Thanh âm xa xưa mờ mịt dường như từ ngoài không gian xa xôi ức vạn dặm truyền đến, vang vọng vùng hải vực khôn cùng này.
Vạn vật trở lại cảnh tĩnh mịch.
Ở phía sau Trương Hằng, mơ hồ hiện ra một cái thân hình mờ mờ ảo ảo.
"Ổng..."
Trong một màn hào quang trắng đen, thân ảnh này dần dần hiện rõ nét.
Tử Hoàng tập trung ánh mắt nhìn tới, mơ hồ thấy được một Lão đạo sĩ tóc bạc mặt mũi hồng hào, thân mặc đạo bào có hình âm dương đen trắng.
Trương Hằng dùng thần thức lướt qua phiến hải vực này, hoàn toàn không có nắm giữ được chút dị tượng gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhìn lại.
Khi hắn quay đầu lại vừa nhìn thấy Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, lập tức trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ khôn xiết, áp lực vô hình trong lòng biến mất không còn.
- Tiền... tiền bối tiên giá...
Khi Tử Hoàng thấy rồ hình ảnh người này, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xoay mình cung kính thi lễ, mặt đầy vẻ kính sợ.
Không cần phải nói, người tới chính là Âm Dương tán tiên, một trong ba tiên của Tam Tiên Đảo.
Tán tiên đứng ở nhất giới là tồn tại vô địch, tương đương với bán tiên Đại Thừa Kỳ, có thể hưởng thọ mệnh gần như vô hạn.
Ở trong mắt bọn họ, cái gì đại tu sĩ cấp Phủ chủ, Độ kiếp kỳ đều là trò cười, trừ các nhân vật cùng cấp còn lại hết thảy đều giống như con kiến.
- Vàn bối ra mắt tiền bối! Lại làm phiền đến ngài rồi!
Trương Hằng cùng hướng về phía Âm Dương tán tiên thi lễ, cực kỳ trang trọng, trên mặt lại mang theo ý cười mờ nhạt.
Âm Dương tán tiên khẽ gật đầu:
- Bần đạo thiếu ngươi một món nhân tinh, tự nhiên sẽ không chối từ.
Dứt lời, Lão mở đôi mắt thần bí khó lường, chăm chú nhìn Tử Hoàng.
Trong đôi mắt thâm thúy đó như ẩn như hiện có một lốc xoáy đen trắng, lộ ra một hấp lực cực kỳ cường đại, cùng làm cho người ta không kìm lòng được phải thần phục.
- Tiền bối... ngài đây là...
Tử Hoàng sợ hãi thấp thỏm lo âu.
- Tử Hoàng! Ngươi không ở Tử Hoàng Phủ của mình, sao còn chạy đến Ma Xà Phủ này góp phần náo nhiệt làm gì?
Âm Dương tán tiên thản nhiên hỏi, giọng điệu tùy ý như vậy, cả người đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm thấy bộ dáng cực kỳ bình thường.
Tử Hoàng lại là hô hấp dồn dập, trong lòng nghẹn uất khó chịu, cảm giác áp lực cùng cực.
Mặc dù Âm Dương tán tiên không có gây uy áp gì với hắn, nhưng loại tâm lý khẩn trương trong nội tâm này lại vẫn tự nhiên vì vậy mà sinh ra.
- Hừ... Âm Dương lão đầu! Nhiều năm như vậy không gặp mặt, ngươi cùng học được cách ức hiếp tiểu bối à!
Đúng lúc này, một thanh âm ổn trọng như núi từ trong miệng Tử Hoàng phát ra.
"Ông..."
Một mảng hào quang màu vàng đất hùng hậu, bao phủ toàn thân Tử Hoàng.
Đột nhiên khí thế trên người Tử Hoàng tăng vọt, không gian bốn phía vặn vẹo một trận, sóng gợn không gian mơ hồ nhộn nhạo tràn tới.
