủ thậm chí đang ứa máu. sắc mặt Nhiếp Mộng Kỳ cũng không tốt hơn chút nào.
Toàn bộ mạch khoáng cao cấp ẩn chứa trong Mậu Sơn có thể dài tới mấy chục dặm. hiện giờ cứ như vậy bị đối phương cắn nuốt sạch sẽ. Đổi lại là bất cứ một tu sĩ Kết Đan Kỳ nào cũng phải đau lòng không thôi.
Mà Vũ Vô Cực vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt như trước, thái độ bình thản kiểu dáng như cho dù ngươi thiêu đốt sạch toàn bộ Mậu Sơn cũng không sao cả.
Rất nhanh thời gian một canh giờ cũng tới rồi.
Vũ Vô Cực chợt mở mắt ra:
- Một canh giờ đã tới mà mạch khoáng cao cấp trên Mậu Sơn này cũng bị ngươi đốt sạch. Giờ có hiện thân để bản tôn gặp ngươi một chút hay không?
Thanh âm không lớn nhưng vang vọng trong phạm vi hơn mười dặm.
Qua một hồi lâu vẫn lẳng lặng không có người trả lời.
Vũ Vô Cực trầm mặc.
Nhiếp Mộng Kỳ nói:
- Vũ đại ca! Huynh xem có phải ngươi kia không dám ra đây hay không?
Lôi Phó minh chủ thầm nghĩ: "Khẳng định là như thế! Mạch khoáng cao cấp nhiều như vậy đều thiêu đốt sạch, sao còn dám ra đây?"
Vũ Vô Cực thấp giọng nói:
- Các ngươi về trước Tán Tu Minh đi! Nắm chắc thời gian tăng lên thực lực...
- Dạ!
Hai tu sĩ Kết Đan Kỳ không chút do dự, ngự độn quang rời khỏi Mậu Sơn.
Chờ hai người rời đi Một lúc sau, Vũ Vô Cực mới thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ các hạ còn không dám ra đây sao? Hay là ngươi có ân tình gì khó nói?
Trong thiên địa vẫn tĩnh lặng không có tiếng đáp lời, ngay cả đôi mắt bạc kia cùng không có hiện thân, ngân diễm vừa mới thiêu đốt không lâu đã sớm tiêu biến mất.
Trầm mặc một hồi lâu, Vũ Vô Cực mới thốt ra mấy chữ:
- Ba ngày!
Sau đó hắn liền nhắm mắt lại. lẳng lặng lơ lửng trên không trung Mậu Sơn trông giống như một Thiên Thần.
Màn đêm dần dần buông xuống, thời gian trôi qua từng chút một, cả vùng phụ cận này cũng không có một tiếng động.
Nhưng dường như Vũ Vô Cực tin tưởng đối phương chưa có rời đi. vẫn không nhúc nhích đứng trên hư không. Chỉ khi có luồng gió nhẹ thổi qua, mới nh́n thấy vạt áo choàng cùng tay áo của hắn khẽ lay động.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua. tới buổi sáng ngày hôm sau. trên bầu trời có một tầng mây đen bao phủ.
Tới giữa trưa trời mưa xuống một trận như trút nước, bao trùm phạm vi hơn trăm dặm.
Mặc cho gió táp mưa sa, Vũ Vô Cực cũng không nhích động, hai mắt hắn vẫn nhắm kín. toàn thân hắn giống như một gốc cây kiên cường dưới mưa gió. kiên trì giữ vững lý tưởng và nguyện vọng của chính mình.
Khi trời tạnh mưa, rất nhanh lại đã vào đêm.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, vừa nhìn thấy Vũ Vô Cực liền biết không phải người dễ trêu chọc, nên đều vội vàng rời đi. Thậm chí không dám nhìn lại nhiều lần.
Rốt cục, tới buổi chiều ngày thứ ba. cũng sắp tới kỳ hạn cuối cùng theo như lời Vũ Vô Cực.
Nếu tới thời điểm buổi tối ngày thứ ba Trương Hằng còn không có hiện thân, cùng không biết Vũ Vô Cực sẽ làm ra chuyện gì.
