Đạo Ma Tông năm ở phía tây bắc Lục Ma Châu, trong một vùng ao đầm liên miên bất tuyệt. Tông phái này được liệt vào một trong cửu tông thập tam môn, bên trong tông phái có lực lượng Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong!
Chỉ cần có được thực lực như vậy thì ở trong Đông Châu khổng lồ này cũng đủ để thanh danh vang dội!
Trên Tiên Cương đại lục, chỉ cần tiến vào Không Kiếp thì đều được gọi là Đại Tôn. Dù là tu sĩ Không Kiếp hậu kỳ vẫn được gọi là Đại Tôn như cũ. Chỉ có Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, vô cùng gần với viên mãn, không thể vượt qua mà đạt tới viên mãn thì mới được xưng là Kim Tôn!
Nếu có thể đột phá, trở thành tu sĩ Không Kiếp viên mãn hiếm thấy chỉ dưới Đại Thiên Tôn thì được gọi là Hư Thiên Tôn hay còn gọi là Thiên Tôn! Dạng tu sĩ Thiên Tôn như vậy ngay cả Đại Thiên Tôn cũng cực kỳ coi trọng, dùng hậu lễ đối đãi. Cố gắng lung lạc.
Dù sao thì tu sĩ Thiên Tôn trừ mấy Đại Thiên Tôn ra thì cũng là cường giả cực mạnh! Đại Thiên Tôn cũng có mâu thuẫn. Những mâu thuẫn thường không cần Đại Thiên Tôn tự mình ra tay. Dù sao thì tu vi của bọn họ nếu đại chiến sẽ gây ra hậu quả quá lớn!
Trừ phi bắt buộc phải ra tay, Đại Thiên Tôn lúc đó mới giao chiến. Cứ như Huyền La. Bởi vì hắn đi vào khu vực của đối phương nên mới có trận chiến năm xưa!
Chẳng qua dù là giao chiến những cũng chẳng làm gì được đối phương. Cho nên đại bộ phận Đại Thiên Tôn khi phân tranh thường thường là do số lượng và sự mạnh yếu của Thiên Tôn quyết định.
Có thể nói một Thiên Tôn tồn tại trên Tiên Cương đại lục có thể đạt được vinh quang và địa vị không thể tưởng tượng, cũng được Đại Thiên Tôn coi trọng và ưu ái.
Nghe đồn cấp độ của Thiên Tôn sở dĩ gọi là Hư Thiên Tôn vì giữa Thiên Tôn và Đại Thiên Tôn còn có một cảnh giới mơ hồ. Cảnh giới này được gọi là Dược Thiên Tôn. Tu sĩ ở cảnh giới này đều là Không Kiếp đại viên mãn, dù dưới trướng các Đại Thiên Tôn cũng rất hiếm thấy!
Từ cổ chí kim, tu sĩ có thể đạt tới cấp độ Thiên Tôn không nhiều lắm, có thể trở thành cấp độ Dược Thiên Tôn lại càng hãn hữu, nghe đồn La Vân Hải của Đại Hồn Môn năm đó cũng là một Dược Thiên Tôn, cho nên hắn mới có can đảm đi khiêu chiến Đạo Nhất Đại Thiên Tôn!
Chẳng qua người này kiệt ngạo bất tuần, mà đối với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn dường như còn có nhân quả mà người ngoài không biết tới, cho nên Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mới không thể không ra tay đánh chết hắn, nhưng lưu lại hồn phách trở về Đại Hồn Môn, coi như là thương tiếc nhân tài!
Cả Thiên Ngưu Châu từ khi sinh ra tới nay mọi người cũng chỉ biết có một Dược Thiên Tôn mà thôi!
Kim Tôn, Thiên Tôn, Dược Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, những danh hiệu bất đồng đại biểu cho bốn loại lực lượng đỉnh cao!
Đại Hồn Môn có Thanh Ngưu lão tổ, lại có tu sĩ cường hãn La Vân Hải năm đó có dũng khí khiêu chiến Đại Thiên Tôn, thanh danh vang dội, tuy rằng đã qua đi rất lâu nhưng Thanh Ngưu lão tổ bởi vì bản thân cũng là Kim Tôn tu vi Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa lại có cả bản nguyên chân thân, hơn nữa thần thông của Đại Hồn Môn quỷ dị và thần bí khó lường, cũng có thể coi là một thế lực cường đại trong cửu tông thập tam môn.
