Dư Tắc Thành lại vận khởi Tụ Khí Hóa Huyết. chân nguyên chậm rãi biến thành huyết năng. Huyết năng này tăng tốc độ rất nhanh, gia tăng từng cỗ từng cồ. Lần này không giống như trước, có thiên địa linh khí duy trì tốc độ Dư Tắc Thành hóa huyết nhanh hơn rất nhiều.
Kỳ thật Đây là biểu hiện của dẫn khí nhập thể, Dư Tắc Thành đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, Cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp. Từ nay về sau coi như Dư Tắc Thành đã chính thức bước vào cánh cửa của người tu tiên.
Dư Tắc Thành cảm thấy ngũ quan của mình kêu lên ầm ầm, dường như đột nhiên mở được linh khiếu, ngoại giới trở nên sinh động lạ thường. Lần đâu tiên hắn kinh ngạc phát hiện, tất cả sự vật trước mắt trở nên hết sức rõ ràng, hết thảy động tĩnh trong phạm vi vài trượng, tất cả những gì thấy được hoặc là không thấy được, gần như hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn. Cảm giác khống chế này, trước Đây Dư Tắc Thành hoàn toàn không cảm nhận được.
Tai Dư Tắc Thành khẽ nhúc nhích, có thể nghe được tiếng của một con dế mèn ngoài phòng nấp trên cây cách xa mười mấy bước phát ra tiếng kêu rả rích nho nhỏ. cùng với tiếng của ruồi bọ vỗ cánh bay qua trong phòng. Ánh mắt hắn dường như được nước suối trong veo tây rửa. trở nên sáng ngời trong suốt, hoa văn trên nóc phòng, mỗi một sợi tơ mạng nhện giăng trên tưởng, hắn cũng có thể thấy được rõ ràng. Mũi hắn có thể ngửi được mùi máu tanh trên người mình, mùi không khí âm ướt nồng đậm bên ngoài.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhìn lên không trung, ngoài mười trượng có vài con chim sẻ đang kêu ríu rít.
Dư Tắc Thành tiện tay nhặt một hòn sòi nhỏ. ném một cái. một luồng kình phong đột nhiên nổi lên. Một tiếng bốp vang lên. một con chim sẻ ngoài xa mười trượng bị hòn sỏi nhỏ ném trúng, lập tức rơi xuống đất. không hề nhúc nhích.
Dư Tắc Thành ngây người một chút, kinh ngạc nhìn hai tay của mình lúc này đã trở nên linh hoạt vô cùng.
Trong cơ thể hắn dường như sinh, ra một luồng sức mạnh chua bao giờ có. sức mạnh này khác với nội lực chân khí trước kia. là một loại năng lượng kỳ dị khác.
Hắn đã luyện thành Tụ Khí Hóa Huyết. có thể tu luyện tầng thứ nhất của Huyết Cương quyết, Luyện Huyết Đoán Thể. Rốt cục rồi cùng có tiến bộ. nếu không nhờ ngày hôm qua liêu mạng giết chóc. ít nhất phái ba năm sau hắn mới có được thành tích như vậy.
Ngày hôm sau xảy ra rất nhiều chuyện, một đám hương thân Mã gia trại chạy đến. nộp phí bào kê. Tất cả sự tình gây ra là do Mã quả phụ. Thủ Noãn bang đã hoàn toàn rút lui trở về thành thành thật thật không xuất môn nữa.
Dư Tắc Thành tiếp đón bọn họ, chỉ nói một câu. lần này cần phái nộp ba trăm lượng bạc. nếu như không nộp. vậy về sau không cần nộp nữa. Đây là trừng phạt bọn họ không biết điều, ý không cần nộp có nghĩa là nếu như không nộp số bạc này. đám hương thân kia ắt sẽ sống không qua khỏi hôm nay. Đám hương thân kia không thể không trở về lo bạc giao nộp. để dẹp yên lửa giận của Dư Tắc Thành.
về phần Mã quả phụ, Dư Tắc Thành cũng không rãnh rỗi tìm hiểu xem nàng có cố ý câu dẫn Phong Thiên Khê hay không. Dư Tắc Thành gả Mã quả phụ cho Phong Thiên Khê. đông thời đuổi cổ loại người nhu nhược như Phong Thiên Khê ra khỏi sơn môn, cho y hai lượng bạc. lệnh cho y phải rời khỏi huyện thành Sơn Trúc.
