Nhìn Lý Mộ Uyển ở trong quan tài, nhìn hàng lông mi run rẩy cùng những giọt nước mắt trong suốt của nàng, ánh mắt Vương Lâm mang theo vẻ ôn nhu lau nước mắt cho Lý Mộ Uyển. Những giọt nước mắt kia đọng trên đầu ngón tay hắn vẫn chưa chảy xuống, mà lấp lánh trong suốt, giống như là thủy tinh.
Hắn đặt những giọt nước mắt trên đầu ngón tay lên khóe miệng, nhấp những giọt nước mắt này, rất đắng, rất chua cay. Nhưng sau khi hòa tan trong lòng lại mơ hồ có vị ngọt, một hương vị nói không nên lời. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển rất lâu, rất rất lâu. Hắn không để ý thời gian trôi qua mà thủy chung nhìn gương mặt thanh tú của Lý Mộ Uyển, dường như là vĩnh hằng Cho tới một ngày, trái tim Vương Lâm dần bình tĩnh trở lại. Hắn nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra hai mắt hắn lộ ra một sự quyết đoán và kiên định.
Khom người xuống, mặt Vương Lâm chạm vào đôi môi tái nhợt của Lý Mộ Uyển. Bên tai của nữ tử trong quan tài này hắn như thì thào nói một điều gì đó mà chỉ có nàng và hắn mới có thể nghe được.
Nửa ngày sau Vương Lâm vung tay áo, quan tài chứa Lý Mộ Uyển hóa thành một đạo tinh quang biến mất không còn. Trong mật thất chỉ còn lại một mình Vương Lâm lẳng lặng ngồi ở đó.
Trên vách tường cách đó không xa có một ngọn đèn. Ngọn đèn này rất huyền diệu, nếu không có ngoại lực thì có thể cháy đến vạn năm bất diệt. Lúc này ngọn đèn lấp loáng, tản mát ra hào quang chớp tất khiến cho bộ dáng sau lưng Vương Lâm bị chiếu rọi trở nên như ẩn như hiện.
Trong lúc khoanh chân ngồi, Vương Lâm giơ tay trái túm vào hư không, lập tức một đạo kim quang lóe lên, ở trong tay hắn xuất hiện hồn của Tiên Hoàng. Hồn này nhắm hai mắt, mặc dù toàn thân có kim quang bao phủ nhưng lại có một vẻ hư thối nồng đậm.
Nhìn hồn này, Vương Lâm hơi chần chừ nhưng cũng cắn răng há miệng phun ra một ngọn lửa xanh. Ngọn lửa xanh này chính là ngọn lửa linh hồn của hắn, sau khi bao phủ linh hồn này liền cháy lên hừng hực.
Hồn này ta có thể sử dụng hay không, có thể trừ bỏ được Trớ Thuật trên đó được không, việc này sẽ rất mất thời gian.
Vương Lâm nhìn hồn của Tiên Hoàng đang bị lửa linh hồn vờn quanh, hồi lâu sau thu ánh mắt lại, bỗng nhiên nhắm mắt chậm rãi thổ nạp. Thanh âm hô hấp của hắn rất nhẹ không thể phát hiện ra được, toàn thân không hề nhúc nhích.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba năm.
Trong ba năm này không có người nào tới quấy rầy Vương Lâm, ở trong mật thất hắn vẫn không hề nhúc nhích, mà đắm chìm trong thổ nạp. Bên trong thân thể hắn, tu vi cùng sức mạnh Cổ Tộc đã lưu chuyển một cách hoàn mỹ, nhưng một luồng sức mạnh Tiên Cổ dung hợp hình thành trong cơ thể hắn ở trên Cổ Đạo Sơn vẫn chưa vận chuyển được một chu thiên, lúc này cũng chỉ mới vận chuyển được một đoạn rất ngắn mà thôi.