Còn về phần Quy Nhất Tông tuy không có tu sĩ Kim Tôn, dù Tông chủ Quy Nhất Tông cũng chỉ là Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ mà thôi, khoảng cách tới đỉnh phong còn một hố sâu ngăn cách, chưa thể vượt qua.
Tuy vậy nhưng tu sĩ Quy Nhất Tông đạt tới Không Kiếp hậu kỳ lại có hơn năm người. Năm người này chiếm những địa phương trọng yếu.
Mà bên trong tông lại truyền thừa một bộ Nguyên Thủy Giáp có danh tiếng rất lớn, Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ mặc vào tu vi bạo tăng, nếu tế hiến tính mạng thì có thể đạt uy lực đánh với Kim Tôn một trận!
Chính nhờ có áo giáp này tồn tại cho nên tông phái này mới có vị trí như hiện nay. Cũng bởi phải tế hiến tính mạng, không thể vượt quá ba lần. Sau khi vượt quá ba lần thì hẳn phải chết, mà có tư cách mặc áo này trong tông môn chỉ có năm người, dò đó cũng miễn cưỡng được liệt vào cửu tông thập tam môn.
Còn về phần Đạo Ma Tông thì tông chủ có danh hiệu Kim Tôn Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, thực lực cường hãn, danh chấn Đông Châu! Chẳng qua nếu so với Thanh Ngưu chân nhân thì hai người tuy đều có danh hiệu Kim Tôn nhưng Thanh Ngưu chân nhân có bản nguyên chân thân phụ trợ, Tông chủ Đạo Ma Tông không phải là đối thủ!
Nhưng Đạo Ma Tông này không phải là một tông môn yếu kém, bên trong tông ngoài tông chủ cấp độ Kim Tôn ra còn có bốn Đại Tôn Không Kiếp, mà quan trong nhất là Đạo Ma Tông còn có một lão tổ!
Lão tổ Đạo Ma Tông tu vi không ngờ đã đạt tới trình độ Thiên Tôn! Hắn không màng thế sự, càng không theo Lục Ma Hạt trong Hạt Miếu, tự thân tu luyện, một vạn ba ngàn năm trước rời đi, nghe nói là được Đại Thiên Tôn mời, trở thành người dưới trướng!
Đạo Ma Tông có một lão tổ kinh người như vậy, danh chấn Đông Châu, đồng thời ở Lục Ma Châu cũng chiếm vị trí chủ đạo nhất!
Chẳng qua cảm tình của lão tổ đối với Đạo Ma Tông theo tu vi đề cao cũng mỏng manh dần, chết bao nhiêu người cũng không sao, chỉ cần không phải diệt môn phá tan đạo thống thì hắn sẽ không để ý tới.
Những nếu có người muốn hủy đạo thống của Đạo Ma Tông thì lão tổ này sẽ vì mặt mũi mà nhất định truy cứu!
Việc này trong bản đồ trên mai rùa Thanh Ngưu chân nhân đưa cho Vương Lâm có ghi chép toàn bộ.
Trong cả Đông Châu, người có cấp độ Thiên Tôn chỉ có bảy! Không biết lấy tu vi hiện tại của ta, khi mặt Thiên Nghịch Hồn Khải vào, tỏa ra toàn bộ lực lượng thì có thể đạt tới mức nào.
Trong cơn gió lốc tràn khắp không gian, Vương Lâm chấp tay sau lưng, hai mắt lóe sáng.
Kim Tôn có thể không coi vào đâu. Thiên Tôn. Ta chưa đánh qua, nhưng rất muốn đánh một trận!
Mái tóc trắng của Vương Lâm tung bay, y phục phất phới che cả bộ mặt hắn.
Từ xa xa nhìn lại, giờ phút này Vương Lâm mặc áo bào trắng, diện mạo bị che đi khiến hắn có một vẻ thần bí và tang thương.
