Nhắm hai mắt lại, trước Vương Lâm lập tức hiện ra một thứ giống như một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này rất lớn, nhưng trên đó tuyệt đại bô phận đều bị sương đen bao phủ, chỉ có ba chỗ sương đen đã tiêu tan. Ba chỗ này tổ hợp lại với nhau, chiếm ba phần của toàn bộ bản đồ.
Sau khi cẩn thận quan sát, Vương Lâm ở trên bản đồ đã tìm được vị trí của mình lúc này. Nơi này được gọi là Hỏa Đạo Phong Địa, những phong địa giống như thế này, trên tấm bản đồ do ba khối ghép lại, tổng cộng có ba chỗ. Trên tấm bản đồ này Vương Lâm còn mơ hồ thấy được một con đường. Một con đường xâm nhập sâu vào bên trong vùng đất cổ mộ này.
Tâm thần chấn động, hồi lâu sau Vương Lâm mở hai mắt. Ngay khi hắn mở mắt, hắn sửng sốt một chút, vùng đất bị phong ấn lúc này trước mắt hắn đã có vô số cái khe. Những cái khe này giống như là những vết thương, lúc đóng lúc mở rất là quỷ dị.
Ánh mắt sững lại, Vương Lâm tùng bước tiến lên phía trước, rời khỏi đài cao. Ngay lúc hắn rời khỏi, những cái khe vốn có thể nhìn thấy đột nhiên biến mất không còn, bị xóa đi trong mắt Vương Lâm.
Lui trở về đài cao, những cái khe này lại lần nữa hiện ra trong mắt Vương Lâm.
- Đài cao này thật là quỷ dị… Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát, nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng hắn mơ hồ hiểu được, trong vùng đất cổ mộ này, có lẽ đài cao này là mấu chốt cho tất cả.
- Lúc này hẳn đã đạt tới bậc ba…Nếu có thể cao lên thêm một chút, có lẽ có thể nhìn thấy toàn bộ bản đồ. Đài cao này có thể còn có thần thông gì khác…
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau ánh mắt nhìn lên trên Thiên Hoàng Lô.
Bên trong lò này lôi hỏa đan xen nhau, còn có khí tức Cổ Thần tràn ngập, đang không ngừng luyện hóa. Đám sương mù kia đã co rút lại từ ngàn trượng chỉ còn có hơn tám trăm trượng, vẫn còn đang tiếp tục chạm rãi co rút lại. Trong lúc cười lạnh, Vương Lâm bước tới, khoanh chân ngồi bên ngoài Thiên Hoàng Lô. Hai tay bấm quyết, hắn không ngừng đánh ra cấm chế, xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp đánh lên đám sương mù.
Những cấm chế mà Vương Lâm có, ngoài Cổ Hồn cấm, còn lại đều rất am hiểu. Giờ phút này biến hóa, cấm chế kia không ngừng suy yếu, cuối cùng tầng tầng tiêu tan. Nửa canh giờ sau, sương mù chỉ còn lại trăm trượng, lộ ra đài cao trên lưng Cổ Thần ở phía dưới. Vương Lâm tay phải vung lên, ba ngọc giản của văn sĩ trung niên kia lập tức xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp ấn lên đám sương mù trăm trượng. Đám sương mù kia đột nhiên dừng lại, đình chỉ hết thảy mọi chuyển động.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng dậy, hai tay đặt lên Thiên Hoàng Lô, sức mạnh Cổ Thần điên cuồng tuôn ra. Từ bên trong Thiên Hoàng Lô có từng trận thanh âm thê lương xuất hiện, vô số hồn phách biến ảo hiện ra, hình thành hai bàn tay lớn do hồn phách tạo thành, trực tiếp nhảy vào trong đám sương mù trăm trượng, hung hăng keo ra phía ngoài. Phịch một tiếng, đám sương mù trăm trượng kia bị hai bàn tay khổng lồ này xé mở, lộ ra hình dáng bên trong. Vương Lâm cẩn thận quan sát, từ bên trong đám sương mù bị xé mở kia lập tức có một tiếng rít gào kinh thiên. Chỉ thấy tứ phẩm đạo linh kia rống giận lao ra, giống như đã phát hiện ra Vương Lâm, lao thẳng về phía Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô.
Tiếng ầm ầm chấn động, Vương Lâm lạnh lung nhìn đạo linh giống như kỳ lân kia va chạm vào Thiên Hoàng Lô, lảo đảo quay về. Trên người nó tràn ngập những vết thương, thần thái vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên bên trong đám sương mù đã giao chiến với Linh Động Thượng Nhân rất là gian nan.