Hồn của Tiên Hoàng đang được lửa linh hồn luyện hóa cũng không có biến hóa nhiều, nhưng xu hướng hư thối bên trong cũng mơ hồ chậm lại.
Hết thảy mọi chuyện bên ngoài Vương Lâm không để ý tới, ở bên ngoài mật thất của hắn có rất nhiều thị vệ bảo vệ, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào trong đó.
Trong ba năm này Kế Đô hoàng tử cũng không hề rời khỏi mà bố trí ở trong hành cung này. Thi thoảng cũng có một vài người từ bên ngoài đến, sau khi mật đàm với hắn một lúc liền mang theo một sự kích động và cung kính vội vã rời khỏi.
Trong ba năm này Kế Đô hoàng tử bất kể nắng mưa, bất luận là chuẩn bị làm một việc gì quan trọng đều đích thân đi tới bên ngoài mật thất chỗ Vương Lâm bế quan vào mỗi buổi sáng sớm, nhìn mật thất một cách cuồng nhiệt, sau khi ở đó nửa canh giờ mới cung kính rời khỏi Vào một ngày sau ba năm, Vương Lâm bên trong mật thất đang chìm đắm trong thổ nạp lần đầu tiên mở hai mắt. Ngay khi hắn mở hai mắt, hai đạo tinh quang sáng như ngọc từ trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
Thân thể hắn lập tức có hư ảnh trùng điệp hiện ra. Chỉ thấy ngũ hành chân thân từ trên thân thể Vương Lâm đang khoanh chân ngồi đứng lên, từng bước đi về phía đối diện, khoanh chân ngồi xuống.
Bên trong ngũ hành chân thân, ngũ hành bản nguyên toàn bộ đã hoàn chỉnh, đều đã ngưng tụ thành công hình dáng chân thân, nhất là đã dung hợp lại thành một thể khiến cho ngũ hành viên mãn, là biểu hiện cực mạnh cho thực bản nguyên của Vương Lâm.
Nó gần như đã lên tới cực hạn, trừ khi tiến thêm được một bước nữa khiến cho ngũ hành chân thân trở thành chân thần!
Sau khi ngũ hành chân thân khoanh chân ngồi xuống, cùng với bản thể của Vương Lâm nhắm mắt chìm trong thổ nạp. Thời gian trôi qua, lại qua ba năm.
Đây đã là năm thứ sáu Vương Lâm bế quan, thân thể hắn lại một lần nữa xuất hiện hư ảnh trùng điệp. Một luồng khí tức sát lực lượn lờ, sát lục lôi đình chân thân của Vương Lâm từ trong bản thể đi ra, mái tóc đen tung bay, lạnh lùng đi về một hướng khác, khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này trong mật thất có một cảnh tượng rất kỳ dị, ba Vương Lâm tướng mạo giống y hệt nhau ngồi tạo thành một tam giác cùng nhau nhắm mắt thổ nạp.
Còn về hồn của Tiên Hoàng, sau sáu năm thiêu luyện, xu hướng hư thối ở trong hồn này đã trở nên thong thả hơn, có lẽ thật sự sẽ có một ngày xu hướng hư thối kia hoàn toàn dừng lại để Vương Lâm có thể chậm rãi luyện hóa.
Năm tháng không ngừng trôi, lại qua ba năm nữa. Lúc này Vương Lâm đã bế quan được chín năm, thân thể bản thể của Vương Lâm lại xuất hiện hư ảnh trùng điệp lần thứ ba. Hư ảnh này vẫn chưa thể ngưng tụ được hình dáng của chân thân, sau khi xuất hiện hóa thành một đám hào quang mơ hồ từ trong cơ thể Vương Lâm trôi ra dừng lại ở cách phía sau hắn một trượng.
Vương Lâm mở hai mắt nhìn ba khối bản nguyên chân thân này của mình. Trong thời gian chín năm này Vương Lâm đã đem tu vi và sức mạnh Cổ Tộc của mình đẩy lên tới đỉnh điểm, ngoài ra còn khiến cho ba khối bản nguyên chân thân cũng đã đạt tới đỉnh phong như hiện giờ.
