Lão điên vừa thấy, lập tức cung kính thi lễ:
- Bái kiến tiên tử.
Thái độ cung kính của lão thật ra không phải dành cho nàng, mà dành cho Hương Mãn Y đã chết bao nhiêu năm trước. Cho dù hiện tại lão hùng mạnh tới mức nào, ký ức trong quá khứ cũng không thể quên.
VỊ tiên tử này quà thật là Thủy Ngọc Tiên Tử, hai Phàn Hư Chân Nhất vừa tới chỗ của nàng, chẳng lẽ nàng không mày may hay biết?
Thủy Ngọc Tiên Tử nhìn lão điên chăm chú:
- Lão thật sự muốn đi sao?
Lão điên gật gật đầu:
- Có lẽ khoảng sang năm. ta phải đi tìm Hương Thúy Y, để hôi xem vì sao năm xưa nàng làm như vậy, ta còn phài báo thù một kiếm...
Thủy Ngọc Tiên Tử buông tiếng than dài:
- Chuyện xảy ra bao nhiêu năm về trước, lão hãy quên đi, bằng không lão khó mà qua được cửa ải tâm ma lôi kiếp...
Lão điên lạnh giọng:
- Ta đã vượt qua rồi, chưa bao giờ ta bình tĩnh như hiện tại. Trong tay ta có kiếm, không gì có thê ngăn càn được ta. tâm ma chỉ cần một kiếm, lôi kiếp cũng chỉ một kiếm mà thôi!
Dứt lời, kiếm khí đột ngột bạo phát trên người lão, nháy mắt tiêu tan. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra, lần này gặp lại lão điên, trên người lão không còn vẻ điên dại, cũng không còn kiếm khí. chăng khác gì một lão nhân hết sức bình phàm. Đây chính là cảnh giới mà bấy lâu nay lão điên ngồi trong thạch thất theo đuổi, lão đã hoàn toàn luyện hóa thiên địa, tự nhiên thiên địa.
Lão điên nói tiếp:
- Có chuyện muốn nhờ nàng, hậu bối đệ tử ta bị Dị tộc gây thương tích, thần hồn chìm trong trạng thái hết sức kỳ dị, thiên hạ chỉ có hai người các vị có thể cứu được, cho nên mới tới đây cầu nàng tương trợ.
Thủy Ngọc Tiên Tử nói:
- Cứu trợ hậu bối chỉ là chuyện nhõ, để ta xem thử.
Dư Tắc Thành bèn lấy Nhã Hương trong thế giới Bàn cổ ra, Thủy Ngọc Tiên Tử liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái:
- Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành?
Dư Tắc Thành gật đầu. cung kính thi lễ:
- Kính nhờ tiền bối.Thủy Ngọc Tiên Tử mim cười nhìn hắn:
- Quà nhiên là hào hán tử, trông thật là thích mất. Được rồi, tỷ tỷ sẽ nể mật ngươi, bất quá nếu như quá khó khăn, chỉ có thê chờ cho đại hội Phượng cầu Hoàng này kết thúc, ta mới có thể dành thời gian giúp cho các vị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dứt lời, nàng lại mim cười, bất đầu quan sát tình huống Nhã Hương. Những chuyện mà bốn người bọn họ làm nãy giờ, xung quanh không ai thấy được, cho dù có người đi sát bên cạnh cũng không thể thấy, đây là pháp lực của Phàn Hư Chân Nhất.
Thủy Ngọc Tiên Tử nhìn Nhã Hương, rất lâu không nói, chỉ đưa tay sờ khắp thân thể nàng, chậm rãi cảm ngộ, kiêm tra tình huống.
Chọt nàng lên tiếng nói:
- Thủ đoạn luyện hồn này quà thật là kỳ diệu, kè này luyện hồn phách của nàng thành một thứ hết sức đặc thù. đưa hồn phách nàng về kiếp trước, sau đó rót hồn phách của y vào thân thể này, mượn cả ký ức kiếp trước kiếp này để khống chế thân thể này.
- Thủ pháp này thật sự là độc đáo, hay, hay lắm.
- Trên người nàng này ẩn chứa pháp tấc Thiên Đạo Thái Dương hùng mạnh, nếu cứu nàng tinh lại, trong ba năm ất thành Nguyên Anh. mười năm ất thành Phàn Hư Chân Nhất. Hiện tại chỉ cần Kim Đan xuất khiếu, chiếm lấy thân thể, mười năm sau ất thành Phàn Hư Chân Nhất.