Nhưng hung quang lộ ra trong hai mắt nó cũng không giảm bớt chút nào, giờ phút này trong lúc lui về phía sau, không ngừng gầm lên. Ở phía sau nó có một thi thể nằm ở đó, máu thịt lẫn lộn, chính là Linh Động kia. Thiên Hoàng Lô là vật của Vương Lâm, Linh Động Thượng Nhân ở bên trong đó không có chỗ nào lẩn trốn, Vương Lâm liếc mắt là có thể nhận ra người này vẫn chưa chết, mà nguyên thần đang co rút bên trong cơ thể, đang nhanh chóng trị thương.
Hắn giơ tay phải lên điểm lên Thiên Hoàng Lô, bên trong lập tức có một đám mù mịt cuốn lấy đạo linh không biết đưa về đâu, chỉ còn lại duy nhất thân thể Linh Đông Thượng Nhân nằm ở đó.
- Không cần phải giả chết, ta cũng không có ý định giết ngươi. So với một Linh Động đã chết, ta muốn một Cô Nô bước thứ ba hơn.
Thanh âm Vương Lâm lạnh lung, sáu tinh điểm Cô Thần trên mi tâm xoay tròn, sức mạnh Cô Thần điên cuồng dũng mãnh nhập vào trong Thiên Hoang Lô, bắt đầu quá trình luyện nô tàn khốc.
Nhắm hai mắt lại, trước Vương Lâm lập tức hiện ra một thứ giống như một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này rất lớn, nhưng trên đó tuyệt đại bô phận đều bị sương đen bao phủ, chỉ có ba chỗ sương đen đã tiêu tan. Ba chỗ này tổ hợp lại với nhau, chiếm ba phần của toàn bộ bản đồ.
Sau khi cẩn thận quan sát, Vương Lâm ở trên bản đồ đã tìm được vị trí của mình lúc này. Nơi này được gọi là Hỏa Đạo Phong Địa, những phong địa giống như thế này, trên tấm bản đồ do ba khối ghép lại, tổng cộng có ba chỗ. Trên tấm bản đồ này Vương Lâm còn mơ hồ thấy được một con đường. Một con đường xâm nhập sâu vào bên trong vùng đất cổ mộ này.
Tâm thần chấn động, hồi lâu sau Vương Lâm mở hai mắt. Ngay khi hắn mở mắt, hắn sửng sốt một chút, vùng đất bị phong ấn lúc này trước mắt hắn đã có vô số cái khe. Những cái khe này giống như là những vết thương, lúc đóng lúc mở rất là quỷ dị.
Ánh mắt sững lại, Vương Lâm tùng bước tiến lên phía trước, rời khỏi đài cao. Ngay lúc hắn rời khỏi, những cái khe vốn có thể nhìn thấy đột nhiên biến mất không còn, bị xóa đi trong mắt Vương Lâm.
Lui trở về đài cao, những cái khe này lại lần nữa hiện ra trong mắt Vương Lâm.
- Đài cao này thật là quỷ dị… Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát, nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng hắn mơ hồ hiểu được, trong vùng đất cổ mộ này, có lẽ đài cao này là mấu chốt cho tất cả.
- Lúc này hẳn đã đạt tới bậc ba…Nếu có thể cao lên thêm một chút, có lẽ có thể nhìn thấy toàn bộ bản đồ. Đài cao này có thể còn có thần thông gì khác…
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau ánh mắt nhìn lên trên Thiên Hoàng Lô.
Bên trong lò này lôi hỏa đan xen nhau, còn có khí tức Cổ Thần tràn ngập, đang không ngừng luyện hóa. Đám sương mù kia đã co rút lại từ ngàn trượng chỉ còn có hơn tám trăm trượng, vẫn còn đang tiếp tục chạm rãi co rút lại. Trong lúc cười lạnh, Vương Lâm bước tới, khoanh chân ngồi bên ngoài Thiên Hoàng Lô. Hai tay bấm quyết, hắn không ngừng đánh ra cấm chế, xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp đánh lên đám sương mù.
