Hồng quang trong mắt Thanh Thủy lóe lên sát lục bổn nguyên lập tức ngưng tụ ngoài thân. Trong tiên giới có nữ nhi của hắn. Tiên giới này là nơi bọn họ tự tay tạo thành, là nhà của bọn họ!
Vào thời khắc này có người phá cửa vào nhà, muốn hủy diệt nhà hắn mặc cho người này là ai, dù là viễn cổ tiên nhân Thanh Thủy cũng sẽ giết!
Thân thể Thanh Thủy nhoáng một cái liền lao về phía trước.
Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử sửng sốt một chút, lập tức thần sắc đại biến, hơi do dự trong một chớp mắt, hai người đồng thời bước ra!
Thanh Lâm giật mình đứng đó. Hắn đang rất phân vân, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy hơn mười tiên nhân cười điên cuồng lao vào ngân hà, khiến cho ngân hà sụp đổ tạo thành một lỗ hổng, lộ ra mấy vạn tu sĩ giới nội bên trong, thấy thần sắc sợ hãi của đám người này thì Thanh Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp đạp bước mà đi!
-Dừng tay! Chư vị viễn cổ tiên nhân. Nơi này là tiên giới của giới nội ta.
Thanh Lâm đi trước gầm nhẹ. Nhưng không đợi cho hắn nói hết lời, hơn mười tiên nhân kia đã lập tức có bảy tám người quay đầu lại, hai mắt lộ ra kim quang bức người, đồng thời giơ tay phải lên hướng về bốn người vung mạnh.
Tiếng ầm ầm kinh thiên vang lên. Một luồng gió lốc màu vàng lộ ra lực lượng huyết mạch tiên nhân đột nhiên xuất hiện, trong tiếng ầm vang liền khiến thân thể đám người Thanh Lâm chấn động.
-Thật to gan dám ngăn cản tiên nhân chúng ta hấp thu hương hỏa.
Người thứ nhất cười lạnh, lời nói lộ ra một vẻ kiêu ngạo của kẻ ở vị trí tôn quý cao cao tại thượng!
Con lốc màu vàng này ẩn chứa lực lượng huyết mạch tiên nhân, đối với tu sĩ giới nội mà nói có một sự trấn áp đến từ linh hồn, giống như bị thiên địch bao phủ, làm cho Thanh Lâm, Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử chấn động tâm thần, đồng loạt lui lại phía sau.
Chỉ có Thanh Thủy là không chịu chút ảnh hưởng bởi lực lượng huyết mạch này. Hắn dường như không phát hiện ra, trực tiếp lao ra khỏi cơn lốc màu vàng này, mang theo sát lục kinh thiên lao thẳng tới hơn mười tiên nhân nọ.
Nhưng hắn vẫn tiến vào tiên giới chậm một bước so với mấy tiên nhân nhanh nhất. Giờ phút này đám tiên nhân xuất hiện trên bầu trời. Họ nhìn mấy vạn tu sĩ đang sợ hãi nhìn lên, cười lớn.
Cũng có kẻ thoáng một cái liền tỏa ra lực lượng huyết mạch, trấn áp mặt đất, khiến cho mấy vạn tu sĩ phía dưới không ngờ không thể động đậy chút nào. Cũng có kẻ nhảy xuống, ôm lấy một tu sĩ Triệu Hà đặt lên miệng hút mạnh một cái.
Một cái hút này của hắn khiến nữ tu này hóa thành hương hỏa, bị hút vào cơ thể hắn.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, lại có một viễn cổ tiên nhân tản thần thức ra, trong tích tắc này, tiếng cười của hắn đột nhiên sững lại, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ khó có thể tương tượng nổi. cũng trong sự hoảng sợ này, hắn hét lên một tiếng chói tai!
Tiếng thét chói tai này truyền ra trong một khắc, lập tức khiến các tiên nhân khác sửng sốt. Tiên nhân đang cầm nữ tu Triệu Hà muốn hút tiếp theo tiềm thức liền buông ra, ngẩng đầu nhìn về phía người đang hét kia.
