Tiền kiếp Thiên Bạch Chân Nhân bất quá chỉ đạt cảnh giới Kim Đan, miễn cưỡng chuyển thế. Sau khi trải qua luân hồi đã mất đi trí nhớ, rốt cục cũng nhờ Linh Căn tốt cho nên gia nhập Ma Kiếm Yêu tông, luyện tập Yêu Kiếm thuật.
Theo thời gian tu luyện, dần dần trí nhớ của nàng hồi phục, nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ lại mối tình ân ân ái ái với Tàng Tinh Tử. Lúc này Tàng Tinh Tử đã chuyển thế thành công, lại trở thành Thiên Cam lão tổ.
Hai trăm năm trước Thiên Bạch Chân Nhân đi tìm lão, muốn nối lại lương duyên tiền kiếp. Nhưng đời này nàng lại tu luyện Yêu Kiếm thuật, tu vi Trúc Cơ đã luyện hóa phi kiếm dung nhập vào thân thể, người là kiếm, kiếm cũng là người, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa không thích nói chuyện, tính tình quái gở khó gần.
Mà sau khi Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử chuyển thế, không biết vì sao tính tình trở nên thô bạo, thay đổi hoàn toàn. Lúc này gặp lại Thiên Bạch Chân Nhân thấy nàng như vậy, lập tức giữa hai người xảy ra vô số chuyện mâu thuẫn, từ tình lữ dần dần trở nên thù địch. Rốt cục Tàng Tinh Tử đuổi nàng đi, cắt đứt quan hệ.
Thiên Bạch Chân Nhân trải qua chuyện này bị kích thích nặng nề, trở mặt là địch. Sau tới lúc Tàng Tinh Tử độ kiếp, lúc ấy Thiên Bạch Chân Nhân đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, nàng bèn dẫn theo kẻ thù của Tàng Tinh Tử thông qua mật đạo xông vào chỗ Tàng Tinh Tử độ kiếp, khiến cho lão phải chuyển thế lần nữa.
Trước khi Tàng Tinh Tử chuyển thế, thần trí hồi phục, hai người lại chuyển từ cừu địch sang tình lữ, tình cũ bộc phát. Nhưng Tàng Tinh Tử không thể không chuyển thế mà đi, để Thiên Bạch Chân Nhân ở lại đây đợi chờ lão trở về.
Bọn Bạch Tố, Phong Linh Tĩnh quen biết với nhau trong thí luyện năm đại kiếm phái, tính tình hợp nhau. Mỗi người lại có lý do riêng của mình không muốn tu luyện trong môn phái, cho nên năm người bèn kết nghĩa kim lan, tới Bạch Liên biệt phủ này chung sống, cùng nhau tu luyện, tình cảm thân thiết.
Ngoài ra năm người còn có một ý nguyện, là muốn dùng kiếm thuật mà mình tu luyện hợp nhất lại, nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp của riêng mình, không kém gì kiếm pháp trong môn phái.
Nghe ý nguyện của các nàng như vậy, Dư Tắc Thành sửng sốt, vẻ mặt ngây dại tỏ ra không tin, trong lòng cười thầm năm người các nàng không biết tự lượng sức mình. Kiếm pháp của năm đại kiếm phái lưu truyền đã vạn năm qua, há có thể dễ dàng vượt qua.
Bạch Tố nói:
- Ta biết huynh sẽ có thái độ như vậy, sở dĩ chúng ta đến đây cũng vì như vậy. Mỗi tu sĩ nghe tới chí nguyện của chúng ta đều có thái độ này.
Dư Tắc Thành ấp úng nói:
- Không phải là ta không tin, nhưng... nhưng...
Bạch Tố lại nói:
- Bằng vào cái gì chúng ta lại không làm được, hiện tại kiếm thuật của chúng ta là do Kiếm Lão Nhân sáng chế, nói cách khác những kiếm thuật này vốn là đồng một thể. Chúng ta chỉ cần khổ công nghiên cứu, nhất định có thể dựa trên cơ sở đó nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp thuộc về mình.
Phong Linh Tĩnh bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn im lặng, chợt lên tiếng nói:
- Ông ấy làm được, vì sao chúng ta không làm được?
