- Thành thị này là thành Cao Miên, bên cạnh là Cao Miên bình nguyên dồi dào trù phú sản vật, có thể nói hai nơi này nuôi sống toàn bộ dân chúng ở Minh châu. Nơi này thuộc trọng trấn của phái ta, bởi vì thành thị đầu tiên khi tiến vào Minh châu chính là thành này. Trường Thanh sư thúc của phái ta có một động phủ trên Nguyên Gia sơn cách đây không xa. Nếu như hôm nay chúng ta may mắn, còn có thể gặp được hai vị sư huynh tỷ Hạc Ninh, Thủy Phương.
Dạ Hàn còn chưa dứt lời, đối diện chợt có người lên tiếng nói:
- Quả nhiên là đệ, Hàn tử đã lâu không gặp.
Đối diện có một đám người đi tới, hai người đi đầu, một người là một đại hán dáng vẻ vạm vỡ khôi ngô, nhìn bề ngoài ra vẻ loại người hung hãn. Người còn lại hẳn là thê tử y, nép vào sau lưng y, nở một nụ cười rạng rỡ, y phục thướt tha, chính là một nữ nhân xinh đẹp.
Dạ Hàn, Nhất Trúc vội vàng dừng lại, thi lễ với hai người kia:
- Tham kiến hai vị sư huynh tỷ Hạc Ninh, Thủy Phương
Đại hán nói:
- Suýt chút nữa là không gặp được các người, vốn hai người chúng ta phải chạy tới Đan Hà sơn. Hôm nay các người đừng đi đâu, ở lại đây uống một trận cho thỏa thích. Truyện Sắc Hiệp -
Dạ Hàn đáp lại:
- Xin lỗi sư huynh, chúng ta có nhiệm vụ tại thân, chỉ có thể đợi lần sau bái kiến sư thúc, quấy rầy sư huynh. Hôm nay thật sự là không được...
Nữ tử kia lên tiếng nói:
- Bọn họ chính là hạt giống do Hữu Hùng sư tổ chọn ra hay sao?
Dạ Hàn gật gật đầu:
- Đúng vậy, ai nấy đều rất khá.
Thủy Phương nói:
- Các vị sư đệ, hôm nay là lần đầu gặp mặt, có chút lễ mọn.
Dứt lời đưa cho mỗi người bọn Dư Tắc Thành một túi trữ vật, trong đó có mười viên linh thạch trung phẩm, cùng ba bình đan dược, là Bổ Khí tán, Tiêu Hoàn đan, Thanh Tâm đan. Phía dưới ba bình đan dược này có khắc hai chữ Đan Hà, thứ này là do Đan Hà phái luyện chế, so với đan dược cùng loại do phái khác luyện chế tốt hơn gấp ba lần, thuộc về đan dược cực phẩm, bao nhiêu đó trị giá tới hàng ngàn linh thạch.Cộng thêm số linh thạch trong túi trữ vật, chỉ một món lễ vật gặp mặt đã trị giá gần hai vạn linh thạch, có thể thấy hai người này rộng rãi tới mức nào. Kẻ nào cũng có phần, ngay cả Dạ Hàn và Nhất Trúc cũng được chia. Nhất Trúc nhận lấy không chút khách sáo, lại hỏi:
- Cảm tạ hai vị sư huynh tỷ, hai vị quả là giàu có, món hời này cũng không thể lấy không của hai vị...
Thủy Phương nói:
- Cút, đúng rồi, sau khi trở về gặp Tiểu Hầu con ta, gởi cái này cho nó. Các vị sư đệ sư muội nếu gặp tiểu nhi, xin hãy chăm sóc nó giùm ta một chút.
Dứt lời đưa cho Nhất Trúc một túi trữ vật, quả thật là khéo, chẳng trách nàng tỏ ra hào phóng như vậy. Thì ra con trai nàng ở Hiên Viên kiếm phái, cho nên nàng muốn kết thiện duyên với mọi người vì con mình.
Lần này Nhất Trúc đáp nghiêm chỉnh:
- Tiểu Hầu của hai vị hiện tại sống vô cùng vui vẻ, có lẽ sang năm sẽ Trúc Cơ, hai vị nhanh chóng tìm cho nó một ít Trúc Cơ đan đi thôi. Đúng rồi, Đan Hà sơn lại có chuyện gì ư?
