"Khải Phong, con đã liên lạc với ba mẹ con hay chưa?"
Sau khi JK và Thomas đã rời khỏi, chỉ còn những người trong nhà, bao gồm cả Trí Đức, Trọng Huy lên tiếng hỏi.
Khải Phong gật đầu: "Dạ, lúc trưa nay mẹ con có gọi rồi.
Nhưng mà bác trai, như vậy được sao ạ?"
"Không cần câu nệ nhiều như vậy!" Trọng Huy cười hòa nhã.
"Bác cũng đã gọi cho bác Thu Ngọc rồi, bà ấy cũng đã nói lại với bên gia đình con.
Cho nên, con cứ truyền lời lại giúp bác thêm một lần, để ba mẹ con yên tâm".
Trọng Huy trước đó cũng đã gọi cho Thu Ngọc, muốn hỏi một chút tình hình công việc ở bên đó.
Mặc dù hôn sự của hai đứa nhỏ là quan trọng, nhưng là gia đình ông có thể lo liệu chu toàn được.
Cho nên, chỉ cần đến ngày, hai bên gia đình cùng bạn bè có mặt đông đủ chung vui cùng bọn trẻ là tốt rồi, những việc còn lại cứ đơn giản hóa đi, không cần quá phức tạp làm gì.
Bây giờ cũng là thời đại tân tiến rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi trực tiếp.
Âu cũng là suy nghĩ cho bọn trẻ mà thôi.
Khải Phong nhíu mi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, muốn nghe ý kiến của cô.
Diễm Linh hiểu ý, mỉm cười lên tiếng: "Anh cứ làm theo ý ba mẹ em đi.
Ba mẹ anh còn có công việc chưa thể rời đi, đợi họ giải quyết xong rồi cùng nhau trở về không tốt hơn sao, lại có thể ở lâu hơn một chút!"
Trí Đức nghe qua cũng hiểu họ đang nói đến điều gì.
Ba mẹ Khải Phong công việc như thế nào, anh là người vô cùng rõ ràng, cả một khách sạn lớn như vậy lúc nào cũng cần phải có người giám sát điều hành, cho nên cương vị của họ không thể nói đi là đi được, cần phải có thời gian bàn giao.
Nếu như gia đình cậu mợ đã thông cảm, anh há lại không thêm lời giúp.
"Khải Phong, nếu như cậu mợ tôi đã nói như vậy rồi, thì cậu cứ yên tâm đi.
Công việc của ba mẹ cậu không thể bàn giao trong một hai ngày là xong.
Cho nên, cậu cứ để họ an tâm giải quyết đi, xong xuôi rồi cùng trở về!"
Khải Phong nhìn một lượt mọi người đang có mặt ở phòng khách, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu: "Con cảm ơn hai bác đã thông cảm!"
Trọng Huy mỉm cười: "Vậy tốt rồi.
Cứ như thế đi.
Việc còn lại cứ để hai bác lo.
Con cứ an tâm đi làm việc của mình!"
"Phải đấy!" Trí Đức thêm lời.
"Còn có mấy ngày nữa thôi, hai đứa đi chụp hình rồi chọn áo cưới đi, không khéo lại không kịp".
"Oh, em cũng quên mất chuyện này.
Nhưng mà có lẽ không cần chụp hình đâu ạ, trước đó ở Mỹ tụi con đã từng chụp album áo cưới cho bác Thu Ngọc rồi, sử dụng ảnh đó đi.
Chứ bây giờ đi chụp lại không kịp, còn phải chỉnh sửa nữa, Khải Phong anh ấy còn phải đến công ty".
Cô lên tiếng.
"Việc anh đến công ty không cần thiết!" Khải Phong cất giọng.
Cô nhìn anh nhíu mày: "Sao lại không cần thiết chứ?"
"Không tin em có thể hỏi Trí Đức!"
Cô nhìn sang người anh họ của mình, liền nhận được cái gật đầu của anh ấy, xem như là câu trả lời.
Thế nhưng, cô vẫn là giữ nguyên định kiến của mình.
"Khải Phong, vấn đề chụp hình thật sự không cần, sẽ mất nhiều thời gian.
Hình chụp lúc trước không phải rất tốt hay sao, em chỉ cần chuyển thành clip nữa là xong rồi.
