- Từ sau khi Triệu tiên sư rời đi. tiểu nữ một lòng khát cầu đạo tu tiên, luôn tìm kiếm tiên sư có thể truyền thụ đạo thuật tiên gia.
Lão phu đương nhiên sẽ không để chuyện này phát sinh. Một đứa con gái nhà lành, đi tu tiên làm cái gì, vì thế ngăn cản việc này. Nhưng tiểu nữ chẳng những không nghe mà còn vụng trộm rời khỏi kinh đô mấy năm. Cho tới nửa năm trước nó mới trở về Đường phủ còn mang theo một tiên sư pháp lực không kém...
Đường Viễn Kiều khẽ thở dài.
Trương Hằng còn nhớ rõ lúc sắp chia tay ở Đường phủ mấy năm trước. Đường Nhã Thi còn thỉnh cầu mình hai việc.
Một việc trong đó là muốn xin mình truyền thụ cho nàng đạo tu tiên.
Nhưng lúc đó Trương Hằng liền lập tức từ chối thỉnh cầu này.
- Nếu Đường tiểu thư đã thích tu tiên Như vậy thì ngươi cứ để nàng tu không được sao?
Trương Hằng không biểu hiện gì mà nói.
Hắn biết ở thế giới này, người tu tiên mới là chủ lưu. mới là vương giả đứng trên đám mây nhìn xuống.
Hảnh vi của Đường Nhã Thi trong mắt Trương Hằng chính là một loại hành động tích cực cầu tiến, có tâm tính không muốn làm một con kiến hôi.
Ý nghĩ như vậy đối Với một thiên kim tiểu thư thế tục mà nói là rất đáng quý.
- Thật ra sau này lão phu cũng đã nghĩ thông suốt, thậm chí còn không tiếc tổn hại danh dự mà cự tuyệt hôn sự của tiểu nữ.
Ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ chút bất đắc dĩ.
Trương Hằng ngạc nhiên nói:
- Nếu vậy thì ngươi còn lo lắng điều gì?
- Nhưng vấn đề lại ở tên tiên sư mà tiểu nữ mang về kia.
Nói tới đây ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ vẻ phức tạp.
- Hả? Tiên sư kia có gì cổ quái?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ chút tò mò.
- Nếu chỉ là cổ quái thôi thì cũng tốt rồi. Mấu chốt chính là tên tiên sư kia không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc tiểu nữ, quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít. Hơn nữa mấy hôm trước tên tiên sư này còn có dạm lời cầu hôn với lão phu.
Đường Viễn Kiều hơi bất đắc dĩ nói.
Trương Hằng cười ha hả nói:
- Vậy thì ngươi không đúng rồi. Đường tiểu thư đã bước vào con đường tu tiên, hiện tại cũng có thể coi là người tu tiên. Người tu tiên tất nhiên cũng có thể lấy người tu tiên.
- Ài, có chuyện đạo hữu ngươi không biết. Không nói đến việc tên tiên sư kia là sư phụ dẫn đường cho tiểu nữ tu tiên, hơn nữa người này đã bảy tám mươi tuổi. còn già hơn lão phu mấy chục tuổi...
Vào thời điểm Đường Viễn Kiều nói tới chuyện này còn nắm chật hai bàn tay.
- Sư đồ luyến ái? Lại còn là một lão già sao?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ vẻ cổ quái.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ thẩm mỹ của Đường Nhã Thi này có vấn đề, Không ngờ lại kết thành đạo lữ song tu với một Lão già.
Nghĩ tới đây Trương Hằng liền trầm mặc.
Đường Viễn Kiều thấy Trương Hằng không nói gì thì trong lòng nóng nảy:
- Không biết Triệu tiên sư có ý kiến gì đối với chuyện này không?
Trương Hằng trầm ngâm một lát mới nói:
- Kỳ thực tại Tu Tiên giới, vợ chồng kết làm đạo lữ song tu có chênh lệch về tuổi tác cũng là chuyện bình thường.
Chuyện này mà cũng gọi là bình thường sao? Đường Viễn Kiều suưt nữa là trợn trắng mắt.
- Nhưng tên tiên sư kia còn đủ tuổi là phụ thân ta đó! Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
Hô hấp của Đường Viễn Kiều đã trở nên dồn dập.
