Trong khoảnh khắc xảy ra chuyện vừa rồi, đạo kiếp lôi thứ năm Canh Kim Thiên Từ Hỗn Độn lôi đã bị Hữu Hùng sư tổ ngăn lại, hiện tại đã bước sang đạo kiếp lôi thứ sáu Vạn Quang Thiên Sắc Hà Thần lôi, vạn quang giáng xuống, không trung sáng rực.
Hữu Hùng sư tổ lại ra sức xuất kiếm, ba ngàn người hợp lại làm một, thông qua Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ đạt được lực lượng vô thượng, kiếm quang xung thiên đánh tan thần lôi.
Cho đến hiện tại chỉ mới trôi qua hai canh giờ, Hữu Hùng sư tổ đã phát ra vô số kiếm thế chống đỡ Thiên kiếp. Độ kiếp với cường độ cao như vậy, kiếm quang ông đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chập chờn bất ổn.
Đạo kiếp lôi thứ bảy Tử Tiêu Thanh Hồng Thái Huyền lôi bắt đầu giáng xuống. Lôi này có chín đạo, lại tăng thêm chín tầng lôi quang, uy lực gia tăng chín lần. Chỉ trong thoáng chốc, không trung trở nên tối sầm, mặt đất dường như yên tĩnh lại, giữa đất trời chỉ còn lại một đạo lôi quang màu bạch kim long lanh ngạo nghễ.
Lôi quang này đáng sợ vô cùng, ngay sau đó chợt vang lên tiếng kiếm ngâm.
- Keng...
Phi kiếm cửu giai Khí Tà đi theo Hữu Hùng sư tổ đã bao nhiêu năm thình lình bay lên không, nghênh đón thần lôi. Sau tiếng kiếm ngâm vang lên như tiếng long ngâm, chợt nổ tung giữa không trung.
Tiếng phi kiếm nổ tung vừa rồi thậm chí áp chế cả tiếng ầm ầm của chín tầng Tử Tiêu Thanh Hồng Thái Huyền lôi đang giáng xuống, chỉ còn lại tiếng phi kiếm cửu giai nổ tung vang trời. Lúc phi kiếm vừa nổ, không ngờ thiên uy của lôi kiếp phải ngừng lại một chút, sau đó hai bên va chạm vào nhau.
Chỉ trong thoáng chốc, thiên địa như lật nhào.
- Bên tai Dư Tắc Thành vang lên một tiếng gầm khó có thể hình dung. Đây là một tiếng nổ rền vang kéo dài, ẩn chứa vô số dao động khiến cho khí huyết hắn sôi trào, một lúc lâu sau mới khôi phục lại. Rốt cục Dư Tắc Thành mới biết đó là chấn động gây ra do phi kiếm Khí Tà và Tử Tiêu Thanh Hồng Thái Huyền lôi va chạm với nhau.
Ngay tức khắc, thanh âm chấn động đột ngột dừng lại, Tử Tiêu Thanh Hồng Thái Huyền lôi chấm dứt rất nhanh.
Nhưng đạo lôi kiếp thứ tám Huyết Quang diệt Thần Càn Khôn lôi bắt đầu sinh ra.
Lập tức vô số tiếng thở dài vang lên, đạo Kiếm Linh thứ bảy vừa rồi, Hữu Hùng sư tổ phải hy sinh phi kiếm cửu giai cho nổ tung, nhờ vậy mới có thể chống đỡ nổi uy lực của Thiên kiếp. Đạo lôi kiếp thứ tám này, phi kiếm cửu giai đã tan tành. Hữu Hùng sư tổ bản lãnh hữu hạn, cho dù có thể chống nổi, nhưng tới đạo kiếp lôi cuối cùng mới là đáng sợ nhất. Đạo kiếp lôi thứ chín là do uy lực của tám đạo kiếp lôi trước hợp lại, Hữu Hùng sư tổ hoàn toàn không thể vượt qua, chắc chắn phải chết.
Lúc này tất cả Chân Nhất Thần Quân trên bình đài đều cho rằng Hữu Hùng sư tổ chạy trời không khỏi nắng, ngay cả lão điên cũng buông tiếng than dài, cúi đầu buồn bã, không đành lòng nhìn Hữu Hùng sư tổ ngã xuống.
