Vương Lâm đứng trên pho tượng, ánh mắt quét ngang thiên địa. Hắn nhìn thấy ở giữa thiên địa này, trong những đạo cầu vồng kia có những khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc, nhìn sự quyết tâm kiên định trên những khuôn mặt quen thuộc kia, bên tai truyền đến những tiếng gào thét quyết tâm bất chấp tính mạng.
Trong số đó, có những người Vương Lâm rất quen, có đệ tử Thập Tam của hắn, có phó tướng đầu to của hắn, còn có huynh đệ Tư Đồ Nam của hắn, còn có Nam Vân Tử tiền bối, cùng với rất nhiều người mà hắn đã từng gặp. Giờ phút này, bọn họ cũng đang nhìn Vương Lâm, ánh mắt của mấy ngàn người tập trung lại, sau khi dung hợp, hình thành một thứ nhiệt huyết nối liền lại với nhau.
Nhiệt huyết này sẽ không vì thời gian tu đạo quá lâu mà tiêu tan, nó chỉ có lắng đọng xuống, nhìn như thể là đã mất đi, nhưng khi tới thời điểm thật sự quan trọng, khi quê hương gặp phải họa diệt vong, nhiệt huyết này sẽ lại ầm ầm bộc phát ra.
-Chúng ta hãy cùng nhau giành lại giang sơn của giới nội!
Vương Lâm vung tay áo, từ trên pho tượng bước lên bầu trời. Quần áo của hắn trắng như tuyết, tóc bạc trên đầu phiêu diêu, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói mắt.
Bên trong hào quang này, thân thể Vương Lâm hóa thành cầu vồng, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, lao thẳng vào trong tinh không.
ở phía sau hắn, đám người Tư Đồ Nam, Nam Vân Tử theo sát, dung hợp với tiếng gào thét kinh thiên kia, hình thành một tiếng ầm ầm chấn động thiên địa. ở phía sau mấy người này, còn có mấy ngàn tu sĩ giới nội, bọn họ không nói lời nào, đều thi triển thần thông vùng lên, theo sát phía sau Vương Lâm!
Cảnh tượng này cực kỳ hùng tráng, từ xa nhìn lại, dường như là vô số lưu tinh từ trên mặt đất bùng lên, mang theo một khí thế nghịch thiên, mang theo một vẻ bá đạo muốn hủy diệt không trung, mang theo một vẻ cao ngạo sừng sững quyết không quay đầu, lao lên bầu trời, xông ra khỏi Chu Tước Tinh, hướng về phía tinh không!
Dưới sự thống lĩnh của Vương Lâm một thân áo trắng ở phía trước, bọn họ có thể xông ra khỏi tinh không, phá vỡ tất cả những rào cản trong thiên địa này, đi ra khỏi thế giới giả tạo này, hướng về phía ngoài vô tận.
Vương Lâm dẫn đầu, giống như một con khổng tước đầu đàn giương đuôi, trong lúc tiến về phía trước tản thần thức ra, hai mắt lóe lên hàn quang, đồng thời còn có một sát khí ngợp trời tràn ngập không tiêu tan.
Hắn muốn giết người, hắn muốn giết chết tất cả những người xâm nhập vào giới nội, muốn giết cho máu chảy thành sông, muốn giết cho thiên địa biến sắc! Sát tâm này ở trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra, sát ý này của Vương Lâm đã rất lâu không có nồng đậm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ trận giết chóc đỉnh điểm của cả đời mình, đó là lúc giết cả nhà Đằng gia ở Triệu Quốc trên Chu Tước Tinh. Hôm nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, sát khí này lại một lần nữa hiện lên trong lòng Vương Lâm.
Lúc này đây hắn là vì bản thân nhưng cũng là vì giới nội. Vương Lâm hắn không phải là anh hùng gì, cũng không muốn làm anh hùng. Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ là một người bị vây trong những năm tháng này, lúc này gặp phải trận đại chiến này!
