Chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt. Huyễn Lam lão tổ đã bị một kiếm của Ninh Tuyết Dung xuyên qua yết hầu. Biến hóa như thế khiến hai đại yêu thú kin hãi.
Đây là loại ngự kiếm thuật thần kỳ nào chứ?
Công kích sắc bén, vô tung vô ảnh, nhanh như tia chớp mà lại phiêu dật xuất trần như thế.
Đây vẫn là kiếm thuật của nhân gian sao?
Trong đầu Trương Hằng đột nhiên hiện lên một ý niệm:
- Tuyết Dung đi một chuyến lên thượng giới, lại ở cùng Vũ Vô Cực lâu như vậy...
Không thể nghi ngờ gì nữa, đi tới thượng giới không phải đơn giản như vậy, tác dụng không chỉ có thể hiện ở mặt tu vi tăng lên.
Có thể đi tới thượng giới tất nhiên sẽ có cơ hội tập luyện pháp thuật tiên gia.
Trong nháy mắt khí một kiếm của Ninh Tuyết Dung đâm thủng cổ họng Huyễn Lam lão tổ. công kích của Trương Hằng cũng phát ra.
Hắn không sử dụng pháp bảo gì, nhanh như chớp đánh một quyền về phía Tử Hoàng.
Tử Hoàng cười lạnh, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay cắt phá hư không chém tới. Vút một cái. một tia sáng màu tím đã xé tan hư không, công kích tới Trương Hằng ở một góc độ rất xảo quyệt.
Trương Hằng không né tránh mà trong chớp mắt khi đánh ra một quyền này. hai luồng lực lượng linh hồn dung hợp làm một thể.
Ầm!
Một quyền giản dị tự nhiên này bộc phát ra lực lượng giống như núi cao. lập tức đánh nát khoảng không giữa hắn và Từ Hoàng.
Đồng thời vào lúc này, một làn sóng gợn không gian nhanh chóng lao về phía Tử Hoàng.
Tử Hoàng chấn động, cảm thấy toàn thân giá lạnh.
- Thực lực của Trương Hằng này... Từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy. Một quyền này có thể tiếp được công kích của Thông linh Pháp bảo thượng phẩm của ta, thậm chí còn sinh ra sóng gợn không gian!
Tử Hoàng lập tức có loại ảo giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.
Chờ đợi hắn chính là giày Vò và tra tấn vô tận!
Đột nhiên cắn răng một cái. tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay Tử Hoàng ong một tiếng, phát ra hào quang ngập trời. Một vòng sóng gợn màu tím tuôn ra, khiến sóng không gian bình tĩnh lại.
Lập tức bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một vòng bảo hộ màu vàng đất, màu sắc rất đậm. vô cùng thực chất khiến người cảm thấy có cảm giác chắc chắn không thể phá vỡ.
- Á! _.
Đúng lúc này thì Huyễn Lam lão tổ vừa bị một kiếm xuyên qua yết hầu đột nhiên phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế. trên người xuất hiện một tầng giáp băng màu lam. Một luồng hàn khí lan tràn ra khắp thiên địa.
Xoẹt xoẹt~
Hàn khí đáng sợ trong phút chốc đã khiến mấy ngàn dặm bị đóng băng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Ninh Tuyết Dung, Trương Hằng, Tử Hoàng đều bị hàn khí ảnh hưởng.
- Băng Phong Thiên Lý?
Trương Hằng nao nao. đột nhiên trên người hiện lên một tầng hỏa diễm màu trắng xanh. thoáng chốc đã khiến tầng băng bốn phía hóa thành hư vô.
Trong hàn khí này, thần thức của Trương Hằng chịu hạn chế rất lớn, lập tức triển khai Thần Linh Nhãn.
Một đôi mắt Thần Linh Nhãn lóe lên những tia sáng màu bạc khiến toàn bộ không gian bốn phía đều như nằm trong lòng bàn tay Trương Hằng.
