Trương Hằng đang tiện tay mở động phủ. cảm nhận được hai luồng ánh mắt có chứa địch ý rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ lúc ở Thiên Tâm Lâu, Trương Hằng đã đoán trước hai người này sẽ tìm tới mình gây chuyện.
Điều bất ngờ duy nhất là hai người này lại nhanh đến thấ gấp gáp tới tìm mình...
"ừ. vậy cũng được, giải quyết một lần! "
Trương Hằng mặt không đổi sắc làm chuyện của mình, động tác cực kỳ chậm chạp, dường như không có chút cảm giác hai người kia đã đến.
Lúc này ở không trung Quỷ Đô Sơn có hai người đang trôi nổi. chính là Băng Liên bà bà cùng Lâm Vũ.
Hai người đang bàn kế hoạch giết người cướp bảo.
- Băng Liên bà bà, Tống cô nương đã đi rồi...
Ánh mắt Lâm Vũ quét qua hướng Tống An Nguyệt rời đi, nhẹ giọng nói.
Hắn không đám làm bậy, dùng thần thức xem xét hướng Tống An Nguyệt rời đi, để tránh cho bị phát giác, khiến đối phương phản cảm.
- Yên tâm. nàng ta đi rồi. Lần này liên thủ với ngươi, ta nắm chắc trên chín phần.
Băng Liên bà bà có vẻ tự tin nói.
Lâm Vũ còn có chút do dự:
- Chúng ta thật sự phải xuống tay với hắn? Ta nghe Tống cô nương nói, dường như người này là khách quý của Bồng Lai Đảo...
- Xì! Còn khách quý. mười vạn năm qua khách quý trên Bồng Lai Đảo ai mà không phải nhân vật tuyệt đỉnh giới này. trong đó còn đủ loại nhân vật cấp thần thoại. Thằng nhóc con như hắn nào có tư cách này?
- Điều này cũng đúng... Nhưng vì sao Tống cô nương lại gạt ta?
Lâm Vũ rất đồng ý cách nhìn của Băng Liên bà bà.
- Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra Tống cô nương rất ưu ái với thanh niên họ Trương kia hay sao?
Băng Liên bà bà nửa mắng nửa dạy bảo.
- Cái gì... Sao có thể được chứ? Người kia cùng Tống cô nương mới gặp mặt lần đầu mà...
Lâm Vũ biến sắc, lẩm bẩm nói.
- Hừ. đều là nữ nhân, sao ta không biết tâm tư của nàng? Nếu ngươi còn không ra tay. Tống cô nương của ngươi sớm muộn gì cũng thành vợ của người ta.
Băng Liên bà bà hừ lạnh nói.
Sắc mặt Lâm Vũ âm trầm không thời, cuối cùng rốt cuộc cắn răng một cái:
- Vốn ta chỉ muốn dạy cho kẻ này một bài học. bây giờ xem ra nhất định không thể để kẻ này sống trên đời. tối thiểu cũng không thể để cho hắn ở lại trên Bồng Lai Đảo!
- Được, ngươi đi theo ta, nghe ta phân phó làm việc. Nếu người kia thức thời thì cũng thôi, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt... Hừ!
Băng Liên bà bà lại giao phó một chút chi tiết với Lâm Vũ, liền hóa thành hai đạo độn quang đi tới trước cửa động phủ đã Đảo được một nửa.
Bên cạnh động phủ, có một thanh niên đang từng chút từng chút mở ra động phủ.
- Hai vị. các người thương lượng xong chưa?
Trương Hằng như cười như không nhìn hai vị khách không mời này.
- Ngươi biết chúng ta sẽ tới?
Trong mắt Băng Liên bà bà chợt hiện một tia dị sắc. sắc mặt chợt trở nên âm lãnh.
- No... no! (hắn nói tiếng Anh (>"<):88:)
Trương Hằng cười cười, lắc đầu:
- Trương mỗ vừa vặn nhìn thấy hai vị đến đây mà thời.
Hai người ngẩn ra. Băng Liên bà bà phản ứng lại trước, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đi đến chỗ quỷ quái này, kỳ thật là muốn nói chuyện giao dịch với ngươi.
- Giao dịch?