-Pho tượng của hắn! Ở đây có pho tượng của hắn!
Giọng nói thê lương này vang vọng trong tân tiên giới, vọng vào tai hơn mười tiên nhân và còn có những người đang lục tục đi ra. Giờ phút này bọn họ đều lặng ra ở nơi này, thần thức tản ra khi nhìn thấy vẻ mặt của pho tượng trên ngọn núi xa xa xong, tất cả tiên nhân này đều phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Tiên nhân đang cầm nữ tu kia lại càng buông lỏng tay, sắc mặt trở nên tái nhợt.
-Là hắn!
-Pho tượng của hắn sao lại ở chỗ này!
Đột nhiên sắc mặt đám tiên nhân trở nên hoảng sợ. Bọn họ không làm sao quên được uy lực một tiễn vào ba năm trước đây tại viễn cổ tiên vực!
cũng cho tới lúc này, Tư Đồ Nam mới giật mình tỉnh lại. Hắn không cần nghĩ ngợi gì, lật tay phải lên, bên trong có một ngọc giản. Ngọc giản này là ba năm trước khi hắn gặp Vương Lâm ở Chu Tước Tinh, sau khi biết chuyện về thế giới trong động phủ, Vương Lâm trước khi rời đi liền báo cho hắn vào ngày viễn cổ tiên nhân giáng trần, nếu dám tàn sát tu sĩ giới nội thì phải bóp nát ngọc giản này!
Ngọc giản vừa xuất hiện, Tư Đồ Nam bóp mạnh. Trong nháy mắt này, một luồng khí tức của Vương Lâm ầm ầm từ trong ngọc giản tuôn ra!
Luồng khí tức này mười tiên nhân kia rất quen thuộc, hầu như chỉ trong nháy mắt khi khí tức này xuất hiện, đám người này đã vọt lên không trung, nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Chỉ thấy tinh không vặn vẹo, mơ hồ huyễn hóa ra một thân ảnh. Thân ảnh đó chính là Vương Lâm! Bên trong ngọc giản này có một tia thần thức của hắn. Lúc này thần thức biến ảo ra thân thể tuy hư ảo nhưng sự băng hàn trong đôi mắt nọ lại hoàn toàn khuếch tán ra.
-Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, đây là ước định của các ngươi sao?
Hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang, lạnh lùng nhìn về mười tiên nhân trên bầu trời, tay áo vung lên trực tiếp phát ra một tiếng gầm nhẹ.
-Cút đi cho ta!
Tiếng quát này vang lên, một luồng sát lục kinh thiên liền tràn ra, dẫn động trí nhớ của hơn mười tiên nhân kia. Sắc mặt đám người này tái nhợt, đồng loạt hô lớn, lui lại phía sau trong nháy mắt liền rời khỏi tiên giới!
Ở bên ngoài tiên giới, đã có hơn mười tiên nhân lục tục tới. Trong đó có một lão già không ngờ là thanh long. Thần sắc hắn âm trầm, trừng mắt nhìn đám người vừa xông vào tiên giới, hừ lạnh một tiếng, thân thể bước tới, hướng về phía tiên giới của giới nội ôm quyền trầm giọng nói.
-Lão phu quản giáo không nghiêm, đã tới chậm một bước, mong đạo hữu lượng thứ. Việc này lão phu sẽ trả lại công đạo cho ngươi! cũng may là chưa có thương vong, đạo hữu bớt giận.giao dịch của chúng ta vẫn như cũ. Người của viễn cổ tiên vực ta sẽ không giết bất cứ tu sĩ giới nội nào!
Hai mắt Vương Lâm đang ngồi trong giới ngoại Thái cổ Tinh Thần lóe hàn quang. Hắn sớm đã đoán được cho nên năm đó mới lưu lại ngọc giản. Giờ phút này bằng một tia thần thức đó, hắn thấy đám viễn cổ tiên nhân xông vào trong tiên giới chật vật rời đi, đang muốn mở miệng thì thần sắc đột nhiên chấn độn, nhìn về phía xa xa.