- Vẻn vẹn chỉ là dư uy do một kiện linh bảo phòng ngự tạo thành....
Vẻ mặt Trương Hằng lộ sự hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng băng phong bốn phía là hiện tượng do Huyễn Lam lão tổ thi triển ra loại pháp thuật Băng Phong Thiên LÝ tạo thành.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện không ngờ lại do thần thông của một linh bảo trên tay đối phương tạo thành.
Đúng lúc này thì Ninh Tuyết Dung ở cách đó không xa lại phát ra một tiếng kêu khẽ. Một đạo kiếm khí màu trắng hoa mỹ giống như cầu vồng xẹt qua phía chân trời.
Răng rắc!
Toàn bộ khu vực đóng băng mấy ngàn dặm đều bị nàng phá tan.
Ầm ầm ầm!
Tầng băng bị phá tan, nước biển trở lên nhộn nhạo bất an.
Công kích của Ninh Tuyết Dung vẫn phiêu dật như cũ, nhẹ nhàng đánh tan thần uy mênh mông của Huyễn Lam lão tổ.
Giờ phút này trong nhị yêu, bất kể là Huyễn Lam lão tổ Độ Kiếp Kỳ hay là Tử Hoàng cấp phủ chủ đều xuất ra linh bảo phòng ngự.
Trên người Tử Hoàng có một tầng ánh sáng màu vàng đất bao phủ. Không biết linh bảo phòng ngự này có hình thái thế này nhưng từ thanh thế mà thấy thì ít nhất cũng phải là một kiện Linh bảo thượng phẩm.
Băng giáp bên ngoài thân thể của Huyễn Lam lão tổ lại càng không cần phải nói tỏa ra thanh thế mênh mông tới kinh thiên.
Trương Hằng đoán đây là một kiện linh bảo phòng ngự cực phẩm...
Vừa mới giao chiến Trương Hằng đã chiếm ưu thế tuyệt đối bức bách nhị yêu phải đưa ra linh bảo phòng ngự áp rương.
Giá trị của linh bảo phòng ngự cực phẩm không phải là bình thường, chỉ một kiện cùng hiếm thấy trong giới này.
Nhân vật cấp phủ chủ bình thường đều rất khó có được một kiện linh bảo phòng ngự thượng phẩm, Một khi có được pháp bảo phòng ngự này thì trong những người đồng cấp. gần như không ai có thể tạo thành tổn thương chân chính của họ.
Dị bảo phòng ngự trong tay Tử Hoàng chính là được Uyên Hồng bệ hạ tặng cho, bù lại việc ngày đó.
- Tuyết Dung, ngươi có lòng tin đánh tan được phòng ngự của hắn không?
Trương Hằng cười nhạt, bàn tay nắm chặt. Phá Không Kiếm sau khi thăng cấp xuất hiện trong tay hắn.
Phi kiếm trong suốt màu bạc. lưỡi kiếm mỏng tới cực điểm, gần như mờ nhạt, hàn khí tỏa ra xuyên thấu tận vào xương cốt.
Kiếm này vừa xuất hiện liền reo lên một tiếng kêu thanh thúy. khiến thiên địa nhộn nhạo. Áp lực vô hình làm cho Thông linh Pháp bảo thượng phẩm trong tay Tử Hoàng run rẩy từng đợt, giống như rất sợ hãi vậy.
- Đây... Đây là chuyện gì? Pháp bảo trong tay hắn rõ ràng chỉ là một kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm!
Tử Hoàng hoảng hốt, bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Mới chỉ có mấy tháng mà chẳng những thực lực Trương Hằng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất mà cả lợi bảo công kích cũng tăng lên một bậc.
- Đại ca xin yên tâm. Bảo kiếm trong tay Tuyết Dung là linh bảo cực phẩm trong vương giả, đủ để công phá phòng ngự của hắn!
