Từ cách đó vạn dặm truyền tới một tiếng thét của nam tử. một luồng khí tức cường đại của Yêu tộc theo đó mà tới. nước biển bắt đầu cuồn cuộn không ngừng.
Trương Hằng cười ha hả, khống chế Tử cô nương ở trong tay, khóa pháp lực của nàng lại.
Đôi mắt của hắn lóe lên một ánh mắt cơ trí nhìn hải vực có thanh âm truyền tới. như thể xuyên qua hái vực vạn dặm. nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
- Yêu thú Hợp thể kỳ, tới hay lắm.
Trương Hằng lộ ra vẻ vui mừng, thu ánh mắt lại, lẳng lặng đứng chờ.
Tử cô nương tuy bị hắn khống chế nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được. Chiếc cổ tao nhã mê người của nàng bị Trương Hằng nắm lấy, lan ra một màu ửng hồng, khuôn mặt cùng đỏ bừng lên, cực kỳ khó chịu.
Nàng cố gắng hết sức nói:
- Ngươi tới hải vực này rốt cuộc là vì mục đích gì. sao lại đột nhiên xuống tay với ta...
Trương Hằng nhẹ nhàng nói:
- Mỹ nhân ngư là loài hiếm gặp. ta Chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi. Tuy nhiên ngươi yên tâm. Trương mỗ sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của ngươi đâu. Nếu có khả năng, có lẽ ta sẽ mang ngươi tới thế giới loài người.
- Ngươi... Ngươi cho rằng ta là một thứ đồ chơi sao?
Tử cô nương nói với vẻ khuất nhục, nhìn ánh mắt Trương Hằng lộ ra một sự oán hận không thể hiểu nổi.
Trong những giới thiệu có liên quan tới mỹ nhân ngư trong sách cỏ đều có đề cập rằng: mỹ nhân ngư bị bắt tới thế giới loài người hơn phân nửa đều trở Thành đồ chơi cho loài người, đây cũng là nguyên nhân khiến cho loài mỹ nhân ngư này càng ngày càng trở nên hiếm.
Hiển hiển là Tử cô nương này cho rằng Trương Hằng là loại người này.
Trương Hằng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, không khỏi cười khẽ:
- Trương mỗ cùng không có ham muốn về phương diện kia. nhưng nếu ngươi tình nguyện yêu thương Nhung nhớ. thì có lẽ ta sẽ thử một chút...
Tử cô nương nghe Thấy vậy, sắc mặt liền đỏ bừng lên, nhắm hai mắt lại, đau buồn nói:
- Hiện giờ ta đã rơi vào tay ngươi, vận mệnh sau này khó có thể tưởng tượng được... Nhưng ta cầu xin ngươi không được làm thương tổn tới những yêu thú vô tội này, rời khỏi Cửu U hải vực.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể được, mục đích Trương mỗ tới Cửu U hải vực còn chưa đạt được, sao lại dễ dàng rời khỏi được?
- Ngươi tới Ma Xà Phủ rốt cuộc là để làm gì?
Tử cô nương ran giọng nói, mơ hồ cảm thấy chuyến đi này của Trương Hằng tuyệt đối không ổn.
- Ngươi thật là muốn biết sao?
Ý cười trên mặt của Trương Hằng dần bớt đi, nói ra vài chữ:
- Mục đích của ta đó chính là đồ sát.
Đồ sát.
Đây chính là mục đích của Trương Hằng khi tới nơi này. cùng là kế hoạch dự định đã lâu. là mấu chốt để tấn công công pháp tầng thứ tư.
Chỉ khi tién vào tầng cổ tháp thứ tư, thực lực của Trương Hằng mới có thể tăng vọt, đến lúc đó có lẽ sẽ có thể tung hoành hạ giới.
- Đồ sát?
Tử cô nương không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong thần sắc nhìn về phía Trương Hằng lộ ra một sự kính sợ và hãi hùng rất sâu.
- Loài người, mau thả nàng ra!
Đúng lúc này, yêu thú Hợp thể kỳ ở đằng xa đã bay tới cách đó mấy ngàn dặm. Một luồng sát khí nông đậm lao thẳng tới hải vực này. thậm chí khiến cho động tác tàn sát yêu thú của hai người Vân Dịch và Nam Kiếm Phong phải chậm lại.
- Con yêu thú này để cho ta. các ngươi tiếp tục giết sạch yêu thú trong hải vực này. không để sót lại một con nào.
