Lập tức dòng người ùn ùn đổ xô về phía Đan môn. Đối mặt với đám đông như vậy, Đan môn cũng không ngăn cản, mà mở sơn môn ra cho mọi người tiến vào.
Hành động của Đan môn hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành. Bọn họ mở rộng sơn môn, hoan nghênh mọi người tiến vào Đan môn.
Nhưng mở cửa như vậy hoàn toàn là ngoài lỏng trong chặt, phàm là những điểm quan trọng đều có đệ tử trông coi. Chỉ cần có chút phong thanh, lập tức có đệ tử Đan môn tụ tập. Đan khố, kho linh thạch, những nơi Dư Tắc Thành muốn dò hỏi, thậm chí có Nguyên Anh Chân Quân trông coi, an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành dạo trong sơn môn Đan môn mấy vòng, không phát hiện được chỗ nào có thể hạ thủ, đành phải từ bỏ ý định, tập trung cứu chữa những người còn trúng độc. Sau đại chiến lần này, trong số Cửu Thập Cửu Chiến Đấu Đoàn, chỉ có mười bảy, mười tám Kim Đan Chân Nhân tử trận. Bất quá sau khi đánh xong, nhiều người miệng phun nước xanh, ngã xuống đất tắt thở. Đây là di chứng do việc dựa vào đan dược, có chừng nửa số Kim Đan Chân Nhân không đứng lên được nữa, số còn lại cũng bị thương.
Lúc này Bảo Ẩn Chân Nhân mơ hồ được tất cả đệ tử Đan môn tôn sùng, quyền uy của y ngày càng khuếch trương, tương lai ắt sẽ là chủ Đan môn.
Những tu sĩ trúng độc hoạt thể, đánh mất thần trí có chừng hơn hai ngàn người còn sống sót. Những tu sĩ này trở thành đối tượng được cứu chữa, lập tức vô số Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân bắt tay vào nghiên cứu, tìm cách giải trừ loại độc hoạt thể này, để xem có thể cứu được đám tu sĩ này không.
Bọn họ khổ tâm nghiên cứu như vậy thật ra chỉ có một mục đích, là để đề phòng tương lai môn phái mình bị loại độc này xâm nhập.
Cứ như vậy, vô số cao nhân sở trường dùng độc bắt đầu nghiên cứu. Không có việc gì khó, chỉ cần có lòng là được, rốt cục cũng có người nghiên cứu ra biện pháp, cứu sống được số tu sĩ này.
Chuyện này qua đi, trong lúc nhất thời, các môn phái kéo tới Đan môn nghiên cứu cách giải độc hoạt thể đông không kể xiết. Sau đó trong đại trận hộ sơn của tất cả đại môn phái trong Lục Vực đều tăng thêm trận pháp phòng ngự độc hoạt thể, thuật giải độc ấy đã được khám phá. Mà thanh danh Đoàn Địch Ma Nữ ôn Mạn cũng lan xa, vô số thượng môn tới mời mọc, bắt ép, muốn thu vào môn phái mình. Nhưng rốt cục nàng đi về đâu, không ai biết được.
Đại hội thưởng hoa ở Đan môn vì vậy mà trở nên hỗn loạn, kết thúc giữa chừng, Dư Tắc Thành bèn quay về Thiên Mục tông.
Trên bình đài Dư Tắc Thành cứu được hàng vạn tu sĩ, có kẻ chớp mắt đã quên mất ân tình này, có người lại nhớ mãi không quên, miệng gọi ân công không ngớt. Lúc đầu Dư Tắc Thành còn lấy đó làm khoái chí, sau lại phát hiện thật ra chuyện này hết sức phiền phức. Ngoài ra hắn thật sự không yên tâm về Thiên Mục tông, cho nên suốt đêm chạy về.
Vốn Dư Tắc Thành chỉ muốn thay Tứ sư huynh đưa cây Bồ Đề tới Thiên Mục tông, không ngờ phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Lúc này Dư Tắc Thành cảm thấy muốn về Hiên Viên kiếm phái, bởi vì hiện tại hắn đã có thể nâng cao cảnh giới.
Trở lại Thiên Mục tông, Phượng Mâu Chân Quân vẫn còn đang trong trạng thái bế quan. Dư Tắc Thành biết theo thời gian trôi qua, Phượng Mâu Chân Quân càng ngày càng trở nên hùng mạnh.