Ninh Tuyết Dung dùng thần thức truyền âm nói với Trương Hằng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tự tin.
- Ha ha... Vậy xem ai xử lý được địch nhân trước.
Hàn quang lóe lên trong mắt Trương Hằng, chậm rãi nâng Phá Không Kiếm lên.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi. trên bề mặt Phá Không Kiếm sinh ra một tầng những sợi tơ vàng không rõ.
Từ khi ở Phàm Vân Đảo lĩnh ngộ được Chí cường nhất kiếm, trên Phá Không Kiếm của Trương Hằng xuất hiện loại dấu hiệu thứ ba này.
Đây là niêm tin vô địch chí cường tạo thành.
- phá!
Trương Hằng bước một bước lên hư không, thân thể thong thả bay về phía Tử Hoàng. Phá Không Kiếm trong tay hắn cũng chém ra nhanh như độn quang.
Thong thả, đây là một loại thong thả tới cực hạn, giống như một cảnh phim quay chậm.
Một kiếm trong thong thả như vậy dường như một gã phàm nhân bình thường cũng có thể dễ dàng tránh được.
Nhưng trong mắt Tử Hoàng, cả người Trương Hằng di chuyển thong thả như vậy lại từ từ lớn lên.
Thân thể hắn lớn dần cao dần, cuối cùng biến thành cao lớn hùng vĩ, giống như thần linh thái cổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Một thân thể nhân loại ở trong thần niệm của Tử Hoàng lại phát sinh, biến hóa khó tin như vậy.
Đây là biểu hiện của ảo cảnh, là do Tử Hoàng tự huyễn hoặc mình chăng?
Trong một kiếm chậm rãi của Trương Hằng, Ninh Tuyết Dung và Huyễn Lam lão tổ đã giao chiến tới mười mấy hiệp, dư chấn pháp thuật đầy trời nhộn nhạo khắp bốn phía.
Sóng xung kích cường đại ngẫu nhiên còn tạo thành vài tia gợn sóng lan tới Trương Hằng và Tử Hoàng.
Ong-
Trên người Tử Hoàng có một kiện linh bảo phòng ngự cường đại. hoàn toàn đối kháng đuợc với dư lực của công kích này.
Còn về phía Trương Hằng...
Hắn chìm trong một loại ý cảnh không biết tên. một kiếm chậm như sên từ từ tới gần Tử Hoàng, giống như cần trăm năm, Thậm chí vạn năm cũng không tới được.
Khi những dư lực của công kích thổi tới quanh thân thể hắn thì một luồng lực lượng vô hình trói buộc chúng lại. không thể tiến tới. xèo xèo vài tiếng rồi không cam lòng mà tan biến.
Những người đứng xem có lẽ không thể hiểu nổi một kiếm thong thả như vậy. Tử Hoàng chẳng lẽ lại không trốn được.
Trên thực tế một kiếm này của Trương Hằng ẩn chứa không chỉ lực lượng dung hợp của hai linh hồn mà và có kiếm ý của một kiếm chí cường không gì không phá nổi.
Một kiếm này còn có một thứ đó chính là — Ý chí của Vũ Vô Cực.
Một cường giả đứng trên đỉnh của thế giới, ý chí ẩn chứa trong đó đáng sợ tới mức nào thì không ai có thể đánh giá.
Nói đơn giản là một cường giả cấp phủ chủ có uy lực tinh thần cường đại. một ý niệm trong đầu của hắn có thể giết chết một tu sĩ Hóa Thần KỲ.
Và cường giả cấp bậc như Vũ Vô Cực. thực lực của hắn đâu chỉ mạnh mẽ hơn cấp phủ chủ ngàn vạn lần chứ?
Khi thực lực mạnh tới một trinh độ nhất định thì ý chí của con người mạnh mẽ giống như thiên ý vậy!
Ý chí của Vũ Vô Cực, giết thẳng tới thượng giới!