Hắn hiểu rõ hai chữ đảm dương. Hắn hiểu rõ bản thân mình phải có trách nhiệm. Hắn biết hai chữ Phong Tôn đại biểu cho thứ gì. Hắn cũng không muốn làm Phong Tôn gì mà muốn làm chính mình, muốn đánh tan thiên địa, muốn ra khỏi động phủ này!
Người nào ngăn cản thì đều phải thừa nhận sát khí và phẫn nộ ngập trời của Vương Lâm.
Thiên nếu ngăn cản hắn thì diệt thiên, địa dám cản thì hắn hủy địa, nhân nếu cản tất sát nhân!
Phải đánh tan thế giới này, phải có quyết tâm ra khỏi động phủ này. Nếu so với chuyện đó thì giải quyết cuộc chiến giới nội giới ngoại chỉ là bước đầu tiên. Nhưng nếu bước đầu tiên này còn không làm được thì đừng nói gì tới chuyện ra khỏi động phủ nữa.
Vương Lâm bước về phía trước, phía sau có mấy ngàn tu sĩ đi theo. Đám người này lao đi xé gió trong tinh không, hình thành một cơn sóng âm thanh, truyền khắp tám hướng, hóa thành tiếng nổ ầm ầm, chấn động tinh không.
Côn Hư tinh vực, nơi này lần trước dưới một tiễn của Vương Lâm đã khiến rất nhiều tu sĩ giới ngoại tử vọng nhưng vẫn còn có một số kẻ sống sót. Giờ phút này thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Côn Hư tinh vực.
Đám tu sĩ giới ngoại còn sống sót lúc này dưới con mắt của Vương Lâm căn bản là không có nơi nào để ẩn nấp.
Tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên. Phía trước Vương Lâm mấy trăm ngàn dặm có mấy chục tu sĩ giới ngoại. Mi tâm những người này có ấn ký bất động, lúc này thần sắc kinh hoàng, vội vã bỏ chạy.
Bọn họ đang muốn đi tới La Thiên Tinh Vực. bởi vì hầu hết tu sĩ giới ngoại tiến vào sau này đều đã tới La Thiên Tinh Vực. Ba tinh vực còn lại chỉ có một số người chiếm đóng mà thôi.
Nhưng không đợi mấy chục tu sĩ này bay xa thì đã hoảng sợ nghe thấy phía sau bọn họ truyền tới tiếng ầm vang. Tâm thần bọn họ chấn động, càng gắng tăng tốc bỏ chạy.
Trong đó có một tu sĩ thanh niên. Tâm thần người này chấn động, theo tiềm thức quay đầu lại. chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thấy trong tinh không phía sau xuất hiện một bóng trắng. Bóng trắng này giống như cầu vồng lao tới, trong nháy mắt đã hiện lên trong tầm mắt của thanh niên này.
Thanh niên này chỉ liếc mắt một cái, bóng trắng đó đã lóe lên. Mắt hắn hoa lên, sau đó bị bóng tối bao phủ. Tới khi ánh mắt rõ ràng lại một lần nữa thì hắn cảm thấy thiên địa xoay chuyển. Trong khi tinh không xoay chuyển, hắn chỉ thấy hình ảnh một đám tu sĩ giới ngoại đang vọt đi. Hắn thấy ở phía sau cùng của bọn họ, có một tu sĩ không đầu.
Cái thân thể không đầu kia vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, hai mắt hắn lộ vẻ không thể tin, ánh mắt sụp đổ. toàn bộ tinh không đang xoay chuyển lúc này trở nên đen kịt.
Trong nháy mắt khi mọi vật đen kịt lại, hắn thấy một hình ảnh cuối cùng. Trong hình ảnh đó. một người mặc bạch y, mái tóc bạc trắng, bàn tay như đao phóng về phía trước.
Mấy chục tu sĩ giới ngoại căn bản không hề phát hiện ra, chẳng hề biết trong đội ngũ đã có một người tử vọng. Cho tới khi Vương Lâm tiến về phía trước, tay phải đảo qua một cái. Thiên địa liền ầm vang kinh người. Bốn tu sĩ giới ngoại kêu lên thảm thiết, đầu lâu bay lên, máu tươi văng tung tóe, rơi trong tinh không, vấy vào thân thể và mặt mũi những tu sĩ bên cạnh.