Trương Hằng không để ý tới yêu thú đang bay thẳng tới nơi này chút nào, ra lệnh cho hai đại Huyết Sát Quân Vương kia tiếp tục tàn sát yêu thú trong hải vực này.
Nam Kiếm Phong và Vân Dịch sớm đã xuống sâu dưới đáy biên mấy trăm thước, Chỉ phát huy ra thực lực Hóa Thần Kỳ. giống như là cắt lúa mạch càn quét đám yêu thú. nước biển bị nhuộm thành một màu đỏ, nhìn vô cùng kinh hãi.
Sau khi tiến vào trạng thái sát lục, thần trí của hai người Bắt đầu mê muội. Trương Hằng đem đại bộ phận tâm thần đặt lên hai người bọn họ.
Rất nhanh, hai mắt của Nam Kiếm Phong đỏ như máu. mặt lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn. sát khí càng ngày càng nặng.
Lập tức hắn đã sắp vượt qua giới hạn thần trí hỗn loạn. Lúc này, hắn Chỉ miễn cưỡng giữ lại được ba phần tỉnh táo. hơn nữa trạng thái này vẫn còn đang xuống thêm một bước nữa.
Trương Hằng cũng không nói gì. từ trong hư không đột nhiên sinh, ra một uy áp tinh thần, tấn công lên linh hồn của Nam Kiếm Phong, khiến cho thân mình hắn trong khoảnh khắc này liền hơi tỉnh táo lại được vài phần.
Nếu như thần trí của hắn tiếp tục mê muội hơn nữa. cho dù có thực lực mạnh đến đâu cũng Chỉ là uổng phí.
Chỉ trong chốc lát, Vân Dịch cũng sắp đạt tới giới hạn quy định của Trương Hằng, trên mặt tràn đầy sát lục khí. huyết quang chảy xiết, Chỉ còn lại không tới bảy phân thần trí tỉnh táo.
Trương Hằng dùng cùng một cách tương tự. uy áp tinh thần vừa phải đánh tới.
Cứ như vậy, trong quá trình sát lục Sau đó, sự kiên định của hai người vẫn được giữ vững, cho dù dục vọng sát lục rất mạnh, nhưng đều có thể khống chế được.
Trong toàn bộ quá trình này, Trương Hằng đều Chỉ làm người đứng quan sát. ở góc độ khách quan phân tích thực lực của hai người.
Quả nhiên không ngoài sự dự liệu của hắn. Nam Kiếm Phong tuy không tỉnh táo như Vân Dịch, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể đem lực lượng Huyết Sát trong cơ thể phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực vô cùng to lớn. Những yêu thú kia Chỉ cần bị hắn tiếp cận đều bị khí tức từ vong có thể đồn người ta vào chỗ chết kia bao phủ, ngay cả buông lỏng ý thức cũng không thể chống cự.
Ngược lại, đầu óc của đệ tử Vân Dịch tương đối tỉnh táo hơn một chút, công kích chẳng những cuồng bạo vô cùng, hơn nữa lại còn linh hoạt và đa dạng.
Đối với biểu hiện của hai người, Trương Hằng vô cùng hài lòng, hơi gật đầu. ánh mắt nhìn về phía Vân Dịch cũng lộ ra một sự quan tâm xuất phát từ trong lòng.
Tử cô nương lúc này đã mở mắt ra, nhận thấy được sự biến hóa trong vẻ mặt của Trương Hằng. nàng đột nhiên phát hiện ra đối phương cũng không phải là một tên đồ tể độc ác vô tình.
- Ta biết ngươi cũng không phải là hạng người vô tinh, tại sao lại làm cái việc thương thiên hại lý này?
Nàng cận thận hỏi, cảm thấy bàn tay nắm trên cổ mình hơi lỏng hơn một chút.
- Sự độc ác vô tình của Trương mỗ là nhầm vào kẻ địch, không bao giờ làm hại tới bất cứ một bằng hữu nào. Những yêu thú này có lòng dạ bất lương với ta, hiển nhiên là phải trả giá thê thảm, giết hại chúng trong lòng ta không có một sự áy náy nào.
Trương Hằng vui vẻ hớn hở nói không hề e ngại tới yêu thú Hợp thể kỳ đang ở phía trước kia, nói vài câu chuyện phiếm với Tử cô nương có thân phận mỹ nhân ngư này.
- Một chút áy náy cũng không có sao?