Trương Hằng dùng ánh mắt khác thường quét qua hai người, nghiêm túc nói:
- Mời nói.
- Ta biết trong tay của ngươi còn có vẫn Đồng Bạch Tinh, cho nên muốn tìm ngươi giao dịch một ít.
Ánh mắt Băng Liên bà bà lóe lên nhìn hắn.
- vẫn Đống Bạch Tinh?
Trương Hằng cũng không cảm thấy bất ngờ, nhàn nhạt nói:
- Bà lấy gì để đổi?
Nói xong, hắn duỗi tay. trước người đột nhiên xuất hiện một khối vẫn Đống Bạch Tinh to bằng ngón cái.
Lập tức, một cỗ khí cực lạnh tràn ra.
- vẫn Đống Bạch Tinh!
Băng Liên bà bà vui vẻ, lập tức nhướng mày:
- Ngươi chỉ có một chút như thế thôi sao?
- Không, ta còn có nữa, khối nhỏ này là dùng để định giá.
Trương Hằng nhàn nhạt nói. trong ánh mắt nghi hoặc của hai người, giải thích:
- Nhìn thấy khối nhỏ vẫn Đống Bạch Tinh trong tay ta không, nó có giá một kiện linh bảo trung phẩm!
- Ngươi đang lừa đảo!
Lâm Vũ lạnh nhạt nói.
- Tuy rằng vẫn Đống Bạch Tinh vô cùng quý giá. hắn chỉ một khối to bằng ngón cái như thế. ngay cả một kiện linh bảo hạ phẩm cũng không đổi được, làm sao giao dịch một kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm được chứ? Đây rõ ràng là lừa đảo mà!
- Nếu đã thế. chúng ta không có gì để nói nữa...
Sắc mặt Bằng Liên bà bà bình tĩnh, đánh mắt sang Lâm Vũ, nói:
- Chúng ta đi.
Trương Hằng giật mình, như thế liền đi rồi?
Trong nháy mắt này, dị biến sinh ra!
Chỉ thấy Băng Liên bà bà đột nhiên khoát tay. một trận hương thơm say lòng người kéo theo bằng vụ nhàn nhạt tán ra bốn phía.
- Hả? Đây là thứ gì. Thơm quá!
Trương Hằng hít hà một hồi, bỗng hiểu được gì đó, lập tức ngừng thở.
- Ha hà, đồ ngốc, Mê Tâm Tán Hồn Hương của ta không phải mê hương chất độc thế tục. thông qua hô hấp đối phó kẻ địch.
Băng Liên bà bà mỉm cười thực hiện được âm mưu.
Cùng lúc, Lâm Vũ đánh tới Trương Hằng như tia chớp, đánh ra một quyền.
Bùm!
Trước khi Trương Hằng bị một quyền của hắn đánh tới. cả người mềm nhũn như mất hồn, ngã xuống đất vừa lúc tránh khỏi một kích này.
- Hả?
Lâm Vũ cảm thấy là lạ.
- Linh hồn của hắn đã bị Mê Tâm Tán Hồn Hương của ta tổn thương, tạm thời mất đi ý thức. Dưới cấp phủ chủ, không có bao nhiêu người ngăn cản được thứ này.
Lâm Vũ có vẻ kinh ngạc nói:
- Nhưng vì sao ta không bị ảnh hưởng gì?
- Hừ. thứ này không phải thông qua môi giới không khí tổn thương kẻ địch, ngươi ngửi được mùi hương chỉ là che tai mắt người khác. Công kích chân chính, là tiến hành thông qua linh hồn.
Băng Liên bà bà có vẻ tự đắc:
- Chỉ là tuy vật này vô cũng mạnh mẽ. nhưng chế tạo khó khăn, ta cũng chỉ có một phần này. dùng xong là không còn.
Dứt lời, nàng lại dùng thần niệm cẩn thận điều tra Trương Hằng, để ngừa sơ sót.
Một lát sạu, Băng Liên bà bà đã xác nhận Trương Hằng hôn mê bất tinh, liền đi tới bên cạnh hắn chuẩn bị giết người cướp bảo.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt này. không gian xung quanh mơ hồ xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu.
- Đây là...
Băng Liên bà bà sửng sốt, đột nhiên cả kinh hô to:
- Không xong!
