Không bao lâu, một mùi hương thịt mê người tản ra từ ngọn lửa, thịt nướng là mấy con cá không biết tên khô vàng đầy mỡ, làm cho Trương Hằng thêm thuồng nhỏ dãi.
- Ha ha, thịt cá xiên thật thơm!
Trương Hằng chà chà tay. kéo ra một xâu thịt cá cũng không lập tức ăn ngay, mà đặt trước mũi hít một hơi, gật đầu vừa lòng chuẩn bị dùng bữa.
Đúng lúc này, lỗ tai Trương Hằng khẽ động, mơ hồ nghe được một tiếng động lạ.
- Là ai?
Trong lòng Trương Hằng cả kinh, vội vàng đứng dậy. thần thức cận thận dò tìm xung quanh.
Từ âm thanh vừa rồi mà đoán hắn đám khẳng định bên cạnh mình phải có người (yêu thú) tồn tại. Điều này làm cho hắn rất khiếp sợ cũng có phần bất an.
Thần thức tập trung một khu vực nhỏ. sức quan sát sẽ tăng mạnh, Chỉ một lát sau là Trương Hằng phát hiện ra sườn núi phía bên phải cạnh mình có chút khác thường.
- Ngươi, đi ra!
Trương Hằng mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vị trí sườn núi kia, vẻ mặt cười lạnh.
Một lát sau, từ góc kia truyền ra một tiếng bước chân nhỏ. đột nhiên một đoàn hào quang sáng lên, lộ ra một cô gái xinh đẹp váy dài màu đỏ nhạt, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết. đôi mắt sáng mang theo vài phần khẩn trương cùng bất an.
- Ta... ngại quá, ta thật không cố ý ở chỗ này.
Cô gái xinh đẹp thanh minh cho mình, khuôn mặt như trứng nhỏ đỏ lên, nhìn Trương Hằng vài lần.
Trương Hằng vừa thấy cô gái này. vẻ mặt lập tức hưng phấn, không phải vì đối phương là mỹ nữ, mà là rốt cuộc thấy được một nhân loại.
Tuy rằng cô gái này bề ngoài vô hại, lại có tu vi Hóa Thần hậu Kỳ, làm cho trong lòng Trương Hằng kinh hãi.
- Tại hạ là tán tu vô danh Trương Hằng, mới đến hải vực này. không cận thận lạc đường, xin hỏi đại danh cô nương.
Trương Hằng không dám đọa cô gái này chạy mất, hắn còn muốn hỏi đường với đối phương, cho nên ngữ khí có phân khách sáo.
- Thì ra là người tu chân lạc đường... À. ta gọi Mộ Linh Nhi, vừa rồi quấy nhiễu, hy vọng ngài thứ lỗi.
Cô gái xinh đẹp thấy bộ dáng Trương Hằng không giống người xấu. lời nói liền trôi chảy. khuôn mặt thanh tú ẩn hai cái lúm đồng tiền thật là đáng yêu.
Trong lòng Trương Hằng âm thầm khen ngợi, thật là một cô gái Thanh tú lanh lợi cũng không có ý nghĩ gì khác.
- Thì ra là Mộ đạo hữu... Tới đây. chúng ta cùng ăn những hải sản hiếm thấy này.
Trương Hằng thấy Mộ Linh Nhi dễ nói chuyện như vậy. dứt khoát mời nàng tới. trước tiên dò thử hư thực của đối phương rồi nói tiếp.
- Hải sản?
Mộ Linh Nhi cảm thấy cách gọi này thật là thú vị. ánh mắt sáng tò mò nhìn lò nước cách đó không xa, nghi hoặc hỏi:
- Ta ở Bích Ba Đảo này chưa từng nghe cái tên này. nhưng ngẫu nhiên cũng thấy vài phàm nhân làm như thế...
Trong lòng Trương Hằng một trận quái dị, thầm nghĩ không lẽ là tiểu công chúa không rành thế sự lén lút chạy ra từ đâu đó? Chỉ là ngẫm lại một thân tu vi Hóa Thần hậu kỳ của đối phương. có lẽ không đơn giản như bề ngoài.
- Cô thật chưa từng nếm qua thức ăn dùng lửa nướng?
Trương Hằng cầm xâu cá nướng trong tay, đưa cho Mộ Linh Nhi. còn mình cũng cầm một xâu mới.