Những cấm chế mà Vương Lâm có, ngoài Cổ Hồn cấm, còn lại đều rất am hiểu. Giờ phút này biến hóa, cấm chế kia không ngừng suy yếu, cuối cùng tầng tầng tiêu tan. Nửa canh giờ sau, sương mù chỉ còn lại trăm trượng, lộ ra đài cao trên lưng Cổ Thần ở phía dưới. Vương Lâm tay phải vung lên, ba ngọc giản của văn sĩ trung niên kia lập tức xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp ấn lên đám sương mù trăm trượng. Đám sương mù kia đột nhiên dừng lại, đình chỉ hết thảy mọi chuyển động.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng dậy, hai tay đặt lên Thiên Hoàng Lô, sức mạnh Cổ Thần điên cuồng tuôn ra. Từ bên trong Thiên Hoàng Lô có từng trận thanh âm thê lương xuất hiện, vô số hồn phách biến ảo hiện ra, hình thành hai bàn tay lớn do hồn phách tạo thành, trực tiếp nhảy vào trong đám sương mù trăm trượng, hung hăng keo ra phía ngoài. Phịch một tiếng, đám sương mù trăm trượng kia bị hai bàn tay khổng lồ này xé mở, lộ ra hình dáng bên trong. Vương Lâm cẩn thận quan sát, từ bên trong đám sương mù bị xé mở kia lập tức có một tiếng rít gào kinh thiên. Chỉ thấy tứ phẩm đạo linh kia rống giận lao ra, giống như đã phát hiện ra Vương Lâm, lao thẳng về phía Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô.
Tiếng ầm ầm chấn động, Vương Lâm lạnh lung nhìn đạo linh giống như kỳ lân kia va chạm vào Thiên Hoàng Lô, lảo đảo quay về. Trên người nó tràn ngập những vết thương, thần thái vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên bên trong đám sương mù đã giao chiến với Linh Động Thượng Nhân rất là gian nan.
Nhưng hung quang lộ ra trong hai mắt nó cũng không giảm bớt chút nào, giờ phút này trong lúc lui về phía sau, không ngừng gầm lên. Ở phía sau nó có một thi thể nằm ở đó, máu thịt lẫn lộn, chính là Linh Động kia. Thiên Hoàng Lô là vật của Vương Lâm, Linh Động Thượng Nhân ở bên trong đó không có chỗ nào lẩn trốn, Vương Lâm liếc mắt là có thể nhận ra người này vẫn chưa chết, mà nguyên thần đang co rút bên trong cơ thể, đang nhanh chóng trị thương.
Hắn giơ tay phải lên điểm lên Thiên Hoàng Lô, bên trong lập tức có một đám mù mịt cuốn lấy đạo linh không biết đưa về đâu, chỉ còn lại duy nhất thân thể Linh Đông Thượng Nhân nằm ở đó.
- Không cần phải giả chết, ta cũng không có ý định giết ngươi. So với một Linh Động đã chết, ta muốn một Cô Nô bước thứ ba hơn.
Thanh âm Vương Lâm lạnh lung, sáu tinh điểm Cô Thần trên mi tâm xoay tròn, sức mạnh Cô Thần điên cuồng dũng mãnh nhập vào trong Thiên Hoang Lô, bắt đầu quá trình luyện nô tàn khốc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhắm hai mắt lại, trước Vương Lâm lập tức hiện ra một thứ giống như một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này rất lớn, nhưng trên đó tuyệt đại bô phận đều bị sương đen bao phủ, chỉ có ba chỗ sương đen đã tiêu tan. Ba chỗ này tổ hợp lại với nhau, chiếm ba phần của toàn bộ bản đồ.
Sau khi cẩn thận quan sát, Vương Lâm ở trên bản đồ đã tìm được vị trí của mình lúc này. Nơi này được gọi là Hỏa Đạo Phong Địa, những phong địa giống như thế này, trên tấm bản đồ do ba khối ghép lại, tổng cộng có ba chỗ. Trên tấm bản đồ này Vương Lâm còn mơ hồ thấy được một con đường. Một con đường xâm nhập sâu vào bên trong vùng đất cổ mộ này.
Tâm thần chấn động, hồi lâu sau Vương Lâm mở hai mắt. Ngay khi hắn mở mắt, hắn sửng sốt một chút, vùng đất bị phong ấn lúc này trước mắt hắn đã có vô số cái khe. Những cái khe này giống như là những vết thương, lúc đóng lúc mở rất là quỷ dị.
Ánh mắt sững lại, Vương Lâm tùng bước tiến lên phía trước, rời khỏi đài cao. Ngay lúc hắn rời khỏi, những cái khe vốn có thể nhìn thấy đột nhiên biến mất không còn, bị xóa đi trong mắt Vương Lâm.
