Lúc nửa đêm...
Lâm Tịch đang ngủ bỗng nhiên bị tỉnh giấc. Khi nghe rõ giọng của Mộc Thanh ngoài cửa truyền vào, hắn liền biết hoàng đế Vân Tần nóng lòng đã quyết định xong quy tắc, cũng là lúc phải lên đường.
Bình tĩnh đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, sau khi hội họp với Biên Lăng Hàm ở ngoài hành lang, hai người đi theo Mộc Thanh bước ra lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, đi vào màn đêm dày dặc trước mắt.
Cảm thấy Mộc Thanh hơi im lặng, Lâm Tịch đang đi trong bóng tối đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Mộc Thanh lão sư, không biết lần tỷ thí này sẽ diễn ra như thế nào?
Nghe Lâm Tịch hỏi như vậy, Mộc Thanh quay lại nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, đây thật sự là hai thiếu niên còn rất trẻ. Nàng chỉ chậm rãi lắc đầu, nói:
- Hình như hoàng đế sợ học viện chúng ta sẽ giở trò nên hiện giờ cả chúng ta cũng không biết quy tắc cụ thể như thế nào. Ta chỉ nhận được tin tức phải lập tức dẫn hai người tới Thập chỉ lĩnh.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời ngẩn người.
- Xem ra hoàng đế cũng không phải là người quang minh lỗi lạc.
Vì biết rõ Mộc Thanh cũng là người đồng quan điểm với Hạ phó viện trưởng nên khi nói chuyện Lâm Tịch không phải cố kỵ bao nhiêu. Sau một hồi ngây ngốc, hắn trực tiếp nói một câu hơi đại nghịch bất đạo.
- Ngươi có thể nói như vậy trước mặt ta, nhưng tuyệt đối không thể nói ở bên ngoài. Hoàng đế dù sao vẫn là hoàng đế, học viện Thanh Loan chúng ta lại không thể nào can thiệp vào luật chính triều đình, hơn nữa, học viện chúng ta vẫn luôn hi vọng rằng dù là quý tộc hay bình dân, mọi người vẫn phải tuân thủ theo pháp luật.
Trong màn đêm, Mộc Thanh dặn dò Lâm Tịch. Do nàng đã hiểu Lâm Tịch là người như thế nào nên nàng không sợ những gì mình vừa nói sẽ làm Lâm Tịch trở nên ngang ngược hay kiêu ngạo, lúc nói chuyện cũng không che giấu điều gì.
- Những vị lão sư ở sau núi học viện Thanh Loan chúng ta phân tích rằng tiên hoàng bận rộn đánh giặc, ứng phó ngoại địch, thấy nhiều cảnh sinh tử ly biệt cũng như dân chúng sống đau khổ trong chiến tranh, thâm tâm luôn cảm thấy thương xót. Bởi vì tiên hoàng chỉ muốn bảo vệ gia viên mình nên tiên hoàng không nghĩ quá nhiều tới chuyện khác, ngài ấy tất nhiên là người quang minh lỗi lạc. Nhưng hoàng đế hiện thời từ lúc hiểu chuyện đã sống trong giang sơn to lớn, dân chúng an cư lập nghiệp, tay nắm quyền hành to lớn nhất thế gian. Thứ hắn luôn nghĩ tới là làm cách nào để vượt qua vinh quang tiên hoàng, cho nên, nếu như không phải bận rộn nghĩ cách nam tiến, thì đó cũng là tây tiến, mở rộng biên cương. Tiên hoàng có Trương viện trưởng trợ giúp, có thể nói ngài là hoàng đế vĩ đại nhất thiên cổ. Nhưng dựng nước dễ, giữ nước khó, hoàng đế chỉ muốn vượt qua chiến công tiên hoàng, để thực hiện được hùng tâm tráng trí này, không có lúc nào hắn ta không ở trên long sàn bàn mưu tính kế...Dù là âm mưu hay dương mưu, nhưng tất cả đều là suy nghĩ của con người, cho nên, không thể nói hắn ta là người lỗi lạc được.