- Phải, chưa thử qua...
Mộ Linh Nhi nhận xâu cá nướng của Trương Hằng đưa cho, thấy đối phương không chút kiêng kỵ cắn nuốt, mùi hương lan tỏa.
- Nếu chưa ăn qua, vậy thử xem.
Trương Hằng động viên.
- Được, ta thử xem.
Mộ Linh Nhi khẽ mở môi nhỏ anh đào, cắn một miệng, một lát sau mừng rỡ nói:
- Mùi vị thật là không tệ. ngon hơn những linh đan diệu dược ta luôn ăn từ nhỏ...
Trương Hằng hết chỗ nói, hóa ra đối phương là ăn linh đan diệu được mà lớn lên.
- Cỗ cận thận một chút, đừng bị xương cá đâm bị thương...
Trương Hằng thấy Mộ Linh Nhi ăn nhanh, cười nói một tiếng, cũng không suy nghĩ người tu chân Hóa Thần Kỳ lại bị xương cá bình thương đâm bị thương.
Chờ Mộ Linh Nhi ăn xong cá nướng, phát hiện Trương Hằng đã sớm ăn xong hai con, đang ngồi nhìn mình, liền mỉm cười với hắn:
- Cảm ơn ngươi mời ta ăn... hải sản này.
Trương Hằng lại tùy ý nói chuyện với nàng vài câu, liền tiến vào chính đề:
- Ta nói Mộ đạo hữu này, vừa rồi sao lại trốn ở chỗ đó chứ? Như thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trương Hằng rất bội phục thuật ẩn nấp của Mộ Linh Nhi, dưới tình huống không lưu ý. Trương Hằng cũng khó mà phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Vừa nghe lời này, Mộ Linh Nhi như đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch:
- Thiếu chút nữa quên mất... ta đang bị mấy con yêu thú kia dò tìm. Thực xin lỗi. ta phải trốn trước.
Mộ Linh Nhi khẽ lóe lên. trên người nổi lên một đoàn mây xanh nhàn nhạt, biến mất tại chỗ, sau đó liền không còn tung tích.
Nhưng Trương Hằng biết, ngay khi nàng vừa nói chuyện liền cảm nhận được mấy cỗ dao động thần thức xẹt qua bên này, đều đạt tới cấp bậc Hóa Thần hậu kỳ. Thậm chí trong đó có một cỗ đạt tới cảnh giới Hóa Thần Kỳ đại viên mãn.
Tuy rằng cảm nhận được dao động mấy đạo thần thức này, nhưng Trương Hằng vẫn làm bộ không biết, tiếp tục nướng cá tôm ăn hải sản của mình.
Vù! Vù! Vù!
Một lát sau, ba đạo linh áp mạnh mẽ giáng xuống từ trên trời, ba người rơi xuống.
Không cần phải nhìn, Trương Hằng từ ba cỗ yêu khí kia liền phán đoán ra thân phận của bọn họ - Yêu tộc. yêu thú Hóa Thần kỳ.
Thanh niên dẫn đầu ở giữa mặc cẩm bào màu tím hoa lệ chói mắt, đầu đội tử kim quan, tướng mạo anh tuấn uy vũ bất phàm, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt lộ ra những tia sắc lạnh, nhìn chằm chằm Trương Hằng thản nhiên ngồi đó.
Sau lưng thanh niên tử quan kia là hai hộ vệ giáp bạc thân thể cao to. hai người đều có thực lực Hóa Thần hậu kỳ. trên người tản ra một cổ khí sát phạt sắc bén.
"Một chủ hai tớ."
Đối với ba người trước mắt, Trương Hằng đưa ra bốn chữ đánh giá. trong lòng đang âm thầm suy nghĩ đối sách. Xem bộ dáng thanh niên tử quan này, rõ ràng là cao tầng Yêu tộc, tuyệt đối không phải một cái tán tu như Trương Hằng có thể trêu chọc.
"Hoặc là chịu đựng bọn họ. hoặc là dứt khoát giết hết..."
Trong lòng Trương Hằng nhanh chóng quyết định, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
- Xin hỏi vị đạo hữu nhân loại này. vừa rồi ngươi ở đây. có nhìn thấy một cô gái váy dài màu đỏ nhạt, khoáng chừng mười sáu mười bảy tuổi hay không.