Sắc mặt Tử cô nương hơi lạnh lùng:
- Nếu những yêu thú này đổi lại là loài người các ngươi, ngươi còn có thể không áy náy một chút nào hay không?
Đối mặt với sự mỉa mai của Tử cô nương. Trương Hằng cũng thoáng cảm nhận được một áp lực: Nếu hàng ngàn vạn yêu thú này đổi lại là loài người, thì ngay cả khi hắn có thể hạ thủ được, thì trong lòng ít nhiều sẽ có chút không đành lòng.
Dù sao Trương Hằng cũng là một người có tình cảm. chứ không phải là một cổ máy Chỉ biết giết chóc.
- Ngươi nói không sai, đây cùng là Nguyên nhân mà Trương mỗ chọn đi tới Cửu U hải vực trong thế lực của Yêu tộc. Giết hại yêu thú trong lòng ta không cảm thấy áy náy, còn tu sĩ nhân loại rốt cuộc vẫn là đồng loại của ta.
Trương Hằng thản nhiên nói, dễ dàng đem sự phản kích của Tử cỏ nương hóa thành vô hình.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, loài người là đồng loại của ta, hiển nhiên là phải thiên vị.
Trương Hằng cùng sẽ không tôn trọng cái gọi là sinh linh bình đẳng. Giữa Yêu tộc và loài người, hắn sẽ thiên vị loài người. Giữa tu sĩ bình thường và bằng hữu. hắn sẽ thiên vị bằng hữu.
Cũng như vậy giữa Nam Kiếm Phong và Vân Dịch, hắn sẽ thiên vị đệ tử của mình, hết sức chiếu cố tới Vân Dịch, bảo toàn tính mạng cho hắn.
Bác ái vô tư, ở trong mắt Trương Hằng Chỉ là một trò cười hư vô, Chỉ cần là sinh, linh có tình cảm. thì sẽ có tư tâm.
Tử cô nương lập tức á khẩu không nói được lời nào. tuy cảm thấy việc làm của Trương Hằng có hơi cố chấp, nhưng cũng không thể không thừa nhận đạo lý ở Trong đó,
- Ha ha. cuối cùng cũng đã tới rồi. tốc độ của ngươi còn chậm hơn cả tưởng tượng của ta...
Trương Hằng đảo mắt nhìn về phía đằng xa.
Ở cách đó tám trăm dặm. một nam tử mặc giáp trụ màu lam hóa thành một đạo Lưu Quang hướng về phía này nhanh chóng bay tới.
Sau khi bay tới gần hơn vài trăm dặm, hắn liền thuấn di một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Hằng.
Hình dáng của nam tử này có chút uy mãnh, mày đựng mắt hổ. mũi cao thẳng, tóc trên đầu màu lam cuồn cuộn tung bay trong gió.
- Lam Ngọc Điền, là ngươi...
Tử cô nương lộ ra vẻ kinh hãi, đột nhiên nhận ra thân phận của nam tử này.
- Tử cô nương, nàng cứ yên tâm. Lam mỗ nhất định sẽ giết chết người này. cứu nàng ra khỏi miệng hổ.
Thanh âm của Lam Ngọc Điền vang vọng, trên mặt mang theo một vẻ tự tin vô cùng, đôi mắt chớp động Thần Quang, nhìn Tử cô nương vài lần, mang theo một tình cảm đặc biệt.
- Lam Ngọc Điền, ngươi mau đi đi. chúng ta mới Chỉ gặp nhau một lần, ngươi không nên vì ta mà vứt bỏ tính mạng.
Tử cô nương mang theo vẻ thúc giục nói.
- Tử cô nương chê cười rồi. Lam Ngọc Điền ta sống ở hải vực này đã mấy vạn năm. chưa từng sợ một ai. Chỉ là một tu sĩ loài người sao có thể làm khó được ta chứ?
Lúc này Lam Ngọc Điền mới hướng ánh mắt lên mặt Trương Hằng, thần sắc khinh miệt.
- Xem ra ngươi sẽ là yêu thú đầu tiên mà ta giết khi tới Ma Xà Phủ này. Trương mỗ cho ngươi ra tay trước, nếu không sẽ không còn có cơ hội nữa đâu... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Hằng nói với một vẻ thiện ý.
Yêu thú này đối với hẳn không thù không oán. Trương Hằng cũng không muốn giết hắn ngay Lập tức, quyết định cho hắn một cơ hội duy nhất.