Khi còn ở thế giới hiện đại, Lâm Tịch đã từng xem rất nhiều sách sử viết về các triều đại trong năm ngàn năm trước, hơn nữa, từ lúc học tiểu học cho đến đại học hắn đã được rất nhiều thầy cô giảng về lịch sử, về việc hiểu biết cái gọi là tâm thuật đế vương sợ rằng hắn không thua kém bất cứ người nào thường đọc sách ở thế giới này. Khi nghe giảng viên Mộc Thanh nói như vậy, hắn nhạy cảm nhận ra được vài điều. Lâm Tịch khẽ cau mày, nhìn Mộc Thanh đang đi đằng trước, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ý của lão sư là nếu như tiên hoàng còn sống, có lẽ Đại Mãng ở phía nam cùng với Đường Tàng ở phía tây sẽ chọn lựa phương pháp nghị hòa?
- Lão hoàng đế Đại Mãng xuất thân từ một tên biên quân bình thường, cuối cùng thống nhất lãnh thổ phía nam, thành lập Đại Mãng. Hoàng thái hậu Đường Tàng tự mình lãnh binh bình loạn, chinh chiến bảy năm, vạn dân kính yêu, dâng vương vị cho ấu tử. Hai người này là kỳ tài bất thế, nhìn xa trông rộng, bọn họ chưa chắc muốn sống chết thật sự với một đế quốc binh cường tướng mạnh hơn hẳn mình.
Mộc Thanh chậm rãi nói:
- Nhưng chắc chắn bọn họ cũng hiểu hoàng đế Vân Tần là người như thế nào, nhìn thấy được hùng tâm tráng trí của hắn, tất nhiên họ sẽ không dám ngồi chờ chết. Nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn trách hoàng đế chúng ta được, dù sao hắn đã rất chăm lo việc nước, lập chí muốn trở thành một vị thánh quân sáng suốt lưu danh sử sách, những gì hắn đã trải qua không phải là việc rất dễ chịu. Nếu như hắn là một tên quân vương không muốn phát triển, hoang dâm vô độ, có thể Vân Tần hiện nay không phải là Vân Tần nữa.
Trong đêm tối, Lâm Tịch theo sau Mộc Thanh, nghĩ đến những gì Mộc Thanh vừa nói, đột nhiên ngay khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạ lùng.
Mấy vấn đề như nước này nước kia, quyền mưu này nọ thật sự rất phức tạp, có giải thích rõ hơn nữa thì nó cũng không khác gì một mớ lộn xộn. Cuối cùng, vấn đề mình cần phải suy nghĩ nhất chính là những người bạn bên cạnh mình hiện tại như thế nào.
- Mặc dù lúc này ta không biết quy tắc tỷ thí như thế nào, nhưng trước khi rời đi Hạ phó viện trưởng đã từng dặn dò ta nói cho các ngươi biết lần tỷ thí này nhất định sẽ giúp phát huy thực lực các ngươi, nếu không, ngài sẽ không đồng ý quy tắc. Còn nữa, tốt nhất hai người các ngươi hãy cùng nhau hành động, không chỉ vì hai người liên thủ chắc chắc sẽ tạo thành sức mạnh lớn nhất, mà còn vì trong những người tham dự lần này, tu vi hai ngươi hẳn là yếu nhất.
...
- Ta quên hỏi ngươi một chuyện...hiện giờ tu vi của ngươi là gì?
Thông qua cầu trượt tơ bạc đi đến một sườn núi ở phía bắc dãy núi học viện Thanh Loan, Lâm Tịch liền thấy ba người Cao Á Nam, Văn Hiên Vũ, Vũ Hóa Thiên Cực và hai người giảng viên học viện Thanh Loan khác. Bởi vì không thân quen với Văn Hiên Vũ, Vũ Hóa Thiên Cực, mà trông bề ngoài thì hai người này cũng không phải thuộc dạng người dễ nói chuyện, nên tất nhiên Lâm Tịch sẽ đi cạnh bên Cao Á Nam. Sau khi được một lúc, hắn bỗng nhiên hỏi tu vi Cao Á Nam hiện giờ như thế nào.
- Ngươi rất muốn biết sao?
- Tất nhiên rồi, nếu không ta hỏi ngươi làm gì...dù sao việc tu vi hiện giờ ra sao cũng không phải là vấn đề không thể nói mà.
- Hồn Sư trung giai.
-...