Thanh niên tử quan chậm rãi bước về phía Trương Hằng, một cỗ bằng bạc đột nhiên truyền ra từ trên người hắn, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
- Không thấy qua, Trương mỗ chẳng qua là một tán tu vô danh, lạc đường trên mảnh hải vực này. làm sao gặp qua cô gái gì.
Trương Hằng nhàn nhạt nói, coi như không thấy khí thế trên người thanh niên tử quan kia, thậm chí còn há mồm cắn một con cá nướng đầy dầu mỡ. bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.
Thấy tư thế Trương Hằng trấn định tự nhiên như vậy, thanh niên tử quan có chút bất ngờ, không khỏi đánh giá hắn vài lần. thần sắc dân trở nên ngưng trọng.
Thay bằng ánh mắt khác nhìn kỹ Trương Hằng, thanh niên tử quan lại lên tiếng:
- Ta là Tử Hãn, con đương đại phủ chủ Tử Hoàng Phủ ở Cửu U Thủy Vực. Nếu các hạ có manh mối gì, có thể nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà liên lụy tới các hạ.
- Tử Hoàng Phủ? Chưa nghe qua.
Trương Hằng cẩm nửa con cá nướng trong tay để sang một bên. chậm rãi lau vết dầu mỡ trên khóe miệng và trong tay.
- Muốn chết, dám nhục mạ Tử Hoàng Phủ Yêu tộc ta!
Hai gã hộ vệ sau lưng Tử Hãn rất phẫn nộ, muốn xông lên ra tay với Trương Hằng.
- Dừng tay!
Tử Hãn quát lớn, chế trụ hai gã hộ vệ.
- Nếu đạo hữu không chịu nói manh mối, vậy thì thôi...
Tử Hãn đi đến chỗ ngồi trước đó của Mộ Linh Nhi, khóe miệng xẹt qua một tia cười quỷ dị.
Trong lòng Trương Hằng vừa động, thầm nghĩ hay là hắn nhìn ra manh mối gì?
- Mộ cô nương, ha ha. ta biết cỗ ở chỗ này. bởi vì ta ngửi được mùi hương đặc biệt trên người cô.
Ánh mắt Tử Hãn quét qua gần đó. vẻ mặt lộ ra tươi cười chiến thắng.
- Mộ Linh Nhi tiểu thư, từ ngày ấy gặp được cô. Tử Hãn ta liền nhớ mãi không quên khó mà yên giấc... Cô sao không hiện thân gặp mặt một lần.
Thần thức Tử Hãn không ngừng quét qua bốn phía, nhưng không tìm được đấu tích gì.
Qua một lúc lâu, Tử Hãn thấy Mộ Linh Nhi còn không hiện thân vẻ mặt dần dần có phần không kiên nhẫn:
- Một vạn năm qua, nàng là cô gái đầu tiên làm ta thật lòng yêu thích, xin đừng làm ta thất vọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong lời nói đã hàm xúc một cỗ uy hiếp.
Trương Hằng ngồi một bên, trong lòng không ngừng cười lạnh:
"Yêu thú đúng là yêu thú. làm chuyện gì thì trừ bỏ dùng sức mạnh ra, vốn không có phương pháp khác..."
Qua hồi lâu, vẫn không thấy Mộ Linh Nhi xuất hiện.
- Cỗ nghĩ rằng ta không dám ra tay ở nơi cấm kỵ Băng hỏa Đảo này hay sao?
Rốt cuộc lửa giận trong lòng Tử Hãn bùng nổ. ánh mắt xẹt qua Trương Hằng, khẽ hừ nói:
- Cô đang ước hẹn với nam tử nhân loại này? Hôm nay ta giết hắn trước!
Nhấc tay lên, trong lòng bàn tay Tử Hãn hiện ra một hạt châu màu tím, bùng lên một mảnh ánh sáng hoa mỹ, linh áp vô hình tán ra bốn phương tám hướng.
- Một kiện Pháp bảo thông linh?
Trương Hằng cười lạnh, cũng không cảm giác kỳ quái.
- Ngươi dừng tay!
Đúng lúc này, bên cạnh Trương Hằng chớp động hào quang, hiện ra bóng hình xinh đẹp của Mộ Linh Nhi. khuôn mặt mang theo tức giận khẽ quát Tử Hãn đối diện:
- Chuyện này không có quan hệ với hắn...