Ở phía tây bắc của Lục Ma Châu giờ phút này bị một vùng sương mù bao phủ không nhìn rõ bên trong, nơi đó là Đạo Ma Tông vốn có không dưới mười vạn môn đồ, thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng hôm này trải qua hơn một trăm năm viễn chinh, số tu sĩ còn lại đã không còn tới ba vạn người. Tuy rằng môn nhân ít đi nhưng lực lượng của Đạo Ma Tông lại không hề giảm bớt nhiều lắm. Có hai tu sĩ Không Kiếp đi tới Thiên Ngưu Châu tới chủ trì chiến trường, còn lại đều lưu lại bên trong tông môn.
Mà Tông chủ Đạo Ma Tông hơn trăm năm trước bế quan, giống như muốn tiến lên cấp độ Thiên Tôn, thủy chung vẫn không xuất hiện.
Đạo Ma Tông bởi vì ít đi đại bộ phân tu sĩ, trong hơn trăm năm nay vẫn luôn mở Đạo Ma mê vụ trận, đồng thời thủ hộ tông môn, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Cả Đạo Ma Tông đều ở trong sương mù, trên vùng đầm lầy này, bọn họ mang tới một vùng núi non, đặt vào giữa vùng ao đầm hình thành một vùng tiên sơn!
Bọn họ mang tới đá từ chân trời, lấy lực lượng hình thành những tấm đá xanh phủ kín ao đầm, khiến cho đệ tử trong Đạo Ma Tông đi lại như đi trên đất bằng.
Đạo Ma Tông rất lớn, từ xa nhìn lại giống như không có giới hạn. Những kiến trúc lầu các độc lập trên các ngọn núi bao quanh, hình thành thế trận như bát quái trận, bao phủ trung tâm của Đạo Ma Tông.
Ở chỗ trung tâm không phải là ao đầm mà là một vùng hồ nước. Nước trong hồ rất trong, nhìn có thể thấy tận đáy. Ở dưới đáy hồ này thỉnh thoảng lại lan ra rung động, dường như trong đó có tiên thú tồn tại vậy.
Trong hồ có một hòn đảo nhủ, chính là chỗ Tông chủ Đạo Ma Tông bế quan, cũng là đại điện của Đạo Ma Tông và nơi cất chứa pháp thuật!
Bên ngoài Đạo Ma Tông, ở bên ngoài đám sương mù bao phủ trời đất kia, Vương Lâm thân mặc bạch y, bình tĩnh đứng trong không trung, áo bào bao phủ khuôn mắt, nhưng không che lấp được ánh mắt lạnh như băng của hắn. Hắn nhìn về phía Đạo Ma Tông xa xa, vẻ lạnh lùng trong mắt dần dần hóa thành sát khí.
Ta đã rất lâu không hủy diệt một tông môn, không diệt đạo thống một môn rồi.
Vương Lâm thì thào.
Vương Lâm dù cả đời tràn ngập trong giết chóc nhưng không phải là hiểu sát. Ngược lại tu vi càng đề cao, chỉ cần không chủ động trêu chọc hắn hay bức Vương Lâm hắn vào tuyệt cảnh thì hắn sẽ rất ít khi ra tay.
Nhưng hôm nay trong lòng hắn tràn ngập sát khí. Đạo Ma Tông này đầu tiên ở biên giới Mạnh Thổ Châu dùng toàn bộ tông lực bao vây Vương Lâm, không cho hắn an toàn rời đi, cả đám người giống như điên cuồng lao tới.
Mà trong trận vây sát đó, đám người này lại còn ném ra đầu lâu. Mỗi cái tuy không còn chút liên hệ tình cảm với Vương Lâm nhưng những người này dù sao cũng là những tu sĩ đã cùng hắn chiến đấu vô cùng hăng hái.
Sự tử vong của bọn họ, từ động tác của Đạo Ma Tông mà nói thì có thể thấy được đều là vì Vương Lâm hắn! Nhắm hai mắt lại, Vương Lâm lờ mờ có thể thấy cảnh tượng đầu lâu bay đầy trời năm đó, vẻ mặt thê lương của đám người chết trong tuyệt vọng.
Còn có cả giọng nói âm độc vang vọng.
Ngươi không phải thích đầu người sao? Đây là phần đại lễ đầu tiên Đạo Ma Tông ta đưa cho ngươi!