Cho tới lúc này những tu sĩ giới ngoại còn lại mới có phản ứng, hoảng sợ nhưng cảnh tượng như biến thành vĩnh hằng này.
Thân thể Vương Lâm hóa thành một luồng sáng trắng, xuyên qua đám tu sĩ này, tay vung lên, đầu rơi xuống. Không tới ba nhịp thở, hắn liền từ trong khu vực đầy thân thể tan nát đi ra.
Một thân bạch y của hắn không dính một chút máu tươi, thần sắc cũng không chút biến hóa. Hắn rời đi mang theo phía sau mấy chục cái đầu lâu đang mở to hai mắt đầy hoảng sợ, hoàn toàn tử vong.
-Đám đầu lâu này còn rất lâu mới đủ!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, nhoáng một cái liền đi về phía trước. Khi hắn rời đi không lâu, mấy ngàn tu sĩ ầm ầm đi tới. Bọn họ thấy chỉ là cảnh tượng tinh không đầy máu tươi và những đám xương cốt bị nghiền nát, cùng với đó là khí tức sát lục và mùi máu tanh còn chưa tiêu tán.
Bước chân Vương Lâm không dừng lại chút nào. Trong khi đi về phía trước, thần thức hắn hễ cảm ứng được tu sĩ giới ngoại xâm lấn còn sót lại trong Côn Hư tinh vực thì đám người đó đều không thoát khỏi cái chết.
Thậm chí rất nhiều người tới sau khi tử vong, đầu lâu bị Vương Lâm chụp vào trong tay rồi mới nhận ra mình đã chết. Tu vi của Vương Lâm cao hơn bọn họ quá nhiều. Thậm chí nếu nói trong thiên địa này, người nào giết nhiều người nhất, Vương Lâm không xưng làm đệ nhất thì chẳng ai dám.
Số lượng cụ thể thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ. Sinh ra trong thời loạn thế, ở trong tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nếu không muốn bị người giết thì nhất định phải giết người!
Sâu trong Côn Hư tinh vực có hai tu sĩ giới ngoại thần sắc hoảng sợ, vội vàng lao đi. Tướng mạo hai người này rất giống nhau, chính là tu sĩ song sinh vô cùng hiếm thấy trong tu chân giới.
Hai người này tại Thái cổ Tinh Thần cũng có chút danh tiếng, ra tay đồng thời, phối hợp với nhau không ai có thể sánh bằng. Bọn họ am hiểu hợp kích, cho dù là tu vi mới chỉ đạt thiên nhân nhị suy nhưng cho dù là tu sĩ thiên nhân tam suy gặp phải họ cũng rất chật vật.
Hai huynh đệ này tính cách tàn bạo, sau khi tiến vào giới nội, tu sĩ giới nội chết trong tay bọn họ rất nhiều. Hai người này lại còn rất thích hành hạ địch thủ có tu vi không bằng mình tới chết.
Nhưng giờ phút này hai kẻ này như chó nhà có tang, sắc mặt tái nhợt vội vàng đào tẩu. Bọn họ cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ giống như từ một nơi xa xôi đang tập trung vào họ, dù bọn họ có ẩn núp thế nào cũng không thể khiến luồng uy áp này bớt đi nửa điểm.
Dần dần luồng uy áp này giống như một lưỡi đao tử vong, treo trên đỉnh đầu hai người, lúc nào cũng có thể hạ xuống lấy đi tính mạng họ.
Dưới uy áp này, hai người như muốn nổi điên. Lúc này hai mắt họ đã như phát cuồng, vội vàng chạy trốn.
Nhưng ngay trong lúc hai người đang dùng toàn bộ sức mạnh để liều mạng bỏ chạy thì phía sau bọn họ xuất hiện một màu trắng tử vong. Màu trắng này là một bóng người chậm rãi đi tới.
Bước chân hắn không nhanh nhưng trên thực tế tốc độ lại còn nhanh hơn sấm sét, chỉ vài bước là đã đuổi tới gần một người. Thân ảnh đó chính là Vương Lâm. Hai mắt hắn tràn ngập sát khí, tay phải giơ lên hướng về phía kẻ đang hoảng sợ tuyệt vọng kia, trực tiếp phất một cái.