Đám đệ tử ra ngoài lùng bắt ba tên đệ tử chạy trốn, rất nhanh đã bắt trở về được một tên. Hai tên còn lại không tìm được, không biết trốn ỡ nơi nào. nhưng bọn họ tuyệt đối không thể chạy ra khỏi thành.
Sự tình xử ly gần như ổn thỏa. buổi tối Dư Tắc Thành dẫn người tới Yên Chi lâu. tạ ơn Thạch gia cho mượn ngựa.
Lần này Dư Tắc Thành tiến vào Yên Chi lâu. vô số mỹ nữ khách nhân vây lại. vừa thấy Dư Tắc Thành, có người huýt sáo liên tục, vô số tiếng hoan hô vang lên. Chuyện Dư Tắc Thành đại chiến Thủ Noãn bang ngày hôm qua đã trở thành đề tài lớn nhất cho mọi người bàn tán xôn xao. Bốn mươi người đánh lui ngàn người, không chết người nào. tuyệt đối là chuyện hết sức kinh người. Vô số người cố ý xem mặt vị thiếu niên anh hùng am hiểu tiên thuật này.
Thủ Noãn bang hôm qua đại bại. tìm nguyên nhân thoái thác, tuyên dương tiên thuật của Dư Tắc Thành đến độ thiên hạ vô địch, ý muốn nói không phải là do chúng ta bất tài, mà là người ta giỏi tiên thuật, để tránh né nguyên nhân thất bại.
Bảo sao nghe vậy, đại đa số mọi người đều hiểu như vậy, vì thế năng lực tiên thuật của Dư Tắc Thành được phóng đại vô hạn. Sau còn có lời đồn Dư Tắc Thành vừa vung tay lên. sấm sét nổi đầy trời, chướng ra tới đâu. biển lửa cháy lên tới đó.
Thạch Thiên Long đích thân tiếp kiến Dư Tắc Thành, mừng công cho bọn họ. bày ra một bữa tiệc lớn chiêu đãi Dư Tắc Thành. Trong yến tiệc, Dư Tắc Thành phát hiện Nhạc Lăng và Ngữ Điệp không thấy xuất hiện, bèn hỏi:
- Đại ca, Nhạc Lăng và Ngữ Điệp đâu?
Thạch Thiên Long nói:
- Hôm qua hai nàng nhận được tin tức mẫu thân bệnh tình nguy kịch, đột nhiên đi rồi. Các nàng đều là ca nhi ở Trần quốc do ta mời đến. bán nghệ không bán thân, ta cũng không thể nói gì. chỉ có thể tiễn đưa các nàng rời khỏi.
Đi rồi vậy là các nàng đã đi rồi trong số châu báu thu được hôm qua. Dư Tắc Thành cố ý chọn ra vài món châu báu thượng phẩm cho hai người các nàng, muốn khoe khoang cùng các nàng về đại chiến hôm qua một phen cho sướng miệng. Nào ngờ hôm nay các nàng cứ như vậy mà đi. không nói nửa câu. quay gót ra đi.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác tịch mịch, sau khi phụ thân hắn mất đi. một mình hắn gánh vác trách nhiệm chiếu cố cả gia đình. Bạn cũ trước kia dần dần xa lánh, vất vả cực nhọc không người nào hiểu. khi tịch mịch không biết tò cùng ai. lúc cao hứng cũng không biết lấy ai chia sẻ. Cho dù thiếu niên có trưởng thành, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chi đến khi Nhạc Lăng và Ngữ Điệp làm bạn cùng hắn. hắn mới có cảm giác vui vẻ, giống như hẳn cùng các nàng đã là bạn hữu nhiều năm. các nàng hiểu thấu được hắn. Hiện tại các nàng đột nhiên rời khỏi. lập tức trong lòng hắn này sinh cảm giác mất mát khó có thể tả bằng lời.