- Ha ha ha... Rốt cuộc cô chịu đi ra rồi, xông lên, bắt lấy nàng, giết tên nam kia!
Vừa thấy Mộ Linh Nhi hiện thân, rốt cuộc Tử Hãn lộ ra bộ mặt dữ tợn. hai tên Hóa Thần hậu Kỳ sau lưng hắn vù một cái lao lên.
- Ngươi...Ngươi thật vô sỉ. Không phải là người!
Mộ Linh Nhi cắn chặt môi. trên tay xuất hiện một chiếc dù lóe ra ánh sáng bảy màu.
- Thất Thải Linh Quang Tán? Đáng tiếc Chỉ là Pháp bảo thông linh hạ phẩm phỏng chế.
Tử Hãn vừa thấy chiếc dù kia, trước tiên cả kinh, nghĩ tới Thất Thải Linh Quang Tán Pháp bảo thông linh trung phẩm trong truyền thuyết.
ở Đông Vân đại lục, có hơn mấy ngàn phương pháp luyện chế các loại Pháp bảo thông linh lưu truyền tới nay. Rất nhiều Pháp bảo thông linh đều là tồn tại phỏng chế, hàng phỏng chế phân lớn kém hơn hàng chính phẩm. Chỉ có tình huống cực nhỏ mới có thể vượt qua hàng chính gốc.
Oong...
Thất Thải Linh Quang Tán xoay tròn trước Mộ Linh Nhi, hình thành một quầng sáng màu sắc rực rỡ không ngừng lưu chuyển, cản trở công kích của hai hộ vệ.
Hai tên hộ vệ của Tử Hãn dù sao không có Pháp bảo thông linh, rất khó công phá Mộ Linh Nhi nắm giữ Pháp bảo thông linh phòng ngự.
- Trương đạo hữu. ta ở đây cản lại một lúc. đạo hữu là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. không phải đối thủ của bọn họ. nhanh chóng rời đi trước...
Mộ Linh Nhi sắc mặt lo lắng, thần thức truyền âm nói với Trương Hằng...
Không bao lâu, một mùi hương thịt mê người tản ra từ ngọn lửa, thịt nướng là mấy con cá không biết tên khô vàng đầy mỡ, làm cho Trương Hằng thêm thuồng nhỏ dãi.
- Ha ha, thịt cá xiên thật thơm!
Trương Hằng chà chà tay. kéo ra một xâu thịt cá cũng không lập tức ăn ngay, mà đặt trước mũi hít một hơi, gật đầu vừa lòng chuẩn bị dùng bữa.
Đúng lúc này, lỗ tai Trương Hằng khẽ động, mơ hồ nghe được một tiếng động lạ.
- Là ai?
Trong lòng Trương Hằng cả kinh, vội vàng đứng dậy. thần thức cận thận dò tìm xung quanh.
Từ âm thanh vừa rồi mà đoán hắn đám khẳng định bên cạnh mình phải có người (yêu thú) tồn tại. Điều này làm cho hắn rất khiếp sợ cũng có phần bất an.
Thần thức tập trung một khu vực nhỏ. sức quan sát sẽ tăng mạnh, Chỉ một lát sau là Trương Hằng phát hiện ra sườn núi phía bên phải cạnh mình có chút khác thường.
- Ngươi, đi ra!
Trương Hằng mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vị trí sườn núi kia, vẻ mặt cười lạnh.
Một lát sau, từ góc kia truyền ra một tiếng bước chân nhỏ. đột nhiên một đoàn hào quang sáng lên, lộ ra một cô gái xinh đẹp váy dài màu đỏ nhạt, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết. đôi mắt sáng mang theo vài phần khẩn trương cùng bất an.
- Ta... ngại quá, ta thật không cố ý ở chỗ này.
Cô gái xinh đẹp thanh minh cho mình, khuôn mặt như trứng nhỏ đỏ lên, nhìn Trương Hằng vài lần.
Trương Hằng vừa thấy cô gái này. vẻ mặt lập tức hưng phấn, không phải vì đối phương là mỹ nữ, mà là rốt cuộc thấy được một nhân loại.