Đối mặt với sóng gợn không gian đột nhiên đánh úp lại này, Trương Hằng hơi biến sắc. Nhưng ngay lúc đó, thế tới mãnh liệt của sóng gợn không gian này liền tiêu tán
không còn.
Trong hư không, có một cổ lực lượng vô hình có thể so với cấp Phủ chủ đỉnh phong đánh tan sóng gợn không gian hóa thành hư ảo.
Trương Hằng liếc mắt nhìn Âm Dương tán tiên, phát hiện đối phương vẫn như cũ trấn định tự nhiên đứng tại chỗ, không có hành động gì khác thường.
- Ha ha! Uyên Hồng! Chúng ta cùng coi như Lão bằng hữu, tiểu hữu nhân loại này ta muốn mang đi, ngươi sẽ không quan tâm chứ?
Âm Dương tán tiên nhẹ nhàng hời hợt nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tử Hoàng.
Giờ phút này, ánh mắt Lão nhìn về phía Tử Hoàng, dường như là đang nhìn một người khác.
- Cái gì Lão bằng hữu? Đừng bám vào giao tình với Lão tử, gã tu sĩ nhân loại này, ta giết chắc rồi!
Thanh âm từ trong miệng Tử Hoàng phát ra cực kỳ bá đạo, không thèm nói tinh lý chút nào.
Nói xong, hắn còn khẽ liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Bị hắn tùy ý nhìn lướt qua như vậy, Trương Hằng tức thì có cảm giác thân thể lạnh cóng, như vùi mình trong hầm băng.
Trong vô hình dường như có một lưỡi đao sắc bén lạnh giá nhẹ nhàng lướt qua cỗ họng hắn
- Ta nếu thật muốn dẫn hắn đi, ngươi ngăn được sao? Hiện tại Cửu U hải vực đã không phải địa bàn của ngươi, ngươi đối nghịch cùng Tam Tiên Đảo ta, đúng là không có kết cục tốt gì.
Trong mắt Âm Dương tán tiên lóe ra hào quang khác thường, nhẹ nhàng nâng tay lên, một cổ lực lượng vô hình bảo hộ hai người Trương Hằng cùng Vân Dịch ở trong đó.
Lão vừa dứt lời, dị biến đột nhiên sinh ra.
Hào quang màu vàng đất trên người Tử Hoàng toàn bộ biến mất, trở lại như cũ tướng mạo vốn có của hắn.
Cũng thời điểm đó, khắp hải vực bị một tầng bóng râm bao phủ.
Trên bầu trời truyền đến tiếng nổ chấn động lòng người.
Trương Hằng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm:
- Đó... đó là...
Chỉ thấy trong hư không kia đột nhiên xuất hiện một hòn đảo cực lớn che trời phủ đất.
Bóng râm thật lớn trên hải vực chính là do hòn đảo cực kỳ to lớn này mà ra. Một lực lượng kinh thế hãi tục, trầm trọng như ức vạn ngọn núi đè xuống, linh khí trong thiên địa rung chuyển bất an.
- Đây không phải là Băng Hỏa Đảo sao...
Trong đầu Trương Hằng đột nhiên hiện lên hết thảy chuyện phát sinh ở Băng Hỏa Đảo lúc trước: bất ngờ gặp gỡ Mộ Linh Nhi, rồi gặp Tử Hãn và cũng chính từ đó tiên thêm một bước dần phát mâu thuẫn cùng Tử Hoàng Phủ...
Giờ phút này, khi hắn đối chọi gay gắt cùng Phủ chủ Tử Hoàng, hòn đảo cấm kỵ Băng Hỏa Đảo trong truyền thuyết này, lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Đây là sự an bài của thiên địa, hay là vòng xoay vận mệnh đã bày ra hết thảy dấu vết của nhân quả hắn lưu lại?
- Uyên Hồng! Ngươi ngay cả bản tôn đều buông xuống như thế, chẳng lẽ thực muốn động thủ mới chịu sao?
Âm Dương tán tiên lộ sắc mặt ngưng trọng.