Hứa Tiểu Nhã cũng nói:
- Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ thành công.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra, vẻ mặt của cả năm người tỏ ra hết sức cuồng nhiệt. Nghiên cứu ra kiếm thuật hợp nhất năm đại kiếm phái, đây là mục tiêu hiện tại mà các nàng theo đuổi.
Nếu đã như vậy, Dư Tắc Thành cũng khó mà nói gì. Bất quá trong lòng hắn vẫn cảm thấy khinh thường kiếm thuật của các nàng, nếu nó thật sự lợi hại, cần gì ta phải tới cứu các nàng?
Thấy Dư Tắc Thành ngầm tỏ vẻ khinh thường, năm nàng tự nhiên không cam lòng để thành quả vất vả của mình bị người khác coi thường như vậy, bắt đầu diễn luyện mô hình kiếm thuật mà mình mới nghiên cứu được, gọi là Bạch Liên Ngũ Diệp trận.
Không biết thì thôi, sau khi nhìn thấy các nàng diễn luyện qua một lượt, Dư Tắc Thành bị dọa nhảy dựng. Bạch Liên Ngũ Diệp trận này quả nhiên có chỗ lợi hại, nếu không phải khi nãy vừa động thủ, Thủy Lam Chân Nhân đã bị giam cầm, với năm người hoàn toàn có thể đánh thắng tên Nguyên Anh Chân Quân kia.
Lúc này Dư Tắc Thành mới cảm thấy, kiếm thuật mà năm nàng nghiên cứu ở một mức độ nào đó quả thật rất cao minh. Bởi vì con đường các nàng đang đi đã dần dần tới gần kiếm thuật được ghi trong Tâm Ma Tàn Ảnh.
Vì thế Dư Tắc Thành ở lại đây, thứ nhất là vì Phong Linh Tĩnh, thứ hai là vì thuật ngũ kiếm hợp nhất của các nàng.
Các nàng an bày cho Dư Tắc Thành ở trong một cung điện phía sau, chính là cung điện tốt nhất ở nơi này. Thật ra các nàng có giao tình rất tốt với nhau, ai ai cũng biết quan hệ giữa Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh. Cho nên tuy rằng không nói ra ngoài, nhưng bên cạnh cung điện của Dư Tắc Thành là chỗ ở của Phong Linh Tĩnh.
Dư Tắc Thành vào ở chỗ mình, đối với chuyện mình sẽ nói với Phong Linh Tĩnh thế nào, thật ra hiện tại trong lòng hắn vẫn chưa quyết định.
Vào cung điện, Dư Tắc Thành quyết định kiểm tra thành quả đạt được trong trận chiến Động Chân đạo xem sao.
Dư Tắc Thành thu được ngàn viên linh thạch thượng phẩm, tài nguyên vô số. Trong đó có một món pháp bảo, hẳn là cửu giai, chính là pháp ấn mà tên Nguyên Anh Chân Quân kia sử dụng.
Phi kiếm mà u Chân Chân Quân sử dụng nhất định là phi kiếm cửu giai, đáng tiếc sau này không thấy đâu nữa. Hết tám chín phần y đã giao lại cho đồ đệ của mình, nhằm sau này quật khởi.
Ngoại trừ những thứ này ra, thần công hóa thành lỗ đen của Động Chân đạo chính là thu hoạch lớn nhất lần này. Thần công này hung ác vô cùng, không kém gì Hỗn Độn Lô của mình, nếu sử dụng thích hợp, chắc chắn vô địch thiên hạ.
Ngoại trừ thuật hóa thân lỗ đen của Động Chân đạo, còn có hai thu hoạch khác cũng không nhỏ. Chính là lấy được Nguyên Anh của tên Nguyên Anh Chân Quân Chuyển Luân Tha Tâm tông. Tâm pháp phục chế mà y sử dụng cũng là một loại thần công đáng để học tập, thậm chí có thể phục chế lực Thiên Đạo, thật sự không thể coi thường.
Một thu hoạch nữa là tên Nguyên Anh Chân Quân mới vừa đối chiến khi nãy, cùng thanh quang kỳ lạ có sinh mạng kia, có thể sinh sôi không dứt. Đây cũng là một thu hoạch lớn, cần phải khổ tâm nghiên cứu, không thể coi thường.