Mặc dù biết rõ tu vi Cao Á Nam nhất định cao hơn mình rất nhiều, nhưng sau khi nghe Cao Á Nam thành thật trả lời, Lâm Tịch bất giác lấy tay sờ sờ mũi, cảm giác mình đã thất bại rồi. Hai ngày nay hắn chăm chỉ tập luyện, mục đích chính là xem thử có thể chiến đấu với tu hành giả tu vi Hồn Sư trung giai được hay không, nhưng không thể nào ngờ rằng tu vi Cao Á Nam đã đạt đến Hồn Sư trung giai.
Khoảng cách từ Thập chỉ lĩnh Mộc Thanh đã nói đến học viện Thanh Loan không phải quá gần, đám người Lâm Tịch bắt đầu xuất phát lúc nửa đêm, đến giữa trưa mới đi đến địa điểm quy định.
Một hàng cờ màu vàng sáng, trên mặt cờ có thêu kim long uy vũ, đón gió bay phất phớt trên hoang lĩnh.
Hơn mười quân nhân mặc giáp bạc cùng với hai giảng viên học viện Lôi Đình mặc trường bào màu vàng thấy đám người Mộc Thanh đi đến, liền cất bước tới chào hỏi. Sau đó có một tướng lãnh mặc giáp bạc lấy năm cuốn da dê nhỏ được dùng xi bịt lại giao cho Mộc Thanh, phân phát đến năm người Lâm Tịch.
Nội dung trong năm cuốn da dê nhỏ được dùng xi bịt lại rất đơn giản, chỉ là một phần bản đồ Thập chỉ lĩnh, trong đấy có đánh dấu một chỗ. Chữ viết trong năm cuốn da dê nhỏ xinh đẹp và tinh tế, được cùng một người viết, ghi rằng trước khi trời tối bọn họ phải đến địa điểm đó, khi đã đến nơi rồi, quy tắc tỷ thí sẽ được nói rõ cho bọn họ biết.
- Hoàng đế đúng là vẽ chuyện mà.
Bởi vì khi nãy có một hàng tinh anh Trung Châu vệ cùng với giảng viên học viện Lôi Đình đứng đấy, hơn nữa Mộc Thanh đã dặn dò kỹ nên Lâm Tịch tất nhiên không dám nói bậy bạ. Nhưng đợi đến lúc năm đệ tử học viện Thanh Loan bắt đầu theo chỉ dẫn trong cuốn da dê lên đường, sau khi rời khỏi các tinh anh Trung Châu vệ cùng hai giảng viên học viện Lôi Đình, Lâm Tịch lại không nhịn được nói nhỏ với Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm.
Mặc dù trước lúc thi đấu, vì muốn đối phương tòng phục nên hai bên đã cố gắng rất công bình trong việc chuẩn bị mọi thứ, nhưng cuối cùng đây vẫn là một cuộc tỷ thí không công bình. Đáng lẽ hoàng đế có thể nói quy tắc ngay lúc này, không cần phải đợi đến lúc năm người bọn họ đến địa điểm kia, có lẽ đối với một số người việc hoàng đế làm như vậy là đúng, nhưng đối với Lâm Tịch, thông qua việc này hắn càng cảm thấy hoàng đế Vân Tần không phải là người quang minh lỗi lạc.
- Đừng chú ý đến mấy lời nhận xét quá cá nhân kia! Đương kim thánh thượng đúng là minh quân đấy, so với các quân vương trong lịch sử thì ngài đã làm rất tốt.
Sau khi nghe Lâm Tịch nói xong, Cao Á Nam bình thản nhẹ giọng:
- Con người không có ai hoàn mỹ, ngươi không cần phải nghi ngờ hay căm thù gì với thánh thượng.
- Đây chỉ là thích hay không thích, nói đến việc căm thù...ta còn chưa có tư cách nói vậy đâu.
Cảm thấy ẩn ý che chở và biện hộ trong lời nói Cao Á Nam, Lâm Tịch không biết làm gì khác ngoài lơ đễnh bỏ qua. Dù sao hắn cũng hiểu rằng trên thế gian này, sợ rằng chỉ có hắn và Trương viện trưởng là hai người duy nhất không để ý đến lễ nghĩa quân thần cổ hủ. Ngay lúc muốn chuyển chủ đề khác, hắn đột nhiên nhíu mày lại, Biên Lăng Hàm và những người khác đồng thời phát hiện ánh sáng khác thường ở khu vực phía trước.
