Vương Lâm dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở một góc xa xa, một người trung niên suy nhược. Người này đang kinh ngạc nhìn Vương Lâm, trong ánh mắt dường như đang nhớ lại một hồi ức nào đó.
Vương Lâm nhìn gã, hình như cũng hơi quen quen, đảo bước chân, hắn tiến đến gần người trung niên, ngồi xổm xuống từ tốn hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Người trung niên kia do dự một chút, lại cười, nét cười mang đầy ý chua chát, cung kính hạ giọng:
- Tiền bối, là vãn bối nhận lầm người. Mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.
Vương Lâm săm soi người này thật cẩn thận, trầm ngâm:
- Sao? Người biết ta sao?
Người trung niên cười rộ lên, tiếng cười lại càng chua chát, thở dài:
- Tiền bối, vãn bối có một sư đệ. Là năm đó vãn bối dẫn hắn lên núi… Tim Vương Lâm nhảy thót một cái, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra người này là ai. Trầm mặc một lát, hắn vung tay áo, lập tức cuốn người này biến mất khỏi Hợp Hoan tông.
Trên một vách núi bên ngoài cách Hợp Hoan tông chừng trăm dặm, Vương Lâm xuất hiện, đặt người trung niên đó ở đằng sau, yên lặng nhìn hắn.
Người trung niên nhìn hắn, vẻ mặt đầy phức tạp, thấp giọng:
- Ngươi… - Trương sư huynh, nếu đã nhận ra ta, vì sao lại làm bộ coi như không biết?
Vương Lâm thở dài, chầm chậm hỏi.
Người đàn ông trung niên cả người run lên, im lặng một lúc, lại cười khổ:
- Ta. Ai.
- Hằng Nhạc phái hiện nay ra sao?
Vương Lâm nhìn họ Trương trước mặt, cảnh tượng năm đó như hiện ra trước mắt, trái tim hơi thắt lại. Một lúc lâu sau mới có thể buồn bã cất lời hỏi một câu.
-,Đã rất nhiều năm ta không trở về… Người đàn ông thấp giọng trả lời.
- Tại sao Trương sư huynh lại ở trong Hợp Hoan tông? Hơn nưa, tu vi của người….
Vương Lâm nhướn mày, cầm lấy cánh tay người sư huynh đầu tiên, trầm ngâm một hồi, lại hỏi:
-Trong cơ thể huynh linh lực tán loạn dị thường. Kinh mạch lại yếu ớt không ngờ.
Người đàn ông trung niên chua xót cười:
- Năm đó ngươi đi rồi không quay về. Các sư tổ dồn hết tâm sức mà tài bồi ta, tiêu tốn không ít công sức, giúp ta nâng cao tu vi đến Kết Đan hậu kỳ. Ta ly khai Hằng Nhạc phái, vốn định lịch lãm một phen, tu luyện chờ ngày kết anh, một lần nữa sẽ làm rạng danh Hằng Nhạc phái. Nhưng không ngờ đã gặp một ả đàn bà. Ả là đệ tử Hợp Hoan tông. Ta… Ai……. Uổng phí một thân tu vi. Tiện nhân kia hứa sẽ niệm tình cũ vẫn chưa giết ta, mà lấy thân thể của ta để luyện chế Hợp Hoan đan. Đan này còn chưa luyện thành thì ta tuy là một phế nhân, nhưng thọ nguyên cũng không bị mất. Nếu không phải vậy thì ta đã sớm thành một bộ xương trắng.
Vương Lâm lặng im không nói, vỗ túi trữ vật, từ bên trong xuất ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đưa cho sư huynh:
- Ở đây có bảy viên đan dược, mỗi tháng huynh ăn một viên, sau bảy tháng, tu vi tối thiểu cũng có thể khôi phục một nửa. Trương sư huynh, tại hạ còn một chuyện quan trọng, hôm nay đành từ biệt, hy vọng có ngày gặp lại.