Không chút do dự Vương Lâm đang khoanh chân liền đứng phắt dậy, vọt về phía xa!
Viễn cổ tiên vực vốn là một thể, sau đó phân chia thành hai bộ phận, tồn tại ở giới nội và giới ngoại. Nhưng chúng vốn liên lạc với nhau. Viễn cổ tiên vực giới nội mở ra liền khiến cho viễn cổ tiên vực giới ngoại cũng mở theo.
Kịch biến ở giới nội dù có trận pháp ngăn cách nhưng vẫn bị đám người trong Thái cổ Tinh Thần cảm nhận được. Nhất là Chưởng Tôn. lúc này hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Cũng trong tích tắc này, hắn đột nhiên hiểu ra Vương Lâm muốn làm gì!
-Không tốt! Hắn không ngờ muốn lấy lực lượng hai cung kia hủy diệt viễn cổ tiên vực của giới ngoại ta! Hắn. Hắn lại điên cuồng như vậy! Hắn biết tất cả rồi, biết nơi này chỉ là một thế giới trong động phủ rồi.
Sắc mặt Chưởng Tôn đại biến, thân thể nhoáng lên liền bay vào trong tinh không.
Giờ phút này không chỉ có hắn tất cả những bậc toàn năng dùng thần thức tập trung vào Vương Lâm lúc này sắc mặt đều đại biến. Bọn họ hầu như đồng thời hiểu ra Vương Lâm rốt cục muốn làm chuyện gì rồi!
Vương Lâm triển khai toàn bộ tốc độ. Vị trí này của hắn đi tới hướng nào trong Thái cổ Tinh Thần cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Lúc này hắn cất bước, thân thể chợt biến mất, lúc xuất hiện không ngờ hắn đã ở trước một cái khe đang mở tung tinh không mà lộ ra.
Phiến tinh vực này lúc này xuất hiện vô số cái khe. Trong những cái khe này truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lần lượt truyền ra từng cái khe một. Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, vùng tinh không này ầm ầm sụp đổ, giống như trời sụp vậy. Bên trong tinh không chợt xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ.
Một luồng khí tức viễn cổ tiên vực điên cuồng khuếch tán ra từ lỗ hổng, cùng lúc đó một tiếng cười điên cuồng vang lên. Chỉ thấy một mảng ánh sáng màu vàng trực tiếp từ trong lỗ hổng lao ra!
Vầng sáng này cũng là viễn cổ tiên nhân. Bọn họ đều là đệ tử của Thất Đạo Tông, chỉ là hôm này người bọn họ nghe lệnh không phải là Thất Thải Tiên Tôn mà là tiên phi! Nói chuẩn xác hơn thì bọn họ nghe lệnh đạo lữ mà Thất Thải Tiên Tôn đã vút bỏ trong khi lâm nguy để bảo vệ tính mạng!
Nếu không phải vâng lời đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn thì đệ tử của Thất Đạo Tông cũng không bao giờ nghe lời đám tiên phi. Nhưng chính vì như vậy nên mới gây nên trận chiến bên trong động phủ này!
Sự tồn tại của bọn họ cũng là lá bài sát thủ cuối cùng của tiên phi. Vào lúc này, sau khi rõ mục đích của Vương Lâm, tiên phi thứ bảy sắc mặt biến hóa kịch liệt, lao thẳng về phía hắn.
Dù là tiên phi thứ ba thì tâm thần cũng chấn động, vội vàng vọt tới.
Từ trong lỗ hổng nọ, tiếng cười điên cuồng vang vọng. Đám người bao phủ bởi ánh sáng màu vàng bay ra. Nhưng đám người này hầu như chỉ trong nháy mắt khi bay ra đã thấy một tu sĩ mặc bạch y giống như đang đợi họ ở bên ngoài!