Hiện giờ hắn có lòng tin có thể đánh một trận với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn vào lúc sung sức nhất mà không bị rơi vào thế hạ phong. Thậm chí hắn mơ hồ cảm thấy bản thân còn có thể dồn ép Đạo Nhất!
Trong những Đại Thiên Tôn, Đạo Nhất của Tiên Tộc là yếu nhất. Với tu vi và chiến lực của ta hiện giờ mặc dù không hơn được Cửu Đế nhưng cũng có thể gần bằng được Võ Phong. Ngay cả Tống Thiên Đại Thiên Tôn thực lực kém sư tôn Huyền La không ít của Thủy Cổ nhất mạch này ta cũng có thể đánh một trận, chỉ là thắng bại chưa biết được.
Đấy là ta vẫn chưa hề sử dụng tới phân thân cực mạnh.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Nửa ngày sau, hắn nhìn về phía hồn của Tiên Hoàng đang bị lửa linh hồn luyện hóa lơ lửng ở cách đó không xa.
Lấy lửa linh hồn của ta luyện hóa quả nhiên là có chút hiệu quả. Nhưng thời gian chậm như vậy không biết bao giờ mới có thể hoàn thành.
Nhìn hồn của Tiên Hoàng hồi lâu Vương Lâm thu ánh mắt lại.
Ngũ hành chân thân tạm thời không cần lo tới. năm đó sau khi ở hoàng thành của Đạo Cổ đã hoàn chỉnh, khiến cho tu vi của ta tăng lên tới trình độ Không Kiếp đại viên mãn, có thể thấy phân tích của ta trước kia là chính xác!
Nếu ta muốn nâng cao tu vi, bước tiếp theo đó chính là sát lục lôi đình chân thân này.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên sát lục lôi đình chân thân kia, trong đồng tử lộ ra một vẻ kỳ dị.
Những thứ cần để cho chân thân này đại thành, sư tôn lão nhân gia người năm đó đã đưa ta đi tới rất nhiều nơi ở Cổ Tộc, đã thu hoạch được không ít.
Vương Lâm than nhẹ, thu ánh mắt đang nhìn sát lục lôi đình chân thân kia lại rồi nhìn về phía Đạo Cổ nhất mạch, dường như ánh mắt có thể nhìn xuyên qua vách tường, nhìn thấy ngọn núi ở đằng sau hoàng thành của Đạo Cổ, nhìn thấy lão nhân đã không còn trẻ nữa.
Hồi lâu sau. Vương Lâm thu ánh mắt lại. Lần này hắn bế quan đã làm tốt việc chuẩn bị, nếu tu vi không tăng quyết sẽ không xuất quan. Hắn phải đề cao được tu vi của mình, chẳng những muốn chiến thắng được sức mạnh của Tống Thiên Đại Thiên Tôn kia mà còn muốn có sức mạnh khiến cho bản thân có thể ở trong Cổ Tộc này mà không cần phải lo sợ Cổ Đạo kia.
Chỉ có như vậy hắn mới nắm chắc có thể khiến cho Tống Thiên Đại Thiên Tôn kia lựa chọn Kế Đô làm hoàng tôn, mới có thể để cho hắn tiến vào trong Tổ Miếu.
Điểu quan trọng nhất chính là ở trong Thái Cổ Thần Cảnh kia có sức mạnh xua tan hết thảy sương mù, còn có mục đích bí ẩn của Đạo Cổ quốc sư kia.
Thái độ của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn rất kỳ quái hắn không vì chuyện ở Đạo Cổ nhất mạch mà tới tìm ta. Nhưng chỉ có sự cường đại của bản thân mới có thể giải quyết tất cả những vấn đề mấu chốt, không thể đem sinh tử của bản thân dựa vào suy nghĩ của đối phương.
