- Nghe nói lát nữa ngươi sẽ quyết đấu với một tân đệ tử?
Trong một khu rừng sau ngôi nhà bằng gỗ bên cạnh những mảnh ruộng bậc thang cầu vồng, một người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đang vừa chạy vừa bắn tên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Tịch cũng đang vừa chạy vừa bắn tên, lạnh lùng hỏi.
Một thích khách mạnh nhất cũng phải đề phòng bị người khác ám sát, đối với một Phong Hành Giả chân chính, đừng nói là trong lúc chạy, cho dù đang rớt xuống núi hay rơi từ trên cao xuống thì vẫn có thể nhanh chóng ổn định bắn tên. Vì lý do này, cách đây hai ngày Đông Vi đã bắt đầu huấn luyện Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vừa chuyển động vừa bắn tên.
Cho dù thân thể đang ở bất kỳ tư thế không tự nhiên nào, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen luôn bắn chính xác hồng tâm ở xa, nhưng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lại không được thế! Hai người đã cố gắng hết sức nhưng có bắn mười tên thì cũng chưa chắc có năm tên trúng thân bia.
- Sao lão sư lại biết chuyện này được?
Vừa rồi Lâm Tịch lại bắn một tên không chính xác. Khi nghe Đông giảng viên nói như vậy, hắn nhất thời sửng sốt.
Đông Vi ngừng lại, tay trái lấy một tên ra. "Pặc", một âm thanh vang lên, mũi tên màu đen hắn bắn ra đã chính xác xuyên thủng hồng tâm, mạnh mẽ đâm vào một khối đá đằng sau, thân tên lập tức bị vỡ nát. Lực bắn thật kinh khủng!
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhất thời đưa mặt nhìn nhau, không thể nói được lời nào. Dường như mấy ngày qua Đông lão sư luôn nghiêm nghị này gặp phải chuyện gì đó thì phải, tính tình bỗng nhiên dữ dằn hơn rất nhiều.
- Ta đã nói trước với ngươi, ngươi đối với học viện chúng ta căn bản không có bí mật gì, huống chi là chuyện tranh giành hơn thua cực kỳ ngu ngốc với các đệ tử khác! Sau này không cần phải nói những lời ngu xuẩn như vậy với ta nữa!
Quả nhiên chỉ một lúc sau, từ trong khu rừng xanh mát này có những tiếng quát to truyền ra ngoài.
Sau những tiếng mắng gay gắt, Đông Vi vẫn khư khư giữ bộ mặt âm trầm đó, giống như người vừa chịu mắng chính là hắn vậy. Nhưng hắn lại vươn tay lấy một mũi tên ra, một lần nữa bắn trúng hồng tâm ở ngoài xa.
- Tan lớp!
- Cái gì?
Lâm Tịch còn đang nghĩ không biết vị Đông lão sư này sẽ mắng gì tiếp theo đây, nhưng vừa nghe thấy hai chữ này, hắn và Biên Lăng Hàm ngẩn cả người.
- Ta nghĩ cho dù bây giờ ngươi có chạy nhanh hết sức thì mấy người kia cũng chờ ngươi lâu rồi, có khi họ còn đoán ngươi không dám tới.
Đông Vi bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch:
- Tốt hay xấu thì ngươi cũng là đệ tử thân truyền của ta, đệ tử mất thể diện, người làm sư phụ ta quang vinh lắm sao?
Lâm Tịch le lưỡi, ngượng ngùng nói:
- Đa tạ lão sư nhắc nhở, nhưng nếu đã coi đệ tử là đệ tử thân truyền của ngài, đệ tử mà thua tất nhiên làm mất mặt sư phụ. Trận chiến này, không biết lão sư có gì dặn dò hay không?