Ta thích đầu người. Ta đúng là rất thích.
Hai mắt Vương Lâm mở ra, bên trong tỏa ra sát khi ngập trời.
Mà Tông chủ Đạo Ma Tông bắt hắn, khiến hắn phải khổ sở cẩn thận trong Ma Hạt Miếu. Tất cả mọi chuyện này không phải chỉ giết một người là giải quyết được. Nếu Đạo Ma Tông đã mang cả lực lượng toàn tông tới đối phó với Vương Lâm vậy thì phương pháp trả thù của Vương Lâm chính là hủy đạo thống, diệt toàn môn!
Dù có tu vi gì, một người cũng đừng hòng chạy thoát! Muốn trách thì trách Đạo Ma Tông các người!
Vương Lâm vốn đã sát phạt cả ngàn lần, sát khí rất dễ dấu đi. Chỉ khi nào lộ ra thì lúc đó sát phạt mới kinh thiên!
Hắn giơ tay phải hướng về phía Đạo Ma Tông phía xa bỗng nhiên vung lên. Dưới một động tác này, lập tức một biển lửa gào thét bốc lên, hóa thành chín mươi chín con hỏa long rít gào, vờn quanh bốn phía Đạo Ma Tông, bao phủ tầng tầng lớp lớp.
Ngay sau đó, sấm sét tràn ngập lao ra, hình thành một lưới điện, dung nhập vào bên trong biển lửa, hình thành sự phong tỏa cẩn mật.
Sau sấm sét là một vùng lớn cấm chế khuếch tán ra, khiến cho hỏa diễm và sấm sét liên kết với nhau, dung hợp dày đặc một chỗ, tạo thành một thể, hóa thành một vùng phong ấn và trấn áp.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Vương Lâm ngẩng đầu bước một bước về phía Đạo Ma Tông.
Một bước này hạ xuống, từng bước đều vang lên âm thanh kinh thiên, truyền ra bốn phía. Đồng thời từ cơ thể Vương Lâm truyền ra một luồng sát khí cuồn cuộn ngập trời, tràn tới Đạo Ma Tông!
Đạo Ma Tông năm ở phía tây bắc Lục Ma Châu, trong một vùng ao đầm liên miên bất tuyệt. Tông phái này được liệt vào một trong cửu tông thập tam môn, bên trong tông phái có lực lượng Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong!
Chỉ cần có được thực lực như vậy thì ở trong Đông Châu khổng lồ này cũng đủ để thanh danh vang dội!
Trên Tiên Cương đại lục, chỉ cần tiến vào Không Kiếp thì đều được gọi là Đại Tôn. Dù là tu sĩ Không Kiếp hậu kỳ vẫn được gọi là Đại Tôn như cũ. Chỉ có Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, vô cùng gần với viên mãn, không thể vượt qua mà đạt tới viên mãn thì mới được xưng là Kim Tôn!
Nếu có thể đột phá, trở thành tu sĩ Không Kiếp viên mãn hiếm thấy chỉ dưới Đại Thiên Tôn thì được gọi là Hư Thiên Tôn hay còn gọi là Thiên Tôn! Dạng tu sĩ Thiên Tôn như vậy ngay cả Đại Thiên Tôn cũng cực kỳ coi trọng, dùng hậu lễ đối đãi. Cố gắng lung lạc.
Dù sao thì tu sĩ Thiên Tôn trừ mấy Đại Thiên Tôn ra thì cũng là cường giả cực mạnh! Đại Thiên Tôn cũng có mâu thuẫn. Những mâu thuẫn thường không cần Đại Thiên Tôn tự mình ra tay. Dù sao thì tu vi của bọn họ nếu đại chiến sẽ gây ra hậu quả quá lớn!
Trừ phi bắt buộc phải ra tay, Đại Thiên Tôn lúc đó mới giao chiến. Cứ như Huyền La. Bởi vì hắn đi vào khu vực của đối phương nên mới có trận chiến năm xưa!
Chẳng qua dù là giao chiến những cũng chẳng làm gì được đối phương. Cho nên đại bộ phận Đại Thiên Tôn khi phân tranh thường thường là do số lượng và sự mạnh yếu của Thiên Tôn quyết định.
