Trương Hằng thở phào một hơi, đột nhiên thu hồi Phá Không Kiếm. Tơ kiếm màu vàng kim vốn tồn tại lúc này biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch ra nhưng vẫn đứng ngạo nghễ giữa hư không.
Còn về đối thủ của hắn Tử Hoàng và Huyễn Lam lão tổ đang nhanh chóng chạy tới lúc này đều ngây ra tại chỗ.
Quanh thân thể của Tử Hoàng có một tầng sáng màu da cam vờn quanh. Có một điều bất đồng chỉ là một đạo kiếm quang vàng kim đang lóe lên không thôi trước ngực hắn.
Hắn trợn mắt há mồm. mặt xám như tro, nhìn Trương Hằng vô cùng tuyệt vọng, không thể tin tưởng nổi chuyện này.
Từ một kiếm chậm như sên nghịch chuyển tới tốc độ vạn dặm trong nháy mắt của một tia chớp, không ngờ vượt qua được thần thức tập trung của Tử Hoàng.
Khi hắn kịp phản ứng là lúc kiếm quang màu vàng kim đã xuyên thủng thân thể hắn kiếm khí không gì không phá nổi đã đánh tan tất cả sinh cơ của hắn.
Một kiếm này ẩn chứa lực lượng của hai cấp phủ chủ dung hợp trong Trương Hằng, còn bao gồm cả ý cảnh chí cường, cuối cùng là ý chí cường đại của Vũ Vô Cực.
Ba thứ kết hợp lại. ở trong thế giới này không ai có thể tránh nổi chỉ có thể mạnh mẽ đối kháng.
Đồng thời uy lực của một kiếm này cũng khiến người ta phải hoảng sợ tới tận cùng.
Linh bảo phòng ngự thượng phẩm của Tử Hoàng, lại có tầng phòng phòng ngự hệ thổ dày đặc giờ như bị xuyên thủng giấy.
Thậm chí ngay cả bản thân Trương Hằng cũng có một loại ảo giác là linh bảo phòng ngự thượng phẩm của đối phương dường như không có nhiều tác dụng phòng ngự.
Nói thẳng ra là có cũng như không.
Phụt!
Chỉ sau hai nhịp thở. Tử Hoàng Phun mạnh ra một ngụm máu tươi, ý đồ vận pháp lực mênh mông toàn thân để cứu mạng mình.
Xoẹt xoẹt~
Kiếm quang màu vàng kim đột nhiên nổ tung.
Ầm!
Toàn bộ thân thê tử Hoàng lập tức phân thành bốn năm mảnh.
Trong thời khắc nguy cơ vạn phần này. một Nguyên Anh sắc mặt tái nhợt dưới sự bảo hộ của tầng sáng màu vàng đất bắn ra hư không nhanh như chớp.
Trương Hằng lạnh, lùng liếc một cái. cũng không có cách nào ngăn cản nổi.
Vốn dĩ một kiếm này của hắn có thể giết chết Tử Hoàng nhưng bởi vì thời điểm cuối cùng Huyễn Lam lão tổ ra tay cứu trợ. vả lại Tử Hoàng cũng có một trọng bảo phòng ngự linh hồn, lúc này mới may mắn thoát được một mạng.
Trên tầng băng vờn quanh người của Huyễn Lam lão tổ cùng có một sợ tơ vàng phát ra rung động xoạt xoạt.
Một tầng hỏa diễm màu lam sẫm bay lên. nhanh chóng ngăn cách sợi tơ vàng quỷ dị này.
- Công kích của Trương Hằng này... Sao lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy, có thể đả thương tới Độ Kiếp hậu kỳ như ta?
Huyễn Lam lão tổ âm thầm hoảng sợ.
Tuy nhiên hắn dù sao cùng là nhân vật bán tiên tuyệt thế tại thế giới này. mặc linh bảo phòng ngự cực phẩm, lại có cả lực lượng linh hồn gấp mấy lần cấp phủ chủ. tất nhiên một kiếm của Trương Hằng không thể hủy diệt thân thể hắn.
Ầm!
Kiếm quang màu vàng nổ tung. Thân thể hắn run lên. phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt âm độc nhìn về phía Trương Hằng.
Ngay sau đó hắn không nói hai lời. bay thăng về hướng Cửu U hải vực. tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng vào lúc này trong hư không đột nhiên có một bàn tay màu xanh hiện ra bắt lấy hắn.
