Trong nháy mắt lực Sát Ma nhảy vào trong thân thể của Dư Tắc Thành, hắn liều chết kiên trì cảm ngộ lực Sát Ma này, trên Tâm Ma Tàn Ảnh mỗi một bộ kiếm pháp đều có một loại lực bản nguyên thuộc về chính mình. Ngươi có thể học được các loại kiếm thức, học được các loại kiếm chiêu, thế nhưng lực bản nguyên này phải nhờ vào cơ duyên tự ngộ, bởi vì lực bản nguyên này mới là tinh túy trong kiếm pháp của Kiếm Lão Nhân.
Sát Kiếm Thuật của Sát Ma tông là một trong Ngộ Cửu Kiếm, có thể mượn ngoại lực lĩnh ngộ, một khi ngộ ra liền có thể nắm giữ.
Hiện tại cơ hội đã tới, Dư Tắc Thành liều mạng già nắm lấy biến hóa của kiếm ý đối phương, lĩnh ngộ ảo diệu của lực Sát Ma này, thế nhưng chuyện đáng buồn đã xuất hiện, lực đạo của lực Sát Ma này quá nhỏ, Dư Tắc Thành không cách nào lĩnh ngộ.
Hắn lập tức nói:
- Lực lượng quá nhỏ rồi, tăng thêm một phần, lại tăng thêm một phần.
Nhất thời lực Sát Ma bắt đầu gia tăng, Dư Tắc Thành bị một phần lực Sát Ma tăng thêm chấn cho đau nhức trong thân thể, thực sự là lực lượng đáng sợ. Lấy Sát Ma làm chủ, không gì không phá được, sát diệt tất cả, thế nhưng vẫn phải kiên trì, bởi vì Dư Tắc Thành vẫn chưa lĩnh ngộ.
- Tăng thêm, thêm một phần nữa.
Bàn Sơn tiên sinh kia lại tăng thêm một phần, đạt tới ba phần, lúc này vẻ mặt của Bàn Sơn tiên sinh biến đổi, chữ Sát huyễn hóa ra sau lưng bốc cháy lên giống như ngọn lửa, hai mắt của hắn đỏ lên. Hắn đã không thể khống chế được lực Sát Ma này, lập tức sẽ bạo phát, phát động mười hai phần lực Sát Ma mãnh liệt nhất về phía Dư Tắc Thành, muốn triệt để giết chết Dư Tắc Thành.
Nếu như bạo phát, Dư Tắc Thành hiện tại đã buông ra tất cả phòng ngự sẽ bị lực này đánh chết trong nháy mắt. Trong nháy mắt này, miệng mũi tai của Dư Tắc Thành đều đang chảy máu, nội tạng xuất hiện vết rách, kinh mạch rách nát, bị kiếm ý gây thương tích, nguy nan trong nháy mắt tới trước mắt, ở trong nháy mắt đối phương gần như mất đi khống chế Dư Tắc Thành cuối cùng đã lĩnh ngộ lực Sát Ma.
Tất cả đều đáng giá, ở trong Kim Đan nơi đan điền, lập tức có thêm một thứ, một chữ Sát màu vàng cực lớn lơ lửng trong đó. Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, lui lại một bước lập tức tránh ra ngoài hơn mười trượng, nuốt vào một vốc thánh dược chữa thương, tiến hành trị liệu. Quả nhiên dược hiệu thần kỳ, vết thương rất nhanh khép lại, sau đó hắn điều khiển lực Sát Ma dung nạp vào trong kiếm thuật của mình.
Nhất thời phía sau lưng của Dư Tắc Thành cũng xuất hiện một chữ Sát, trong nháy mắt chữ Sát này xuất hiện liền biến đổi hóa thành thượng cổ yêu văn, yêu văn này chính là một cái trong bia đá, hơn nữa còn có bảy chữ thượng cổ yêu văn trên tấm bia mà mình không hiểu được phát sinh liên quan với lực Sát Ma này, dần dần hàm nghĩa tự thông, mơ hồ dung hợp với thân thể của mình.
Sau đó lại biến đổi, chữ Sát này lại biến trở về chữ Sát theo lối chữ Khải, nhất thời lực Sát Ma vô tận hiện lên trên người Dư Tắc Thành, lập tức đè ép lực Sát Ma của Bàn Sơn tiên sinh xuống làm cho hắn tỉnh táo lại.
