Thình lình Nam Thiên Chân Quân quát lớn:
- Đệ tử năm đại kiếm phái nghe cho rõ đây, mặc dù Tâm Ma Tàn Ảnh đã bị tiêu diệt, nhưng trận chiến chân chính chỉ mới bắt đầu. Kẻ địch của chúng ta thừa dịp chúng ta suy yếu, phát động công kích, ba ngàn năm trước là như vậy, hôm nay cũng là như vậy.
- Nhưng lần này chúng ta đã khác với trước kia, chúng ta trở về tu dưỡng một lúc, nhờ có đại chiến kích thích, sẽ khiến cho trong số chúng ta sinh ra không ít Nguyên Anh Chân Quân. Chân Nhất Thần Quân. Chúng ta ắt sẽ diệt môn bọn chúng hoàn toàn, liên minh Lục Kiếm cũng là kẻ địch của năm đại kiếm phái chúng ta, chúng ta phải hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, không chừa một tên nào.
Lập tức tất cả đệ tử năm đại kiếm phái phát ra tiếng gầm giận dữ, trà lời hiệu lệnh của Nam Thiên Chân Quân.
Nam Thiên Chân Quân lại quát to:
- Năm đại kiếm phái, tiêu diệt cường địch, lòng ta chỉ có kiếm, vĩnh hằng bất diệt!
Lập tức mọi người hô theo:
- Năm đại kiếm phái, tiêu diệt cường địch, lòng ta chỉ có kiếm, vĩnh hằng bất diệt!
Sau đó mọi người bắt đầu chuẩn bị lui lại. Trước khi chiến đấu đã tính tới chuyện này, để đề phòng địch nhân thừa nước đục thà câu, cho nên xuất động vô số đồng minh của năm đại kiếm phái. Hơn nữa năm đại kiếm phái còn bố trí vô số thông đạo trở về sau khi kết thúc đại chiến, thành lập truyền tống môn bí mặt, đề phòng cường địch vây công.
Đại chiến lần này, tử thương nặng nhất là Vạn Kiếm Ma Tông, sau khi chiến đấu chỉ còn lại mười sáu Kim Đan Chân Nhân. Tử vong ít nhất là Hỗn Nguyên kiếm phái, chỉ chừng trăm người, hơn nữa Chân Nhất Thần Quân vẫn còn sống, chính là Cô Thành Thần Quân chạy trốn ở Thiên Lại cổ thành. Có thể chạy trốn ở Thiên Lại cổ thành, nói đi là đi, không hề biết xấu hổ, tự nhiên giữ được tính mạng trong đại chiến lần này.
Hiên Viên kiếm phái ngoại trừ Nam Thiên Chân Quân và Dư Tắc Thành, chỉ còn lại tám mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, hơn trăm người khác đã hoàn toàn tử trận.
Nam Thiên Chân Quân nhìn thoáng qua các đệ tử Hiên Viên, cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành sẽ kế thừa chức vị chưởng môn Hiên Viên kiếm phái. Ta...
Dư Tắc Thành vội vàng quỳ xuống:
- Sư phụ, con xin lỗi, con không thể nhận chức chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, bởi vì con sắp sửa phải chết!
Vừa dứt lời, ai nấy giật mình kinh hãi, lúc này Lưu Thi Vận đột ngột ngất xỉu.
Dư Tắc Thành liếc nhìn Lưu Thi Vận. quay sang nói với Nam Thiên Chân Quân:
- Sư phụ, e rằng đệ tử phải đi trước một bước. Trước khi Tâm Ma Tàn Ảnh chết đi đã xuất ra một chiêu Tử Kiếm thuật, con và Thi Vận đều đã trúng kiếm, chắc chắn phải chết không sai.Nam Thiên Chân Quân nghe vậy vô cùng sửng sốt. nhìn thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành không khỏi kêu lên:
- Cái gì, Tử Kiếm thuật ư? Chắc chắn phải chết... không, không thể nào như vậy được, con đừng sợ, ta sẽ cứu con!
Ông lập tức thi triển đủ các loại pháp thuật, bắt đầu kiểm tra thân thể Dư Tắc Thành. Có loại pháp thuật thi triển tới lần thứ hai cũng thất bại, có thể thấy trong lòng ông vô cùng nôn nóng không yên.