Mặc dù hắn đã rời khỏi ba mươi sáu giới nhưng cổ ý chí này vẫn không ai có thể chống lại được.
Giờ phút này Trương Hằng vẻn vẹn chỉ dung hợp một chút xíu ý chí của Vũ Vô Cực mà thôi...
Cho nên... Một kiếm này của Trương Hằng bao gồm lực lượng linh hồn của hai phủ chủ dung hợp. hơn nữa còn có kiếm ý của Chí cường nhất kiếm không gì không phá nổi. cộng thêm ý chí vô thượng của Vũ Vô Cực.
Khi ba thứ này kết hợp thì một kiếm này tập trung vào Tử Hoàng, hắn sao có thể chạy thoát chứ?
Tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Ngay cả Tán Tiên đích thân tới. đối mặt với một kiếm này cũng không tránh được.
Chỉ cần ngươi có ý định rút lui thì sẽ bị phân thân trong phút chốc.
Giờ phút này Tử Hoàng giống như bị vây trong hầm băng, cả cơ thể cứng ngắc. lạnh như băng, linh hồn rung động bất an.
Hắn sử dụng ba kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm. với thực lực cấp phủ chủ đỉnh phong mới khó khăn chống chọi được với một kiếm chậm như sên này.
Ngày đó nhờ tới Uyên Hồng bệ hạ. nhân vật cấm kỵ của giới này đưa cho hắn hai kiện Linh bảo thượng phẩm, đều là thứ dùng để bảo mệnh. Một kiện là linh bảo phòng ngự. một kiện khác là thứ phòng ngự linh hồn cực kỳ hiếm thấy.
Nếu không thì Tử Hoàng sao có thể kiên trì được mấy nhịp thở dưới một kiếm này của Trương Hằng.
- Không phải sợ... Không phái sợ... Ta có hai kiện linh bao phòng ngự, cho dù công kích của hắn có mạnh mấy đi nữa thì cũng không có khả năng một giết đã giết được ta.
Trong lòng Tử Hoàng thẳm tự an ủi, muốn chống lại luồng ý chí vô hình kia.
Nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào thì tất cả đều uổng công.
Mặt khác, Ninh Tuyết Dung khống chế linh bảo công kích cực phẩm trong tay. thi triển ra ngự kiếm thuật và pháp thuật của tiên gia, áp chế chặt chẽ Huyễn Lam lão tổ.
Huyễn Lam lão tổ tuy rằng có được linh bảo phòng ngự cực phẩm nhưng dưới kiếm thuật phiêu dật khó lường của Ninh Tuyết Dung vẫn có thể bị nàng đánh cho bị thương.
Trong nhất thời, trận thế của song phương hiện giờ nghiêng về một bên: Phía yêu thú bị đánh cho không có khả năng trả đòn.
- Cứ thế này thì nguy mất... Thực lực của hai người này vượt xa tưởng tượng của ta. Đánh tiếp thì có lẽ chúng ta phải chết tại hải vực của nhân loại mất thôi!
Huyễn Lam lão tổ sinh ý rút lui. màu lam trên thân thể bùng lên ngập trời bức lui Ninh Tuyết Dung.
Ngay sau đó hắn vọt tới phía Tử Hoàng nhanh như chớp, hét lớn một tiếng:
- Đi!
Tử Hoàng mừng rỡ: Rốt cục có cứu tinh rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nói như sấm sét đột ngột vang lên:
- Định chạy sao? Để mạng lại đây đi!
Một kiếm xé hư không đột nhiên chuyên từ chậm cực độ tới khi gia tốc tăng lên vạn lần!
Thần thức của mấy người ở nơi này cũng chỉ nhìn thấy vẻn vẹn một đạo tàn ánh màu kim nhạt.
Trên thực tế khi bọn họ nhìn thấy điều này thì một kiếm nọ đã chấm dứt.
Chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt. Huyễn Lam lão tổ đã bị một kiếm của Ninh Tuyết Dung xuyên qua yết hầu. Biến hóa như thế khiến hai đại yêu thú kin hãi.
Đây là loại ngự kiếm thuật thần kỳ nào chứ?
Công kích sắc bén, vô tung vô ảnh, nhanh như tia chớp mà lại phiêu dật xuất trần như thế.
Đây vẫn là kiếm thuật của nhân gian sao?
Trong đầu Trương Hằng đột nhiên hiện lên một ý niệm:
- Tuyết Dung đi một chuyến lên thượng giới, lại ở cùng Vũ Vô Cực lâu như vậy...
Không thể nghi ngờ gì nữa, đi tới thượng giới không phải đơn giản như vậy, tác dụng không chỉ có thể hiện ở mặt tu vi tăng lên.
Có thể đi tới thượng giới tất nhiên sẽ có cơ hội tập luyện pháp thuật tiên gia.
Trong nháy mắt khí một kiếm của Ninh Tuyết Dung đâm thủng cổ họng Huyễn Lam lão tổ. công kích của Trương Hằng cũng phát ra.
Hắn không sử dụng pháp bảo gì, nhanh như chớp đánh một quyền về phía Tử Hoàng.
Tử Hoàng cười lạnh, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay cắt phá hư không chém tới. Vút một cái. một tia sáng màu tím đã xé tan hư không, công kích tới Trương Hằng ở một góc độ rất xảo quyệt.
Trương Hằng không né tránh mà trong chớp mắt khi đánh ra một quyền này. hai luồng lực lượng linh hồn dung hợp làm một thể.
Ầm!
Một quyền giản dị tự nhiên này bộc phát ra lực lượng giống như núi cao. lập tức đánh nát khoảng không giữa hắn và Từ Hoàng.
Đồng thời vào lúc này, một làn sóng gợn không gian nhanh chóng lao về phía Tử Hoàng.
Tử Hoàng chấn động, cảm thấy toàn thân giá lạnh.
- Thực lực của Trương Hằng này... Từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy. Một quyền này có thể tiếp được công kích của Thông linh Pháp bảo thượng phẩm của ta, thậm chí còn sinh ra sóng gợn không gian!
Tử Hoàng lập tức có loại ảo giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.
Chờ đợi hắn chính là giày Vò và tra tấn vô tận!
Đột nhiên cắn răng một cái. tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay Tử Hoàng ong một tiếng, phát ra hào quang ngập trời. Một vòng sóng gợn màu tím tuôn ra, khiến sóng không gian bình tĩnh lại.
Lập tức bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một vòng bảo hộ màu vàng đất, màu sắc rất đậm. vô cùng thực chất khiến người cảm thấy có cảm giác chắc chắn không thể phá vỡ.
- Á! _.
Đúng lúc này thì Huyễn Lam lão tổ vừa bị một kiếm xuyên qua yết hầu đột nhiên phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế. trên người xuất hiện một tầng giáp băng màu lam. Một luồng hàn khí lan tràn ra khắp thiên địa.
Xoẹt xoẹt~
Hàn khí đáng sợ trong phút chốc đã khiến mấy ngàn dặm bị đóng băng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Ninh Tuyết Dung, Trương Hằng, Tử Hoàng đều bị hàn khí ảnh hưởng.
- Băng Phong Thiên Lý?
Trương Hằng nao nao. đột nhiên trên người hiện lên một tầng hỏa diễm màu trắng xanh. thoáng chốc đã khiến tầng băng bốn phía hóa thành hư vô.
Trong hàn khí này, thần thức của Trương Hằng chịu hạn chế rất lớn, lập tức triển khai Thần Linh Nhãn.
Một đôi mắt Thần Linh Nhãn lóe lên những tia sáng màu bạc khiến toàn bộ không gian bốn phía đều như nằm trong lòng bàn tay Trương Hằng.