- Không sai! Tử Hoàng cùng ta có một đoạn nhân duyên sâu xa, mặc kệ đúng hay sai, ta đều phải hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Trên ngọn núi lớn vô hình kia, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn hào quang màu vàng đất, dần dần ngưng tụ thành một nam nhân vạm vỡ thân cao hai trượng.
Khoảnh khác nam nhân này hiện thân thiên địa như biến sắc, linh khí trong phạm vi trăm vạn dặm, khi thì ngưng tụ, khi thì nén ép, rung chuyển bất an.
Hắn giống như một Ma Thần đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn hết thảy đều ở dưới chân mình. Một khí tức có thể nói cực kỳ khủng bố tản phát ra, chấn nhiếp cả vùng hải vực.
Giờ khác này, ức vạn yêu thú Ma Xà Phủ, một đám đều run rẩy, nổi lên mổi sợ hãi, bất an từ linh hồn.
Mặc kệ là tu sĩ bậc thấp nhỏ bé như con kiến, hay là đại yêu tu thực lực bất phàm, đều thần phục dưới uy lực vô thượng này.
- Âm Dương Lão đạo! Vì một tên tu sĩ nhân loại nho nhỏ, ngươi lại muốn là địch cùng Uyên Hồng ta, chẳng lẽ ngươi hiềm Bồng Lai Đảo của ngươi quá an bình sao?
Trong giọng nói của nam nhân này, lộ ra một loại ý tứ hàm xúc uy hiếp.
Trương Hằng nhìn nam nhân từ hào quang màu vàng đất ngưng tụ thành đứng trên hư không, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khó có thể chống lại.
- Ha ha! Bần đạo thiếu Trương tiểu hữu một lần nhân tình, tuyệt đối sẽ không cho ngươi chạm tới hắn.
Âm Dương tán tiên hơi hơi nheo mắt lại, trong tay đột nhiên nhiều ra một cây phất trần.
Vừa nghe Lão nói như vậy, trong lòng Trương Hằng an tâm một chút, Âm Dương tán tiên không có vứt bỏ mặc kệ mình.
Hắn xiết chặt hai nám tay, vang lên tiếng "lốp bốp", thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải bước trên đỉnh phong nhất giới này, không thể sống dựa vào người khác.
Nếu Âm Dương tán tiên không tuân thủ hứa hẹn, bỏ mặc Trương Hằng lại đây, như vậy mạng sống của hắn lần này coi như Ô hô ai tai rồi.
- Vậy hôm nay một trận chiến, là không tránh được rồi?
Nam nhân được gọi là Uyên Hồng, trên mặt lộ ra một vẻ sát phạt quyết đoán, nhẹ nhàng nâng tay lên, khắp không gian đột nhiên trở nên chợt nóng chợt lạnh.
Lúc lạnh thì bốn phía như vùi lấp trong hầm băng, trong không khí rơi xuống vô số mảnh băng thật nhỏ.
Còn khí nóng thì không gian căng phồng, nước biển nóng hầm hập bốc hơi lên vô số hơi nước.
Trong biến hóa chợt nóng chợt lạnh này, Trương Hằng chỉ cảm thấy thân thể như sắp bùng nổ, linh khí trong cơ thể hỗn loạn một trận.
- Đi!
Âm Dương tán tiên vẫn giữ sắc mặt bình thản, nhẹ nhàng vung lên phất trần trong tay.
"Phù!"
Một luồng gió vô hình thổi quét khắp hải vực, mây trôi vùn vụt, nước biển cuồn cuộn mãnh liệt, sóng lớn dâng cao mười mấy trượng.
"Ầm!"
Băng Hỏa Đảo như một con quái vật lớn không ngờ bị thổi bay ra xa mấy trăm dặm, nam nhân màu vàng đất kia phất tay áo cuốn Tử Hoàng đến bên cạnh, thuấn di một cái, về tới Băng Hỏa Đảo.
- Âm Dương Lão đầu! Thực lực của ngươi nhưng thật ra tăng trưởng không ít?
sắc mặt Uyên Hồng hơi có chút khó coi, hào quang màu vàng đất trên người càng tăng lên, Băng Hỏa Đảo phía sau phát ra một tràng tiếng nổ "ầm ầm".
