Dư Tắc Thành nhìn những người này, bất chợt trong lòng có linh cảm, dường như những kẻ này chính là đệ tử Trá Ngôn Khẩu Mật tông. Đại loạn hôm qua nói không chừng cũng là do bọn họ làm ra, hiện tại bọn họ bắt đầu trà trộn vào liên minh hái quả.
Thấy bọn họ tới hái quả. Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, các người thích thì cứ việc hái.
Mục đích chính của Dư Tắc Thành là bình ổn Hoa Đô loạn lạc, chỉ cần Hoa Đô yên ổn trở lại, mình sẽ có thể toàn thân trở ra. Liên minh người đông thế mạnh như hiện tại, thật ra không có gì hữu dụng. Thân phận Trúc Cơ hiện tại của hắn căn bản lời nói không có trọng lượng, dù là khống chế liên minh này cũng chẳng có ích lợi gì.
Mọi người tụ tập lại, lấy danh nghĩa bình ổn Hoa Đô bắt đầu chia làm mười đội, trong vòng bảy ngày liên tục tuần tra trên bầu trời Hoa Đô, giết chết tất cả những người tu tiên chậm chạp chưa kịp biết tin này gây ra hỗn chiến khắp Hoa Đô.
Mỗi đội như vậy có chừng sáu, bảy mươi Kim Đan Chân Nhân thế lực nào cũng không ngăn cản nổi. Kẻ nhanh chân lập tức chạy trốn, kẻ thông minh gia nhập vào đó, kẻ ngu xuẩn bị giết chết tại chỗ.
Mười đội người tu tiên này bay vòng vòng ở Hoa Đô bảy ngày, giết chết hơn hai mươi Kim Đan Chân Nhân không chịu mở mắt. Lập tức cả Hoa Đô không còn chiến đấu, cảnh sắc hết sức bình hòa.
Mọi người mới vừa hứng chí, sự tình đã kết thúc, cảm thấy chưa tận hứng, cho nên đám Kim Đan Chân Nhân định ra quy củ bắt đầu kêu gọi lẫn nhau, chuyển mục tiêu dẹp loạn sang mục tiêu tìm Hoàn Chân Đạo. Bọn họ khống chế điều khiển liên minh, dần dần thay đổi cả liên minh.
Rất nhiều kẻ sáng suốt như Phần Hỏa Chân Nhân, Vạn Hoa Chi Chủ đều phát hiện điểm này nhưng điểm hùng mạnh của đối phương chính là lợi ích. Bọn họ làm cho mỗi người đều đạt được ích lợi, đạt được thứ mà mình muốn có.
Trong liên minh này, mỗi người đều tìm được ích lợi của mình. Lần này thanh danh Phần Hỏa Chân Nhân lan xa, gia chủ Tô gia mời thêm được ba vị Kim Đan Chân Nhân tán tu gia nhập Tô gia. Phân Phương Giải Ngữ môn giải quyết được mối họa tâm phúc Đoạn Tụ tông, vì gia nhập liên minh quá chậm nên bị kỳ thị, không còn đất sống ở Hoa Đô, tương lai không phải là mối nguy cho mình nữa.
Ngay cả Dư Tắc Thành cũng được tiếng là kẻ thành lập liên minh, hưởng thụ vô số hư danh, tương lai trở thành kẻ cứu thế của dân chúng Hoa Đô.
Đương nhiên mục đích Dư Tắc Thành không nằm ở chỗ đó, hắn thản nhiên trở về bên cạnh Mộc Tư Y:
- May mà không nhục mệnh, đại họa Hoa Đô đã tiêu trừ, nàng phải giữ lời hứa.
Mộc Tư Y dịu dàng nói:
- Ta đã biết, chủ nhân của ta là nhất đêm nay ta sẽ hầu hạ ngài chu đáo.
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Đi thôi, không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi. Chúng ta đi thăm Tô muội muội, xem nàng có còn cắm hoa nữa không.
Hai người bèn đi tới Tĩnh Hương lâu thăm Tô Uyển Ngôn. Lần này gặp Tô Uyển Ngôn, Dư Tắc Thành phát hiện trên người nàng toát ra khí tức thanh linh, không còn giống như đóa hoa lan trong cốc vắng lặng lẽ nở ra như lần trước.Hơn nữa Tô Uyển Ngôn không cắm hoa mà là đang uống trà, nghiên cứu trà đạo. Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng sửng sốt, bèn hỏi:
- Tô cô nương, nàng không cắm hoa nữa sao?