Lực Sát Ma, lực lượng vô thượng tinh thuần không gì sánh được, lấy phá diệt là chủ, sát tử tất cả sinh linh, lực lượng hủy diệt tuyệt đối. Sau khi lĩnh ngộ, lực Sát Ma vô tận tiến vào trong cơ thể của Dư Tắc Thành, pháp lực tinh thuần như biển như vực sâu, cấp cho Dư Tắc Thành lực lượng vô tận, lực lượng này hùng mạnh không gì sánh được, thế nhưng cũng nguy hiểm không gì sánh được, chỉ cần không cẩn thận, người bị giết chính là mình.
Dư Tắc Thành phát hiện mình điều khiển lực Sát Ma này càng mạnh càng dễ dàng hơn so với Bàn Sơn tiên sinh kia. Bởi vì Dư Tắc Thành khống chế lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, từng có vô số kinh nghiệm, mà Bàn Sơn tiên sinh điều khiển lực Sát Ma ở Tam Thiên giới này lại chỉ sử dụng mấy lần, chiến đấu rất ít, đối với vận dụng lực Thiên Đạo còn kém Dư Tắc Thành vô số lần, cho nên Dư Tắc Thành có thể uy áp hắn dễ dàng.
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Giỏi, giỏi lắm, Bàn Sơn, ngươi làm việc thật tốt, tương lai ta truyền cho ngươi Vô Thượng Sát Ma tâm pháp, kế thừa vị trí Tông chủ Sát Ma tông ta.
Sau đó Dư Tắc Thành nhẹ nhàng rời đi, làm ra vẻ của tiền bối cao nhân, kỳ thực thân thể của hắn thụ thương nghiêm trọng, cần lập tức tìm một chỗ chữa thương, sau đó lĩnh ngộ lực Sát Ma này.
Bàn Sơn tiên sinh cung kính sùng bái nhìn theo Dư Tắc Thành rời đi, sau đó thở dài một hơi, trong lòng thầm than:
- Tổ sư gia quả là tổ sư gia, không ngờ có thể ép lực Sát Ma của mình trở về, thực sự là lợi hại, đường đi này của mình quá đúng rồi.
Dư Tắc Thành sau khi rời đi, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng bắt đầu chữa thương, cảm thụ được máu huyết lưu động trong cơ thể, Huyết Cương Thần Quyết khởi động từng chút một yên lặng trị thương. Dư Tắc Thành cười ha ha, đáng giá quá đáng giá, không ngờ lại lần nữa lừa được lực Sát Ma vô thượng, tất cả đều đáng giá.
Dư Tắc Thành yên lặng chữa thương, trị hết nội thương, trong lòng vui vẻ không gì sánh được, tùy ý chọn một phòng trong tầng thứ bảy của thánh địa, tiến vào trong đó bắt đầu cảm thụ tu luyện lực Sát Ma này.
Chân nguyên vận chuyển, Nguyên Thần hóa hình. Kim Đan trong Kim Đan khí hải nơi đan điền kia chậm rãi xoay tròn, tâm thần của Dư Tắc Thành đều tập trung trong Kim Đan này, tu luyện lực Sát Ma này.
Kỳ thực hiện tại Dư Tắc Thành đang luyện hóa Lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, lực Sát Ma, đạo Thần Dương của mình. Bốn đại nguyên lực này ở một trình độ nào đó đều là biến tướng của pháp tắc Thiên Đạo, đều là những hình thức ban đầu của pháp tắc Thiên Đạo, đây đều là tiền bối cao nhân trải qua vô số năm tháng khổ tu nghiên cứu, đem pháp tắc Thiên Đạo quán xuyên thần lực vô thượng của thiên địa, hóa thành lực Thiên Đạo đơn giản có thể dùng này.
Nắm giữ những lực Thiên Đạo này, chỉ cần mình đạt tới Nguyên Anh kỳ liền có thể thông qua chúng lĩnh ngộ một trong những pháp tắc vô thượng, tấn cấp cảnh giới Phản Hư.