Vương Lâm nhìn sát lục lôi đình chân thân của mình, ánh mắt lấp lánh.
Con đường tu hành của hắn hoàn toàn khác với người khác, đây là con đường mà chính bản thân hắn đã tự mở ra, cũng chỉ có hắn mới có thể chỉ điểm cho chính mình, bước đi từng bước một, tự quan sát bản thân xem có thể đi tới trình độ nào.
Sát lục lôi đình chân thân này là do đặc bản nguyên ngưng tụ thành, trong đó lôi đình bản nguyên đã sớm trở thành chân chân, nhưng bốn loại còn lại cũng chỉ mới đại thành mà thôi.
Sát lục, mặc diệt, thái sơ, cấm chế.
Trong lúc thì thào. Vương Lâm bỗng giơ tay phải lên chỉ vào sát lục lôi đình chân thân kia. Dưới một chỉ này thân thể sát lục lôi đình chân thân kia đột nhiên chấn động, dần dần phân tách ra ở trước mặt Vương Lâm.
Chỉ thấy chân thân kia lập tức bị lôi đình lượn quanh, từng đạo điện quang cong hình cánh cung chạy qua chạy lại tách ra bốn đám sương mù. Trong bốn đám sương mù này có một đám sương mù vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho mật thất này bỗng nhiên trở nên âm hàn, một luồng sát lục điên cuồng lượn lờ bốn phía.
- Đây chính là sát lục bản nguyên.
Còn có một đám sương mù trong đó lóe lên vô số ký hiệu quỷ dị. Theo đám sương mù này nhúc nhích, những ký hiệu này càng ngày càng nhiều. Đây chính là cấm chế bản nguyên.
Còn hai đám sương mù còn lại, một đám khuếch tán ra hào quang, một đám thì tối đen như mực, đó lần lượt là thái sơ và mặc diệt.
Chỉ khi bốn bản nguyên này đều ngưng tụ thành chân thân thì mới có thể khiến cho sát lục lôi đình chân thân này của ta đại thành, mới có thể khiến cho tu vi của ta từ Không Kiếp đại viên mãn tiến thêm được một bước!
Một bước này có lẽ là Thiên Tôn có lẽ là Dược Thiên Tôn, nhưng cũng có thể cả hai đều không phải mà là bước vào một cảnh giới chưa thể biết được, có lẽ đó là cảnh giới Đại Thiên Tôn!
Ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ chờ mong. Hắn hiểu Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn bất quá cũng chỉ là Không Kiếp đại viên mãn, vì bước được một bước trở thành Đại Thiên Tôn quá mức khó khăn cho nên mới phân chia ra như vậy thôi.
Trên thực tế, Thiên Tôn cũng được Dược Thiên Tôn cũng được, căn bản mà nói đều là tu sĩ Không Kiếp đại viên mãn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, sau khi trầm ngâm ít lâu tay phải hắn bỗng nhiên vung lên trần nhà của mật thất. Dưới một cái vung tay này chỉ thấy trên trần nhà của mật thất lập tức xuất hiện một biến hóa kỳ dị, bất ngờ biến thành một bầu trời.
Trời xanh, mây trắng, mênh mông vạn dặm nhưng lại không có mặt trời.
Vương Lâm không nghĩ ngợi, nắm lấy thái sơ bản nguyên hướng về phía bầu trời trên trần nhà vung lên. Bản nguyên này bay thẳng lên trần nhà, dung nhập vào trong bầu trời vừa hiện ra kia, tản mát ra hào quang vạn trượng giống như là mặt trời!
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trần nhà hóa thành bầu trời. Trước mắt hắn, bầu trời này bắt đầu vận chuyển, sự vận chuyển này giống như là biến hóa của quy tắc trong thiên địa. Dần dần, sau gần một ngày, thái sơ bản nguyên hóa thành mặt trời kia tỏa ra ánh hoàng hôn rồi từ từ biến mất.