-Huynh!
Người còn lại phát ra một tiếng gào thê lương, không ngờ không chạy trốn nữa mà lao thẳng tới Vương Lâm. Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã mất cha mẹ. được dã lang nuôi lớn, từ nhỏ đã như chỉ có một trái tim chung, hầu như không rời nhau nửa bước.
Sau đó họ được một tu sĩ lang tộc coi trọng, ban cho tộc ấn, từ đó mà phát triển tới hôm nay. Ngày xưa hai người này chỉ biết hành hạ tàn nhẫn địch thủ tới chết, hôm nay lại trở thành con mồi của Vương Lâm.
Ngay lúc tiếng rống thê lương kia truyền ra, một cái đầu lâu liền bay lên, máu tươi bắn tung tóe. Màn máu tươi bắn lên qua người Vương Lâm, sau đó lại có thêm một cái đầu lâu khác bay lên.
-Tình huynh đệ đáng được kính trọng. Nhưng kẻ giết tu sĩ giới nội ta thì phải chết.
Vương Lâm bước từng bước về phía trước. Phía sau hắn, mấy trăm cái đầu lâu lại có thêm hai cái đầu dữ tợn chết không nhắm mắt.
Quét ngang Côn Hư tinh vực, cả đoạn đường Vương Lâm đi qua, tất cả tu sĩ giới ngoại còn sống sót đều không có ai thoát khỏi kiếp nạn! Nơi hắn đi qua, máu tanh tràn ngập. Tinh không hắn đi qua đại biểu cho chết chóc.
Phía sau hắn là mấy trăm đầu lâu không thể nhắm mắt, linh hồn và nguyên thần bị phong ấn, giống như chìm trong địa ngục, không thể thoát ra, chỉ có thể theo sau Vương Lâm. không ngừng tiến tới.
-Rất yên tĩnh rồi.
Sau khi ra khỏi Côn Hư tinh vực, đi tới biên giới với Triệu Hà, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Vương Lâm đứng trên pho tượng, ánh mắt quét ngang thiên địa. Hắn nhìn thấy ở giữa thiên địa này, trong những đạo cầu vồng kia có những khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc, nhìn sự quyết tâm kiên định trên những khuôn mặt quen thuộc kia, bên tai truyền đến những tiếng gào thét quyết tâm bất chấp tính mạng.
Trong số đó, có những người Vương Lâm rất quen, có đệ tử Thập Tam của hắn, có phó tướng đầu to của hắn, còn có huynh đệ Tư Đồ Nam của hắn, còn có Nam Vân Tử tiền bối, cùng với rất nhiều người mà hắn đã từng gặp. Giờ phút này, bọn họ cũng đang nhìn Vương Lâm, ánh mắt của mấy ngàn người tập trung lại, sau khi dung hợp, hình thành một thứ nhiệt huyết nối liền lại với nhau.
Nhiệt huyết này sẽ không vì thời gian tu đạo quá lâu mà tiêu tan, nó chỉ có lắng đọng xuống, nhìn như thể là đã mất đi, nhưng khi tới thời điểm thật sự quan trọng, khi quê hương gặp phải họa diệt vong, nhiệt huyết này sẽ lại ầm ầm bộc phát ra.
-Chúng ta hãy cùng nhau giành lại giang sơn của giới nội!
Vương Lâm vung tay áo, từ trên pho tượng bước lên bầu trời. Quần áo của hắn trắng như tuyết, tóc bạc trên đầu phiêu diêu, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói mắt.
Bên trong hào quang này, thân thể Vương Lâm hóa thành cầu vồng, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, lao thẳng vào trong tinh không.
ở phía sau hắn, đám người Tư Đồ Nam, Nam Vân Tử theo sát, dung hợp với tiếng gào thét kinh thiên kia, hình thành một tiếng ầm ầm chấn động thiên địa. ở phía sau mấy người này, còn có mấy ngàn tu sĩ giới nội, bọn họ không nói lời nào, đều thi triển thần thông vùng lên, theo sát phía sau Vương Lâm!