Thế nhưng đây chỉ là lý luận, Lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, lực Sát Ma này, ở tam đại kiếm phái gần như mỗi Nguyên Anh Chân Quân đều nắm giữ một ít, nhưng bọn họ lại mắc kẹt ở cánh cửa Luyện Thần Hoàn Hư của Phản Hư, không cách nào hóa thần thành Phản Hư Chân Nhất, phương diện này nhất định còn có chuyện mình chưa biết. Phải biết rằng mình chẳng qua là một Kim Đan Chân Nhân, con đường phía trước dài đằng đẵng, tiên lộ quả thật hiểm trở gập ghềnh.
Dư Tắc Thành yên lặng khổ tu, hắn đang tự hỏi, mình dùng kiếm pháp gì thôi động lực Sát Ma này để phát huy uy lực của chúng đến cực hạn.
Theo lý lực Tinh Thần này Dư Tắc Thành cần dùng Tinh Kiếm Thuật, lực Sát Ma cần dùng Sát Kiếm Thuật, kiếm thuật này ở trên Tâm Ma Tàn Ảnh đều có ghi chép, nhưng Dư Tắc Thành không muốn dùng chúng.
Lực Tinh Thần sử dụng Tinh Kiếm Thuật, lực Sát Ma sử dụng Sát Kiếm Thuật, đệ tử hai phái này có thể làm cho lực sát thương của kiếm thuật này đạt tới mười hai phần, mặc dù Dư Tắc Thành chỉ là học giữa chừng, rất nhiều phương pháp ngự kiếm của hai phái lưu truyền mấy ngàn năm hắn cũng không biết, cũng không chuyên tâm, thế nhưng cũng có thể phát huy lực sát thương đến mười phần, nhưng Dư Tắc Thành lại không muốn như vậy.
Hắn muốn dùng hai lực này phối hợp Hiên Viên Lục Kiếm của mình, lực Tinh Thần phối hợp Kiếm Tinh Vũ, lực Sát Ma phối hợp Kiếm Ngưng Lão, mặc dù sử dụng như vậy chỉ có thể phát huy tám phần lực sát thương của lực Thiên Đạo này, thế nhưng Dư Tắc Thành lại có thể đồng thời sử dụng mấy loại lực Thiên Đạo. Lực Kiếm Cưu, hóa thành Kiếm Cưu là thể, lực Tinh Thần điều khiển Kiếm Tinh Vũ, là vũ. Lực Sát Ma điều khiển Kiếm Ngưng Lão, là trảo. Đạo Thần Dương phối hợp Kiếm Quang Ngục, là quang.
Phối hợp như vậy, tức là uy lực hai lần tám phần cộng lại. Chỉ cần sử dụng đơn độc một loại kiếm thuật đã có được lực sát thương cao hơn năm, sáu lần.
Một điểm quan trọng nhất, trực giác của Dư Tắc Thành nói cho hắn, như vậy mới là chính xác nhất, không nên ngông cuồng tự tu luyện kiếm thuật trên Tâm Ma Tàn Ảnh kia.
Hơn nữa phối hợp như vậy, Dư Tắc Thành hiện tại có cảm giác đi theo kiếm lộ của Long Thiên Hoàng, đây không phải là ứng dụng của Song Cưu kiếm thuật sao? Nếu như mình lại tìm được ba loại lực Thiên Đạo, điều khiển ba loại kiếm thuật khác, chẳng phải là ở ngoài Kiếm Cưu lại sinh ra một Kiếm Cưu, hơn nữa Kiếm Cưu này là của lực Thiên Đạo điều khiển, lực chiến đấu đó hoàn toàn có thể phá hủy tất cả.
Kỳ thực tất cả những điều này cũng không phải là của Dư Tắc Thành khổ tâm tưởng tượng ra, giống như có thứ gì đó đang chỉ dẫn hắn, đó chính là vết kiếm của tổ sư Vương Âm Dương lưu lại, Dư Tắc Thành mỗi lần tu luyện đều ngồi trên vết kiếm này, cảm thụ lực của vết kiếm, ở trong cảm giác cho dù mình luyện thành Song Cưu kiếm thuật này cũng không phải điểm tận cùng.
Giống như tổ sư Vương Âm Dương khu động ba mươi sáu đạo Thiên Địa, nhưng không phải lực Thiên Địa của mình hiện tại đạt được, mà là pháp tắc Thiên Đạo.
