Lão nhân cùng Lữ Hinh biến mất trong tầm mắt Quách Phong, đồng thời cũng biến mất trong thần thức tập trung của Trương Hằng.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ ngưng trọng, hai người kia bỗng dưng biến mất khiến hắn sinh ra suy đoán không ít.
"Chuyện lạ ở giới tu chân này thật đúng là nhiều, hôm nay xem như mình gặp được một sự kiện..." Trương Hằng suy tư một hồi. không có kết luận được gì. trong lòng không khỏi cảm khái.
Trương Hằng tiếp tục đi tới. Quách Phong không nhịn được nắm cánh tay Trương Hằng. vội vàng hỏi:
- Sư tôn! Ngài có biết Mộng u Viên ở đầu không?
- Mộng u Viên?
Trương Hằng không nín được cười, có vẻ chọc ghẹo hỏi:
- Chính là địa phương vừa rồi theo như lời cô gái kia à?
- Sư tôn! Chuyện Vừa rồi... Ngài đều nhìn thấy?
Quách Phong mặt đỏ lên. trong lòng có hơi chột dạ. cúi thấp đầu len lén nhìn về phía Trương Hằng.
Trương Hằng đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Đồ nhi cũng đã hai mươi tuổi rồi. có cô gái yêu mến chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần không vì đam mê mà chậm trễ việc tu hành là được.
Vừa nghe lời ấv, trên mặt Quách Phong lập tức hiện ra vẽ mừng rỡ cùng cảm kích.
- Sư tôn! Ngài thật tốt quá!
Quách Phong hận không thể ôm Trương Hằng "hun" mấy cái. nhưng mặc dù trong lòng có ý này hắn cũng không dám thi hành.
Trương Hằng hơi có chút quái đị. không phải là đồng ý cho hắn đi tán gái sao? Điều này thật kích động.
- Đúng rồi, sư tôn! Ngài còn chưa nói cho đệ tử biết. Mộng u Viên ở nơi nào?
Quách Phong lại gạn hỏi.
Trước khi đi Lữ Hinh chỉ nói lại một cái địa danh như vậy, nhưng Quách Phong cũng không biết nhiều về bản đồ giới tu chân Tam Tinh Vực. cho nên căn bản cũng không biết địa phương này.
- Mộng u Viên? Vi sư chưa từng nghe nói qua địa phương này.
Trương Hằng không chút do dự nói.
- Như thế nào có thể, ngay cả sư tôn ngài cũng không biết?
Trên mặt Quách Phong lộ ra thần sắc không thể tin. đồng thời cùng rất thất vọng.
- Điều này có gì kỳ quái, phạm vi giới tu chân bao la bát ngát biết bao. giới tu chân Tam Tinh Vực chúng ta Tuy rằng chỉ là một góc nhỏ nhưng toàn bộ Đông Vân đại lục, địa vực cỡ như Tam Tinh Vực không biết có tới bao nhiêu cái.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Sư tôn! Trong tay của ngài không phải có một tấm bản đồ Tam Tinh Vực sao? Có lẽ có ghi địa phương nhưng ngài không chú ý tới thôi.
Quách Phong không chịu buông tha nói tiếp, trong mắt lại trân ngập hy vọng.
- Ha ha! Bản đồ Tam Tinh Vực này vi sư đã nhớ kỹ toàn bộ.
Trương Hằng lấy ra một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật, đưa cho Quách Phong.
- Vật này giao cho đồ nhi. mấy ngày nữa ra ngoài lịch lãm có chỗ hữu dụng.
Quách Phong tiếp nhận ngọc giản này. rồi lập tức bắt đầu tìm kiếm vị trí của Mộng u Viên ở trong đó.
Trương Hằng lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đột nhiên, dường như hắn nhớ tới Điều gì, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái ngọc giản khác.
Trên ngọc giản bản đồ này chính là ghi lại toàn bộ Đông Vân đại lục.
Trương Hằng Đưa thần thức có thể so với Nguyên anh kỳvào trong đó. lướt nhanh tìm tới địa phương có liên quan tới Mộng u Viên, nhưng vẫn như trước không có kết quả gì.
"Kỳ quái... hay là ở bên ngoài đại lục?" Trương Hằng trầm ngâm suy nghĩ.
ở trong không gian này cũng không phải chỉ có một khối đại lục - Đông Vân đại lục.
