Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.
Một người phụ nữ tóc màu hạt dẻ uốn quăn đến ngang lưng trong chiếc đầm màu đen bó sát, đeo một chiếc kính mát to bản che nửa già khuôn mặt không thể xác định chính xác bao nhiêu tuổi, trên tay là chiếc túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn, kéo theo một chiếc vali, nhẹ nhàng cất bước đi đến phía ngoài cổng quốc ngoại, theo sau là một viên bảo vệ sân bay đẩy theo ba kiện hành lý khá lớn.
Ra đến bên ngoài, cô đưa ánh mắt tìm kiếm người quen, bởi nơi đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến, nếu như thật sự không có người đến đón, cô chỉ còn cách gọi điện thoại tìm người mà thôi.
Ngay khi định lấy điện thoại trong túi xách, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô chợt bàng hoàng vài giây.
"Elena!"
Sau khi định thần, cô quay mặt về hướng phát ra tiếng nói.
Thì ra đúng là anh ấy, chồng của cô, Thomas Jowett.
Lẽ ra cô nên định liệu trước mới phải.
William đang ở đây thì có hơn % Thomas cũng sẽ xuất hiện.
Đáng chết! Sao bây giờ cô mới nhớ đến chứ?
Haizzz..
Khẽ thở dài trong lòng.
Sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp không phải sao? Lễ đính hôn của William, Thomas không thể nào không có mặt.
Thôi thì gặp trước như vậy cũng tốt, ngần ấy thời gian trốn tránh anh ấy như vậy, bây giờ cũng là lúc nên đối mặt rồi.
Mọi chuyện sau đó, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Elena không buồn không vui lên tiếng: "Thomas!"
Nghe giọng điệu mang vài phần hờ hững của người trước mặt, Thomas cũng chỉ biết cười gượng.
Xem ra cô ấy vẫn là chưa muốn gặp anh!
"Không muốn gặp anh sao?"
Elena khẽ nhướng mi, sau đó liền lắc đầu: "Không có.
Chỉ là không ngờ anh sẽ tới đón em mà thôi!"
"Vậy sao?" Thomas cười như không cười hỏi lại.
Cô không nói gì, quay lại phía sau nói với anh bảo vệ vài câu, sau đó nhận lại xe hành lý của mình.
Thomas thấy vậy liền nhận lấy xe đẩy.
Ba kiện lớn thế kia, cô làm sao đẩy đi a.
"Sao lại mang nhiều hành lý về như vậy?"
"Là đồ dùng cho ngày đính hôn của William.
Không biết cô ấy thích kiểu gì cho nên em đóng gói về hết".
"Uhm!" Thomas gật đầu, sau đó nói tiếp.
"Vậy đi thôi, xe đang chờ ở ngoài, em chịu khó đi bộ một chút".
"Dạ!"
Sau khi an vị trên xe, Thomas quay sang người bên cạnh lên tiếng hỏi: "Bây giờ còn sớm, em muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước, hay đến chỗ Lily, vợ William?"
Elena nhìn đồng hồ nơi cổ tay, khẽ mỉm cười.
Cô quên mất nơi này là Việt Nam, còn chưa có chỉnh giờ địa phương, liền hỏi người bên cạnh: "Bây giờ ở đây là mấy giờ rồi?"
"Em đưa đồng hồ đây, anh chỉnh giờ lại cho!" Thomas mỉm cười nói.
Elena trên mặt thoáng qua tia bất ngờ, sau đó cũng không nói gì, tháo đồng hồ nơi cổ tay đưa cho người bên cạnh.
Nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay vợ của mình, trên mặt Thomas hiện rõ ý cười.
Bởi vì chiếc đồng hồ mà cô đưa cho anh cùng với chiếc đồng hồ mà anh đang đeo nơi cổ tay chính là một cặp.
Cô còn đeo nó chứng tỏ tình cảm cô đối với anh hơn mười năm qua chưa từng thay đổi.
Tuy không phải là hàng hiệu đắt tiền, nhưng đó là một kỉ niệm vô cùng đẹp khi họ vừa mới quen nhau, là món trang sức đầu tiên họ dành tặng nhau, tượng trưng cho sự hiện hữu của đối phương, mỗi giây mỗi khắc đều sẽ nhớ đến nhau.
Sau khi cô rời đi, chiếc đồng hồ này thật sự đã nói lên điều đó, cô và anh, mỗi người mỗi nơi, nhưng chưa bao giờ quên sự tồn tại của đối phương.
Ngày anh gặp lại cô, nhìn thấy chiếc đồng hồ kia vẫn còn nằm nơi cổ tay cô, vô cùng sáng bóng, thì anh biết, cô cũng giống như anh, đối với người kia là thật tâm chưa từng thay đổi.
Cho nên bằng mọi giá anh phải mang cô trở về bên mình.
Hiện tại cũng như vậy không phải sao? Còn có chiếc nhẫn cưới nơi ngón vô danh nữa! Anh tin một ngày không xa, vợ của anh cũng sẽ quay trở về bên cạnh!
Chỉnh giờ xong xuôi, Thomas quay sang người bên cạnh, mỉm cười dịu dàng: "Để anh đeo giúp em!"
Elena lại khẽ đứng hình trong vài giây khi nghe câu nói đầy ái muội kia, nhưng sau đó cô cũng không tỏ ra quá bàng hoàng, liền lấy lại bình tĩnh.
Thế nhưng, cô cũng không có từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình kia, từ từ đưa cổ tay trái cho người bên cạnh.
Nhận được sự đồng ý của Elena, Thomas cũng hơi sửng sốt một chút vì không nghĩ rằng cô sẽ cho mình làm điều đó, anh dĩ nhiên vui mừng không thôi.
Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ, nhẹ nhàng đeo chiếc đồng hồ vào cho cô.
Đến khi gài nút xong anh vẫn là không có chịu buông tay, cứ nắm lấy thật chặt.
Elena cảm thấy không được tự nhiên liền muốn rút tay về, thế nhưng anh lại nắm chặt hơn, ánh mắt nhìn cô mang vài phần cầu khẩn, miệng mấp máy gọi tên cô: "Elena!"
Elena khẽ nhíu mày, cất giọng: "Thomas, không nên như vậy.
Ở đây còn có người!"
Đúng vậy, Thomas không quen đường xá ở Việt Nam, hơn nữa giao thông ở đây không được tốt, anh vẫn là không nên tự mình lái xe mặc dù tay lái của anh vô cùng cứng cáp.
Để đảm bảo an toàn, vẫn là cần người lái thì tốt hơn.
Tài xế là người Việt Nam, nhưng cũng là biết Anh ngữ, nghe người phụ nữ phía sau có vẻ hơi xấu hổ, anh ta bèn lên tiếng: "Không vấn đề gì, hai người cứ tự nhiên!"
Elena cho dù trước đó không cảm thấy xấu hổ thì lúc này mặt cũng đã hồng lên một mảng, liền vội vàng rút tay về, đồng thời quay mặt sang hướng bên kia.
Thomas khẽ lắc đầu trong lòng, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra, vợ của anh thật sự là đang xấu hổ rồi.
Anh đành nói lảng sang chuyện khác: "Mới chỉ hơn hai giờ chiều mà thôi, em muốn về khách sạn nghỉ trước hay đến chỗ vợ William?"
Anh hỏi chỉ là có lệ mà thôi, chứ thật sự biết chắc cô sẽ chọn đi nơi nào.
Vợ của anh tính tình như thế nào, anh dĩ nhiên hiểu rất rõ.
"Đến chỗ vợ William đi.
Nhiều đồ thế kia, cứ chuyển tới chuyển lui cũng bất tiện".
Đó, anh đoán có sai đâu, cô là chọn đi nơi nào đó có đông người, để tạm thời tránh mặt anh đây mà.
Khẽ thở dài trong lòng, được rồi, tạm thời sẽ tha cho cô, nhưng mà sau khi trở về, anh buộc lòng phải bắt người, không thể để cho cô làm loạn thêm nữa.
Anh thật sự là nhớ cô đến phát điên rồi!
"Được rồi!"
"William, tôi đến rồi đây!"
Nhìn thấy người muốn tìm, Elena đang định tiến tới ôm anh chào xã giao nhưng Thomas ngay lập tức kéo cô về lại bên mình.
Mặc dù đó là phép chào hỏi thông thường, nhưng anh chính là có chút ghen tuông trong đó.
Vợ mình còn chưa có được ôm đâu, há lại để cho thằng bạn mình ôm, trong khi vợ sắp cưới của anh ta còn ở bên cạnh.
Nhưng mà Thomas cũng không có biết được, cho dù Elena có muốn tiến tới ôm người đàn ông kia, thì anh ta cũng sẽ gạt ra mà thôi, bởi vì anh ta chính là sợ người phụ nữ ở bên cạnh hiểu lầm, thì chính anh cũng sẽ không để cậu ta yên thân.
Elena bất ngờ bị kéo lại đằng sau, liền tỏ ra không vui: "Thomas, em chỉ là chào hỏi anh ấy mà thôi!"
Thomas lên tiếng giải thích: "Elena, đây là Việt Nam, không phải ở Mỹ, em nên ý tứ một chút.
Còn có, em không thấy vợ cậu ta ở đằng sau hay sao?"
Elena lúc này mới quay lại nhìn người phụ nữ phương đông nhỏ nhắn ở đằng sau Khải Phong, liền vui vẻ tiến tới, gạt người đàn ông kia sang một bên, liền ôm chầm lấy cô vui vẻ chào hỏi.
"A, vô cùng xin lỗi.
Chị là Elena.
Rất vui được gặp em!"
Sau đó, Elena buông Diễm Linh ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, trầm trồ nói với người đàn ông tóc đen đứng cách đó không xa: "William, vợ của anh thật xinh đẹp, thật nhỏ nhắn nha!"
Elena nói cô nhỏ nhắn cũng không sai.
Elena cao hơn một mét bảy, lại còn đi đôi giày cao gót mười phân, trong khi Diễm Linh đã thấp hơn cô một đoạn, lại còn đang đi đôi dép trong nhà, cho nên thấp hơn Elena hơn nửa cái đầu.
Lại nói, Diễm Linh không nói là gầy, nhưng cũng được coi là đầy đặn, còn Elena thì trông mũm mĩm hơn một chút.
Cho nên, nếu mang hai cô gái ra so sánh, Diễm Linh so với Elena quả là thật sự vô cùng nhỏ nhắn.
Diễm Linh nghe Elena nói vậy thì chỉ biết mỉm cười, cô chính là không biết phải nói thế nào cho phải.
Không đợi Khải Phong lên tiếng, Elena khẽ miết cằm, chăm chú nhìn Diễm Linh từ trên xuống dưới, sau đó nói tiếp: "William, tôi có thể khẳng định với anh, trong số những mẫu áo tôi mang về, có một chiếc vô cùng hợp với người phụ nữ của anh, có điều, không biết anh có muốn để cho cô ấy mặc hay không?"
Quay sang nhìn Khải Phong một cái, Elena nở nụ cười gian: "Mà William, tôi hỏi thật anh, vợ của anh đã trưởng thành hay chưa? Sao tôi thấy cô ấy baby thế này?".