Thật ra không phải là mình không có tổn thất, Nhất Nguyên Thủy pháp thân đã bị tổn hại, bị hút vào trong lỗ đen, cuối cùng chỉ còn giữ lại được Tuyết Hồn Châu. Tiên Thiên Linh Bảo này quả thật là bảo bối, cho dù bị lỗ đen hấp thu cũng có thể tồn tại mà không hư hại chút nào, quả nhiên nỗ lực của mình không hề uổng phí.
Đối với chuyện phân thân bị hủy, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm mấy. Phân thân cũng như đao kiếm của chủ nhân, hủy thì hủy, triệu tập một phân thân khác là xong.
Dư Tắc Thành bắt đầu triệu tập, muốn triệu tập lại Nhất Nguyên Thủy pháp thân trở lại. Nhưng hắn niệm pháp quyết mấy lần liên tiếp, không ngờ không thể triệu tập được Nhất Nguyên Thủy pháp thân.
Có chuyện gì vậy... vốn Dư Tắc Thành định triệu tập một pháp thân hệ Thủy khác, kết hợp cùng Tuyết Hồn Châu tạo ra phân thân mới. Nhưng suy nghĩ này đã tan thành mây khói, không thể triệu tập pháp thân hệ Thủy được nữa, cũng không thể khôi phục lại phân thân.
Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm tra xem vấn đề ở chỗ nào. Hắn lấy Tuyết Hồn Châu ra, dần dần phát hiện vấn đề. Thì ra dù phân thân mình đã bị hủy, nhưng Tuyết Hồn Châu còn đó, chuyện này tương đương với Nhất Nguyên Thủy pháp thân đã bị tan nát thân thể, nhưng linh hồn vẫn còn. Bởi vì như vậy, Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp cho rằng pháp thân hệ Thủy vẫn còn đó, cho nên mình không thể triệu tập một Nhất Nguyên Thủy pháp thân khác.
Mà thật ra phân thân của mình đã hủy, chỉ cần còn sót lại một tia Thủy khí là có thể tái sinh dễ dàng. Nhưng vì lỗ đen kia quá sức hùng mạnh, không có tia Thủy khí nào trốn thoát, rốt cục làm cho pháp thân hệ Thủy này tiêu tan, coi như phân thân này hoàn toàn phế bỏ.
Tuy rằng phân thân Nhất Nguyên Thủy pháp thân của mình hoàn toàn phế bỏ, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không cảm thấy đau lòng. Nhìn Tuyết Hồn Châu trước mắt, hắn mơ hồ cảm nhận được có một con đường sáng sủa trước mắt mình, có điều sở ngộ. Nhưng hắn lại có cảm giác không thể nào diễn tả, giống như có thứ gì che khuất, làm cho mình không thể thấy rõ phương hướng.
Tuy rằng không thấy rõ phương hướng, nhưng Dư Tắc Thành có thể biết được thứ gì che lấp, chính là nữ nhân Phong Linh Tĩnh trong cung điện cách đó không xa. Bao nhiêu năm không gặp, hôm nay gặp lại, mỗi lần liếc nhìn nàng, Dư Tắc Thành đều cảm thấy tim mình đập rộn, dường như nàng đang kêu gọi mình, tâm tư của mình hoàn toàn đặt trên người nàng.
Lúc này sắc trời đã tối, thái dương gác núi, trăng đã bắt đầu lên. Nhìn ngôi tiểu lâu bên cạnh đã lên đèn. Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, đi về phía tiểu lâu ấy.
Đến ngoài cung điện, Dư Tắc Thành nhờ người báo với Phong Linh Tĩnh rằng mình đã tới, sau đó đứng ngoài cửa chờ đợi.
Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện tim mình đập thình thịch, giống như lúc còn mười mấy tuổi, đi gặp nữ nhân mà mình thích, cảm giác này đã nhiều năm qua không xuất hiện.
Rất nhanh Phong Linh Tĩnh đã cho mời hắn. Dư Tắc Thành bèn tiến vào trong, đi vào một đại sảnh đã thấy Phong Linh Tĩnh nơi đó. Nàng vẫn như xưa, phong tư tao nhã, thần thái tự nhiên, ung dung tự tại, gương mặt xinh đẹp rạng ngời.
Gặp mặt Phong Linh Tĩnh, tự dưng bao lời nói mà Dư Tắc Thành chuẩn bị từ trước bay biến đi đâu mất, chỉ có thể ấp úng:
- Muội có khỏe không?