Nhìn Lý Mộ Uyển ở trong quan tài, nhìn hàng lông mi run rẩy cùng những giọt nước mắt trong suốt của nàng, ánh mắt Vương Lâm mang theo vẻ ôn nhu lau nước mắt cho Lý Mộ Uyển. Những giọt nước mắt kia đọng trên đầu ngón tay hắn vẫn chưa chảy xuống, mà lấp lánh trong suốt, giống như là thủy tinh.
Hắn đặt những giọt nước mắt trên đầu ngón tay lên khóe miệng, nhấp những giọt nước mắt này, rất đắng, rất chua cay. Nhưng sau khi hòa tan trong lòng lại mơ hồ có vị ngọt, một hương vị nói không nên lời. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển rất lâu, rất rất lâu. Hắn không để ý thời gian trôi qua mà thủy chung nhìn gương mặt thanh tú của Lý Mộ Uyển, dường như là vĩnh hằng Cho tới một ngày, trái tim Vương Lâm dần bình tĩnh trở lại. Hắn nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra hai mắt hắn lộ ra một sự quyết đoán và kiên định.
Khom người xuống, mặt Vương Lâm chạm vào đôi môi tái nhợt của Lý Mộ Uyển. Bên tai của nữ tử trong quan tài này hắn như thì thào nói một điều gì đó mà chỉ có nàng và hắn mới có thể nghe được.
Nửa ngày sau Vương Lâm vung tay áo, quan tài chứa Lý Mộ Uyển hóa thành một đạo tinh quang biến mất không còn. Trong mật thất chỉ còn lại một mình Vương Lâm lẳng lặng ngồi ở đó.
Trên vách tường cách đó không xa có một ngọn đèn. Ngọn đèn này rất huyền diệu, nếu không có ngoại lực thì có thể cháy đến vạn năm bất diệt. Lúc này ngọn đèn lấp loáng, tản mát ra hào quang chớp tất khiến cho bộ dáng sau lưng Vương Lâm bị chiếu rọi trở nên như ẩn như hiện.
Trong lúc khoanh chân ngồi, Vương Lâm giơ tay trái túm vào hư không, lập tức một đạo kim quang lóe lên, ở trong tay hắn xuất hiện hồn của Tiên Hoàng. Hồn này nhắm hai mắt, mặc dù toàn thân có kim quang bao phủ nhưng lại có một vẻ hư thối nồng đậm.
Nhìn hồn này, Vương Lâm hơi chần chừ nhưng cũng cắn răng há miệng phun ra một ngọn lửa xanh. Ngọn lửa xanh này chính là ngọn lửa linh hồn của hắn, sau khi bao phủ linh hồn này liền cháy lên hừng hực.
Hồn này ta có thể sử dụng hay không, có thể trừ bỏ được Trớ Thuật trên đó được không, việc này sẽ rất mất thời gian.
Vương Lâm nhìn hồn của Tiên Hoàng đang bị lửa linh hồn vờn quanh, hồi lâu sau thu ánh mắt lại, bỗng nhiên nhắm mắt chậm rãi thổ nạp. Thanh âm hô hấp của hắn rất nhẹ không thể phát hiện ra được, toàn thân không hề nhúc nhích.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba năm.
Trong ba năm này không có người nào tới quấy rầy Vương Lâm, ở trong mật thất hắn vẫn không hề nhúc nhích, mà đắm chìm trong thổ nạp. Bên trong thân thể hắn, tu vi cùng sức mạnh Cổ Tộc đã lưu chuyển một cách hoàn mỹ, nhưng một luồng sức mạnh Tiên Cổ dung hợp hình thành trong cơ thể hắn ở trên Cổ Đạo Sơn vẫn chưa vận chuyển được một chu thiên, lúc này cũng chỉ mới vận chuyển được một đoạn rất ngắn mà thôi.