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Thời gian ngắn như vậy, dù là ai cũng không thể giúp vũ kỹ ngươi mạnh lên được, nhưng ngươi có biết cái câu "hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng" là gì không? Cho dù tu vi hai bên chênh lệch, nhưng khi ở trên chiến trường, tám chín phần mười người còn sống đều là những người có khí thế áp đảo đối phương hoàn toàn, làm cho trái tim đối thủ mình phải trở nên lạnh lẽo vì sợ hãi.
- Nếu như không biết biểu hiện thế nào, không biết làm sao để khí thế mình mạnh hơn đối phương thì lúc vào đó, tốt nhất đừng nói gì hết.
Ánh mắt Đông Vi vẫn dán chặt trên người Lâm Tịch, lạnh nhạt nói:
- Vì sao nhiều người cảm thấy Phong Hành Giả đáng sợ? Bởi vì từ trước đến nay, Phong Hành Giả lúc giết người chưa bao giờ nói gì với đối thủ.
...
...
- Lâm Tịch, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới. À, đúng rồi, ta quên mất chứ, đồng học Thiên Tuyển của chúng ta khi học môn thứ nhất đã chọc giận lão sư, bị phạt phải tới dược cốc hỗ trợ làm việc đấy.
Trên một mảnh đất trống ngoài sơn cốc thí luyện, có ít nhất bảy tám mươi đệ tử các khoa đang tụ tập. Xem ra cuộc quyết đấu giữa Lâm Tịch và Cừu Lộ đã khiến rất nhiều người chú ý.
Sau khi tới bắt chuyện với mấy người Đường Khả, Lý Khai Vân đã đến đây từ sớm, Lâm Tịch không hề để ý đến những lời nói khắc nghiệt của Cừu Lộ, khẽ cười:
- Sao vậy, ngươi hi vọng ta không đến sao?
- Dĩ nhiên không phải.
Cừu Lộ cười lạnh, nói:
- Ta chỉ mong muốn nhanh nhanh đánh ngươi một trận, để ngươi biết mình là ai.
- Nói thật nhé...
Sau khi dừng một chút, Cừu Lộ khinh thường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Lý do ta không thích ngươi không phải vì thân phận Thổ Bao của ngươi, mà chính là vì ngươi không có bản lãnh gì, nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình hơn người.
Lâm Tịch lắc đầu, không muốn nói thêm gì với tiểu hài tử xấu xa này nữa. Hắn nhìn sơn cốc thí luyện phía trước, thản nhiên nói:
- Đi thôi!
- Đi!
Cừu Lộ thấy Lâm Tịch không nói gì nữa, cho là mình đã nói trúng chỗ đau của Lâm Tịch nên nhất thời vô cùng hưng phấn, vênh váo tự đắc đi trước dẫn đường. Liễu Tử Vũ và năm sáu thiếu niên Kim Chước khác ở bên cạnh hắn cũng nhoẻn miệng nở nụ cười trêu chọc, sau đó cất bước đi theo.
- Uây, làm gì thế? Ngươi không cho bằng hữu của ta vào, nhưng ngươi lại dẫn theo nhiều người như vậy à?
Lâm Tịch đang đi ở trước đột nhiên dừng lại, nhìn đám người Liễu Tử Vũ đang tiền hô hậu ủng đằng sau Cừu Lộ, bình tĩnh nói:
- Cừu Lộ, có phải ngươi nên nói bọn họ cũng đứng chờ ở bên ngoài không?
Cừu Lộ ngẩn người.
Lúc Lâm Tịch đi vào sơn cốc thí luyện, mấy người Đường Khả đã làm theo yêu cầu của hắn nói hôm qua là phải chờ ở ngoài, so sánh với bọn họ thì Lâm Tịch đang đi một mình ở trước thật sự rất cô đơn.
- Chúng ta chỉ vào xem một chút, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện tỷ thí của các ngươi.
Liễu Tử Vũ dừng bước, đôi mắt đẹp khẽ cau lại, nhưng giọng nói vẫn hết sức bình thản.
- Không làm ảnh hưởng đến chuyện tỷ thí của chúng ta?
