(1): Tư cách đuổi hươu: Đuổi hươu là điển cổ nói về việc tranh đoạt thiên hạ.
Sương mù bị lam quang oanh kích liền tan tành, hư ảnh vừa mới há miệng lập tức biến mất. Sắc mặt Thiên Vận Tử tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn về phía xa xa, đôi mắt đầy khiếp sợ! Hắn thấy phía sau ba người Lam Mộng Đạo Tôn trong tinh không xa xa, Vương Lâm một thân bạch y, mái tóc bạc tung bay đang bước tới.
Mà trên tay phải Vương Lâm có nửa cái la bàn!
La bàn nọ nhìn thì tầm thường, không có chút khí tức nào truyền ra nhưng rơi vào mắt Thiên Vận Tử lại khiến tâm thần hắn ầm vang, hóa thành một sự khiếp sợ khó có thể tưởng tượng được.
-Chuyện này. Không có khả năng. Ngươi không có khả năng tìm được bổn tôn của ta. Ngươi.ngươi cho dù tìm được bổn tôn của lão phu thì đã sao. Ta đã thức tỉnh chín mươi chín lần, ta chính là thiên đạo!
Thiên Vận Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang tới gần, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào tinh không.
-Thiên đạo nhất thể, vạn vật thương khung, trở về cho ta!
Thiên Vận Tử gầm nhẹ một tiếng. Lập tức sương mù bên ngoài thân thể liền cuốn lên, lao thẳng về phía tinh không. Tinh không chấn động, một cái miệng khổng lồ liền biến ảo ra.
Cái miệng này hư ảo mơ hồ, sau khi xuất hiện lập tức hướng về phía dưới nuốt mạnh một cái!
Nhưng ngay vào lúc nó đang muốn nuốt tới thì cái miệng khổng lồ này lại run lên quỷ dị, sau đó sụp đổ, tiêu tán trong tinh không.
Cảnh tượng này khiến cho thần sắc Thiên Vận Tử tái nhợt!
-Ngươi tưởng rằng đây là lần thức tỉnh thứ chín mươi chín của ngươi thật sao.
Vương Lâm bước tới, giọng nói lạnh như băng.
Thiên Vận Tử trầm mặc, ánh mắt lộ sát khí nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hắn không cần nghĩ ngợi chút nào thân thể lao vụt về phía trước, thẳng tới hướng Vương Lâm!
-Lão phu dung hợp ba nghìn phân thân, mặc dù không hoàn toàn thức tỉnh thì cũng có khí tức của thiên đạo. Tất cả chúng sinh do thiên đạo diễn biến ra trước mặt ta đều như kiến hôi. Ngươi không phải là hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn cho dù ngươi bắt được bổn tôn của ta ta cũng có thể trong nháy mắt giết chết ngươi!
Tàn ảnh Thiên Vận Tử hóa thành trong nháy mắt áp sát Vương Lâm. Nhưng vào lúc này đột nhiên lam quang lóe lên Lam Mộng Đạo Tôn bước ra, tay áo vung lên, trực tiếp cuốn lấy thân thể Thiên Vận Tử.
Thần sắc Thiên Vận Tử dữ tợn trong nháy mắt khi Lam Mộng Đạo Tôn ra tay liền gầm nhẹ một tiếng.
-Ngươi cũng chỉ là chúng sinh do thiên đạo diễn biến thành, thế mà dám cản ta!
Thiên Vận Tử căn bản không cần Lam Mộng Đạo Tôn ra tay, tay phải vung mạnh về phía trước, lập tức va chạm với Lam Mộng Đạo Tôn.
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên. Lam Mộng Đạo Tôn biến sắc, thân thể bịch bịch bịch lui lại phía sau liền mấy bước. Thần sắc Thiên Vận Tử âm trầm không có nửa điểm lui lại, ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn nhằm về phía Vương Lâm, chỉ trong chớp mắt đã cách hắn không tới mười trượng!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt nhìn Thiên Vận Tử mang theo vẻ châm chọc. Trong nháy mắt khi hắn tới gần, Vương Lâm nhẹ giọng mở miệng.
-Thân thể ta những thứ thuộc về ta tiêu tán.