- Kẻ nào?
Sắc mặt Huyễn Lam lão tổ trắng bệch, thân thể giãy giụa nhưng lại không thể nhúc nhích.
- Rốt cục là kẻ nào... Lại có thể bắt được tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ như hắn?
Trương Hằng chấn động.
Đúng lúc này thì một giọng nói quen thuộc truyền tới:
- Ra tay đi.
Ninh Tuyết Dung cũng nghe được giọng nói tương tự.
- Lạc Hà đại ca!
Hai người ngạc nhiên và vui mừng vô cùng, sao còn không hiểu kế tiếp phải làm gì chứ?
- Đây là nhân vật Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ cần giết hắn thì ta có thể đoạt được chiến lợi phẩm khó có thể tưởng tượng nổi.
Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung nhìn nhau, đồng loạt tế pháp bảo ra chém tới Huyễn Lam lão tổ.
- Đừng... Huyền Long bệ hạ... Cứu ta...
Huyễn Lam lão tổ miễn cưỡng hô vài tiếng.
Vút vút!
Kiếm quang như sương trắng vào tơ kiếm màu vàng kim đánh tới người hắn như sấm sét, phát ra hai tiếng vang nhỏ.
Răng rắc!
Băng giáp màu lam bên ngoài thân thể hắn vỡ ra một vết rất nhỏ.
Bởi Lạc Hà thi triển đại thần thông ngăn cản pháp lực của Huyễn Lam lão tổ cho nên không không thể đưa pháp lực vào bên trong linh bảo phòng ngự cực phẩm. khiến hai người có thể công phá tầng phòng ngự của hắn.
Huyễn Lam lão tổ đứng đầu tứ đại Yêu Tôn của Cửu U Hải Vực sắp sửa ngã xuống như vậy!
Bản thân hắn cũng lộ vẻ tuyệt vọng, hiểu rõ người vừa bắt hắn là cao nhân tuyệt thế. tuyệt đối là nhân vật cấm kỵ trong giới này.
Tu sĩ Đại Thừa Kỳ ra tay thì chết cũng đáng.
Ông-
Đúng lúc này thì không gian bốn phía bỗng rung động. Một thân ảnh cao lớn khôi ngô chắn trước mặt Huyễn Lam lão tổ.
Ầm ầm ầm!
Những công kích cực mạnh tiếp theo của Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đều đánh lên trên thân ảnh cao tới hai trượng này.
Người này tùy ý đứng yên một chỗ như vậy. khiến người ta có một loại ảo giác là hắn cao lớn tới vô hạn.
Hắn để mặc cho công kích của hai người rơi lên người mình, chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Công kích qua đi. hắn vẫn hoàn hảo ngạo nghễ đứng đó. không hao tổn chút nào.
Người này vươn tay ra, vỗ lên người Huyễn Lam lão tổ.
Một luồng sáng lóe lên. Bàn tay màu xanh bắt Huyễn Lam lão tổ đột nhiên tiêu tán trong không trung.
- Huyền Long bệ hạ...
Huyễn Lam lão tổ gần như hư thoát, tuy nhiên khi thấy rõ người vừa cứu mình thì vẻ mặt hiện lên sự kính ngưỡng và sùng bái.
Đám người Trương Hằng cũng chấn động, ngưng mắt nhìn nam nhân cao lớn khôi ngô kia.
Huyền Long Đại Vương!!!
Một nhân vật thần thoại danh chấn cổ kim hiện ra tại hải vực của nhân loại.
- Tu sĩ Đại Thừa Kỳ. vì sao không tuân thủ ước định, vô cớ ra tay đả thương người?
Thân ảnh Huyền Long Đại Vương dần dần rõ ràng hơn. Hắn mặc áo giáp hoàng kim.
không hề có khí thế gì toát ra.
Nhưng hắn đứng nơi đó lại giống như một ngọn núi vạn trượng không thể vượt qua. mỗi một lời nói hay cử động đều ẩn chứa uy nghiêm khó có thể làm trái.
Trên người hắn có một luồng khí tức tự nhiên của người ở địa vị cao.
Nói xong câu đó, Huyền Long Đại Vương thản nhiên nhìn về phía hư không sau lưng hai người Trương Hằng.
Trong không gian sinh ra một tia dao động mờ mịt. Lạc Hà mặc nho bào hiện ra trước mặt Huyền Long Đại Vương.
- Lạc Hà đại ca.
