Loại thứ hai là Ngũ Hành Càn Khôn Phá Huyệt quyết, dù nó có tên là Ngũ Hành, thật ra chỉ cần chọn một trong Ngũ Hành là đủ. Hoặc là hấp thu lực của đại địa hoặc hấp thu năng lực của kim loại, hoặc hấp thu lực của lửa... để đánh thông khiếu huyệt.
Thuật này có ưu điểm là mỗi huyệt đạo ẩn tàng cùng một loại chân nguyên lực cho nên mỗi lần khai thông một huyệt đạo mới chân nguyên lực sẽ gia tăng gấp đôi. Nhưng muốn luyện được thuật này hoặc phải có một món thiên tài địa bảo thuộc tính Ngũ Hành để cung cấp cho người tu luyện hấp thu hoặc phải có một động phủ thiên nhiên có thể cung cấp khá nhiều linh lực Ngũ Hành, như vậy mới có thể bảo đảm tu luyện thuận lợi.
Loại thứ ba là Vu Hồn Dưỡng Huyệt Chư Thiên thuật, đi một con đường riêng biệt. Loại này bắt lấy dị thú cướp hồn phách chúng, dung nhập vào trong huyệt đạo, thay thế lực thần linh vốn có trong huyệt đạo. Thuật này nhập môn đơn giản, dễ dàng thông suốt, mới bắt đầu tu luyện vô cùng thuận lợi. Nhưng mỗi lần bắt được dị thú khác nhau, lực hồn phách của dị thú cũng khác nhau, có cao có thấp, sẽ làm cho chân nguyên lực trong huyệt đạo chênh lệch không đều, lượng chân nguyên lực gia tăng vô cùng hỗn loạn. Tu luyện từ Kim Đan kỳ trở lên sẽ rất khó có tiến bộ.
Ba loại pháp môn này, loại thứ nhất bị Dư Tẳc Thành đào thải ngay tức khắc, loại thứ ba tuy rằng có tốc độ tu luyện nhanh kinh người nhưng Du Tắc Thành cũng không biết bắt dị thú ở đâu. Hắn chỉ còn có thể chọn pháp môn thứ hai Ngũ Hành Càn Khôn Phá Huyệt quyết, bởi vì thế giới Bàn Cổ của hắn là một thế giới nước, không còn nơi nào tu luyện tốt hơn ở đó.
Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, bắt đầu mặc niệm pháp quyết, dần dần đọc hiểu toàn bộ pháp quyết đến khi thuộc làu lúc này mới trấn tĩnh tâm thần, tụ hợp hơi nước bắt đầu tu luyện.
"Thiên địa vô tận tự nhiên thành pháp. Người như thiên, tự thành một thể, huyệt đạo quanh thân, dẫn khí vòng quanh..
Lặp tức hơi nước trong hồ bắt đầu quay cuồng, ngưng kết lại giữa không trung, sau đó dần dần tụ tập lại trên đỉnh đầu Dư Tắc Thành, theo mũi miệng hắn một hô một hấp, tiến vào trong kinh mạch.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Ngũ Hành Càn Khôn Phá Huyệt quyết. Hắn hấp thu hơi nước ngưng kết lại ở đan điền, dần dần hơi nước hóa hình, trở lại thành chất lỏng. Nhưng Huyết Cương quyết của hắn lại có phản ứng, ra sức chấn động. Lập tức chút chất lỏng vừa hình thành bị chấn nát hóa thành chân nguyên dung nhập vào trong kinh mạch toàn thân.
Dư Tắc Thành không hề bực tức, lại tiếp tục luyện, tiếp tục ngưng kết hơi nước, sau đó lại bị Huyết Cương quyết chấn động vỡ nát. Sau chừng năm lần như vậy Dư Tắc Thành không thể không ngừng, bởi vì kinh mạch toàn thân đã sưng lên đau nhức, đã đạt tới cực hạn sức chịu đựng của thân thể, chỉ có thể chấm dứt tu luyện, nghỉ ngơi một lúc.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, toàn thân đau đớn rã rời, đột nhiên Dư Tắc Thành hiểu ra vì sao mình bị đau. Thì ra là vì chân nguyên càng chống chọi mạnh mẽ, hắn vận chuyển Huyết Cương quyết càng nhanh hơn, hấp thu chân nguyên vào đan điền. Rất lâu sau khi thu công Dư Tắc Thành phát hiện chân nguyên Huyết Cương quyết của mình đã có thêm hơn một tầng. Nếu như tu luyện như trước, tối thiểu phải mất một tháng mới có được tiến triển như vậy. Chẳng trách Nhược Đổng sư tỷ đã chỉ điểm, phải phối hợp tu luyện với bí quyết của Xuất Khiếu tông, hợp với đạo lý huyết khí dương cương sẽ mau lẹ vô cùng. Hắn còn chưa luyện thông một huyệt đạo mà đã có thành tích như vậy, thật sự khiến cho hắn cảm thấy vui mừng không ít.