Tuy rằng cô gái này bề ngoài vô hại, lại có tu vi Hóa Thần hậu Kỳ, làm cho trong lòng Trương Hằng kinh hãi.
- Tại hạ là tán tu vô danh Trương Hằng, mới đến hải vực này. không cận thận lạc đường, xin hỏi đại danh cô nương.
Trương Hằng không dám đọa cô gái này chạy mất, hắn còn muốn hỏi đường với đối phương, cho nên ngữ khí có phân khách sáo.
- Thì ra là người tu chân lạc đường... À. ta gọi Mộ Linh Nhi, vừa rồi quấy nhiễu, hy vọng ngài thứ lỗi.
Cô gái xinh đẹp thấy bộ dáng Trương Hằng không giống người xấu. lời nói liền trôi chảy. khuôn mặt thanh tú ẩn hai cái lúm đồng tiền thật là đáng yêu.
Trong lòng Trương Hằng âm thầm khen ngợi, thật là một cô gái Thanh tú lanh lợi cũng không có ý nghĩ gì khác.
- Thì ra là Mộ đạo hữu... Tới đây. chúng ta cùng ăn những hải sản hiếm thấy này.
Trương Hằng thấy Mộ Linh Nhi dễ nói chuyện như vậy. dứt khoát mời nàng tới. trước tiên dò thử hư thực của đối phương rồi nói tiếp.
- Hải sản?
Mộ Linh Nhi cảm thấy cách gọi này thật là thú vị. ánh mắt sáng tò mò nhìn lò nước cách đó không xa, nghi hoặc hỏi:
- Ta ở Bích Ba Đảo này chưa từng nghe cái tên này. nhưng ngẫu nhiên cũng thấy vài phàm nhân làm như thế...
Trong lòng Trương Hằng một trận quái dị, thầm nghĩ không lẽ là tiểu công chúa không rành thế sự lén lút chạy ra từ đâu đó? Chỉ là ngẫm lại một thân tu vi Hóa Thần hậu kỳ của đối phương. có lẽ không đơn giản như bề ngoài.
- Cô thật chưa từng nếm qua thức ăn dùng lửa nướng?
Trương Hằng cầm xâu cá nướng trong tay, đưa cho Mộ Linh Nhi. còn mình cũng cầm một xâu mới.
- Phải, chưa thử qua...
Mộ Linh Nhi nhận xâu cá nướng của Trương Hằng đưa cho, thấy đối phương không chút kiêng kỵ cắn nuốt, mùi hương lan tỏa.
- Nếu chưa ăn qua, vậy thử xem.
Trương Hằng động viên.
- Được, ta thử xem.
Mộ Linh Nhi khẽ mở môi nhỏ anh đào, cắn một miệng, một lát sau mừng rỡ nói:
- Mùi vị thật là không tệ. ngon hơn những linh đan diệu dược ta luôn ăn từ nhỏ...
Trương Hằng hết chỗ nói, hóa ra đối phương là ăn linh đan diệu được mà lớn lên.
- Cỗ cận thận một chút, đừng bị xương cá đâm bị thương...
Trương Hằng thấy Mộ Linh Nhi ăn nhanh, cười nói một tiếng, cũng không suy nghĩ người tu chân Hóa Thần Kỳ lại bị xương cá bình thương đâm bị thương.
Chờ Mộ Linh Nhi ăn xong cá nướng, phát hiện Trương Hằng đã sớm ăn xong hai con, đang ngồi nhìn mình, liền mỉm cười với hắn:
- Cảm ơn ngươi mời ta ăn... hải sản này.
Trương Hằng lại tùy ý nói chuyện với nàng vài câu, liền tiến vào chính đề:
- Ta nói Mộ đạo hữu này, vừa rồi sao lại trốn ở chỗ đó chứ? Như thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trương Hằng rất bội phục thuật ẩn nấp của Mộ Linh Nhi, dưới tình huống không lưu ý. Trương Hằng cũng khó mà phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Vừa nghe lời này, Mộ Linh Nhi như đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch:
- Thiếu chút nữa quên mất... ta đang bị mấy con yêu thú kia dò tìm. Thực xin lỗi. ta phải trốn trước.
Mộ Linh Nhi khẽ lóe lên. trên người nổi lên một đoàn mây xanh nhàn nhạt, biến mất tại chỗ, sau đó liền không còn tung tích.