Thiên Vận Tử đã áp sát Vương Lâm chưa tới mười trượng thân thể đột nhiên run lên. Ngực hắn lập tức có một đạo ấn ký lóe lên u quang, u quang lóe lên, một luồng sóng gợn từ ấn ký đó khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Thiên Vận Tử.
Trong sóng gợn này, phân thân mà hắn chiếm được của Vương Lâm, tất cả cảm ngộ giống như tuyết lạnh gặp mặt trời nóng bỏng, lập tức tiêu tán. đã không còn cảm ngộ đối với đại đạo trong cơ thể, lập tức bổn nguyên cũng không còn!
Trong mắt trái của Thiên Vận Tử, hỏa bổn nguyên tiêu tán. Trong mắt phải, lôi bổn nguyên cũng sụp đổ, ở mi tâm, sát lục bổn nguyên, sinh tử, nhân quả, chân giả toàn bộ tan rã. cấm chế bổn nguyên trong đồng tử dù chưa cảm ngộ hoàn toàn lúc này cũng sụp đổ.
Trong tích tắc ngắn ngủi, trên phân thân mà Thiên Vận Tử chiếm được của Vương Lâm đã không còn bổn nguyên gì. Bảy đạo bổn nguyên đồng loạt tản ra, biến mất trong tinh không.
Thân thể có thể xem như thùng nước. Nước trong thùng chính là bổn nguyên. Mà cảm ngộ đối với thùng nước chính là cái đáy khiến nước trong thùng không thể chảy ra ngoài. Lúc này thùng đã mất đáy, tất nhiên không thể còn chứa nổi nước.
Thiên Vận Tử sửng sốt một chút, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn không thể nào ngờ được lại gặp phải chuyện này. Trong những lần cắn nuốt và thức tỉnh của hắn chưa bao giờ xuất hiện sự việc như vậy!
-Tới lượt tâm thần.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thiên Vận Tử, chậm rãi mở miệng.
Trong nháy mắt khi lời nói này thoát ra khỏi miệng, nguyên thần trong phân thân đã dung hợp ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử lập tức lờ mờ đi, cuối cùng hóa thành một chút ánh sáng khuếch tán ra khỏi cơ thể, tràn ngập trong tinh không, phát ra ánh sáng như ngọc. Tu sĩ đã không còn nguyên thần thì thân thể giống như phàm nhân!
Thân thể phàm nhân làm sao có thể thừa nhận ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử chiếm cứ và dung hợp, lúc này theo sự biến mất của nguyên thần, thân thể Thiên Vận Tử run rẩy, phát ra những tiếng bùng bùng. Thân thể hắn xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, không thể thừa nhận nổi!
Vẻ hoảng sợ trong mắt hắn đã lên tới cực hạn. Hắn tính kế thiên, bày mưu địa tính kế vạn cổ tháng năm nhưng cuối cùng tại trên người Vương Lâm lại tính sai lần thứ hai!
Hắn không tính tới việc Vương Lâm có thể tìm được bổn tôn của hắn. Hắn cũng không tính tới việc phân thân này của Vương Lâm có thể bị đối phương điều khiển! Chuyện này hắn nghĩ là chuyện không có khả năng. Thân thể này đã bị hắn hoàn toàn chiếm cứ, đã trở thành một tồn tại độc lập. Hắn cho tới hiện giờ vẫn không hiểu nổi chuyện này là vì sao!
Tại sao Vương Lâm lại có thể điều khiển được thân thể, tại sao Vương Lâm lại có thể khiến đạo tiêu tán, tại sao có thể khiến thần tán!
Thiên Vận Tử đang mê man và sợ hãi thì hắn lại nghe thấy Vương Lâm nói câu thứ ba.
-Hồn tiêu tán.
Những lời này vừa nói ra liền khiến cho toàn thân Thiên Vận Tử đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hắn cảm nhận được rõ ràng hồn phách Vương Lâm vốn đã dung hợp với hơn ba nghìn hồn phách của mình lúc này theo một câu nói của Vương Lâm mà tiêu tán.
