Trong Đông Lâm Tông hư ảo, ánh mặt trời bình minh chiếu tới tạo thành cảnh sắc tuyệt đẹp, đồng thời bao phủ cả sơn môn, khiến Đông Lâm Điện cũng tỏa sáng.
Môn nhân Đông Lâm Tông ngồi yên lặng trong sáng sớm này, giống như hấp thu thiên địa lực, tu hành bản thân.
Cả Đông Lâm Tông giống như những bong bóng do trẻ con phàm nhân thổi, phát ra ánh sáng chói mắt trong thiên địa nhưng lại vô cùng yếu ớt, giống như chỉ chạm tay một cái liền có thể bị nghiền nát.
Những vật càng đẹp đẽ đôi lúc lại càng hư ảo.
Ở phía hậu sơn của Đông Lâm Tông, tràn ngập chim ca hoa nở, chim hót tiểu thú nhảy nhót khắp nơi. Ở nơi này có dựng một tế đàn rất lớn.
Tế đàn này hình tháp, lớn khoảng ngàn trượng, cao tới trăm trượng, bên ngoài do đá tảng tạo thành, dưới ánh mắt trời tỏa ra một màu xanh mát mắt.
Ở trên tế đàn còn có một đài nhỏ lớn cờ trăm trượng ở vị trí chính giữa, ở đó là một cái ao không lớn. Nước trong ao đã hơi khô cạn nhưng vẫn còn một tầng nước xâm xấp, cơn gió thổi qua tạo thành tầng tầng rung động.
Trên mặt nước có vài thứ thực vật lơ lửng, chuyển động cùng làn gió.
Vương Lâm đứng bên ngoài cái ao này, ánh mắt nhìn lại lộ vẻ mê man. Lưu Kim Bưu đứng phía sau Vương Lâm, con ngươi chuyển động, quét qua mọi nơi. Nhưng nếu nhìn kỹ hai mắt hắn có thể thấy trong đồng tử của hắn vẻ sợ hãi.
Địa phương quỷ quái này không giống như vẻ bề ngoài mà ta nhìn thấy, nói không chừng dưới chân lão tử đang có vài bộ hài cốt cũng nên. Nước ao này trông trong suốt nhưng không chừng lại hôi thối vô cùng, đầy thi thể nổi lềnh bềnh.
Lưu Kim Bưu càng tưởng tượng càng cảm thấy kinh hãi.
Hắn không phải sợ thi thể mà sợ cái cảm giác không biết.
Bị vây trong sợ hãi, hắn không chú ý tới vẻ mê man trong mắt Vương Lâm lúc này càng đậm. Vương Lâm nhìn cái ao trên tế đàn. Trầm mặc thật lâu, thật lâu.
- Tại sao lại như vậy.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Hắn ở trong huyễn cảnh tại động phủ giới lúc trước đã thấy Đông Lâm Tông, thấy Đông Lâm Trì!
Nơi này cả Đông Lâm Trì trong huyễn cảnh của Thất Thải Tiên Tôn vì sao.hoàn toàn không giống nhau.
Đông Lâm Trì trong ký ức của Thất Thải Tiên Tôn cũng ở vị trí này, nhưng không có tế đàn mà là một cái ao lớn. Nhưng nơi này lại thế này. Rốt cục cái nào mới là thật, cái nào là giả.
Vương Lâm mờ bừng đôi mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, phá vỡ tất cả mộng chướng, quét qua bốn phía.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, nơi này lập tức đại biến. Ánh mắt hắn đảo qua tế đàn. Lập tức tế đàn xuất hiện vẻ mục nát, rất nhiều chỗ nứt vỡ, thậm chí còn có rất nhiều máu đen đã khô héo.
Dưới ánh mắt của hắn, nơi này bị tử khí vờn quanh. Cho tới khi ánh mắt hắn nhìn thấy nước ao thì thần sắc mới hơi hòa hoãn lại. Nước ao này không thay đổi.
Ngoài nước ao ra, mọi vật bốn phía đều thay đổi toàn bộ.