Hơn nữa bây giờ mới đi tìm studio, thật sự là không kịp".
Khải Phong không đồng ý, lắc đầu: "Không cần tìm đâu.
Một, hai ngày nữa sẽ có người mang áo cưới cùng thợ chụp chuyên nghiệp từ Mỹ đến đây, sẽ rất nhanh!"
"Khải Phong, nghe em một lần được không? Thật sự không cần! Sau này kết hôn rồi làm lại có được không?"
Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ trước mặt, Khải Phong cũng chỉ còn biết đầu hàng: "Được rồi, khoản chụp hình thì tạm gác lại.
Còn về áo cưới thì đã có người lo liệu.
Vấn đề này anh không thể nhượng bộ.
Hơn nữa, người phụ trách việc này cũng là bạn của anh, là vợ của Thomas.
Cho nên, em an tâm được rồi chứ?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
Nếu như là bạn của anh, thì cô cũng chỉ biết thuận theo mà thôi.
"Vậy giúp em gửi lời cảm ơn đến cô ấy".
Trí Đức nói xen vào: "Nếu như em muốn cảm ơn cô ấy, thì giúp vợ chồng cô ấy đoàn tụ đi.
Sẽ thiết thực hơn đó!"
Diễm Linh nghe vậy khẽ nhíu mày.
Đoàn tụ? Hai người họ xảy ra vấn đề sao?
"Anh sẽ nói với em sau!" Khải Phong mỉm cười.
"Dạ!" Cô gật đầu.
Trở lại nhà Trọng Khang, sau khi đã tắm rửa xong, Diễm Linh không nén được hiếu kì về vợ của Thomas, liền lên tiếng hỏi.
"Khải Phong, nói em một chút về vợ của Thomas đi.
Hai người họ xảy ra chuyện gì mà anh Trí Đức nói muốn em giúp?"
Vén mền chui vào trong, Khải Phong nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, sau đó cất giọng: "Trí Đức không nói thì anh cũng sẽ thật sự muốn nhờ em rồi.
Có lẽ phụ nữ với phụ nữ nói chuyện sẽ tốt hơn.
Vì vậy mà anh mới gọi cho cô ấy, nhờ cô ấy qua đây một chuyến".
Nhìn người phụ nữ trong lòng đang tỏ vẻ hiếu kỳ, anh mỉm cười, bắt đầu kể sự tình.
"Gia đình Thomas thuộc hàng có gia thế ở Mỹ, cậu ta vừa tài giỏi lại anh tuấn, phụ nữ đều ái mộ cậu ta.
Khi còn học đại học Stanford, cậu ta đã có tiếng ở trường.
Đến năm thứ ba đại học, vợ cậu ấy, Elena bắt đầu học năm thứ nhất, với cậu ta chính là môn đăng hộ đối, hai người trở thành cặp đôi được cả trường ngưỡng mộ.
Sau khi bọn anh tốt nghiệp được một năm, gia đình Elena gặp sự cố dẫn đến phá sản.
Cô ấy từ bỏ học tiếp đại học, không từ mà biệt Thomas, mất tích mấy năm.
Sau khi Thomas đứng vững ở vị trí hiện tại, có quyền lực riêng của bản thân, cậu ấy vẫn nuôi hy vọng, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Elena.
Cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng Thomas cũng tìm được cô ấy.
Khi đó Elena cũng không được tốt lắm.
Em biết đấy, ở Mỹ mà phá sản muốn gây dựng lại không phải là chuyện dễ dàng, mà ba cô ấy sau biến cố ấy không chịu nổi, đã đột quỵ sau đó không lâu.
Gia đình cô ấy trở về quê nhà ở Texas, mà cô ấy một mình gồng gánh gia đình.
Thomas dĩ nhiên nhìn cảnh đó khó lòng chấp nhận, muốn đưa gia đình cô trở về San Jose, giúp ba cô ấy có được sự chăm sóc tốt nhất, thế nhưng cô ấy một mực không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu ấy.
Phải mất hơn một năm Thomas cứ đi đi lại lại giữa San Jose và Texas, Elena mới chịu theo cậu ấy trở về.
Sau đó không lâu Thomas cũng cầu hôn, cô ấy thế nhưng không chấp nhận".