Ba nghìn hồn dung hợp là hoàn mỹ, không thể chia lìa nhưng lúc này bởi vì hồn phách Vương Lâm tiêu tán khiến cho sự hoàn mỹ này bị phá vỡ. Thân thể Thiên Vận Tử ầm ầm tan nát, huyết nhục bay tứ tán, chỉ còn lại hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn phách, từ trong cơ thể tan nát này nổ tung ra.
-Chuyện này không thể xảy ra! Không có khả năng! Tại sao lại như vậy? Ngươi sao lại có thể khống chế thân thể này.đây không hợp với quy tắc thiên đạo, không phù hợp với pháp tắc của giới này. Ta là thiên đạo, tất cả đều là do ta định ra, thân thể ta chiếm cứ thì tất cả đều thuộc về ta!
Ta biết được ký ức của ngươi, dù ngươi có thi triển Tam Mệnh Thuật cũng không thể làm được điều này. Cho dù ngươi chết cả ngàn lần ta cũng không tử vong. Ngươi rốt cục dùng thủ đoạn gì. Ngươi.ngươi rốt cục là ai!
Hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn phách trong thân thể trào ra hóa thành một đám sương mù mơ hồ. Trong đám sương mù này chứa tất cả chúng sinh mà hơn chín mươi lần Thiên Vận Tử tỉnh giấc đã cắn nuốt.
Bọn họ lúc này đồng loạt rít gào rống lên một câu!
-Ngươi rốt cục là ai! Ngươi không phải là hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn ngươi chỉ là một phàm nhân do ta diễn biến ra trong động phủ này. Ngươi không có khả năng làm được điều này. Ta không cam lòng!
-Ngươi chỉ là một bộ phận của thiên đạo nhưng ta là chủ nhân của thiên đạo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn còn lại đang hướng về phía mình gào thét, mỗi một hồn phách đều lộ vẻ điên cuồng và mê man, vẻ thống khổ vì không tìm được đáp án chậm rãi mở miệng.
Trong tích tắc khi thốt ra những lời nói này, Vương Lâm giơ tay trái điểm lên mi tâm. Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm của hắn tiêu tán, chỉ còn lại một dòng xoáy đang xoay tròn. Bên trong dòng xoáy này lan ra một luồng khí tức thê lương. Trong khí tức này, tay phải Vương Lâm giơ lên trong nháy mắt. Một đạo u quang từ trong đó bay ra, lơ lửng trong tinh không, đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt hóa thành một mãnh thú khổng lồ! u Minh thú!
Con thú này sau khi xuất hiện thần sắc liền thừ ra. Nói này có ít người nên nó cũng không sợ lắm. Nó ngơ ngác nhìn bốn phía, bị đám sương mù do hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn phách của Thiên Vận Tử hấp dẫn ngơ ngác nhìn lại. Không ai hay biết, miệng nó hơi mở ra, giống như có chút nước bọt chảy xuống, thần sắc do dự, giống như đang suy tư xem đám hồn phách này có phải là rất ngon hay không.
-Chủ nhân của thiên đạo? u Minh thú. u Minh thú này.nó chẳng lẽ là một phần sương mù do thân thể của ta năm đó biến thành!
Tất cả hồn phách của trước đồng loạt nhìn về phía u Minh thú thần sắc lộ vẻ dung động.
Hắn tất nhiên là biết u Minh thú. Chỉ là năm đó thân thể của hắn bị thần thức của Liên Đạo Phi tự bạo phân ra, hóa thành Thiên Vận Tử trong vô số năm mất đi liên hệ với bộ phận còn lại, không thể cảm ứng thấy. Nếu không thì hắn cũng không phải lấy phương pháp tỉnh giấc chín mươi chín lần này để nắm lấy luân hồi, tìm kiếm bộ phận còn lại của thân thể.
-Trò chơi kết thúc rồi Thiên Vận Tử.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Tay phải hắn giơ lên, vuốt lên nửa la bàn nọ. La bàn liền bay thẳng vào khóe miệng đang hơi mở ra của u Minh thú trong nháy mắt liền tiến vào trong.
Tất cả hồn phách của Thiên Vận Tử liền chấn động, trong nháy mắt này thét lên một tiếng chói tai kinh thiên động địa, không để ý tới gì hết mà ầm ầm tản ra hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn phách mỗi người một hướng, cấp tốc bỏ chạy.