Rất nhanh mặt trời lặn dưới rặng núi, màn đêm dần dần buông xuống. Có thể nói đã hết hạn thời gian ba ngày.
Ngay khoảnh khắc đó Vũ Vô Cực đột nhiên mở mắt. trong mắt lóe ra tia sáng khiếp người.
Tại một chỗ cách nơi đây ước chừng năm sáu dặm. truyền đến một dao động đặc thù. Đồng thời trên mặt đất cùng chấn động một trận nhè nhẹ.
Cặp mắt trong thiên địa nhìn vào trên người Vũ Vô Cực sinh ra môt cổ chiến ý. cùng lúc đó trong lòng Vũ Vô Cực thậm chí sinh, ra một loại cảm giác tịch mịch và luyến tiếc.
Hắn có thể cảm nhận được trong mắt đối phương ẩn chứa là tán thưởng cùng chờ mong.
Vũ Vô Cực hiểu rõ đối phương là một người chỉ dựa vào tu vi Trúc cơ kỳ liền có năng lực chống lại tu sĩ Kết Đan Kỳ cường đại. Mặc dù hiện tại so với mình còn có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ. nhưng với thời gian nhất định sẽ là một cao thủ có thể tranh phong cùng hắn.
Vũ Vô Cực có một loại tự tin từ thuở nhỏ. hắn cũng không biết lòng tin của mình là đến từ đầu. Thật lâu trước đây hắn đã phát hiện trong đầu óc mình có một đoạn trí nhớ không trọn vẹn.
Tuy rằng hắn không biết những ký ức này là thứ gì nhưng hắn có thể cảm nhận được hắn từng là một nhân vật vô cùng cường đại và tịch mịch.
Khi đối mặt vợi bất cứ người nào có tiềm lực phi thường, trong lòng hắn không phải nghĩ tới chuyên bóp chết đối phương, ngược lại sẽ sinh ra một loại tình cảm vui mừng. Thậm chí hận không đi chỉ điểm cho đối phương mau tiến bộ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trên thực tế, hắn tu luyện từ Dẫn khí kỳ đến Kết Đan Kỳ chỉ Tiêu phí thời gian không đến mười năm. Nhưng mà, không có bất luận kẻ nào biết bí mật này. kể cả Nhiếp Mộng Kỳ đạo lữ song tu của hắn.
Sau khi đạt tới Kết Đan Kỳ hắn liền giảm chậm sự tăng trưởng tu vi của chính mình, bắt đầu dốc lòng tự nghĩ ra công pháp của riêng mình. Mấy năm gần đây Cực Kiếm chân nhân là đá mài đao để hắn cọ xát thí nghiệm công pháp. Tuy nhiên hiện tại đối phương đã mất đi giá trị lợi dụng.
Mà Trương Hằng lại trở thành mục tiêu mới của hắn.
Một người có thể thông qua ngân diễm Luyện hóa mạch khoáng cao cấp để tăng lên tu vi bản thân. Đây là loại đáng sợ cỡ nào? Hơn nữa, nếu đã thông qua cắn nuốt mạch khoáng cao cấp để tăng lên tu vi, suy rộng ra cũng sẽ có rất nhiều vật phẩm khác thay thế.
- Chỉ mong ngươi không để ta thất vọng...
Vũ Vô Cực không tự chủ được nói ra những lời này. Dường như thật lâu trước kia đã có rất nhiều người làm hắn thất vọng.
Cặp mắt kia dường như thoáng lóe lên Ý cười rồi biến mất trong tầm mắt của hắn.
Cùng lúc đó ngân diễm dưới mặt đất bắt đầu biểu hiện thiêu đốt với một tốc độ càng thêm điên cuồng.
Nhiếp Mộng Kỳ cùng Phó Minh chủ họ Lôi đều lộ vẻ hoảng sợ. nhưng cùng không dám nói thêm điều gì, vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh Vũ Vô Cực.
Vũ Vô Cực mặt không đổi sắc, lại nhắm mắt lại. Dường như đang chờ đợi cho hết một canh giờ.