Không thể nào... Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vị Hữu Hùng sư tổ hiền hòa dễ mến, thường hay chăm sóc đệ tử nhất trong môn chẳng khác trưởng bối của mình sẽ thất bại như vậy hay sao? Một ngàn tám trăm ba mươi hai năm đau khổ chuẩn bị, vô số tâm huyết, cứ như vậy tan thành mây khói hay sao, thất bại hoàn toàn hay sao? Không, ta không cam lòng, không thể được!
Trong khoảnh khắc quan trọng này, Dư Tắc Thành thình lình đứng bật dậy, lao nhanh tới mép bình đài lớn tiếng quát:
- Hữu Hùng sư tổ, cố lên, hãy kiên cường hơn nữa! Đánh tan lão thiên đi!
Dư Tắc Thành liều chết gào to, hắn gần như đã dốc hết toàn lực cho tiếng gào này, vận dụng tất cả Hồn Giác của hắn. Theo tiếng gào của hắn, nguyên khí toàn thân hắn phóng vút lên cao, hình thành một thanh cự kiếm ngút trời đứng sừng sững, quấy nhiễu cảm ứng đạo kiếp lôi kia. Truyện Sắc Hiệp -
Nguyên khí trên không biến đổi, dư uy thần lôi quét qua, Dư Tắc Thành lập tức bị thương, hự lên một tiếng đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi quỵ xuống.
Theo tiếng gào của Dư Tắc Thành, trên các ngọn núi, trên các động phủ thiên địa khắp Gò Hiên Viên, trên khắp mặt đất, cũng có vô số tiếng gào theo:
- Hữu Hùng sư tổ, cố lên, hãy kiên cường hơn nữa! Đánh tan lão thiên đi!
Vô số đệ từ Hiên Viên kiếm phái cất tiếng gào thét, vô số Tâm Giác, Thần Giác, Hồn Giác, Thiên Giác hô vang, vô số trụ khí hình thành mênh mông trên mặt đất.
Lập tức đạo kiếp lôi thứ tám này không tìm được chính xác đối tượng ứng Thiên kiếp, ngưng trệ lại trên không trong khoảnh khắc. Chỉ cần khoảnh khắc này cũng đã quá đủ, vô số nguyên khí tụ tập nơi lôi kiếp, lực lượng sôi trào nháy mắt khôi phục lại trên người Hữu Hùng sư tổ, ông thầm nhủ: "Ta không chỉ có một mình, ta là Hiên Viên kiếm phái Công Tôn Hữu Hùng, ta phải đánh cho tan nát lão thiên!" Lập tức một đạo kiếm trụ ngút trời dâng lên, kiếm quang sáng chói tới cực điểm, phá nát hư không.
Kiếm quang xung thiên đánh tan đạo kiếp lôi thứ tám Huyết Quang diệt Thần Càn Khôn lôi. Lúc này không trung chìm vào trạng thái yên tĩnh vô cùng vi diệu, nhưng chính trạng thái này lại càng khiến cho người ta cảm thấy nặng nề tới cực điểm. Bởi vì đạo kiếp lôi cuối cùng Hỗn Độn Lôi Đình Phá Nguyên lôi đang chậm rãi tụ tập lực lượng, chuẩn bị giáng xuống một đòn cuối cùng.
Dao động nguyên khí trong thiên địa lúc này đang cuồn cuộn mênh mông, lấy kiếp vân làm trung tâm bắt đầu hội tụ. Trong giờ phút này, dường như kiếp vân kia mới là trung tâm của thiên địa.
Đạo kiếp lôi cuối cùng dẫn phát thiên địa nguyên khí, bạo phát đòn mạnh nhất. Một đạo lôi điện từ trên kiếp vân giáng xuống, đơn giản, thẳng thắn mà kinh khủng, lực hủy diệt vô cùng, không chứa bất cứ biến hóa gì. Nó giáng thẳng xuống chỉ có một mục đích duy nhất là hủy diệt, khiến cho hết thảy quy về Hỗn Độn.
Trong vòng ngàn dặm chỉ còn lại đạo lôi kiếp này, không còn gì khác. Đạo lôi kiếp này tương đương với uy lực của tám đạo lôi kiếp trước đó hội hợp lại, vượt qua cả lực phá hoại mà thiên địa này có thể chịu đựng được.
Đạo lôi kiếp này cho dù là bất cứ công pháp gì, bất cứ pháp bảo phi kiếm gì cũng không thể nào chống đỡ ngăn cản, cũng không thể nào trốn tránh.