Phong Linh Tĩnh trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ đáp:
- Khỏe.
Dư Tắc Thành cũng không nói gì nữa, hai người đứng ở đó một lúc lâu, đưa mắt nhìn nhau không nói, có chừng một khắc.
Dư Tắc Thành chậm rãi lên tiếng nói:
- Thật là có lỗi, năm xưa ta...
Phong Linh Tĩnh nói:
- Năm xưa chúng ta còn trẻ, không đù hiểu biết, chuyện qua rồi cứ để cho nó qua đi, không nên nhắc lại.
Dư Tắc Thành nói:
- Lời thề khi đó của ta, ta nhất định phải...
Phong Linh Tĩnh ngắt lời hắn:
- Lời thề niên thiếu sao có thể cho là thật được, sau này muội tránh mặt huynh, huynh không tìm thấy muội, cũng không phải tại huynh, không cần cho là thật.
Hai người từ khách sáo, dần dần nói chuyện nhiều hơn, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cũng giống như bằng hữu năm nào.
Nhưng nhìn bề ngoài thân mặt, thật ra có một bức tường ngăn cách vô hình giữa hai người, khiến Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức đau buồn.
Hai người nói chuyện chừng nửa canh giờ, Phong Linh Tĩnh làm ra vẻ mệt nhọc, Dư Tắc Thành cáo từ rời khỏi. Hai người hẹn nhau tái kiến, nói toàn những lời khách sáo, tươi cười rạng rỡ.
Dư Tắc Thành chậm rãi rời khỏi cung điện, trở về nơi ở của mình, nhưng hắn tới trước cửa lại không đi nổi nữa. Tình cảnh vừa rồi, cả hai người dường như mang mặt nạ diễn trò với nhau, đây là tình huống mà mình muốn đó sao? Vì sao mình lại cảm thấy lòng đau như cắt, chẳng lẽ sự thật là như vậy... Dư Tắc Thành không ngừng tự hỏi lòng mình.
Hắn đứng ngây người ra trước cửa, dường như không muốn đi vào, đứng yên không nhúc nhích, bộ dạng thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Lúc này thình lình trên không nổ vang một tiếng sấm, sau đó một cơn mưa to như trút ào xuống. Hiện tại đang là mùa mưa, có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Dư Tắc Thành đứng giữa cơn mưa tầm tã, toàn thân ướt như chuột lột nhưng hắn hoàn toàn không có ý tránh mưa. Hắn còn đang mải nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cảm giác đau lòng khôn xiết như dùi đục đâm sâu vào lòng hắn.
Không, không thể, lúc nãy không phải là Dư Tắc Thành ta, cũng không phải là Phong Linh Tĩnh muội, đó hoàn toàn không phải là tiếng lòng chân thật của cả hai ta...
Nhưng rốt cục tiếng lòng chân thật của mình là gì... Mỗi khi Dư Tắc Thành nhớ tới Phong Linh Tĩnh, lời nói đùa của Lưu Thi Vận lại vang lên bên tai hắn:
- Huynh chọn nàng ấy hay chọn muội?
Rốt cục mình nên lựa chọn thế nào, giữa hai người, rốt cục nên chọn ai đây...
Dư Tắc Thành vẫn đứng giữa cơn mưa, bất động rất lâu, vẫn đang tự hỏi lòng mình.
Rốt cục mình nên lựa chọn thế nào... Trong lúc không hay không biết, mặt trời đã lên, đã sang ngày hôm sau, ánh nắng sớm mai chiếu lên người Dư Tắc Thành.
Giờ phút này Dư Tắc Thành đã có quyết định, chuyện năm xưa do mình khởi xướng, nam nhân phải gánh vác trách nhiệm. Phong Linh Tĩnh, ta thích muội, năm xưa ta thích muội, hiện tại ta vẫn thích muội. Nhìn thấy muội tim ta đập mạnh, cũng giống như năm xưa. Vì ta thích muội, cho nên ta không thể để mất muội, tuyệt đối không thể...
Còn Lưu Thi Vận, ta cũng thích, cũng không thể để mất được. Ta là nam nhân, đã là nữ nhân của ta, không ai có thể đoạt được, không ai trong các muội có thể thoát khỏi ta, các muội là của ta...