- Vẻn vẹn chỉ là dư uy do một kiện linh bảo phòng ngự tạo thành....
Vẻ mặt Trương Hằng lộ sự hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng băng phong bốn phía là hiện tượng do Huyễn Lam lão tổ thi triển ra loại pháp thuật Băng Phong Thiên LÝ tạo thành.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện không ngờ lại do thần thông của một linh bảo trên tay đối phương tạo thành.
Đúng lúc này thì Ninh Tuyết Dung ở cách đó không xa lại phát ra một tiếng kêu khẽ. Một đạo kiếm khí màu trắng hoa mỹ giống như cầu vồng xẹt qua phía chân trời.
Răng rắc!
Toàn bộ khu vực đóng băng mấy ngàn dặm đều bị nàng phá tan.
Ầm ầm ầm!
Tầng băng bị phá tan, nước biển trở lên nhộn nhạo bất an.
Công kích của Ninh Tuyết Dung vẫn phiêu dật như cũ, nhẹ nhàng đánh tan thần uy mênh mông của Huyễn Lam lão tổ.
Giờ phút này trong nhị yêu, bất kể là Huyễn Lam lão tổ Độ Kiếp Kỳ hay là Tử Hoàng cấp phủ chủ đều xuất ra linh bảo phòng ngự.
Trên người Tử Hoàng có một tầng ánh sáng màu vàng đất bao phủ. Không biết linh bảo phòng ngự này có hình thái thế này nhưng từ thanh thế mà thấy thì ít nhất cũng phải là một kiện Linh bảo thượng phẩm.
Băng giáp bên ngoài thân thể của Huyễn Lam lão tổ lại càng không cần phải nói tỏa ra thanh thế mênh mông tới kinh thiên.
Trương Hằng đoán đây là một kiện linh bảo phòng ngự cực phẩm...
Vừa mới giao chiến Trương Hằng đã chiếm ưu thế tuyệt đối bức bách nhị yêu phải đưa ra linh bảo phòng ngự áp rương.
Giá trị của linh bảo phòng ngự cực phẩm không phải là bình thường, chỉ một kiện cùng hiếm thấy trong giới này.
Nhân vật cấp phủ chủ bình thường đều rất khó có được một kiện linh bảo phòng ngự thượng phẩm, Một khi có được pháp bảo phòng ngự này thì trong những người đồng cấp. gần như không ai có thể tạo thành tổn thương chân chính của họ.
Dị bảo phòng ngự trong tay Tử Hoàng chính là được Uyên Hồng bệ hạ tặng cho, bù lại việc ngày đó.
- Tuyết Dung, ngươi có lòng tin đánh tan được phòng ngự của hắn không?
Trương Hằng cười nhạt, bàn tay nắm chặt. Phá Không Kiếm sau khi thăng cấp xuất hiện trong tay hắn.
Phi kiếm trong suốt màu bạc. lưỡi kiếm mỏng tới cực điểm, gần như mờ nhạt, hàn khí tỏa ra xuyên thấu tận vào xương cốt.
Kiếm này vừa xuất hiện liền reo lên một tiếng kêu thanh thúy. khiến thiên địa nhộn nhạo. Áp lực vô hình làm cho Thông linh Pháp bảo thượng phẩm trong tay Tử Hoàng run rẩy từng đợt, giống như rất sợ hãi vậy.
- Đây... Đây là chuyện gì? Pháp bảo trong tay hắn rõ ràng chỉ là một kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm!
Tử Hoàng hoảng hốt, bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Mới chỉ có mấy tháng mà chẳng những thực lực Trương Hằng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất mà cả lợi bảo công kích cũng tăng lên một bậc.
- Đại ca xin yên tâm. Bảo kiếm trong tay Tuyết Dung là linh bảo cực phẩm trong vương giả, đủ để công phá phòng ngự của hắn!