Sau đó đem ba mươi sáu đạo Thiên Địa này phân hóa sáu Thiên Đạo hóa thành Lục Kiếm. Lục Kiếm hóa thành lục cưu, sau đó đem lục cưu hóa hợp làm một, lại tu luyện tất cả đến thiên địa tự nhiên, đạo pháp tự nhiên, ngoại thế không còn vết tích kiếm cưu nữa, điều khiển lực Kiếm Cưu này, đó mới là thiên hạ vô địch chân chính, vết kiếm kia chính là của một kiếm như thế chém ra.
Dư Tắc Thành càng nghĩ trên đầu mồ hỏi lạnh chảy càng nhiều, cảm giác này đột nhiên dâng lên, đột nhiên bừng tỉnh ngộ. Không đúng, đây là tổ sư gia lưu pháp điểm ngộ, nếu như mình không có cách nghĩ này thì vĩnh viễn không cách nào ngộ ra kiếm thuật này.
Không khỏi cảm thán sự hùng mạnh của người xưa, chẳng qua trong lòng Dư Tắc Thành đấu chí dâng lên, tổ sư gia có thể, ta cũng có thể, ta không kém hơn bất cứ ai, bọn họ có thể ta cũng có thể, bọn họ không làm được, ta cũng làm được.
Dư Tắc Thành ở đây khổ tu ba ngày ba đêm, cuối cùng dung nạp lực Sát Ma này vào hệ thống kiếm thuật của mình, vốn hắn còn có thể khổ tu mấy ngày, thế nhưng mơ hồ trong lòng không yên, giống như có chuyện lớn gì phát sinh, khiến hắn kết thúc tu luyện phải sớm xuất quan.
Chuyện gì chứ, luôn có một cảm giác đại họa lâm đầu, Dư Tắc Thành không biết vì sao lại như vậy, hắn ở trong thánh địa này chuyển tới chuyển lui không biết rốt cuộc vì sao.
Đột nhiên khí huyết hắn khẽ động, huyết mạch, đúng vậy, huyết mạch. Đột nhiên Dư Tắc Thành nghĩ tới chỗ xảy ra vấn đề, lập tức bước nhanh lao về phía tầng di tích thứ tám.
Lúc này cầu phao kia đã bị người phong tỏa, nhìn thấy Dư Tắc Thành đi tới, một gã Kim Đan Chân Nhân trong đó nói:
- Xin lỗi, Nhiên Đăng, nơi này ngươi không thể vào nữa, ngươi đã không có quyền tiến vào nơi này, ngươi...
Thực sự là qua cầu rút ván, hiện tại cũng không để mình đi vào, Dư Tắc Thành cũng không có thời gian đáp lại hắn, tới gần va chạm, kiếm ý cuồn cuộn, đẩy tên Kim Đan Chân Nhân kia sang bên.
Sau đó Dư Tắc Thành hướng phía trong nhảy vào, trong nháy mắt không gian biến hóa, lại về đến trong di tích của phần mộ kia. Nơi này giống như đang tiến hành nghi thức gì đó, đã tới một khắc cuối cùng, lập tức sẽ mở ra phong ấn của phần mộ kia.
Dư Tắc Thành lập tức hô lớn:
- Chờ một chút, không được, nhất định không được.
Nhất thời ánh mắt của mọi người toàn bộ nhìn về phía hắn, các loại ánh mắt đều có, có chần chờ, có khinh bỉ, có coi thường, Trác Văn Quân chuẩn bị mở phần mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, hoàn toàn không nhìn, lại muốn tiếp tục đánh tới phong ấn.
Dư Tắc Thành tiếp tục hô lớn:
- Không được, ta bị lừa rồi, ta dịch sai rồi, đó là cạm bẫy, chỉ cần vừa mở ra sẽ nổ, mọi người cùng đi Tây Thiên, toàn bộ chết hết.
Nhất thời mọi người ở đây toàn bộ kinh ngạc đến ngây người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm thế nào cho phải, cả đám ngây ngẩn đứng ở đó.
Bàn Sơn tiên sinh yên lặng không nói, trong mất Cửu Lôi tôn giả mang theo một chút ý cười châm chọc, Hải Kính Chân Nhân hoàn toàn ngây người, Trác Văn Quân cũng không tự chủ được ngừng lại.
Hải Kính là người đầu tiên phản ứng lại, quát:
- Ngươi nói bậy cái gì, không được nói bậy mê hoặc người khác.
