Tại trung tâm thế giới này có một vực sâu vạn trượng, bên trong vực có một loại dây leo Hồ Lô Đằng, quà Hồ Lô Đằng kết thành chính là bảo vật kéo dài thọ mệnh mà Dư Tắc Thành đã dùng.
Muốn hái được bảo vật kia, phải xuống vực sâu vạn trượng này. Ba tên Phàn Hư Chân Nhất trước đó bị hại chết vì tin vào lực lượng của mình, cuối cùng bị vây khốn trong vực kia mà chết.
Mấy tháng trước Lạc Tĩnh Sơ tới nơi này, cũng bị lừa vào trong vực kia. Nhưng Lạc Tĩnh Sơ nắm giữ Thiên Đạo Thời Gian, nàng nghịch chuyển thời gian, chẳng những cướp được bảo vật kéo dài thọ mệnh, xông ra ngoài, còn đà thương Thanh Sơn Tiêu Đạo, khiến cho lão phải tiền mất tật mang.
Cho nên hiện tại Thanh Sơn Tiểu Đạo vẫn còn phải dưỡng thương. Trong cảm giác của Dư Tắc Thành, người này cũng không hùng mạnh như mình tường tượng, hơn nữa còn đang mang thương. Chính vì lão phải chữa thương, Dư Tắc Thành mới có thê thuận lợi lèn vào nơi này mà không bị lão phát hiện.
Sau khi Dư Tắc Thành điều tra ra chân tướng cặn kẽ, bất đầu bố trí kế hoạch. Hắn lặng lẽ bố trí. mất chừng hai tháng.
Trong hai tháng này, Dư Tắc Thành đã đi khắp cả thế giới Tiểu Thiên này, bày ra vô số cấm chế. Muốn những cấm chế này vừa không bị Thanh Sơn Tiểu Đạo phát hiện, vừa phát huy tác dụng, Dư Tắc Thành phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Hai tháng sau, đột nhiên bốn tuyệt trận trên không phát ra tiếng nổ rung trời. Sau đó có
một giọng nói vang lên, truyền khắp thế giới Tiểu Thiên:
- Có người ở nhà không? Tại hạ Diệt Độ Thần Quân của Hiên Viên kiếm phái, xin hôi Thanh Sơn đạo hữu có ở đây không, ta muốn mua bảo vật kéo dài thọ mệnh?
Giọng nói này vang tận mây xanh, xông thẳng trời cao, hồi âm lãng đãng khắp thế giới Tiểu Thiên. Dư Tắc Thành vượt qua bốn tuyệt trận, phóng xuất kiếm ỷ vô hạn. tự xung là Chân Nhất Thần Quân tới đây mua bảo vật.
Dứt lời, sau khoảng mười lần hô hấp, một giọng nói vang lên đáp lời Dư Tắc Thành:
- Người tới là khách, có khách từ phương xa tới, thật là vui mừng, mời tới ngồi dưới cây này!
Giọng nói này không chấn nhiếp thiên địa như Dư Tắc Thành, nhưng hồi âm vô hạn. ẩn chứa ma lực vô biên. Đây là cả thiên địa cùng trà lời, nếu là địch với kè ấy, vậy cũng chính là địch với cả thiên địa này.
Thế giới Bàn cổ hóa sinh thiên địa. chỉ cần thế giới này còn tồn tại, vậy Thanh Sơn Tiểu Đạo sẽ vĩnh viễn bất tử. trường sinh bất lão, không cần phi thăng Tiên giới, lão chính là thần tiên sống trên lục địa.
Giọng nói vừa dứt, một chiếc cầu vồng bay ra, vắt ngang trời, xuất hiện trước mật Dư Tắc Thành, tạo ra một lối đi ngang trời cho hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dư Tắc Thành vừa bước lên cầu vồng, thân hình thoáng động, truyền tống về phía trung tâm.
