Nắm cây cờ nhỏ màu vàng trong tay, hai mắt Vương Lâm nheo lại, ẩn chứa tinh quang, trở nên âm trầm - Lấy âm hồn của nữ tử để nuôi dưỡng cực âm, thật quá sai lầm! Năm đó Thiên Vận Tử mượn thân thẻ Bạch Vi, ngay khi cực âm đã đạt tới đỉnh đã làm cho quá độ một cách tự nhiên trở thành cực dương, đây mới là phương pháp đúng đắn.
Muốn đạt được cực âm hoàn chỉnh, như vậy cần phải làm cho cực dương đạt tới đỉnh, lấy phương pháp phá mà lập, mới có thể làm được.
Cúi đầu nhìn cây cờ nhỏ màu vàng, Vương Lâm lắc đầu. Bên trong cây cờ nhỏ này có rất nhiền âm hồn nữ tử, với nhãn lực của Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra, những người này mới bị đưa vào đây không lâu.
- Thật quá hồ đồ!
Vương Lâm vung tay phải lên, bên trong cây cờ nhỏ kia lập tức nổi lên gió bão. Thần thức của hắn như lưỡi dao sắc bén đâm vào những trận pháp vây khốn những âm hồn nữ tử này, thế như chẻ tre. Tiếng động ầm ầm vang lên, toàn bộ những trận pháp này lần lượt sụp đổ.
Ngay khi những trận pháp này tan vỡ, hồn phách thê thẩm của những nữ tử bên trong cây cờ nhỏ bay ra, trong mắt lộ ra vẻ mê man. Những nữ tử này khi còn sống đều là những người cực kỳ ưu tú của những tôn phái, tuy bị Lô Địch hành hạ đến chết rồi bị phong ấn thành hồn, nhưng nhanh chóng khôi phục được thần trí, yên lặng hướng về phía Vương Lâm hạ thấp cúi đầu, mang theo vẻ đau khổ cũng sự giải thoát, còn có sự cảm kích, tiêu tan giữa trời đất. Chờ đợi bọn họ có thể là sự đầu thai, có thể không.
Nhìn hồn phách bọn họ tiêu tan, Vương Lâm trầm mặc không nói. Không bao lâu sau, toàn bộ hồn phách tan thành mây khói, bên trong cây cờ nhỏ màu vàng kia chỉ còn lại cực âm hồn.
Cực âm hồn này bắt đầu gầm nhẹ, chỉ thấy ngay khi những hồn phách nữ tử này bay ra, cũng từ bên trong lao ra, dường như muốn bỏ chạy. Nhưng ngay lúc này vừa mới ló ra ngoài, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay trái bấm quyết hóa ra một đạo cấm chế, đánh lên cây cờ nhỏ màu vàng.
Bỗng nhiên, thanh quang lóe lên, cực âm hồn kia như va vào một tấm thép, bị bắn ngược trở về, không ngừng rống giận. Vương Lâm không hề để ý tới, tay trái biến hóa ấn chú, từng đạo cấm chế hạ xuống, phong ấn hoàn toàn cây cờ nhỏ này, rồi sau đó cất vào trong khe trữ vật.
- Một tia cực âm này chẳng những phương pháp nuôi dưỡng không đúng, mà còn không được hoàn chỉnh. Vật này nếu là của Lô Địch, như vậy từ bên trong Tử Đạo Tông, tất nhiên còn manh mối khác.
Trầm tư ít lâu, Vương Lâm lấy chiếc bình ngọc màu tím bên cạnh.
Bình ngọc này toàn thân có hơi nóng, ở bên trong tự tuần hoàn, có một luồng sức mạnh thiên địa vờn quanh bên trong, xoay tròn dường như vĩnh cửu. Thần thức Vương Lâm khẽ động, lập tức bao phủ bình ngọc, dưới thần thức của hắn, bình ngọc này dần trở nên trong suốt, khiến cho hắn thấy được rõ ràng ở bên trong bình ngọc, theo sức mạnh thiên địa xoay tròn có ba viên đan dược.