Dư Tắc Thành ngủ một chút, sau khi thức dậy ăn ba con vịt nướng trong túi càn khôn, lúc ấy mới cảm thấy no bụng. Nhất định phải nhớ kỹ ân tình của Vô Tam Thu, sau này trả lại cho y.Dư Tắc Thành định tiếp tục tu luyện, đột nhiên phát hiện trên không bên ngoài bắn lên vô số pháo hoa ầm ầm, vô số đạo kiếm quang bay tới bay lui. Hôm nay đã tới ngày lễ mừng công, thì ra hắn đã tu luyện ba ngày ba đêm, đã đến ngày lễ của môn phái mà không hay không biết.
Dư Tắc Thành nhìn pháo hoa đầy trời, giống như vẻ huy hoàng chợt lóe lên rồi biển mất. Sau đó hắn xoay người bước vào phòng tiếp tục tu luyện, ngày lễ mừng công dù vui thật nhưng cũng không phải là ngày lễ chúc mừng mình.
Dư Tắc Thành vào phòng tu luyện, khép cửa lại, ngăn cách nỗi vui mừng náo nhiệt bên ngoài. Trong phòng tu luyện vô cùng yên tĩnh, Dư Tắc Thành bỗng cảm thấy tinh thần mình trở nên thanh tĩnh.
Hắn lại trở vào thế giới Bàn cổ, nhìn thoáng qua vùng trời đất của mình, không khỏi nở nụ cười khổ. Cách đây không lâu Ngũ Hành Linh Căn chính là Linh Căn tốt nhất trong thiên hạ, nhưng vật đổi sao dời, linh khí đại địa biến đổi, hiện tại đã không phải là thời kỳ Tiên Tần khi trước. Nguyên Anh nhiều như lá rụng, Phản Hư gặp đầy đường. Hiện tại Ngũ Hành Linh Căn là Linh Căn rác rưởi nhất, bởi vì mình đột phá mỗi một tầng cảnh giới đều phải vất vả hơn người khác gấp năm lần. Mình còn chưa cất bước đã tụt lại rất xa so với người ta. Muốn vượt qua bọn họ cũng chỉ có hai chữ kiên trì. Mình phải chịu được tịch mịch, phải cố gắng kiên trì như vậy mới có được ngày mai sáng lạn
Dư Tắc Thành lại chìm vào trong tu luyện. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không biết vì sao lại nhanh như vậy, thoáng cái đã qua bốn ngày trời. Rốt cục sau vô số lần ngưng kết hơi nước hóa thành chất lòng, lần này chất lỏng ấy đã không còn bị Huyết Cương chân nguyên lực chấn vỡ như trước. Nó bắn ngược lại đại huyệt Đản Trung giữa ngực Dư Tắc Thành, lập tức khai thông được một khiếu huyệt.
Nơi huyệt đạo này vừa đả thông, lập tức Dư Tắc Thành chấn động toàn thân, chân nguyên tăng lên gấp hai lần. Huyết Cương quyết đã đạt tới cảnh giới hùng mạnh nhất chí dương chí cương.
Dư Tắc Thành chậm rãi mở mắt, tu luyện cực khổ rốt cục đã thu được kết quả, chỉ cần nghịch chuyển Huyết Cương quyết là có thể Hóa Dương Vi Âm, tiến vào tu luyện bước tiếp theo.
Bất quá hôm nay cần phải ngừng lại, mình đã hứa sẽ đưa cơm giúp Kim di, không thể thất tín. Dư Tắc Thành ngừng tu luyện, mở cửa ra khỏi phòng.
