Tiếng nói vừa dứt, từ trong đáy biển sâu có một đạo hào quang màu tím nhạt bay ra. Sau đó, một nữ tử tuyệt sắc mặc áo màu tím nhạt lơ lửng ở trên mặt biển.
Khuôn mặt nàng tươi cười, giống như là một khối ngọc được Điêu khắc rất tinh xảo, trong suốt trắng nõn, giống như là da thịt trẻ con.
Một cái chân dài nhỏ nhắn mềm mại khéo léo đứng trên mặt biển hơi phập phồng, giống như là Tinh Linh trong gió không hề có trọng lượng, xinh đẹp động lòng người, vô cùng thuần khiết, khiến cho người ta nhìn thấy mà sinh ra ý thương tiếc.
- Tử cô nương, sao cỗ lại tới đây...
Một yêu thú Hóa Thần Kỳ ở gần nàng nhất nghi hoặc hỏi, trên mặt còn có một vẻ lấy lòng.
Nhưng yêu thú còn lại đối với vị Tử cô nương này cũng đều vô cùng kính sợ.
- Ý của Tử cô nương này là để mặc cho những tu sĩ loài người này xông vào hải vực của Yêu tộc ta sao?
Yêu thú Hóa Thần Kỳ liếc mắt về phía ba đạo độn quang phía chân trời đang chuẩn bị tới gần, có chút không cam lòng nói.
- Ngươi nghe không sai. các ngươi muốn động thủ. thì hãy để ta tiến lên tìm hiểu một chút.
Tử cô nương cười dài nói.
Đúng lúc này, ba đạo độn quang cũng vừa bay tới Nơi này.
Chân ngọc của Tử cô nương nhẹ nhàng bước trên mặt nước, thân thể đẫy đã từ từ bay lên. tốc độ nhìn thì như thong thả. nhưng kỳ thực lại nhanh như tia chớp.
Trong cảnh tượng mâu thuẫn này, Tử cô nương bay lên tới giữa không trung, vừa kịp cản đường ba vị khách không mời mà đến kia.
- Ba vị công tử. xin hãy đợi đã.
Ba người Trương Hằng vừa bay tới nơi này. đột nhiên từ trong nước biển có một nữ tử mặc áo tím bay tới, vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông, vừa kịp ngăn cản đường đi của bọn họ.
- Vị cô nương này. ngươi có chuyện gì?
Vân Dịch khách khí hơi. ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt sắc này, trong lòng vô cùng cận thận.
Đương nhiên hắn sẽ không xem Tử cô nương này giống như là một nữ từ loài người. Ở trong hải vực có hàng tỉ yêu thú hoành hành này. bất kể gặp phải người hay là vẫn còn hình thú thì tám chín phần đều là yêu thú.
Huống hồ trên người Tử cô nương này còn toát ra một khí tức của yêu thú rất tự nhiên.
- Tiểu nữ họ Tử. dựa theo thói quen của thế giới loài người, các ngươi có thể gọi ta là Tử cô nương.
Nữ tử tuyệt sắc dịu dàng cười, trong con ngươi màu đen sâu thẳm có một lực hấp dẫn khó hiểu, lướt qua ba nam tử loài người.
Dưới cái nhìn nhẹ nhàng này, ánh mắt của Vân Dịch và Nam Kiếm Phong hơi giật mình chớp một cái. Dường như đã bị ảnh hưởng mà không ai biết. Trương Hằng thì vẫn rất bình tĩnh, liếc mắt đánh giá Tử cô nương này một lượt.
- Xin hỏi ba vị. các ngươi có biết tên của hải vực này hay không?
Ánh mắt thần bí của Tử cô nương nhìn lên người Trương Hằng, trong lòng âm thầm giật mình: thực lực ba người ở trước mắt vượt qua sự tưởng tượng của mình, đặc biệt là nam tử thanh niên cầm đầu này.