Bọn họ không nhận ra Vương Lâm giờ phút này dù tu vi của hắn có cao thâm thì trong mắt bọn họ cũng chẳng có gì đáng uy hiếp. Vừa cười lớn đám tiên nhân này hai mắt đều lộ vẻ kích động và hưng phấn, rống lớn khắp tám phương.
-Rốt cục cũng ra được rồi!
-Chúng ta ra được, tứ đại chiến tướng hiển nhiên cũng ra được, giết! Giết bọn chúng có thể lấy được đạo thống, chúng ta có thể lập lại Thất Đạo Tông!
-Không chỉ giết sạch bọn chúng, cũng phải hủy diệt tất cả sinh linh trong động phủ này. Chỉ có như thế mới có thể tạo mới động phủ này!
Đám tiên nhân gầm rống đồng loạt bay ra. Cũng có một tiên nhân ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn bay thẳng tới Vương Lâm. Tốc độ hắn cực nhanh trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm, tay phải giơ lên nhe răng cười gầm nhẹ.
-Tu sĩ thấp hèn này vận khí không tốt, không ngờ lại tới tận cửa. Bổn tiên hút ngươi hóa thành hương hỏa!
-Tu sĩ bình thường của Tiên Cương đại lục, đệ tử bình thường của Thất Đạo Tông mà cũng dám xưng là tiên sao?
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong nháy mắt này đôi mắt hắn ầm ầm tỏa ra kim quang. Kim quang này là giọt máu do tiên nhân bất diệt thể hóa thành được hắn ngưng tụ ra. Kim quang này có huyết mạch tiên nhân tinh thuần tới cực điểm!
Trong tích tắc khi nhìn thấy kim quang trong mắt Vương Lâm, tiên nhân nọ lập tức sửng sốt, thân thể cũng sững lại, sau đó theo tiềm thức lùi lại phía sau. Một cảm giác hãi hùng ầm ầm chấn động tâm thần hắn.
-Ngươi là ai!
Hồng quang trong mắt Thanh Thủy lóe lên sát lục bổn nguyên lập tức ngưng tụ ngoài thân. Trong tiên giới có nữ nhi của hắn. Tiên giới này là nơi bọn họ tự tay tạo thành, là nhà của bọn họ!
Vào thời khắc này có người phá cửa vào nhà, muốn hủy diệt nhà hắn mặc cho người này là ai, dù là viễn cổ tiên nhân Thanh Thủy cũng sẽ giết!
Thân thể Thanh Thủy nhoáng một cái liền lao về phía trước.
Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử sửng sốt một chút, lập tức thần sắc đại biến, hơi do dự trong một chớp mắt, hai người đồng thời bước ra!
Thanh Lâm giật mình đứng đó. Hắn đang rất phân vân, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy hơn mười tiên nhân cười điên cuồng lao vào ngân hà, khiến cho ngân hà sụp đổ tạo thành một lỗ hổng, lộ ra mấy vạn tu sĩ giới nội bên trong, thấy thần sắc sợ hãi của đám người này thì Thanh Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp đạp bước mà đi!
-Dừng tay! Chư vị viễn cổ tiên nhân. Nơi này là tiên giới của giới nội ta.
Thanh Lâm đi trước gầm nhẹ. Nhưng không đợi cho hắn nói hết lời, hơn mười tiên nhân kia đã lập tức có bảy tám người quay đầu lại, hai mắt lộ ra kim quang bức người, đồng thời giơ tay phải lên hướng về bốn người vung mạnh.
Tiếng ầm ầm kinh thiên vang lên. Một luồng gió lốc màu vàng lộ ra lực lượng huyết mạch tiên nhân đột nhiên xuất hiện, trong tiếng ầm vang liền khiến thân thể đám người Thanh Lâm chấn động.
-Thật to gan dám ngăn cản tiên nhân chúng ta hấp thu hương hỏa.