Nói xong, Vương Lâm lặng lẽ nhìn thật sâu sư huynh, xoay mình, cả người chợt nhoáng lên, biến mất tại chỗ. Con quái thú to tướng đằng sau mang theo một đống thi thể được bó gọn bằng một ngọn núi nhỏ bay dần về phía xa xa.
Người đàn ông nhìn theo thân ảnh Vương Lâm biến mất, ánh mắt không kìm được sự ngưỡng mộ, lại điểm thêm nét phiền muộn. Lúc nãy, hắn gọi ra tên Vương Lâm, hiển nhiên đã nhận ra sư đệ của mình, nhưng sư đệ ngày nào hắn đưa lên núi hôm nay thay đổi quá lớn, tu vi cao đến không thể tin. Trí nhớ của hắn xác định đây đúng là Vương Lâm, nhưng thâm tâm hắn không dám tin… Nắm thật chặt chiếc bình ngọc, hít thật sâu một hơi, hắn rướn mình, tập tễnh lê bước xa dần.
Vương Lâm vừa phi hành, thần thức tản ra, lúc này, toàn bộ Đằng gia huyết mạch trong Triệu quốc, thông qua nhiều cách thức khác nhau, đã biết sự kiện giết chóc kinh người này. Mọi việc hoàn toàn theo sự điều khiển của Vương Lâm , những người này toàn bộ đang di chuyển.
Mục tiêu của bọn họ lúc này là Đằng gia thành!
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, thâm tâm thầm nhủ:
- Chạy đi, khi các ngươi tụ tập tất cả ở Đằng gia thành chính là lúc ta gặp Đằng Hóa Nhuyên.
Di chuyển qua một khoảng cách lớn, thần thức Vương Lâm không ngừng dò xét, phát hiện bảy đốm sáng, tuy nhiên nãy giờ vẫn thủy chung đứng im không nhúc nhích.
Đã nhiều ngày giết chóc, Vương Lâm dĩ nhiên thông qua đủ loại phương pháp, biết được Đằng gia có chín hạch tâm tộc nhân.
Chín người này xét tu vi, trừ Đằng Hóa Nguyên, cực kỳ ít người biết tới họ. Chín người bọn họ, có thể nói là tự tay Đằng Hóa Nguyên dạy dỗ mà nên, tương lai nối nghiệp Đằng gia.
Để cho chín vị hạch tâm tộc nhân này tu luyện, Đằng Hóa Nguyên phải bỏ thật nhiều công sức. trên cả Triệu quốc mở ra chín linh huyệt, cả chín người gần như cả năm ở trong bế quan.
Tất cả đan dược, pháp bảo, công pháp hoàn toàn sẽ do người Đằng gia tìm và đưa đến tận nơi, chín người bọn họ chỉ có một việc là lo tu luyện.
Cứ cách một khoảng thời gian, Đằng Hóa Nguyên sẽ tới gặp chín người, mang họ đi tới một vài hiểm địa quanh quốc gia, lấy thực chiến tôi luyện. Có thể nói, chín vị hạch tâm này, bất kể là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu đều gần như đạt tới đỉnh phong.
Cả chín người, hoàn toàn là tiếp nhận tất cả tài nguyên Đằng gia, được tôi luyện mà thành.
Ngoài ra, chín người này cũng không phải là không bao giờ thay đổi. Cứ mỗi năm mươi năm một lần, đã là người Đằng gia, đều có cơ hội khiêu chiến với bọn họ một lần, một khi chiến thắng có thể có đủ tư cách thay thế họ trở thành hạch tâm gia tộc, được tu luyện tại Địa Linh huyệt, được cả Đằng gia hỗ trợ.
Do đó, chín người hạch tâm tộc nhân này, trừ một người ra, đã đổi khoảng trên ba lượt.
Với loại khảo nghiệm này, tu vi của hạch tâm tộc nhân ra sao, có thể tưởng tượng được.