- Cô nương cũng không nên coi chúng ta là những tên ngốc chứ, nơi này đương nhiên là phạm vi thế lực của Ma Xà Phu - Cửu U hải vực.
Vân Dịch kinh ngạc nói.
Trong mắt Tử cô nương hiện lên một vẻ kỳ dị, kinh ngạc nói:
- Nếu biết... thì các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. hải vực này có rất nhiều yêu thú, cho dù các ngươi có thực lực thông thiên cũng khó có thể bảo mệnh.
Trương Hằng rốt cuộc cũng nói chuyện lãnh đạm nói:
- Chúng ta tới Ma Xà Phủ hiển nhiên là có việc. Vị cô nương này nếu không có chuyện gì thì xin nhường đường...
- Một khi ta tránh ra thì yêu thú ở hải vực bên dưới chắc chắn sẽ tấn công các ngươi.
Giọng điệu của Tử cô nương dần chuyển sang lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Hằng hơi nheo lại, bình thản nói:
- Nếu không phải nhìn thấy trong cơ thể ngươi còn ẩn chứa huyết mạch của loài người. Trương mỗ sẽ không ngại cho ngươi là một yêu thú cản đường mà giết chết đâu.
- Ngươi... Sao ngươi lại biết?
Sắc mặt Tử cô nương trở nên trắng bệch.
- Chúng ta đi.
Trương Hằng không để ý tới Tử cô nương này nữa, dẫn theo Vân Dịch và Nam Kiếm Phong bay sâu vào trong hải vực này.
- Sao hắn lại có thể biết được...
Ánh mắt của Tử cô nương rớm lệ, nhìn chằm chằm ba con người đang đi xa, trong ánh mắt hiện lên một vẻ yêu thích và ngưỡng mộ khó có thể miêu tả nổi.
- Không ổn...
Ngay sau đó, Tử cô nương đột nhiên kinh hô lên một tiếng, lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên khi ba người kia chưa bay được vài trăm dặm. hải vực đậy sóng mãnh liệt, mấy chục con yêu thú cấp cao giống như là những con quái vật thanh thế kinh người đánh về phía Trương Hằng.
Ngoài ra, rất nhiều yêu thú bậc thấp cũng tấn công tới ba người, mùi máu tanh ập vào mặt.
- Muốn chết.
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, khẽ hất tay một cái. trong lòng niệm chú ba chữ "Chấn Áp Quyết".
Ầm!
Một uy áp vô hình từ trên trời giáng xuống, giống như là thái sơn áp đỉnh, dẫn dắt uy lực tinh thần vô thượng trong khoảnh khắc bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Lập tức có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trên mặt biển.
Ngay sau đó, uy áp vô hình biến mất.
Lọt vào tầm mắt là một vùng biển nhuốm một màu đỏ. mùi máu tanh rất nhanh khuếch tán ra.
Trong một nhịp thở, yêu thú trong phạm vi trăm dặm toàn bộ đều tử vong, thân thể bị uy áp nghiền nát, linh hồn cũng bị đánh chết.
Là thức thứ nhất của bảo tháp, uy lực của Chấn Áp Quyết tuyệt đối là không thể hoài nghi, ngay cả tu sĩ Hợp thể kỳ cũng bị áp chế, huống hồ là những yêu thú còn chưa được xếp hạng này.
- Thật đáng sợ...
Tử cô nương lẳng lặng đứng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.
- Hai người các ngươi đi xuống, giết chết toàn bộ những yêu thú còn lại. đừng để sót một tên nào.
Trương Hằng lạnh nhạt dặn dò.
- Vâng, thưa sư tôn (chủ nhân)!
Nhận được mệnh lệnh không ngờ như vậy. Vân Dịch và Nam Kiếm Phong mừng như điên, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Sát...
Hai người phóng xuất ra Huyết Sát lực cường đại không che giấu chút nào, trong khoảnh khắc trong phạm vi mười vạn dặm đều có thể cảm nhận được khí tức sát lục thôi thúc linh hồn này.