Ninh Tuyết Dung thở phào một tiếng.
- Thì ra là tu sĩ Đại Thừa Kỳ mới thăng cấp.
Vẻ mặt Huyền Long Đại Vương không buôn không vui. bước từng bước về phía Lạc Hà.
Ầm!
Một luồng uy lực kinh thiên ập xuống đầu Lạc Hà.
Trương Hằng đứng cách đó không xa lập tức cảm nhận được một luồng khi thế mênh mông hùng hậu vô tận. cảm thấy không thể sinh ra nổi một tia lực lượng phản kháng.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung tái đi, hơi lo lắng nhìn về phía Lạc Hà. đôi mắt lộ vẻ áy náy.
Trong lòng Trương Hằng cũng thầm hổ thẹn: Hóa ra tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng không thể ra tay dễ dàng.
Trong những nhân vật cấm kỵ tất nhiên có ước định, không được can thiệp vào sự cân bằng trong giới này.
Nếu không thì một gã Tán tiên hay tu sĩ Đại Thừa KỲ là có thể quét ngang cả một giới.
Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Huyền Long Đại Vương. Lạc Hà cũng không chịu thua, thản nhiên không ngừng đi về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Huyền Long Đại Vương nói:
- Yêu này làm tổn thương tới bằng hữu của ta, Chẳng lẽ Lạc mỗ lại không để ý tới? Vừa rồi không công kích trí mạng hắn đã là khoan thứ rất lớn.
Trên khuôn mặt nho nhã của Lạc Hà hiện lên chính khí lẫm liệt.
Trên người hắn xuất hiện một luồng lực lượng tương đối dịu dàng, đẩy bật áp bức nhộn nhạo quanh thân của Huyền Long Đại Vương ra.
Phù!
Trương Hằng thở phào một hơi. Áp lực mênh mông như núi kia đã tiêu tán.
- Được rồi... Nể tình ngươi vừa mới thăng cấp lên tu sĩ Đại Thừa KỲ, việc này ta bỏ qua cho. Nhưng...
Huyền Long Đại Vương chậm rãi nâng tay lên. Đôi mắt màu vàng toát ra vẻ lạnh, lùng như băng:
- Nhưng... Ngươi phải tiếp một chưởng của ta!
Dứt lời hắn liền nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Lạc Hà.
Nếu người ngoài ở đây sẽ thấy một chưởng này vô cùng bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, dường như có rất nhiều uy lực.
Lạc Hà luôn luôn bình tĩnh lúc này cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Đối mặt với một chưởng của Huyền Long Đại Vương đánh tới. Lạc Hà cũng giơ một chưởng ra nhẹ nhàng đón đỡ.
Thoáng chốc hai bàn tay đã va chạm với nhau.
Không có tiếng động, không có tiếng nổ vang.
Chỉ là một vùng yên tĩnh.
Nhưng bên trong đáy biển sâu lại có một dòng nước ngầm vọt lên cao tận cả ngàn thước.
Linh khí thiên địa trong mấy vạn dặm trong giờ phút này giống như đọng lại vậy.
Không khí ngừng lưu động, mây đang bay bỗng như đứng yên, không hề di động chút nào.
Trương Hằng cảm thấy mình vô cùng khó thở. linh khí trong cơ thể xao động bất an, giống như sắp mất đi sự khống chế vậy.
Am!
Rất lâu sau, trong thiên địa mới phát ra tiếng chấn động.
Một cơn sóng gợn vô hình lan dọc theo khu vực này. tràn ra bốn phương tám hướng.
Trong lòng Trương Hằng chợt sững lại. Hai lực lượng linh hồn dung hợp làm một, hình thành một tầng phòng ngự tinh thần cường đại, rất nhanh tràn ra kháng cự lại lực lượng dư chấn mãnh liệt này.
Ầm ầm~
ở một tòa tiểu đảo ở trong mấy vạn dặm bị sóng gợn tản ra này hóa thành một mặt đất bằng phẳng. Mấy ngàn tu sĩ trên đảo này đều chết oan uổng toàn bộ.
Trong đó còn bao gồm một gã đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Đồng thời như vậy. một cột sóng ngầm từ đáy biển sâu đột nhiên bùng nổ, tạo ra sóng to gió lớn. phóng lên cao, đánh tan cả mây trời. Lập tức thiên địa tối sầm lại. sấm sét vang lên. mưa gió gào thét.