Ba viên đan dược này kích thước không khác nhau nhiều, phát ra tử quang, bên trong còn có một hồn phách hung ác mờ ảo rít gào.
Thu thần thức lại, ánh mắt Vương Lâm nhìn vào vật thứ ba, cây hương to bằng cánh tay trẻ con này hắn cũng không xa lạ. Năm đó ở Liên Minh Tinh Vực, từ trong ký ức của Văn Thú hắn đã nhìn thấy tu sĩ của Vân Hải kia trong tay cầm cây hương này, mê hoặc Văn Thú dẫn ra khỏi Tứ Thánh Tông.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa mưa kết thúc, đại lục Mạc La chào đón khí hậu ấm áp quang đãng. Vương Lâm dường như đã quen với tập quán sinh hoạt ở Quy Nguyên Tông này, cả ngày nghiên cứu thuật luyện đan.
Tôn Vân đối với Tằng Ngưu ở căn nhà bên cạnh này rất cung kính, mặc dù đối phương thủy chung vẫn chưa có mở miệng thừa nhận, nhưng Tôn Vân với trực giác của người con gái đã nhận định Tằng Ngưu này chính là người mặc áo trắng kia.
Nhất là khi nghĩ đến bóng dáng của đối phương ở bên trong tâm thần mình cùng với phong thái xuất ra một chỉ kia, Tôn Vân đều trở nên khẩn trương, ví dụ như giờ phút này, nàng nhìn Vương Lâm ở trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Đây là Ngưng Toái Thảo, một phụ dược để luyện đan, phần lớn những phương pháp luyên đan của Quy Nguyên Tông ta đều cần loại dược thảo này… Đối với hiểu biết về dược thảo, trong Vân Hải Tinh Vực hễ là tu sĩ đạt tới một trình độ nhất định, đều hiểu biết được không ít, điều này đối với thuật luyện đan, thế mạnh của Vân Hải Tinh Vực có quan hệ rất lớn. Cái nàng cảm thấy khó hiểu chính là, những kiến thức đơn giản này mà Tằng Ngưu trước mắt lại không hề biết một chút nào.
Vương Lâm muốn luyện đan, trước tiên cần phải nhớ được tên tất cả những loại dược thảo có trong Vân Hải Tinh Vực này, nhất là có một bộ phận dược thảo hắn nhận biết được, nhưng tên lại không giống với ở Liên Minh Tinh Vực, vì thế Tôn Vân ở bên cạnh trở thành đối tượng để Vương Lâm hỏi.
- Mặc Vân Chi này là một trong những chủ dược để luyện chế Khuyết Vân Đan.
Trong vẻ lạnh lùng của Vương Lâm mang theo một sự bình tĩnh, tận dụng tối đa thời gian, đem toàn bộ những loại dược thảo trong khu vườn này nhớ kỹ.
- Ở đây không có Vụ Trung Hoa sao?
Vương Lâm nhìn thoáng qua khu vườn, hỏi. Hắn ở trong đạo quán đã nhìn thấy ở bên trong ngọc giản, trong phương pháp luyện Ly Hồn Đan từ tầng sáu trở lên, ngoài hồn phách của mãnh thú, quan trọng hơn là ba loại dược thảo, một trong số đó là Vụ Trung Hoa.
- Vụ Trung Hoa chỉ có chể sinh trưởng trên một đại lục hoang dã bị tinh vụ bao phủ bên ngoài tinh vực, Nghe nói ở những nơi tinh vụ càng đậm đặc, Vụ Trung Hoa lại càng nhiều. Ở trong Quy Nguyên Tông ta, theo ta biết, chỉ có ba cây hoa khô, đều ở chỗ của Lý sư thúc.
Tôn Vân giải thích xong, lại nói thêm một câu.
- Thuật luyện đan của Lý sư thúc, ở trong Quy Nguyên Tông có thể nói là tuyệt luân.