cầu vồng chợt lóe, roi xuống một ngọn núi, trên đinh núi này có một gốc đại thụ khổng lồ che cả bầu trời. Ngước mất nhìn lên có thể thấy ánh mật trời bị sắc đõ sẫm che hơn phân nửa. nhưng vẫn có những tia nắng lác đác xuyên qua tàng cây chiếu xuống. Ánh nắng phàn chiếu cảnh lá tạo thành những tia sáng chói, khiến cho người ta cảm thấy mê hoặc. Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy lá cây này không ngờ lại là vàng ngọc, nếu bè xuống sẽ là bảo bối.Đại thụ này không ngờ là Tam Tang cổ Thụ, là thần thụ còn sót lại từ thời thượng cổ. Theo ghi chép về thời kỳ thượng cổ, trên Hoàn Sơn có một gốc Tam Tang cổ Thụ sinh ra toàn là vàng ngọc, không có cảnh, lá là vàng ngọc, vốn Thanh Sơn thần cung mà Thanh Sơn Tiểu Đạo dùng tiếp đãi khách nhân đã hoàn toàn sụp đổ sau trận chiến với Lạc Tĩnh Sơ, hiện tại có khách nhân tới, Thanh Sơn Tiểu Đạo không muốn để lộ vẻ nghèo túng của mình, cho nên mang Tam Tang cổ Thụ quý giá nhất của mình bày ra. Tiếp đón Dư Tắc Thành dưới tàng cây này cũng là một quang cảnh không tồi.
Dư Tắc Thành đáp xuống dưới tàng cây, Tam Tang cổ Thụ này thật là xinh đẹp. Dưới bóng cây, ánh dương quang lác đác, liếc mất nhìn quanh có thể thấy suối chày bên bờ đá, khúc khuỷu quanh co, xung quanh cây xanh tươi tốt, cỏ xanh mơn mờn. quang cảnh thật là yên tĩnh.
Dưới bóng cây này có hai chiếc ghế,một chiếc bàn, một bình trà, một người đang ung dung uống trà ỡđó.
Dư Tắc Thành bước tới, người nọ nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Diệt Độ Thần Quân? Hoan nghênh tới đây.
Người này nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mất sao, vô cùng anh tuấn. Trên người y khoác pháp bảo màu đen rộng thùng thình. Pháp bảo này có chỗ khác thường, chi
cần đưa mất nhìn nó, cũng giống như nhìn vào làn sương mù mờ mịt. không thể nhìn được rõ ràng.
Không biết là do điểm khác thường của pháp bảo này, hay do pháp tấc Thiên Đạo của Thanh Sơn Tiêu Đạo gây ra. Hết thày dường như chìm vào trong bóng tối, khiến cho người ta nhìn qua không thể thấy rõ hình dạng của y, cho dù dốc hết toàn lực cũng không thể thấy.
Nhìn như rất xa, lại như rất gần, như ở đó, lại không ở đó.
Người này vô cùng anh tuấn, tóc dài xòa vai sáng như tuyết trắng, cài bằng bảy chiếc ngọc trâm màu vàng, có vẻ vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Tham kiến Thanh Sơn tiền bối.
Người nọ gật gật đầu:
- Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Thần Quân ư? Dường như ta từng nghe qua danh hiệu này...
Dư Tắc Thành đáp:
- Vãn bối Diệt Độ Thần Quân Vương Thư Nguyên, bất quá chỉ mới tiến vào cảnh giới Phàn Hư mười năm. cho nên cảnh giới bất ổn, tiền bối quá khen.
Thanh Sơn Tiểu Đạo gật gật đầu:
- Thì ra là như vậy, nhìn qua tuy rằng thân thể ngươi ẩn chứa pháp tấc Thiên Đạo, nhưng thể chất lại là Nguyên Anh Chân Quân, ta còn đang thắc mắc không hiểu vì sao, thì ra là như vậy.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Vãn bối cảnh giới bất ổn, khiến tiền bối chê cười.
Thanh Sơn Tiểu Đạo cười nói:
- Không sao, có pháp tấc Thiên Đạo là được, chuyện khác ta không cần quan tâm.
Hai người nhìn nhau cười, ai nấy mang đầy ần ý. trong lòng đều có tính toán.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Tiền bối, ta tìm bảo vật kéo dài thọ mệnh ở Bất Ngôn tông, Bất Ngôn tông giới thiệu ta tới chỗ ngài, cho nên mới tới quấy rầy. mong tiền bối lượng thứ.
Thanh Sơn Tiểu Đạo nói:
- Không cần khách sáo, quà thật ở đây ta có bảo vật kéo dài thọ mệnh, rất nhiều đạo hữu đã tới đây mua, bất quá giá cả bảo vật của ta...
Dư Tắc Thành lập tức ngất lời:
- Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần có được bảo vật, ta có thể trà bất cứ giá nào.
Thanh Sơn Tiểu Đạo liếc nhìn Dư Tắc Thành:
- Vậy thì quá tốt. Nào, uống một chén trà đi, đây là đặc sàn ở nơi này, bên ngoài tuyệt đối không có.