Ta thích Phong Linh Tĩnh, ta muốn muội ở cạnh ta. Ta cũng thích Lưu Thi Vận, ta cũng muốn muội ở cạnh ta, ta đều muốn cả hai người, không ai có thể bỏ ta mà đi.
Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ này dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành, lập trường của hắn đã hoàn toàn kiên định, bèn xoay người đi về phía cung điện của Phong Linh Tĩnh.
Đại môn đóng chặt, Dư Tắc Thành ra sức vỗ mạnh một cái, đại môn vỡ nát, hắn bước nhanh vào.
Không ngờ Phong Linh Tĩnh cũng giống như hắn, cả một đêm nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích. Xem ra nàng cũng như mình, cũng có cảm giác tương tự.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới nói:
- Linh Tĩnh, ta đã nghĩ thông suốt. Lời thề năm xưa của ta, nếu ta đạt thành Kim Đan, ắt sẽ dùng tám cỗ kiệu lớn cưới muội về. Cho dù muội không muốn, ta cũng sẽ đoạt muội về, ta sẽ không phụ muội. Đây là lời thề của ta, hiện tại đã đến lúc ta thực hiện, ta muốn cưới muội về!
Phong Linh Tĩnh cười lạnh như băng:
- Hiện tại huynh là Nguyên Anh Chân Quân, không phải Kim Đan Chân Nhân nữa. Lời thề này nói lúc huynh thành Kim Đan Chân Nhân sẽ tới tìm muội, vậy huynh có tới không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta tìm nhưng không thấy muội...
Phong Linh Tĩnh cười khẩy:
- Huynh thật sự tìm sao, không thấy muội, huynh có đi tìm khắp nơi không, hay chỉ thở phào một cái rồi quay đầu bỏ đi? Lúc ấy muội đang ở cạnh huynh, sao huynh không tìm thấy?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Thật là có lỗi, quả thật lúc ấy ta không cố tâm tìm muội, vì ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình. Nhưng hiện tại ta đã hiểu rõ ràng, ta thích muội, muốn cưới muội.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh thật sự muốn cưới mình muội thôi sao, vậy Hoa Thần của huynh phải giải quyết ra sao, Thi Vận muội muội của huynh sẽ ra sao, Thiên Ma tỷ tỷ của huynh xử lý thế nào? Huynh gặp ai cũng yêu, thật ra huynh không yêu ai cả, huynh chỉ yêu bản thân mình!
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta cũng không biết, nhưng ta biết ta muốn cưới muội, ta muốn đem lại hạnh phúc cho muội, ta muốn làm cho muội cười. Đây là lời thề năm xưa của ta, hiện tại ta phải thực hiện.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Không cần, năm xưa muội thích huynh, bây giờ muội không thích huynh nữa, muội ghét huynh lắm, huynh đi đi...
Dư Tắc Thành nói:
- Muội không lừa được ta đâu, vì sao muội lại ghét ta? Nghe thấy giọng nói của ta, tim muội đập rộn ràng, vì sao muội lại đứng đây cả đêm như vậy? Chúng ta đừng làm tổn thương nhau nữa, lời thề năm xưa ta đã nói, cho dù muội không muốn, ta cũng sẽ đoạt muội về, ta sẽ không phụ muội. Muội không muốn ta cũng không cần biết, ta nhất định phải cưới muội về.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh nằm mơ sao, Phong Linh Tĩnh ta là ai, muội sẽ không gả cho huynh!
Hai người lớn tiếng cãi nhau. Phong Linh Tĩnh nổi giận đùng đùng, giống như núi lửa phun trào. Như vậy không được, Dư Tắc Thành đảo mắt vài vòng, sau đó đổi giọng đau buồn:
- Thật ra đúng như lời muội nói, ta chỉ yêu bản thân mình, ta vô cùng ích kỷ, ta xin lỗi, ta đã sai... Thật ra nếu ta cưới muội cũng là hại muội, bởi vì ta chỉ còn mười năm dương thọ mà thôi.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh muốn lừa ai vậy, huynh là Nguyên Anh Chân Quân, làm sao có chuyện chỉ còn mười năm dương thọ...
Dư Tắc Thành vội nói:
- Là thật đó, năm xưa ta đại chiến Kim Tuyến Tôn Giả của Minh Ma tông, sử dụng trăm lần Chuyên Sinh Minh Vương Quyết. Không ngờ pháp quyết này phải trả giá bằng thọ mệnh của mình, cho nên dương thọ của ta chỉ còn lại mười năm.