Từ cách đó vạn dặm truyền tới một tiếng thét của nam tử. một luồng khí tức cường đại của Yêu tộc theo đó mà tới. nước biển bắt đầu cuồn cuộn không ngừng.
Trương Hằng cười ha hả, khống chế Tử cô nương ở trong tay, khóa pháp lực của nàng lại.
Đôi mắt của hắn lóe lên một ánh mắt cơ trí nhìn hải vực có thanh âm truyền tới. như thể xuyên qua hái vực vạn dặm. nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
- Yêu thú Hợp thể kỳ, tới hay lắm.
Trương Hằng lộ ra vẻ vui mừng, thu ánh mắt lại, lẳng lặng đứng chờ.
Tử cô nương tuy bị hắn khống chế nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được. Chiếc cổ tao nhã mê người của nàng bị Trương Hằng nắm lấy, lan ra một màu ửng hồng, khuôn mặt cùng đỏ bừng lên, cực kỳ khó chịu.
Nàng cố gắng hết sức nói:
- Ngươi tới hải vực này rốt cuộc là vì mục đích gì. sao lại đột nhiên xuống tay với ta...
Trương Hằng nhẹ nhàng nói:
- Mỹ nhân ngư là loài hiếm gặp. ta Chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi. Tuy nhiên ngươi yên tâm. Trương mỗ sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của ngươi đâu. Nếu có khả năng, có lẽ ta sẽ mang ngươi tới thế giới loài người.
- Ngươi... Ngươi cho rằng ta là một thứ đồ chơi sao?
Tử cô nương nói với vẻ khuất nhục, nhìn ánh mắt Trương Hằng lộ ra một sự oán hận không thể hiểu nổi.
Trong những giới thiệu có liên quan tới mỹ nhân ngư trong sách cỏ đều có đề cập rằng: mỹ nhân ngư bị bắt tới thế giới loài người hơn phân nửa đều trở Thành đồ chơi cho loài người, đây cũng là nguyên nhân khiến cho loài mỹ nhân ngư này càng ngày càng trở nên hiếm.
Hiển hiển là Tử cô nương này cho rằng Trương Hằng là loại người này.
Trương Hằng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, không khỏi cười khẽ:
- Trương mỗ cùng không có ham muốn về phương diện kia. nhưng nếu ngươi tình nguyện yêu thương Nhung nhớ. thì có lẽ ta sẽ thử một chút...
Tử cô nương nghe Thấy vậy, sắc mặt liền đỏ bừng lên, nhắm hai mắt lại, đau buồn nói:
- Hiện giờ ta đã rơi vào tay ngươi, vận mệnh sau này khó có thể tưởng tượng được... Nhưng ta cầu xin ngươi không được làm thương tổn tới những yêu thú vô tội này, rời khỏi Cửu U hải vực.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể được, mục đích Trương mỗ tới Cửu U hải vực còn chưa đạt được, sao lại dễ dàng rời khỏi được?
- Ngươi tới Ma Xà Phủ rốt cuộc là để làm gì?
Tử cô nương ran giọng nói, mơ hồ cảm thấy chuyến đi này của Trương Hằng tuyệt đối không ổn.
- Ngươi thật là muốn biết sao?
Ý cười trên mặt của Trương Hằng dần bớt đi, nói ra vài chữ:
- Mục đích của ta đó chính là đồ sát.
Đồ sát.
Đây chính là mục đích của Trương Hằng khi tới nơi này. cùng là kế hoạch dự định đã lâu. là mấu chốt để tấn công công pháp tầng thứ tư.
Chỉ khi tién vào tầng cổ tháp thứ tư, thực lực của Trương Hằng mới có thể tăng vọt, đến lúc đó có lẽ sẽ có thể tung hoành hạ giới.
- Đồ sát?
Tử cô nương không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong thần sắc nhìn về phía Trương Hằng lộ ra một sự kính sợ và hãi hùng rất sâu.
- Loài người, mau thả nàng ra!
Đúng lúc này, yêu thú Hợp thể kỳ ở đằng xa đã bay tới cách đó mấy ngàn dặm. Một luồng sát khí nông đậm lao thẳng tới hải vực này. thậm chí khiến cho động tác tàn sát yêu thú của hai người Vân Dịch và Nam Kiếm Phong phải chậm lại.
- Con yêu thú này để cho ta. các ngươi tiếp tục giết sạch yêu thú trong hải vực này. không để sót lại một con nào.