Khí tức sát lục lạnh tới cực điểm thậm chí còn xâm nhập xuống đáy biển, khiến cho rất nhiều yêu thú bậc thấp, bậc cao. hay cấp đỉnh đều sợ hãi không thôi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Hai đại Huyết Sát Quân Vương trong mắt lóe lên tia máu, thuấn di trên mặt biển, trong khi phất tay, bắt đầu tàn sát những yêu thú trên mặt biển.
Trương Hằng lẳng lặng đứng nhìn hết thảy, trong mắt không có một chút sợ hãi nào. hắn cũng không phải vô duyên vô cớ để cho hai người này tàn sát những yêu thú dưới Hợp thể kỳ.
- Van xin ngươi, hay bảo bọn họ dừng tay đi.
Đúng lúc này, Tử cô nương thuấn di tới đây, kéo tay áo Trương Hằng, vẻ mặt cầu xin nói.
- Bọn chúng tuy là những yêu thú thực lực thấp, Nhưng nếu không trêu chọc ta thì Trương mỗ thật sự sẽ không động tới bọn chúng. Nhưng Tử cô nương ngươi chẳng lẽ lại hoàn toàn coi những yêu thú này là đồng loại sao?
Trương Hằng liếc nhìn Tử cô nương một cách đầy thâm ý.
Thân thể mềm mại của Tử cô nương run lên. trong đôi mắt thần bí sâu thẳm kia có rất nhiều quang điểm màu tím, mơ hồ xuất hiện một vòng xoáy.
Khi ánh mắt Trương Hằng chạm vào ánh mắt nàng, liền có một cảm giác bị nàng hấp dẫn thật sâu, muốn đời đời kiếp kiếp bảo vệ cho nàng.
Sự mê hoặc cường đại như vậy khiến cho Trương Hằng cảnh giác trong lòng, kinh ngạc không thôi.
Hắn nhìn ra được thứ đối phương thi triển cùng không phải là pháp thuật thông thường gì, mà ánh mắt của Tử cô nương trời sinh đã có một sự mê hoặc khó có thể hình dung được, mơ hồ có thể khắc chế tất sinh linh trong thiên địa.
Phàm là những thứ có linh hồn đều sẽ bị nàng ảnh hưởng. Trương Hằng cười nhạt, cùng không chống lại sự mê hoặc cường đại này.
Trong phút chốc hắn cảm giác môi trường đã xảy ra biến hóa lớn lao, khuôn mặt khiến cho người ta phải thương tiếc của Tử cô nương xuất hiện ở trước mắt Trương Hằng. trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia lộ ra một lúm đồng tiền làm rung động lòng người. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nụ cười này dường như vô cùng thuần khiết, Chỉ cần nhìn thấy là hồn phách sẽ bị cuốn đi.
Khi người ta thật sự bị giam cầm vào trong ánh mắt của nàng, thì đối với nàng sẽ sinh, ra một sự yêu mến vô tận, nguyện trả giá hết thảy để bảo vệ nàng Công chúa như trong truyện cổ tích này.
- Xin ngươi hãy tha cho họ...
Tử cô nương lơ lửng ở trong một đám tử quang nhàn nhạt, hướng về phía Trương Hằng cầu xin.
Trương Hằng không hề lên tiếng, Dường như là ngầm đồng ý.
- Ta còn hy vọng ngươi có thể đưa ta tới thế giới loài người... Có được không?
Tử cô nương chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hằng, bổ nhào vào ngực hắn, lập tức nhuyễn ngọc ôn hương tràn ngập trong lòng, trong không khí tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
- Ha ha... Thì ra là như vậy, ta đã đoán được bản tôn của ngươi rồi.
Trương Hằng nhẹ nhàng cười, lẳng lặng nhìn Tử cô nương đang kéo tay áo mình.
Cảnh tượng nhuyễn ngọc ôn hương vừa rồi lập tức tiêu tan không còn.