Vương Lâm gật đầu, không để ý tới Tôn Vân nữa, mà cúi đầu dựa theo phương pháp luyện đan trong trí nhớ lấy một ít dược thảo, xoay người đi vào trong nhà. Nhìn Vương Lâm hái dược thảo, Tôn Vân rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lô ra mặt. Nhìn thấy Vương Lâm đi vào nhà, vội vàng nói:
- Việc… việc luyện đan này cần phải đến đan phong, đan phòng ở Đông Uyển, nơi đó chẳng những có lò luyện, có thể dẫn dắt địa hỏa, mà còn có trận pháp phòng hộ, cho dù đan tạc, cũng sẽ không bị nguy hiểm.
- Không cần.
Vương Lâm vẫn không quay đầu lại, đi vào trong nhà.
Mãi cho đến khi Vương Lâm rời khỏi, Tôn Vân mới dậm chân, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng. Khu vườn dược thảo này đều là công sức khổ cực của nàng, còn có một vài loại cây sư tôn ở thế giới bên ngoài đầy rẫy mãnh thú, từ những đại lục hoang dã đầy rẫy nguy hiểu lấy được mang về đây trồng. Có thể nói, những cây dược thảo này đều thuộc về sỡ hữu của Tôn Vân và sư tôn nàng.
Điểm này, đệ tử trong tông phái đều biết, tuyệt không có ai có dũng khí đến nơi này lấy thuốc. Ở trong mắt Tôn Vân, mức độ quan tâm đối với những dược thảo này cực cao, hôm nay trơ mắt đứng nhìn Vương Lâm hái những dược thảo này, lại còn không nghe lời khuyên bảo đã đi vào trong phòng luyện đan, nhất là nghĩ đến người này ngay cả tên dược thảo cũng chưa nhớ được, hiển nhiên việc luyện đan này cũng chẳng ra gì… Một khi nào cho đan tạc, chẳng những phòng ốc bị hủy hoại, mà sợ rằng khu vườn này cũng sẽ bị liên lụy. Trong lòng lo lắng, Tôn Vân lại nhún nhún chân, nhưng không dám tiến đến gần.
- Hừ, luyện đan mà không đến đan phòng, hiển nhiên bản thân đã có lò luyện rồi, lại ỷ vào tu vi của mình cao, chỉ biết khi dễ những tiểu bối như ta, ỷ thế hiếp người!
Tôn Vân càng nghĩ lại càng tức giận, khuôn mặt xinh xắn trầm xuống, kiên quyết khoanh chân ngồi ở bên, nghĩ rằng nếu lát nữa đan tạc, sẽ đem hết sức mình ra để bảo vệ thảo dược, thiện cảm đối với Vương Lâm lúc trước giờ phút này cũng giảm đi phân nửa.
- Cuồng vọng, tự đại!
Nhất là khi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Vương Lâm, Tôn Vân lại càng tức giận hơn.
- Luyện đan và tu vi tuy có liên quan, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, mà cần phải có kinh nghiệm cùng với vô số lần thử nghiệm. Cho dù tu vi có cao tời đâu, khả năng luyện đan thành công cũng không cao!
Tôn Vân nhăn đôi lông mày thanh tú, tập trung toàn bộ tinh thần, bất đắc dĩ bảo vệ nơi này.
Vương Lâm không hề chú ý tới sự ấm ức của Tôn Vân, sau khi quay về phòng liên khoanh chân ngồi dưới đất, vung tay phải lên, những dược thảo vừa hái toàn bộ bay lên. Mắt trái của hắn lóe lên ánh lửa, ngay lập tức trong mắt trái có ngọn lửa thiêu đốt.
Luyện đan, không nhất định phải có lò luyện! Tác dụng của lò luyện đan là không để cho dược khí tiết ra ngoài, còn có tác dụng ngưng tụ ngọn lửa, khiến cho đan dược ở trong đó thành hình. Đối với Vương Lâm mà nói, những việc này cũng không thành vấn đề.