Đột nhiên Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, hắn nhớ đến hoa hồng màu lục xuất hiện trong cơ thể mình hôm trước, lại thêm năng lượng kỳ dị kia. còn có một đêm mà mình và Ngữ Điệp ân ái điên cuồng. Hắn lại nhớ tới câu nói của Nhạc Lăng: "A. không ngờ nguyên dương chưa mất?" Nhớ tới cảm giác đặc biệt của mình đối với các nàng.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành tự nhiên bừng tỉnh ngộ. trạng thái bừng tỉnh ngộ này rất là kỳ quái, hắn cùng không phẫn nộ. cũng không đau thương. Có lẽ hết thảy những chuyện này. bao gồm cảm giác của mình đều do các nàng thao túng, các nàng chế tạo. có lẽ không, cũng có lẽ có. Kỳ thật hắn đã hiểu được trong lòng từ sớm. chỉ có Điều từ chối không chịu nghĩ tới mà thôi. bởi vì đây là mối tình đầu của hắn.
"Duyên phận hôm nay như nước chảy mây trôi. Gặp nhau trong tiệc rượu ngày mai. chàng đã là người xa lạ."
Thạch Thiên Long nhìn thấy tâm trạng của Dư Tắc Thành không tốt. bèn nói:
- Cũng không thể biết được bao lâu các nàng trở lại. huynh đệ giang hồ chúng ta cần gì
để ý tới vài kỳ nữ như vậy, kỳ thật các nàng đi rồi đối với đệ cũng là chuyện tốt, nữ nhân có rất nhiều. Đi uổng rượu thôi để huynh gọi Túy Vi, Mạn Xảo tới đây, bồi tiếp huynh đệ ta một phen.
- Đúng rồi. đệ có biết ngày hôm qua các người đã giết bao nhiều người hay không? Thủ Noãn bang không mua quan tài cho người chết, hỏa táng tất cả. Bất quá mỗi người đều dùng một vuông lụa trắng che thân ngày hôm qua bọn họ mua tất cả hai trăm bốn mươi ba vuông lụa trắng.
Dư Tắc Thành sửng sốt. âm trầm nói:
- Giết hai trăm bốn mươi ba người? Xem ra thù này đã định rồi...
Thạch Thiên Long nghe ra trong giọng nói Dư Tắc Thành có vẻ tức giận, không khỏi run lên, nói:
- Không nhất định là như vậy. bọn họ đã chết hai trăm bốn mươi ba người, bị thương tàn phế hơn bốn trăm, có thể nói Thủ Noãn bang xong rồi. Hiện tại bọn họ cũng không có tâm tư báo thù. hiện tại bọn họ phái đề phòng những bang phái khác có ý thâu tóm bọn họ, tỷ như Thái Dược bang.
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, sau đó mới nói:
- Người không phạm tới ta, ta cũng không phạm người, có trách thì phái trách chính các người mà thôi...
Chỉ trong chốc lát đã xuất hiện hai mỹ nhân không kém gì Nhạc Lăng, Ngữ Điệp, các nàng một tả một hữu làm bạn cùng Dư Tắc Thành. Tuy rằng các nàng đều rất đẹp xinh mỹ lệ, nhưng trên người không có khí tức như Nhạc Lăng và Ngữ Điệp. Dư Tắc Thành đối đãi với các nàng tuy rằng vừa nói vừa cười, nhưng đã không còn cảm giác như trước kia, thật sự chỉ là giả vờ bê ngoài cho có lệ mà thôi.
Số châu báu còn thừa, Dư Tắc Thành giao cho Thạch Thiên Long xử lý. chi để lại mười mấy món tốt nhất dành làm lễ vật khi cần.
Hai vị cô nương Hồng bài tới làm bạn với Dư Tắc Thành, vô cùng hiếu kỳ về vị thiếu niên anh hùng này. không ngừng hỏi han đủ chuyện. Dư Tắc Thành cố gắng ứng phó hai nàng, bàn rượu này ở trong Yên Chi lâu có Thạch gia bảo vệ nghiêm mật. cho nên lần này Dư Tắc Thành hoàn toàn buông thả. giải phóng toàn bộ mệt nhọc trong đại chiến hôm qua, cuối cùng Dư Tắc Thành uống đến say khướt. Nguồn:
Lần này hắn nằm mộng, giấc mộng này cũng không xuất hiện tình hình như trong thức hải trước kia. Dường như hắn đang cõi ngựa, đang chạy lông lên. đang giải phóng tâm trạng buồn bực.
Dần dần hết thảy trở nên bình ổn Dư Tắc Thành thấy mình xuất hiện ở một vùng bình nguyên hoang dã vô bờ. chỉ có gió mát trăng thanh. Trước mặt hắn có một con đường, tuy rằng gập ghềnh không bằng phẳng. nhưng kéo dài xa tít tắp về phía chân trời, dẫn tới một thế giới mà hắn chưa biết.