- Ngươi...
Tử cô nương nhìn Trương Hằng một cách khó có thể tin.
Chưa từng có một nam tử nào sau khi thâm nhập vào trong ánh mắt của nàng mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên, không bị ảnh hưởng một chút nào như vậy.
- Trong truyền thuyết về hải vực mênh mông này. có một sinh linh cực kỳ kỳ lạ, chúng không phải là yêu thú bình thường, mà huyết mạch thậm chí rất gần với loài người, được gọi là mỹ nhân ngư. Ta nghĩ, ngươi chính là mỹ nhân ngư đang đi trên con đường tu đạo?
Trên mặt Trương Hằng hiện lên một vẻ tươi cười.
Mỹ nhân ngư cũng là một câu chuyện cổ tích ở trên địa cầu.
Sau khi tiến vào Chu Vương Triều, vô tình Trương Hằng đã nhìn thấy ở trong sách cổ những giới thiệu về mỹ nhân ngư:
Mỹ nhân ngư là dị tộc trong yêu thú. vô cùng kỳ quái, chúng Chỉ có giống cái. Nếu chúng muốn sinh sôi nảy nở thì cần phải vụng trộm đi tới hải vực của loài người giao phối với nam tử loài người. Hơn nữa, thứ mà mỹ nhân ngư sinh ra Chỉ có một nửa là giống mỹ nhân ngư. vì vậy loài mỹ nhân ngư đặc biệt này gần như là sắp tuyệt chủng.
- Ngươi muốn gì?
Tử cô nương bất giác lùi lại phía sau.
- Ta muốn gì sao?
Trương Hằng cười ha hả. vươn tay, bỗng nhiên sinh ra một luồng lực lượng kéo nàng tới trước mặt.
Sau đó, tay hắn nắm chặt lấy cái cổ thon dài tao nhã của Tử cô nương.
Đúng lúc này, ở đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn:
- Dừng tay!
Tiếng nói vừa dứt, từ trong đáy biển sâu có một đạo hào quang màu tím nhạt bay ra. Sau đó, một nữ tử tuyệt sắc mặc áo màu tím nhạt lơ lửng ở trên mặt biển.
Khuôn mặt nàng tươi cười, giống như là một khối ngọc được Điêu khắc rất tinh xảo, trong suốt trắng nõn, giống như là da thịt trẻ con.
Một cái chân dài nhỏ nhắn mềm mại khéo léo đứng trên mặt biển hơi phập phồng, giống như là Tinh Linh trong gió không hề có trọng lượng, xinh đẹp động lòng người, vô cùng thuần khiết, khiến cho người ta nhìn thấy mà sinh ra ý thương tiếc.
- Tử cô nương, sao cỗ lại tới đây...
Một yêu thú Hóa Thần Kỳ ở gần nàng nhất nghi hoặc hỏi, trên mặt còn có một vẻ lấy lòng.
Nhưng yêu thú còn lại đối với vị Tử cô nương này cũng đều vô cùng kính sợ.
- Ý của Tử cô nương này là để mặc cho những tu sĩ loài người này xông vào hải vực của Yêu tộc ta sao?
Yêu thú Hóa Thần Kỳ liếc mắt về phía ba đạo độn quang phía chân trời đang chuẩn bị tới gần, có chút không cam lòng nói.
- Ngươi nghe không sai. các ngươi muốn động thủ. thì hãy để ta tiến lên tìm hiểu một chút.
Tử cô nương cười dài nói.
Đúng lúc này, ba đạo độn quang cũng vừa bay tới Nơi này.
Chân ngọc của Tử cô nương nhẹ nhàng bước trên mặt nước, thân thể đẫy đã từ từ bay lên. tốc độ nhìn thì như thong thả. nhưng kỳ thực lại nhanh như tia chớp.