Lâm Tịch vẫn rất bình tĩnh, hắn ta nhìn thoáng qua đám người Đường Khả đang đứng yên, nói:
- Ta cũng có thể đảm bảo sau khi vào đó bọn họ sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến việc tỷ thí...Đây là yêu cầu Cừu Lộ nói, ta đã đáp ứng, cho nên, các ngươi cũng phải ở ngoài chờ, như vậy mới công bằng.
- Lâm Tịch!
Cừu Lộ không thể nào ngờ rằng đến lúc này Lâm Tịch lại nhìu chuyện như vậy, tức giận lớn giọng nói:
- Tử Vũ huynh có thân phận gì chứ? Chẳng lẽ mấy thứ như Biên Man, Thổ Bao bọn ngươi có thể so sánh sao?
Liễu Tử Vũ phất phất tay, ngăn Cừu Lộ có thể nói những lời quá đáng hơn. Hắn nhàn nhạt nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi muốn công bằng? Nhưng thế gian này tuyệt đối không có công bằng...là đệ tử học viện cũng thế, dù đã tốt nghiệp ra ngoài thì cũng không có công bằng cho mọi người. Ngươi hãy nghĩ đi, ở đế quốc Vân Tần này người có thể cho các ngươi công bằng là ai? Ta nói chúng ta chỉ vào xem một chút, việc chúng ta làm chính là bảo đảm trận tỷ thí hai ngươi được diễn ra công bằng.
Liễu Tử Vũ vừa nói câu này xong chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều Thổ Bao và Biên Man đang đứng đây chỉ biết trầm mặc không nói gì, tuy trong lòng có lửa giận nhưng không thể bùng phát được. Bởi vì mọi người đều biết những gì Liễu Tử Vũ vừa nói chính là sự thật, người có thể cho bọn họ công bằng không phải là mấy vị quan cao cao tại thượng ngồi trong triều đình sao? Sau lưng mấy thiếu niên Kim Chước này có người quyền cao chức to ủng hộ, mấy người Biên Man và Thổ Bao không thể nào sánh được.
- Nhưng đây là học viện...về việc sau này ra ngoài thế nào, không ai biết trước được!
Nhưng Lâm Tịch vẫn giữ thái độ bình thản, nhẹ nhàng nói ra.
Đến lúc này, rốt cuộc Liễu Tử Vũ không thể tiếp tục làm công tử cao sang được, hắn khinh thường nói:
- Lâm Tịch, nói nhiều cũng vô dụng, ngươi có dám đấu hay không?
Đột nhiên có một giọng nữ bình thản và mang theo chút tò mò vang lên:
- Sao các ngươi có thể chắc chắn rằng Cừu Lộ có thể thắng được Lâm Tịch? Các ngươi đã nói như vậy....nếu như lát nữa Cừu Lộ căn bản không phải là đối thủ của Lâm Tịch, ta không biết các ngươi làm thế nào để giữ mặt mũi của mình?
Giọng nói người này không hề chanh chua, nhưng vừa nghe thấy thì mấy thiếu niên Kim Chước ở đây không khỏi biến sắc. Xoay đầu nhìn lại, Lâm Tịch thấy có một thiếu nữ mặc áo xám đang đứng trước tấm bảng gỗ công bố thành tích được đặt ngay cạnh lối vào sơn cốc thí luyện.
Không mang theo chút phồn hoa dung tục hay sự ồn ào ầm ĩ tầm thường, đây chính là hình ảnh xinh đẹp nhất trong lòng Lâm Tịch. Hắn thật không ngờ rằng nàng lại tới đây, hơn nữa còn vì hắn mà nói chuyện.
Cừu Lộ ngẩn người, hắn và mấy người Liễu Tử Vũ không thể nào ngờ rằng một người Thiên Tuyển khác - Cao Á Nam của khoa Ngự Dược lại ra mặt vì Lâm Tịch. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt vốn trắng noãn của Cừu Lộ bỗng nhiên đỏ lên, tức giận gầm thét:
- Ta không phải là đối thủ của hắn? Ta không phải là đối thủ tên phế vật này?