Thiên địa chi hỏa theo hắn khống chế, giờ phút này ngọn lửa màu trắng gào thét lao ra, ở bên ngoài thân thể Vương Lâm hóa thành một hỏa long. Sauk hi vờn quanh một vòng ngưng tụ ở phía trước hắn, không ngừng co lại trở thành một hỏa cầu.
Ánh mắt bình tĩnh, Vương Lâm túm một cái vào hư không, những dược thảo trôi nổi ở phía trước lập tức theo phân lượng khác nhau chia ra, một phần lưu lại ở trên không trung, phần còn lại dung nhập vào bên trong hỏa cầu.
Đây là lần luyện đan đầu tiên của Vương Lâm ở Vân Hải Tinh Vực, mặc dù chỉ là một đan dược tầng thứ ba, nhưng thần sắc của Vương Lâm vẫn rất ngưng trọng, nhìn chăm chú hóa cầu, ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu vào trong.
Những dược thảo ở bên trong hỏa cầu nhanh chóng hòa tan, cuối cùng trở thành những mảnh vụn, nhưng dưới sự khống chế của Vương Lâm đối với ngọn lửa không trở thành tro bụi, mà ngưng tụ lại với nhau, với một phương thức đặc biệt hấp thụ dược tính của nhau, bắt đầu dung hợp.
Ít lâu sau, Vương Lâm túm một cái vào hư không, ở phía trước bỗng nhiên có một khe trữ vật xuất hiện, một đạo hắc quang lóe ra, bị Vương Lâm túm lấy trong lòng bàn tay.
Bên trong đạo hắc quang là hồn phách một con linh thú giống như con nòng ngọc, chính là linh thú của Lô Địch. Khi nó còn đi theo Lô Địch, cực kỳ ngang ngược, thông thường chỉ cần Lô Địch ra lệnh một tiếng, sẽ nuốt lấy những phàm nhân cùng với những tu sĩ bị trọng thương một cách tàn nhẫn, vị ngọt của máu ở giữa hàm răng làm cho nó có cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Nhưng lúc này, thú hồn toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng gầm nhẹ, muốn thoát ra khỏi bàn tay của Vương Lâm. Nhưng cho dù nó giãy giụa thế nào cũng vô dụng ích.
Theo tay phải của Vương Lâm vung về phía trước, thú hồn này trong tiếng kêu thảm bị vứt vào trong hỏa cầu, hướng về đan dược túm lấy. Lập tức thú hồn ở bên trong cũng đã dung hợp được hơn một nửa tức khắc bị lôi ra.
Ngay khi tay phải của Vương Lâm rút ra khỏi hỏa cầu, đan dược ở bên đã luyện thành một nửa run lên phát ra một luồng sức mạnh có tính hủy diệt, ầm một tiếng sụp đổ, hóa thành một lực xung kích quét ngang ra phía ngoài, nhưng lập tức bị hỏa cầu bao bọc bên ngoài ngăn cản, chỉ truyền ra tiếng vang khe khẽ mà không phá tan được hỏa cầu.
- Đan tạc!
Tôn Vân ở bên ngoài ngay khi nghe thấy thanh âm kia liền nhanh chóng đứng lên, thần sắc khẩn trương. Nhưng đợi hồi lâu, cũng không có bất cứ một lực xung kích nào xuất hiện, mà chỉ thấy Vương Lâm sắc mặt âm trầm từ bên trong nhà đi ra, ở trong khu vương lại hái không ít thảo dược rồi quay trở vào.
Tôn Vân phản ứng lại, lập tức giận dữ giậm chân, có ý đi tới chỗ Vương Lâm để tranh luận. Nhưng nghĩ tới thần sắc vừa rồi của Vương Lâm, cũng không dám tiến lên, trong lòng hung hăng tự nói:
- Ỷ thế hiếp người! Hừ, lần này nhất định cũng sẽ đan tạc!