Trương Hằng không để ý tới yêu thú đang bay thẳng tới nơi này chút nào, ra lệnh cho hai đại Huyết Sát Quân Vương kia tiếp tục tàn sát yêu thú trong hải vực này.
Nam Kiếm Phong và Vân Dịch sớm đã xuống sâu dưới đáy biên mấy trăm thước, Chỉ phát huy ra thực lực Hóa Thần Kỳ. giống như là cắt lúa mạch càn quét đám yêu thú. nước biển bị nhuộm thành một màu đỏ, nhìn vô cùng kinh hãi.
Sau khi tiến vào trạng thái sát lục, thần trí của hai người Bắt đầu mê muội. Trương Hằng đem đại bộ phận tâm thần đặt lên hai người bọn họ.
Rất nhanh, hai mắt của Nam Kiếm Phong đỏ như máu. mặt lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn. sát khí càng ngày càng nặng.
Lập tức hắn đã sắp vượt qua giới hạn thần trí hỗn loạn. Lúc này, hắn Chỉ miễn cưỡng giữ lại được ba phần tỉnh táo. hơn nữa trạng thái này vẫn còn đang xuống thêm một bước nữa.
Trương Hằng cũng không nói gì. từ trong hư không đột nhiên sinh, ra một uy áp tinh thần, tấn công lên linh hồn của Nam Kiếm Phong, khiến cho thân mình hắn trong khoảnh khắc này liền hơi tỉnh táo lại được vài phần.
Nếu như thần trí của hắn tiếp tục mê muội hơn nữa. cho dù có thực lực mạnh đến đâu cũng Chỉ là uổng phí.
Chỉ trong chốc lát, Vân Dịch cũng sắp đạt tới giới hạn quy định của Trương Hằng, trên mặt tràn đầy sát lục khí. huyết quang chảy xiết, Chỉ còn lại không tới bảy phân thần trí tỉnh táo.
Trương Hằng dùng cùng một cách tương tự. uy áp tinh thần vừa phải đánh tới.
Cứ như vậy, trong quá trình sát lục Sau đó, sự kiên định của hai người vẫn được giữ vững, cho dù dục vọng sát lục rất mạnh, nhưng đều có thể khống chế được.
Trong toàn bộ quá trình này, Trương Hằng đều Chỉ làm người đứng quan sát. ở góc độ khách quan phân tích thực lực của hai người.
Quả nhiên không ngoài sự dự liệu của hắn. Nam Kiếm Phong tuy không tỉnh táo như Vân Dịch, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể đem lực lượng Huyết Sát trong cơ thể phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực vô cùng to lớn. Những yêu thú kia Chỉ cần bị hắn tiếp cận đều bị khí tức từ vong có thể đồn người ta vào chỗ chết kia bao phủ, ngay cả buông lỏng ý thức cũng không thể chống cự.
Ngược lại, đầu óc của đệ tử Vân Dịch tương đối tỉnh táo hơn một chút, công kích chẳng những cuồng bạo vô cùng, hơn nữa lại còn linh hoạt và đa dạng.
Đối với biểu hiện của hai người, Trương Hằng vô cùng hài lòng, hơi gật đầu. ánh mắt nhìn về phía Vân Dịch cũng lộ ra một sự quan tâm xuất phát từ trong lòng.
Tử cô nương lúc này đã mở mắt ra, nhận thấy được sự biến hóa trong vẻ mặt của Trương Hằng. nàng đột nhiên phát hiện ra đối phương cũng không phải là một tên đồ tể độc ác vô tình.
- Ta biết ngươi cũng không phải là hạng người vô tinh, tại sao lại làm cái việc thương thiên hại lý này?
Nàng cận thận hỏi, cảm thấy bàn tay nắm trên cổ mình hơi lỏng hơn một chút.
- Sự độc ác vô tình của Trương mỗ là nhầm vào kẻ địch, không bao giờ làm hại tới bất cứ một bằng hữu nào. Những yêu thú này có lòng dạ bất lương với ta, hiển nhiên là phải trả giá thê thảm, giết hại chúng trong lòng ta không có một sự áy náy nào.
Trương Hằng vui vẻ hớn hở nói không hề e ngại tới yêu thú Hợp thể kỳ đang ở phía trước kia, nói vài câu chuyện phiếm với Tử cô nương có thân phận mỹ nhân ngư này.
- Một chút áy náy cũng không có sao?