Càng thi triển nhiều loại bí pháp pháp thuật, sắc mặt Nam Thiên Chân Quân càng tái nhợt. Chợt ông nghiến răng một cái, đâm thúng huyết mạch của mình, xuất lực Thần Uy của mình ra bắt đầu kiểm tra. Nhưng sắc mặt ông vẫn càng ngày càng tái đi. Rốt cục ông ngồi phệt xuống tảng đá. thần sắc suy sụp, trông như vừa già đi mười mấy tuổi.
Hết thảy pháp thuật kiểm tra, cuối cùng chỉ có một kết quả, không có thuốc nào cứu được.
Cho dù có phương pháp khác cứu mạng cũng không có thời gian, lực Tử Kiếm đang dần dần ăn mòn thân thể Dư Tắc Thành, không còn kịp nữa.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Sư phụ, xin người đừng phí công vô ích nữa, dù là Chuyển Sinh Minh Vương Quyết cũng không thể thoát được Tử Kiếm thuật này. Hơn nữa hôm nay con cũng đã chết chín lần, không có cơ hội sống lại lần thứ mười.
- Con biết rõ không còn cách nào, bởi vì đây là Tiên Nhân vượt giới thi pháp, một đòn trước khi chết của Tâm Ma Tàn Ảnh. là Tử Kiếm thuật, không thể cứu được, lòng con hiện tại hết sức bình thản.
- Con không xong rồi, đáng tiếc không thể tiếp tục đi theo sư phụ, nghe lời người dạy bảo.
Nam Thiên Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành, nhìn ái đồ của mình, ông đã đổ vô số tâm huyết vào tên đệ tử này, chính là tên đệ tử mà mình thương yêu nhất, hài lòng nhất.
Hơn trăm năm qua, đau khổ dạy bảo, hai người tâm ý tương thông, tình thương như ruột thịt, gửi gắm biết bao kỳ vọng của mình, thậm chí còn thương yêu hơn cả con ruột của mình. Nhưng giờ phút này, nó sắp sửa phải chết trước mặt mình, hoàn toàn tan biến, bao nhiêu tâm huyết của mình sắp sửa tiêu tan.
Mình từng suy tính bố trí biết bao nhiêu mưu kế, thế nhưng trong giờ phút này lại không có biện pháp nào cả, chỉ đành trơ mất nhìn ái đồ của mình chết đi như vậy...
Nam Thiên Chân Quân không nhịn được, nhỏ hai hàng lệ anh hùng.
Ai bảo anh hùng không nhỏ lệ. chỉ vì chưa gặp cành thương tâm...
Dư Tắc Thành mỉm cười, bước tới lau nước mất cho sư phụ:
- Sư phụ, vì sao người lại khóc, trong mất con, sư phụ là vị sư phụ vĩ đại nhất trên đời, không có chuyện gì mà sư phụ không làm được, vì sao sư phụ lại roi lệ chẳng khác phàm nhân như vậy?
- Người tu tiên chúng ta không sợ sinh tử, chẳng phải người thường dạy con như vậy hay
sao?
- Sư phụ, trước kia sư phụ đã từng dạy con, đời người rồi ai cũng phải chết, bất tất phải đau lòng. Kẻ chết đi đã đành, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Những lời dạy bảo này, đệ tử vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.
- Cảm tạ sư phụ, có thể gặp được người là hạnh phúc lớn nhất của đệ tử. ở ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, câu nói của sư phụ: "Dư Tắc Thành ở đâu?" chính là nỗi vui lớn nhất của đời con. Vào lúc con tuyệt vọng nhất, câu nói ấy đã đem lại ánh sáng cho con, thừa nhận con. khiến cho con không phải trầm luân trôi nổi.
- Sư phụ, gặp được người chính là hạnh phúc lớn nhất của con.
- Xin lỗi, sư phụ, con cảm nhận được Tử Kiếm thuật đang rục rịch, con phải đi trước một bước, xin người bảo trọng.
- Sư phụ, con không xong rồi, xin cho con dập đầu trước người lần cuối.
Dứt lời, Dư Tắc Thành cung kính sụp lạy Nam Thiên Chân Quân ba lạy, dập đầu binh binh ba cái, sau đó đứng lên đi về phía Lưu Thi Vận.
Nam Thiên Chân Quân ngồi thừ ra đó, không nhúc nhích, bàng hoàng ngơ ngác, tuy rằng trong lòng run rầy nhưng mặt vẫn không lộ vẻ gì.