Trong phút chốc, cảnh vật xung quanh xảy ra biến hóa to lớn. hai người xuất hiện trong một không gian xa lạ. cảm nhận được một cỗ khí tức xa lạ khác biệt với Đông Vân đại lục.
Mảnh không gian này không lớn. trong đó có một cái hồ máu, bên cạnh có một thiếu niên đang ngồi truyền ra một cổ khí tức giết chóc làm người ta run sợ.
- Ha ha. Mê Tâm Tán Hồn Hương của ngươi thật lợi hại, thiếu chút nữa Trương mỗ trúng chiêu rồi.
Đúng Lúc này, thân thể Trương Hằng nhẹ nhàng bay lên. trong không gian này như có một cỗ lực lượng vô hình nâng hắn lên cao.
- Lĩnh vực không gian!
Sắc mặt Băng Liên bà bà cả kinh, vội vàng vận dụng uy lực tinh thần vô thượng bắt lấy khí tức không gian Chu Vương Triều. muốn tìm được chỗ hở trong đó để trở ra toàn thân.
Nhưng mà làm cho bà ta hoảng sợ là bằng cảnh giới linh hồn Độ Kiếp sơ kỳ của bà ta mà vẫn không tìm được chút dấu vết nào.
Nói cách khác, nếu bà ta muốn ra ngoài, nhất định phải giết nam tử thanh niên trước mắt.
Nghĩ đến đây, trên mặt Băng Liên bà bà hiện ra sát ý nồng đậm, không nói hai lời, trong tay xuất hiện một cái hồ lô toàn thể như sương trắng.
Ý niệm vừa động, hồ lô mở miệng phun ra một con rồng băng màu trắng, xoay chuyển ẩn chứa một cỗ uy lực tinh thần mạnh mẽ, đánh tới Trương Hằng như một tia chớp.
Bụp!
Trương Hằng trực tiếp biến mất tập trung của bà ta. công kích lao vào khoảng không.
Ngay Sau đó, Trương Hằng xuất hiện ở đỉnh lĩnh vực không gian, lại nhắm mắt.
Trong cơ thể hắn, lực linh hồn của phân thân như thác lũ tràn vào trong Nguyên linh của bản tôn.
Bỗng nhiên, một cỗ uy lực tinh thần cấp phủ chủ lan tràn khắp lĩnh vực không gian nho nhỏ này.
Cấp phủ chủ!
Khí thế ngập trời tràn ra từ trên người Trương Hằng.
Hắn vươn tay ra, tế một thanh bảo kiếm màu bạc bắn ra hàn quang bốn phía, trong suốt như chí bảo, một cỗ kiếm khí sắc bén đâm thẳng vào linh hồn truyền ra từ thân kiếm.
Oong oong....
Phá Không Kiếm kêu vang một trận, cùng với dao động tinh thần hưng phấn vui sướng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khi Trương Hằng bày ra thực lực cấp phủ chủ. khống chế thanh kiếm thi triển Chí Cường Nhất Kiếm, sẽ phát huy ra thực lực cỡ nào?
- Sao có thể như thế... ngươi thật là cấp phủ chủ?
Lâm Vũ run rẩy nói. chiến ý mất sạch.
Đối mặt cường giả cấp phủ chủ, còn lọt vào trong lĩnh vực của đối phương, như thế còn có cơ hội lật ngược tình thế hay sao?
Băng Liên bà bà cũng há to miệng, sắc mặt xanh mét.
Không phải lầu các hư không, là cấp phủ chủ chân chính.
- Ha ha. ngại quá, ta lại một lần tiến nhầm vào cảnh giới giả dối lầu các hư không.
Trương Hằng bỡn cợt nói.
Hai người bên dưới sắc mặt khó coi hết sức, vô cùng hối hận.
Lầu các hư không? Đúng là chuyện ma quỷ!
Đột nhiên, Băng Liên bà bà hận chết Dạ hộ pháp mới đó bình luận Trương Hằng là cảnh giới giả lầu các hư không.
- Trước tiên giải quyết con tép nhỏ này.
Ánh mắt Trương Hằng tập trung vào người Lâm Vũ. Phá Không Kiếm trong tay chém ra như sấm sét.