Nhưng Trương Hằng biết, ngay khi nàng vừa nói chuyện liền cảm nhận được mấy cỗ dao động thần thức xẹt qua bên này, đều đạt tới cấp bậc Hóa Thần hậu kỳ. Thậm chí trong đó có một cỗ đạt tới cảnh giới Hóa Thần Kỳ đại viên mãn.
Tuy rằng cảm nhận được dao động mấy đạo thần thức này, nhưng Trương Hằng vẫn làm bộ không biết, tiếp tục nướng cá tôm ăn hải sản của mình.
Vù! Vù! Vù!
Một lát sau, ba đạo linh áp mạnh mẽ giáng xuống từ trên trời, ba người rơi xuống.
Không cần phải nhìn, Trương Hằng từ ba cỗ yêu khí kia liền phán đoán ra thân phận của bọn họ - Yêu tộc. yêu thú Hóa Thần kỳ.
Thanh niên dẫn đầu ở giữa mặc cẩm bào màu tím hoa lệ chói mắt, đầu đội tử kim quan, tướng mạo anh tuấn uy vũ bất phàm, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt lộ ra những tia sắc lạnh, nhìn chằm chằm Trương Hằng thản nhiên ngồi đó.
Sau lưng thanh niên tử quan kia là hai hộ vệ giáp bạc thân thể cao to. hai người đều có thực lực Hóa Thần hậu kỳ. trên người tản ra một cổ khí sát phạt sắc bén.
"Một chủ hai tớ."
Đối với ba người trước mắt, Trương Hằng đưa ra bốn chữ đánh giá. trong lòng đang âm thầm suy nghĩ đối sách. Xem bộ dáng thanh niên tử quan này, rõ ràng là cao tầng Yêu tộc, tuyệt đối không phải một cái tán tu như Trương Hằng có thể trêu chọc.
"Hoặc là chịu đựng bọn họ. hoặc là dứt khoát giết hết..."
Trong lòng Trương Hằng nhanh chóng quyết định, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
- Xin hỏi vị đạo hữu nhân loại này. vừa rồi ngươi ở đây. có nhìn thấy một cô gái váy dài màu đỏ nhạt, khoáng chừng mười sáu mười bảy tuổi hay không.
Thanh niên tử quan chậm rãi bước về phía Trương Hằng, một cỗ bằng bạc đột nhiên truyền ra từ trên người hắn, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
- Không thấy qua, Trương mỗ chẳng qua là một tán tu vô danh, lạc đường trên mảnh hải vực này. làm sao gặp qua cô gái gì.
Trương Hằng nhàn nhạt nói, coi như không thấy khí thế trên người thanh niên tử quan kia, thậm chí còn há mồm cắn một con cá nướng đầy dầu mỡ. bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.
Thấy tư thế Trương Hằng trấn định tự nhiên như vậy, thanh niên tử quan có chút bất ngờ, không khỏi đánh giá hắn vài lần. thần sắc dân trở nên ngưng trọng.
Thay bằng ánh mắt khác nhìn kỹ Trương Hằng, thanh niên tử quan lại lên tiếng:
- Ta là Tử Hãn, con đương đại phủ chủ Tử Hoàng Phủ ở Cửu U Thủy Vực. Nếu các hạ có manh mối gì, có thể nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà liên lụy tới các hạ.
- Tử Hoàng Phủ? Chưa nghe qua.
Trương Hằng cẩm nửa con cá nướng trong tay để sang một bên. chậm rãi lau vết dầu mỡ trên khóe miệng và trong tay.
- Muốn chết, dám nhục mạ Tử Hoàng Phủ Yêu tộc ta!
Hai gã hộ vệ sau lưng Tử Hãn rất phẫn nộ, muốn xông lên ra tay với Trương Hằng.
- Dừng tay!
Tử Hãn quát lớn, chế trụ hai gã hộ vệ.
- Nếu đạo hữu không chịu nói manh mối, vậy thì thôi...
Tử Hãn đi đến chỗ ngồi trước đó của Mộ Linh Nhi, khóe miệng xẹt qua một tia cười quỷ dị.
Trong lòng Trương Hằng vừa động, thầm nghĩ hay là hắn nhìn ra manh mối gì?
- Mộ cô nương, ha ha. ta biết cỗ ở chỗ này. bởi vì ta ngửi được mùi hương đặc biệt trên người cô.