Dư Tắc Thành đi tới bên cạnh Lưu Thi Vận nhưng không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lúc này đệ tử Hiên Viên kiếm phái vây quanh mới phát hiện ra hai mất Dư Tắc Thành đã mù lòa. Tử Kiếm thuật đã dần dần phát sinh tác dụng, khiến cho hắn không còn nhìn thấy gì nữa.
Dạ Hàn sư huynh bèn bước tới nắm lấy tay Dư Tắc Thành, đưa hắn tới bên cạnh Lưu Thi Vận. Dư Tắc Thành sờ soạng ôm chầm lấy Lưu Thi Vận, nàng đưa tay sờ mặt Dư Tắc Thành, bùi ngùi nói:
- Ca ca, e rằng lần này chúng ta sẽ thật sự chết cùng nhau. Cũng tốt, chúng ta cũng được đồng sinh cộng tử, quen biết huynh là hạnh phúc lớn nhất đời này của muội.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Đúng vậy, lần này chúng ta thật sự phải chết, chết cùng nhau.
- Quen biết muội cũng là hạnh phúc lớn nhất của đời ta, bất quá Thi Vận à, ta muốn tiễn muội một đoạn đường. Bằng không nếu để Tử Kiếm thuật này giết chết chúng ta, vậy chúng ta sẽ hình thần câu diệt, không còn chút cơ hội trùng sinh chuyến thế nào cả.
Lưu Thi Vận nói:
- Muội biết, thật ra năm xưa muội đã mơ thấy cành này rất nhiều lần, lần nào muội cũng chết dưới kiếm huynh. Không ngờ muội chỉ mơ thấy đoạn đầu mà không thấy được kết cục, thì ra là như vậy, như vậy cũng tốt...
- Tới đi ca ca, hãy đưa muội lên đường.
Nước mất Dư Tắc Thành chày ròng ròng, không biết vì mình hay vì Lưu Thi Vận:
- Được, muội muội, muội lên đường mạnh giỏi, nếu kiếp sau chúng ta gặp lại, ta cũng sẽ cưới muội làm vợ, chúng ta chung sống ba kiếp, vĩnh viễn chẳng rời nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lưu Thi Vận gật gật đầu:
- Vĩnh viễn chẳng rời nhau...
Giọng nàng ngày càng yếu ớt, Tử Kiếm thuật sắp sửa giết chết nàng.
Dư Tắc Thành nhanh chóng rút Sát Na Quang Hoa ra, xuất ra một kiếm đâm thúng ngực Lưu Thi Vận. Tim nàng vỡ nát, chỉ nghe Sát Na Quang Hoa phát ra tiếng kêu hết sức đau buồn.
Lưu Thi Vận đã bị Dư Tắc Thành đâm chết, hoàn toàn tử vong, tránh được Tử Kiếm thuật làm cho tổn thương, không bị hình thần câu diệt, hồn phách nàng rơi vào luân hồi.
Dư Tắc Thành ôm chặt lấy thi thể của Lưu Thi Vận. không nhịn được cất tiếng khóc rống lên. mọi người xung quanh ai nấy hết sức đau lòng.
Khóc được một lúc, Dư Tắc Thành phát hiện ra hai chân của mình không còn hành động được nữa. đã hoàn toàn mất đi cảm giác, mình cũng sắp phải tử vong.
Hắn bèn buông Lưu Thi Vận ra, xoay người đối diện với Nam Thiên Chân Quân, vạch ngực áo ra nói với ông:
- Sư phụ, xin người giải thoát cho đệ tử.
Nam Thiên Chân Quân đứng dậy, lào đào đi về phía Dư Tắc Thành. Nhìn dáng vẻ hiện tại của ái đồ, ông lại nghẹn ngào sa lệ.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Sư phụ, chân đệ tử đã không thể cử động được nữa, xin hãy đưa đệ tử lên đường, như vậy chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.
- Sư phụ, con có một việc cầu xin người. Năm xưa Thi Vận từng nói rằng nàng rất thích Cách Lặc thảo nguyên ở Vô Lượng tông, xin người hãy mai táng nàng ở đó giùm đệ tử.
- Sư phụ, hãy tới đây, đưa đệ tử một đoạn đường...
Phi kiếm xuất hiện trong tay Nam Thiên Chân Quân, nhưng lại rơi xuống đất đánh choang.