Ngay cả bọn người Lạc Hà, cổ Thương bên trận doanh Trương Hằng cũng ngẩn người, không rõ hắn đang có chủ ý gì.
Trên đời nào có chuyện tốt như thế, trợ giúp không điều kiện cho đối thủ thu hoạch kỳ bảo hiếm thấy.
- Trương Hằng. ngươi có ý gì?
Ánh mắt Âm Dương Tán Tiên chợt ngưng, khẽ phất tay với Linh Hư Tán Tiên.
Vù vù!
Hai đại Tán tiên lập tức thoát ly chiến trường, có vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trương Hằng. không dám trực tiếp bỏ qua đối phương như trước.
Vù!
Cự xà vày đen kia bị hai đại nhân vật cấm kỵ liên thủ công kích thời gian dài như vậy. cuối cùng có được thời gian thở dốc. đôi mắt rắn âm lãnh bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy người nơi này.
Một cái, hai cái. ba cái... năm cái.
Tổng cộng có đến năm vị nhân vật đỉnh phong giới này hiện thân.
Đáy lòng cự xà vảy đen sinh ra một tia hoảng sợ.
Đối mặt hai đại nhân vật Tán tiên công kích, nó chưa chắc có thể kiên trì lâu lắm, hiện giờ lại thêm ba tu sĩ cùng cấp.
Dưới tình huống này. đừng nói bảo hộ Thiên Hương Quả, có giữ được mạng hay không cũng là vấn đề.
Đặc biệt là khi nó chạm đến ánh mắt thâm thúy vô cùng của Trương Hằng, lập tức thừa nhận một cỗ ý chí tinh thần bao trùm trên hết hạ giới.
Áp lực cùng nguy cơ vô hình nảy sinh trong lòng cự xà vảy đen kia, tựa như bóng ma không xóa đi được.
Tuy rằng đối phương không phóng ra uy áp tinh thần gì. nhưng vô tình cố ý nhìn qua, vô tình làm cho nó có một loại ảo giác cận kề cái chết.
Tu sĩ nhân loại kia thật đáng sợ!
Cự xà vảy đen kia cảm thụ chân thật, phân tích tình cảnh hai phía nói chuyện: Trương Hằng là kẻ mạnh nhất trong những kẻ địch đến từ bên ngoài này. từ thái độ của hai đại Tán tiên đối với Trương Hằng cũng có thể nhìn ra được một chút.
- Chúng ta đều là tu sĩ Chu Vương Triều, thấy hai vị gặp phải xà yêu này. Trương mỗ há có thể ngồi yên không để Ý. Hiện giờ ra chút sức trợ giúp hai vị đạo hữu chém giết nó, không chủ động đòi thù lao.
Trương Hằng băng quơ nói. nhẹ nhàng khoát tay. Tiên bảo Phong Lôi Phiến bỗng nhiên xuất hiện, lực Phong Lôi mạnh mẽ bắt đầu khởi động trong phạm vi ngàn dặm. khí tức áp lực ập tới.
Tiên bảo!
Vừa ra tay đã là Tiên bảo!
Hai đại Tán tiên Tam Tiên Đảo. thần sắc liền trở nên ngưng trọng.
Dù là những nhân vật cấp Tán tiên. Tiên bảo trong tay thường khó mà lấy ra sử dụng. Nhưng Trương Hằng thì khác, trong tay hắn có ba kiện Tiên bảo. Phong Lôi Phiến chỉ xếp hạng cuối cùng.
Hai đại Tiên bảo khác, Vân Thiên Tiên Hồ chỉ thể hiện ra thần thông phụ trợ một lần Phá Không Kiếm thậm chí chỉ lấy ra một hai lần nhìn bề ngoài, khó mà đánh giá uy lực chân chính.
Xùy xùy!
Trương Hằng nhẹ nhàng phất tay. Phong Lôi Phiến xẹt qua mấy đạo tàn ảnh trong hư không, trước người liền sinh ra mấy chục khe rách không gian rất nhỏ. khí yên diệt khủng bố chợt lóe qua không khí.
ở trong tay Trương Hằng, Phong Lôi Phiến chỉ hơi truyền một chút pháp lực, liền thoải mái xé rách không gian gần đó.
Cự xà vảy đen kia thấy cảnh này. mắt rắn chợt co rụt, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
- Trương Hằng, có ngươi trợ giúp, chém giết con rắn vảy đen này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng ngươi cẩn phải giữ lời đã nói. giết nó xong, quyền phân phối Thiên Hương Quả kia sẽ do Tam Tiên Đảo ta định đoạt, đến lúc đó chúng ta chia cho ngươi một trái cũng không thành vấn đề.
Âm Dương Tán Tiên trầm ngâm nói.
Hắn cũng lõi đời, cũng không làm chuyện quá tuyệt tình, nếu Trương Hằng thiệt tình trợ giúp thì chia cho hắn một quá Thiên Hương Quả cũng không sao.
- Một trái?
Ánh mắt Trương Hằng thoáng nhìn qua trái cây màu tím kỳ dị kia. Nguồn truyện:
Ánh mắt đảo qua, phát hiện trên đó có bốn trái Thiên Hương Quả.
Trương Hằng vừa định nói, cự xà vảy đen kia đột nhiên lên tiếng:
- Đợi đã!