Cảnh tượng này cực kỳ hùng tráng, từ xa nhìn lại, dường như là vô số lưu tinh từ trên mặt đất bùng lên, mang theo một khí thế nghịch thiên, mang theo một vẻ bá đạo muốn hủy diệt không trung, mang theo một vẻ cao ngạo sừng sững quyết không quay đầu, lao lên bầu trời, xông ra khỏi Chu Tước Tinh, hướng về phía tinh không!
Dưới sự thống lĩnh của Vương Lâm một thân áo trắng ở phía trước, bọn họ có thể xông ra khỏi tinh không, phá vỡ tất cả những rào cản trong thiên địa này, đi ra khỏi thế giới giả tạo này, hướng về phía ngoài vô tận.
Vương Lâm dẫn đầu, giống như một con khổng tước đầu đàn giương đuôi, trong lúc tiến về phía trước tản thần thức ra, hai mắt lóe lên hàn quang, đồng thời còn có một sát khí ngợp trời tràn ngập không tiêu tan.
Hắn muốn giết người, hắn muốn giết chết tất cả những người xâm nhập vào giới nội, muốn giết cho máu chảy thành sông, muốn giết cho thiên địa biến sắc! Sát tâm này ở trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra, sát ý này của Vương Lâm đã rất lâu không có nồng đậm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ trận giết chóc đỉnh điểm của cả đời mình, đó là lúc giết cả nhà Đằng gia ở Triệu Quốc trên Chu Tước Tinh. Hôm nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, sát khí này lại một lần nữa hiện lên trong lòng Vương Lâm.
Lúc này đây hắn là vì bản thân nhưng cũng là vì giới nội. Vương Lâm hắn không phải là anh hùng gì, cũng không muốn làm anh hùng. Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ là một người bị vây trong những năm tháng này, lúc này gặp phải trận đại chiến này!
Hắn hiểu rõ hai chữ đảm dương. Hắn hiểu rõ bản thân mình phải có trách nhiệm. Hắn biết hai chữ Phong Tôn đại biểu cho thứ gì. Hắn cũng không muốn làm Phong Tôn gì mà muốn làm chính mình, muốn đánh tan thiên địa, muốn ra khỏi động phủ này!Người nào ngăn cản thì đều phải thừa nhận sát khí và phẫn nộ ngập trời của Vương Lâm.
Thiên nếu ngăn cản hắn thì diệt thiên, địa dám cản thì hắn hủy địa, nhân nếu cản tất sát nhân!
Phải đánh tan thế giới này, phải có quyết tâm ra khỏi động phủ này. Nếu so với chuyện đó thì giải quyết cuộc chiến giới nội giới ngoại chỉ là bước đầu tiên. Nhưng nếu bước đầu tiên này còn không làm được thì đừng nói gì tới chuyện ra khỏi động phủ nữa.
Vương Lâm bước về phía trước, phía sau có mấy ngàn tu sĩ đi theo. Đám người này lao đi xé gió trong tinh không, hình thành một cơn sóng âm thanh, truyền khắp tám hướng, hóa thành tiếng nổ ầm ầm, chấn động tinh không.
Côn Hư tinh vực, nơi này lần trước dưới một tiễn của Vương Lâm đã khiến rất nhiều tu sĩ giới ngoại tử vọng nhưng vẫn còn có một số kẻ sống sót. Giờ phút này thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Côn Hư tinh vực.
Đám tu sĩ giới ngoại còn sống sót lúc này dưới con mắt của Vương Lâm căn bản là không có nơi nào để ẩn nấp.
Tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên. Phía trước Vương Lâm mấy trăm ngàn dặm có mấy chục tu sĩ giới ngoại. Mi tâm những người này có ấn ký bất động, lúc này thần sắc kinh hoàng, vội vã bỏ chạy.
Bọn họ đang muốn đi tới La Thiên Tinh Vực. bởi vì hầu hết tu sĩ giới ngoại tiến vào sau này đều đã tới La Thiên Tinh Vực. Ba tinh vực còn lại chỉ có một số người chiếm đóng mà thôi.