Đám người Lam Mộng Đạo Tôn muốn đuổi theo nhưng bị Vương Lâm ngăn cản. Vương Lâm nhìn u Minh thú, thấy con thú này đang chép chép miệng, ánh mắt lộ vẻ mê man, hồi lâu vẻ mê man liền biến mất, sau đó liền hiện lên sự vô tình.
-Nuốt hết bọn chúng đi. Từ nay về sau ngươi đầy đủ rồi.
Thần sắc Vương Lâm hơi uể oải, cất bước ngồi lên lưng u Minh thú.
u Minh thú nọ đột nhiên mở rộng miệng, thân thể nhoáng một cái lao về phía trước, tiến thẳng vào trong tinh không. Trong nháy mắt khi nó mở miệng ra, toàn bộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn đang tản ra bỏ chạy bị lực hút này bao phủ trong tiếng gào thét thê lượng đều bị u Minh thú hút vào trong miệng!
-Lam Mộng Đạo Tôn, Thanh Lâm, Hồng Sam Tử tiền bối. Ta muốn một lần nữa ngưng tụ lại phân thân tu sĩ, không quay về tiên giới với các người nữa. Đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện của mình, chúng ta sẽ gặp lại tại tiên giới. Thay mặt ta chuyển lời cho Thanh Thủy sư huynh, mấy ngày này tốt nhất là không nên ra ngoài, chờ ta trở về còn cần hắn giúp đỡ.
Vương Lâm ôm quyền hướng về phía ba người, thần sắc lại càng uể oải, ngồi trên lưng u Minh thú, chậm rãi bay đi.
Hai mắt u Minh thú nọ hoàn toàn vô tình, giống như năm đó thôn phệ Liên Đạo Phi, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Có u Minh thú ở đây, ở trong thế giới động phủ này Vương Lâm chẳng còn sợ một ai nữa! Hắn cho tới giờ phút này mới thực sự có tư cách trục lộc!
(1): Tư cách đuổi hươu: Đuổi hươu là điển cổ nói về việc tranh đoạt thiên hạ.
Sương mù bị lam quang oanh kích liền tan tành, hư ảnh vừa mới há miệng lập tức biến mất. Sắc mặt Thiên Vận Tử tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn về phía xa xa, đôi mắt đầy khiếp sợ! Hắn thấy phía sau ba người Lam Mộng Đạo Tôn trong tinh không xa xa, Vương Lâm một thân bạch y, mái tóc bạc tung bay đang bước tới.
Mà trên tay phải Vương Lâm có nửa cái la bàn!
La bàn nọ nhìn thì tầm thường, không có chút khí tức nào truyền ra nhưng rơi vào mắt Thiên Vận Tử lại khiến tâm thần hắn ầm vang, hóa thành một sự khiếp sợ khó có thể tưởng tượng được.
-Chuyện này. Không có khả năng. Ngươi không có khả năng tìm được bổn tôn của ta. Ngươi.ngươi cho dù tìm được bổn tôn của lão phu thì đã sao. Ta đã thức tỉnh chín mươi chín lần, ta chính là thiên đạo!
Thiên Vận Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang tới gần, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào tinh không.
-Thiên đạo nhất thể, vạn vật thương khung, trở về cho ta!
Thiên Vận Tử gầm nhẹ một tiếng. Lập tức sương mù bên ngoài thân thể liền cuốn lên, lao thẳng về phía tinh không. Tinh không chấn động, một cái miệng khổng lồ liền biến ảo ra.
Cái miệng này hư ảo mơ hồ, sau khi xuất hiện lập tức hướng về phía dưới nuốt mạnh một cái!
Nhưng ngay vào lúc nó đang muốn nuốt tới thì cái miệng khổng lồ này lại run lên quỷ dị, sau đó sụp đổ, tiêu tán trong tinh không.
Cảnh tượng này khiến cho thần sắc Thiên Vận Tử tái nhợt!
-Ngươi tưởng rằng đây là lần thức tỉnh thứ chín mươi chín của ngươi thật sao.