Xẹt Vũ....
Một đạo hồ quang màu bạc chớp mắt đánh tới Lâm Vũ.
Ầm!
Một cỗ lực chấn áp vô thượng đánh thẳng vào linh hồn cùng thân thể Lâm Vũ. dù cho hắn vận hết pháp lực toàn thân thậm chí tế ra Linh bảo phòng ngự, cũng không thể ngăn cản.
Băng Liên bà bà kinh hô:
- Cẩn thận!
Trương Hằng ra tay quá nhanh bà ta căn bản không kịp trợ giúp.
Phốc xẹt!
Chí Cường Nhất Kiếm trực tiếp miễu sát đại tu sĩ cấp chuẩn phủ chủ.
Trương Hằng chém ra một kiếm này, cũng sững sờ. có chút bất ngờ.
Nhớ ngày đó, hắn đối phó cấp chuẩn phủ chủ Cực Băng Hùng Vương cũng không thoải mái như vậy.
Một kiếm này hắn chỉ mới phát uy ba phần uy lực. thế nhưng trực tiếp miễu sát một gã cường giả chuẩn phủ chủ.
Dưới Phủ chủ, đều là con kiến.
Khi Trương Hằng có được lực lượng cấp phủ chủ, càng cảm nhận sâu sắc hàm nghĩa lời này.
"Xem ra ở Cửu U hải vực có thể chém giết Ma Xà phủ chủ. thật có thành phần may mắn..."
Trương Hằng khẽ thở dài một tiếng, lại đặt ánh mắt lên người Băng Liên bà bà.
- Chúng ta đánh một trận quyết đấu công bình. Trương mỗ không cần hiệu quả của lĩnh vực không gian, nếu ngươi ở trên tay ta có thể chống đỡ được thời gian tàn nén nhang, chẳng những Trương mỗ sẽ thả ngươi ra, thậm chí còn tặng cho ngươi vẫn Đống Bạch Tinh.
Trong lòng Trương Hằng sinh ra một kế. liền nói với Băng Liên bà bà.
- Lời này là thật?
Băng Liên bà bà thần sắc vui vẻ. nhưng trong lòng lại có cảm giác bị người tính kế.
- Đương nhiên.
Trương Hằng tự tin nói.
- Trừ khi ngươi chịu hạ linh hồn huyết thệ...
Băng Liên bà bà tràn đầy vẻ nghi ngờ nói.
Trương Hằng đang tiện tay mở động phủ. cảm nhận được hai luồng ánh mắt có chứa địch ý rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ lúc ở Thiên Tâm Lâu, Trương Hằng đã đoán trước hai người này sẽ tìm tới mình gây chuyện.
Điều bất ngờ duy nhất là hai người này lại nhanh đến thấ gấp gáp tới tìm mình...
"ừ. vậy cũng được, giải quyết một lần! "
Trương Hằng mặt không đổi sắc làm chuyện của mình, động tác cực kỳ chậm chạp, dường như không có chút cảm giác hai người kia đã đến.
Lúc này ở không trung Quỷ Đô Sơn có hai người đang trôi nổi. chính là Băng Liên bà bà cùng Lâm Vũ.
Hai người đang bàn kế hoạch giết người cướp bảo.
- Băng Liên bà bà, Tống cô nương đã đi rồi...
Ánh mắt Lâm Vũ quét qua hướng Tống An Nguyệt rời đi, nhẹ giọng nói.
Hắn không đám làm bậy, dùng thần thức xem xét hướng Tống An Nguyệt rời đi, để tránh cho bị phát giác, khiến đối phương phản cảm.
- Yên tâm. nàng ta đi rồi. Lần này liên thủ với ngươi, ta nắm chắc trên chín phần.
Băng Liên bà bà có vẻ tự tin nói.
Lâm Vũ còn có chút do dự:
- Chúng ta thật sự phải xuống tay với hắn? Ta nghe Tống cô nương nói, dường như người này là khách quý của Bồng Lai Đảo...
- Xì! Còn khách quý. mười vạn năm qua khách quý trên Bồng Lai Đảo ai mà không phải nhân vật tuyệt đỉnh giới này. trong đó còn đủ loại nhân vật cấp thần thoại. Thằng nhóc con như hắn nào có tư cách này?