Âm Dương tán tiên mỉm cười nói:
- Uyên Hồng Lão hữu! Ngươi tuy rằng ngủ say nhiều năm như vậy, công lực lại thâm hậu hơn rất nhiều so với trăm vạn năm trước, nếu ngươi hiện ra bản tôn chân chính, bần đạo cùng khó có thể ứng phó được.
- Chuyện này ngươi cùng bỏ qua đi thôi... Trương tiểu hữu ta nhất định phải mang đi.
Âm Dương tán tiên nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Uyên Hồng, vô cùng kiên định.
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Hôm nay chúng ta hãy đánh cược một trận: nếu ngươi thắng, mang đi tu sĩ nhân loại kia, ta không nói hai lời. Nhưng một khi ngươi bị đánh bại... cái mạng của tu sĩ nhân loại này phải giao cho ta xử trí.
Uyên Hồng hùng hổ dọa người nhìn Âm Dương tán tiên không chớp mắt, toàn bộ Băng Hỏa Đảo dâng lên một cổ khí tức lúc nóng lúc lạnh, linh khí trong thiên địa kích động bất an, nước biển khi thì dâng cao khi thì hạ thấp, lôi điện vang rền từ phía chân trời.
Đánh cuộc?
Âm Dương tán tiên thoáng sửng sốt.
Hai người đều là cường giả đỉnh phong cùng cấp của nhất giới. Nếu thực sự liều mạng với nhau ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Nếu vẻn vẹn chỉ là đánh cuộc, như vậy tình huống sẽ khác.
Âm Dương tán tiên ngẫm nghĩ một hồi, dời ánh mắt về phía Trương Hằng.
Lập tức trong lòng Trương Hằng nổi lên lửa giận mãnh liệt, từ khi nào thì bắt đầu mình lại trở thành một con cờ để mặc cho người ta chi phối?
Nếu thắng cược, chính mình còn có thể sống tạm, nếu thua cược, như vậy cái mạng nhỏ cùng không còn.
Ở bên kia, Tử Hoàng lại lộ ra vẻ mừng rỡ, nếu như đánh cuộc, chính minh ít nhất có hơn năm thành nắm chắc có thể dồn Trương Hằng vào chỗ chết.
- Trương đạo hữu! Ngươi có ý kiến gì không?
Âm Dương tán tiên bắt đầu trưng cầu ý kiến của Trương Hằng.
- Tùy ý...
Trương Hằng cố nén nhịn lửa giận trong lòng.
Giờ khác này, uất khí trong lòng hắn dâng lên tới cực điểm.
Âm Dương tán tiên đương nhiên có thể nhìn thấu tâm tình của Trương Hằng, nhưng sự tình phát triển đến nước này cùng không có cách nào.
- Được, ta đồng ý! Không biết Uyên Hồng các hạ muốn đánh cuộc thế nào?
Lão thản nhiên hỏi Uyên Hồng.
Uyên Hồng lộ vẻ sắc mặt vui mừng, nói:
- Chúng ta đánh cuộc...
Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
Âm Dương tán tiên cùng lộ ra vẻ khác thường.
"Xoạt... Rắc!"
Đúng lúc này, trong không gian ở giữa Uyên Hồng cùng Âm Dương tán tiên, bị một cổ lực lượng cấm kỵ kỳ bí xé toạt ra.
Một khe nứt không gian rộng chừng mấy trăm trượng, từ trên bầu trời kéo dài xuống đây.
Trong khe nứt không gian sâu thẳm tối đen truyền đến một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố, thổi quét cả nhất giới này.
Hư không vỡ nát, nhất giới rung chuyển.
Trong mơ hồ, Trương Hằng nghe được một thanh âm quen thuộc:
- Thái thượng Yêu Long Hoàng... nhiệt thân chấm dứt... Chúng ta đến đánh cuộc một trận đi!