Vương Lâm bước tới, giọng nói lạnh như băng.
Thiên Vận Tử trầm mặc, ánh mắt lộ sát khí nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hắn không cần nghĩ ngợi chút nào thân thể lao vụt về phía trước, thẳng tới hướng Vương Lâm!
-Lão phu dung hợp ba nghìn phân thân, mặc dù không hoàn toàn thức tỉnh thì cũng có khí tức của thiên đạo. Tất cả chúng sinh do thiên đạo diễn biến ra trước mặt ta đều như kiến hôi. Ngươi không phải là hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn cho dù ngươi bắt được bổn tôn của ta ta cũng có thể trong nháy mắt giết chết ngươi!
Tàn ảnh Thiên Vận Tử hóa thành trong nháy mắt áp sát Vương Lâm. Nhưng vào lúc này đột nhiên lam quang lóe lên Lam Mộng Đạo Tôn bước ra, tay áo vung lên, trực tiếp cuốn lấy thân thể Thiên Vận Tử.Thần sắc Thiên Vận Tử dữ tợn trong nháy mắt khi Lam Mộng Đạo Tôn ra tay liền gầm nhẹ một tiếng.
-Ngươi cũng chỉ là chúng sinh do thiên đạo diễn biến thành, thế mà dám cản ta!
Thiên Vận Tử căn bản không cần Lam Mộng Đạo Tôn ra tay, tay phải vung mạnh về phía trước, lập tức va chạm với Lam Mộng Đạo Tôn.
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên. Lam Mộng Đạo Tôn biến sắc, thân thể bịch bịch bịch lui lại phía sau liền mấy bước. Thần sắc Thiên Vận Tử âm trầm không có nửa điểm lui lại, ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn nhằm về phía Vương Lâm, chỉ trong chớp mắt đã cách hắn không tới mười trượng!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt nhìn Thiên Vận Tử mang theo vẻ châm chọc. Trong nháy mắt khi hắn tới gần, Vương Lâm nhẹ giọng mở miệng.
-Thân thể ta những thứ thuộc về ta tiêu tán.
Thiên Vận Tử đã áp sát Vương Lâm chưa tới mười trượng thân thể đột nhiên run lên. Ngực hắn lập tức có một đạo ấn ký lóe lên u quang, u quang lóe lên, một luồng sóng gợn từ ấn ký đó khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Thiên Vận Tử.
Trong sóng gợn này, phân thân mà hắn chiếm được của Vương Lâm, tất cả cảm ngộ giống như tuyết lạnh gặp mặt trời nóng bỏng, lập tức tiêu tán. đã không còn cảm ngộ đối với đại đạo trong cơ thể, lập tức bổn nguyên cũng không còn!
Trong mắt trái của Thiên Vận Tử, hỏa bổn nguyên tiêu tán. Trong mắt phải, lôi bổn nguyên cũng sụp đổ, ở mi tâm, sát lục bổn nguyên, sinh tử, nhân quả, chân giả toàn bộ tan rã. cấm chế bổn nguyên trong đồng tử dù chưa cảm ngộ hoàn toàn lúc này cũng sụp đổ.
Trong tích tắc ngắn ngủi, trên phân thân mà Thiên Vận Tử chiếm được của Vương Lâm đã không còn bổn nguyên gì. Bảy đạo bổn nguyên đồng loạt tản ra, biến mất trong tinh không.
Thân thể có thể xem như thùng nước. Nước trong thùng chính là bổn nguyên. Mà cảm ngộ đối với thùng nước chính là cái đáy khiến nước trong thùng không thể chảy ra ngoài. Lúc này thùng đã mất đáy, tất nhiên không thể còn chứa nổi nước.
Thiên Vận Tử sửng sốt một chút, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn không thể nào ngờ được lại gặp phải chuyện này. Trong những lần cắn nuốt và thức tỉnh của hắn chưa bao giờ xuất hiện sự việc như vậy!
-Tới lượt tâm thần.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thiên Vận Tử, chậm rãi mở miệng.