Sắc mặt Tử cô nương hơi lạnh lùng:
- Nếu những yêu thú này đổi lại là loài người các ngươi, ngươi còn có thể không áy náy một chút nào hay không?
Đối mặt với sự mỉa mai của Tử cô nương. Trương Hằng cũng thoáng cảm nhận được một áp lực: Nếu hàng ngàn vạn yêu thú này đổi lại là loài người, thì ngay cả khi hắn có thể hạ thủ được, thì trong lòng ít nhiều sẽ có chút không đành lòng.
Dù sao Trương Hằng cũng là một người có tình cảm. chứ không phải là một cổ máy Chỉ biết giết chóc.
- Ngươi nói không sai, đây cùng là Nguyên nhân mà Trương mỗ chọn đi tới Cửu U hải vực trong thế lực của Yêu tộc. Giết hại yêu thú trong lòng ta không cảm thấy áy náy, còn tu sĩ nhân loại rốt cuộc vẫn là đồng loại của ta.
Trương Hằng thản nhiên nói, dễ dàng đem sự phản kích của Tử cỏ nương hóa thành vô hình.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, loài người là đồng loại của ta, hiển nhiên là phải thiên vị.
Trương Hằng cùng sẽ không tôn trọng cái gọi là sinh linh bình đẳng. Giữa Yêu tộc và loài người, hắn sẽ thiên vị loài người. Giữa tu sĩ bình thường và bằng hữu. hắn sẽ thiên vị bằng hữu.
Cũng như vậy giữa Nam Kiếm Phong và Vân Dịch, hắn sẽ thiên vị đệ tử của mình, hết sức chiếu cố tới Vân Dịch, bảo toàn tính mạng cho hắn.
Bác ái vô tư, ở trong mắt Trương Hằng Chỉ là một trò cười hư vô, Chỉ cần là sinh, linh có tình cảm. thì sẽ có tư tâm.
Tử cô nương lập tức á khẩu không nói được lời nào. tuy cảm thấy việc làm của Trương Hằng có hơi cố chấp, nhưng cũng không thể không thừa nhận đạo lý ở Trong đó,
- Ha ha. cuối cùng cũng đã tới rồi. tốc độ của ngươi còn chậm hơn cả tưởng tượng của ta...
Trương Hằng đảo mắt nhìn về phía đằng xa.
Ở cách đó tám trăm dặm. một nam tử mặc giáp trụ màu lam hóa thành một đạo Lưu Quang hướng về phía này nhanh chóng bay tới.
Sau khi bay tới gần hơn vài trăm dặm, hắn liền thuấn di một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Hằng.
Hình dáng của nam tử này có chút uy mãnh, mày đựng mắt hổ. mũi cao thẳng, tóc trên đầu màu lam cuồn cuộn tung bay trong gió.
- Lam Ngọc Điền, là ngươi...
Tử cô nương lộ ra vẻ kinh hãi, đột nhiên nhận ra thân phận của nam tử này.
- Tử cô nương, nàng cứ yên tâm. Lam mỗ nhất định sẽ giết chết người này. cứu nàng ra khỏi miệng hổ.
Thanh âm của Lam Ngọc Điền vang vọng, trên mặt mang theo một vẻ tự tin vô cùng, đôi mắt chớp động Thần Quang, nhìn Tử cô nương vài lần, mang theo một tình cảm đặc biệt.
- Lam Ngọc Điền, ngươi mau đi đi. chúng ta mới Chỉ gặp nhau một lần, ngươi không nên vì ta mà vứt bỏ tính mạng.
Tử cô nương mang theo vẻ thúc giục nói.
- Tử cô nương chê cười rồi. Lam Ngọc Điền ta sống ở hải vực này đã mấy vạn năm. chưa từng sợ một ai. Chỉ là một tu sĩ loài người sao có thể làm khó được ta chứ?
Lúc này Lam Ngọc Điền mới hướng ánh mắt lên mặt Trương Hằng, thần sắc khinh miệt.
- Xem ra ngươi sẽ là yêu thú đầu tiên mà ta giết khi tới Ma Xà Phủ này. Trương mỗ cho ngươi ra tay trước, nếu không sẽ không còn có cơ hội nữa đâu... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trương Hằng nói với một vẻ thiện ý.
Yêu thú này đối với hẳn không thù không oán. Trương Hằng cũng không muốn giết hắn ngay Lập tức, quyết định cho hắn một cơ hội duy nhất.