Hạc Ninh đáp:
- Chưởng môn bọn họ đột phá cảnh giới Xuất Khiếu trung cấp, khó tránh khỏi vui vẻ trong lòng, muốn tổ chức thịnh hội làm rình rang lên một chút. Phu thê chúng ta đi trước thăm dò, lần này nghe nói Phong Sư sư tổ cũng đi xem. Cũng chỉ là diễn trò, không đáng để nhắc tới.
Thủy Phương nói:
Được rồi, được rồi, đừng làm chậm trễ hành trình của bọn họ nữa. Truyền tống trận đã chuẩn bị xong, năm quốc gia phía trước cũng đã được truyền thư thông báo, bọn họ đang chuẩn bị, các ngươi có thể lập tức lên đường.
Dạ Hàn gật gật đầu, được hai người Ninh Hạc dẫn đường, mọi người đi vào trong một cung điện. Cung điện này thật ra là một thành lũy kiên cố như tường đồng vách sắt, hoàn toàn là do Tử Đồng và hắc thiết đúc thành, trên vách toàn là phù triện chú ngữ. Địa hình bên trong cung điện vô cùng phức tạp, giống như mê cung, hẳn là xây dựng dựa theo kỳ môn bát quái, phòng ngự không chỉ là bên ngoài, mà còn phòng ngự cả bên trong.
Mọi người được Hạc Ninh dẫn đường đi xuyên qua kiến trúc này vào đến trung tâm cung điện. Chỉ thấy nơi này có diện tích chừng trăm trượng, mặt đất là do huyền thiết đúc thành. Trên mặt đất có một pháp trận do tinh kim, mật ngân, tử ngọc, bảo thạch... xây dựng mà thành.
Dạ Hàn dẫn mọi người vào trung tâm pháp trận, nhìn hai người Hạc Ninh vẫy tay chào, sau đó lấy ba viên linh thạch trung phẩm ra, gắn vào ba vị trí trong pháp trận. Chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên làm hoa mắt mọi người, chớp mắt tất cả đã ở ngoài ba ngàn dặm.
Nơi đó cũng là một cung điện như vậy, lúc này Dạ Hàn cũng không nói nhiều, lại lấy linh thạch ra kích hoạt truyền tống trận, lập tức đi thêm năm ngàn dặm nữa. Đi liên tục hai lần như vậy, tới lần truyền tống cuối cùng, đã tới được Gò Hiên Viên của Hiên Viên kiếm phái.
Truyền tống đến nơi đây, Dạ Hàn vừa muốn khởi động truyền tống trận đi tiếp, đột nhiên Nhất Trúc lên tiếng nói:
- Lúc này trời không còn sớm nữa, đi tới trạm sau, chúng ta còn phải phi hành thêm ba ngàn dặm, chẳng bằng ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, vậy sáng mai là có thể trở về sư môn.
Thật ra hiện tại chỉ mới đầu giờ Hợi, chưa phải là lúc nghỉ ngơi. Nhưng Nhất Trúc đã nói như vậy, mọi người cũng không nói gì, ắt trong đó có nguyên nhân khác.
Vẻ mặt Dạ Hàn không biểu lộ chút gì, thấy mọi người không ai phản đối bèn nói:
- Được rồi, hãy để sư huynh chiêu đãi các người một phen.
Sau đó y dẫn mọi người đi ra phía ngoài. Còn chưa ra khỏi truyền tống trận, đã thấy một đám thái giám chạy tới, thi lễ với mọi người. Sau đó có một đôi vợ chồng già được đám thái giám dìu run rẩy đi tới. Vừa thấy bọn họ, Dạ Hàn nhanh chóng chạy tới, quỳ sụp xuống trước mặt hai người.
Nhất Trúc giải thích:
- Đây là nhà của Dạ Hàn, huynh ấy là Đại vương tử của Tịch Khâu quốc, cho nên hôm nay mọi người ở lại đây một đêm. Đã lâu Dạ Hàn sư huynh không về nhà, phụ mẫu tuổi tác đã cao, linh đan diệu dược gì cũng không có hiệu quả, không thể biết được khi nào sẽ cỡi hạc về Tây, cho nên đêm nay mọi người ở lại đây đi.
Thì ra là như vậy. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, bèn hỏi:
- Vậy phải chăng hai vị sư huynh tỷ Hạc Ninh, Thủy Phương cũng là hoàng thân quốc thích của Cao Miên quốc?