Tưởng tượng tới cảnh đứa con gái Nhu thuận xinh đẹp của mình lại gả cho một lão già lớn hơn mình mấy chục tuổi. Đường Viễn Kiều không sao chịu nổi.
- Triệu tiên sư phải làm chủ cho chúng ta đi!
Đường Viễn Kiều quỳ phịch xuống trước mặt Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi cười khổ, nâng hắn dậy nói:
- Được rồi. việc này ta sẽ cố hết sức. Nhưng trước đó phải gặp mặt Đường tiểu thư một lần mới được.
Tưởng tượng tới tài nữ thông Minh xinh đẹp của kinh đô lại gả cho một lão già thì Trương Hằng cũng cảm thấy đáng tiếc.
- Tốt. ta cho người đi mời tiểu nữ liền.
Thấy Trương Hằng đồng ý thỉnh cầu của mình. Đường Viễn Kiều mừng như điên, vội vàng ra khỏi thư phòng, nói với kẻ hầu tâm phúc vài câu.
Sau khi trở lại thư phòng, hắn phát hiện ra Trương Hằng đang nhắm mắt suy nghĩ.
Vì thế hắn liền im lặng đứng một bên. cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trên thực tế Trương Hằng lúc này đang sử dụng thần thức tìm tới toàn bộ Đường phủ. Mục tiêu hàng đầu của hắn tất nhiên là từ đường của Đường gia.
Thần thức vừa mới tiến vào từ đường, hắn liền phát hiện ra bên trong có ảo trận và cấm chế quỷ dị tồn tại. Những thứ này lần trước hắn tới không phát hiện ra.
Trước đó thần thức hắn mới tương đương với Trúc cơ kỳ. lúc này đã có thể so với tu sĩ Kết Đan KỲ.
Thần thức sau khi tiến vào từ đường Đường gia. Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra lão già họ Ngô kia.
Cách đã vài năm, tu vi của lão già họ Ngô này không hề tiến triển, vẻ mặt càng già nua.
Mỉm cười, thần thức Trương Hằng liền tìm kiếm ở địa phương khác của Đường phủ. Rất nhanh hắn liền tìm ra Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi thoạt nhìn càng xinh đẹp động lòng người hơn so với vài năm trước, còn mang theo chút khí tức xuất trần.
Hơn nữa nàng lúc này đã có tu vi Dẫn khí kỳ đại viên mãn, cách Luyện khí kỳ cũng không xa nữa.
Đường Nhã Thi lúc này đang tĩnh tọa tu Luyện trong khuê phòng, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ. mặt ngọc hơi hồng, trên người có một tầng khí màu xanh mỏng manh lưu chuyển.
Đúng lúc này thì một thân ảnh im lặng tiến vào trong khuê phòng của nàng.
Vẻ mặt Đường Nhã Thi cả kinh, sau khi nhìn thấy người đó mới yên lòng, đôi mi Thanh tú nhíu lại:
- Sư phụ. đây là khuê phòng của đồ nhi. xin người đừng tùy ý ra vào có được không?
Người đến là một lão già mặc bố ý. khuôn mặt không ít nếp nhăn, nhìn qua khoáng sáu bảy mươi tuổi nhưng khí sắc tốt hơn người bình thường nhiều.
Lão già được Đường Nhã Thi gọi lá sư phụ liền cười hắc hắc:
- Ta nói này Nhã nhi. ngươi về sau không nên gọi ta là sư phụ nữa. Nơi này tuy là khuê phòng của ngươi nhưng cũng không phải ta mới tới lần đầu tiên.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi hỏi:
- Không biết khi nào sư phụ mới truyền thủ khâu quyết công pháp Kế tiếp, Nhã Thi đã dừng ở giai đoạn Dẫn khí kỳ đại viên mãn nửa năm rồi. hẳn là có năng lực tấn công vào cảnh giới Luyện khí kỳ rồi.
Lão già hơi hơi dựa vào người Đường Nhã Thi, cười nói:
- Có điều ngươi còn chưa biết. Tấn công vào Luyện khí kỳ cũng không phải dễ dàng Như vậy, Đến lúc đó sư phụ của ngươi còn phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí và linh đan...
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng trợ giúp ta tấn công Luyện khí kỳ.
Đường Nhã Thi cắn môi hỏi.