Trong cảnh tượng mâu thuẫn này, Tử cô nương bay lên tới giữa không trung, vừa kịp cản đường ba vị khách không mời mà đến kia.
- Ba vị công tử. xin hãy đợi đã.
Ba người Trương Hằng vừa bay tới nơi này. đột nhiên từ trong nước biển có một nữ tử mặc áo tím bay tới, vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông, vừa kịp ngăn cản đường đi của bọn họ.
- Vị cô nương này. ngươi có chuyện gì?
Vân Dịch khách khí hơi. ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt sắc này, trong lòng vô cùng cận thận.
Đương nhiên hắn sẽ không xem Tử cô nương này giống như là một nữ từ loài người. Ở trong hải vực có hàng tỉ yêu thú hoành hành này. bất kể gặp phải người hay là vẫn còn hình thú thì tám chín phần đều là yêu thú.
Huống hồ trên người Tử cô nương này còn toát ra một khí tức của yêu thú rất tự nhiên.
- Tiểu nữ họ Tử. dựa theo thói quen của thế giới loài người, các ngươi có thể gọi ta là Tử cô nương.
Nữ tử tuyệt sắc dịu dàng cười, trong con ngươi màu đen sâu thẳm có một lực hấp dẫn khó hiểu, lướt qua ba nam tử loài người.
Dưới cái nhìn nhẹ nhàng này, ánh mắt của Vân Dịch và Nam Kiếm Phong hơi giật mình chớp một cái. Dường như đã bị ảnh hưởng mà không ai biết. Trương Hằng thì vẫn rất bình tĩnh, liếc mắt đánh giá Tử cô nương này một lượt.
- Xin hỏi ba vị. các ngươi có biết tên của hải vực này hay không?
Ánh mắt thần bí của Tử cô nương nhìn lên người Trương Hằng, trong lòng âm thầm giật mình: thực lực ba người ở trước mắt vượt qua sự tưởng tượng của mình, đặc biệt là nam tử thanh niên cầm đầu này.
- Cô nương cũng không nên coi chúng ta là những tên ngốc chứ, nơi này đương nhiên là phạm vi thế lực của Ma Xà Phu - Cửu U hải vực.
Vân Dịch kinh ngạc nói.
Trong mắt Tử cô nương hiện lên một vẻ kỳ dị, kinh ngạc nói:
- Nếu biết... thì các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. hải vực này có rất nhiều yêu thú, cho dù các ngươi có thực lực thông thiên cũng khó có thể bảo mệnh.
Trương Hằng rốt cuộc cũng nói chuyện lãnh đạm nói:
- Chúng ta tới Ma Xà Phủ hiển nhiên là có việc. Vị cô nương này nếu không có chuyện gì thì xin nhường đường...
- Một khi ta tránh ra thì yêu thú ở hải vực bên dưới chắc chắn sẽ tấn công các ngươi.
Giọng điệu của Tử cô nương dần chuyển sang lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Hằng hơi nheo lại, bình thản nói:
- Nếu không phải nhìn thấy trong cơ thể ngươi còn ẩn chứa huyết mạch của loài người. Trương mỗ sẽ không ngại cho ngươi là một yêu thú cản đường mà giết chết đâu.
- Ngươi... Sao ngươi lại biết?
Sắc mặt Tử cô nương trở nên trắng bệch.
- Chúng ta đi.
Trương Hằng không để ý tới Tử cô nương này nữa, dẫn theo Vân Dịch và Nam Kiếm Phong bay sâu vào trong hải vực này.
- Sao hắn lại có thể biết được...
Ánh mắt của Tử cô nương rớm lệ, nhìn chằm chằm ba con người đang đi xa, trong ánh mắt hiện lên một vẻ yêu thích và ngưỡng mộ khó có thể miêu tả nổi.
- Không ổn...
Ngay sau đó, Tử cô nương đột nhiên kinh hô lên một tiếng, lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên khi ba người kia chưa bay được vài trăm dặm. hải vực đậy sóng mãnh liệt, mấy chục con yêu thú cấp cao giống như là những con quái vật thanh thế kinh người đánh về phía Trương Hằng.