Tô Uyển Ngôn đáp:
- Dư Đại ca, hãy gọi muội là Uyển Ngôn. Muội sẽ tiếp tục cắm hoa, lần trước huynh biểu thị cái đẹp tàn khuyết đã kích thích muội rất lớn. Muội phát hiện ra từ trước tới nay mình vẫn rúc mình sâu trong vỏ ốc, tuy rằng muội không nhìn thấy nhưng muội có thể cảm ứng được hết thảy. Tuy rằng muội không thể đi lại nhưng có Ngô mụ mụ ở đây, muội có thể đi tới bất cứ nơi nào.
- Thật ra vẻ đẹp hoàn mỹ nhất không hề tồn tại, cần gì phải theo đuổi thứ không tồn tại, khiến cho thân nhân bằng hữu lo lắng.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Thật là tốt, Uyển Ngôn, muội có thể nghĩ được như vậy, ta lấy làm cao hứng vô cùng.
Tô Uyển Ngôn lại nói:
- Huynh hãy kể cho muội nghe chuyện về huynh. Huynh làm thế nào quen biết Mộc tỷ tỷ, khiến tỷ ấy cam tâm tình nguyện cho huynh hết thảy. Huynh làm thế nào bình định được loạn Hoa Đô. Huynh, làm thế nào quen biết với Khuynh Thành Thủy Tiên Lưu Thi Vận. Mộc tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, tỷ không muốn biết sao?
Dư Tắc Thành cười nói,
- Được rồi, các nàng đã muốn biết, vậy ta sẽ kể một chút.
Dứt lời hắn lấy hồ cầm ra, chuẩn bị khảy một bản, nào ngờ Ngô mụ đang đẩy xe cho Tô Uyển Ngôn nhìn thấy hồ cầm của Dư Tắc Thành, ánh mắt trợn trừng, gấp giọng hỏi:
- Vì sao đàn này lại lọt vào tay ngươi, ngươi có quan hệ thế nào với Dương sắc?
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Ngô mụ:
- Đàn này là ta mua trong hiệu cầm đồ ở thành Kiến An, đại lục Nguyên chầu. Dương Sắc là ai?
Ngô mụ đáp:
- Thật xin lỗi, ta đã nhìn lầm, bằng hữu của ta cũng có một chiếc đàn giống như vậy, y tên là Dương sắc. Được rồi, các ngươi cứ tiệp tục.
Lời của bà dường như có ma lực, khiến Dư Tắc Thành bật cười ha hả, mọi người lập tức quên đi chuyện này. Dư Tắc Thành bắt đầu gảy đàn, cao giọng hát vang:
- Đình viện sâu sâu sâu biết mấy?
Dương liễu mông lung như khói
Trướng rèm lớp lớp không đêm nôi.
Hàm ngọc, yên chạm chốn trăng hoa,
Lầu cao không thấy lối Chương Đài.
Cuối tháng ba mưa rên gió dữ
Cửa che kín hoàng hôn,
Không có cách gì giữ nối mùa xuân.
Mắt lệ hỏi hoa, hoa không nói,
Màu hồng rụng tơi bời hơn cả mùa thu.
Sau đó Dư Tắc Thành dừng tay lại, bắt đầu kể:
- Thật ra ta là một trù sư...
Đoạn mở đầu lập tức thu hút mọi người, hắn kể tiếp:
- Năm ta mười tuổi, phụ thân vì chấp hành nhiệm vụ môn phái đến Trần quốc buôn bán, gặp phải họa trời, từ đó về sau người không về nữa. Mẫu thân lâm trọng bệnh, tiền của trong nhà lần lượt đội nón ra đi, nhờ vậy mới chữa hết bệnh cho mẫu thân. Ta là Đại ca, còn có đệ đệ và muội muội, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm gia đình. Vì vậy ta rời thư viện, gia nhập Hắc Hổ đường của Mãnh Hổ bang, vào bang phái Hắc đạo...
Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại quá khứ của mình, cơ duyên xảo hợp được bí tịch. Đương nhiên hắn sẽ không kể rằng đêm mưa giết người, mà sửa lại là gặp một lão khất cái bán cho. Nghe tới đây, Ngô mụ khẽ cau mày.