Ninh Tuyết Dung dùng thần thức truyền âm nói với Trương Hằng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tự tin.
- Ha ha... Vậy xem ai xử lý được địch nhân trước.
Hàn quang lóe lên trong mắt Trương Hằng, chậm rãi nâng Phá Không Kiếm lên.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi. trên bề mặt Phá Không Kiếm sinh ra một tầng những sợi tơ vàng không rõ.
Từ khi ở Phàm Vân Đảo lĩnh ngộ được Chí cường nhất kiếm, trên Phá Không Kiếm của Trương Hằng xuất hiện loại dấu hiệu thứ ba này.
Đây là niêm tin vô địch chí cường tạo thành.
- phá!
Trương Hằng bước một bước lên hư không, thân thể thong thả bay về phía Tử Hoàng. Phá Không Kiếm trong tay hắn cũng chém ra nhanh như độn quang.
Thong thả, đây là một loại thong thả tới cực hạn, giống như một cảnh phim quay chậm.
Một kiếm trong thong thả như vậy dường như một gã phàm nhân bình thường cũng có thể dễ dàng tránh được.
Nhưng trong mắt Tử Hoàng, cả người Trương Hằng di chuyển thong thả như vậy lại từ từ lớn lên.
Thân thể hắn lớn dần cao dần, cuối cùng biến thành cao lớn hùng vĩ, giống như thần linh thái cổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một thân thể nhân loại ở trong thần niệm của Tử Hoàng lại phát sinh, biến hóa khó tin như vậy.
Đây là biểu hiện của ảo cảnh, là do Tử Hoàng tự huyễn hoặc mình chăng?
Trong một kiếm chậm rãi của Trương Hằng, Ninh Tuyết Dung và Huyễn Lam lão tổ đã giao chiến tới mười mấy hiệp, dư chấn pháp thuật đầy trời nhộn nhạo khắp bốn phía.
Sóng xung kích cường đại ngẫu nhiên còn tạo thành vài tia gợn sóng lan tới Trương Hằng và Tử Hoàng.
Ong-
Trên người Tử Hoàng có một kiện linh bảo phòng ngự cường đại. hoàn toàn đối kháng đuợc với dư lực của công kích này.
Còn về phía Trương Hằng...
Hắn chìm trong một loại ý cảnh không biết tên. một kiếm chậm như sên từ từ tới gần Tử Hoàng, giống như cần trăm năm, Thậm chí vạn năm cũng không tới được.
Khi những dư lực của công kích thổi tới quanh thân thể hắn thì một luồng lực lượng vô hình trói buộc chúng lại. không thể tiến tới. xèo xèo vài tiếng rồi không cam lòng mà tan biến.
Những người đứng xem có lẽ không thể hiểu nổi một kiếm thong thả như vậy. Tử Hoàng chẳng lẽ lại không trốn được.
Trên thực tế một kiếm này của Trương Hằng ẩn chứa không chỉ lực lượng dung hợp của hai linh hồn mà và có kiếm ý của một kiếm chí cường không gì không phá nổi.
Một kiếm này còn có một thứ đó chính là — Ý chí của Vũ Vô Cực.
Một cường giả đứng trên đỉnh của thế giới, ý chí ẩn chứa trong đó đáng sợ tới mức nào thì không ai có thể đánh giá.
Nói đơn giản là một cường giả cấp phủ chủ có uy lực tinh thần cường đại. một ý niệm trong đầu của hắn có thể giết chết một tu sĩ Hóa Thần KỲ.
Và cường giả cấp bậc như Vũ Vô Cực. thực lực của hắn đâu chỉ mạnh mẽ hơn cấp phủ chủ ngàn vạn lần chứ?
Khi thực lực mạnh tới một trinh độ nhất định thì ý chí của con người mạnh mẽ giống như thiên ý vậy!
Ý chí của Vũ Vô Cực, giết thẳng tới thượng giới!