Bốn phía như trước là một mảng tối đen. bốc lên mùi đất đá. Trương Hằng khoanh chân ngồi, trên người lưu chuyển một vầng sáng mờ nhạt, nơi khóe miệng còn đọng lại Ý cười.
Hắn vốn tưởng rằng Vũ Vô Cực sẽ mau chóng tới đây dập tắt những ngân diễm này. nhưng không nghĩ đến đối phương lại có trí tuệ cao siêu Như vậy,
Một nhân vật không úy kỵ địch nhân thành tựu. mà còn để mặc cho đối thủ tự bồi dưỡng. Đối với hạng người như vậy Trương Hằng bội phục sát đất.
Trên thực tế, nhân vật như vậy trước kia Trương Hằng đã thấy qua, chỉ có Điều đó là ở trong kịch truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết Tiên Hiệp.
Mà giờ phút này hắn lại gặp một người Như vậy, Không biết là may mắn hay bất hạnh Nhưng trong đáy lòng hắn lại sinh, ra một loại vui mừng. Có thể trở thành đối thủ của hạng người Như vậy cũng đúng là một vinh hạnh lớn lao.
Trương Hằng hiểu đây là một nhân vật có ý tưởng giống như Độc Cô cầu Bại hoặc là ma sư Bàng Ban.
Khi thực lực của một người đạt tới cảnh giới cực hạn nào đó. tấm lòng của họ tất nhiên cũng đạt tới một trình độ có thể cất chứa thiên địa.
Cái này giống như tông sư của tiểu thuyết võ hiệp, chẳng những họ tu Luyện võ công đạt tới trình độ siêu phàm, mà tấm lòng cùng khí lượng của họ cũng vượt trội hơn người. Nếu không thì họ hoàn toàn không xứng xưng là tông sư.
Vũ Vô Cực biết hiện giờ thương thế và nguyên khí trên người Trương Hằng còn chưa có khôi phục. Cho nên đơn giản cho hắn thời gian nghỉ ngơi một canh giờ.
"Một canh giờ này nhất định phải sử dụng cho tốt!"
Trong lúc Trương Hằng liều mạng mở rộng diện tích thiêu đốt của ngân diễm, vô tình bức ra một cổ tiềm lực trên người.
Mà diện tích ngân diễm thiêu đốt càng lúc càng lớn, rất nhanh liền đạt tới chiều dài một trăm mét!
- Minh chủ! Cứ tiếp tục Như vậy, mạch khoáng Mậu Sơn sẽ hết sạch không còn gì!
Phó Minh chủ họ Lôi thật sự không kìm nổi cười khổ nói.
- Câm miệng!
Mắt của Vũ Vô Cực ngay cả chớp cũng không chớp một cái. giọng nói lạnh, như băng khiến Lôi Phó minh chủ ngoan ngoãn ngậm miệng lại. trên mặt không dám lộ chút ý bất mãn nào. Hơn nữa trong lòng hắn cũng không có gì không phục.
Hắn hiểu rằng sở dĩ mình có thể tu Luyện đến cảnh giới Kết Đan Kỳ. cùng là nhờ sự trợ giúp của vị thiếu niên trước mắt này. Nếu không thực rất có thể suốt đời hắn chỉ đừng lại ở Trúc cơ kỳ.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Tốc độ của ngân diễm cắn nuốt mạch khoáng vượt ra ngoài dự liệu của mọi người: kết quả còn chưa hết hạn một canh giờ. mạch khoáng cao cấp trên Mậu Sơn toàn bộ đều bị thiêu đốt sạch!
Trong lòng Lôi Phó minh chủ thậm chí đang ứa máu. sắc mặt Nhiếp Mộng Kỳ cũng không tốt hơn chút nào.
Toàn bộ mạch khoáng cao cấp ẩn chứa trong Mậu Sơn có thể dài tới mấy chục dặm. hiện giờ cứ như vậy bị đối phương cắn nuốt sạch sẽ. Đổi lại là bất cứ một tu sĩ Kết Đan Kỳ nào cũng phải đau lòng không thôi.