Dư Tắc Thành kể tới Lưu Thi Vận, kể rằng nàng từng là nha hoàn của mình, nhờ một chậu nước của nàng đánh thức mình. Kể về lúc chia tay nơi Tây Lĩnh, kể về thiếu nữ Lang gia muốn giết mình, kể về Nhược Đồng sư tỷ... Dư Tắc Thành kể từng chút một những chuyện mình đã trải qua, lập tức hấp dẫn mọi người. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chuyện gặp gỡ Mộc Tư Y cũng được Dư Tắc Thành sửa đổi, trở thành hai người gặp nhau vào một đêm mưa, vừa gặp đã nảy sinh tình cảm. Dựa trên chuyện của tài tử giai nhân trong sách bán ngoài phường thị. Dư Tắc Thành thêm, mắm dặm muối kể một hơi. Chẳng những khiến cho Tô Uyển Ngôn nghe hết sức say mê, ngay cả Mộc Tư Y cũng quên đi quá khứ của mình, cho rằng mình và Dư Tắc Thành thật sự quen biết nhau như vậy.
Kể chuyện xong, thời gian không còn sớm, hai người Dư Tắc Thành cáo từ rời khỏi. Bọn họ trở về nơi ở của Hỏa Vân tông. Dư Tắc Thành bắt đầu hưởng thụ Mộc Tư Y chìu chuộng.
Tô Uyển Ngôn vẫn đang tiếp tục pha trà, nhưng lòng nàng lúc này đã không còn yên ổn, đột nhiên nói:
- Mụ mụ, Dư Đại ca thật là thú vị, không ngờ huynh ấy lại là một trù sư.
- Không biết Lưu Thi Vận ra sao, nàng có đẹp hơn con không, mụ mụ đưa con tới đó xem đi.
- Không ngờ Mộc tỷ tỷ lại quen biết Dư Đại ca như vậy, thật là lãng mạn, vì sao không phải là con. Nếu là con, con cũng không chọn Lôi Đại ca, mà sẽ chọn Dư Đại ca.
- Hiện tại Dư Đại ca và Mộc tỷ tỷ đang làm gì vậy, mụ mụ dẫn con tới đó xem lén đi...
- Thật là xấu hổ, xấu hổ quá, không ngờ bọn họ đang làm chuyện này, thật là xấu hổ. Vì sao Mộc tỷ tỷ lại kêu la như vậy, có vẻ như rất đau. Nhưng con thấy dường như tỷ ấy đang rất sung sướng, chúng ta xem một chút nữa được không?
Tô Uyển Ngôn nhắc tên Dư Tắc Thành liên tục, nàng không chú ý tới trong mắt Ngô mụ dần dần dâng lên một đạo sát khí.
Qua hôm sau, Tô Uyển Ngôn đã phái người tới mời hai người Dư Tắc Thành rất sớm. Lúc hai người tới đã là giữa trưa. Bảo Di Ninh và Lôi Vạn Quân cũng đã tới.
Thái độ của Bảo Di Ninh và Lôi Vạn Quân đối với Dư Tắc Thành mười phần không tốt. Bảo Di Ninh nhìn Dư Tắc Thành với vẻ oán hận vô cùng. Ngày đó Đoạn Tụ tông của nàng bị Dư Tắc Thành chơi khăm một vố, mãi đến năm ngày sau mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề, mới chịu gia nhập liên minh, nhưng hết thảy đều đã chậm.
Những đệ tử Hỏa Vân tông đi cùng Dư Tắc Thành nhận được linh thạch của hắn, đã bắt đầu rêu rao bốn phía, lập tức Đoạn Tụ tông trở thành đối tượng bị người phỉ nhổ. Ai cùng châm chọc bọn họ vài câu nhưng bọn họ chỉ có thể gắng chịu đựng, bởi vì nếu rời khỏi liên minh, vậy càng khó có thể sống yên.
Lúc đầu Tô Uyển Ngôn không phát hiện ra chuyện này. Bảo Di Ninh cũng là bằng hữu của nàng, mọi người cùng ngồi lại với nhau uống trà tán gẫu. Nhìn thấy Dư Tắc Thành mặt mày hớn hở, Bảo Di Ninh thật sự không chịu được nữa, bèn nói:
- Dư Tắc Thành, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, ngươi hại Đoạn Tụ tông của ta thật là thê thảm, thậm chí có khả năng hủy mất ngàn năm truyền thừa của Đoạn Tụ tông.
- Ngô mụ, mụ mụ hãy cẩn thận tên này, tuy rằng tuổi tác hắn chưa lớn nhưng lòng dạ độc ác vô cùng, hắn không có ý tốt với Uyển Ngôn đâu!