Dư Tắc Thành hô:
- Thật, thật đó, lần đọc đó ta đã quên một chuyện quan trọng, đã trúng gian kế của Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc, biện pháp ta đọc ra hồi nãy là giả đó! Nếu như tiếp tục làm theo biện pháp ấy, lập tức nổ ầm một tiếng, ở đây sẽ hoàn toàn tan vỡ, mọi người cùng chết.
Lúc này một Kim Đan Chân Nhân bên cạnh quát:
- Ngươi nói giả thì là giả sao? Ngươi tính là gì chứ?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta nói hắn là giả thì là giả, ta chính là quyền uy, ta nói chính là chân lý, chỉ cần các ngươi mở ra sẽ nổ tung, không ai có thể sống sót, cho dù ta nói chỉ là một phần mười sự thực, ngươi dám thí nghiệm sao?
Trác Văn Quân nói:
- Đã bố trí ba ngày ba đêm rồi, mất nhiều tài liệu quý giá như vậy, dùng nhiều nhân lực như vậy, ngươi nói không được là không được, ngươi muốn đùa giỡn chúng ta sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta đùa giỡn hay không đùa giỡn không biết, thế nhưng ta biết ngươi vừa mở ở đây sẽ nổ, mọi người cùng chết. Ngươi muốn chết ngươi cứ làm, ta không muốn chết ta đi, các vị, vĩnh biệt!
Nói xong, Dư Tắc Thành liền đi ra phía ngoài, Kim Đan Chân Nhân vừa rồi quát mắng Dư Tắc Thành thoáng cái đã ngăn cản lối đi của hắn, nói:
- Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao, ngươi xem mình là ai.
Dư Tắc Thành nhìn hắn một cái, nói:
- Ta ghét hắn, giết hắn cho ta.
Ra lệnh một tiếng, nhất thời một đạo kiếm quang lóe lên, Sát Ma Kiếm thuật, đạo Sát Ma, một kiếm mà thôi, Kim Đan Chân Nhân kia tuyệt đối không ngờ tới phía sau lại có người công kích hắn, hắn nát bấy giống như bọt khí, hóa thành mưa máu, Kim Đan cũng không kịp chạy ra, lập tức hình thần câu diệt.
Một kiếm này chính là Bàn Sơn tiên sinh phát ra, hắn đi tới phía sau Dư Tắc Thành, giống như là bảo tiêu của Dư Tắc Thành, nhìn thoáng qua mọi người, sát ý dào dạt, xem ra hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này cùng Dư Tắc Thành.
Có câu không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thấy thái độ của hai người bọn họ, lập tức rất nhiều hạng người cáo già lòng bàn chân bắt đầu bôi dầu chuẩn bị rời khỏi nơi này, ngay cả Hải Kính Chân Nhân lúc đầu hò hét cũng bắt đầu cất bước, ngộ nhỡ đây là sự thực, ngộ nhỡ lần này mở ra sẽ nổ, tiên thuật vô thượng cũng không quan trọng bằng mạng của mình.
Nhất thời đoàn người đi hết, chỉ còn một mình Trác Văn Quân đứng ở đó chuẩn bị mở phong ấn. Trác Văn Quân nhất thời biến sắc, ai không sợ chết, cho dù khả năng chỉ là một phần mười vẫn mở phong ấn này ra đó là kẻ ngu. Cho dù một lần nữa trở lại, đơn giản chỉ là lãng phí một chút thời gian và tinh lực mà thôi, mình có rất nhiều, không đáng lấy mạng đi đánh cuộc.
Trác Văn Quân lập tức mỉm cười, thoáng cái thu hồi pháp khí mở phong ấn, nói:
- Cảm tạ tiên sinh liều chết nhắc nhở, Văn Quân suýt nữa gây thành đại họa.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Biết là tốt rồi, ta chỉ sợ trước khi ta rời khỏi nơi đây ngươi đã mở phong ấn thì ta không thể rời khỏi nơi này, hiện tại ngươi đã biết, ta không việc gì, tạm biệt, ta đi.
Nói xong Dư Tắc Thành muốn đi, Trác Văn Quân nói:
- Tiên sinh xin thong thả, việc phá giải yêu văn này còn cần tiên sinh xuất lực...
Dư Tắc Thành cười ha ha, nói:
- Dẹp đi, qua cầu rút ván, ta cũng không có tư cách đến đó, ta không tiến vào được nơi đó, ta cũng không phải kẻ ngốc, đùa giỡn ta một lần còn muốn lần nữa, văn bia kia ngươi để lại đi, không phải ta khoác lác, ngoại trừ ta ra, sau ngàn năm vạn năm nói không chừng sẽ có người xem hiểu.