Một chưởng đánh tới xong. Huyền Long Đại Vương không chút sứt mẻ, đứng nguyên tại chỗ.
Thân thể Lạc Hà loạng choạng, rời khỏi vị trí hơn một trượng, khuôn mặt hiện lên nụ cười.
- Không tồi... Không tồi.
Trên mặt Huyền Long Đại Vương lộ vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt, thân thể vô hạn của Huyền Long Đại Vương biến mất.
Biến mất cùng với hắn còn có cả Huyễn Lam lão tổ.
Nhìn Huyền Long Đại Vương rời đi. trong tâm linh của Trương Hằng đột nhiên sinh ra một tia báo động.
Một cảm giác nguy cơ đột nhiên hiện lên trong lòng, không thể tan đi.
Mà ngọn nguồn của nguy cơ này chính là Huyền Long Đại Vương vừa mới rời đi.
Từ đâu tới cuối Huyền Long Đại Vương không hề nhìn Trương Hằng một cái nhưng trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi được bóng ma này.
- Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của ta là sai lầm sao...
Trong lòng Trương Hằng sinh ra cảm giác nghi hoặc nhưng cảnh giới Thần Linh Nhãn đại viên mãn tầng thứ ba của hắn đã có thể cảm ứng hung cát, ở phương diện này chưa từng xuất hiện sai lầm.
- Yêu tu này thật sự đáng sợ...
Lạc Hà thở dài một hơi. khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Lạc Hà đại ca... Ngươi bị thương sao?
Ninh Tuyết Dung kinh hô một tiếng, vẻ mặt lo lắng nói.
Trương Hằng cũng ngạc nhiên. Lạc Hà vừa rồi giao chiến lại có thể bị thương.
Đúng lúc này thì một lão đạo tiên phong đạo cốt hiện ra bên cạnh Lạc Hà, hóa ra là Âm Dương tán tiên. Hắn thở dài nói:
- Đạo hữu lại giao chiến với Huyền Long Đại Vương. Không biết yêu tu này là kẻ có lực lượng đệ nhất tại giới này. không ai có thể sánh bằng. May mắn là Lạc đạo hữu có tu vi thâm hậu, chỉ bị thương nhẹ một chút.
Trương Hằng thở phào một hơi, đột nhiên thu hồi Phá Không Kiếm. Tơ kiếm màu vàng kim vốn tồn tại lúc này biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch ra nhưng vẫn đứng ngạo nghễ giữa hư không.
Còn về đối thủ của hắn Tử Hoàng và Huyễn Lam lão tổ đang nhanh chóng chạy tới lúc này đều ngây ra tại chỗ.
Quanh thân thể của Tử Hoàng có một tầng sáng màu da cam vờn quanh. Có một điều bất đồng chỉ là một đạo kiếm quang vàng kim đang lóe lên không thôi trước ngực hắn.
Hắn trợn mắt há mồm. mặt xám như tro, nhìn Trương Hằng vô cùng tuyệt vọng, không thể tin tưởng nổi chuyện này.
Từ một kiếm chậm như sên nghịch chuyển tới tốc độ vạn dặm trong nháy mắt của một tia chớp, không ngờ vượt qua được thần thức tập trung của Tử Hoàng.
Khi hắn kịp phản ứng là lúc kiếm quang màu vàng kim đã xuyên thủng thân thể hắn kiếm khí không gì không phá nổi đã đánh tan tất cả sinh cơ của hắn.
Một kiếm này ẩn chứa lực lượng của hai cấp phủ chủ dung hợp trong Trương Hằng, còn bao gồm cả ý cảnh chí cường, cuối cùng là ý chí cường đại của Vũ Vô Cực.
Ba thứ kết hợp lại. ở trong thế giới này không ai có thể tránh nổi chỉ có thể mạnh mẽ đối kháng.
Đồng thời uy lực của một kiếm này cũng khiến người ta phải hoảng sợ tới tận cùng.
Linh bảo phòng ngự thượng phẩm của Tử Hoàng, lại có tầng phòng phòng ngự hệ thổ dày đặc giờ như bị xuyên thủng giấy.
Thậm chí ngay cả bản thân Trương Hằng cũng có một loại ảo giác là linh bảo phòng ngự thượng phẩm của đối phương dường như không có nhiều tác dụng phòng ngự.
Nói thẳng ra là có cũng như không.
Phụt!