Có thể nói một Thiên Tôn tồn tại trên Tiên Cương đại lục có thể đạt được vinh quang và địa vị không thể tưởng tượng, cũng được Đại Thiên Tôn coi trọng và ưu ái.
Nghe đồn cấp độ của Thiên Tôn sở dĩ gọi là Hư Thiên Tôn vì giữa Thiên Tôn và Đại Thiên Tôn còn có một cảnh giới mơ hồ. Cảnh giới này được gọi là Dược Thiên Tôn. Tu sĩ ở cảnh giới này đều là Không Kiếp đại viên mãn, dù dưới trướng các Đại Thiên Tôn cũng rất hiếm thấy!
Từ cổ chí kim, tu sĩ có thể đạt tới cấp độ Thiên Tôn không nhiều lắm, có thể trở thành cấp độ Dược Thiên Tôn lại càng hãn hữu, nghe đồn La Vân Hải của Đại Hồn Môn năm đó cũng là một Dược Thiên Tôn, cho nên hắn mới có can đảm đi khiêu chiến Đạo Nhất Đại Thiên Tôn!
Chẳng qua người này kiệt ngạo bất tuần, mà đối với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn dường như còn có nhân quả mà người ngoài không biết tới, cho nên Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mới không thể không ra tay đánh chết hắn, nhưng lưu lại hồn phách trở về Đại Hồn Môn, coi như là thương tiếc nhân tài!
Cả Thiên Ngưu Châu từ khi sinh ra tới nay mọi người cũng chỉ biết có một Dược Thiên Tôn mà thôi!
Kim Tôn, Thiên Tôn, Dược Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, những danh hiệu bất đồng đại biểu cho bốn loại lực lượng đỉnh cao!
Đại Hồn Môn có Thanh Ngưu lão tổ, lại có tu sĩ cường hãn La Vân Hải năm đó có dũng khí khiêu chiến Đại Thiên Tôn, thanh danh vang dội, tuy rằng đã qua đi rất lâu nhưng Thanh Ngưu lão tổ bởi vì bản thân cũng là Kim Tôn tu vi Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa lại có cả bản nguyên chân thân, hơn nữa thần thông của Đại Hồn Môn quỷ dị và thần bí khó lường, cũng có thể coi là một thế lực cường đại trong cửu tông thập tam môn.
Còn về phần Quy Nhất Tông tuy không có tu sĩ Kim Tôn, dù Tông chủ Quy Nhất Tông cũng chỉ là Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ mà thôi, khoảng cách tới đỉnh phong còn một hố sâu ngăn cách, chưa thể vượt qua.Tuy vậy nhưng tu sĩ Quy Nhất Tông đạt tới Không Kiếp hậu kỳ lại có hơn năm người. Năm người này chiếm những địa phương trọng yếu.
Mà bên trong tông lại truyền thừa một bộ Nguyên Thủy Giáp có danh tiếng rất lớn, Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ mặc vào tu vi bạo tăng, nếu tế hiến tính mạng thì có thể đạt uy lực đánh với Kim Tôn một trận!
Chính nhờ có áo giáp này tồn tại cho nên tông phái này mới có vị trí như hiện nay. Cũng bởi phải tế hiến tính mạng, không thể vượt quá ba lần. Sau khi vượt quá ba lần thì hẳn phải chết, mà có tư cách mặc áo này trong tông môn chỉ có năm người, dò đó cũng miễn cưỡng được liệt vào cửu tông thập tam môn.
Còn về phần Đạo Ma Tông thì tông chủ có danh hiệu Kim Tôn Không Kiếp hậu kỳ đỉnh phong, thực lực cường hãn, danh chấn Đông Châu! Chẳng qua nếu so với Thanh Ngưu chân nhân thì hai người tuy đều có danh hiệu Kim Tôn nhưng Thanh Ngưu chân nhân có bản nguyên chân thân phụ trợ, Tông chủ Đạo Ma Tông không phải là đối thủ!
Nhưng Đạo Ma Tông này không phải là một tông môn yếu kém, bên trong tông ngoài tông chủ cấp độ Kim Tôn ra còn có bốn Đại Tôn Không Kiếp, mà quan trong nhất là Đạo Ma Tông còn có một lão tổ!