Nắm cây cờ nhỏ màu vàng trong tay, hai mắt Vương Lâm nheo lại, ẩn chứa tinh quang, trở nên âm trầm - Lấy âm hồn của nữ tử để nuôi dưỡng cực âm, thật quá sai lầm! Năm đó Thiên Vận Tử mượn thân thẻ Bạch Vi, ngay khi cực âm đã đạt tới đỉnh đã làm cho quá độ một cách tự nhiên trở thành cực dương, đây mới là phương pháp đúng đắn.
Muốn đạt được cực âm hoàn chỉnh, như vậy cần phải làm cho cực dương đạt tới đỉnh, lấy phương pháp phá mà lập, mới có thể làm được.
Cúi đầu nhìn cây cờ nhỏ màu vàng, Vương Lâm lắc đầu. Bên trong cây cờ nhỏ này có rất nhiền âm hồn nữ tử, với nhãn lực của Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra, những người này mới bị đưa vào đây không lâu.
- Thật quá hồ đồ!
Vương Lâm vung tay phải lên, bên trong cây cờ nhỏ kia lập tức nổi lên gió bão. Thần thức của hắn như lưỡi dao sắc bén đâm vào những trận pháp vây khốn những âm hồn nữ tử này, thế như chẻ tre. Tiếng động ầm ầm vang lên, toàn bộ những trận pháp này lần lượt sụp đổ.
Ngay khi những trận pháp này tan vỡ, hồn phách thê thẩm của những nữ tử bên trong cây cờ nhỏ bay ra, trong mắt lộ ra vẻ mê man. Những nữ tử này khi còn sống đều là những người cực kỳ ưu tú của những tôn phái, tuy bị Lô Địch hành hạ đến chết rồi bị phong ấn thành hồn, nhưng nhanh chóng khôi phục được thần trí, yên lặng hướng về phía Vương Lâm hạ thấp cúi đầu, mang theo vẻ đau khổ cũng sự giải thoát, còn có sự cảm kích, tiêu tan giữa trời đất. Chờ đợi bọn họ có thể là sự đầu thai, có thể không.
Nhìn hồn phách bọn họ tiêu tan, Vương Lâm trầm mặc không nói. Không bao lâu sau, toàn bộ hồn phách tan thành mây khói, bên trong cây cờ nhỏ màu vàng kia chỉ còn lại cực âm hồn.
Cực âm hồn này bắt đầu gầm nhẹ, chỉ thấy ngay khi những hồn phách nữ tử này bay ra, cũng từ bên trong lao ra, dường như muốn bỏ chạy. Nhưng ngay lúc này vừa mới ló ra ngoài, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay trái bấm quyết hóa ra một đạo cấm chế, đánh lên cây cờ nhỏ màu vàng.
Bỗng nhiên, thanh quang lóe lên, cực âm hồn kia như va vào một tấm thép, bị bắn ngược trở về, không ngừng rống giận. Vương Lâm không hề để ý tới, tay trái biến hóa ấn chú, từng đạo cấm chế hạ xuống, phong ấn hoàn toàn cây cờ nhỏ này, rồi sau đó cất vào trong khe trữ vật.
- Một tia cực âm này chẳng những phương pháp nuôi dưỡng không đúng, mà còn không được hoàn chỉnh. Vật này nếu là của Lô Địch, như vậy từ bên trong Tử Đạo Tông, tất nhiên còn manh mối khác.
Trầm tư ít lâu, Vương Lâm lấy chiếc bình ngọc màu tím bên cạnh.
Bình ngọc này toàn thân có hơi nóng, ở bên trong tự tuần hoàn, có một luồng sức mạnh thiên địa vờn quanh bên trong, xoay tròn dường như vĩnh cửu. Thần thức Vương Lâm khẽ động, lập tức bao phủ bình ngọc, dưới thần thức của hắn, bình ngọc này dần trở nên trong suốt, khiến cho hắn thấy được rõ ràng ở bên trong bình ngọc, theo sức mạnh thiên địa xoay tròn có ba viên đan dược.