- Đệ đệ, ngưoi có bán thân thể này không, bán cho ta đi?
Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Nàng là bằng hữu của vãn bối, nếu không có nàng, vãn bối cũng không được như hôm nay. Có vãn bối, không ai có thể động tới nàng, tiền bối, có những thứ không thể nào bán được.
Thủy Ngọc Tiên Tử mim cười nói:
- Ta chỉ đùa một chút mà thôi, thử ngươi một phen. Chãng hiểu vì sao thân thể này bị một loại pháp tấc Thiên Đạo nhân quà bám lấy, tuy rằng ta không xác định được là pháp tấc Thiên Đạo loại nào, nhưng ta có thể xác định, nàng thuộc Thiên Sát Cô Tinh, chỉ có thể một mình cô khổ cả đời.
- Không ai có thể nhớ nàng, dù là Nguyên Anh Chân Quân hay Phàn Hư Chân Nhất có thể chống lại pháp tấc Thiên Đạo nhân quả này, cũng sẽ rất khó nhớ được nàng. Chuyện đáng buồn nhất là dù con cái hay thân nhân nàng, chỉ cần quay đi là lập tức quên mất, cho dù ở ngay bên cạnh cũng sẽ không thấy nàng. Đời nàng vĩnh viễn cô độc, đây là chuyện đáng sợ nhất của con người.
- Chuyện cứu nàng không thành vấn đề, có bụng phệ thủ hộ, ta có thể cứu nàng, giúp cho nàng hoàn hồn, hãy nói thù lao của ngưoi xem...
Dư Tắc Thành còn đang ngập ngừng, lão điên bên cạnh chợt lên tiếng nói:
- Một món pháp bảo cửu giai.
Thủy Ngọc Tiên Tử lập tức nói:
- Hai món, hơn nữa Diệt Độ Chân Quân ngươi trong vòng trăm năm phải tham gia một lần đại hội Phượng cầu Hoàng của chúng ta, để thêm phần long trọng.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp:
- Không thành vấn đề, cảm tạ tiền bối.
Thủy Ngọc Tiên Tử lại nói:
- Được rồi, bất quá hiện tại ta không rành, phải chờ sau khi đại hội Phượng cầu Hoàng kết thúc, ta mới có thể giúp chữa trị cho nàng. Bời vì ta thi triển Hồi Hồn pháp cần phải nghi ngơi một tháng, cho nên hiện tại chưa làm được.
Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Chờ một tháng sau, có thể ảnh hường tới Nhã Hương không?
Thủy Ngọc Tiên Tử nói:
- Tốt nhất là trong vòng bảy ngày, quá muộn có thể sẽ nguy hiểm một chút, cứu sống cũng sẽ bị ánh hường, quên đi một số ký ức, hơi đần độn một chút. Nhưng quan trọng là còn sống, cũng phải trà giá một chút.
- Đại hội Phượng cầu Hoàng này là thể diện của môn phái chúng ta, nếu không chấm dứt, ta sẽ không chữa trị cho nàng.
Dư Tắc Thành cau mày:
- Đường đường là một môn phái tu tiên, vì sao hành sự giống như...
Dư Tắc Thành bó lửng không nói tiếp, Thủy Ngọc Tiên Tử đã tiếp lời hắn:
- Vì sao hành sự như thế tục chứ gì, ha ha. năm xưa khi ta tiếp nhận Cực Lạc Tiêu Hồn tông này, tông môn đầy dẫy cừu địch, lung lay sắp đổ. Đệ tử trong tông ai cũng cho mình là Tiên Nhân, muốn làm gì thì làm. không còn lòng dạ nào tu tiên nữa.
- Tu tiên là phải bất khuất kiên cường, cố sắng vượt qua gian nan hiểm trở, hồng trần luyện tâm, dũng mãnh tinh tiến, chỉ cầu đạo ta. Nếu chút si nhục buồn bực như vậy mà cũng không chịu được, vậy còn tu tiên làm gì nữa, chết đi cho rành!
Tuy rằng lúc nói những lời này, Thủy Ngọc Tiên Tử vẫn tươi cười, nhưng giọng nàng hết sức lạnh lùng, chỉ thẳng vào lòng người. Hết thảy đều là luyện tâm trong chốn hồng trần, lấy thiên địa làm lò luyện, tế luyện đệ tử trong tông, xem ai có thể duy trì được đạo tâm trong thế tục đầy dẫy phồn hoa hư ào.