Người thứ nhất cười lạnh, lời nói lộ ra một vẻ kiêu ngạo của kẻ ở vị trí tôn quý cao cao tại thượng!
Con lốc màu vàng này ẩn chứa lực lượng huyết mạch tiên nhân, đối với tu sĩ giới nội mà nói có một sự trấn áp đến từ linh hồn, giống như bị thiên địch bao phủ, làm cho Thanh Lâm, Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử chấn động tâm thần, đồng loạt lui lại phía sau.
Chỉ có Thanh Thủy là không chịu chút ảnh hưởng bởi lực lượng huyết mạch này. Hắn dường như không phát hiện ra, trực tiếp lao ra khỏi cơn lốc màu vàng này, mang theo sát lục kinh thiên lao thẳng tới hơn mười tiên nhân nọ.
Nhưng hắn vẫn tiến vào tiên giới chậm một bước so với mấy tiên nhân nhanh nhất. Giờ phút này đám tiên nhân xuất hiện trên bầu trời. Họ nhìn mấy vạn tu sĩ đang sợ hãi nhìn lên, cười lớn.
Cũng có kẻ thoáng một cái liền tỏa ra lực lượng huyết mạch, trấn áp mặt đất, khiến cho mấy vạn tu sĩ phía dưới không ngờ không thể động đậy chút nào. Cũng có kẻ nhảy xuống, ôm lấy một tu sĩ Triệu Hà đặt lên miệng hút mạnh một cái.
Một cái hút này của hắn khiến nữ tu này hóa thành hương hỏa, bị hút vào cơ thể hắn.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, lại có một viễn cổ tiên nhân tản thần thức ra, trong tích tắc này, tiếng cười của hắn đột nhiên sững lại, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ khó có thể tương tượng nổi. cũng trong sự hoảng sợ này, hắn hét lên một tiếng chói tai!
Tiếng thét chói tai này truyền ra trong một khắc, lập tức khiến các tiên nhân khác sửng sốt. Tiên nhân đang cầm nữ tu Triệu Hà muốn hút tiếp theo tiềm thức liền buông ra, ngẩng đầu nhìn về phía người đang hét kia.
-Pho tượng của hắn! Ở đây có pho tượng của hắn!
Giọng nói thê lương này vang vọng trong tân tiên giới, vọng vào tai hơn mười tiên nhân và còn có những người đang lục tục đi ra. Giờ phút này bọn họ đều lặng ra ở nơi này, thần thức tản ra khi nhìn thấy vẻ mặt của pho tượng trên ngọn núi xa xa xong, tất cả tiên nhân này đều phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Tiên nhân đang cầm nữ tu kia lại càng buông lỏng tay, sắc mặt trở nên tái nhợt.
-Là hắn!
-Pho tượng của hắn sao lại ở chỗ này!
Đột nhiên sắc mặt đám tiên nhân trở nên hoảng sợ. Bọn họ không làm sao quên được uy lực một tiễn vào ba năm trước đây tại viễn cổ tiên vực!
cũng cho tới lúc này, Tư Đồ Nam mới giật mình tỉnh lại. Hắn không cần nghĩ ngợi gì, lật tay phải lên, bên trong có một ngọc giản. Ngọc giản này là ba năm trước khi hắn gặp Vương Lâm ở Chu Tước Tinh, sau khi biết chuyện về thế giới trong động phủ, Vương Lâm trước khi rời đi liền báo cho hắn vào ngày viễn cổ tiên nhân giáng trần, nếu dám tàn sát tu sĩ giới nội thì phải bóp nát ngọc giản này!
Ngọc giản vừa xuất hiện, Tư Đồ Nam bóp mạnh. Trong nháy mắt này, một luồng khí tức của Vương Lâm ầm ầm từ trong ngọc giản tuôn ra!