Nhưng đại lục khác cách Đông Vân đại lục vô cùng xa xôi. lộ trình cách xa nhau hàng ức dặm. Người của các đại lục khác căn bản không cần phải... vượt qua đường xa như thế để đến Đông Vân đại lục. Nguồn truyện:
Thu hồi ngọc giản trong tay, Trương Hằng lại đưa thần thức vào tầng hai cổ tháp. Thân hình hư cấu của Trương Hằng hiện ra trước mặt Tử Cực tán nhân.
Lúc này, mặc dù Trương Hằng đối mặt Với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. cũng không có một tia bất an nào nữa.
Từ khi tu luyện đến tầng hai đại viên mãn. Trương Hằng đã không còn úy kỵ đối phương có thể giờ trò gì với mình.
- Tử Cực tán nhân! Ta hỏi lão một chuyện lão có từng nghe nói qua địa danh Mộng u Viên không, ta tìm khắp trên bản đồ Đông Vân đại lục. cùng không tìm thấy địa phương này.
Trương Hằng thản nhiên hỏi.
Tử Cực tán nhân nhìn Trương Hằng, sắc mặt bình tĩnh, hồi đáp:
- Lão phu chưa từng nghe nói qua địa phương Mộng u Viên này. nếu chỉ là một địa phương nho nhỏ không nổi tiếng thì không biết cũng là chuyện bình thường.
- Hẳn không phải là một địa phương nho nhỏ.
Trương Hằng nhớ tới tình cảnh khi thần thức của mình tập trung trên người Lữ Hinh. ở mặt ngoài xem ra chỉ là một tu sĩ Trúc cơ kỳ. nhưng lại cho hắn một loại cảm giác không chân thực.
về phần lão nhân kia. căn bản giống như nhìn vào một đám sương mù. Trương Hằng hoàn toàn nhìn không ra hư thật của đối phương.
- Tình huống lúc đó là Như vậy...
Trương Hằng nói lại cho Tử Cực tán nhân biết hết thảy những điều mình đã thấy.
Tử Cực tán nhân suy tư Thật lâu sau, mới hỏi:
- Lúc ấy ngươi là dùng thần thức tập trung vào hai người này, như vậy thần thức của ngươi đạt tới trình độ gì rồi?
Trương Hằng cùng không giấu giếm, nói:
- Đại khái nếu so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hơi mạnh hơn một chút.
Trong cặp mắt luôn điềm tĩnh của Tử Cực tán nhân thoáng hơi dao động, lão trầm ngâm một thoáng, rồi nói:
- Có thể từ trong thần thức của tu sĩ Nguyên anh kỳtập trung mà hư không biến mất. hơn nữa ở toàn bộ Đông Vân đại lục đều tìm không thấy địa phương này. như vậy hai người này có thể là đến từ thượng giới.
- Thượng giới?
Trương Hằng bị kết luận này dọa cho cả kinh.
Trải qua lúc trước nói chuyện cùng mảnh vỡ thần bí. Trương Hằng hiểu được ý nghĩa của thượng giới.
Trong ba mươi sáu giới có bốn không gian cao đẳng, cũng chính là thượng giới. Khi tu Luyện đến cảnh giới nhất định nào đó thì có thể phi thăng thượng giới.
- Tu sĩ Thượng giới sao có thể khởi khởi xuống đây chứ?
Trương Hằng hỏi.
Nếu như tiên nhân thượng giới hạ phàm, hoàn toàn có thể đánh vỡ cần bằng và an bình của hạ giới, thậm chí có thể diệt sạch giới tu chân.
- Theo sách cổ ghi lại. tiên nhân có thể hạ phàm, nhưng muốn phá vỡ bức tưởng không gian cũng rất khó. Cho nên, mấy vạn năm qua cũng không thấy có một vị tiên nhân nào hạ phàm. Tuy nhiên, những tiên nhân này xuống hạ giới, Dường như đều phải bị lực lượng nào đó ước thúc. không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian...
Tri thức của Tử Cực tán nhân không phải Trương Hằng có khả năng bằng được, lão thuật lại hết thảy những điều mình biết đến.
Sau khi thu hồi thần thức ra khỏi tầng hai cổ tháp. Trương Hằng thở nhẹ một hơi. không nghĩ tới tên đệ tử của mình lại có gặp gỡ Như vậy.
Nhưng tiên phàm cách xa nhau, cơ hội quá nhó bé.
Quách Phong có nắm chắc được cơ hội hay không, thật rất khó nói
Mặc dù dùng Linh Thần Đan. hắn cũng có thể mọc cánh thành tiên, nhưng xác suất này cũng không tính lớn lăm.