Ngoài ra, rất nhiều yêu thú bậc thấp cũng tấn công tới ba người, mùi máu tanh ập vào mặt.
- Muốn chết.
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, khẽ hất tay một cái. trong lòng niệm chú ba chữ "Chấn Áp Quyết".
Ầm!
Một uy áp vô hình từ trên trời giáng xuống, giống như là thái sơn áp đỉnh, dẫn dắt uy lực tinh thần vô thượng trong khoảnh khắc bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Lập tức có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trên mặt biển.
Ngay sau đó, uy áp vô hình biến mất.
Lọt vào tầm mắt là một vùng biển nhuốm một màu đỏ. mùi máu tanh rất nhanh khuếch tán ra.
Trong một nhịp thở, yêu thú trong phạm vi trăm dặm toàn bộ đều tử vong, thân thể bị uy áp nghiền nát, linh hồn cũng bị đánh chết.
Là thức thứ nhất của bảo tháp, uy lực của Chấn Áp Quyết tuyệt đối là không thể hoài nghi, ngay cả tu sĩ Hợp thể kỳ cũng bị áp chế, huống hồ là những yêu thú còn chưa được xếp hạng này.
- Thật đáng sợ...
Tử cô nương lẳng lặng đứng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.
- Hai người các ngươi đi xuống, giết chết toàn bộ những yêu thú còn lại. đừng để sót một tên nào.
Trương Hằng lạnh nhạt dặn dò.
- Vâng, thưa sư tôn (chủ nhân)!
Nhận được mệnh lệnh không ngờ như vậy. Vân Dịch và Nam Kiếm Phong mừng như điên, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Sát...
Hai người phóng xuất ra Huyết Sát lực cường đại không che giấu chút nào, trong khoảnh khắc trong phạm vi mười vạn dặm đều có thể cảm nhận được khí tức sát lục thôi thúc linh hồn này.
Khí tức sát lục lạnh tới cực điểm thậm chí còn xâm nhập xuống đáy biển, khiến cho rất nhiều yêu thú bậc thấp, bậc cao. hay cấp đỉnh đều sợ hãi không thôi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Hai đại Huyết Sát Quân Vương trong mắt lóe lên tia máu, thuấn di trên mặt biển, trong khi phất tay, bắt đầu tàn sát những yêu thú trên mặt biển.
Trương Hằng lẳng lặng đứng nhìn hết thảy, trong mắt không có một chút sợ hãi nào. hắn cũng không phải vô duyên vô cớ để cho hai người này tàn sát những yêu thú dưới Hợp thể kỳ.
- Van xin ngươi, hay bảo bọn họ dừng tay đi.
Đúng lúc này, Tử cô nương thuấn di tới đây, kéo tay áo Trương Hằng, vẻ mặt cầu xin nói.
- Bọn chúng tuy là những yêu thú thực lực thấp, Nhưng nếu không trêu chọc ta thì Trương mỗ thật sự sẽ không động tới bọn chúng. Nhưng Tử cô nương ngươi chẳng lẽ lại hoàn toàn coi những yêu thú này là đồng loại sao?
Trương Hằng liếc nhìn Tử cô nương một cách đầy thâm ý.
Thân thể mềm mại của Tử cô nương run lên. trong đôi mắt thần bí sâu thẳm kia có rất nhiều quang điểm màu tím, mơ hồ xuất hiện một vòng xoáy.
Khi ánh mắt Trương Hằng chạm vào ánh mắt nàng, liền có một cảm giác bị nàng hấp dẫn thật sâu, muốn đời đời kiếp kiếp bảo vệ cho nàng.
Sự mê hoặc cường đại như vậy khiến cho Trương Hằng cảnh giác trong lòng, kinh ngạc không thôi.