Thanh âm xa xưa mờ mịt dường như từ ngoài không gian xa xôi ức vạn dặm truyền đến, vang vọng vùng hải vực khôn cùng này.
Vạn vật trở lại cảnh tĩnh mịch.
Ở phía sau Trương Hằng, mơ hồ hiện ra một cái thân hình mờ mờ ảo ảo.
"Ổng..."
Trong một màn hào quang trắng đen, thân ảnh này dần dần hiện rõ nét.
Tử Hoàng tập trung ánh mắt nhìn tới, mơ hồ thấy được một Lão đạo sĩ tóc bạc mặt mũi hồng hào, thân mặc đạo bào có hình âm dương đen trắng.
Trương Hằng dùng thần thức lướt qua phiến hải vực này, hoàn toàn không có nắm giữ được chút dị tượng gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhìn lại.
Khi hắn quay đầu lại vừa nhìn thấy Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, lập tức trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ khôn xiết, áp lực vô hình trong lòng biến mất không còn.
- Tiền... tiền bối tiên giá...
Khi Tử Hoàng thấy rồ hình ảnh người này, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xoay mình cung kính thi lễ, mặt đầy vẻ kính sợ.
Không cần phải nói, người tới chính là Âm Dương tán tiên, một trong ba tiên của Tam Tiên Đảo.
Tán tiên đứng ở nhất giới là tồn tại vô địch, tương đương với bán tiên Đại Thừa Kỳ, có thể hưởng thọ mệnh gần như vô hạn.
Ở trong mắt bọn họ, cái gì đại tu sĩ cấp Phủ chủ, Độ kiếp kỳ đều là trò cười, trừ các nhân vật cùng cấp còn lại hết thảy đều giống như con kiến.
- Vàn bối ra mắt tiền bối! Lại làm phiền đến ngài rồi!
Trương Hằng cùng hướng về phía Âm Dương tán tiên thi lễ, cực kỳ trang trọng, trên mặt lại mang theo ý cười mờ nhạt.
Âm Dương tán tiên khẽ gật đầu:
- Bần đạo thiếu ngươi một món nhân tinh, tự nhiên sẽ không chối từ.
Dứt lời, Lão mở đôi mắt thần bí khó lường, chăm chú nhìn Tử Hoàng.
Trong đôi mắt thâm thúy đó như ẩn như hiện có một lốc xoáy đen trắng, lộ ra một hấp lực cực kỳ cường đại, cùng làm cho người ta không kìm lòng được phải thần phục.
- Tiền bối... ngài đây là...
Tử Hoàng sợ hãi thấp thỏm lo âu.
- Tử Hoàng! Ngươi không ở Tử Hoàng Phủ của mình, sao còn chạy đến Ma Xà Phủ này góp phần náo nhiệt làm gì?
Âm Dương tán tiên thản nhiên hỏi, giọng điệu tùy ý như vậy, cả người đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm thấy bộ dáng cực kỳ bình thường.
Tử Hoàng lại là hô hấp dồn dập, trong lòng nghẹn uất khó chịu, cảm giác áp lực cùng cực.
Mặc dù Âm Dương tán tiên không có gây uy áp gì với hắn, nhưng loại tâm lý khẩn trương trong nội tâm này lại vẫn tự nhiên vì vậy mà sinh ra.
- Hừ... Âm Dương lão đầu! Nhiều năm như vậy không gặp mặt, ngươi cùng học được cách ức hiếp tiểu bối à!
Đúng lúc này, một thanh âm ổn trọng như núi từ trong miệng Tử Hoàng phát ra.
"Ông..."
Một mảng hào quang màu vàng đất hùng hậu, bao phủ toàn thân Tử Hoàng.
Đột nhiên khí thế trên người Tử Hoàng tăng vọt, không gian bốn phía vặn vẹo một trận, sóng gợn không gian mơ hồ nhộn nhạo tràn tới.Đối mặt với sóng gợn không gian đột nhiên đánh úp lại này, Trương Hằng hơi biến sắc. Nhưng ngay lúc đó, thế tới mãnh liệt của sóng gợn không gian này liền tiêu tán
không còn.