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc người trong lòng, Khải Phong lên tiếng hỏi: "Em biết vì sao cô ấy không đồng ý hay không?"
Diễm Linh im lặng một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình: "Cùng là phụ nữ, cho nên em hiểu! Cô ấy cho rằng, bản thân mình hiện tại không xứng với anh ấy!"
"Khờ ạ!" Khải Phong cốc nhẹ vào đầu cô.
"Tại sao phụ nữ các em luôn có ý niệm ấy trong đầu nhỉ? Một câu không xứng, hai câu không xứng!"
Cô nói nhỏ trong miệng: "Thì đúng là như vậy mà!"
Khải Phong khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Elena nói cô ấy cần có thời gian, để cô ấy có thể tự đứng trên đôi chân của mình, Thomas cũng vui vẻ đồng ý.
Cậu ấy đã đợi cô ấy năm năm rồi, thêm năm năm nữa cũng chẳng hề gì.
Hơn nữa hai người họ cũng đã sống cùng nhau, so với kết hôn cũng không có gì khác biệt, chỉ chưa có ký vào tờ giấy hôn thú mà thôi.
Sau đó ba năm, cô ấy quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã tự đứng trên đôi chân của mình, trở thành nhà thiết kế áo cưới có tiếng, tự mình thành lập công ty và đứng vững đến tận bây giờ.
Thomas cuối cùng cũng đợi được Elena đồng ý cùng cậu ấy kết hôn.
Nhưng mà không lâu sau đó, đám tạp chí lá cải không biết lấy nguồn tin từ đâu, mang những chuyện trước đây của Elena tung lên trang bìa.
Đáng giận hơn cả là lại bới móc đời tư cô ấy, còn nói sai sự thật khiến cô ấy không chịu nổi cú sốc ấy!"
Nói đến đây, Khải Phong cũng tỏ ra không vui, thở dài một cái.
Thấy người kia thở dài không nói nữa, Diễm Linh bèn lên tiếng hỏi: "Vậy sau đó hai người họ thế nào? Cô ấy sẽ không vì vậy mà nghĩ quẩn chứ?"
Khải Phong khẽ lắc đầu: "Elena không nghĩ quẩn, mà là vô tình xảy ra tai nạn, khiến đứa nhỏ trong bụng mới chỉ chưa được hai tháng mất đi.
Chính vì điều này cô ấy mới sốc thật sự, lại nghĩ không thông muốn ly hôn cùng Thomas.
Thomas dĩ nhiên không đồng ý.
Khó khăn lắm mới hai người ấy mới đến được với nhau.
Anh cũng không ngờ chỉ vì một lý do như vậy mà cô ấy đành tâm buông bỏ.
Biết bao nhiêu người đến khuyên, nhưng cô ấy vẫn cứ khăng khăng giữ định kiến của mình, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ thông".
Khẽ đưa tay vuốt tóc cô, anh cất giọng dịu dàng: "Cho nên, lần này em gặp cô ấy, giúp bọn anh khuyên cô ấy mau chóng quay trở về bên Thomas, cậu ấy cũng khổ tâm lắm rồi!"
Diễm Linh không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Dạ! Em cũng không biết có giúp được gì hay không, nhưng em sẽ cố hết sức!"
Buông người trong lòng ra, anh quay sang đối diện cô, nhìn sâu vào mắt cô, anh cất giọng: "Diễm Linh, có thể hứa với anh một việc được không?"
Mi tâm cô nhíu chặt.
Vẻ mặt của anh lúc này vô cùng nghiêm nghị, khiến cho cô có cảm giác lời anh sắp nói sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù vậy, cô vẫn là gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, anh dịu dàng nói: "Hứa với anh, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được rời bỏ anh mà đi có được không? Anh không muốn lại giống như Thomas, rất tệ rất tệ! Anh sợ mình sẽ không chịu đựng được!"
Cô thâm tình nhìn anh.
Cũng không nhớ đây là lần thứ mấy anh nói câu này rồi.
Nhưng là, vào giây phút này, cô thật sự không có cách nào nói không.
Cuộc sống sau này của cô, thật sự không thể thiếu người đàn ông này được.
Nói đúng hơn, có lẽ cô cũng không thể nào sống mà thiếu anh được.
Đưa tay lên chạm vào gò má người trước mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Em hứa với anh!".