Nhất Trúc gật gật đầu:
- Hạc Ninh sư huynh là Thái tử của Cao Miên quốc, từ nhỏ đã được gia nhập Hiên Viên kiếm phái, tới sáu mươi tuổi Trúc Cơ mới thành, coi như đời này vô vọng đột phá Kim Đan, bèn cưới Thủy Phương sư tỷ trở về kế thừa gia nghiệp. Cao Miên quốc đất rộng tài nguyên nhiều, vô cùng giàu có, mỗi lần gặp mặt bọn họ đều có tặng phẩm không ít.
Du Tắc Thành nghe vậy kinh ngạc hỏi:
- Vậy năm nay y bao nhiêu tuổi?
Nhất Trúc đáp:
- Mười năm trươc, huynh ấy mơi cùng ta tham gia sinh nhật tám mươi tám tuổi, hẳn hiện tại đã hơn chín mươi rồi.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Vậy vì sao huynh ấy vẫn là Thái tử?
Nhất Trúc giải thích:
- Phụ mẫu huynh ấy vốn cũng là đệ tử ngoại môn của phái ta, tuy rằng không Trúc Cơ thành công, nhưng dù sao cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sống một trăm sáu, bảy mươi tuổi là không thành vấn đề, lúc ấy huynh ấy sẽ được làm Quốc vương.
Nghe vậy mọi người cảm thấy tức cười, lúc này một lão nhân đã ngoài hoa giáp đi tới. Tuy rằng dung mạo còn rất khá, nhưng huyết mạch trong cơ thể khô héo, tuổi đã hơn sáu mươi. Lão mặc mãng bào, không giận mà oai, vừa nhìn đã biết là người nắm quyền lực trong tay.
Lão vừa thấy Nhất Trúc bèn nghiêng mình thi lễ:
- Ra mắt Nhất Trúc ca, thật là hâm mộ những người có Linh Căn như huynh, có thể tu tiên. Tuy rằng đệ nhỏ hơn huynh ba tuổi, nhưng hiện tại đã già, huynh lại còn trẻ như vậy, đệ thật sự hâm mộ các vị...
Nhất Trúc đáp lời:
- Tiểu đệ ngươi cũng đã hưởng hết phú quý của đời người còn gì. Ta và ca ca đệ Dạ Hàn sư huynh ngày nào cũng phải ngồi tọa thiền đến khổ cả người, tu luyện vô cùng vất vả, cũng không biết sau này có thể Kết Đan không. Nếu như không thể Kểt Đan, tu luyện như vậy cũng là phí công vô ích, ta lại cảm thấy hâm mộ đệ.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu. Nhất Trúc bèn giới thiệu cho mọi người biết, người này chính là đệ đệ của Dạ Hàn. Quốc chủ đương nhiệm của Tịch Khâu quốc.
Quốc chủ Tịch Khâu quốc nói:
- Để ca ca ta bồi tiếp phụ mẫu, ta sẽ bồi tiếp các vị.
Nhất Trúc nói:
- Được rồi Nhị đệ, cháu trai Tiểu Lục Tử của đệ đâu rồi, để nó bồi tiếp chúng ta là đủ, đệ hãy đi xử lý đại sự quốc gia của mình đi.
Quốc chủ Tịch Khâu quốc nói:
- Được rồi, đệ sẽ gọi Tiểu Lục Tử tới đây, bảo nó bồi tiềp các vị.
Tiểu Lục Tử là cháu ngoại thứ sáu của Quốc chủ Tịch Khâu quốc, năm nay mười tám tuổi, cũng xấp xỉ với bọn Dư Tắc Thành, bảo y tới bồi tiếp bọn Dư Tắc Thành là vô cùng thích hợp. Thật ra Nhất Trúc làm như vậy cũng là có mục đích, để cho mọi người làm quen với nhau, biết được thành viên trong gia tộc Dạ Hàn. Nếu sau này Dạ Hàn xấu số bỏ mình, hoặc trong đám này xuất hiện cường giả, lúc ấy nhớ tới ân tình cũ chiếu cố một chút, vậy sẽ có ích cho gia tộc Dạ Hàn.
Tên Tiểu Lục Tử kia dẫn mọi người đi du ngoạn khắp nơi, bày yến tiệc khoản đãi hết sức nhiệt tình. Có rất nhiều tiết mục giải trí, nào là ca múa, tạp kỹ... dốc hết toàn lực nịnh bợ mọi người.