Dư Tắc Thành cầm chén trà lên hớp một ngụm, sau đó mới nói:
- Quà thật là trà ngon.
Lúc này trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang, bên dưới chân núi là nước biếc phàn chiếu ánh nắng chập chờn, khói sóng mơ hồ bay trên mật nước. Thinh thoảng lại có một đợt sóng vỗ vào chân núi, thanh âm hết sức mơ hồ, ở xa khó lòng nghe thấy.
Hai người ngồi trên ghế uống trà, ngắm mặt trời sắp lận, tai nghe tiếng xào xạc của tàng Tam Tang cổ Thụ, cũng thật là thích chí.
Dư Tắc Thành uống xong chén trà bèn nói:
- Tiền bối, có thể cho ta xem bảo vật kéo dài thọ mệnh trong truyền thuyết kia không, sau đó chúng ta trở về bàn bạc lại, xem ta phải trà giá thế nào mới có được bảo vật này.
Thanh Sơn Tiểu Đạo gật gật đầu:
- Được, đi thôi.
Hai tay y thoáng động, nháy mất ng di, hai người tới một đinh núi.
Núi này cao nhất trong thế giới Tiểu Thiên, dưới chân núi mây mù mờ mịt. Rất nhiều
đinh núi dưới ánh nắng chiều đều ẩn dưới sương mù, chỉ còn bóng dáng mờ mờ. Quà nhiên là mây tụ như núi, núi san sát như nước thủy triều, cực kỳ hùng vĩ.
Trên đinh núi này có một thiên trì rất lớn, có chừng mười dặm. sâu trăm trượng, nhưng trong ao không có nước. Trung tâm thiên trì này có một hố rộng chừng mười trượng, sâu vạn trượng. Dưới độ sâu vạn trượng kia có nhiều điểm sáng chớp lóe, từ đó mọc lên một sợi dây leo, trên dây leo ấy có ba món bảo vật kéo dài thọ mệnh.
Bảo vật nơi này giống hệt như bảo vật mà Dư Tắc Thành đã từng sử dụng, bất quá phẩm chất không tốt như bảo vật Dư Tắc Thành đã dùng, chỉ mói vừa kết thành, bất quá cũng có thể kéo dài dương thọ ngàn năm trở lên.
Trên thiên trì này chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng, Thanh Sơn Tiểu Đạo cười nói:
- Diệt Độ đạo hữu, nếu ngươi muốn xem, có thể xuống thiên trì mà xem cho rõ, nhưng không được tiến vào vực sâu kia. Trong đó có bí pháp bảo vệ, vô cùng nguy hiểm. Khi nào chúng ta thỏa thuận giá cả xong, lúc ấy sẽ mời ngươi tiến vào vực sâu thu bảo vật.
Dư Tắc Thành liếc nhìn thiên trì một cái, trong lòng cười thầm. Đây chính là chỗ giảo hoạt của Thanh Sơn Tiêu Đạo, bảo vật ở dưới vực sâu, nhìn qua nguy cơ trùng trùng, còn thiên trì này nhìn qua lại hết sức an toàn.
Thật ra thiên trì bề ngoài như không có gì nguy hiểm này mới là tử địa chân chính, ba Phàn Hư Chân Nhất trước đây đều chết trong thiên trì này. Bọn họ đều cho rằng Thanh Sơn Tiểu Đạo có muốn hạ độc thủ, cũng sẽ chờ sau khi thỏa thuận giá cả xong, mình tiến vào vực sâu lấy bảo vật. lúc ấy y mới ra tay đánh lén. Không ai ngờ rằng ngay trong lúc xem hàng này, Thanh Sơn Tiểu Đạo sẽ thình lình xuống tay đánh lén. Bời vì thứ y cần không phải là tiền tài bảo vật. mà y cần pháp tấc Thiên Đạo ẩn chứa bên trong cơ thể của Phàn Hư Chân
Nhất.
Cơ quan trong thiên trì này cũng vô cùng âm hiểm, không hề sử dụng bất cứ cơ quan cấm chế bên trong thế giới Tiểu Thiên này, tránh cho người ta phát hiện. Mà chúng hấp thu độc quang độc hỏa nhiều vô tận bên trong Thanh Minh, ân chứa trong đó. Độc quang độc hỏa này có khắp trong Thanh Minh, mọi người vô cùng quen thuộc, chỉ khi nào chúng tích lũy với số lượng lớn mới tạo ra tác dụng nguy hại, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.