- Sư tôn! Ngài tìm được manh mối rồi sao?
Quách Phong dò tìm trong bản đồ Tam Tinh Vực một hồi lâu, cũng khôngtìm được chút manh mổi nào.
- Manh mối... tìm được một chút.
Trương hằng thoáng do dự, rồi nói.
- Thật tốt quá! Ngài mau nói cho đệ tử biết đi.
Quách Phong ngạc nhiên vui mừng nói.
- Tuy rằng vi sư biết một chút manh mối. Nhưng trước mắt không thể nói cho con biết.
Trương Hằng chắp tay sau lưng qua lại trong dòng người đang giao dịch. Quách Phong vội vàng đuổi theo.
- Sư tôn! Vì sao không thể nói cho đệ tử biết chứ? Ngài hãy nói rõ nguyên nhân...
Quách Phong gạn hỏi.
- Thực lực của đồ nhi bây giờ còn quá yếu, đi tới nơi đó cũng chỉ chịu chết. Chỉ có chờ đến khi nào con tu Luyện đủ mạnh, ta mới có thể nói cho con chân tướng sự việc.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Thực lực?
Quách Phong hơi hơi sửng sốt. hỏi:
- Vậy phải rất mạnh, ngài mới có thể nói cho đệ tử biết?
Trương Hằng ngừng lại. quay đầu nhìn Quách Phong, giọng điệu trịnh trọng nói:
- Đây không phải một mục tiêu có thể dễ dàng đạt tới. đồ nhi thực có tin tưởng đối Với mình sao?
- Đệ tử nhất định có thể làm được!
Quách Phong tin tưởng mười phần nói.
Trương Hằng không thể không phì cười:
- Tốt lắm! Con nghe cho rõ mục tiêu thứ nhất.
Quách Phong vội vàng tập trung tất cả tâm thần, chú ý lắng nghe.
Trương Hằng khẽ nhúc nhích môi dùng thần thức truyền âm:
- Tung hoành Tam Tinh Vực.
Nếu ngay cả Tam Tinh Vực mà không chinh phục được, sao có thể phi thăng lên thượng giới?...
Lão nhân cùng Lữ Hinh biến mất trong tầm mắt Quách Phong, đồng thời cũng biến mất trong thần thức tập trung của Trương Hằng.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ ngưng trọng, hai người kia bỗng dưng biến mất khiến hắn sinh ra suy đoán không ít.
"Chuyện lạ ở giới tu chân này thật đúng là nhiều, hôm nay xem như mình gặp được một sự kiện..." Trương Hằng suy tư một hồi. không có kết luận được gì. trong lòng không khỏi cảm khái.
Trương Hằng tiếp tục đi tới. Quách Phong không nhịn được nắm cánh tay Trương Hằng. vội vàng hỏi:
- Sư tôn! Ngài có biết Mộng u Viên ở đầu không?
- Mộng u Viên?
Trương Hằng không nín được cười, có vẻ chọc ghẹo hỏi:
- Chính là địa phương vừa rồi theo như lời cô gái kia à?
- Sư tôn! Chuyện Vừa rồi... Ngài đều nhìn thấy?
Quách Phong mặt đỏ lên. trong lòng có hơi chột dạ. cúi thấp đầu len lén nhìn về phía Trương Hằng.
Trương Hằng đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Đồ nhi cũng đã hai mươi tuổi rồi. có cô gái yêu mến chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần không vì đam mê mà chậm trễ việc tu hành là được.
Vừa nghe lời ấv, trên mặt Quách Phong lập tức hiện ra vẽ mừng rỡ cùng cảm kích.
- Sư tôn! Ngài thật tốt quá!
Quách Phong hận không thể ôm Trương Hằng "hun" mấy cái. nhưng mặc dù trong lòng có ý này hắn cũng không dám thi hành.
Trương Hằng hơi có chút quái đị. không phải là đồng ý cho hắn đi tán gái sao? Điều này thật kích động.
- Đúng rồi, sư tôn! Ngài còn chưa nói cho đệ tử biết. Mộng u Viên ở nơi nào?
Quách Phong lại gạn hỏi.
Trước khi đi Lữ Hinh chỉ nói lại một cái địa danh như vậy, nhưng Quách Phong cũng không biết nhiều về bản đồ giới tu chân Tam Tinh Vực. cho nên căn bản cũng không biết địa phương này.