Thân thể lão già mặc bố y không ngừng dựa vào người Đường Nhã Thi, vươn tay ra ôm lấy hông nàng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
sắc mặt Đường Nhã Thi đỏ bừng, vừa chuẩn bị giãy dụa nhưng lại nhịn, thầm nghĩ chỉ cần đối phương không quá mức thì mình có thể nhân nhượng hắn một chút.
- Nhã Thi. ngươi là một đứa bé thông minh, chẳng lẽ không biết sư phụ muốn gì sao?
Vẻ mặt lão già mặc bố y chăm chú nhìn Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi cuối cùng mới nói:
- Ngươi đã nói chuyện hôn sự với cha ta chưa?
Lão già mặc bố y khinh thường nói:
- Chúng ta là người tu tiên, nếu thật sự muốn kết thành đạo lữ song tu thì còn cần một phàm nhân gật đầu sao. Ta làm như vậy là chỉ muốn chiều ý nàng thôi.
Nói tới đây bàn tay của Lão già mặc bố y dán vào y phục Đường Nhã Thi. sờ soạng vị trí mẫn cảm trên ngực nàng.
Thân thể mềm mại của Đường Nhã Thi run lên. sắc mặt đỏ bừng, vội đẩy hắn ra.
- Ngươi đi ra ngoài cho ta!
Mặt Đường Nhã Thi lạnh, như băng, đứng dậy chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách.
Khuôn mặt lão già mặc bố y hiện lên vẻ lo lắng nói:
- Nhã Thi, sư phụ khuyên ngươi một câu. ngoan ngoãn nghe theo ta đi. Nên biết rằng ở Tu Tiên giới, chuyện tuổi tác chênh lệch mà kết thành đạo lữ song tu là nhiều không đếm xuể.
- Ta không thể đáp ứng ngươi.
Đường Nhã Thi lập tức từ chối.
- Một khi đã như vậy thì đừng trách sư phụ ta hôm này dùng sức mạnh đối với ngươi.
Ánh mắt lão già mặc bố y lộ vẻ kiên quyết.
- Từ sau khi Triệu tiên sư rời đi. tiểu nữ một lòng khát cầu đạo tu tiên, luôn tìm kiếm tiên sư có thể truyền thụ đạo thuật tiên gia.
Lão phu đương nhiên sẽ không để chuyện này phát sinh. Một đứa con gái nhà lành, đi tu tiên làm cái gì, vì thế ngăn cản việc này. Nhưng tiểu nữ chẳng những không nghe mà còn vụng trộm rời khỏi kinh đô mấy năm. Cho tới nửa năm trước nó mới trở về Đường phủ còn mang theo một tiên sư pháp lực không kém...
Đường Viễn Kiều khẽ thở dài.
Trương Hằng còn nhớ rõ lúc sắp chia tay ở Đường phủ mấy năm trước. Đường Nhã Thi còn thỉnh cầu mình hai việc.
Một việc trong đó là muốn xin mình truyền thụ cho nàng đạo tu tiên.
Nhưng lúc đó Trương Hằng liền lập tức từ chối thỉnh cầu này.
- Nếu Đường tiểu thư đã thích tu tiên Như vậy thì ngươi cứ để nàng tu không được sao?
Trương Hằng không biểu hiện gì mà nói.
Hắn biết ở thế giới này, người tu tiên mới là chủ lưu. mới là vương giả đứng trên đám mây nhìn xuống.
Hảnh vi của Đường Nhã Thi trong mắt Trương Hằng chính là một loại hành động tích cực cầu tiến, có tâm tính không muốn làm một con kiến hôi.
Ý nghĩ như vậy đối Với một thiên kim tiểu thư thế tục mà nói là rất đáng quý.
- Thật ra sau này lão phu cũng đã nghĩ thông suốt, thậm chí còn không tiếc tổn hại danh dự mà cự tuyệt hôn sự của tiểu nữ.
Ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ chút bất đắc dĩ.
Trương Hằng ngạc nhiên nói:
- Nếu vậy thì ngươi còn lo lắng điều gì?
- Nhưng vấn đề lại ở tên tiên sư mà tiểu nữ mang về kia.
Nói tới đây ánh mắt Đường Viễn Kiều lộ vẻ phức tạp.