Phong Linh Tĩnh lại nói:
- Không thể nào, không thể nào, huynh đừng gạt muội, Thủy Lam Tam tỷ có pháp bảo có thể xem được dương thọ của người, huynh đừng tưởng rằng có thể gạt được muội...
Dư Tắc Thành nói:
- Thật đó, ta chỉ còn sống được ba ngàn năm trăm sáu mươi bảy ngày, không, đã mất đi ba ngày nữa, chỉ còn ba ngàn năm trăm sáu mươi bốn ngày, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay... Bạn đang đọc truyện tại -
Phong Linh Tĩnh kinh ngạc ngẩn người nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, không thể tin lời Dư Tắc Thành vừa nói. Nhưng trực giác của Kim Đan Chân Nhân cho nàng biết, nam tử mà mình yêu thương không có lừa mình, thật sự huynh ấy chỉ còn sống được mười năm sao?
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, giọng buồn bã:
- Hơn nữa không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu vậy mà thôi...
- Thật ra còn có một khả năng cứu vãn, chính là trong vòng mười năm trở thành Phản Hư Chân Nhất, nhưng chuyện này có thể sao? Mười năm thành Phản Hư Chân Nhất, nghe thật buồn cười.
- Còn một biện pháp khác là thay đổi hình thái, trở thành ma đầu ác quỷ, nhưng thà chết ta cũng không làm như vậy.
- Còn một khả năng cuối cùng, chính là uống tiên dược kéo dài thọ mệnh...
Lúc này thái độ của Phong Linh Tĩnh đã hoàn toàn thay đổi, bị chuyện của Dư Tắc Thành thu hút, vội vàng nói:
- Đúng, đúng, muội nhớ trong môn còn có linh dược, có thể gia tăng ba trăm năm thọ mệnh...
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Vô ích, phải là linh dược gia tăng ngàn năm trở lên mới có tác dụng với ta, ôi, mạng ta còn đâu...
Hắn buông tiếng than dài, làm ra vẻ hết sức đau buồn, sau đó nhìn trộm Phong Linh Tĩnh. Chỉ thấy mắt Phong Linh Tĩnh lúc này rưng rưng lệ, Dư Tắc Thành bèn thầm nói trong lòng:
- Ta không có nói dối, đây chính là lời nói dối chân thật...
Làm như vô tình, hắn cầm lấy tay Phong Linh Tĩnh.
Hắn vuốt ve bàn tay mềm mại trắng trẻo của Phong Linh Tĩnh, có cảm giác hết sức mê hồn.
Miệng hắn bắt đầu ba hoa đủ chuyện:
- Cả đời này của ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, mỗi khi tới đêm trăng tròn, ta đều nhớ tới nàng, nhớ tới tao ngộ của hai ta ở Hải Thị Thận Thành, nàng có nhớ Chu Câu tử tiền bối không? Sau đó ta gặp lại ông ta, khi đó ông đã gần như hồn phi phách tán, nhưng vẫn còn nhớ nữ nhân áo trắng kia...
Theo những câu tình tứ khéo léo của Dư Tắc Thành, đầu Phong Linh Tĩnh dần dần cúi thấp, dường như dần dần đã bị nhu tình của Dư Tắc Thành làm cho động lòng.
Du Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, xem ra công phu bao nhiêu năm qua không dùng tới vẫn còn hữu dụng, quả thật là trời giúp ta rồi...
Đầu Phong Linh Tĩnh cúi xuống càng ngày càng thấp, thình lình nàng ngẩng đầu lên, trợn mắt căm tức nhìn Dư Tắc Thành:
- Huynh gạt muội, huynh là kẻ phụ tình, huynh chết đi!
Dứt lời nàng giật mạnh tay mình ra khỏi tay Dư Tắc Thành, thình lình rút ra một thanh bội kiếm, đâm mạnh về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm của nàng đâm ra hết sức điên cuồng, nhưng Dư Tắc Thành nhìn ra trong mắt Phong Linh Tĩnh vẫn còn do dự. Hắn bèn nghiến răng một cái, đứng yên bất động, đợi cho một kiếm của nàng đâm vào ngực mình.