- Mộng u Viên? Vi sư chưa từng nghe nói qua địa phương này.
Trương Hằng không chút do dự nói.
- Như thế nào có thể, ngay cả sư tôn ngài cũng không biết?
Trên mặt Quách Phong lộ ra thần sắc không thể tin. đồng thời cùng rất thất vọng.
- Điều này có gì kỳ quái, phạm vi giới tu chân bao la bát ngát biết bao. giới tu chân Tam Tinh Vực chúng ta Tuy rằng chỉ là một góc nhỏ nhưng toàn bộ Đông Vân đại lục, địa vực cỡ như Tam Tinh Vực không biết có tới bao nhiêu cái.Trương Hằng thản nhiên nói.
- Sư tôn! Trong tay của ngài không phải có một tấm bản đồ Tam Tinh Vực sao? Có lẽ có ghi địa phương nhưng ngài không chú ý tới thôi.
Quách Phong không chịu buông tha nói tiếp, trong mắt lại trân ngập hy vọng.
- Ha ha! Bản đồ Tam Tinh Vực này vi sư đã nhớ kỹ toàn bộ.
Trương Hằng lấy ra một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật, đưa cho Quách Phong.
- Vật này giao cho đồ nhi. mấy ngày nữa ra ngoài lịch lãm có chỗ hữu dụng.
Quách Phong tiếp nhận ngọc giản này. rồi lập tức bắt đầu tìm kiếm vị trí của Mộng u Viên ở trong đó.
Trương Hằng lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đột nhiên, dường như hắn nhớ tới Điều gì, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái ngọc giản khác.
Trên ngọc giản bản đồ này chính là ghi lại toàn bộ Đông Vân đại lục.
Trương Hằng Đưa thần thức có thể so với Nguyên anh kỳvào trong đó. lướt nhanh tìm tới địa phương có liên quan tới Mộng u Viên, nhưng vẫn như trước không có kết quả gì.
"Kỳ quái... hay là ở bên ngoài đại lục?" Trương Hằng trầm ngâm suy nghĩ.
ở trong không gian này cũng không phải chỉ có một khối đại lục - Đông Vân đại lục.
Nhưng đại lục khác cách Đông Vân đại lục vô cùng xa xôi. lộ trình cách xa nhau hàng ức dặm. Người của các đại lục khác căn bản không cần phải... vượt qua đường xa như thế để đến Đông Vân đại lục. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thu hồi ngọc giản trong tay, Trương Hằng lại đưa thần thức vào tầng hai cổ tháp. Thân hình hư cấu của Trương Hằng hiện ra trước mặt Tử Cực tán nhân.
Lúc này, mặc dù Trương Hằng đối mặt Với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. cũng không có một tia bất an nào nữa.
Từ khi tu luyện đến tầng hai đại viên mãn. Trương Hằng đã không còn úy kỵ đối phương có thể giờ trò gì với mình.
- Tử Cực tán nhân! Ta hỏi lão một chuyện lão có từng nghe nói qua địa danh Mộng u Viên không, ta tìm khắp trên bản đồ Đông Vân đại lục. cùng không tìm thấy địa phương này.
Trương Hằng thản nhiên hỏi.
Tử Cực tán nhân nhìn Trương Hằng, sắc mặt bình tĩnh, hồi đáp:
- Lão phu chưa từng nghe nói qua địa phương Mộng u Viên này. nếu chỉ là một địa phương nho nhỏ không nổi tiếng thì không biết cũng là chuyện bình thường.
- Hẳn không phải là một địa phương nho nhỏ.
Trương Hằng nhớ tới tình cảnh khi thần thức của mình tập trung trên người Lữ Hinh. ở mặt ngoài xem ra chỉ là một tu sĩ Trúc cơ kỳ. nhưng lại cho hắn một loại cảm giác không chân thực.
về phần lão nhân kia. căn bản giống như nhìn vào một đám sương mù. Trương Hằng hoàn toàn nhìn không ra hư thật của đối phương.
- Tình huống lúc đó là Như vậy...
Trương Hằng nói lại cho Tử Cực tán nhân biết hết thảy những điều mình đã thấy.
Tử Cực tán nhân suy tư Thật lâu sau, mới hỏi:
- Lúc ấy ngươi là dùng thần thức tập trung vào hai người này, như vậy thần thức của ngươi đạt tới trình độ gì rồi?