- Điều này cũng đúng... Nhưng vì sao Tống cô nương lại gạt ta?
Lâm Vũ rất đồng ý cách nhìn của Băng Liên bà bà.
- Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra Tống cô nương rất ưu ái với thanh niên họ Trương kia hay sao?
Băng Liên bà bà nửa mắng nửa dạy bảo.
- Cái gì... Sao có thể được chứ? Người kia cùng Tống cô nương mới gặp mặt lần đầu mà...
Lâm Vũ biến sắc, lẩm bẩm nói.
- Hừ. đều là nữ nhân, sao ta không biết tâm tư của nàng? Nếu ngươi còn không ra tay. Tống cô nương của ngươi sớm muộn gì cũng thành vợ của người ta.
Băng Liên bà bà hừ lạnh nói.
Sắc mặt Lâm Vũ âm trầm không thời, cuối cùng rốt cuộc cắn răng một cái:
- Vốn ta chỉ muốn dạy cho kẻ này một bài học. bây giờ xem ra nhất định không thể để kẻ này sống trên đời. tối thiểu cũng không thể để cho hắn ở lại trên Bồng Lai Đảo!
- Được, ngươi đi theo ta, nghe ta phân phó làm việc. Nếu người kia thức thời thì cũng thôi, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt... Hừ!
Băng Liên bà bà lại giao phó một chút chi tiết với Lâm Vũ, liền hóa thành hai đạo độn quang đi tới trước cửa động phủ đã Đảo được một nửa.
Bên cạnh động phủ, có một thanh niên đang từng chút từng chút mở ra động phủ.
- Hai vị. các người thương lượng xong chưa?
Trương Hằng như cười như không nhìn hai vị khách không mời này.
- Ngươi biết chúng ta sẽ tới?
Trong mắt Băng Liên bà bà chợt hiện một tia dị sắc. sắc mặt chợt trở nên âm lãnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Hằng đang tiện tay mở động phủ. cảm nhận được hai luồng ánh mắt có chứa địch ý rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ lúc ở Thiên Tâm Lâu, Trương Hằng đã đoán trước hai người này sẽ tìm tới mình gây chuyện.
Điều bất ngờ duy nhất là hai người này lại nhanh đến thấ gấp gáp tới tìm mình...
"ừ. vậy cũng được, giải quyết một lần! "
Trương Hằng mặt không đổi sắc làm chuyện của mình, động tác cực kỳ chậm chạp, dường như không có chút cảm giác hai người kia đã đến.
Lúc này ở không trung Quỷ Đô Sơn có hai người đang trôi nổi. chính là Băng Liên bà bà cùng Lâm Vũ.
Hai người đang bàn kế hoạch giết người cướp bảo.
- Băng Liên bà bà, Tống cô nương đã đi rồi...
Ánh mắt Lâm Vũ quét qua hướng Tống An Nguyệt rời đi, nhẹ giọng nói.
Hắn không đám làm bậy, dùng thần thức xem xét hướng Tống An Nguyệt rời đi, để tránh cho bị phát giác, khiến đối phương phản cảm.
- Yên tâm. nàng ta đi rồi. Lần này liên thủ với ngươi, ta nắm chắc trên chín phần.
Băng Liên bà bà có vẻ tự tin nói.
Lâm Vũ còn có chút do dự:
- Chúng ta thật sự phải xuống tay với hắn? Ta nghe Tống cô nương nói, dường như người này là khách quý của Bồng Lai Đảo...
- Xì! Còn khách quý. mười vạn năm qua khách quý trên Bồng Lai Đảo ai mà không phải nhân vật tuyệt đỉnh giới này. trong đó còn đủ loại nhân vật cấp thần thoại. Thằng nhóc con như hắn nào có tư cách này?
- Điều này cũng đúng... Nhưng vì sao Tống cô nương lại gạt ta?
Lâm Vũ rất đồng ý cách nhìn của Băng Liên bà bà.
- Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra Tống cô nương rất ưu ái với thanh niên họ Trương kia hay sao?
Băng Liên bà bà nửa mắng nửa dạy bảo.