Chỉ sau hai nhịp thở. Tử Hoàng Phun mạnh ra một ngụm máu tươi, ý đồ vận pháp lực mênh mông toàn thân để cứu mạng mình.
Xoẹt xoẹt~
Kiếm quang màu vàng kim đột nhiên nổ tung.
Ầm!
Toàn bộ thân thê tử Hoàng lập tức phân thành bốn năm mảnh.
Trong thời khắc nguy cơ vạn phần này. một Nguyên Anh sắc mặt tái nhợt dưới sự bảo hộ của tầng sáng màu vàng đất bắn ra hư không nhanh như chớp.
Trương Hằng lạnh, lùng liếc một cái. cũng không có cách nào ngăn cản nổi.
Vốn dĩ một kiếm này của hắn có thể giết chết Tử Hoàng nhưng bởi vì thời điểm cuối cùng Huyễn Lam lão tổ ra tay cứu trợ. vả lại Tử Hoàng cũng có một trọng bảo phòng ngự linh hồn, lúc này mới may mắn thoát được một mạng.
Trên tầng băng vờn quanh người của Huyễn Lam lão tổ cùng có một sợ tơ vàng phát ra rung động xoạt xoạt.
Một tầng hỏa diễm màu lam sẫm bay lên. nhanh chóng ngăn cách sợi tơ vàng quỷ dị này.
- Công kích của Trương Hằng này... Sao lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy, có thể đả thương tới Độ Kiếp hậu kỳ như ta?
Huyễn Lam lão tổ âm thầm hoảng sợ.
Tuy nhiên hắn dù sao cùng là nhân vật bán tiên tuyệt thế tại thế giới này. mặc linh bảo phòng ngự cực phẩm, lại có cả lực lượng linh hồn gấp mấy lần cấp phủ chủ. tất nhiên một kiếm của Trương Hằng không thể hủy diệt thân thể hắn.
Ầm!
Kiếm quang màu vàng nổ tung. Thân thể hắn run lên. phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt âm độc nhìn về phía Trương Hằng.
Ngay sau đó hắn không nói hai lời. bay thăng về hướng Cửu U hải vực. tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng vào lúc này trong hư không đột nhiên có một bàn tay màu xanh hiện ra bắt lấy hắn.
- Kẻ nào?
Sắc mặt Huyễn Lam lão tổ trắng bệch, thân thể giãy giụa nhưng lại không thể nhúc nhích.- Rốt cục là kẻ nào... Lại có thể bắt được tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ như hắn?
Trương Hằng chấn động.
Đúng lúc này thì một giọng nói quen thuộc truyền tới:
- Ra tay đi.
Ninh Tuyết Dung cũng nghe được giọng nói tương tự.
- Lạc Hà đại ca!
Hai người ngạc nhiên và vui mừng vô cùng, sao còn không hiểu kế tiếp phải làm gì chứ?
- Đây là nhân vật Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ cần giết hắn thì ta có thể đoạt được chiến lợi phẩm khó có thể tưởng tượng nổi.
Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung nhìn nhau, đồng loạt tế pháp bảo ra chém tới Huyễn Lam lão tổ.
- Đừng... Huyền Long bệ hạ... Cứu ta...
Huyễn Lam lão tổ miễn cưỡng hô vài tiếng.
Vút vút!
Kiếm quang như sương trắng vào tơ kiếm màu vàng kim đánh tới người hắn như sấm sét, phát ra hai tiếng vang nhỏ.
Răng rắc!
Băng giáp màu lam bên ngoài thân thể hắn vỡ ra một vết rất nhỏ.
Bởi Lạc Hà thi triển đại thần thông ngăn cản pháp lực của Huyễn Lam lão tổ cho nên không không thể đưa pháp lực vào bên trong linh bảo phòng ngự cực phẩm. khiến hai người có thể công phá tầng phòng ngự của hắn.
Huyễn Lam lão tổ đứng đầu tứ đại Yêu Tôn của Cửu U Hải Vực sắp sửa ngã xuống như vậy!
Bản thân hắn cũng lộ vẻ tuyệt vọng, hiểu rõ người vừa bắt hắn là cao nhân tuyệt thế. tuyệt đối là nhân vật cấm kỵ trong giới này. Nguồn:
Tu sĩ Đại Thừa Kỳ ra tay thì chết cũng đáng.
Ông-
Đúng lúc này thì không gian bốn phía bỗng rung động. Một thân ảnh cao lớn khôi ngô chắn trước mặt Huyễn Lam lão tổ.