Trương Hằng cùng không giấu giếm, nói:
- Đại khái nếu so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hơi mạnh hơn một chút.
Trong cặp mắt luôn điềm tĩnh của Tử Cực tán nhân thoáng hơi dao động, lão trầm ngâm một thoáng, rồi nói:
- Có thể từ trong thần thức của tu sĩ Nguyên anh kỳtập trung mà hư không biến mất. hơn nữa ở toàn bộ Đông Vân đại lục đều tìm không thấy địa phương này. như vậy hai người này có thể là đến từ thượng giới.
- Thượng giới?
Trương Hằng bị kết luận này dọa cho cả kinh.
Trải qua lúc trước nói chuyện cùng mảnh vỡ thần bí. Trương Hằng hiểu được ý nghĩa của thượng giới.
Trong ba mươi sáu giới có bốn không gian cao đẳng, cũng chính là thượng giới. Khi tu Luyện đến cảnh giới nhất định nào đó thì có thể phi thăng thượng giới.
- Tu sĩ Thượng giới sao có thể khởi khởi xuống đây chứ?
Trương Hằng hỏi.
Nếu như tiên nhân thượng giới hạ phàm, hoàn toàn có thể đánh vỡ cần bằng và an bình của hạ giới, thậm chí có thể diệt sạch giới tu chân.
- Theo sách cổ ghi lại. tiên nhân có thể hạ phàm, nhưng muốn phá vỡ bức tưởng không gian cũng rất khó. Cho nên, mấy vạn năm qua cũng không thấy có một vị tiên nhân nào hạ phàm. Tuy nhiên, những tiên nhân này xuống hạ giới, Dường như đều phải bị lực lượng nào đó ước thúc. không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian...
Tri thức của Tử Cực tán nhân không phải Trương Hằng có khả năng bằng được, lão thuật lại hết thảy những điều mình biết đến.
Sau khi thu hồi thần thức ra khỏi tầng hai cổ tháp. Trương Hằng thở nhẹ một hơi. không nghĩ tới tên đệ tử của mình lại có gặp gỡ Như vậy.
Nhưng tiên phàm cách xa nhau, cơ hội quá nhó bé.
Quách Phong có nắm chắc được cơ hội hay không, thật rất khó nói
Mặc dù dùng Linh Thần Đan. hắn cũng có thể mọc cánh thành tiên, nhưng xác suất này cũng không tính lớn lăm.
- Sư tôn! Ngài tìm được manh mối rồi sao?
Quách Phong dò tìm trong bản đồ Tam Tinh Vực một hồi lâu, cũng khôngtìm được chút manh mổi nào.
- Manh mối... tìm được một chút.
Trương hằng thoáng do dự, rồi nói.
- Thật tốt quá! Ngài mau nói cho đệ tử biết đi.
Quách Phong ngạc nhiên vui mừng nói.
- Tuy rằng vi sư biết một chút manh mối. Nhưng trước mắt không thể nói cho con biết.
Trương Hằng chắp tay sau lưng qua lại trong dòng người đang giao dịch. Quách Phong vội vàng đuổi theo.
- Sư tôn! Vì sao không thể nói cho đệ tử biết chứ? Ngài hãy nói rõ nguyên nhân...
Quách Phong gạn hỏi.
- Thực lực của đồ nhi bây giờ còn quá yếu, đi tới nơi đó cũng chỉ chịu chết. Chỉ có chờ đến khi nào con tu Luyện đủ mạnh, ta mới có thể nói cho con chân tướng sự việc.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Thực lực?
Quách Phong hơi hơi sửng sốt. hỏi:
- Vậy phải rất mạnh, ngài mới có thể nói cho đệ tử biết?
Trương Hằng ngừng lại. quay đầu nhìn Quách Phong, giọng điệu trịnh trọng nói:
- Đây không phải một mục tiêu có thể dễ dàng đạt tới. đồ nhi thực có tin tưởng đối Với mình sao?
- Đệ tử nhất định có thể làm được!
Quách Phong tin tưởng mười phần nói.
Trương Hằng không thể không phì cười:
- Tốt lắm! Con nghe cho rõ mục tiêu thứ nhất.
Quách Phong vội vàng tập trung tất cả tâm thần, chú ý lắng nghe.
Trương Hằng khẽ nhúc nhích môi dùng thần thức truyền âm:
- Tung hoành Tam Tinh Vực.
Nếu ngay cả Tam Tinh Vực mà không chinh phục được, sao có thể phi thăng lên thượng giới?...