- Cái gì... Sao có thể được chứ? Người kia cùng Tống cô nương mới gặp mặt lần đầu mà...
Lâm Vũ biến sắc, lẩm bẩm nói.
- Hừ. đều là nữ nhân, sao ta không biết tâm tư của nàng? Nếu ngươi còn không ra tay. Tống cô nương của ngươi sớm muộn gì cũng thành vợ của người ta.
Băng Liên bà bà hừ lạnh nói.
Sắc mặt Lâm Vũ âm trầm không thời, cuối cùng rốt cuộc cắn răng một cái:
- Vốn ta chỉ muốn dạy cho kẻ này một bài học. bây giờ xem ra nhất định không thể để kẻ này sống trên đời. tối thiểu cũng không thể để cho hắn ở lại trên Bồng Lai Đảo!
- Được, ngươi đi theo ta, nghe ta phân phó làm việc. Nếu người kia thức thời thì cũng thôi, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt... Hừ!
Băng Liên bà bà lại giao phó một chút chi tiết với Lâm Vũ, liền hóa thành hai đạo độn quang đi tới trước cửa động phủ đã Đảo được một nửa.
Bên cạnh động phủ, có một thanh niên đang từng chút từng chút mở ra động phủ.
- Hai vị. các người thương lượng xong chưa?
Trương Hằng như cười như không nhìn hai vị khách không mời này.
- Ngươi biết chúng ta sẽ tới?
Trong mắt Băng Liên bà bà chợt hiện một tia dị sắc. sắc mặt chợt trở nên âm lãnh.
- No... no! (hắn nói tiếng Anh (>"<):88:)
Trương Hằng cười cười, lắc đầu:
- Trương mỗ vừa vặn nhìn thấy hai vị đến đây mà thời.
Hai người ngẩn ra. Băng Liên bà bà phản ứng lại trước, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đi đến chỗ quỷ quái này, kỳ thật là muốn nói chuyện giao dịch với ngươi.
- Giao dịch?
Trương Hằng dùng ánh mắt khác thường quét qua hai người, nghiêm túc nói:
- Mời nói.
- Ta biết trong tay của ngươi còn có vẫn Đồng Bạch Tinh, cho nên muốn tìm ngươi giao dịch một ít.
Ánh mắt Băng Liên bà bà lóe lên nhìn hắn.
- vẫn Đống Bạch Tinh?
Trương Hằng cũng không cảm thấy bất ngờ, nhàn nhạt nói:
- Bà lấy gì để đổi?
Nói xong, hắn duỗi tay. trước người đột nhiên xuất hiện một khối vẫn Đống Bạch Tinh to bằng ngón cái.
Lập tức, một cỗ khí cực lạnh tràn ra.
- vẫn Đống Bạch Tinh!
Băng Liên bà bà vui vẻ, lập tức nhướng mày:
- Ngươi chỉ có một chút như thế thôi sao?
- Không, ta còn có nữa, khối nhỏ này là dùng để định giá.
Trương Hằng nhàn nhạt nói. trong ánh mắt nghi hoặc của hai người, giải thích:
- Nhìn thấy khối nhỏ vẫn Đống Bạch Tinh trong tay ta không, nó có giá một kiện linh bảo trung phẩm!
- Ngươi đang lừa đảo!
Lâm Vũ lạnh nhạt nói.
- Tuy rằng vẫn Đống Bạch Tinh vô cùng quý giá. hắn chỉ một khối to bằng ngón cái như thế. ngay cả một kiện linh bảo hạ phẩm cũng không đổi được, làm sao giao dịch một kiện Pháp bảo thông linh trung phẩm được chứ? Đây rõ ràng là lừa đảo mà!
- Nếu đã thế. chúng ta không có gì để nói nữa...
Sắc mặt Bằng Liên bà bà bình tĩnh, đánh mắt sang Lâm Vũ, nói:
- Chúng ta đi.
Trương Hằng giật mình, như thế liền đi rồi?
Trong nháy mắt này, dị biến sinh ra!
Chỉ thấy Băng Liên bà bà đột nhiên khoát tay. một trận hương thơm say lòng người kéo theo bằng vụ nhàn nhạt tán ra bốn phía.
- Hả? Đây là thứ gì. Thơm quá!
