Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khải Phong, con đưa Diễm Linh xuống LayLa Spa tẩy trang đi.
Mẹ đặt hẹn rồi đấy!" Sau khi dùng cơm xong, Phương Thy nói.
"Dạ con biết rồi.
Vậy con với Diễm Linh đi trước".
Anh trả lời.
Thấy bóng Khải Phong và Diễm Linh vừa khuất sau cánh cửa thang máy, Phương Thy không chần chừ thêm, vội nói cùng Thu Ngọc.
"Chị giúp tôi gọi về Việt Nam cho ba mẹ Diễm Linh, tôi muốn xin phép bên ấy đưa con bé về nhà ra mắt.
Tôi nghĩ việc này là cần thiết".
"Chuyện này..".
Thu Ngọc có phần phân vân.
"Chị không cần lưỡng lự.
Thời gian con bé Diễm Linh ở đây không còn nhiều, tôi muốn sắp xếp ổn thỏa cho tụi nhỏ để chúng nó danh chính ngôn thuận qua lại với nhau.
Sau này gia đình tôi còn phải về Việt Nam thăm hỏi nhà bên ấy nữa!"
"Tôi hiểu rồi!" Thu Ngọc tán đồng.
Bà nhấc cổ tay nhìn đồng hồ.
"Hiện giờ bên Việt Nam còn sớm quá.
Để lát tôi gọi cho ba mẹ con bé nói một tiếng trước rồi tôi thông báo cho chị.
Chị đợi tin của tôi".
"Cảm ơn chị!"
"Không cần phải cảm ơn tôi.
Chị lo nghĩ chu toàn cho cháu tôi như vậy tôi, tôi còn phải cảm ơn chị nữa ấy.
Đứa cháu gái này tôi yêu thương nhất.
Con bé được hạnh phúc là tôi mừng rồi.
Chỉ mong thằng Khải Phong đối tốt với nó!" Thu Ngọc nói lên tiếng lòng.
"Chị yên tâm.
Chị nhìn biểu hiện của Khải Phong thì chị cũng nhận ra đúng không.
Tôi tin tưởng mắt nhìn của mình.
Tôi cam đoan với chị sẽ yêu thương con bé như con gái ruột của mình!"
Phương Thy hiểu nỗi lòng của bạn mình.
Hơn nữa bà thật tâm rất yêu thích Diễm Linh.
Nếu như thằng con trai mình dám làm ra điều gì không tốt đối với con dâu bà, nhất định bà sẽ không để yên.
Trong lòng Phương Thy thầm nghĩ như vậy.
"Khải Phong!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai gọi Khải Phong đang chăm chú với quyển tạp chí.
Anh mỉm cười quay đầu lại nhìn nữ nhân vừa gọi mình.
Trong giây phút mặt đối mặt, anh bỗng thẫn thờ trước khuôn mặt khả ái dịu dàng của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diễm Linh với mái tóc dài buông xõa.
Khuôn mặt cô hoàn toàn phù hợp với tạo hình này, trông quyến rũ hơn nhiều so với kiểu tóc buộc cao trong bộ đồ công sở.
"Em xong rồi à!" Khải Phong hoàn hồn mỉm cười với Diễm Linh.
"Dạ!" Diễm Linh cũng mỉm cười ngượng ngập.
Cả hai sánh bước bên nhau rời khỏi tiệm spa, để lại những cặp mắt ngẩn ngơ phía sau nhìn trầm trồ khen ngợi "Thật đẹp đôi!"
"Có muốn đi đâu đó dạo hay không?" Sau khi an vị trên xe, Khải Phong quay sang Diễm Linh hỏi.
Diễm Linh nhìn anh không nói lời nào.
Bầu không khí ngượng ngập khiến anh không biết phải nói gì.
Những nơi đáng để đi ở thành phố này tuy nhiều nhưng đi vào lúc này thì e là không ổn, giờ đã là xế chiều rồi, nếu đến được những nơi này chắc là trời cũng tối mất.
Chợt nhớ đến một nơi cách đây không xa, chỉ cách khoảng phút chạy xe.
Khải Phong vui vẻ: "Anh đưa em đến một nơi, có lẽ em sẽ thích!"
Nhận được cái mỉm cười nhẹ của Diễm Linh, Khải Phong đề máy xe và bắt đầu tiến vào dòng xe cộ.
Không đến phút, chiếc xe thể thao tiến vào bãi đỗ của công viên Kelley Park.
Kelley Park là điểm đến quen thuộc của hầu hết du khách khi đặt chân đến thành phố San Jose, cách trung tâm thành phố khoảng hai dặm (, km) về phía đông nam.
Tại đây có một Vườn Hữu Nghị Nhật Bản () yên tĩnh và một Công viên Lịch sử để du khách khám phá.