Vương Lâm cảm ứng được bảy điểm sáng vẫn không nhúc nhích, đúng là hạch tâm tộc nhân. Trong đó có hai người, vì trước đó bị triệu hồi về Đằng gia thành, nên vẫn chưa quay lại đây.
Mắt hắn lóe lên một tia ngoan độc, lúc này, gần như tất cả người Đằng gia, đều theo như kế hoạch của hắn, tiến về phía Đằng gia thành. Dĩ nhiên không cần Vương Lâm bận tâm, mục tiêu của hắn lúc này là bảy người kia.
Bảy người này chính là các hạch tâm tộc nhân do Đằng gia nhiều năm qua không ngừng đào thải bồi dưỡng ra!
Bảy người này, nhất định phải chết!
Một trận gió đen đầy sát khí nổi lên mang theo cả tia máu tanh, chậm rãi từ không trung tản mát đến. Thân ảnh Vương lâm, phảng phất như La Sát đòi mạng, bay về phía cồn cát xa xa.
Đằng Cửu – là một cái tên, cũng là một xưng danh đầy vinh quang.
Cái tên này, dĩ nhiên đã mấy lần đổi chủ, nói một cách chính xác là sáu lần.
Đằng Cửu khoanh chân ngồi trong một gian phòng bí mật. Căn mật thất này bài trí nhìn chung khá đơn sơ, nhưng Đằng Cửu biết, gian phòng này, vô số người Đằng gia đã và đang điên cuồng muốn được đi vào.
Hắn, năm đó, cũng là một trong những kẻ điên cuồng ấy.
Từ nhỏ hắn đã được gọi là thiên tài, vẫn ôm giấc mộng có thể thay thế người khác trở thành hạch tâm đệ tử. Bởi chỉ có thể trở thành hạch tâm đệ tử mới có thể ngẩng đầu ở Đằng gia, mới có thể được lão tổ để ý đến, mới có thể trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Vốn sinh ra ở chi thứ Đằng tộc, từ bé hắn đã quen nhìn tộc nhân nịnh bợ và lợi dụng, gặp qua hết thảy bất bình và ấm ức, tuổi thơ đã trải qua nhiều chuyện, khiến cho tâm hắn dần dần trở nên lạnh như băng. Vì sức mạnh, hắn không tiếc phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Thậm chí, khi hắn biết mình có được tư cách khiêu chiến với hạch tâm tộc nhân, lần đầu tiên hắn ra tay giết người – và người đầu tiên chết dưới tay hắn chính là ca ca của hắn – bởi ca ca chính là một trong những người cạnh tranh với hắn!
Toàn bộ Đằng gia, cứ mỗi năm mươi năm lại có một lần nghi thức khiêu chiến hạch tâm tộc nhân, không cần biết ra sao, chỉ biết sau cùng sẽ tuyển ra chín người làm người khiêu chiến.
Đi từng bước một, thông qua đủ loại cách thức cuối cùng hắn đã trở thành một trong chín người này. Tất cả, chỉ dùng máu tươi và ném lại tất cả những gì gọi là tôn nghiêm, là nhân tính, để đổi lấy vị trí "người khiêu chiến".
Để được khiêu chiến, hắn không mảy may ngại ngần tu luyện bí thuật ác độc nhất trong gia tộc, lấy thôn phệ linh lực người khác để gia tăng tu vi chính mình. Loại công pháp này, sẽ giảm thọ nguyên người luyện một cách nghiêm trọng, nhưng lại có thể đề cao tu vi rất nhanh.
Dù sao, kẻ thù của hắn, cũng chính là chủ nhân trước của cái tên Đằng Cửu này, tu vi đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ.
Đằng Cửu thỏa mãn nhìn gian mật thất, linh lực nơi đây nồng đậm gấp bội bên ngoài. Bên trong gian phòng tuy bài trí đơn sơ, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể nhận ra, tài liệu xây nên căn phòng này hoàn toàn là thượng phẩm linh thạch.