Ầm ầm ầm!
Những công kích cực mạnh tiếp theo của Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đều đánh lên trên thân ảnh cao tới hai trượng này.
Người này tùy ý đứng yên một chỗ như vậy. khiến người ta có một loại ảo giác là hắn cao lớn tới vô hạn.
Hắn để mặc cho công kích của hai người rơi lên người mình, chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Công kích qua đi. hắn vẫn hoàn hảo ngạo nghễ đứng đó. không hao tổn chút nào.
Người này vươn tay ra, vỗ lên người Huyễn Lam lão tổ.
Một luồng sáng lóe lên. Bàn tay màu xanh bắt Huyễn Lam lão tổ đột nhiên tiêu tán trong không trung.
- Huyền Long bệ hạ...
Huyễn Lam lão tổ gần như hư thoát, tuy nhiên khi thấy rõ người vừa cứu mình thì vẻ mặt hiện lên sự kính ngưỡng và sùng bái.
Đám người Trương Hằng cũng chấn động, ngưng mắt nhìn nam nhân cao lớn khôi ngô kia.
Huyền Long Đại Vương!!!
Một nhân vật thần thoại danh chấn cổ kim hiện ra tại hải vực của nhân loại.
- Tu sĩ Đại Thừa Kỳ. vì sao không tuân thủ ước định, vô cớ ra tay đả thương người?
Thân ảnh Huyền Long Đại Vương dần dần rõ ràng hơn. Hắn mặc áo giáp hoàng kim.
không hề có khí thế gì toát ra.
Nhưng hắn đứng nơi đó lại giống như một ngọn núi vạn trượng không thể vượt qua. mỗi một lời nói hay cử động đều ẩn chứa uy nghiêm khó có thể làm trái.
Trên người hắn có một luồng khí tức tự nhiên của người ở địa vị cao.
Nói xong câu đó, Huyền Long Đại Vương thản nhiên nhìn về phía hư không sau lưng hai người Trương Hằng.
Trong không gian sinh ra một tia dao động mờ mịt. Lạc Hà mặc nho bào hiện ra trước mặt Huyền Long Đại Vương.
- Lạc Hà đại ca.
Ninh Tuyết Dung thở phào một tiếng.
- Thì ra là tu sĩ Đại Thừa Kỳ mới thăng cấp.
Vẻ mặt Huyền Long Đại Vương không buôn không vui. bước từng bước về phía Lạc Hà.
Ầm!
Một luồng uy lực kinh thiên ập xuống đầu Lạc Hà.
Trương Hằng đứng cách đó không xa lập tức cảm nhận được một luồng khi thế mênh mông hùng hậu vô tận. cảm thấy không thể sinh ra nổi một tia lực lượng phản kháng.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung tái đi, hơi lo lắng nhìn về phía Lạc Hà. đôi mắt lộ vẻ áy náy.
Trong lòng Trương Hằng cũng thầm hổ thẹn: Hóa ra tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng không thể ra tay dễ dàng.
Trong những nhân vật cấm kỵ tất nhiên có ước định, không được can thiệp vào sự cân bằng trong giới này.
Nếu không thì một gã Tán tiên hay tu sĩ Đại Thừa KỲ là có thể quét ngang cả một giới.
Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Huyền Long Đại Vương. Lạc Hà cũng không chịu thua, thản nhiên không ngừng đi về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Huyền Long Đại Vương nói:
- Yêu này làm tổn thương tới bằng hữu của ta, Chẳng lẽ Lạc mỗ lại không để ý tới? Vừa rồi không công kích trí mạng hắn đã là khoan thứ rất lớn.
Trên khuôn mặt nho nhã của Lạc Hà hiện lên chính khí lẫm liệt.
Trên người hắn xuất hiện một luồng lực lượng tương đối dịu dàng, đẩy bật áp bức nhộn nhạo quanh thân của Huyền Long Đại Vương ra.
Phù!
Trương Hằng thở phào một hơi. Áp lực mênh mông như núi kia đã tiêu tán.
- Được rồi... Nể tình ngươi vừa mới thăng cấp lên tu sĩ Đại Thừa KỲ, việc này ta bỏ qua cho. Nhưng...
Huyền Long Đại Vương chậm rãi nâng tay lên. Đôi mắt màu vàng toát ra vẻ lạnh, lùng như băng:
- Nhưng... Ngươi phải tiếp một chưởng của ta!