Dư Tắc Thành trở lại Thiên Mục tông, thậm chí không hề biến hóa thân thể, vẫn lấy chân diện mục xuất hiện. Sau khi tiến vào Thập Phương Câu Diệt đại trận, những nữ đệ tử ở đó vẫn nhận ra hắn như thường, hoàn toàn không vì ngoại hình của hắn thay đổi mà không nhận ra. Đây là ích lợi của huyết mạch truyền thừa, cảm giác quen thuộc hoàn toàn phát ra từ huyết mạch, không cần phải nói hay giới thiệu, tự nhiên nhận ra.
Dư Tắc Thành trở về Thiên Mục tông, chuyện đầu tiên là quan sát khắp nơi. Lời của Tư Mã Tương Như làm cho hắn lúc nào cũng có cảm giác lo lắng. Rõ ràng Dư Tắc Thành có thể cảm thấy có điểm khác thường, nhưng lại không biết khác thường ở điểm nào, chỉ có thể yên lặng kiểm tra.
Cuối cùng Dư Tắc Thành tập trung chú ý vào Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền, nếu có vấn đề, hẳn là nằm ở linh tuyền này.
Vì thế Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm tra linh tuyền này, xem xét cẩn thận trên dưới trái phải, kiểm tra thế nào cũng không thấy có chuyện gì. Nhưng càng kiểm tra, Dư Tắc Thành càng cảm thấy nhất định vấn đề nằm trong linh tuyền này.
Cuối cùng Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, buông lỏng tâm thần, thả thế giới Bàn cổ ra theo tiêu ký trên ngực mình. Lập tức một màn sương đen từ ngực hắn phun ra, bao trùm lấy linh tuyền, sau đó bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Đây là biện pháp cuối cùng mà Dư Tắc Thành nghĩ ra,tạm thời cho nó vào thế giới Bàn Cổ để kiểm tra xem rốt cục nó có vấn đề gì không.
Không tra thì thôi, vừa tra ra, lập tức Dư Tắc Thành sợ đến nỗi nhảy dựng. Nền tảng của linh tuyền chính là huyết mạch của Dư Tắc Thành, đương nhiên huyết mạch của hắn không có vấn đề gì, vấn đề là có thêm năm đạo huyết mạch truyền thừa của năm người khác.
Trong đó có ba đạo quen thuộc vô cùng, một của Kim Tâm Đại trưởng lão, một của Côn Bằng Yêu Vương, một của Tư Mã Tương Như.
Chẳng trách trưởng lão Vô Hình Ám Ma tông nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy, chẳng trách Tư Mã Tương Như tỏ ra dễ dãi như vậy, chẳng trách người nào cũng hy vọng mình sẽ chấn hưng được Thiên Mục tông. Thì ra huyền cơ ẩn giấu ở chỗ này, năm đạo huyết mạch truyền thừa trong linh tuyền này chắc chắn liên quan cùng bọn họ. Bọn họ lợi dụng mình làm bù nhìn, đến khi Thiên Mục tông hùng mạnh, bọn họ sẽ tới hái quả thu hoạch.
May là mình đã kiểm tra, bằng không coi như kéo cày không công cho kẻ khác. Dư Tắc Thành muốn phá hủy những đạo huyết mạch này, nhưng nghĩ tới chuyện huyết mạch liên tâm, nếu như phá hủy, bị bọn họ phát hiện ra, kế này không thành ắt sinh ra kế khác. Hiện tại Thiên Mục tông vẫn đang trong giai đoạn phôi thai, còn non nớt, lông cánh chưa đủ, hay là khoan đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Dư Tắc Thành lặng lẽ thi pháp, phong ấn năm đạo huyết mạch truyền thừa kia bên trong linh tuyền, như vậy chúng sẽ không còn chút tác dụng nào cả, làm cho bọn họ uổng phí công phu một phen.
Phong ấn như vậy là nhờ thế giới Bàn cổ làm nên, bằng không với công lực Kim Đan Chân Nhân hiện tại của Dư Tắc Thành, nhất định sẽ khiến cho đám Phản Hư Chân Nhất này chú ý.