Hồn của Tiên Hoàng đang được lửa linh hồn luyện hóa cũng không có biến hóa nhiều, nhưng xu hướng hư thối bên trong cũng mơ hồ chậm lại.
Hết thảy mọi chuyện bên ngoài Vương Lâm không để ý tới, ở bên ngoài mật thất của hắn có rất nhiều thị vệ bảo vệ, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào trong đó.
Trong ba năm này Kế Đô hoàng tử cũng không hề rời khỏi mà bố trí ở trong hành cung này. Thi thoảng cũng có một vài người từ bên ngoài đến, sau khi mật đàm với hắn một lúc liền mang theo một sự kích động và cung kính vội vã rời khỏi.
Trong ba năm này Kế Đô hoàng tử bất kể nắng mưa, bất luận là chuẩn bị làm một việc gì quan trọng đều đích thân đi tới bên ngoài mật thất chỗ Vương Lâm bế quan vào mỗi buổi sáng sớm, nhìn mật thất một cách cuồng nhiệt, sau khi ở đó nửa canh giờ mới cung kính rời khỏi Vào một ngày sau ba năm, Vương Lâm bên trong mật thất đang chìm đắm trong thổ nạp lần đầu tiên mở hai mắt. Ngay khi hắn mở hai mắt, hai đạo tinh quang sáng như ngọc từ trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
Thân thể hắn lập tức có hư ảnh trùng điệp hiện ra. Chỉ thấy ngũ hành chân thân từ trên thân thể Vương Lâm đang khoanh chân ngồi đứng lên, từng bước đi về phía đối diện, khoanh chân ngồi xuống.
Bên trong ngũ hành chân thân, ngũ hành bản nguyên toàn bộ đã hoàn chỉnh, đều đã ngưng tụ thành công hình dáng chân thân, nhất là đã dung hợp lại thành một thể khiến cho ngũ hành viên mãn, là biểu hiện cực mạnh cho thực bản nguyên của Vương Lâm.
Nó gần như đã lên tới cực hạn, trừ khi tiến thêm được một bước nữa khiến cho ngũ hành chân thân trở thành chân thần!
Sau khi ngũ hành chân thân khoanh chân ngồi xuống, cùng với bản thể của Vương Lâm nhắm mắt chìm trong thổ nạp. Thời gian trôi qua, lại qua ba năm.
Đây đã là năm thứ sáu Vương Lâm bế quan, thân thể hắn lại một lần nữa xuất hiện hư ảnh trùng điệp. Một luồng khí tức sát lực lượn lờ, sát lục lôi đình chân thân của Vương Lâm từ trong bản thể đi ra, mái tóc đen tung bay, lạnh lùng đi về một hướng khác, khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này trong mật thất có một cảnh tượng rất kỳ dị, ba Vương Lâm tướng mạo giống y hệt nhau ngồi tạo thành một tam giác cùng nhau nhắm mắt thổ nạp.
Còn về hồn của Tiên Hoàng, sau sáu năm thiêu luyện, xu hướng hư thối ở trong hồn này đã trở nên thong thả hơn, có lẽ thật sự sẽ có một ngày xu hướng hư thối kia hoàn toàn dừng lại để Vương Lâm có thể chậm rãi luyện hóa.
Năm tháng không ngừng trôi, lại qua ba năm nữa. Lúc này Vương Lâm đã bế quan được chín năm, thân thể bản thể của Vương Lâm lại xuất hiện hư ảnh trùng điệp lần thứ ba. Hư ảnh này vẫn chưa thể ngưng tụ được hình dáng của chân thân, sau khi xuất hiện hóa thành một đám hào quang mơ hồ từ trong cơ thể Vương Lâm trôi ra dừng lại ở cách phía sau hắn một trượng.
Vương Lâm mở hai mắt nhìn ba khối bản nguyên chân thân này của mình. Trong thời gian chín năm này Vương Lâm đã đem tu vi và sức mạnh Cổ Tộc của mình đẩy lên tới đỉnh điểm, ngoài ra còn khiến cho ba khối bản nguyên chân thân cũng đã đạt tới đỉnh phong như hiện giờ.