Nhưng không đợi mấy chục tu sĩ này bay xa thì đã hoảng sợ nghe thấy phía sau bọn họ truyền tới tiếng ầm vang. Tâm thần bọn họ chấn động, càng gắng tăng tốc bỏ chạy.
Trong đó có một tu sĩ thanh niên. Tâm thần người này chấn động, theo tiềm thức quay đầu lại. chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thấy trong tinh không phía sau xuất hiện một bóng trắng. Bóng trắng này giống như cầu vồng lao tới, trong nháy mắt đã hiện lên trong tầm mắt của thanh niên này.
Thanh niên này chỉ liếc mắt một cái, bóng trắng đó đã lóe lên. Mắt hắn hoa lên, sau đó bị bóng tối bao phủ. Tới khi ánh mắt rõ ràng lại một lần nữa thì hắn cảm thấy thiên địa xoay chuyển. Trong khi tinh không xoay chuyển, hắn chỉ thấy hình ảnh một đám tu sĩ giới ngoại đang vọt đi. Hắn thấy ở phía sau cùng của bọn họ, có một tu sĩ không đầu.
Cái thân thể không đầu kia vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, hai mắt hắn lộ vẻ không thể tin, ánh mắt sụp đổ. toàn bộ tinh không đang xoay chuyển lúc này trở nên đen kịt.
Trong nháy mắt khi mọi vật đen kịt lại, hắn thấy một hình ảnh cuối cùng. Trong hình ảnh đó. một người mặc bạch y, mái tóc bạc trắng, bàn tay như đao phóng về phía trước.
Mấy chục tu sĩ giới ngoại căn bản không hề phát hiện ra, chẳng hề biết trong đội ngũ đã có một người tử vọng. Cho tới khi Vương Lâm tiến về phía trước, tay phải đảo qua một cái. Thiên địa liền ầm vang kinh người. Bốn tu sĩ giới ngoại kêu lên thảm thiết, đầu lâu bay lên, máu tươi văng tung tóe, rơi trong tinh không, vấy vào thân thể và mặt mũi những tu sĩ bên cạnh.
Cho tới lúc này những tu sĩ giới ngoại còn lại mới có phản ứng, hoảng sợ nhưng cảnh tượng như biến thành vĩnh hằng này.
Thân thể Vương Lâm hóa thành một luồng sáng trắng, xuyên qua đám tu sĩ này, tay vung lên, đầu rơi xuống. Không tới ba nhịp thở, hắn liền từ trong khu vực đầy thân thể tan nát đi ra.
Một thân bạch y của hắn không dính một chút máu tươi, thần sắc cũng không chút biến hóa. Hắn rời đi mang theo phía sau mấy chục cái đầu lâu đang mở to hai mắt đầy hoảng sợ, hoàn toàn tử vong.
-Đám đầu lâu này còn rất lâu mới đủ!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, nhoáng một cái liền đi về phía trước. Khi hắn rời đi không lâu, mấy ngàn tu sĩ ầm ầm đi tới. Bọn họ thấy chỉ là cảnh tượng tinh không đầy máu tươi và những đám xương cốt bị nghiền nát, cùng với đó là khí tức sát lục và mùi máu tanh còn chưa tiêu tán.
Bước chân Vương Lâm không dừng lại chút nào. Trong khi đi về phía trước, thần thức hắn hễ cảm ứng được tu sĩ giới ngoại xâm lấn còn sót lại trong Côn Hư tinh vực thì đám người đó đều không thoát khỏi cái chết.
Thậm chí rất nhiều người tới sau khi tử vong, đầu lâu bị Vương Lâm chụp vào trong tay rồi mới nhận ra mình đã chết. Tu vi của Vương Lâm cao hơn bọn họ quá nhiều. Thậm chí nếu nói trong thiên địa này, người nào giết nhiều người nhất, Vương Lâm không xưng làm đệ nhất thì chẳng ai dám.
Số lượng cụ thể thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ. Sinh ra trong thời loạn thế, ở trong tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nếu không muốn bị người giết thì nhất định phải giết người!