Nơi này hẳn đúng là Đông Lâm Trì chính thức. Nhìn tế đàn này đã tồn tại qua năm tháng rất lâu rồi. Nhưng tại sao nó lại không giống với Đông Lâm Trì trong ký ức của Thất Thải Tiên Tôn.
Cũng có thể nói nếu nơi này vẫn không thay đổi, vậy thì biến đổi chính là Thất Thải Tiên Tôn!
Vương Lâm trầm mặc.
Hắn tiến vào Tiên Cương đại lục này, cũng không phải lần đầu bước vào Đông Lâm Tông trong huyễn cảnh, chỉ cảm thấy trong thiên địa bỗng xuất hiện một tầng sương mù. Tầng sương mù này bao phủ tâm thần hắn, khiến cho hắn cảm thấy động phủ vốn đã hiểu rõ giờ lại xuất hiện nhiều nghi vấn.
Trong động phủ ta thật sự đã nắm rõ hết sao. Khí tức của Thiên Vận Tử, tấm đá tồn tại Đạo Kinh. Còn có ký ức sai lầm của Thất Thải Tiên Tôn. ở chỗ này rốt cục còn có bí ẩn gì!
Đông Lâm Tông này tuyệt đối không phải chỗ tầm thường. Nơi này từng xuất hiện Đông Lâm Đại Thiên Tôn, vì sao lại chết đi. Thậm chí ngay cả thi thể cũng không sao tìm được.
Là ai đã hủy diệt cả Đông Lâm Tông. Là Thiên Vận Tử? Là Thất Thải Tiên Tôn? Hay là một người có liên hệ sâu đậm với động phủ giới nhưng ta vẫn luôn quên đi.
Vương Lâm trầm mặc.
Nhìn Đông Lâm Trì phía trước, Vương Lâm hít sâu một hơi, cất bước đi tới. Ở bên ngoài ao, hắn cúi đầu nhìn mặt ao, trong đó có bóng mặt trời chiếu ra, khiến hắn ở trong Đông Lâm Trì có thể nhìn thấy được chính mình.
Trong tích tắc khi thấy chính mình, nhìn bản thân tóc bạc mặc bạch y, toàn thân Vương Lâm đột nhiên chấn động, trong đầu giống như có tia chớp ầm vang. Hắn hình như hiểu ra điều gì.
Có một việc thật kỳ quái mà trước kia ta đã từng có chút suy đoán. Có liên quan tới Thiên Nghịch Châu của ta. Vì sao Thất Thải Tiên Tôn năm đó lấy đi lúc hai Đại Thiên Tôn giao chiến mà lại không bị hai người này chú ý.
Vì sao trong động phủ của ta, đám người Lam Mộng đạo tôn, còn có Đạo Nhất lại có thể nhìn thấy trong cơ thể ta có Thiên Nghịch. Nhưng ở trên Tiên Cương đại lục này, không ai có thể phát hiện ra.
Vì sao ngay cả sư tôn Huyền La của ta sau khi đi tới động phủ cũng không nhận ra. Hay hắn nhìn ra mà không nói với ta?
Nếu đúng như thế thì Đạo Nhất Thiên Tôn ta đã gặp qua vì sao hắn không nói hay không đoạt đi. so với cách nghĩ này, ta tin rằng họ không nhận ra hơn!
Thiên Nghịch rốt cục là thứ gì? La bàn Thiên Nghịch là do ai chế tạo ra. Tác dụng của nó là gì. vì sao người động phủ giới lại có thể nhận ra ta là người có nó mà trên Tiên Cương đại lục lại không ai phát hiện.
Ta nhớ rõ lúc hấp thu Hạt Hồn, Hạt Hồn từng nói một câu: Bạch Châu. Bạch Châu. Có phải còn có Hắc Châu không? Chuyện này còn ẩn chứa bí ẩn gì!
Việc này và chuyện Đông Lâm Tông bị hủy diệt nếu có thể liên hệ lại thì có lẽ ta sẽ hiểu rõ, động phủ giới rốt cục còn chứa bí ẩn kinh người gì!
Thần sắc Vương Lâm biến hóa nhìn bốn phía.