Mà Vũ Vô Cực vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt như trước, thái độ bình thản kiểu dáng như cho dù ngươi thiêu đốt sạch toàn bộ Mậu Sơn cũng không sao cả.
Rất nhanh thời gian một canh giờ cũng tới rồi.
Vũ Vô Cực chợt mở mắt ra:
- Một canh giờ đã tới mà mạch khoáng cao cấp trên Mậu Sơn này cũng bị ngươi đốt sạch. Giờ có hiện thân để bản tôn gặp ngươi một chút hay không?
Thanh âm không lớn nhưng vang vọng trong phạm vi hơn mười dặm.
Qua một hồi lâu vẫn lẳng lặng không có người trả lời.
Vũ Vô Cực trầm mặc.
Nhiếp Mộng Kỳ nói:
- Vũ đại ca! Huynh xem có phải ngươi kia không dám ra đây hay không?
Lôi Phó minh chủ thầm nghĩ: "Khẳng định là như thế! Mạch khoáng cao cấp nhiều như vậy đều thiêu đốt sạch, sao còn dám ra đây?"
Vũ Vô Cực thấp giọng nói:
- Các ngươi về trước Tán Tu Minh đi! Nắm chắc thời gian tăng lên thực lực...
- Dạ!
Hai tu sĩ Kết Đan Kỳ không chút do dự, ngự độn quang rời khỏi Mậu Sơn.
Chờ hai người rời đi Một lúc sau, Vũ Vô Cực mới thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ các hạ còn không dám ra đây sao? Hay là ngươi có ân tình gì khó nói?
Trong thiên địa vẫn tĩnh lặng không có tiếng đáp lời, ngay cả đôi mắt bạc kia cùng không có hiện thân, ngân diễm vừa mới thiêu đốt không lâu đã sớm tiêu biến mất.
Trầm mặc một hồi lâu, Vũ Vô Cực mới thốt ra mấy chữ:
- Ba ngày!
Sau đó hắn liền nhắm mắt lại. lẳng lặng lơ lửng trên không trung Mậu Sơn trông giống như một Thiên Thần.
Màn đêm dần dần buông xuống, thời gian trôi qua từng chút một, cả vùng phụ cận này cũng không có một tiếng động.
Nhưng dường như Vũ Vô Cực tin tưởng đối phương chưa có rời đi. vẫn không nhúc nhích đứng trên hư không. Chỉ khi có luồng gió nhẹ thổi qua, mới nh́n thấy vạt áo choàng cùng tay áo của hắn khẽ lay động.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua. tới buổi sáng ngày hôm sau. trên bầu trời có một tầng mây đen bao phủ.
Tới giữa trưa trời mưa xuống một trận như trút nước, bao trùm phạm vi hơn trăm dặm.
Mặc cho gió táp mưa sa, Vũ Vô Cực cũng không nhích động, hai mắt hắn vẫn nhắm kín. toàn thân hắn giống như một gốc cây kiên cường dưới mưa gió. kiên trì giữ vững lý tưởng và nguyện vọng của chính mình.
Khi trời tạnh mưa, rất nhanh lại đã vào đêm.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, vừa nhìn thấy Vũ Vô Cực liền biết không phải người dễ trêu chọc, nên đều vội vàng rời đi. Thậm chí không dám nhìn lại nhiều lần.
Rốt cục, tới buổi chiều ngày thứ ba. cũng sắp tới kỳ hạn cuối cùng theo như lời Vũ Vô Cực.
Nếu tới thời điểm buổi tối ngày thứ ba Trương Hằng còn không có hiện thân, cùng không biết Vũ Vô Cực sẽ làm ra chuyện gì.
Rất nhanh mặt trời lặn dưới rặng núi, màn đêm dần dần buông xuống. Có thể nói đã hết hạn thời gian ba ngày.
Ngay khoảnh khắc đó Vũ Vô Cực đột nhiên mở mắt. trong mắt lóe ra tia sáng khiếp người.
Tại một chỗ cách nơi đây ước chừng năm sáu dặm. truyền đến một dao động đặc thù. Đồng thời trên mặt đất cùng chấn động một trận nhè nhẹ.