Ba viên đan dược này kích thước không khác nhau nhiều, phát ra tử quang, bên trong còn có một hồn phách hung ác mờ ảo rít gào.
Thu thần thức lại, ánh mắt Vương Lâm nhìn vào vật thứ ba, cây hương to bằng cánh tay trẻ con này hắn cũng không xa lạ. Năm đó ở Liên Minh Tinh Vực, từ trong ký ức của Văn Thú hắn đã nhìn thấy tu sĩ của Vân Hải kia trong tay cầm cây hương này, mê hoặc Văn Thú dẫn ra khỏi Tứ Thánh Tông.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa mưa kết thúc, đại lục Mạc La chào đón khí hậu ấm áp quang đãng. Vương Lâm dường như đã quen với tập quán sinh hoạt ở Quy Nguyên Tông này, cả ngày nghiên cứu thuật luyện đan.
Tôn Vân đối với Tằng Ngưu ở căn nhà bên cạnh này rất cung kính, mặc dù đối phương thủy chung vẫn chưa có mở miệng thừa nhận, nhưng Tôn Vân với trực giác của người con gái đã nhận định Tằng Ngưu này chính là người mặc áo trắng kia.
Nhất là khi nghĩ đến bóng dáng của đối phương ở bên trong tâm thần mình cùng với phong thái xuất ra một chỉ kia, Tôn Vân đều trở nên khẩn trương, ví dụ như giờ phút này, nàng nhìn Vương Lâm ở trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Đây là Ngưng Toái Thảo, một phụ dược để luyện đan, phần lớn những phương pháp luyên đan của Quy Nguyên Tông ta đều cần loại dược thảo này… Đối với hiểu biết về dược thảo, trong Vân Hải Tinh Vực hễ là tu sĩ đạt tới một trình độ nhất định, đều hiểu biết được không ít, điều này đối với thuật luyện đan, thế mạnh của Vân Hải Tinh Vực có quan hệ rất lớn. Cái nàng cảm thấy khó hiểu chính là, những kiến thức đơn giản này mà Tằng Ngưu trước mắt lại không hề biết một chút nào.
Vương Lâm muốn luyện đan, trước tiên cần phải nhớ được tên tất cả những loại dược thảo có trong Vân Hải Tinh Vực này, nhất là có một bộ phận dược thảo hắn nhận biết được, nhưng tên lại không giống với ở Liên Minh Tinh Vực, vì thế Tôn Vân ở bên cạnh trở thành đối tượng để Vương Lâm hỏi.
- Mặc Vân Chi này là một trong những chủ dược để luyện chế Khuyết Vân Đan.
Trong vẻ lạnh lùng của Vương Lâm mang theo một sự bình tĩnh, tận dụng tối đa thời gian, đem toàn bộ những loại dược thảo trong khu vườn này nhớ kỹ.
- Ở đây không có Vụ Trung Hoa sao?
Vương Lâm nhìn thoáng qua khu vườn, hỏi. Hắn ở trong đạo quán đã nhìn thấy ở bên trong ngọc giản, trong phương pháp luyện Ly Hồn Đan từ tầng sáu trở lên, ngoài hồn phách của mãnh thú, quan trọng hơn là ba loại dược thảo, một trong số đó là Vụ Trung Hoa.
- Vụ Trung Hoa chỉ có chể sinh trưởng trên một đại lục hoang dã bị tinh vụ bao phủ bên ngoài tinh vực, Nghe nói ở những nơi tinh vụ càng đậm đặc, Vụ Trung Hoa lại càng nhiều. Ở trong Quy Nguyên Tông ta, theo ta biết, chỉ có ba cây hoa khô, đều ở chỗ của Lý sư thúc.
Tôn Vân giải thích xong, lại nói thêm một câu.
- Thuật luyện đan của Lý sư thúc, ở trong Quy Nguyên Tông có thể nói là tuyệt luân.