Trên thực tế ta còn có môt phương pháp có thể xem lại Đông Lâm Tông năm đó rốt cục xảy ra chuyện gì, là bị ai hủy diệt. Chẳng qua ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không tính toán ra, ngay cả quốc sư tại hoàng thành cũng phải mê man ba ngày, sau đó mất đi ký ức của những ngày đó, ta. Có thể sao.
Vương Lâm chần chừ một chút nhưng rất nhanh đôi mắt liền lộ vẻ quyết đoán. Việc này không phải chỉ là chuyện của Đông Lâm Tông mà có liên hệ vô cùng lớn lao với hắn. Dù sao Vương Lâm cũng tới từ động phủ giới, hắn có được Tiên Nghịch.
Vương Lâm vốn tưởng mình đã mở được tấm màn bí mất nhưng lại không ngờ rằng hắn mới chỉ hé lộ một phần mà thôi. Tấm màn vẫn che trước mắt hắn. Lúc này hắn muốn bỏ đôi tay vô hình đang che mắt mình ra, để cho hắn nhìn thấy được càn khôn!
Hít sâu một hơi, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Đông Lâm Trì, không đi xuống Đông Lâm Trì mà nhìn về phía Đông Lâm Điện phía xa xa, hai mắt từ từ có mây mù bao phủ, khí tức toàn thân như biến mất, đắm chìm trong trạng thái kỳ dị.
Lưu Kim Bưu ở bên cạnh xoay phắt người lại. Trong cảm ứng của hắn, Vương Lâm đột nhiên biến mất, nhưng giờ phút này khi quay đầu nhìn lại thì vẫn có thể nhìn thấy Vương Lâm, chỉ là cảm thấy hắn như không tồn tại, có cảm giác không hợp lý, giống như cả vùng thiên địa này bài xích Vương Lâm, thủy hỏa bất dung vậy.
Lấy thân ta tương dung. Lấy thần của ta đồng hóa với hư vô. Lấy hồn phách của ta bao phủ trời cao. Lấy mộng của ta mộng về biến cố trăm ngàn năm trước.
Mộng Đạo Thuật của Vương Lâm dung hợp với thần thông Lưu Nguyệt có thể sinh ra một loại lực lượng cực kỳ khó lường, có thể khiến hắn giống như trong động phủ, trở lại quá khứ, nhìn lại chuyện phát sinh năm đó!
Loại thần thông này người khác có làm được hay không Vương Lâm không rõ. Hắn có thể nắm giữ thuật này nhưng cần mượn lực lượng Quỷ Phàm của Đại Hồn Môn!
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đắm chìm trong Mộng Đạo, tay phải hắn vô thanh vô tức giơ lên, Quỷ Phàm lập tức xuất hiện, vờn quanh bốn phía Vương Lâm, không ngừng xoay tròn.
Một giấc mộng ngàn năm. Trong mộng này của Vương Lâm năm tháng ngịch chuyển. Ngàn năm ngàn năm, ngàn năm. Cho tới khi bản thân hắn cũng không biết đã bao lâu, Đông Lâm Tông vẫn là Đông Lâm Tông.
Ngọn núi kia vẫn như xưa, nước sông vẫn chưa cạn, vô số đệ tử Đông Lâm Tông vẫn trong sáng sớm hấp thu thiên địa lực, khiến cho cả Đông Lâm Tông được ánh bình minh và sương mù mông lung vờn quanh.
Cảnh tượng an bình. Trong Đông Lâm Tông, từ đại điện truyền ra những tiếng truyền đạo, có rất nhiều đệ tử đang lắng nghe.
Xa xa, từng đạo cầu vồng bay tới lui trong các ngọn núi nhỏ, còn có rất nhiều tiên hạc bay múa. Trên mắt đất, rất nhiều tiểu thú được nuôi dưỡng kêu lên vui sướng. Một nữ tử xinh đẹp đang cầm một viên đan dược cho tiểu thú ăn.
Ở xa hơn, bên trong những vườn dược thảo của Đông Lâm Tông, các đệ tử môn nhân đang theo lời sư tôn chăm sóc thảo dược.