Tiếng nói trầm thấp của nó mang theo một ít bất đắc dĩ. làm cho mấy tu sĩ Chu Vương Triều đều ngừng lại.
- Ha ha. vị xà đại ca này. có gì muốn nói sao?
Khóe miệng Trương Hằng trồi lên ý của thực hiện được âm mưu.
Hai đại Tán tiên Tam Tiên Đảo liền cảm thấy không ổn.
- Ngài có thể gọi ta là Hắc Lân.
Cự xà vảy đen nói với Trương Hằng, trong giọng nói mang theo vẻ lấy lòng.
- ừm, Hắc Lân, ta gọi Trương Hằng, tu sĩ Chu Vương Triều.
Trương Hằng đơn giản nói, lại chỉ vào ba người Lạc Hà. giới thiệu:
- Ba vị này là đồng đạo với ta.
- Vị Trương đạo hữu này. thực lực của ngài nhất định vượt xa cường giả cấm kỵ thông thường, cho nên ta mới tìm ngài thương lượng quyền phân phối Thiên Hương Quả kia.
Thân rắn khổng lồ của Hắc Lân xoay chuyển hào quang màu đen, thoáng chốc hóa thành một nam tử mình trần, trên mặt có những đường hoa văn rắn. hào quang trong ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước, mà trở nên nhu hòa hơn.
- Ồ?
Trương Hằng cười càng sáng lạn, nhìn yêu tu Đại Thừa Kỳ này, thản nhiên nói:
- Không biết Hắc Lân đạo hữu tính phân phối bốn quả Thiên Hương Quả kia như thế nào?
- Hai bên chúng ta chia đều năm năm. về phần hai kẻ vừa bức ép ta. vốn không có phần.
Trong ánh mắt Hắc Lân nhìn về phía hai đại Tán tiên, hiện lên một tia sát khí cùng oán hận.
Trong chiến đấu vừa rồi, tuy rằng hắn không bị thương nặng, nhưng bị thương da thịt là không tránh được, điều này đối với nhân vật cấp Boss ở tầng ngoài động phủ như nó là một loại nhục nhã.
- ừ. điều kiện của ngươi tốt hơn một trái Thiên Hương Quả của hai người kia.
Trương Hằng khẽ gật đầu, chuyển mắt, rơi vào người hai đại Tán tiên kia, cười hì hì nói:
- Hai vị đạo hữu. ngại quá, Trương mỗ quyết định hợp tác cùng Hắc Lân đạo hữu này tốt hơn. Các vị không cần đánh chủ ý tới Thiên Hương Quả này, nếu không đừng trách chúng ta liên thủ diệt các người.
- Trương Hằng... Ngươi lại dám hợp tác cùng yêu tu động phủ này đối phó tu sĩ Chu Vương Triều chúng ta.
Vẻ mặt Linh Hư Tán Tiên hiện lên một tia tức giận, chỉ ngón tay trắng nhỏ dài vào trong hư không.
Oong!
Hào quang màu xanh chói lóa lóe lên, hiện ra một chiếc phi kiếm màu xanh nhạt, một cỗ tiên linh khí đè ép tới.
Hiển nhiên đó là một món Tiên bảo.
Lại là Tiên bảo!
Hắc Lân lộ ra tia dị sắc, lúc này mới tỉnh ngộ vừa rồi hai đại Tán tiên đấu với mình, không hề liều mạng.
- Ha ha? Ngươi muốn đánh với ta?
Trương Hằng cười cười. Phong Lôi Phiến trong tay xẹt xẹt rung động, lôi quang màu tím cùng gió lốc màu xanh mênh mông ngưng tụ trên đó.
- Ngừng tay!
Âm Dương Tán Tiên khẽ quát một tiếng, chắn trước mặt Linh Hư Tán Tiên, cũng thần niệm truyền âm nói:
"Linh Hư! Ngươi bình tĩnh lại. Nghê Thường đạo hữu không có ở đây. hai ta chiến đấu với mấy người Trương Hằng. căn bản không có cơ hội thắng."
Linh Hư Tán Tiên hơi thở hơi dồn dập. nghe Âm Dương Tán Tiên khuyên giải, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Hô!
Hắn hít sâu một hơi. thần niệm truyền âm nói với Âm Dương Tán Tiên:
"Thật có lỗi, vừa rồi ta quá xúc động, chỉ là không nhìn được bộ dạng Trương Hằng ăn chắc chúng ta."
"Ngươi thanh tỉnh là tốt rồi. không phải Nghê Thường đạo hữu đã nói với chúng ta rồi hay sao. Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương đều không thể trêu chọc."
Âm Dương Tán Tiên gật đầu nói.
- Trương Hằng, không bằng thế này. ngươi liên thủ cùng hai người chúng ta, cùng chém giết xà yêu này. bốn trái Thiên Hương Quả, chúng ta cũng có thể chia đều năm năm. mỗi bên hai trái, ngươi xem thế nào?
Âm Dương Tán Tiên tăng thêm tiền lời.
- Dù sao chúng ta đều là tu sĩ Chu Vương Triều, ở tình huống lợi ích như nhau, ngươi nên hợp tác với chúng ta.
- ừ. có đạo lý.
Trương Hằng có vẻ như động lòng.
- Ba trái, ta tặng cho ngươi ba trái Thiên Hương Quả!
Hắc Lân nóng nảy. không khỏi kinh hô một tiếng, báo ra tiền lời của mình.