Hiện giờ hắn có lòng tin có thể đánh một trận với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn vào lúc sung sức nhất mà không bị rơi vào thế hạ phong. Thậm chí hắn mơ hồ cảm thấy bản thân còn có thể dồn ép Đạo Nhất!
Trong những Đại Thiên Tôn, Đạo Nhất của Tiên Tộc là yếu nhất. Với tu vi và chiến lực của ta hiện giờ mặc dù không hơn được Cửu Đế nhưng cũng có thể gần bằng được Võ Phong. Ngay cả Tống Thiên Đại Thiên Tôn thực lực kém sư tôn Huyền La không ít của Thủy Cổ nhất mạch này ta cũng có thể đánh một trận, chỉ là thắng bại chưa biết được.
Đấy là ta vẫn chưa hề sử dụng tới phân thân cực mạnh.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Nửa ngày sau, hắn nhìn về phía hồn của Tiên Hoàng đang bị lửa linh hồn luyện hóa lơ lửng ở cách đó không xa.
Lấy lửa linh hồn của ta luyện hóa quả nhiên là có chút hiệu quả. Nhưng thời gian chậm như vậy không biết bao giờ mới có thể hoàn thành.
Nhìn hồn của Tiên Hoàng hồi lâu Vương Lâm thu ánh mắt lại.
Ngũ hành chân thân tạm thời không cần lo tới. năm đó sau khi ở hoàng thành của Đạo Cổ đã hoàn chỉnh, khiến cho tu vi của ta tăng lên tới trình độ Không Kiếp đại viên mãn, có thể thấy phân tích của ta trước kia là chính xác!
Nếu ta muốn nâng cao tu vi, bước tiếp theo đó chính là sát lục lôi đình chân thân này.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên sát lục lôi đình chân thân kia, trong đồng tử lộ ra một vẻ kỳ dị.
Những thứ cần để cho chân thân này đại thành, sư tôn lão nhân gia người năm đó đã đưa ta đi tới rất nhiều nơi ở Cổ Tộc, đã thu hoạch được không ít.
Vương Lâm than nhẹ, thu ánh mắt đang nhìn sát lục lôi đình chân thân kia lại rồi nhìn về phía Đạo Cổ nhất mạch, dường như ánh mắt có thể nhìn xuyên qua vách tường, nhìn thấy ngọn núi ở đằng sau hoàng thành của Đạo Cổ, nhìn thấy lão nhân đã không còn trẻ nữa.
Hồi lâu sau. Vương Lâm thu ánh mắt lại. Lần này hắn bế quan đã làm tốt việc chuẩn bị, nếu tu vi không tăng quyết sẽ không xuất quan. Hắn phải đề cao được tu vi của mình, chẳng những muốn chiến thắng được sức mạnh của Tống Thiên Đại Thiên Tôn kia mà còn muốn có sức mạnh khiến cho bản thân có thể ở trong Cổ Tộc này mà không cần phải lo sợ Cổ Đạo kia.
Chỉ có như vậy hắn mới nắm chắc có thể khiến cho Tống Thiên Đại Thiên Tôn kia lựa chọn Kế Đô làm hoàng tôn, mới có thể để cho hắn tiến vào trong Tổ Miếu.
Điểu quan trọng nhất chính là ở trong Thái Cổ Thần Cảnh kia có sức mạnh xua tan hết thảy sương mù, còn có mục đích bí ẩn của Đạo Cổ quốc sư kia.
Thái độ của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn rất kỳ quái hắn không vì chuyện ở Đạo Cổ nhất mạch mà tới tìm ta. Nhưng chỉ có sự cường đại của bản thân mới có thể giải quyết tất cả những vấn đề mấu chốt, không thể đem sinh tử của bản thân dựa vào suy nghĩ của đối phương.