Trên thềm đá có rất nhiều đệ tử Đông Lâm Tông, có trên có dưới, lúc gặp mặt, nếu là sư huynh thì lập tức cung kính ra mắt. Ở dưới chân núi, đám đệ tử ngoại môn cười đùa mang theo thùng nước, lau mồ hôi bước đi như bay.
Đông Lâm Tông yên tĩnh như vậy. dưới ánh mặt trời khiến cho Vương Lâm cảm thấy giống hệt như một cái bong bóng tỏa ra ánh sáng tươi đẹp. Bầu trời sau một khắc đột nhiên âm u. Loại bầu trời âm u này không khiến bất cứ người nào trong Đông Lâm Tông chú ý. Nhưng vào lúc này, thân thể của một đệ tử đang gánh nước chấn động, ngã xuống mặt đất.
Trên bậc thang, đám đệ tử đang cung kính chào hỏi nhau phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể huyết nhục mơ hồ, trở thành hài cốt. Trên bầu trời, trong vườn thảo dược, nữ tử cho tiểu thú ăn, tiếng giảng đạo, toàn bộ trong nháy mắt liền hóa thành âm thanh bi thảm.
Cả Đông Lâm Tông giống như bong bóng, giờ phút này đụng một cái liền khiến bong bóng đẹp đẽ bị nghiền nát. Đồng thời vào lúc nó bị nghiền nát, tất cả chúng sinh trong bong bóng đều tử vong toàn bộ!
Khi người của Đông Lâm Tông lần lượt tử vong, trên bầu trời, dưới ánh mặt trời xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh này âm u vô cùng, khiến người ta nhìn không rõ.
Giống như trong mộng, Vương Lâm đang muốn ngẩng đầu nhìn tướng mạo của thân ảnh này nhưng hắn chỉ thấy mơ hồ. Trong nháy mắt còn chưa rõ, trong óc hắn liền đau đớn. Cảm giác đau đớn này hắn chưa bao giờ gặp phải, vượt qua tất cả nỗi đau trước kia!
Trong Đông Lâm Tông hư ảo, ánh mặt trời bình minh chiếu tới tạo thành cảnh sắc tuyệt đẹp, đồng thời bao phủ cả sơn môn, khiến Đông Lâm Điện cũng tỏa sáng.
Môn nhân Đông Lâm Tông ngồi yên lặng trong sáng sớm này, giống như hấp thu thiên địa lực, tu hành bản thân.
Cả Đông Lâm Tông giống như những bong bóng do trẻ con phàm nhân thổi, phát ra ánh sáng chói mắt trong thiên địa nhưng lại vô cùng yếu ớt, giống như chỉ chạm tay một cái liền có thể bị nghiền nát.
Những vật càng đẹp đẽ đôi lúc lại càng hư ảo.
Ở phía hậu sơn của Đông Lâm Tông, tràn ngập chim ca hoa nở, chim hót tiểu thú nhảy nhót khắp nơi. Ở nơi này có dựng một tế đàn rất lớn.
Tế đàn này hình tháp, lớn khoảng ngàn trượng, cao tới trăm trượng, bên ngoài do đá tảng tạo thành, dưới ánh mắt trời tỏa ra một màu xanh mát mắt.
Ở trên tế đàn còn có một đài nhỏ lớn cờ trăm trượng ở vị trí chính giữa, ở đó là một cái ao không lớn. Nước trong ao đã hơi khô cạn nhưng vẫn còn một tầng nước xâm xấp, cơn gió thổi qua tạo thành tầng tầng rung động.
Trên mặt nước có vài thứ thực vật lơ lửng, chuyển động cùng làn gió.
Vương Lâm đứng bên ngoài cái ao này, ánh mắt nhìn lại lộ vẻ mê man. Lưu Kim Bưu đứng phía sau Vương Lâm, con ngươi chuyển động, quét qua mọi nơi. Nhưng nếu nhìn kỹ hai mắt hắn có thể thấy trong đồng tử của hắn vẻ sợ hãi.