Dư Tắc Thành theo con đường này đi tới, nghiêng ngả lảo đảo, đi được một hồi. giữa đường xuất hiện ngã rẽ. Phía trước bên trải xuất hiện một đình viện hết sức xa hoa, tưởng bằng vàng ròng, nền bằng bạch ngọc. Nhạc Lăng và Ngữ Điệp cùng rất nhiều các mỹ nữ không nhìn rõ mật đang chơi đùa trong đó. các nàng vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức lớn tiếng kêu gọi hắn. bảo hắn tiến vào nghỉ ngơi.
Bên phải là đại điện Hắc Hổ đường. Mã Lão Hắc quỳ trước mật hắn. nghe theo mệnh lệnh của hắn. Vô số đệ tử đứng nghiêm hết sức chỉnh tề. chờ đợi hắn ra lệnh. Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ khiến cho vô số đầu người rơi xuống đất.
ở giữa vẫn là con đường núi gập ghềnh kia, bất quá dẫn tới chân trời, phía trước vĩnh viễn là không rõ không biết.
Dư Tắc Thành mơ hồ hiểu những thứ này đại biểu cho cái gì, Đây là giấc mộng của mình, ở trong mộng, con đường bên trải này đại biểu cho vô số mỹ nữ làm bạn. thành tựu phú quý gia nghiệp, tiêu dao cả đời. Con đường bên phái này đại biểu cho quyền lực, địa vị bá chủ giang hồ.
Mà con đường ờ giữa đại biểu cho con đường tu tiên của mình, gập ghềnh, nguy hiểm, không hê có khả năng thành công, nhưng có thể đi khắp thiên hạ. cảm giác này vĩnh viễn không thể tưởng tượng được.
Đây là giấc mộng của mình, mình nên lựa chọn như thế nào... Không chút do dự. Dư Tắc Thành đi vào con đường ở giữa, đi lên con đường gập ghềnh, miệng hắn thóa mạ:
- Tưởng lão tử ngốc lắm hay sao? Lão tử tu tiên, pháp lực vô biên, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, muốn mỹ nữ có mỹ nữ. ngay cả thằng ngốc cũng biết rằng nên lựa chọn thế nào...
Dư Tắc Thành đi nhanh về phía trước, trên đường đá tảng rất nhiều, nhìn kỹ lại. đá tảng rõ ràng là thủ cấp của thiếu niên bị mình chém ngày hôm trước, vẻ mặt tỏ ra vô tội nhìn Dư Tắc Thành. Y cũng vào khoáng lứa tuổi mình, có lẽ là một đứa con ngoan có lẽ tương lai sẽ là một người cha tốt. nhưng hiện tại y đã phái làm quỷ dưới đao mình.
Đường đi dần dần biến hóa, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vô số đầu người, đều là người mà mình đã giết. Lý Đại quan nhân. Hồ Thiên Mã, thiếu niên kia, phụ thân thiếu niên... tất cả đều là địch nhân bị mình chính tay giết chết, hơn nữa mình hiểu biết về bọn họ hết sức rõ ràng.
Đầu của những người này giống như đang la lên. giống như đang gào thét. Dường như bọn họ muốn nói với Dư Tắc Thành chuyện gì đó, bọn họ muốn ngăn cản Dư Tắc Thành đi tơi.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ lạnh lùng cười nói:
- Rất xin lỗi. ta giết các ngươi, thật sự rất xin lỗi. ta muốn xin lỗi các ngươi. Bất quá nếu như quay trở lại một lần như vậy nữa. ta cũng sẽ giết các ngươi! Xin đừng ngăn cản con đường phía trước của ta, ai ngăn cản đường của ta. ta sẽ giết người đó. đường của ta sẽ do chính ta quyết định, không ai có thể chi phổi quyết định của ta, số mệnh của ta sẽ không do trời quyết định!