Lúc này hắn chợt phát hiện trong tiền phòng có hai nữ tử đang đứng, da thịt các nàng trắng như tuyết, mềm mại như không có xương, như hoa như ngọc
Dư Tắc Thành thấy các nàng, tỏ ra sửng sốt vô cùng, hai nàng bèn thi lễ, trong khi thi lễ pháp y khẽ động, lộ ra chân dài trắng như ngọc bạch thoáng ẩn thoáng hiện. Cả hai đồng thanh nói:
- Tham kiến chủ nhân, chúng ta là con ối Pháp Linh, tiếp nhận sai phái đến đây thị hầu chủ nhân.
Lời hai nàng nhỏ nhẹ vỗ cùng, nghe hết sức êm tai. Cả hai khẽ liếc trộm Dư Tắc Thành, sau đó cúi đầu bẽn lẽn, sắc mặt ửng đỏ hệt như thiếu nữ đang thẹn thùng xấu hổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không ngờ hai nữ tử này lại là con rối Pháp Linh... Dư Tắc Thành không khỏi thầm kinh ngạc, thầm nghĩ thật là đáng tiếc, nữ tử ôn nhu kiều diễm như vậy lại là con rối...
Một con rối Pháp Linh lại nói:
- Chủ nhân, chúng ta tu luyện bí pháp khác với những con rối khác. Trong cơ thể ta ẩn chứa Vũ Nữ Tỏa Dương thuật của Âm Dương tông, trong cơ thể nàng kia chứa Cực Nhạc Miên Miên thuật của Hấp Nhật Đoạt Nguyệt phái. Lại thêm cả hai chúng ta còn biết tiên thuật Cúc Hoa Chưởng của Long Dương tông, nếu ngài muốn tu luyện theo phương pháp Nhất Dạ Đế Vương, tỷ muội chúng ta nhất định có thể làm cho ngài hài lòng.
Con rối Pháp Linh kia lại nói:
- Chúng ta là loại con rối chuyên dụng, pháp thuật trong cơ thể chỉ hữu hiệu với một người. Ngài là chủ nhân duy nhất của chúng ta, xin hãy yên tâm.
Lúc này hai con rối Pháp Linh cúi đầu không nói, ngồi đó thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình nhìn Dư Tắc Thành. Hàm nghĩa của câu Nhất Dạ Đế Vương thật là hay... Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Vì sao các ngươi lại khác với những con rối khác?
Một con rối Pháp Linh ngẩng đẩu tỏ ra kiêu ngạo:
- Chúng ta khác với chúng ở điểm này, chúng chỉ có được một nửa linh hồn còn chúng ta có được toàn bộ linh hồn bên trong con rối, tự nhiên phải khác với chúng.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, lạnh lùng hỏi:
- Chẳng lẽ có người bức bách các người ư?
Con rối Pháp Linh đáp:
- Không phải, vốn thân thể chúng ta mắc tật không chữa được, mạng không kéo dài cho nên mới làm như vậy. Hiện tại tuy rằng người không ra người, quỷ không ra quỷ nhưng tối thiểu cũng tồn tại được thêm trăm năm...
Dứt lời, con rối Pháp Linh tỏ ra đau lòng cúi gục đầu, nhìn qua hết sức đáng thương. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, con rối Pháp Linh này nhìn qua vô cùng dễ mến thật ra chỉ là pháp quyết trong cơ thể chúng thể hiện ra mà thôi. Bất kể nó biểu diễn thế nào, hai mắt vẫn trống rỗng vô thần, con rối cũng chỉ là con rối.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Phong Linh Tĩnh ta còn có thể vung kiếm trảm tình, chỉ là vài con rối nho nhỏ cũng muốn thu hút ta sao? Tuy rằng ta rất hiếu sắc nhưng cũng chưa tói mức như vậy. Hai người các ngươi coi sóc động phủ, làm việc vặt cho ta là đủ.
Dứt lời Dư Tắc Thành không thèm để ý tới con rối Pháp Linh nữa, quay người ra khỏi động phủ, ngự kiếm bay về đình viện nơi từng gặp sư phụ.
Bên trong đình viện, mấy vị lão nhân vẫn đang nằm phơi nắng, không hề động đậy. Bọn họ tuổi đã xế tà, mặc dù được Nam Thiên Chân Nhân trợ giúp cho nên chưa biến khỏi thế gian này, nhưng thật ra sống như vậy quả thật không bằng chết.
Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi cất tiếng than dài, ý chí tu tiên càng thêm kiên quyết.