Diễm Linh sải bước qua lối đi giữa thảm hoa xanh rờn.
Ánh hoàng hôn lúc chiều tà phủ bóng xuống dáng người mảnh khảnh, tựa như bức tranh sống động trước mắt, khiến Khải Phong chỉ có thể thốt lên hai chữ mỹ lệ.
Anh chầm chậm bước theo sau không dám tiến lại gần thêm chỉ sợ phá hư cảnh đẹp như thực như ảo này.
Người con gái trước mắt này thật sự trong lòng đang nghĩ gì anh không thể nào nắm bắt.
Có lúc tưởng như rất hiểu cô, nhưng cũng có lúc anh không thể nào đoán được cô muốn gì.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bế tắc, tâm tưởng rối bời.
Dạo quanh công viên hồi lâu, Diễm Linh cuối cùng cũng dừng lại ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hồ nhân tạo.
Ánh mắt vẫn nhìn xa xăm không có điểm đến, Diễm Linh thật sự bối rối.
Cô biết người đàn ông kia đang nghĩ gì, thậm chí có thể đoán được anh sắp nói những gì.
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Diễm Linh quay sang người đang ngồi cạnh nhìn sâu vào mắt anh.
Mi tâm anh nhíu chặt chưa hề thả lỏng lúc nào.
"Diễm Linh!" Khải Phong mở lời.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?"
"Em!" Diễm Linh ngập ngừng không biết phải bắt đầu thế nào.
Khải Phong thâm tình nhìn cô chờ đợi câu nói tiếp theo.
Anh cố gắng điều chỉnh tâm tình đang gợn sóng của bản thân chỉ mong sẽ không quá hụt hẫng.
Diễm Linh hít sâu một lần nữa: "Em biết anh đang nghĩ gì.
Em thật sự không muốn anh buồn hay thất vọng.
Em chỉ mong quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn tốt đẹp, có thể thật sự thoải mái ở bên nhau.
Em đã cố gắng, rất cố gắng không tạo áp lực cho bản thân nhưng..
em thật sự không làm được.
Có những chuyện không thể nói một hai câu là có thể rõ ràng được..
Cũng có những chuyện em không thể giải thích rõ ràng.
Một khi nói ra rồi có khi làm bạn cũng là một thứ xa xỉ!"
Khải Phong vẫn nhìn Diễm Linh không hề mở miệng chen ngang lời cô nói.
Cô im lặng vài giây rồi lại tiếp tục.
"Tình cảm anh dành cho em, em hoàn toàn cảm nhận được một cách rõ ràng nhưng..
em xin lỗi, em không thể nhận.
Nói đúng hơn là em không có tư cách nhận, càng không có tư cách đáp lại tấm chân tình của anh, chỉ có thể phụ anh..
Anh xứng đáng có được một người hết lòng yêu anh..
Nhưng người đó không phải em..
Em không xứng anh hiểu không? Em và anh..
Chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây, không thể nào tiến xa thêm được nữa, sẽ chỉ lãng phí thời gian cùng tình cảm của anh mà không có kết quả gì!
Anh từng nói với em anh chưa từng yêu ai.
Em tin.
Hiện tại có lẽ anh chưa hiểu được khi thật sự yêu một người là thế nào, sau này khi anh nghĩ về đoạn tình cảm này, anh sẽ nhận ra rằng bản thân lúc đó chỉ là bồng bột, rung động nhất thời, khi đó anh sẽ thấy hối hận.
Thay vì sự nông nổi nhất thời này sẽ làm cả hai phải đau khổ, tổn thương lẫn nhau, thì hãy quay đầu khi còn có thể.
Như vậy là tốt nhất cho cả hai!
Nên..
Khải Phong, anh đừng hao tổn tâm tư của mình cho em nữa.
Xin anh! Em và anh là không thể! Chúng ta không thể tiến xa hơn được nữa!"
Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của cô đã có phần nghẹn ngào nức nở.
Trong phút chốc cô dường như đã không thể khống chế được bản thân.
Cô xoay mặt đi ngẩng đầu nhìn trời ra sức chống chế không để cho bản thân có cơ hội hối hận vì những gì mình vừa nói.
Khải Phong cố gắng giằng cảm xúc của mình lại.
Một lần nữa cũng với những lời lẽ này, cô từ chối anh.
Vì sao? Anh tự hỏi bản thân, vì sao hết lần này đến lần khác cô luôn cho rằng bản thân không xứng với anh.
Hơn nữa anh yêu cô là thật sự, sao lại cảm thấy hối hận vì yêu cô chứ?
Khải Phong đứng lên bước đến ngồi xổm xuống trước mặt Diễm Linh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang có vẻ run rẩy của cô.