........
Màn đêm lại bao phủ sơn mạch Đăng Thiên, nhấn chìm cả Thập chỉ lĩnh trong đêm tối dày đặc.
Năm người Lâm Tịch, Cao Á Nam, Biên Lăng Hàm, Văn Hiên Vũ, Vũ Hóa Thiên Cực đang ngồi trong một gian nhà gỗ, cùng nhìn vào một tờ da trâu thô ráp ở giữa bàn.
- Các ngươi thấy thế nào?
Lâm Tịch là người đầu tiên ngẩng đầu lên, dời sự chú ý từ tờ da trâu đến bốn người còn lại, chậm rãi hỏi.
Ngay từ lúc vừa đi đến địa điểm trong Thập chỉ lĩnh được đánh dấu trong bản đồ, khi nhìn thấy những hạt băng bay lả tả trong không trung như những hạt bụi rất nhỏ, ngoại trừ việc cảm thán kiệt tác thiên nhiên thật là muôn hình muôn vẽ ra, Lâm Tịch vẫn không hiểu vì sao hoàng đế lại chọn lựa nơi này. Nhưng đợi đến khi thật sự đi vào trong Thập chỉ lĩnh, nhìn thấy những quy tắc được định ra từ trước, hắn liền biết việc chọn lựa nơi này sợ rằng đã làm Hạ phó viện trưởng và hoàng đế mất rất nhiều công sức.
So với thảo nguyên xanh bán tuyết bọn họ đã lịch lãm mấy ngày trước đó, độ cao ở hoang lĩnh này không chênh lệch nhau nhiều lắm. Dựa theo cách nói so sánh độ cao với mặt biển ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống, phần lớn mọi khu vực ở Thập chỉ lĩnh này đều cao hơn mặt nước biển khoảng bốn ngàn thước. Bình thường, các đệ tử học viện Thanh Loan đã phải sống và tu hành ngay trên sơn mạch Đăng Thiên, có độ cao hơn mặt nước biển khoảng ba ngàn bốn hoặc ba ngàn năm trăm thước, cho nên, tất nhiên là bọn họ sẽ không bị tác động nhiều khi chiến đấu ở độ cao như vậy. Nhưng các đệ tử học viện Lôi Đình trước giờ quen sống ở bình nguyên, khi đến nơi này vận động chưa chắc sẽ chịu được, có lẽ vì nguyên nhân này nên các tân đệ tử học viện Lôi Đình mới sớm đi đến thảo nguyên xanh bán tuyết, mục đích là quen với độ cao hơn.
Lúc trước, dựa vào tấm bản đồ mà vị tướng lãnh mặc giáp bạc trong Trung Châu vệ đưa cho, năm người họ đã biết Thập chỉ lĩnh là một cánh đồng hoang vu, trong đó có mười ngọn núi hơi nhô cao hơn. Nhưng tấm bản đồ này lại rất đơn giản, không nói rõ đến khoảng cách và độ cao của Thập chỉ lĩnh, đợi đến khi thật sự vào bên trong, mấy người Lâm Tịch mới biết hoang nguyên này còn rộng rãi hơn thảo nguyên xanh bán tuyết. Gian nhà gỗ bọn họ đang đứng nằm trên một ngọn núi trong mười ngọn núi Thập chỉ lĩnh, nhưng mặc dù bọn họ đã chạy nhanh hết sức, họ cũng phải mất một thời gian khá dài mới dọc theo con đường được đánh dấu trong bản đồ để chạy đến nơi này, đó cũng là lúc trời sập tối. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Căn cứ vào lộ trình chạy đến nơi này, bọn họ ước lượng sợ rằng phải chạy nhanh trong một ngày nữa mới có thể từ chỗ này đến được ngọn núi thứ hai. Mà hiện giờ, dựa theo những gì được viết rất rõ ràng trên tờ da trâu này, quy tắc tỷ thí lần này sẽ là "đoạt cờ và giữ cờ" thường được áp dụng cho tinh anh trong biên quân. Bọn họ biết "cờ" ở đây là năm tên tù tội, lúc này đã được phân tán vào bên trong chín ngọn núi còn lại, ngoại trừ ngọn núi ở ngay vị trí trung ương họ đang đứng. Nhiệm vụ của họ là phải tìm được năm tên tù tội này, hộ tống dẫn bọn họ tới ngọn núi trung ương, sau đó dẫn đến mấy doanh trại hoàng đế đã bố trí từ trước ở dưới chân núi. Còn nhiệm vụ của các đệ tử học viện Lôi Đình là tìm kiếm và giết chết năm tên tù tội. Kết quả thi đấu sẽ dựa vào việc đệ tử học viện Lôi Đình giết được nhiều người hơn hay đệ tử học viện Thanh Loan cứu được nhiều người hơn.