Lão tổ Đạo Ma Tông tu vi không ngờ đã đạt tới trình độ Thiên Tôn! Hắn không màng thế sự, càng không theo Lục Ma Hạt trong Hạt Miếu, tự thân tu luyện, một vạn ba ngàn năm trước rời đi, nghe nói là được Đại Thiên Tôn mời, trở thành người dưới trướng!
Đạo Ma Tông có một lão tổ kinh người như vậy, danh chấn Đông Châu, đồng thời ở Lục Ma Châu cũng chiếm vị trí chủ đạo nhất!
Chẳng qua cảm tình của lão tổ đối với Đạo Ma Tông theo tu vi đề cao cũng mỏng manh dần, chết bao nhiêu người cũng không sao, chỉ cần không phải diệt môn phá tan đạo thống thì hắn sẽ không để ý tới.
Những nếu có người muốn hủy đạo thống của Đạo Ma Tông thì lão tổ này sẽ vì mặt mũi mà nhất định truy cứu!
Việc này trong bản đồ trên mai rùa Thanh Ngưu chân nhân đưa cho Vương Lâm có ghi chép toàn bộ.
Trong cả Đông Châu, người có cấp độ Thiên Tôn chỉ có bảy! Không biết lấy tu vi hiện tại của ta, khi mặt Thiên Nghịch Hồn Khải vào, tỏa ra toàn bộ lực lượng thì có thể đạt tới mức nào.
Trong cơn gió lốc tràn khắp không gian, Vương Lâm chấp tay sau lưng, hai mắt lóe sáng.
Kim Tôn có thể không coi vào đâu. Thiên Tôn. Ta chưa đánh qua, nhưng rất muốn đánh một trận!
Mái tóc trắng của Vương Lâm tung bay, y phục phất phới che cả bộ mặt hắn.
Từ xa xa nhìn lại, giờ phút này Vương Lâm mặc áo bào trắng, diện mạo bị che đi khiến hắn có một vẻ thần bí và tang thương.
Ở phía tây bắc của Lục Ma Châu giờ phút này bị một vùng sương mù bao phủ không nhìn rõ bên trong, nơi đó là Đạo Ma Tông vốn có không dưới mười vạn môn đồ, thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng hôm này trải qua hơn một trăm năm viễn chinh, số tu sĩ còn lại đã không còn tới ba vạn người. Tuy rằng môn nhân ít đi nhưng lực lượng của Đạo Ma Tông lại không hề giảm bớt nhiều lắm. Có hai tu sĩ Không Kiếp đi tới Thiên Ngưu Châu tới chủ trì chiến trường, còn lại đều lưu lại bên trong tông môn.
Mà Tông chủ Đạo Ma Tông hơn trăm năm trước bế quan, giống như muốn tiến lên cấp độ Thiên Tôn, thủy chung vẫn không xuất hiện.
Đạo Ma Tông bởi vì ít đi đại bộ phân tu sĩ, trong hơn trăm năm nay vẫn luôn mở Đạo Ma mê vụ trận, đồng thời thủ hộ tông môn, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Cả Đạo Ma Tông đều ở trong sương mù, trên vùng đầm lầy này, bọn họ mang tới một vùng núi non, đặt vào giữa vùng ao đầm hình thành một vùng tiên sơn!
Bọn họ mang tới đá từ chân trời, lấy lực lượng hình thành những tấm đá xanh phủ kín ao đầm, khiến cho đệ tử trong Đạo Ma Tông đi lại như đi trên đất bằng.
Đạo Ma Tông rất lớn, từ xa nhìn lại giống như không có giới hạn. Những kiến trúc lầu các độc lập trên các ngọn núi bao quanh, hình thành thế trận như bát quái trận, bao phủ trung tâm của Đạo Ma Tông.
Ở chỗ trung tâm không phải là ao đầm mà là một vùng hồ nước. Nước trong hồ rất trong, nhìn có thể thấy tận đáy. Ở dưới đáy hồ này thỉnh thoảng lại lan ra rung động, dường như trong đó có tiên thú tồn tại vậy.
Trong hồ có một hòn đảo nhủ, chính là chỗ Tông chủ Đạo Ma Tông bế quan, cũng là đại điện của Đạo Ma Tông và nơi cất chứa pháp thuật!