- Hả? Tiên sư kia có gì cổ quái?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ chút tò mò.
- Nếu chỉ là cổ quái thôi thì cũng tốt rồi. Mấu chốt chính là tên tiên sư kia không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc tiểu nữ, quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít. Hơn nữa mấy hôm trước tên tiên sư này còn có dạm lời cầu hôn với lão phu.
Đường Viễn Kiều hơi bất đắc dĩ nói.
Trương Hằng cười ha hả nói:
- Vậy thì ngươi không đúng rồi. Đường tiểu thư đã bước vào con đường tu tiên, hiện tại cũng có thể coi là người tu tiên. Người tu tiên tất nhiên cũng có thể lấy người tu tiên.
- Ài, có chuyện đạo hữu ngươi không biết. Không nói đến việc tên tiên sư kia là sư phụ dẫn đường cho tiểu nữ tu tiên, hơn nữa người này đã bảy tám mươi tuổi. còn già hơn lão phu mấy chục tuổi...
Vào thời điểm Đường Viễn Kiều nói tới chuyện này còn nắm chật hai bàn tay.
- Sư đồ luyến ái? Lại còn là một lão già sao?
Vẻ mặt Trương Hằng lộ vẻ cổ quái.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ thẩm mỹ của Đường Nhã Thi này có vấn đề, Không ngờ lại kết thành đạo lữ song tu với một Lão già.
Nghĩ tới đây Trương Hằng liền trầm mặc.
Đường Viễn Kiều thấy Trương Hằng không nói gì thì trong lòng nóng nảy:
- Không biết Triệu tiên sư có ý kiến gì đối với chuyện này không?
Trương Hằng trầm ngâm một lát mới nói:
- Kỳ thực tại Tu Tiên giới, vợ chồng kết làm đạo lữ song tu có chênh lệch về tuổi tác cũng là chuyện bình thường.
Chuyện này mà cũng gọi là bình thường sao? Đường Viễn Kiều suưt nữa là trợn trắng mắt.
- Nhưng tên tiên sư kia còn đủ tuổi là phụ thân ta đó! Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
Hô hấp của Đường Viễn Kiều đã trở nên dồn dập.
Tưởng tượng tới cảnh đứa con gái Nhu thuận xinh đẹp của mình lại gả cho một lão già lớn hơn mình mấy chục tuổi. Đường Viễn Kiều không sao chịu nổi.
- Triệu tiên sư phải làm chủ cho chúng ta đi!
Đường Viễn Kiều quỳ phịch xuống trước mặt Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi cười khổ, nâng hắn dậy nói:
- Được rồi. việc này ta sẽ cố hết sức. Nhưng trước đó phải gặp mặt Đường tiểu thư một lần mới được.
Tưởng tượng tới tài nữ thông Minh xinh đẹp của kinh đô lại gả cho một lão già thì Trương Hằng cũng cảm thấy đáng tiếc.
- Tốt. ta cho người đi mời tiểu nữ liền.
Thấy Trương Hằng đồng ý thỉnh cầu của mình. Đường Viễn Kiều mừng như điên, vội vàng ra khỏi thư phòng, nói với kẻ hầu tâm phúc vài câu.
Sau khi trở lại thư phòng, hắn phát hiện ra Trương Hằng đang nhắm mắt suy nghĩ.
Vì thế hắn liền im lặng đứng một bên. cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trên thực tế Trương Hằng lúc này đang sử dụng thần thức tìm tới toàn bộ Đường phủ. Mục tiêu hàng đầu của hắn tất nhiên là từ đường của Đường gia.
Thần thức vừa mới tiến vào từ đường, hắn liền phát hiện ra bên trong có ảo trận và cấm chế quỷ dị tồn tại. Những thứ này lần trước hắn tới không phát hiện ra.
Trước đó thần thức hắn mới tương đương với Trúc cơ kỳ. lúc này đã có thể so với tu sĩ Kết Đan KỲ.
Thần thức sau khi tiến vào từ đường Đường gia. Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra lão già họ Ngô kia.
Cách đã vài năm, tu vi của lão già họ Ngô này không hề tiến triển, vẻ mặt càng già nua.
Mỉm cười, thần thức Trương Hằng liền tìm kiếm ở địa phương khác của Đường phủ. Rất nhanh hắn liền tìm ra Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi thoạt nhìn càng xinh đẹp động lòng người hơn so với vài năm trước, còn mang theo chút khí tức xuất trần.