Lui trở về đài cao, những cái khe này lại lần nữa hiện ra trong mắt Vương Lâm.
- Đài cao này thật là quỷ dị… Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát, nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng hắn mơ hồ hiểu được, trong vùng đất cổ mộ này, có lẽ đài cao này là mấu chốt cho tất cả.
- Lúc này hẳn đã đạt tới bậc ba…Nếu có thể cao lên thêm một chút, có lẽ có thể nhìn thấy toàn bộ bản đồ. Đài cao này có thể còn có thần thông gì khác…
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau ánh mắt nhìn lên trên Thiên Hoàng Lô.
Bên trong lò này lôi hỏa đan xen nhau, còn có khí tức Cổ Thần tràn ngập, đang không ngừng luyện hóa. Đám sương mù kia đã co rút lại từ ngàn trượng chỉ còn có hơn tám trăm trượng, vẫn còn đang tiếp tục chạm rãi co rút lại. Trong lúc cười lạnh, Vương Lâm bước tới, khoanh chân ngồi bên ngoài Thiên Hoàng Lô. Hai tay bấm quyết, hắn không ngừng đánh ra cấm chế, xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp đánh lên đám sương mù.
Những cấm chế mà Vương Lâm có, ngoài Cổ Hồn cấm, còn lại đều rất am hiểu. Giờ phút này biến hóa, cấm chế kia không ngừng suy yếu, cuối cùng tầng tầng tiêu tan. Nửa canh giờ sau, sương mù chỉ còn lại trăm trượng, lộ ra đài cao trên lưng Cổ Thần ở phía dưới. Vương Lâm tay phải vung lên, ba ngọc giản của văn sĩ trung niên kia lập tức xuyên qua Thiên Hoàng Lô, trực tiếp ấn lên đám sương mù trăm trượng. Đám sương mù kia đột nhiên dừng lại, đình chỉ hết thảy mọi chuyển động.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng dậy, hai tay đặt lên Thiên Hoàng Lô, sức mạnh Cổ Thần điên cuồng tuôn ra. Từ bên trong Thiên Hoàng Lô có từng trận thanh âm thê lương xuất hiện, vô số hồn phách biến ảo hiện ra, hình thành hai bàn tay lớn do hồn phách tạo thành, trực tiếp nhảy vào trong đám sương mù trăm trượng, hung hăng keo ra phía ngoài. Phịch một tiếng, đám sương mù trăm trượng kia bị hai bàn tay khổng lồ này xé mở, lộ ra hình dáng bên trong. Vương Lâm cẩn thận quan sát, từ bên trong đám sương mù bị xé mở kia lập tức có một tiếng rít gào kinh thiên. Chỉ thấy tứ phẩm đạo linh kia rống giận lao ra, giống như đã phát hiện ra Vương Lâm, lao thẳng về phía Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô.
Tiếng ầm ầm chấn động, Vương Lâm lạnh lung nhìn đạo linh giống như kỳ lân kia va chạm vào Thiên Hoàng Lô, lảo đảo quay về. Trên người nó tràn ngập những vết thương, thần thái vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên bên trong đám sương mù đã giao chiến với Linh Động Thượng Nhân rất là gian nan.
Nhưng hung quang lộ ra trong hai mắt nó cũng không giảm bớt chút nào, giờ phút này trong lúc lui về phía sau, không ngừng gầm lên. Ở phía sau nó có một thi thể nằm ở đó, máu thịt lẫn lộn, chính là Linh Động kia. Thiên Hoàng Lô là vật của Vương Lâm, Linh Động Thượng Nhân ở bên trong đó không có chỗ nào lẩn trốn, Vương Lâm liếc mắt là có thể nhận ra người này vẫn chưa chết, mà nguyên thần đang co rút bên trong cơ thể, đang nhanh chóng trị thương.
Hắn giơ tay phải lên điểm lên Thiên Hoàng Lô, bên trong lập tức có một đám mù mịt cuốn lấy đạo linh không biết đưa về đâu, chỉ còn lại duy nhất thân thể Linh Đông Thượng Nhân nằm ở đó.
- Không cần phải giả chết, ta cũng không có ý định giết ngươi. So với một Linh Động đã chết, ta muốn một Cô Nô bước thứ ba hơn.
Thanh âm Vương Lâm lạnh lung, sáu tinh điểm Cô Thần trên mi tâm xoay tròn, sức mạnh Cô Thần điên cuồng dũng mãnh nhập vào trong Thiên Hoang Lô, bắt đầu quá trình luyện nô tàn khốc.