Diễm Linh bất ngờ vì hành động của anh.
Cô cúi xuống bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình ấy, đang có ý né tránh thì anh đưa bàn tay của mình lên giữ lấy khuôn mặt cô để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
"Diễm Linh! Nhìn anh!"
Diễm Linh không thể không nhìn anh.
Tim cô đập liên hồi lo sợ bản thân không thể kìm chế cảm xúc.
"Đây là lần thứ ba em nói với anh những lời này rồi em biết không? Anh không biết tại sao em lại có những ý nghĩ như vậy..
Tình yêu không phải nói xứng hay không xứng, mà là yêu hay không yêu! Anh nhận định anh yêu em thì chính là như vậy!
Anh là người luôn giữ chính kiến và lập trường của mình nên anh sẽ không vì bất cứ lý do gì mà phải phủ nhận.
Anh vẫn sẽ là anh trước sau như một.
Chỉ mong em có thể tin tưởng anh.
Anh hiểu, em hiện tại vẫn chưa thể chấp nhận anh cũng chỉ vì anh chưa đáng để em hoàn toàn tin tưởng.
Anh có thể đợi, đợi đến một ngày nào đó em có thể tin tưởng và chấp nhận anh.
Được hay không, Diễm Linh?"
"Khải Phong, anh đừng như vậy có được không?" Cô cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.
"Anh hiểu em muốn nói gì mà.
Đừng cố chấp như vậy.
Đừng lãng phí thời gian, cũng đừng hy vọng gì ở em nữa.
Em không thể! Chúng ta không có khả năng! Một thời gian nữa em sẽ rời xa nơi này, chúng ta sẽ lại như lúc trước, là hai đường song song không bao giờ gặp nhau nữa.
Rồi anh sẽ gặp được một nửa thật sự của mình!"
Khải Phong cố gắng áp chế tâm tình.
Cô nói anh cố chấp nhưng người cố chấp là cô mới đúng.
Làm sao để thay đổi suy nghĩ của cô đây?
"Diễm Linh!" Anh nhìn sâu vào mắt cô.
"Trai chưa vợ, gái chưa chồng, càng không phải có quan hệ huyết thống không phải sao? Cho dù em về nước anh cũng sẽ tìm em.
Vậy em nói cho anh biết vì sao chúng ta không có khả năng? Nếu em đưa ra được lý do, anh sẽ làm theo mong muốn của em, sẽ rời khỏi em không làm phiền em nữa.
Thật ra em đang sợ hãi, do dự điều gì.
Em nói cho anh biết được không?"
"Em!"
Diễm Linh ngập ngừng.
Phải nói thế nào để anh có thể hiểu đây? Nói sự thật sao? Không thể! Cô đã đi đến ranh giới cuối cùng rồi! Khơi lại vết thương đã thành sẹo sẽ đau khổ đến mức nào!
"Anh đừng ép em!" Cô đứng lên vùng ra khỏi vòng tay của anh mà quay mặt lại với anh.
"Em không thể nói! Không thể! Anh chỉ cần biết chúng ta không thể là được rồi.
Xin anh, Khải Phong.
Anh đừng ép em!"
Đau quá! Tim cô đau quá! Lần đầu tiên cô thấy tim đau như vậy.
Bốn năm trước bị tổn thương cũng không thấy đau như vậy? Là ông trời muốn trừng phạt cô nữa sao? Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ sao.
Cô còn phải chịu dày vò đến thế nào nữa?
Khải Phong đứng dậy tiến đến vòng tay ôm lấy cô.
Anh thật sự hiểu được mùi vị thất bại là thế nào.
Yêu một người thật không dễ dàng!
"Được! Anh không nói nữa.
Em muốn anh thế nào cũng được.
Cho anh thêm chút thời gian.
Đừng không nói tiếng nào mà vội vã rời bỏ anh! Ít nhất trước khi em về Việt Nam thì nói cho anh biết, được không?"
Anh tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc từ cô.
Lòng từ từ dịu lại.
Không biết trải qua bao lâu thời gian, mãi cho đến khi ánh đèn được thắp lên từ khắp nơi trong công viên, cả hai mới chợt bừng tỉnh.
"Uhm.
Trời tối rồi.
Mình ra ngoài đi!" Diễm Linh hồi hồn lên tiếng.
Khải Phong cũng đành phải cởi bỏ vòng tay đang ôm Diễm Linh và dẫn cô đi ra bãi đỗ xe.
Khắp mọi nơi đều đã lên đèn.
Thời điểm tan tầm ở San Jose vô cùng náo nhiệt, mọi nẻo đường xe cộ đều chật kín.
() Vườn hữu nghị Nhật Bản (Japanese Friendship Garden)
.