Địa phương quỷ quái này không giống như vẻ bề ngoài mà ta nhìn thấy, nói không chừng dưới chân lão tử đang có vài bộ hài cốt cũng nên. Nước ao này trông trong suốt nhưng không chừng lại hôi thối vô cùng, đầy thi thể nổi lềnh bềnh.
Lưu Kim Bưu càng tưởng tượng càng cảm thấy kinh hãi.
Hắn không phải sợ thi thể mà sợ cái cảm giác không biết.
Bị vây trong sợ hãi, hắn không chú ý tới vẻ mê man trong mắt Vương Lâm lúc này càng đậm. Vương Lâm nhìn cái ao trên tế đàn. Trầm mặc thật lâu, thật lâu.
- Tại sao lại như vậy.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Hắn ở trong huyễn cảnh tại động phủ giới lúc trước đã thấy Đông Lâm Tông, thấy Đông Lâm Trì!Nơi này cả Đông Lâm Trì trong huyễn cảnh của Thất Thải Tiên Tôn vì sao.hoàn toàn không giống nhau.
Đông Lâm Trì trong ký ức của Thất Thải Tiên Tôn cũng ở vị trí này, nhưng không có tế đàn mà là một cái ao lớn. Nhưng nơi này lại thế này. Rốt cục cái nào mới là thật, cái nào là giả.
Vương Lâm mờ bừng đôi mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, phá vỡ tất cả mộng chướng, quét qua bốn phía.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, nơi này lập tức đại biến. Ánh mắt hắn đảo qua tế đàn. Lập tức tế đàn xuất hiện vẻ mục nát, rất nhiều chỗ nứt vỡ, thậm chí còn có rất nhiều máu đen đã khô héo.
Dưới ánh mắt của hắn, nơi này bị tử khí vờn quanh. Cho tới khi ánh mắt hắn nhìn thấy nước ao thì thần sắc mới hơi hòa hoãn lại. Nước ao này không thay đổi.
Ngoài nước ao ra, mọi vật bốn phía đều thay đổi toàn bộ.
Nơi này hẳn đúng là Đông Lâm Trì chính thức. Nhìn tế đàn này đã tồn tại qua năm tháng rất lâu rồi. Nhưng tại sao nó lại không giống với Đông Lâm Trì trong ký ức của Thất Thải Tiên Tôn.
Cũng có thể nói nếu nơi này vẫn không thay đổi, vậy thì biến đổi chính là Thất Thải Tiên Tôn!
Vương Lâm trầm mặc.
Hắn tiến vào Tiên Cương đại lục này, cũng không phải lần đầu bước vào Đông Lâm Tông trong huyễn cảnh, chỉ cảm thấy trong thiên địa bỗng xuất hiện một tầng sương mù. Tầng sương mù này bao phủ tâm thần hắn, khiến cho hắn cảm thấy động phủ vốn đã hiểu rõ giờ lại xuất hiện nhiều nghi vấn.
Trong động phủ ta thật sự đã nắm rõ hết sao. Khí tức của Thiên Vận Tử, tấm đá tồn tại Đạo Kinh. Còn có ký ức sai lầm của Thất Thải Tiên Tôn. ở chỗ này rốt cục còn có bí ẩn gì!
Đông Lâm Tông này tuyệt đối không phải chỗ tầm thường. Nơi này từng xuất hiện Đông Lâm Đại Thiên Tôn, vì sao lại chết đi. Thậm chí ngay cả thi thể cũng không sao tìm được.
Là ai đã hủy diệt cả Đông Lâm Tông. Là Thiên Vận Tử? Là Thất Thải Tiên Tôn? Hay là một người có liên hệ sâu đậm với động phủ giới nhưng ta vẫn luôn quên đi.
Vương Lâm trầm mặc.
Nhìn Đông Lâm Trì phía trước, Vương Lâm hít sâu một hơi, cất bước đi tới. Ở bên ngoài ao, hắn cúi đầu nhìn mặt ao, trong đó có bóng mặt trời chiếu ra, khiến hắn ở trong Đông Lâm Trì có thể nhìn thấy được chính mình.