- Ngươi chắc chắn như vậy sao? Hàng năm trên chiến trường, thật không biết có bao nhiêu người tu sĩ chết dưới tay những binh sĩ bình thường...Lỡ như...lỡ như ngươi thua Lâm Tịch thì sao?
Cao Á Nam nhẹ nhàng hỏi như đang truy vấn một vấn đề rất bình thường, làm cho tất cả mọi người một lần nữa phải im lặng.
Có lẽ phần lớn các tân đệ tử không biết Cao Á Nam có xuất thân như thế nào, nhưng mọi người đều biết rằng Cao Á Nam cũng chính là một Thiên Tuyển, được chọn vì tư chất tu luyện cực cao như Văn Hiên Vũ. Đồng thời, nghe nói tốc độ tu luyện của nàng ở khoa Ngự Dược cũng rất nhanh, vượt xa những người còn lại. Cho nên, lời nói của nàng hiển nhiên có trọng lượng hơn những người khác rất nhiều.
- Nếu đã như vậy, các ngươi cùng vào hết đi.
Liễu Tử Vũ quay trở lại hình ảnh một con người cao sang, quay đầu sang cười với Cao Á Nam một cái, hỏi:
- Cao Á Nam, nàng rất xem trọng Lâm Tịch sao?
- Cũng là người khoa Ngự Dược, nhưng sao tâm địa khác nhau quá vậy?
Nhưng câu nói nhỏ này của Lâm Tịch lại làm hắn thiếu chút nữa làm mất đi hình ảnh khiêm tốn nho nhã đã tạo dựng bấy lâu nay, trán xanh hiện rõ trên trán, giận dữ nói:
- Ngươi...
- Học viện rất thích những cuộc quyết đấu có thể giúp đệ tử tăng thực lực mình lên. Cho nên, nếu như sau này các ngươi muốn quyết đấu...chỉ cần vào nói với giảng viên là được, ta có đảm bảo trận chiến giữa các ngươi sẽ rất công bằng.
Ngay lúc này, một âm thanh già nua vang lên.
Lâm Tịch hơi kinh ngạc, vừa xoay người lại liền cung kính hành lễ:
- La lão sư.
Người thủ hộ La Hầu Uyên vận đồng phục giảng viên cũ kỹ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở lối đi vào cốc, ông ta gật đầu với Lâm Tịch một cái coi như đáp lễ, tiếp tục nói:
- Toàn bộ các ngươi có thể đi vào, ta sẽ an bài để Lâm Tịch và Cừu Lộ tìm kiếm binh khí của mình trong sơn cốc mười đình, sau đó mọi người sẽ tới địa điểm quyết đấu quan sát.
Vừa nhìn thấy đồng phục cũ kỹ và tuổi tác già nua của La Hầu Uyên, ban đầu Liễu Tử Vũ còn khinh thường trong lòng, không để ý đến là mấy, nhưng khi nghe xong những lời này...nghe được ông ta có quyền làm như vậy trong sơn cốc thí luyện thì hắn ta nhất thời sợ hãi, run rẩy không thôi.
- Các ngươi phải biết rằng công bằng trên đời không phải là thứ mấy người quyền quý có thể cho được...nếu như không có dũng cảm đối mặt với cái thứ những tên quyền quý kia gọi là công bằng, làm sao các ngươi có dũng khí đối mặt với ba mươi vạn đại quận, làm sao đứng trên tường thành chống chọi quân địch?
Nhưng La Hầu Uyên lại không chú ý đến nét mặt của hắn, ông ta nhàn nhạt nhìn qua những Thổ Bao Biên Man đang cúi đầu trầm mặt kia, nói:
- Ngay cả công việc quan trọng nhất là ngẩng đầu thẳng lưng còn không dám thì chỉ có thể gục xuống làm chó, đây chính là lý lẽ đơn giản nhất.