Trong nháy mắt khi lời nói này thoát ra khỏi miệng, nguyên thần trong phân thân đã dung hợp ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử lập tức lờ mờ đi, cuối cùng hóa thành một chút ánh sáng khuếch tán ra khỏi cơ thể, tràn ngập trong tinh không, phát ra ánh sáng như ngọc. Tu sĩ đã không còn nguyên thần thì thân thể giống như phàm nhân!
Thân thể phàm nhân làm sao có thể thừa nhận ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử chiếm cứ và dung hợp, lúc này theo sự biến mất của nguyên thần, thân thể Thiên Vận Tử run rẩy, phát ra những tiếng bùng bùng. Thân thể hắn xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, không thể thừa nhận nổi!
Vẻ hoảng sợ trong mắt hắn đã lên tới cực hạn. Hắn tính kế thiên, bày mưu địa tính kế vạn cổ tháng năm nhưng cuối cùng tại trên người Vương Lâm lại tính sai lần thứ hai!
Hắn không tính tới việc Vương Lâm có thể tìm được bổn tôn của hắn. Hắn cũng không tính tới việc phân thân này của Vương Lâm có thể bị đối phương điều khiển! Chuyện này hắn nghĩ là chuyện không có khả năng. Thân thể này đã bị hắn hoàn toàn chiếm cứ, đã trở thành một tồn tại độc lập. Hắn cho tới hiện giờ vẫn không hiểu nổi chuyện này là vì sao!
Tại sao Vương Lâm lại có thể điều khiển được thân thể, tại sao Vương Lâm lại có thể khiến đạo tiêu tán, tại sao có thể khiến thần tán!
Thiên Vận Tử đang mê man và sợ hãi thì hắn lại nghe thấy Vương Lâm nói câu thứ ba.
-Hồn tiêu tán.
Những lời này vừa nói ra liền khiến cho toàn thân Thiên Vận Tử đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hắn cảm nhận được rõ ràng hồn phách Vương Lâm vốn đã dung hợp với hơn ba nghìn hồn phách của mình lúc này theo một câu nói của Vương Lâm mà tiêu tán.
Ba nghìn hồn dung hợp là hoàn mỹ, không thể chia lìa nhưng lúc này bởi vì hồn phách Vương Lâm tiêu tán khiến cho sự hoàn mỹ này bị phá vỡ. Thân thể Thiên Vận Tử ầm ầm tan nát, huyết nhục bay tứ tán, chỉ còn lại hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn phách, từ trong cơ thể tan nát này nổ tung ra.
-Chuyện này không thể xảy ra! Không có khả năng! Tại sao lại như vậy? Ngươi sao lại có thể khống chế thân thể này.đây không hợp với quy tắc thiên đạo, không phù hợp với pháp tắc của giới này. Ta là thiên đạo, tất cả đều là do ta định ra, thân thể ta chiếm cứ thì tất cả đều thuộc về ta!
Ta biết được ký ức của ngươi, dù ngươi có thi triển Tam Mệnh Thuật cũng không thể làm được điều này. Cho dù ngươi chết cả ngàn lần ta cũng không tử vong. Ngươi rốt cục dùng thủ đoạn gì. Ngươi.ngươi rốt cục là ai!
Hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn phách trong thân thể trào ra hóa thành một đám sương mù mơ hồ. Trong đám sương mù này chứa tất cả chúng sinh mà hơn chín mươi lần Thiên Vận Tử tỉnh giấc đã cắn nuốt.
Bọn họ lúc này đồng loạt rít gào rống lên một câu!
-Ngươi rốt cục là ai! Ngươi không phải là hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn ngươi chỉ là một phàm nhân do ta diễn biến ra trong động phủ này. Ngươi không có khả năng làm được điều này. Ta không cam lòng!
-Ngươi chỉ là một bộ phận của thiên đạo nhưng ta là chủ nhân của thiên đạo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn còn lại đang hướng về phía mình gào thét, mỗi một hồn phách đều lộ vẻ điên cuồng và mê man, vẻ thống khổ vì không tìm được đáp án chậm rãi mở miệng.