Trong tích tắc khi thấy chính mình, nhìn bản thân tóc bạc mặc bạch y, toàn thân Vương Lâm đột nhiên chấn động, trong đầu giống như có tia chớp ầm vang. Hắn hình như hiểu ra điều gì.
Có một việc thật kỳ quái mà trước kia ta đã từng có chút suy đoán. Có liên quan tới Thiên Nghịch Châu của ta. Vì sao Thất Thải Tiên Tôn năm đó lấy đi lúc hai Đại Thiên Tôn giao chiến mà lại không bị hai người này chú ý.
Vì sao trong động phủ của ta, đám người Lam Mộng đạo tôn, còn có Đạo Nhất lại có thể nhìn thấy trong cơ thể ta có Thiên Nghịch. Nhưng ở trên Tiên Cương đại lục này, không ai có thể phát hiện ra.
Vì sao ngay cả sư tôn Huyền La của ta sau khi đi tới động phủ cũng không nhận ra. Hay hắn nhìn ra mà không nói với ta?
Nếu đúng như thế thì Đạo Nhất Thiên Tôn ta đã gặp qua vì sao hắn không nói hay không đoạt đi. so với cách nghĩ này, ta tin rằng họ không nhận ra hơn!
Thiên Nghịch rốt cục là thứ gì? La bàn Thiên Nghịch là do ai chế tạo ra. Tác dụng của nó là gì. vì sao người động phủ giới lại có thể nhận ra ta là người có nó mà trên Tiên Cương đại lục lại không ai phát hiện.
Ta nhớ rõ lúc hấp thu Hạt Hồn, Hạt Hồn từng nói một câu: Bạch Châu. Bạch Châu. Có phải còn có Hắc Châu không? Chuyện này còn ẩn chứa bí ẩn gì!
Việc này và chuyện Đông Lâm Tông bị hủy diệt nếu có thể liên hệ lại thì có lẽ ta sẽ hiểu rõ, động phủ giới rốt cục còn chứa bí ẩn kinh người gì!
Thần sắc Vương Lâm biến hóa nhìn bốn phía.
Trên thực tế ta còn có môt phương pháp có thể xem lại Đông Lâm Tông năm đó rốt cục xảy ra chuyện gì, là bị ai hủy diệt. Chẳng qua ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không tính toán ra, ngay cả quốc sư tại hoàng thành cũng phải mê man ba ngày, sau đó mất đi ký ức của những ngày đó, ta. Có thể sao.
Vương Lâm chần chừ một chút nhưng rất nhanh đôi mắt liền lộ vẻ quyết đoán. Việc này không phải chỉ là chuyện của Đông Lâm Tông mà có liên hệ vô cùng lớn lao với hắn. Dù sao Vương Lâm cũng tới từ động phủ giới, hắn có được Tiên Nghịch.
Vương Lâm vốn tưởng mình đã mở được tấm màn bí mất nhưng lại không ngờ rằng hắn mới chỉ hé lộ một phần mà thôi. Tấm màn vẫn che trước mắt hắn. Lúc này hắn muốn bỏ đôi tay vô hình đang che mắt mình ra, để cho hắn nhìn thấy được càn khôn!
Hít sâu một hơi, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Đông Lâm Trì, không đi xuống Đông Lâm Trì mà nhìn về phía Đông Lâm Điện phía xa xa, hai mắt từ từ có mây mù bao phủ, khí tức toàn thân như biến mất, đắm chìm trong trạng thái kỳ dị.
Lưu Kim Bưu ở bên cạnh xoay phắt người lại. Trong cảm ứng của hắn, Vương Lâm đột nhiên biến mất, nhưng giờ phút này khi quay đầu nhìn lại thì vẫn có thể nhìn thấy Vương Lâm, chỉ là cảm thấy hắn như không tồn tại, có cảm giác không hợp lý, giống như cả vùng thiên địa này bài xích Vương Lâm, thủy hỏa bất dung vậy.
Lấy thân ta tương dung. Lấy thần của ta đồng hóa với hư vô. Lấy hồn phách của ta bao phủ trời cao. Lấy mộng của ta mộng về biến cố trăm ngàn năm trước.