Dưới gian mật thất này là một linh mạch ngầm, linh mạch ở đây tuy không lớn, nhưng để cho một người tu luyện cũng là quá xa xỉ!
Đan dược, Đằng Cửu không thiếu. Tất cả đan dược trên đời, chỉ cần hắn yêu cầu, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.
Công pháp, Đằng Cửu có rất nhiều. Công pháp các phái, chỉ cần hắn muốn xem, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.
Pháp bảo, Đằng Cửu có rất nhiều. Hơn nữa mỗi một kiện đều là Nguyên Anh cấp.
Nữ nhân, Đằng Cửu lại càng không thiếu. Chỉ cần hắn cần, Đằng gia ngay lập tức sẽ đưa lên vô số nữ nhân có tu vi nhất định để cho hắn hấp thu.
Tất cả tất cả, Đằng Cửu đều không phải quan tâm. Đó là vì, hắn chính là hạch tâm tộc nhân, có thể hưởng thụ tất cả. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một: đó là tu luyện, tu luyện, và tu luyện.
Vương Lâm phiêu phiêu bay giữa không trung. Dùng thần thức, có thể thấy rõ ràng, trong cồn cát này có một gian mật thất, trong đó có một người, đó chính là con mồi của hắn!
Tu vi của người này hắn có thể nhìn ra, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, là Nguyên Anh tu sĩ đầu tiên. Không xét đến tu vi, từ thân thể hắn tỏa ra một cỗ sát khí dày đặc, ngưng kết không thể tiêu tan.
Nếu không trải qua đủ loại sát kiếp, người bình thường rất khó có thể có được sát khí nhường này. Tuy nói so với sát khí của Vương Lâm còn thấp hơn vài cấp, nhưng, sát khí của người này, so với một ít ma tu, còn mạnh hơn đến vài phần.
Khóe miệng Vương Lâm khẽ động, người này tuy là người Đằng gia nhưng lại khiến hai mắt hắn sáng ngời!
Phải biết rằng, điều kiện đầu tiên để trở thành ma đầu là phải có một sẵn hung tính. Hung tính càng lớn, khi trở thành ma đầu, uy lực triển hiện ra càng kinh khủng.
Tay phải Vương Lâm bắt quyết, bỗng nhiên nhấn xuống mặt đất một cái. Lập tức trên cồn cát xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay. Những tiếng ù ù vang lên, thủ ấn càng sâu, mạnh mẽ ấn xuống dưới.
Đằng Cửu đang ở trong gian mật thất, đột nhiên mở hai mắt, gần như không một chút do dự, cả thân mình chợt lóe lên, biến mất khỏi gian phòng. Ngay khoảnh khắc hắn biến mất, cả gian phòng ầm ầm sụt xuống, một khối cát khổng lồ không ngừng chảy xuống thành một lỗ cát xoáy thật sâu.
Đằng Cửu hiện ra giữa không trung, ánh mắt ngập tràn sát khí, cúi đầu nhìn gian mật thất đã biến mất không còn dấu vết, toàn bộ sát khí đề cao đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Vương Lâm dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở một góc xa xa, một người trung niên suy nhược. Người này đang kinh ngạc nhìn Vương Lâm, trong ánh mắt dường như đang nhớ lại một hồi ức nào đó.
Vương Lâm nhìn gã, hình như cũng hơi quen quen, đảo bước chân, hắn tiến đến gần người trung niên, ngồi xổm xuống từ tốn hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Người trung niên kia do dự một chút, lại cười, nét cười mang đầy ý chua chát, cung kính hạ giọng:
- Tiền bối, là vãn bối nhận lầm người. Mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.
Vương Lâm săm soi người này thật cẩn thận, trầm ngâm:
- Sao? Người biết ta sao?