Trương Hằng hít hà một hồi, bỗng hiểu được gì đó, lập tức ngừng thở.
- Ha hà, đồ ngốc, Mê Tâm Tán Hồn Hương của ta không phải mê hương chất độc thế tục. thông qua hô hấp đối phó kẻ địch.
Băng Liên bà bà mỉm cười thực hiện được âm mưu.
Cùng lúc, Lâm Vũ đánh tới Trương Hằng như tia chớp, đánh ra một quyền.
Bùm!
Trước khi Trương Hằng bị một quyền của hắn đánh tới. cả người mềm nhũn như mất hồn, ngã xuống đất vừa lúc tránh khỏi một kích này.
- Hả?
Lâm Vũ cảm thấy là lạ.
- Linh hồn của hắn đã bị Mê Tâm Tán Hồn Hương của ta tổn thương, tạm thời mất đi ý thức. Dưới cấp phủ chủ, không có bao nhiêu người ngăn cản được thứ này.
Lâm Vũ có vẻ kinh ngạc nói:
- Nhưng vì sao ta không bị ảnh hưởng gì?
- Hừ. thứ này không phải thông qua môi giới không khí tổn thương kẻ địch, ngươi ngửi được mùi hương chỉ là che tai mắt người khác. Công kích chân chính, là tiến hành thông qua linh hồn.
Băng Liên bà bà có vẻ tự đắc:
- Chỉ là tuy vật này vô cũng mạnh mẽ. nhưng chế tạo khó khăn, ta cũng chỉ có một phần này. dùng xong là không còn.
Dứt lời, nàng lại dùng thần niệm cẩn thận điều tra Trương Hằng, để ngừa sơ sót.
Một lát sạu, Băng Liên bà bà đã xác nhận Trương Hằng hôn mê bất tinh, liền đi tới bên cạnh hắn chuẩn bị giết người cướp bảo.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt này. không gian xung quanh mơ hồ xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu.
- Đây là...
Băng Liên bà bà sửng sốt, đột nhiên cả kinh hô to:
- Không xong!
Trong phút chốc, cảnh vật xung quanh xảy ra biến hóa to lớn. hai người xuất hiện trong một không gian xa lạ. cảm nhận được một cỗ khí tức xa lạ khác biệt với Đông Vân đại lục.
Mảnh không gian này không lớn. trong đó có một cái hồ máu, bên cạnh có một thiếu niên đang ngồi truyền ra một cổ khí tức giết chóc làm người ta run sợ.
- Ha ha. Mê Tâm Tán Hồn Hương của ngươi thật lợi hại, thiếu chút nữa Trương mỗ trúng chiêu rồi.
Đúng Lúc này, thân thể Trương Hằng nhẹ nhàng bay lên. trong không gian này như có một cỗ lực lượng vô hình nâng hắn lên cao.
- Lĩnh vực không gian!
Sắc mặt Băng Liên bà bà cả kinh, vội vàng vận dụng uy lực tinh thần vô thượng bắt lấy khí tức không gian Chu Vương Triều. muốn tìm được chỗ hở trong đó để trở ra toàn thân.
Nhưng mà làm cho bà ta hoảng sợ là bằng cảnh giới linh hồn Độ Kiếp sơ kỳ của bà ta mà vẫn không tìm được chút dấu vết nào.
Nói cách khác, nếu bà ta muốn ra ngoài, nhất định phải giết nam tử thanh niên trước mắt.
Nghĩ đến đây, trên mặt Băng Liên bà bà hiện ra sát ý nồng đậm, không nói hai lời, trong tay xuất hiện một cái hồ lô toàn thể như sương trắng.
Ý niệm vừa động, hồ lô mở miệng phun ra một con rồng băng màu trắng, xoay chuyển ẩn chứa một cỗ uy lực tinh thần mạnh mẽ, đánh tới Trương Hằng như một tia chớp.
Bụp!
Trương Hằng trực tiếp biến mất tập trung của bà ta. công kích lao vào khoảng không.
Ngay Sau đó, Trương Hằng xuất hiện ở đỉnh lĩnh vực không gian, lại nhắm mắt.
Trong cơ thể hắn, lực linh hồn của phân thân như thác lũ tràn vào trong Nguyên linh của bản tôn.