Mộng Đạo Thuật của Vương Lâm dung hợp với thần thông Lưu Nguyệt có thể sinh ra một loại lực lượng cực kỳ khó lường, có thể khiến hắn giống như trong động phủ, trở lại quá khứ, nhìn lại chuyện phát sinh năm đó!
Loại thần thông này người khác có làm được hay không Vương Lâm không rõ. Hắn có thể nắm giữ thuật này nhưng cần mượn lực lượng Quỷ Phàm của Đại Hồn Môn!
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đắm chìm trong Mộng Đạo, tay phải hắn vô thanh vô tức giơ lên, Quỷ Phàm lập tức xuất hiện, vờn quanh bốn phía Vương Lâm, không ngừng xoay tròn.
Một giấc mộng ngàn năm. Trong mộng này của Vương Lâm năm tháng ngịch chuyển. Ngàn năm ngàn năm, ngàn năm. Cho tới khi bản thân hắn cũng không biết đã bao lâu, Đông Lâm Tông vẫn là Đông Lâm Tông.
Ngọn núi kia vẫn như xưa, nước sông vẫn chưa cạn, vô số đệ tử Đông Lâm Tông vẫn trong sáng sớm hấp thu thiên địa lực, khiến cho cả Đông Lâm Tông được ánh bình minh và sương mù mông lung vờn quanh.
Cảnh tượng an bình. Trong Đông Lâm Tông, từ đại điện truyền ra những tiếng truyền đạo, có rất nhiều đệ tử đang lắng nghe.
Xa xa, từng đạo cầu vồng bay tới lui trong các ngọn núi nhỏ, còn có rất nhiều tiên hạc bay múa. Trên mắt đất, rất nhiều tiểu thú được nuôi dưỡng kêu lên vui sướng. Một nữ tử xinh đẹp đang cầm một viên đan dược cho tiểu thú ăn.
Ở xa hơn, bên trong những vườn dược thảo của Đông Lâm Tông, các đệ tử môn nhân đang theo lời sư tôn chăm sóc thảo dược.
Trên thềm đá có rất nhiều đệ tử Đông Lâm Tông, có trên có dưới, lúc gặp mặt, nếu là sư huynh thì lập tức cung kính ra mắt. Ở dưới chân núi, đám đệ tử ngoại môn cười đùa mang theo thùng nước, lau mồ hôi bước đi như bay.
Đông Lâm Tông yên tĩnh như vậy. dưới ánh mặt trời khiến cho Vương Lâm cảm thấy giống hệt như một cái bong bóng tỏa ra ánh sáng tươi đẹp. Bầu trời sau một khắc đột nhiên âm u. Loại bầu trời âm u này không khiến bất cứ người nào trong Đông Lâm Tông chú ý. Nhưng vào lúc này, thân thể của một đệ tử đang gánh nước chấn động, ngã xuống mặt đất.
Trên bậc thang, đám đệ tử đang cung kính chào hỏi nhau phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể huyết nhục mơ hồ, trở thành hài cốt. Trên bầu trời, trong vườn thảo dược, nữ tử cho tiểu thú ăn, tiếng giảng đạo, toàn bộ trong nháy mắt liền hóa thành âm thanh bi thảm.
Cả Đông Lâm Tông giống như bong bóng, giờ phút này đụng một cái liền khiến bong bóng đẹp đẽ bị nghiền nát. Đồng thời vào lúc nó bị nghiền nát, tất cả chúng sinh trong bong bóng đều tử vong toàn bộ!
Khi người của Đông Lâm Tông lần lượt tử vong, trên bầu trời, dưới ánh mặt trời xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh này âm u vô cùng, khiến người ta nhìn không rõ.
Giống như trong mộng, Vương Lâm đang muốn ngẩng đầu nhìn tướng mạo của thân ảnh này nhưng hắn chỉ thấy mơ hồ. Trong nháy mắt còn chưa rõ, trong óc hắn liền đau đớn. Cảm giác đau đớn này hắn chưa bao giờ gặp phải, vượt qua tất cả nỗi đau trước kia!