Lấy con người còn sống làm con mồi mục tiêu cho cuộc phân tranh giữa hoàng đế và học viện Vân Tần, đối với Lâm Tịch đây là một việc hơi tàn nhẫn.
Mà quy tắc cuộc thi cũng nói rõ rằng không thể mang theo bất kỳ đồ vật nào của học viện trong khi thi đấu, ngay cả y phục cũng phải được thay bằng đồng phục biên quân đã được để sẵn trong một gian phòng khác trong ngôi nhà gỗ này, đồng thời mỗi người có thể lựa chọn hai loại vũ khí biên quân trong đấy. Đáng chú ý nhất là cuộc tỷ thí này không giới hạn thời gian thi đấu. Điều này đã nói rõ cuộc tỷ thí này không thể nào kết thúc sớm trong ngày một ngày hai được.
...
Lâm Tịch từng ước lượng khu vực bị tuyết dầy bao phủ ở sơn mạch Đăng Thiên khoảng bốn ngàn tám trăm thước, nhưng không ngờ toàn bộ Thập chỉ lĩnh này cũng bị một tầng băng tuyết rất mỏng bao phủ.
Giống như bình nguyên bốn mùa, mảnh hoang nguyên này thật sự là một kiệt tác của thiên nhiên, có lẽ vì khu vực này nằm ở hướng bắc sơn mạch Đăng Thiên dẫn đến gió tuyết ở đây hơi khác so với các dãy núi thuộc chủ mạch, hoặc là vì nguyên nhân nào đó làm cho sông băng ở đây rời rạc hơn các chỗ khác, cho nên, ánh sáng khác thường đám người Lâm Tịch nhìn thấy lúc trước chính là vô số mảnh băng nhỏ bay lả tả trong không trung.
Hiện giờ không phải là lúc sơn mạch Đăng Thiên rơi tuyết, nhưng bởi vì địa hình đặc biệt nên làm cho khu vực này giống như đang vào mùa tuyết rơi. Tuy nhiên, những mảnh băng này hơi thưa thớt, tựa như một cơn mưa nhẹ lúc trời nắng gắt nên rất dễ nhận ra.
Thực vật sinh trưởng chủ yếu ở Thập chỉ lĩnh là những loài cây có thể chống lạnh được, như cây thông cây tùng...nhưng mật độ bao phủ của chúng rất thấp, nhìn quanh cũng không có mấy cây hoặc có thực vật khác phát triển được, có thể dễ dàng nhận thấy không dễ kiếm thực vật trong khu vực này. Hơn nữa, nếu như dùng loại ống nhòm được làm từ đồng thau mà Trương viện trưởng đã hướng dẫn đế quốc Vân Tần chế luyện, cũng là "ưng nhãn" biên quân Vân Tần hay gọi...vì khu vực này tương đối trống trải nên chỉ cần đứng trên đỉnh núi cao nhất trong Thập chỉ lĩnh này, người đó có thể quan sát động tĩnh mọi khu vực. Cho nên, Lâm Tịch đoán rằng hoàng đế Vân Tần cũng như mọi người khác quan tâm đến trận chiến này đều đang đứng trên đấy.
Nếu từ phía bắc này xuôi về phía nam, có thể dễ dàng nhận thấy gió núi càng lúc càng lớn hơn, thậm chí trong gió còn có những mảnh băng mỏng và nhỏ. Với sức gió cùng với độ cao như vậy, nếu như có tiễn thủ bắn tên từ trên xuống, lực bắn nhất định sẽ mạnh hơn rất nhiều. Cho nên, Lâm Tịch suy đoán một khi mình ở độ cao hơn 3 - 400m và sử dụng kỹ năng rơi nguyệt, nhất định uy lực cây tên sẽ hơn xa lúc bình thường. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là khu vực này lại không thiếu những nguyên liệu cần thiết để cải tạo những cung tên bình thường.