Lời này thốt ra nhất thời mọi người biến sắc, đây là làm cho bẽ mặt không lưu tình chút nào, Trác Văn Quân chậm rãi nói:
- Văn Quân sai rồi, không nên đối đãi với tiên sinh như vậy, xin tiên sinh tha thứ cho Văn Quân.
Nói xong cúi người thật sâu, Dư Tắc Thành thản nhiên nhận, sau đó nói:
- Đừng giả dối như vậy nữa, cho ta chút thực tế đi, đừng nói một hai câu đã muốn lừa dối ta, lấy không của ta một trăm viên linh thạch thượng phẩm, ta mới có thể đến nơi này, làm sao có thể đến không một chuyến chứ?
Lời này nói xong có người muốn nổi giận sử dụng vũ lực nhưng Bàn Sơn tiên sinh kia trừng mắt nhìn về phía mọi người, kiếm ý bộc phát, nhất thời làm suy yếu khí thế của tất cả mọi người, vì chuyện này đánh một trận với hắn hoàn toàn không đáng.
Dư Tắc Thành cười ha ha, trong miệng nói:
- Bang, bang, bang...
Trác Văn Quân ở bên cạnh hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh bang, bang, bang đây là ý gì?
Dư Tắc Thành cười đáp: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- ở quê hương chúng ta có loại chuyện tốt, mỗi lần làm thì sẽ phát ra loại thanh âm này, chuyện tốt kia gọi là lừa đảo, mỗi lần đều sẽ vang lên bang bang như vậy...
Thấy thái độ của Dư Tắc Thành như vậy, mặc dù không biết lừa đảo này là có ý gì, thế nhưng Trác Văn Quân cũng biết Dư Tắc Thành muốn cái gì rồi, thực sự là đã xem thưởng hắn, vẫn xem hắn là học giả si mê thượng cổ yêu văn không chút tâm cơ nào.
Mời hắn xuất sơn, hắn ngược lại đưa cho mình trăm viên linh thạch, ở tầng thứ hai dễ dàng bị mê hoặc, cho nên vẫn luôn xem thưởng hắn, không coi hắn ra gì, cho rằng hắn sẽ không ẩn giấu điều gì, phiên dịch ra bí văn kia, lực chú ý của mình toàn bộ tập trung ở trên tiên thể trọng bảo kia nên không lưu ý hắn, không để ý tới phản ứng của hắn. Hiện tại xem ra mình quả thực làm có chút quá đáng, ngoại trừ người này thâm tàng bất lộ, còn do mình làm việc thiếu ổn trọng, vẫn còn non nớt, cần hấp thụ giáo huấn.
Xem ra mình vẫn cần rèn luyện thêm, rất nhiều chuyện vẫn làm không đến nơi đến chốn, nếu như lúc ấy mình nói mấy câu khách sáo, mọi chuyện đâu tới nông nỗi như hiện tại. Trác Văn Quân đứng đó yên lặng cảm thán, tổng kết kinh nghiệm thất bại của mình, đột nhiên Trác Văn Quân nhớ tới những việc làm của Dư Tắc Thành ở tầng thứ hai, khi đó không thèm để ý chút nào, cho rằng hắn đã trúng huyễn thuật, hiện tại xem ra...
Nhất thời sắc mặt của Trác Văn Quân đỏ lên, chẳng qua lập tức đã có chủ ý, người này ham mỹ sắc, vậy có thể khống chế.
Thái độ của Bàn Sơn tiên sinh kia rất là kỳ quái, người này ở Quang Thần tông là người quái gở nổi danh, lại có lực chiến đấu cường hãn, làm sao lại đứng về phía Nhiên Đăng này chứ? Hai người bọn họ có quan hệ gì, nghi vấn này quanh quẩn trong đầu của Trác Văn Quân.
Trác Văn Quân vừa tự hỏi vừa nói:
- Nhiên Đăng tiên sinh, chậm trễ vừa rồi xin ngài tha thứ, Hải Kính thúc đem linh thạch trả lại cho Nhiên Đăng tiên sinh, xin Nhiên Đăng tiên sinh thứ lỗi...