Lúc Dư Tắc Thành đang nói, Hàn Tuyết đao đột ngột xuất hiện trong tay hắn Dư Tắc Thành vung đao. lại chém vỡ thủ cấp của thiếu niên kia một lần nữa. Sau đó cao giọng hát vang:
- Trong tay có kiếm, duy chỉ có ta độc hành, vạn trượng hồng trần chớ có ngoái đầu nhìn lại. Tuy rằng con đường phía trước gập ghềnh. vượt mọi chồng gai. vỡ xương xé thịt, tuyệt không quay đầu lại! Thân hảo nam nhi. độ qua hư không, hết thảy bàng hoàng phiền muộn đều chặt đứt. bất kê hồng liên diệt độ trước mắt, cũng phái tiến về phía trước!
Theo tiếng ca của hắn. bên cạnh hắn xuất hiện huyết hải vô biên. Huyết hải này cuồn cuộn mênh mông, đi đến đâu. hết thảy hóa thành máu loãng đến đó. Thế giới thiên địa chỉ còn tồn tại con đường này, hết thày đều biến mất.
Dư Tắc Thành kiên định đi về phía trước, lập tức tỉnh mộng.
ở một nơi bí mật trong huyện thành Sơn Trúc. đột nhiên một tiếng vật phẩm vỡ nát giòn tan vang lên. Một lão nhân chậm rãi nói:
- Bạch Tiểu tử đề cử thiếu niên này quả nhiên không tồi, có tâm cầu đạo mạnh mẽ như thế không ngờ làm vỡ nát vấn Tâm phù của ta, Chạy về tông môn báo cáo. người này có thể tuyển nhận làm đệ tử.
Thanh âm của một thanh niên khác vang lên:
- Dạ. đệ tử đã hiểu, bất quá sư phụ. Huyết hải xuất hiện cuối cùng là thứ gì vậy?
Lão nhân đáp:
- Ta cũng không biết, ta sử dụng vấn Tâm phù chỉ thẳng bản tâm, hết thảy những gì đạt được chính là sự lựa chọn cơ bản nhất trong thần thức hải của người này. Thế nhưng thần thức hải của con người cũng là thần bí nhất, xuất hiện thế nào cũng không biết được...
Giọng trẻ tuổi tiếp tục nói:
- Nghe Dư trương lão nói gần đây ở thành Lâm Hải xuất hiện một nữ nhân có Thiên Linh Căn. tuy răng bị cao nhân của Hỗn Nguyên tông cướp đi. nhưng đây cũng chỉ là Dư trưởng lão phát hiện. Mặt khác Trần hộ pháp tìm được một đệ tử có Hỗn Độn Linh Căn. hơn nữa còn có Tuệ Căn. bên Mộc quốc cũng phát hiện một đệ tử Thuần Mộc Linh Căn. Nếu chúng ta báo lên chuyện này. bất quá hắn chỉ là Ngũ Hành Ngụy Linh Căn, phía trên có thể nào...
Lão nhân vừa nghe bèn nói:
- Ôi. tranh chấp quyền lợi, thế gian nơi nào có Niết bàn? Vậy cứ ghi lại trước đã. sau đó tiếp tục quan sát, sau một thời gian nữa rồi hãy nói.
Đúng vào lúc Vấn Tâm phù kia vỡ nát, Dư Tắc Thành tỉnh lại. Giấc mộng này còn sờ sờ trước mắt. toàn thân giống như toát ra mồ hôi đầm đìa. tuy nhiên thần thanh khí sảng hơn tối qua, dường như mục tiêu của đời mình đã định.
Dư Tắc Thành tinh lại. phát hiện ra mình đang nằm trong một khuê phòng, toàn thân không một mảnh vải. Hai nữ tử bên người thân hình trắng như tuyết, đang ngủ say bên cạnh mình, đúng là Túy Vi, Mạn Xảo. Xem ra trong mộng Dư Tắc Thành cỡi ngựa, kỳ thật là cỡi chính các nàng, đêm qua đã bị hắn bắt.
Nhìn thân thể mềm mại của các nàng. Dư Tắc Thành đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh ngộ. bóng hình Ngữ Điệp trong lòng hắn chậm rãi tiêu tan. Nam nhân nên như vậy, có rượu cứ việc say. có mỹ nhân cứ việc hưởng, tay cầm kiếm giết người, say kề gối mỹ nhân.
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành bắt đầu vuốt ve hai nàng, hai nàng quả nhiên không hổ là cô nương Hồng bài của Yên Chi lâu. làn da trắng nõn. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại cân xứng, đúng là bị thịt tốt nhất, nhan sắc đỉnh phong nhất.