Hắn nhìn ra được thứ đối phương thi triển cùng không phải là pháp thuật thông thường gì, mà ánh mắt của Tử cô nương trời sinh đã có một sự mê hoặc khó có thể hình dung được, mơ hồ có thể khắc chế tất sinh linh trong thiên địa.
Phàm là những thứ có linh hồn đều sẽ bị nàng ảnh hưởng. Trương Hằng cười nhạt, cùng không chống lại sự mê hoặc cường đại này.
Trong phút chốc hắn cảm giác môi trường đã xảy ra biến hóa lớn lao, khuôn mặt khiến cho người ta phải thương tiếc của Tử cô nương xuất hiện ở trước mắt Trương Hằng. trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia lộ ra một lúm đồng tiền làm rung động lòng người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nụ cười này dường như vô cùng thuần khiết, Chỉ cần nhìn thấy là hồn phách sẽ bị cuốn đi.
Khi người ta thật sự bị giam cầm vào trong ánh mắt của nàng, thì đối với nàng sẽ sinh, ra một sự yêu mến vô tận, nguyện trả giá hết thảy để bảo vệ nàng Công chúa như trong truyện cổ tích này.
- Xin ngươi hãy tha cho họ...
Tử cô nương lơ lửng ở trong một đám tử quang nhàn nhạt, hướng về phía Trương Hằng cầu xin.
Trương Hằng không hề lên tiếng, Dường như là ngầm đồng ý.
- Ta còn hy vọng ngươi có thể đưa ta tới thế giới loài người... Có được không?
Tử cô nương chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hằng, bổ nhào vào ngực hắn, lập tức nhuyễn ngọc ôn hương tràn ngập trong lòng, trong không khí tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
- Ha ha... Thì ra là như vậy, ta đã đoán được bản tôn của ngươi rồi.
Trương Hằng nhẹ nhàng cười, lẳng lặng nhìn Tử cô nương đang kéo tay áo mình.
Cảnh tượng nhuyễn ngọc ôn hương vừa rồi lập tức tiêu tan không còn.
- Ngươi...
Tử cô nương nhìn Trương Hằng một cách khó có thể tin.
Chưa từng có một nam tử nào sau khi thâm nhập vào trong ánh mắt của nàng mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên, không bị ảnh hưởng một chút nào như vậy.
- Trong truyền thuyết về hải vực mênh mông này. có một sinh linh cực kỳ kỳ lạ, chúng không phải là yêu thú bình thường, mà huyết mạch thậm chí rất gần với loài người, được gọi là mỹ nhân ngư. Ta nghĩ, ngươi chính là mỹ nhân ngư đang đi trên con đường tu đạo?
Trên mặt Trương Hằng hiện lên một vẻ tươi cười.
Mỹ nhân ngư cũng là một câu chuyện cổ tích ở trên địa cầu.
Sau khi tiến vào Chu Vương Triều, vô tình Trương Hằng đã nhìn thấy ở trong sách cổ những giới thiệu về mỹ nhân ngư:
Mỹ nhân ngư là dị tộc trong yêu thú. vô cùng kỳ quái, chúng Chỉ có giống cái. Nếu chúng muốn sinh sôi nảy nở thì cần phải vụng trộm đi tới hải vực của loài người giao phối với nam tử loài người. Hơn nữa, thứ mà mỹ nhân ngư sinh ra Chỉ có một nửa là giống mỹ nhân ngư. vì vậy loài mỹ nhân ngư đặc biệt này gần như là sắp tuyệt chủng.
- Ngươi muốn gì?
Tử cô nương bất giác lùi lại phía sau.
- Ta muốn gì sao?
Trương Hằng cười ha hả. vươn tay, bỗng nhiên sinh ra một luồng lực lượng kéo nàng tới trước mặt.
Sau đó, tay hắn nắm chặt lấy cái cổ thon dài tao nhã của Tử cô nương.
Đúng lúc này, ở đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn:
- Dừng tay!