Vương Lâm gật đầu, không để ý tới Tôn Vân nữa, mà cúi đầu dựa theo phương pháp luyện đan trong trí nhớ lấy một ít dược thảo, xoay người đi vào trong nhà. Nhìn Vương Lâm hái dược thảo, Tôn Vân rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lô ra mặt. Nhìn thấy Vương Lâm đi vào nhà, vội vàng nói:
- Việc… việc luyện đan này cần phải đến đan phong, đan phòng ở Đông Uyển, nơi đó chẳng những có lò luyện, có thể dẫn dắt địa hỏa, mà còn có trận pháp phòng hộ, cho dù đan tạc, cũng sẽ không bị nguy hiểm.
- Không cần.
Vương Lâm vẫn không quay đầu lại, đi vào trong nhà.
Mãi cho đến khi Vương Lâm rời khỏi, Tôn Vân mới dậm chân, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng. Khu vườn dược thảo này đều là công sức khổ cực của nàng, còn có một vài loại cây sư tôn ở thế giới bên ngoài đầy rẫy mãnh thú, từ những đại lục hoang dã đầy rẫy nguy hiểu lấy được mang về đây trồng. Có thể nói, những cây dược thảo này đều thuộc về sỡ hữu của Tôn Vân và sư tôn nàng.
Điểm này, đệ tử trong tông phái đều biết, tuyệt không có ai có dũng khí đến nơi này lấy thuốc. Ở trong mắt Tôn Vân, mức độ quan tâm đối với những dược thảo này cực cao, hôm nay trơ mắt đứng nhìn Vương Lâm hái những dược thảo này, lại còn không nghe lời khuyên bảo đã đi vào trong phòng luyện đan, nhất là nghĩ đến người này ngay cả tên dược thảo cũng chưa nhớ được, hiển nhiên việc luyện đan này cũng chẳng ra gì… Một khi nào cho đan tạc, chẳng những phòng ốc bị hủy hoại, mà sợ rằng khu vườn này cũng sẽ bị liên lụy. Trong lòng lo lắng, Tôn Vân lại nhún nhún chân, nhưng không dám tiến đến gần.
- Hừ, luyện đan mà không đến đan phòng, hiển nhiên bản thân đã có lò luyện rồi, lại ỷ vào tu vi của mình cao, chỉ biết khi dễ những tiểu bối như ta, ỷ thế hiếp người!
Tôn Vân càng nghĩ lại càng tức giận, khuôn mặt xinh xắn trầm xuống, kiên quyết khoanh chân ngồi ở bên, nghĩ rằng nếu lát nữa đan tạc, sẽ đem hết sức mình ra để bảo vệ thảo dược, thiện cảm đối với Vương Lâm lúc trước giờ phút này cũng giảm đi phân nửa.
- Cuồng vọng, tự đại!
Nhất là khi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Vương Lâm, Tôn Vân lại càng tức giận hơn.
- Luyện đan và tu vi tuy có liên quan, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, mà cần phải có kinh nghiệm cùng với vô số lần thử nghiệm. Cho dù tu vi có cao tời đâu, khả năng luyện đan thành công cũng không cao!
Tôn Vân nhăn đôi lông mày thanh tú, tập trung toàn bộ tinh thần, bất đắc dĩ bảo vệ nơi này.
Vương Lâm không hề chú ý tới sự ấm ức của Tôn Vân, sau khi quay về phòng liên khoanh chân ngồi dưới đất, vung tay phải lên, những dược thảo vừa hái toàn bộ bay lên. Mắt trái của hắn lóe lên ánh lửa, ngay lập tức trong mắt trái có ngọn lửa thiêu đốt.
Luyện đan, không nhất định phải có lò luyện! Tác dụng của lò luyện đan là không để cho dược khí tiết ra ngoài, còn có tác dụng ngưng tụ ngọn lửa, khiến cho đan dược ở trong đó thành hình. Đối với Vương Lâm mà nói, những việc này cũng không thành vấn đề.