Ánh mắt Tử Hãn quét qua gần đó. vẻ mặt lộ ra tươi cười chiến thắng.
- Mộ Linh Nhi tiểu thư, từ ngày ấy gặp được cô. Tử Hãn ta liền nhớ mãi không quên khó mà yên giấc... Cô sao không hiện thân gặp mặt một lần.
Thần thức Tử Hãn không ngừng quét qua bốn phía, nhưng không tìm được đấu tích gì.
Qua một lúc lâu, Tử Hãn thấy Mộ Linh Nhi còn không hiện thân vẻ mặt dần dần có phần không kiên nhẫn:
- Một vạn năm qua, nàng là cô gái đầu tiên làm ta thật lòng yêu thích, xin đừng làm ta thất vọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong lời nói đã hàm xúc một cỗ uy hiếp.
Trương Hằng ngồi một bên, trong lòng không ngừng cười lạnh:
"Yêu thú đúng là yêu thú. làm chuyện gì thì trừ bỏ dùng sức mạnh ra, vốn không có phương pháp khác..."
Qua hồi lâu, vẫn không thấy Mộ Linh Nhi xuất hiện.
- Cỗ nghĩ rằng ta không dám ra tay ở nơi cấm kỵ Băng hỏa Đảo này hay sao?
Rốt cuộc lửa giận trong lòng Tử Hãn bùng nổ. ánh mắt xẹt qua Trương Hằng, khẽ hừ nói:
- Cô đang ước hẹn với nam tử nhân loại này? Hôm nay ta giết hắn trước!
Nhấc tay lên, trong lòng bàn tay Tử Hãn hiện ra một hạt châu màu tím, bùng lên một mảnh ánh sáng hoa mỹ, linh áp vô hình tán ra bốn phương tám hướng.
- Một kiện Pháp bảo thông linh?
Trương Hằng cười lạnh, cũng không cảm giác kỳ quái.
- Ngươi dừng tay!
Đúng lúc này, bên cạnh Trương Hằng chớp động hào quang, hiện ra bóng hình xinh đẹp của Mộ Linh Nhi. khuôn mặt mang theo tức giận khẽ quát Tử Hãn đối diện:
- Chuyện này không có quan hệ với hắn...
- Ha ha ha... Rốt cuộc cô chịu đi ra rồi, xông lên, bắt lấy nàng, giết tên nam kia!
Vừa thấy Mộ Linh Nhi hiện thân, rốt cuộc Tử Hãn lộ ra bộ mặt dữ tợn. hai tên Hóa Thần hậu Kỳ sau lưng hắn vù một cái lao lên.
- Ngươi...Ngươi thật vô sỉ. Không phải là người!
Mộ Linh Nhi cắn chặt môi. trên tay xuất hiện một chiếc dù lóe ra ánh sáng bảy màu.
- Thất Thải Linh Quang Tán? Đáng tiếc Chỉ là Pháp bảo thông linh hạ phẩm phỏng chế.
Tử Hãn vừa thấy chiếc dù kia, trước tiên cả kinh, nghĩ tới Thất Thải Linh Quang Tán Pháp bảo thông linh trung phẩm trong truyền thuyết.
ở Đông Vân đại lục, có hơn mấy ngàn phương pháp luyện chế các loại Pháp bảo thông linh lưu truyền tới nay. Rất nhiều Pháp bảo thông linh đều là tồn tại phỏng chế, hàng phỏng chế phân lớn kém hơn hàng chính phẩm. Chỉ có tình huống cực nhỏ mới có thể vượt qua hàng chính gốc.
Oong...
Thất Thải Linh Quang Tán xoay tròn trước Mộ Linh Nhi, hình thành một quầng sáng màu sắc rực rỡ không ngừng lưu chuyển, cản trở công kích của hai hộ vệ.
Hai tên hộ vệ của Tử Hãn dù sao không có Pháp bảo thông linh, rất khó công phá Mộ Linh Nhi nắm giữ Pháp bảo thông linh phòng ngự.
- Trương đạo hữu. ta ở đây cản lại một lúc. đạo hữu là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. không phải đối thủ của bọn họ. nhanh chóng rời đi trước...
Mộ Linh Nhi sắc mặt lo lắng, thần thức truyền âm nói với Trương Hằng...