Trong tích tắc khi thốt ra những lời nói này, Vương Lâm giơ tay trái điểm lên mi tâm. Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm của hắn tiêu tán, chỉ còn lại một dòng xoáy đang xoay tròn. Bên trong dòng xoáy này lan ra một luồng khí tức thê lương. Trong khí tức này, tay phải Vương Lâm giơ lên trong nháy mắt. Một đạo u quang từ trong đó bay ra, lơ lửng trong tinh không, đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt hóa thành một mãnh thú khổng lồ! u Minh thú!
Con thú này sau khi xuất hiện thần sắc liền thừ ra. Nói này có ít người nên nó cũng không sợ lắm. Nó ngơ ngác nhìn bốn phía, bị đám sương mù do hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn phách của Thiên Vận Tử hấp dẫn ngơ ngác nhìn lại. Không ai hay biết, miệng nó hơi mở ra, giống như có chút nước bọt chảy xuống, thần sắc do dự, giống như đang suy tư xem đám hồn phách này có phải là rất ngon hay không.
-Chủ nhân của thiên đạo? u Minh thú. u Minh thú này.nó chẳng lẽ là một phần sương mù do thân thể của ta năm đó biến thành!
Tất cả hồn phách của trước đồng loạt nhìn về phía u Minh thú thần sắc lộ vẻ dung động.
Hắn tất nhiên là biết u Minh thú. Chỉ là năm đó thân thể của hắn bị thần thức của Liên Đạo Phi tự bạo phân ra, hóa thành Thiên Vận Tử trong vô số năm mất đi liên hệ với bộ phận còn lại, không thể cảm ứng thấy. Nếu không thì hắn cũng không phải lấy phương pháp tỉnh giấc chín mươi chín lần này để nắm lấy luân hồi, tìm kiếm bộ phận còn lại của thân thể.
-Trò chơi kết thúc rồi Thiên Vận Tử.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Tay phải hắn giơ lên, vuốt lên nửa la bàn nọ. La bàn liền bay thẳng vào khóe miệng đang hơi mở ra của u Minh thú trong nháy mắt liền tiến vào trong.
Tất cả hồn phách của Thiên Vận Tử liền chấn động, trong nháy mắt này thét lên một tiếng chói tai kinh thiên động địa, không để ý tới gì hết mà ầm ầm tản ra hai nghìn chín trăm chín mươi chín hồn phách mỗi người một hướng, cấp tốc bỏ chạy.
Đám người Lam Mộng Đạo Tôn muốn đuổi theo nhưng bị Vương Lâm ngăn cản. Vương Lâm nhìn u Minh thú, thấy con thú này đang chép chép miệng, ánh mắt lộ vẻ mê man, hồi lâu vẻ mê man liền biến mất, sau đó liền hiện lên sự vô tình.
-Nuốt hết bọn chúng đi. Từ nay về sau ngươi đầy đủ rồi.
Thần sắc Vương Lâm hơi uể oải, cất bước ngồi lên lưng u Minh thú.
u Minh thú nọ đột nhiên mở rộng miệng, thân thể nhoáng một cái lao về phía trước, tiến thẳng vào trong tinh không. Trong nháy mắt khi nó mở miệng ra, toàn bộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín hồn đang tản ra bỏ chạy bị lực hút này bao phủ trong tiếng gào thét thê lượng đều bị u Minh thú hút vào trong miệng!
-Lam Mộng Đạo Tôn, Thanh Lâm, Hồng Sam Tử tiền bối. Ta muốn một lần nữa ngưng tụ lại phân thân tu sĩ, không quay về tiên giới với các người nữa. Đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện của mình, chúng ta sẽ gặp lại tại tiên giới. Thay mặt ta chuyển lời cho Thanh Thủy sư huynh, mấy ngày này tốt nhất là không nên ra ngoài, chờ ta trở về còn cần hắn giúp đỡ.
Vương Lâm ôm quyền hướng về phía ba người, thần sắc lại càng uể oải, ngồi trên lưng u Minh thú, chậm rãi bay đi.
Hai mắt u Minh thú nọ hoàn toàn vô tình, giống như năm đó thôn phệ Liên Đạo Phi, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Có u Minh thú ở đây, ở trong thế giới động phủ này Vương Lâm chẳng còn sợ một ai nữa! Hắn cho tới giờ phút này mới thực sự có tư cách trục lộc!