Mặc dù hắn đã rời khỏi ba mươi sáu giới nhưng cổ ý chí này vẫn không ai có thể chống lại được.
Giờ phút này Trương Hằng vẻn vẹn chỉ dung hợp một chút xíu ý chí của Vũ Vô Cực mà thôi...
Cho nên... Một kiếm này của Trương Hằng bao gồm lực lượng linh hồn của hai phủ chủ dung hợp. hơn nữa còn có kiếm ý của Chí cường nhất kiếm không gì không phá nổi. cộng thêm ý chí vô thượng của Vũ Vô Cực.
Khi ba thứ này kết hợp thì một kiếm này tập trung vào Tử Hoàng, hắn sao có thể chạy thoát chứ?
Tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Ngay cả Tán Tiên đích thân tới. đối mặt với một kiếm này cũng không tránh được.
Chỉ cần ngươi có ý định rút lui thì sẽ bị phân thân trong phút chốc.
Giờ phút này Tử Hoàng giống như bị vây trong hầm băng, cả cơ thể cứng ngắc. lạnh như băng, linh hồn rung động bất an.
Hắn sử dụng ba kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm. với thực lực cấp phủ chủ đỉnh phong mới khó khăn chống chọi được với một kiếm chậm như sên này.
Ngày đó nhờ tới Uyên Hồng bệ hạ. nhân vật cấm kỵ của giới này đưa cho hắn hai kiện Linh bảo thượng phẩm, đều là thứ dùng để bảo mệnh. Một kiện là linh bảo phòng ngự. một kiện khác là thứ phòng ngự linh hồn cực kỳ hiếm thấy.
Nếu không thì Tử Hoàng sao có thể kiên trì được mấy nhịp thở dưới một kiếm này của Trương Hằng.
- Không phải sợ... Không phái sợ... Ta có hai kiện linh bao phòng ngự, cho dù công kích của hắn có mạnh mấy đi nữa thì cũng không có khả năng một giết đã giết được ta.
Trong lòng Tử Hoàng thẳm tự an ủi, muốn chống lại luồng ý chí vô hình kia.
Nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào thì tất cả đều uổng công.
Mặt khác, Ninh Tuyết Dung khống chế linh bảo công kích cực phẩm trong tay. thi triển ra ngự kiếm thuật và pháp thuật của tiên gia, áp chế chặt chẽ Huyễn Lam lão tổ.
Huyễn Lam lão tổ tuy rằng có được linh bảo phòng ngự cực phẩm nhưng dưới kiếm thuật phiêu dật khó lường của Ninh Tuyết Dung vẫn có thể bị nàng đánh cho bị thương.
Trong nhất thời, trận thế của song phương hiện giờ nghiêng về một bên: Phía yêu thú bị đánh cho không có khả năng trả đòn.
- Cứ thế này thì nguy mất... Thực lực của hai người này vượt xa tưởng tượng của ta. Đánh tiếp thì có lẽ chúng ta phải chết tại hải vực của nhân loại mất thôi!
Huyễn Lam lão tổ sinh ý rút lui. màu lam trên thân thể bùng lên ngập trời bức lui Ninh Tuyết Dung.
Ngay sau đó hắn vọt tới phía Tử Hoàng nhanh như chớp, hét lớn một tiếng:
- Đi!
Tử Hoàng mừng rỡ: Rốt cục có cứu tinh rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nói như sấm sét đột ngột vang lên:
- Định chạy sao? Để mạng lại đây đi!
Một kiếm xé hư không đột nhiên chuyên từ chậm cực độ tới khi gia tốc tăng lên vạn lần!
Thần thức của mấy người ở nơi này cũng chỉ nhìn thấy vẻn vẹn một đạo tàn ánh màu kim nhạt.
Trên thực tế khi bọn họ nhìn thấy điều này thì một kiếm nọ đã chấm dứt.