Người trung niên cười rộ lên, tiếng cười lại càng chua chát, thở dài:
- Tiền bối, vãn bối có một sư đệ. Là năm đó vãn bối dẫn hắn lên núi… Tim Vương Lâm nhảy thót một cái, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra người này là ai. Trầm mặc một lát, hắn vung tay áo, lập tức cuốn người này biến mất khỏi Hợp Hoan tông.
Trên một vách núi bên ngoài cách Hợp Hoan tông chừng trăm dặm, Vương Lâm xuất hiện, đặt người trung niên đó ở đằng sau, yên lặng nhìn hắn.
Người trung niên nhìn hắn, vẻ mặt đầy phức tạp, thấp giọng:
- Ngươi… - Trương sư huynh, nếu đã nhận ra ta, vì sao lại làm bộ coi như không biết?
Vương Lâm thở dài, chầm chậm hỏi.
Người đàn ông trung niên cả người run lên, im lặng một lúc, lại cười khổ:
- Ta. Ai.
- Hằng Nhạc phái hiện nay ra sao?
Vương Lâm nhìn họ Trương trước mặt, cảnh tượng năm đó như hiện ra trước mắt, trái tim hơi thắt lại. Một lúc lâu sau mới có thể buồn bã cất lời hỏi một câu.
-,Đã rất nhiều năm ta không trở về… Người đàn ông thấp giọng trả lời.
- Tại sao Trương sư huynh lại ở trong Hợp Hoan tông? Hơn nưa, tu vi của người….
Vương Lâm nhướn mày, cầm lấy cánh tay người sư huynh đầu tiên, trầm ngâm một hồi, lại hỏi:
-Trong cơ thể huynh linh lực tán loạn dị thường. Kinh mạch lại yếu ớt không ngờ.
Người đàn ông trung niên chua xót cười:
- Năm đó ngươi đi rồi không quay về. Các sư tổ dồn hết tâm sức mà tài bồi ta, tiêu tốn không ít công sức, giúp ta nâng cao tu vi đến Kết Đan hậu kỳ. Ta ly khai Hằng Nhạc phái, vốn định lịch lãm một phen, tu luyện chờ ngày kết anh, một lần nữa sẽ làm rạng danh Hằng Nhạc phái. Nhưng không ngờ đã gặp một ả đàn bà. Ả là đệ tử Hợp Hoan tông. Ta… Ai……. Uổng phí một thân tu vi. Tiện nhân kia hứa sẽ niệm tình cũ vẫn chưa giết ta, mà lấy thân thể của ta để luyện chế Hợp Hoan đan. Đan này còn chưa luyện thành thì ta tuy là một phế nhân, nhưng thọ nguyên cũng không bị mất. Nếu không phải vậy thì ta đã sớm thành một bộ xương trắng.
Vương Lâm lặng im không nói, vỗ túi trữ vật, từ bên trong xuất ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đưa cho sư huynh:
- Ở đây có bảy viên đan dược, mỗi tháng huynh ăn một viên, sau bảy tháng, tu vi tối thiểu cũng có thể khôi phục một nửa. Trương sư huynh, tại hạ còn một chuyện quan trọng, hôm nay đành từ biệt, hy vọng có ngày gặp lại.
Nói xong, Vương Lâm lặng lẽ nhìn thật sâu sư huynh, xoay mình, cả người chợt nhoáng lên, biến mất tại chỗ. Con quái thú to tướng đằng sau mang theo một đống thi thể được bó gọn bằng một ngọn núi nhỏ bay dần về phía xa xa.
Người đàn ông nhìn theo thân ảnh Vương Lâm biến mất, ánh mắt không kìm được sự ngưỡng mộ, lại điểm thêm nét phiền muộn. Lúc nãy, hắn gọi ra tên Vương Lâm, hiển nhiên đã nhận ra sư đệ của mình, nhưng sư đệ ngày nào hắn đưa lên núi hôm nay thay đổi quá lớn, tu vi cao đến không thể tin. Trí nhớ của hắn xác định đây đúng là Vương Lâm, nhưng thâm tâm hắn không dám tin… Nắm thật chặt chiếc bình ngọc, hít thật sâu một hơi, hắn rướn mình, tập tễnh lê bước xa dần.