Bên ngoài Đạo Ma Tông, ở bên ngoài đám sương mù bao phủ trời đất kia, Vương Lâm thân mặc bạch y, bình tĩnh đứng trong không trung, áo bào bao phủ khuôn mắt, nhưng không che lấp được ánh mắt lạnh như băng của hắn. Hắn nhìn về phía Đạo Ma Tông xa xa, vẻ lạnh lùng trong mắt dần dần hóa thành sát khí.
Ta đã rất lâu không hủy diệt một tông môn, không diệt đạo thống một môn rồi.
Vương Lâm thì thào.
Vương Lâm dù cả đời tràn ngập trong giết chóc nhưng không phải là hiểu sát. Ngược lại tu vi càng đề cao, chỉ cần không chủ động trêu chọc hắn hay bức Vương Lâm hắn vào tuyệt cảnh thì hắn sẽ rất ít khi ra tay.
Nhưng hôm nay trong lòng hắn tràn ngập sát khí. Đạo Ma Tông này đầu tiên ở biên giới Mạnh Thổ Châu dùng toàn bộ tông lực bao vây Vương Lâm, không cho hắn an toàn rời đi, cả đám người giống như điên cuồng lao tới.
Mà trong trận vây sát đó, đám người này lại còn ném ra đầu lâu. Mỗi cái tuy không còn chút liên hệ tình cảm với Vương Lâm nhưng những người này dù sao cũng là những tu sĩ đã cùng hắn chiến đấu vô cùng hăng hái.
Sự tử vong của bọn họ, từ động tác của Đạo Ma Tông mà nói thì có thể thấy được đều là vì Vương Lâm hắn! Nhắm hai mắt lại, Vương Lâm lờ mờ có thể thấy cảnh tượng đầu lâu bay đầy trời năm đó, vẻ mặt thê lương của đám người chết trong tuyệt vọng.
Còn có cả giọng nói âm độc vang vọng.
Ngươi không phải thích đầu người sao? Đây là phần đại lễ đầu tiên Đạo Ma Tông ta đưa cho ngươi!
Ta thích đầu người. Ta đúng là rất thích.
Hai mắt Vương Lâm mở ra, bên trong tỏa ra sát khi ngập trời.
Mà Tông chủ Đạo Ma Tông bắt hắn, khiến hắn phải khổ sở cẩn thận trong Ma Hạt Miếu. Tất cả mọi chuyện này không phải chỉ giết một người là giải quyết được. Nếu Đạo Ma Tông đã mang cả lực lượng toàn tông tới đối phó với Vương Lâm vậy thì phương pháp trả thù của Vương Lâm chính là hủy đạo thống, diệt toàn môn!
Dù có tu vi gì, một người cũng đừng hòng chạy thoát! Muốn trách thì trách Đạo Ma Tông các người!
Vương Lâm vốn đã sát phạt cả ngàn lần, sát khí rất dễ dấu đi. Chỉ khi nào lộ ra thì lúc đó sát phạt mới kinh thiên!
Hắn giơ tay phải hướng về phía Đạo Ma Tông phía xa bỗng nhiên vung lên. Dưới một động tác này, lập tức một biển lửa gào thét bốc lên, hóa thành chín mươi chín con hỏa long rít gào, vờn quanh bốn phía Đạo Ma Tông, bao phủ tầng tầng lớp lớp.
Ngay sau đó, sấm sét tràn ngập lao ra, hình thành một lưới điện, dung nhập vào bên trong biển lửa, hình thành sự phong tỏa cẩn mật.
Sau sấm sét là một vùng lớn cấm chế khuếch tán ra, khiến cho hỏa diễm và sấm sét liên kết với nhau, dung hợp dày đặc một chỗ, tạo thành một thể, hóa thành một vùng phong ấn và trấn áp.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Vương Lâm ngẩng đầu bước một bước về phía Đạo Ma Tông.
Một bước này hạ xuống, từng bước đều vang lên âm thanh kinh thiên, truyền ra bốn phía. Đồng thời từ cơ thể Vương Lâm truyền ra một luồng sát khí cuồn cuộn ngập trời, tràn tới Đạo Ma Tông!