Sâu trong Côn Hư tinh vực có hai tu sĩ giới ngoại thần sắc hoảng sợ, vội vàng lao đi. Tướng mạo hai người này rất giống nhau, chính là tu sĩ song sinh vô cùng hiếm thấy trong tu chân giới.
Hai người này tại Thái cổ Tinh Thần cũng có chút danh tiếng, ra tay đồng thời, phối hợp với nhau không ai có thể sánh bằng. Bọn họ am hiểu hợp kích, cho dù là tu vi mới chỉ đạt thiên nhân nhị suy nhưng cho dù là tu sĩ thiên nhân tam suy gặp phải họ cũng rất chật vật.
Hai huynh đệ này tính cách tàn bạo, sau khi tiến vào giới nội, tu sĩ giới nội chết trong tay bọn họ rất nhiều. Hai người này lại còn rất thích hành hạ địch thủ có tu vi không bằng mình tới chết.
Nhưng giờ phút này hai kẻ này như chó nhà có tang, sắc mặt tái nhợt vội vàng đào tẩu. Bọn họ cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ giống như từ một nơi xa xôi đang tập trung vào họ, dù bọn họ có ẩn núp thế nào cũng không thể khiến luồng uy áp này bớt đi nửa điểm.
Dần dần luồng uy áp này giống như một lưỡi đao tử vong, treo trên đỉnh đầu hai người, lúc nào cũng có thể hạ xuống lấy đi tính mạng họ.
Dưới uy áp này, hai người như muốn nổi điên. Lúc này hai mắt họ đã như phát cuồng, vội vàng chạy trốn.
Nhưng ngay trong lúc hai người đang dùng toàn bộ sức mạnh để liều mạng bỏ chạy thì phía sau bọn họ xuất hiện một màu trắng tử vong. Màu trắng này là một bóng người chậm rãi đi tới.
Bước chân hắn không nhanh nhưng trên thực tế tốc độ lại còn nhanh hơn sấm sét, chỉ vài bước là đã đuổi tới gần một người. Thân ảnh đó chính là Vương Lâm. Hai mắt hắn tràn ngập sát khí, tay phải giơ lên hướng về phía kẻ đang hoảng sợ tuyệt vọng kia, trực tiếp phất một cái.
-Huynh!
Người còn lại phát ra một tiếng gào thê lương, không ngờ không chạy trốn nữa mà lao thẳng tới Vương Lâm. Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã mất cha mẹ. được dã lang nuôi lớn, từ nhỏ đã như chỉ có một trái tim chung, hầu như không rời nhau nửa bước.
Sau đó họ được một tu sĩ lang tộc coi trọng, ban cho tộc ấn, từ đó mà phát triển tới hôm nay. Ngày xưa hai người này chỉ biết hành hạ tàn nhẫn địch thủ tới chết, hôm nay lại trở thành con mồi của Vương Lâm.
Ngay lúc tiếng rống thê lương kia truyền ra, một cái đầu lâu liền bay lên, máu tươi bắn tung tóe. Màn máu tươi bắn lên qua người Vương Lâm, sau đó lại có thêm một cái đầu lâu khác bay lên.
-Tình huynh đệ đáng được kính trọng. Nhưng kẻ giết tu sĩ giới nội ta thì phải chết.
Vương Lâm bước từng bước về phía trước. Phía sau hắn, mấy trăm cái đầu lâu lại có thêm hai cái đầu dữ tợn chết không nhắm mắt.
Quét ngang Côn Hư tinh vực, cả đoạn đường Vương Lâm đi qua, tất cả tu sĩ giới ngoại còn sống sót đều không có ai thoát khỏi kiếp nạn! Nơi hắn đi qua, máu tanh tràn ngập. Tinh không hắn đi qua đại biểu cho chết chóc.
Phía sau hắn là mấy trăm đầu lâu không thể nhắm mắt, linh hồn và nguyên thần bị phong ấn, giống như chìm trong địa ngục, không thể thoát ra, chỉ có thể theo sau Vương Lâm. không ngừng tiến tới.
-Rất yên tĩnh rồi.
Sau khi ra khỏi Côn Hư tinh vực, đi tới biên giới với Triệu Hà, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.