Thiên địa chi hỏa theo hắn khống chế, giờ phút này ngọn lửa màu trắng gào thét lao ra, ở bên ngoài thân thể Vương Lâm hóa thành một hỏa long. Sauk hi vờn quanh một vòng ngưng tụ ở phía trước hắn, không ngừng co lại trở thành một hỏa cầu.
Ánh mắt bình tĩnh, Vương Lâm túm một cái vào hư không, những dược thảo trôi nổi ở phía trước lập tức theo phân lượng khác nhau chia ra, một phần lưu lại ở trên không trung, phần còn lại dung nhập vào bên trong hỏa cầu.
Đây là lần luyện đan đầu tiên của Vương Lâm ở Vân Hải Tinh Vực, mặc dù chỉ là một đan dược tầng thứ ba, nhưng thần sắc của Vương Lâm vẫn rất ngưng trọng, nhìn chăm chú hóa cầu, ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu vào trong.
Những dược thảo ở bên trong hỏa cầu nhanh chóng hòa tan, cuối cùng trở thành những mảnh vụn, nhưng dưới sự khống chế của Vương Lâm đối với ngọn lửa không trở thành tro bụi, mà ngưng tụ lại với nhau, với một phương thức đặc biệt hấp thụ dược tính của nhau, bắt đầu dung hợp.
Ít lâu sau, Vương Lâm túm một cái vào hư không, ở phía trước bỗng nhiên có một khe trữ vật xuất hiện, một đạo hắc quang lóe ra, bị Vương Lâm túm lấy trong lòng bàn tay.
Bên trong đạo hắc quang là hồn phách một con linh thú giống như con nòng ngọc, chính là linh thú của Lô Địch. Khi nó còn đi theo Lô Địch, cực kỳ ngang ngược, thông thường chỉ cần Lô Địch ra lệnh một tiếng, sẽ nuốt lấy những phàm nhân cùng với những tu sĩ bị trọng thương một cách tàn nhẫn, vị ngọt của máu ở giữa hàm răng làm cho nó có cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Nhưng lúc này, thú hồn toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng gầm nhẹ, muốn thoát ra khỏi bàn tay của Vương Lâm. Nhưng cho dù nó giãy giụa thế nào cũng vô dụng ích.
Theo tay phải của Vương Lâm vung về phía trước, thú hồn này trong tiếng kêu thảm bị vứt vào trong hỏa cầu, hướng về đan dược túm lấy. Lập tức thú hồn ở bên trong cũng đã dung hợp được hơn một nửa tức khắc bị lôi ra.
Ngay khi tay phải của Vương Lâm rút ra khỏi hỏa cầu, đan dược ở bên đã luyện thành một nửa run lên phát ra một luồng sức mạnh có tính hủy diệt, ầm một tiếng sụp đổ, hóa thành một lực xung kích quét ngang ra phía ngoài, nhưng lập tức bị hỏa cầu bao bọc bên ngoài ngăn cản, chỉ truyền ra tiếng vang khe khẽ mà không phá tan được hỏa cầu.
- Đan tạc!
Tôn Vân ở bên ngoài ngay khi nghe thấy thanh âm kia liền nhanh chóng đứng lên, thần sắc khẩn trương. Nhưng đợi hồi lâu, cũng không có bất cứ một lực xung kích nào xuất hiện, mà chỉ thấy Vương Lâm sắc mặt âm trầm từ bên trong nhà đi ra, ở trong khu vương lại hái không ít thảo dược rồi quay trở vào.
Tôn Vân phản ứng lại, lập tức giận dữ giậm chân, có ý đi tới chỗ Vương Lâm để tranh luận. Nhưng nghĩ tới thần sắc vừa rồi của Vương Lâm, cũng không dám tiến lên, trong lòng hung hăng tự nói:
- Ỷ thế hiếp người! Hừ, lần này nhất định cũng sẽ đan tạc!