Ngày ngày Dư Tắc Thành lặng lẽ nhờ Lão Thất thi pháp phong ấn linh tuyền. Xong việc này ngẩng đầu lên nhìn lại, đã là hai tháng trôi qua, Phượng Mâu Chân Quân đã Kết Đan xong, xuất quan chờ đợi.
Nàng gặp lại Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng, sau đó hai người mang cây Bồ Đề trồng vào trong linh tuyền.
Vừa trồng vào linh tuyền, Bồ Đề lập tức có phản ứng, trưởng thành khỏe mạnh. Phượng Mâu Chân Quân nói:
- Cây Bồ Đề này mười năm nẩy mầm một lần, mười năm sau nữa ra hoa, mười năm nữa kết quả, mười năm nữa trưởng thành, đến lúc đó sẽ sinh ra ba ngàn cây Bồ Đề con.
- Bồ Đề con này có khả năng minh mục tuệ nhãn, chính là linh dược phụ trợ tốt nhất giúp đệ tử Thiên Mục tông ta tu luyện. Có được thần thụ này, Thiên Mục tông ta ắt sẽ hưng thịnh.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Thiên Mục tông ắt sẽ hưng thịnh, được rồi, đã đến lúc ta phải trở về Hiên Viên kiếm phái.
- Thiên Mục tông giao cho nàng, về sau nó sẽ ra sao, vậy phải trông cậy vào nàng, hiện tại ta chỉ có thể làm được tới mức này.
- Thanh Ngưng, Lan Miểu, hai người các nàng hãy hết mình giúp đỡ cho Phượng Mâu, nhất định phải phát dương quang đại Thiên Mục tông, đưa nó trở về hàng ngũ thượng môn. Đây không phải vì nguyện vọng của tổ sư gì cả, mà vì bản thân chúng ta, như vậy mới không uổng công chúng ta nỗ lực.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành thả hai người Thanh Ngưng, Lan Miểu ra, các nàng đã gần như khôi phục tâm tính. Tính cách này dần dần hình thành không có gì khác trước, chỉ là thêm một phần điên cuồng và chuyên chú hơn.
Dư Tắc Thành quyết định trở về Hiên Viên kiếm phái, hắn để lại bốn viên Giả Anh Đan, số Kết Đan quả lấy được ở Hiên Viên Pháp Ấn phái, Trúc Cơ do Quân Nhục môn chế tạo cho Thiên Mục tông.
Đồng thời hắn kiểm tra lại phi kiếm pháp bảo của mình, để lại toàn bộ phi kiếm đã trưởng thành trong kiếm lâm của mình. Ngoài ra còn lựa ba mươi bốn pháp bảo tốt nhất giữ lại cho mình, còn bao nhiêu để lại hết cho Thiên Mục tông. Hàng Long Mộc, Tử Trúc Đấu Lạp Y, Cam Lộ thủy, Thiên Niên Thanh Mộc Tâm, Nam Hải Hắc Mộc kiếm... Dư Tắc Thành cũng để lại hết cho Thiên Mục tông.
Cứ như vậy tất cả đã sắp xếp xong xuôi, vào sáng hôm đó Dư Tắc Thành không từ mà biệt, ngự kiếm bay lên, trở về Hiên Viên kiếm phái, kết thúc hành trình Sở Tây.
Chuyện ở Thiên Mục tông như vậy coi như xong, không cần biết tương lai nó thế nào, có hưng thịnh hay không, mình đã làm hết tất cả những gì mình có thể làm được.
Đang lúc ngự kiếm phi hành, đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng lưu luyến, lại có cảm giác sảng khoái vô cùng.
Nếu Thiên Mục tông phụ mình, mình có thể khiến cho Thiên Mục tông bị diệt, nếu Thiên Mục tông cầu mình, mình có thể giúp Thiên Mục tông chấn hưng. Giữa hưng hay diệt, phong vân biến hóa, thiên địa đảo lộn. Dư Tắc Thành có cảm giác mình có được khả năng ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa. Bất kể Tiên Nhân, Phản Hư Chân Nhất, hào kiệt trong thiên hạ gì gì, tất cả đều nằm trong tay mình, tuy rằng có chút sai lệch, nhưng cũng đủ để mình cảm thấy tự hào.