Thủy Ngọc Tiên Tử dứt lời, lập tức biến mất, Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật lên tiếng nói:
- Tắc Thành này, chúng ta chỉ có thể chờ đợi đại hội Phượng cầu Hoàng này chấm dứt mà thôi, Thủy Ngọc Tiên Tử nói một là một. không ai có thê thay đối được.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài:
- Không được, thời gian chỉ có bảy ngày, vãn bối không chờ được.
- Không ai có thể thay đổi nàng, vậy để vãn bối thay đổi đại hội Phượng cầu Hoàng này,
kết thúc nó cho xong.
Dứt lời, Dư Tắc Thành động thân, đi vào giữa hội trường, phá vỡ cấm chế, bước lên đài.
Thấy Dư Tắc Thành xuất hiện giữa đài, mọi người đều sửng sốt, lập tức bốn phía ồn ào như vỡ chợ:
- Kè này là ai?
- Hắn là ai, hắn muốn làm gì vậy?
Dư Tắc Thành cao giọng nói:
- Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành bái phỏng, tới trễ vài ngày. Ta muốn tham gia đại hội Phượng cầu Hoàng, chiếm lấy nụ cười của giai nhân!
- Hiên Viên kiếm phái dựa vào cái gì mà chen ngang như vậy?
- Người này lợi hại như vậy, đạo hữu ngươi nghe nói qua tên của hắn chưa?
- Không biết, chỉ là một tên ngu ngốc...
- Khốn kiếp, ngươi dám mắng ân công của ta, ta giết ngươi! Năm xưa đại kiếp nạn ở Đan môn, hắn đã từng cứu ta. mắng hắn chính là mắng ta...
- Ta cũng biết hắn. năm xưa Hữu Hùng sư tổ của Hiên Viên kiếm phái phi thăng, nghe nói có ba Phàn Hư Chân Nhất tranh đoạt hắn. bất quá là nhờ bề ngoài bành bao...
Dư Tắc Thành tham gia đại hội thượng môn, đại chiến Kim Tuyến Tôn Già, chuyện này chỉ lưu truyền trong Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân không ai biết được. Cho nên hắn vừa báo tên mình, hiêu biết của người khác về hắn chỉ là những chuyện trước kia.
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới những lời bàn tán, lấy ra một món pháp bảo cửu giai Thôn Nhật Mê Hồn Bôi. Đây là một cái chén bằng hồng ngọc, hình vuông, bốn mật mỗi mật có khắc một kim long đằng vân giá vũ, đáy được lót bằng tử kim, trông vô cùng xa hoa mỹ lệ. Chén này vừa bay lên không, lập tức phóng to lên chừng ba trượng, có tác dụng chuyên thần thức các loại phi kiếm, pháp bảo, thần lôi.
Đây là pháp bảo cửu giai, lập tức chấn nhiếp toàn trường, tất cả mọi người thấy vậy không khôi ngạc nhiên thán phục.
Bên kia bất đầu xúm lại bàn bạc, sau chừng một khắc có người tuyên bố, Dư Tắc Thành có thể tham gia đại hội Phượng cầu Hoàng lần này.
Thật ra chủ yếu là do bảy tên Nguyên Anh Chân Quân kia không ai phàn đối, cho nên mới thông qua nhanh như vậy. Cũng có người trong số đó nghe qua đại danh Dư Tắc Thành, nhưng ai cũng không muốn đứng ra phàn đối. Làm như vậy chẳng khác nào mình sợ hắn. mất hết thể diện, cho nên tất cả không nói, ngầm đồng ý cho Dư Tắc Thành tham gia đại hội Phượng Cầu Hoàng.
Hắn tiến vào hội trường, liếc nhìn Thanh Y Tiên Tử một cái.
Thanh Y Tiên Tử vốn lạnh lùng cao ngạo, lúc này nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mất nghi hoặc. Dần dần nàng cảm thấy hiếu kỳ với vị Nguyên Anh Chân Quân mới tham gia Phượng Cầu Hoàng này.
Lúc này người chủ trì tuyên bố tiến hành hạng mục tỷ thí tiếp theo, chính là luyện đan. Dư Tắc Thành bất chợt giơ tay ra ngăn lại, nói với giọng cuồng ngạo:
- Thật là xin lỗi, ta rất bận, không có thời gian, hay là như vầy, đơn giản một chút. Chúng ta là kiếm tu, sinh tử đều nằm trên thân kiếm, hay là chúng ta đấu pháp đấu kiếm đi.
- Ta không ức hiếp các ngươi, bảy người các ngươi hãy lên một lượt, ta sẽ lấy một chống bảy, tiễn các vị lên đường!