Hơn nữa nàng lúc này đã có tu vi Dẫn khí kỳ đại viên mãn, cách Luyện khí kỳ cũng không xa nữa.
Đường Nhã Thi lúc này đang tĩnh tọa tu Luyện trong khuê phòng, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ. mặt ngọc hơi hồng, trên người có một tầng khí màu xanh mỏng manh lưu chuyển.
Đúng lúc này thì một thân ảnh im lặng tiến vào trong khuê phòng của nàng.
Vẻ mặt Đường Nhã Thi cả kinh, sau khi nhìn thấy người đó mới yên lòng, đôi mi Thanh tú nhíu lại:
- Sư phụ. đây là khuê phòng của đồ nhi. xin người đừng tùy ý ra vào có được không?
Người đến là một lão già mặc bố ý. khuôn mặt không ít nếp nhăn, nhìn qua khoáng sáu bảy mươi tuổi nhưng khí sắc tốt hơn người bình thường nhiều.
Lão già được Đường Nhã Thi gọi lá sư phụ liền cười hắc hắc:
- Ta nói này Nhã nhi. ngươi về sau không nên gọi ta là sư phụ nữa. Nơi này tuy là khuê phòng của ngươi nhưng cũng không phải ta mới tới lần đầu tiên.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi hỏi:
- Không biết khi nào sư phụ mới truyền thủ khâu quyết công pháp Kế tiếp, Nhã Thi đã dừng ở giai đoạn Dẫn khí kỳ đại viên mãn nửa năm rồi. hẳn là có năng lực tấn công vào cảnh giới Luyện khí kỳ rồi.
Lão già hơi hơi dựa vào người Đường Nhã Thi, cười nói:
- Có điều ngươi còn chưa biết. Tấn công vào Luyện khí kỳ cũng không phải dễ dàng Như vậy, Đến lúc đó sư phụ của ngươi còn phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí và linh đan...
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng trợ giúp ta tấn công Luyện khí kỳ.
Đường Nhã Thi cắn môi hỏi.
Thân thể lão già mặc bố y không ngừng dựa vào người Đường Nhã Thi, vươn tay ra ôm lấy hông nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
sắc mặt Đường Nhã Thi đỏ bừng, vừa chuẩn bị giãy dụa nhưng lại nhịn, thầm nghĩ chỉ cần đối phương không quá mức thì mình có thể nhân nhượng hắn một chút.
- Nhã Thi. ngươi là một đứa bé thông minh, chẳng lẽ không biết sư phụ muốn gì sao?
Vẻ mặt lão già mặc bố y chăm chú nhìn Đường Nhã Thi.
Đường Nhã Thi trầm mặc một hồi cuối cùng mới nói:
- Ngươi đã nói chuyện hôn sự với cha ta chưa?
Lão già mặc bố y khinh thường nói:
- Chúng ta là người tu tiên, nếu thật sự muốn kết thành đạo lữ song tu thì còn cần một phàm nhân gật đầu sao. Ta làm như vậy là chỉ muốn chiều ý nàng thôi.
Nói tới đây bàn tay của Lão già mặc bố y dán vào y phục Đường Nhã Thi. sờ soạng vị trí mẫn cảm trên ngực nàng.
Thân thể mềm mại của Đường Nhã Thi run lên. sắc mặt đỏ bừng, vội đẩy hắn ra.
- Ngươi đi ra ngoài cho ta!
Mặt Đường Nhã Thi lạnh, như băng, đứng dậy chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách.
Khuôn mặt lão già mặc bố y hiện lên vẻ lo lắng nói:
- Nhã Thi, sư phụ khuyên ngươi một câu. ngoan ngoãn nghe theo ta đi. Nên biết rằng ở Tu Tiên giới, chuyện tuổi tác chênh lệch mà kết thành đạo lữ song tu là nhiều không đếm xuể.
- Ta không thể đáp ứng ngươi.
Đường Nhã Thi lập tức từ chối.
- Một khi đã như vậy thì đừng trách sư phụ ta hôm này dùng sức mạnh đối với ngươi.
Ánh mắt lão già mặc bố y lộ vẻ kiên quyết.