Dứt lời hắn liền nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Lạc Hà.
Nếu người ngoài ở đây sẽ thấy một chưởng này vô cùng bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, dường như có rất nhiều uy lực.
Lạc Hà luôn luôn bình tĩnh lúc này cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Đối mặt với một chưởng của Huyền Long Đại Vương đánh tới. Lạc Hà cũng giơ một chưởng ra nhẹ nhàng đón đỡ.
Thoáng chốc hai bàn tay đã va chạm với nhau.
Không có tiếng động, không có tiếng nổ vang.
Chỉ là một vùng yên tĩnh.
Nhưng bên trong đáy biển sâu lại có một dòng nước ngầm vọt lên cao tận cả ngàn thước.
Linh khí thiên địa trong mấy vạn dặm trong giờ phút này giống như đọng lại vậy.
Không khí ngừng lưu động, mây đang bay bỗng như đứng yên, không hề di động chút nào.
Trương Hằng cảm thấy mình vô cùng khó thở. linh khí trong cơ thể xao động bất an, giống như sắp mất đi sự khống chế vậy.
Am!
Rất lâu sau, trong thiên địa mới phát ra tiếng chấn động.
Một cơn sóng gợn vô hình lan dọc theo khu vực này. tràn ra bốn phương tám hướng.
Trong lòng Trương Hằng chợt sững lại. Hai lực lượng linh hồn dung hợp làm một, hình thành một tầng phòng ngự tinh thần cường đại, rất nhanh tràn ra kháng cự lại lực lượng dư chấn mãnh liệt này.
Ầm ầm~
ở một tòa tiểu đảo ở trong mấy vạn dặm bị sóng gợn tản ra này hóa thành một mặt đất bằng phẳng. Mấy ngàn tu sĩ trên đảo này đều chết oan uổng toàn bộ.
Trong đó còn bao gồm một gã đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Đồng thời như vậy. một cột sóng ngầm từ đáy biển sâu đột nhiên bùng nổ, tạo ra sóng to gió lớn. phóng lên cao, đánh tan cả mây trời. Lập tức thiên địa tối sầm lại. sấm sét vang lên. mưa gió gào thét.
Một chưởng đánh tới xong. Huyền Long Đại Vương không chút sứt mẻ, đứng nguyên tại chỗ.
Thân thể Lạc Hà loạng choạng, rời khỏi vị trí hơn một trượng, khuôn mặt hiện lên nụ cười.
- Không tồi... Không tồi.
Trên mặt Huyền Long Đại Vương lộ vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt, thân thể vô hạn của Huyền Long Đại Vương biến mất.
Biến mất cùng với hắn còn có cả Huyễn Lam lão tổ.
Nhìn Huyền Long Đại Vương rời đi. trong tâm linh của Trương Hằng đột nhiên sinh ra một tia báo động.
Một cảm giác nguy cơ đột nhiên hiện lên trong lòng, không thể tan đi.
Mà ngọn nguồn của nguy cơ này chính là Huyền Long Đại Vương vừa mới rời đi.
Từ đâu tới cuối Huyền Long Đại Vương không hề nhìn Trương Hằng một cái nhưng trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi được bóng ma này.
- Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của ta là sai lầm sao...
Trong lòng Trương Hằng sinh ra cảm giác nghi hoặc nhưng cảnh giới Thần Linh Nhãn đại viên mãn tầng thứ ba của hắn đã có thể cảm ứng hung cát, ở phương diện này chưa từng xuất hiện sai lầm.
- Yêu tu này thật sự đáng sợ...
Lạc Hà thở dài một hơi. khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Lạc Hà đại ca... Ngươi bị thương sao?
Ninh Tuyết Dung kinh hô một tiếng, vẻ mặt lo lắng nói.
Trương Hằng cũng ngạc nhiên. Lạc Hà vừa rồi giao chiến lại có thể bị thương.
Đúng lúc này thì một lão đạo tiên phong đạo cốt hiện ra bên cạnh Lạc Hà, hóa ra là Âm Dương tán tiên. Hắn thở dài nói:
- Đạo hữu lại giao chiến với Huyền Long Đại Vương. Không biết yêu tu này là kẻ có lực lượng đệ nhất tại giới này. không ai có thể sánh bằng. May mắn là Lạc đạo hữu có tu vi thâm hậu, chỉ bị thương nhẹ một chút.