Trong hư không, có một cổ lực lượng vô hình có thể so với cấp Phủ chủ đỉnh phong đánh tan sóng gợn không gian hóa thành hư ảo.
Trương Hằng liếc mắt nhìn Âm Dương tán tiên, phát hiện đối phương vẫn như cũ trấn định tự nhiên đứng tại chỗ, không có hành động gì khác thường.
- Ha ha! Uyên Hồng! Chúng ta cùng coi như Lão bằng hữu, tiểu hữu nhân loại này ta muốn mang đi, ngươi sẽ không quan tâm chứ?
Âm Dương tán tiên nhẹ nhàng hời hợt nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tử Hoàng.
Giờ phút này, ánh mắt Lão nhìn về phía Tử Hoàng, dường như là đang nhìn một người khác.
- Cái gì Lão bằng hữu? Đừng bám vào giao tình với Lão tử, gã tu sĩ nhân loại này, ta giết chắc rồi!
Thanh âm từ trong miệng Tử Hoàng phát ra cực kỳ bá đạo, không thèm nói tinh lý chút nào.
Nói xong, hắn còn khẽ liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Bị hắn tùy ý nhìn lướt qua như vậy, Trương Hằng tức thì có cảm giác thân thể lạnh cóng, như vùi mình trong hầm băng.
Trong vô hình dường như có một lưỡi đao sắc bén lạnh giá nhẹ nhàng lướt qua cỗ họng hắn
- Ta nếu thật muốn dẫn hắn đi, ngươi ngăn được sao? Hiện tại Cửu U hải vực đã không phải địa bàn của ngươi, ngươi đối nghịch cùng Tam Tiên Đảo ta, đúng là không có kết cục tốt gì.
Trong mắt Âm Dương tán tiên lóe ra hào quang khác thường, nhẹ nhàng nâng tay lên, một cổ lực lượng vô hình bảo hộ hai người Trương Hằng cùng Vân Dịch ở trong đó.
Lão vừa dứt lời, dị biến đột nhiên sinh ra.
Hào quang màu vàng đất trên người Tử Hoàng toàn bộ biến mất, trở lại như cũ tướng mạo vốn có của hắn.
Cũng thời điểm đó, khắp hải vực bị một tầng bóng râm bao phủ.
Trên bầu trời truyền đến tiếng nổ chấn động lòng người.
Trương Hằng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm:
- Đó... đó là...
Chỉ thấy trong hư không kia đột nhiên xuất hiện một hòn đảo cực lớn che trời phủ đất.
Bóng râm thật lớn trên hải vực chính là do hòn đảo cực kỳ to lớn này mà ra. Một lực lượng kinh thế hãi tục, trầm trọng như ức vạn ngọn núi đè xuống, linh khí trong thiên địa rung chuyển bất an.
- Đây không phải là Băng Hỏa Đảo sao...
Trong đầu Trương Hằng đột nhiên hiện lên hết thảy chuyện phát sinh ở Băng Hỏa Đảo lúc trước: bất ngờ gặp gỡ Mộ Linh Nhi, rồi gặp Tử Hãn và cũng chính từ đó tiên thêm một bước dần phát mâu thuẫn cùng Tử Hoàng Phủ...
Giờ phút này, khi hắn đối chọi gay gắt cùng Phủ chủ Tử Hoàng, hòn đảo cấm kỵ Băng Hỏa Đảo trong truyền thuyết này, lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Đây là sự an bài của thiên địa, hay là vòng xoay vận mệnh đã bày ra hết thảy dấu vết của nhân quả hắn lưu lại?
- Uyên Hồng! Ngươi ngay cả bản tôn đều buông xuống như thế, chẳng lẽ thực muốn động thủ mới chịu sao?
Âm Dương tán tiên lộ sắc mặt ngưng trọng.