Luồng khí tức này mười tiên nhân kia rất quen thuộc, hầu như chỉ trong nháy mắt khi khí tức này xuất hiện, đám người này đã vọt lên không trung, nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Chỉ thấy tinh không vặn vẹo, mơ hồ huyễn hóa ra một thân ảnh. Thân ảnh đó chính là Vương Lâm! Bên trong ngọc giản này có một tia thần thức của hắn. Lúc này thần thức biến ảo ra thân thể tuy hư ảo nhưng sự băng hàn trong đôi mắt nọ lại hoàn toàn khuếch tán ra.
-Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, đây là ước định của các ngươi sao?
Hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang, lạnh lùng nhìn về mười tiên nhân trên bầu trời, tay áo vung lên trực tiếp phát ra một tiếng gầm nhẹ.
-Cút đi cho ta!
Tiếng quát này vang lên, một luồng sát lục kinh thiên liền tràn ra, dẫn động trí nhớ của hơn mười tiên nhân kia. Sắc mặt đám người này tái nhợt, đồng loạt hô lớn, lui lại phía sau trong nháy mắt liền rời khỏi tiên giới!
Ở bên ngoài tiên giới, đã có hơn mười tiên nhân lục tục tới. Trong đó có một lão già không ngờ là thanh long. Thần sắc hắn âm trầm, trừng mắt nhìn đám người vừa xông vào tiên giới, hừ lạnh một tiếng, thân thể bước tới, hướng về phía tiên giới của giới nội ôm quyền trầm giọng nói.
-Lão phu quản giáo không nghiêm, đã tới chậm một bước, mong đạo hữu lượng thứ. Việc này lão phu sẽ trả lại công đạo cho ngươi! cũng may là chưa có thương vong, đạo hữu bớt giận.giao dịch của chúng ta vẫn như cũ. Người của viễn cổ tiên vực ta sẽ không giết bất cứ tu sĩ giới nội nào!
Hai mắt Vương Lâm đang ngồi trong giới ngoại Thái cổ Tinh Thần lóe hàn quang. Hắn sớm đã đoán được cho nên năm đó mới lưu lại ngọc giản. Giờ phút này bằng một tia thần thức đó, hắn thấy đám viễn cổ tiên nhân xông vào trong tiên giới chật vật rời đi, đang muốn mở miệng thì thần sắc đột nhiên chấn độn, nhìn về phía xa xa.
Không chút do dự Vương Lâm đang khoanh chân liền đứng phắt dậy, vọt về phía xa!
Viễn cổ tiên vực vốn là một thể, sau đó phân chia thành hai bộ phận, tồn tại ở giới nội và giới ngoại. Nhưng chúng vốn liên lạc với nhau. Viễn cổ tiên vực giới nội mở ra liền khiến cho viễn cổ tiên vực giới ngoại cũng mở theo.
Kịch biến ở giới nội dù có trận pháp ngăn cách nhưng vẫn bị đám người trong Thái cổ Tinh Thần cảm nhận được. Nhất là Chưởng Tôn. lúc này hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Cũng trong tích tắc này, hắn đột nhiên hiểu ra Vương Lâm muốn làm gì!
-Không tốt! Hắn không ngờ muốn lấy lực lượng hai cung kia hủy diệt viễn cổ tiên vực của giới ngoại ta! Hắn. Hắn lại điên cuồng như vậy! Hắn biết tất cả rồi, biết nơi này chỉ là một thế giới trong động phủ rồi.
Sắc mặt Chưởng Tôn đại biến, thân thể nhoáng lên liền bay vào trong tinh không.
Giờ phút này không chỉ có hắn tất cả những bậc toàn năng dùng thần thức tập trung vào Vương Lâm lúc này sắc mặt đều đại biến. Bọn họ hầu như đồng thời hiểu ra Vương Lâm rốt cục muốn làm chuyện gì rồi!
Vương Lâm triển khai toàn bộ tốc độ. Vị trí này của hắn đi tới hướng nào trong Thái cổ Tinh Thần cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Lúc này hắn cất bước, thân thể chợt biến mất, lúc xuất hiện không ngờ hắn đã ở trước một cái khe đang mở tung tinh không mà lộ ra.