Bỗng nhiên, một cỗ uy lực tinh thần cấp phủ chủ lan tràn khắp lĩnh vực không gian nho nhỏ này.
Cấp phủ chủ!
Khí thế ngập trời tràn ra từ trên người Trương Hằng.
Hắn vươn tay ra, tế một thanh bảo kiếm màu bạc bắn ra hàn quang bốn phía, trong suốt như chí bảo, một cỗ kiếm khí sắc bén đâm thẳng vào linh hồn truyền ra từ thân kiếm.
Oong oong....
Phá Không Kiếm kêu vang một trận, cùng với dao động tinh thần hưng phấn vui sướng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khi Trương Hằng bày ra thực lực cấp phủ chủ. khống chế thanh kiếm thi triển Chí Cường Nhất Kiếm, sẽ phát huy ra thực lực cỡ nào?
- Sao có thể như thế... ngươi thật là cấp phủ chủ?
Lâm Vũ run rẩy nói. chiến ý mất sạch.
Đối mặt cường giả cấp phủ chủ, còn lọt vào trong lĩnh vực của đối phương, như thế còn có cơ hội lật ngược tình thế hay sao?
Băng Liên bà bà cũng há to miệng, sắc mặt xanh mét.
Không phải lầu các hư không, là cấp phủ chủ chân chính.
- Ha ha. ngại quá, ta lại một lần tiến nhầm vào cảnh giới giả dối lầu các hư không.
Trương Hằng bỡn cợt nói.
Hai người bên dưới sắc mặt khó coi hết sức, vô cùng hối hận.
Lầu các hư không? Đúng là chuyện ma quỷ!
Đột nhiên, Băng Liên bà bà hận chết Dạ hộ pháp mới đó bình luận Trương Hằng là cảnh giới giả lầu các hư không.
- Trước tiên giải quyết con tép nhỏ này.
Ánh mắt Trương Hằng tập trung vào người Lâm Vũ. Phá Không Kiếm trong tay chém ra như sấm sét.
Xẹt Vũ....
Một đạo hồ quang màu bạc chớp mắt đánh tới Lâm Vũ.
Ầm!
Một cỗ lực chấn áp vô thượng đánh thẳng vào linh hồn cùng thân thể Lâm Vũ. dù cho hắn vận hết pháp lực toàn thân thậm chí tế ra Linh bảo phòng ngự, cũng không thể ngăn cản.
Băng Liên bà bà kinh hô:
- Cẩn thận!
Trương Hằng ra tay quá nhanh bà ta căn bản không kịp trợ giúp.
Phốc xẹt!
Chí Cường Nhất Kiếm trực tiếp miễu sát đại tu sĩ cấp chuẩn phủ chủ.
Trương Hằng chém ra một kiếm này, cũng sững sờ. có chút bất ngờ.
Nhớ ngày đó, hắn đối phó cấp chuẩn phủ chủ Cực Băng Hùng Vương cũng không thoải mái như vậy.
Một kiếm này hắn chỉ mới phát uy ba phần uy lực. thế nhưng trực tiếp miễu sát một gã cường giả chuẩn phủ chủ.
Dưới Phủ chủ, đều là con kiến.
Khi Trương Hằng có được lực lượng cấp phủ chủ, càng cảm nhận sâu sắc hàm nghĩa lời này.
"Xem ra ở Cửu U hải vực có thể chém giết Ma Xà phủ chủ. thật có thành phần may mắn..."
Trương Hằng khẽ thở dài một tiếng, lại đặt ánh mắt lên người Băng Liên bà bà.
- Chúng ta đánh một trận quyết đấu công bình. Trương mỗ không cần hiệu quả của lĩnh vực không gian, nếu ngươi ở trên tay ta có thể chống đỡ được thời gian tàn nén nhang, chẳng những Trương mỗ sẽ thả ngươi ra, thậm chí còn tặng cho ngươi vẫn Đống Bạch Tinh.
Trong lòng Trương Hằng sinh ra một kế. liền nói với Băng Liên bà bà.
- Lời này là thật?
Băng Liên bà bà thần sắc vui vẻ. nhưng trong lòng lại có cảm giác bị người tính kế.