- Không sai! Tử Hoàng cùng ta có một đoạn nhân duyên sâu xa, mặc kệ đúng hay sai, ta đều phải hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Trên ngọn núi lớn vô hình kia, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn hào quang màu vàng đất, dần dần ngưng tụ thành một nam nhân vạm vỡ thân cao hai trượng.
Khoảnh khác nam nhân này hiện thân thiên địa như biến sắc, linh khí trong phạm vi trăm vạn dặm, khi thì ngưng tụ, khi thì nén ép, rung chuyển bất an.
Hắn giống như một Ma Thần đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn hết thảy đều ở dưới chân mình. Một khí tức có thể nói cực kỳ khủng bố tản phát ra, chấn nhiếp cả vùng hải vực.
Giờ khác này, ức vạn yêu thú Ma Xà Phủ, một đám đều run rẩy, nổi lên mổi sợ hãi, bất an từ linh hồn.
Mặc kệ là tu sĩ bậc thấp nhỏ bé như con kiến, hay là đại yêu tu thực lực bất phàm, đều thần phục dưới uy lực vô thượng này.
- Âm Dương Lão đạo! Vì một tên tu sĩ nhân loại nho nhỏ, ngươi lại muốn là địch cùng Uyên Hồng ta, chẳng lẽ ngươi hiềm Bồng Lai Đảo của ngươi quá an bình sao?
Trong giọng nói của nam nhân này, lộ ra một loại ý tứ hàm xúc uy hiếp.
Trương Hằng nhìn nam nhân từ hào quang màu vàng đất ngưng tụ thành đứng trên hư không, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khó có thể chống lại.
- Ha ha! Bần đạo thiếu Trương tiểu hữu một lần nhân tình, tuyệt đối sẽ không cho ngươi chạm tới hắn.
Âm Dương tán tiên hơi hơi nheo mắt lại, trong tay đột nhiên nhiều ra một cây phất trần. Nguồn:
Vừa nghe Lão nói như vậy, trong lòng Trương Hằng an tâm một chút, Âm Dương tán tiên không có vứt bỏ mặc kệ mình.
Hắn xiết chặt hai nám tay, vang lên tiếng "lốp bốp", thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải bước trên đỉnh phong nhất giới này, không thể sống dựa vào người khác.
Nếu Âm Dương tán tiên không tuân thủ hứa hẹn, bỏ mặc Trương Hằng lại đây, như vậy mạng sống của hắn lần này coi như Ô hô ai tai rồi.
- Vậy hôm nay một trận chiến, là không tránh được rồi?
Nam nhân được gọi là Uyên Hồng, trên mặt lộ ra một vẻ sát phạt quyết đoán, nhẹ nhàng nâng tay lên, khắp không gian đột nhiên trở nên chợt nóng chợt lạnh.
Lúc lạnh thì bốn phía như vùi lấp trong hầm băng, trong không khí rơi xuống vô số mảnh băng thật nhỏ.
Còn khí nóng thì không gian căng phồng, nước biển nóng hầm hập bốc hơi lên vô số hơi nước.
Trong biến hóa chợt nóng chợt lạnh này, Trương Hằng chỉ cảm thấy thân thể như sắp bùng nổ, linh khí trong cơ thể hỗn loạn một trận.
- Đi!
Âm Dương tán tiên vẫn giữ sắc mặt bình thản, nhẹ nhàng vung lên phất trần trong tay.
"Phù!"
Một luồng gió vô hình thổi quét khắp hải vực, mây trôi vùn vụt, nước biển cuồn cuộn mãnh liệt, sóng lớn dâng cao mười mấy trượng.
"Ầm!"
Băng Hỏa Đảo như một con quái vật lớn không ngờ bị thổi bay ra xa mấy trăm dặm, nam nhân màu vàng đất kia phất tay áo cuốn Tử Hoàng đến bên cạnh, thuấn di một cái, về tới Băng Hỏa Đảo.
- Âm Dương Lão đầu! Thực lực của ngươi nhưng thật ra tăng trưởng không ít?
sắc mặt Uyên Hồng hơi có chút khó coi, hào quang màu vàng đất trên người càng tăng lên, Băng Hỏa Đảo phía sau phát ra một tràng tiếng nổ "ầm ầm".