Hai nàng được Dư Tắc Thành vuốt ve cũng lần lượt tỉnh lại. một người mắt tỏ vẻ lờ đờ mê ly. một tỏ vẻ yêu kiều nũng nịu. được Dư Tắc Thành vuốt ve bắt đầu khẽ rên hừ hừ. Thủ pháp vuốt ve này. Dư Tắc Thành học được của Ngữ Điệp từ đêm trước. Lúc ấy hắn có cảm giác thủ pháp vuốt ve của nàng đặc biệt thoải mái dễ chịu, cho nên hôm nay bắt chước sử dụng một chút. Quả nhiên được hắn vuốt ve. hai nàng tựa như con mèo nhỏ dịu dàng mềm mại ngoạn ngoãn nghe lời. hai mắt mê ly. phát ra thanh âm ư ư thỏa mãn làm cho người ta lạc phách tiêu hồn.
Dư Tắc Thành thấy trời chưa sáng, thời gian còn sớm, đợi cũng phải đợi, chẳng bằng tận dụng cơ hội tốt, lại một lần nữa vồ lấy hai nàng. Lập tức cả sảnh đường xuân sắc ngập tràn, chiếc giường lớn phát ra tiếng động kẽo kẹt từng hồi.
Dư Tắc Thành không biết rằng trong vô tình, hắn đã bị Thạch Thiên Long cùng Ngữ Điệp cải biến. Mãi rất lâu về sau. Dư Tắc Thành mới biết được thủ phép vuốt ve kia có tên là Diệu Hóa Tiêu Hồn Thủ.
Ngày hôm sau thái dương vừa lên. Dư Tắc Thành trở lại phòng mình trong trụ sở. lên nóc phòng cao nhất, bắt đầu hấp thu tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện ớ phương Đông. Thái dương dâng lên. ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như được phủ thêm một chiếc áo vàng, sinh khí đạt đào.
Lúc tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt Dư Tắc Thành, hẳn tiến hành hấp khí hóa dương, tu luyện pháp quyết của mình. Hiện tại trong cơ thể hắn hoàn toàn không phải vận hành công pháp Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết. mà là sau khi Huyết năng của Huyết Cương quyết nghịch chuyển chân nguyên tự động vận hành một bộ công pháp kỳ dị khác, nhưng thói quen hấp thu tia nắng mặt trời đâu tiên này. hắn cũng không bỏ.
Dư Tắc Thành hấp khí thiên địa nguyên khí lập tức tụ tập về phía hắn vô số linh khí tiến vào trong cơ thể hắn. chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển gia tăng rất nhiều. Lúc này hắn thở khí ra. lập tức một làn sương mù rất lớn từ trong miệng phun ra. vây quanh toàn thân hắn.
Dư Tắc Thành tiến vào Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, Cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp. có thể xem như đã mở ra cánh cửa tu tiên. Hiện tại hắn chính thức bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất Luyện Huyết Đoán Thể của phần thứ hai Luyện Huyết Hợp Cương, Huyết năng trong cơ thể được công pháp vận chuyển thúc đẩy. chậm rãi Dung nhập vào trong huyết mạch của hắn dung hợp cùng máu huyết toàn thân, hóa thành một loại năng lượng kỳ dị. Loại năng lượng này âm thầm lặng lẽ thay đổi huyết dịch của hắn. thay đổi thể chất của hắn.
ở tầng Luyện Huyết Đoán Thể. Huyết năng làm cho Huyết dịch tiến hành năm lần biến hóa. Đầu tiên được huyết năng làm địu, huyết dịch sẽ chậm rãi ngưng tụ thành màu tím sau đó lại khôi phục lại màu đỏ máu. Sau đó lần thứ hai biến hóa thành màu vàng, lại khôi phục thành màu đò máu. cứ như vậy liên tục năm lần biến hóa. sau khi trải qua bốn lần có màu tím. vàng, đen. lục. lần biến hóa cuối cùng hoàn toàn không thể đoán được là màu gì. mỗi người đều có màu sắc của riêng mình, không ai giống ai. Sau năm lần biến hóa. cuối cùng toàn bộ hóa thành màu đò máu. tức đại công cáo thành, có thẻ tiến vào tu luyện tầng tiếp theo của Luyện Huyết Hợp Cương.