Tránh không được, đỡ cũng không được, mọi người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nhưng trong khoảnh khắc mọi người đều tuyệt vọng này, đột ngột một thanh âm rất lớn vang lên, sau đó có một bóng vàng xông thẳng lên không, đánh tới lôi kiếp. Lập tức nó nuốt lôi kiếp này vào trong bụng, sau đó có tiếng gầm rống rất lớn vang lên bên trong bóng vàng này.
Bóng vàng kia rõ ràng là một con cự long, thân thể màu vàng chói, bảy chiếc long trảo rất lớn, sừng rồng nhọn hoắt, hai long nhãn sáng quắc như mặt trời. Đúng vậy. chính là Hoàng Long, sau khi nó nuốt chửng kiếp lôi, thân thể bị kiếp lôi đánh từ bên trong không chịu nổi tan tành. Nhưng thân thể tan tành ấy lại dần dần hợp lại, biến thành một Kim Long, từ hoàng hóa kim, trở thành Kim Long chí tôn trong truyền thuyết.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã hiểu tác dụng của máu huyết Hoàng Long kia, thì ra là có tác dụng thế này. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên không, tiếp tục theo dõi diễn biến.
Trên không trung, mây đen bị chém làm đôi, kiếp lôi tiêu tán, đại địa bắt đầu run rẩy nổ vang. Trên tầng mây điện quang chớp xẹt không ngừng, vừa sinh lại diệt, tiếng sấm nổ rền đinh tai nhức óc. Sau một tràng âm thanh tỏ ra uể oải kiệt sức, rốt cục trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời, trong cả thiên địa trở nên tĩnh lặng, không có chút thanh âm. Chỉ còn lại Kim Long kia bay lượn trên không, theo lời đồn năm xưa Hiên Viên Hoàng đế hóa rồng mà đi, hôm nay cảnh tượng này lại một lần nữa tái hiện trong thiên địa.
Kim Long bay lượn trên không, ánh thái dương không còn e dè gì nữa. Kiếp lôi đã tiêu tan, không còn lực lượng gì có thể ngăn cản được ánh nắng trải rộng khắp nơi.
Lúc này Dư Tắc Thành mới kinh ngạc phát giác ra kiếp lôi đã tan đi, trời đã xế chiều. Chợt một tiếng rống dài xuyên tận tầng mây, đây là tiếng long ngâm, Kim Long kia lồng lộn trên không phát ra từng trận long ngâm. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng long ngâm vô hạn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, vang vọng cả Thiên Nam.
Cả một vùng trời đất trong khoảnh khắc này trong tiếng long ngâm chợt sinh ra gợn sóng khí bằng mắt thường có thể thấy được. Những gợn sóng này lan truyền ra như dao động lan trên mặt nước, chỉ trong thoáng chốc làm cho đất rung núi chuyển.
Trên trời xanh trong không chút mây mù, vạn dặm trong vắt. Dao động nguyên khí lúc này trở nên hết sức hiền hòa, giống như nước sôi khẽ nhảy trong nồi, mang lại sức sống tràn trề cho vạn vật trong thiên địa.
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, sau đó sáu đạo hào quang sáu màu khác nhau tiếp tục giáng xuống, tạo thành cầu vồng bảy màu trên mặt đất. Hào quang của cầu vồng này vô cùng ấm áp, Dư Tắc Thành nhìn nó chợt thấy có cảm giác toàn thân sảng khoái.
Trên thân Kim Long trên không dâng lên hào quang bảy sắc, bao trùm nó vào trong. Bầu trời lóe ra từng đóa hoa quang ảnh đủ mọi màu sắc rực rỡ, tà tà bay xuống.
Những đóa hoa này đều là ảo ảnh, rơi chạm đất lập tức tan biến hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng sinh ra thiên địa nguyên khí hùng mạnh. Lập tức bách hoa trên mặt đất nở rộ, cây khô như gặp Xuân, lại tiếp tục sinh trưởng.
Theo những đóa hoa này bay xuống, những tiếng thiên âm cũng vang lên réo rắt trên trời, lan tràn khắp cả thiên địa, vọng khắp chín tầng trời. Thiên âm trong trẻo vui tai, không thể hiểu được đang xướng những gì, bất quá làm cho người ta có cảm giác bồi hồi xao xuyến. Dư Tắc Thành lắng nghe cẩn thận, phát hiện có mị lực mê hồn khiến cho người ta rất dễ đắm chìm trong đó.