Âm Dương tán tiên mỉm cười nói:
- Uyên Hồng Lão hữu! Ngươi tuy rằng ngủ say nhiều năm như vậy, công lực lại thâm hậu hơn rất nhiều so với trăm vạn năm trước, nếu ngươi hiện ra bản tôn chân chính, bần đạo cùng khó có thể ứng phó được.
- Chuyện này ngươi cùng bỏ qua đi thôi... Trương tiểu hữu ta nhất định phải mang đi.
Âm Dương tán tiên nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Uyên Hồng, vô cùng kiên định.
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Hôm nay chúng ta hãy đánh cược một trận: nếu ngươi thắng, mang đi tu sĩ nhân loại kia, ta không nói hai lời. Nhưng một khi ngươi bị đánh bại... cái mạng của tu sĩ nhân loại này phải giao cho ta xử trí.
Uyên Hồng hùng hổ dọa người nhìn Âm Dương tán tiên không chớp mắt, toàn bộ Băng Hỏa Đảo dâng lên một cổ khí tức lúc nóng lúc lạnh, linh khí trong thiên địa kích động bất an, nước biển khi thì dâng cao khi thì hạ thấp, lôi điện vang rền từ phía chân trời.
Đánh cuộc?
Âm Dương tán tiên thoáng sửng sốt.
Hai người đều là cường giả đỉnh phong cùng cấp của nhất giới. Nếu thực sự liều mạng với nhau ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Nếu vẻn vẹn chỉ là đánh cuộc, như vậy tình huống sẽ khác.
Âm Dương tán tiên ngẫm nghĩ một hồi, dời ánh mắt về phía Trương Hằng.
Lập tức trong lòng Trương Hằng nổi lên lửa giận mãnh liệt, từ khi nào thì bắt đầu mình lại trở thành một con cờ để mặc cho người ta chi phối?
Nếu thắng cược, chính mình còn có thể sống tạm, nếu thua cược, như vậy cái mạng nhỏ cùng không còn.
Ở bên kia, Tử Hoàng lại lộ ra vẻ mừng rỡ, nếu như đánh cuộc, chính minh ít nhất có hơn năm thành nắm chắc có thể dồn Trương Hằng vào chỗ chết.
- Trương đạo hữu! Ngươi có ý kiến gì không?
Âm Dương tán tiên bắt đầu trưng cầu ý kiến của Trương Hằng.
- Tùy ý...
Trương Hằng cố nén nhịn lửa giận trong lòng.
Giờ khác này, uất khí trong lòng hắn dâng lên tới cực điểm.
Âm Dương tán tiên đương nhiên có thể nhìn thấu tâm tình của Trương Hằng, nhưng sự tình phát triển đến nước này cùng không có cách nào.
- Được, ta đồng ý! Không biết Uyên Hồng các hạ muốn đánh cuộc thế nào?
Lão thản nhiên hỏi Uyên Hồng.
Uyên Hồng lộ vẻ sắc mặt vui mừng, nói:
- Chúng ta đánh cuộc...
Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
Âm Dương tán tiên cùng lộ ra vẻ khác thường.
"Xoạt... Rắc!"
Đúng lúc này, trong không gian ở giữa Uyên Hồng cùng Âm Dương tán tiên, bị một cổ lực lượng cấm kỵ kỳ bí xé toạt ra.
Một khe nứt không gian rộng chừng mấy trăm trượng, từ trên bầu trời kéo dài xuống đây.
Trong khe nứt không gian sâu thẳm tối đen truyền đến một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố, thổi quét cả nhất giới này.
Hư không vỡ nát, nhất giới rung chuyển.
Trong mơ hồ, Trương Hằng nghe được một thanh âm quen thuộc:
- Thái thượng Yêu Long Hoàng... nhiệt thân chấm dứt... Chúng ta đến đánh cuộc một trận đi!