Vương Lâm nhìn sát lục lôi đình chân thân của mình, ánh mắt lấp lánh.
Con đường tu hành của hắn hoàn toàn khác với người khác, đây là con đường mà chính bản thân hắn đã tự mở ra, cũng chỉ có hắn mới có thể chỉ điểm cho chính mình, bước đi từng bước một, tự quan sát bản thân xem có thể đi tới trình độ nào.
Sát lục lôi đình chân thân này là do đặc bản nguyên ngưng tụ thành, trong đó lôi đình bản nguyên đã sớm trở thành chân chân, nhưng bốn loại còn lại cũng chỉ mới đại thành mà thôi.
Sát lục, mặc diệt, thái sơ, cấm chế.
Trong lúc thì thào. Vương Lâm bỗng giơ tay phải lên chỉ vào sát lục lôi đình chân thân kia. Dưới một chỉ này thân thể sát lục lôi đình chân thân kia đột nhiên chấn động, dần dần phân tách ra ở trước mặt Vương Lâm.
Chỉ thấy chân thân kia lập tức bị lôi đình lượn quanh, từng đạo điện quang cong hình cánh cung chạy qua chạy lại tách ra bốn đám sương mù. Trong bốn đám sương mù này có một đám sương mù vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho mật thất này bỗng nhiên trở nên âm hàn, một luồng sát lục điên cuồng lượn lờ bốn phía.
- Đây chính là sát lục bản nguyên.
Còn có một đám sương mù trong đó lóe lên vô số ký hiệu quỷ dị. Theo đám sương mù này nhúc nhích, những ký hiệu này càng ngày càng nhiều. Đây chính là cấm chế bản nguyên.
Còn hai đám sương mù còn lại, một đám khuếch tán ra hào quang, một đám thì tối đen như mực, đó lần lượt là thái sơ và mặc diệt.
Chỉ khi bốn bản nguyên này đều ngưng tụ thành chân thân thì mới có thể khiến cho sát lục lôi đình chân thân này của ta đại thành, mới có thể khiến cho tu vi của ta từ Không Kiếp đại viên mãn tiến thêm được một bước!
Một bước này có lẽ là Thiên Tôn có lẽ là Dược Thiên Tôn, nhưng cũng có thể cả hai đều không phải mà là bước vào một cảnh giới chưa thể biết được, có lẽ đó là cảnh giới Đại Thiên Tôn!
Ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ chờ mong. Hắn hiểu Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn bất quá cũng chỉ là Không Kiếp đại viên mãn, vì bước được một bước trở thành Đại Thiên Tôn quá mức khó khăn cho nên mới phân chia ra như vậy thôi.
Trên thực tế, Thiên Tôn cũng được Dược Thiên Tôn cũng được, căn bản mà nói đều là tu sĩ Không Kiếp đại viên mãn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, sau khi trầm ngâm ít lâu tay phải hắn bỗng nhiên vung lên trần nhà của mật thất. Dưới một cái vung tay này chỉ thấy trên trần nhà của mật thất lập tức xuất hiện một biến hóa kỳ dị, bất ngờ biến thành một bầu trời.
Trời xanh, mây trắng, mênh mông vạn dặm nhưng lại không có mặt trời.
Vương Lâm không nghĩ ngợi, nắm lấy thái sơ bản nguyên hướng về phía bầu trời trên trần nhà vung lên. Bản nguyên này bay thẳng lên trần nhà, dung nhập vào trong bầu trời vừa hiện ra kia, tản mát ra hào quang vạn trượng giống như là mặt trời!
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trần nhà hóa thành bầu trời. Trước mắt hắn, bầu trời này bắt đầu vận chuyển, sự vận chuyển này giống như là biến hóa của quy tắc trong thiên địa. Dần dần, sau gần một ngày, thái sơ bản nguyên hóa thành mặt trời kia tỏa ra ánh hoàng hôn rồi từ từ biến mất.