Cũng vì lý do này nên mặc dù từ lúc nhập học đến giờ chưa từng nhìn thấy Hạ phó viện trưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy Hạ phó viện trưởng đang cố gắng đền bù sự thiếu hụt tu vi giữa hắn và người khác, giúp hắn đạt đến sức mạnh lớn nhất. Nói cách khác, dường như Hạ phó viện trưởng đang đặt không ít hi vọng lên người khác. Nhưng Lâm Tịch cũng hiểu rằng những mảnh băng nhỏ bay lả tả trong không trung cùng với áp thấp nhiệt đới sẽ tác động đến thân tên lớn hơn, nên việc hắn căn chỉnh mũi tên chính xác cũng khó khăn hơn trước.
- Hạ phó viện trưởng, tại sao ngài lại tin tưởng đệ tử đến như vậy cơ chứ?
Trong lúc suy nghĩ đến phải chiến đấu như thế nào, hỏi Cao Á Nam và những người còn lại phối hợp hành động ra sao, Lâm Tịch bất giác nghĩ đến vấn đề trên.
- Những tên tù tội này đã bị phân tán trong các khi rừng, vì thế điều quan trọng nhất là bên nào hành động tìm kiếm trước.
Suốt cả đường đi Vũ Hóa Thiên Cực đều trầm mặc không lên tiếng, lúc này mới cất tiếng nói đầu tiên. Người thiếu niên có mái tóc vàng óng như ánh mặt trời này nhìn thoáng qua mấy người Lâm Tịch, nói:
- Quy tắc "đoạt cờ và giữ cờ" như vậy là muốn phân tán đối phương ra, chỉ có tách nhau tìm kiếm mới giúp tìm thấy mấy tên tù tội kia nhanh hơn. Vì vậy, phải lên đường ngay.
Lâm Tịch cau mày lại, trầm trầm nói:
- Ý này không sai, nhưng vì hai bên đều muốn cuộc so tài này công bình nên tất nhiên họ không thể để mấy tên tù tội này chết rét chết đói được, ta nghĩ nhất định mấy người này vẫn còn sức chạy trốn hoặc làm vài việc gì đó. Bây giờ lại là đêm tối, việc tìm kiếm bọn họ càng khó hơn. Ta nghĩ đợi đến khi trời sáng lại hành động sẽ tốt hơn, ít nhất mọi người vẫn duy trì thể lực được.
- Chỉ có người khiếp nhược mới e ngại hắc ám, một tế ti nội tâm quang minh sẽ không bao giờ đánh mất tín ngưỡng và phương hướng trong đêm tối.
Vũ Hóa Vô Cực lại kiêu ngạo và lạnh lùng ngâm xướng một câu nói của tế ti, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài trời. Ngay sau đó, trong cơn gió lạnh thấu xương và đầy những mảnh băng vụn, giọng nói của hắn từ ngoài vọng vào:
- Ngươi nói cũng đúng, nhưng muốn chạy tới ngọn núi xa nhất không chỉ mất một đêm, ta sẽ chạy tới ngọn núi số ba ở phía nam.
Vừa nghe thấy câu kinh văn tế ti tên thiếu niên kia vừa đọc như đã thuộc lòng từ lâu, Lâm Tịch chỉ biết lắc đầu, cảm thấy đây đúng là một người kỳ quái. Nhưng qua câu nói cuối cùng vừa rồi, hắn lại khẽ cau mày, bất giác thấy đồng cảm hơn với Vũ Hóa Thiên Cực.
Dựa theo bản đồ đơn giản trong tay họ, chỗ bọn họ đang đứng là ngọn núi số bảy ở phía bắc, mà ngọn núi số ba được đánh dấu trên bản đồ lại cách bọn họ xa nhất, nếu như bắt đầu khởi hành từ bây giờ, sợ rằng cũng phải mất ba ngày mới tới được.
Đường đi càng xa, tất nhiên sẽ càng chịu nhiều gian khổ hơn.