Phiến tinh vực này lúc này xuất hiện vô số cái khe. Trong những cái khe này truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lần lượt truyền ra từng cái khe một. Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, vùng tinh không này ầm ầm sụp đổ, giống như trời sụp vậy. Bên trong tinh không chợt xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ.
Một luồng khí tức viễn cổ tiên vực điên cuồng khuếch tán ra từ lỗ hổng, cùng lúc đó một tiếng cười điên cuồng vang lên. Chỉ thấy một mảng ánh sáng màu vàng trực tiếp từ trong lỗ hổng lao ra!
Vầng sáng này cũng là viễn cổ tiên nhân. Bọn họ đều là đệ tử của Thất Đạo Tông, chỉ là hôm này người bọn họ nghe lệnh không phải là Thất Thải Tiên Tôn mà là tiên phi! Nói chuẩn xác hơn thì bọn họ nghe lệnh đạo lữ mà Thất Thải Tiên Tôn đã vút bỏ trong khi lâm nguy để bảo vệ tính mạng!
Nếu không phải vâng lời đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn thì đệ tử của Thất Đạo Tông cũng không bao giờ nghe lời đám tiên phi. Nhưng chính vì như vậy nên mới gây nên trận chiến bên trong động phủ này!
Sự tồn tại của bọn họ cũng là lá bài sát thủ cuối cùng của tiên phi. Vào lúc này, sau khi rõ mục đích của Vương Lâm, tiên phi thứ bảy sắc mặt biến hóa kịch liệt, lao thẳng về phía hắn.
Dù là tiên phi thứ ba thì tâm thần cũng chấn động, vội vàng vọt tới.
Từ trong lỗ hổng nọ, tiếng cười điên cuồng vang vọng. Đám người bao phủ bởi ánh sáng màu vàng bay ra. Nhưng đám người này hầu như chỉ trong nháy mắt khi bay ra đã thấy một tu sĩ mặc bạch y giống như đang đợi họ ở bên ngoài!
Bọn họ không nhận ra Vương Lâm giờ phút này dù tu vi của hắn có cao thâm thì trong mắt bọn họ cũng chẳng có gì đáng uy hiếp. Vừa cười lớn đám tiên nhân này hai mắt đều lộ vẻ kích động và hưng phấn, rống lớn khắp tám phương.
-Rốt cục cũng ra được rồi!
-Chúng ta ra được, tứ đại chiến tướng hiển nhiên cũng ra được, giết! Giết bọn chúng có thể lấy được đạo thống, chúng ta có thể lập lại Thất Đạo Tông!
-Không chỉ giết sạch bọn chúng, cũng phải hủy diệt tất cả sinh linh trong động phủ này. Chỉ có như thế mới có thể tạo mới động phủ này!
Đám tiên nhân gầm rống đồng loạt bay ra. Cũng có một tiên nhân ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn bay thẳng tới Vương Lâm. Tốc độ hắn cực nhanh trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm, tay phải giơ lên nhe răng cười gầm nhẹ.
-Tu sĩ thấp hèn này vận khí không tốt, không ngờ lại tới tận cửa. Bổn tiên hút ngươi hóa thành hương hỏa!
-Tu sĩ bình thường của Tiên Cương đại lục, đệ tử bình thường của Thất Đạo Tông mà cũng dám xưng là tiên sao?
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong nháy mắt này đôi mắt hắn ầm ầm tỏa ra kim quang. Kim quang này là giọt máu do tiên nhân bất diệt thể hóa thành được hắn ngưng tụ ra. Kim quang này có huyết mạch tiên nhân tinh thuần tới cực điểm!
Trong tích tắc khi nhìn thấy kim quang trong mắt Vương Lâm, tiên nhân nọ lập tức sửng sốt, thân thể cũng sững lại, sau đó theo tiềm thức lùi lại phía sau. Một cảm giác hãi hùng ầm ầm chấn động tâm thần hắn.
-Ngươi là ai!