Vương Lâm vừa phi hành, thần thức tản ra, lúc này, toàn bộ Đằng gia huyết mạch trong Triệu quốc, thông qua nhiều cách thức khác nhau, đã biết sự kiện giết chóc kinh người này. Mọi việc hoàn toàn theo sự điều khiển của Vương Lâm , những người này toàn bộ đang di chuyển.
Mục tiêu của bọn họ lúc này là Đằng gia thành!
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, thâm tâm thầm nhủ:
- Chạy đi, khi các ngươi tụ tập tất cả ở Đằng gia thành chính là lúc ta gặp Đằng Hóa Nhuyên.
Di chuyển qua một khoảng cách lớn, thần thức Vương Lâm không ngừng dò xét, phát hiện bảy đốm sáng, tuy nhiên nãy giờ vẫn thủy chung đứng im không nhúc nhích.
Đã nhiều ngày giết chóc, Vương Lâm dĩ nhiên thông qua đủ loại phương pháp, biết được Đằng gia có chín hạch tâm tộc nhân.
Chín người này xét tu vi, trừ Đằng Hóa Nguyên, cực kỳ ít người biết tới họ. Chín người bọn họ, có thể nói là tự tay Đằng Hóa Nguyên dạy dỗ mà nên, tương lai nối nghiệp Đằng gia.
Để cho chín vị hạch tâm tộc nhân này tu luyện, Đằng Hóa Nguyên phải bỏ thật nhiều công sức. trên cả Triệu quốc mở ra chín linh huyệt, cả chín người gần như cả năm ở trong bế quan.
Tất cả đan dược, pháp bảo, công pháp hoàn toàn sẽ do người Đằng gia tìm và đưa đến tận nơi, chín người bọn họ chỉ có một việc là lo tu luyện.
Cứ cách một khoảng thời gian, Đằng Hóa Nguyên sẽ tới gặp chín người, mang họ đi tới một vài hiểm địa quanh quốc gia, lấy thực chiến tôi luyện. Có thể nói, chín vị hạch tâm này, bất kể là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu đều gần như đạt tới đỉnh phong.
Cả chín người, hoàn toàn là tiếp nhận tất cả tài nguyên Đằng gia, được tôi luyện mà thành.
Ngoài ra, chín người này cũng không phải là không bao giờ thay đổi. Cứ mỗi năm mươi năm một lần, đã là người Đằng gia, đều có cơ hội khiêu chiến với bọn họ một lần, một khi chiến thắng có thể có đủ tư cách thay thế họ trở thành hạch tâm gia tộc, được tu luyện tại Địa Linh huyệt, được cả Đằng gia hỗ trợ.
Do đó, chín người hạch tâm tộc nhân này, trừ một người ra, đã đổi khoảng trên ba lượt.
Với loại khảo nghiệm này, tu vi của hạch tâm tộc nhân ra sao, có thể tưởng tượng được.
Vương Lâm cảm ứng được bảy điểm sáng vẫn không nhúc nhích, đúng là hạch tâm tộc nhân. Trong đó có hai người, vì trước đó bị triệu hồi về Đằng gia thành, nên vẫn chưa quay lại đây.
Mắt hắn lóe lên một tia ngoan độc, lúc này, gần như tất cả người Đằng gia, đều theo như kế hoạch của hắn, tiến về phía Đằng gia thành. Dĩ nhiên không cần Vương Lâm bận tâm, mục tiêu của hắn lúc này là bảy người kia.
Bảy người này chính là các hạch tâm tộc nhân do Đằng gia nhiều năm qua không ngừng đào thải bồi dưỡng ra!
Bảy người này, nhất định phải chết!
Một trận gió đen đầy sát khí nổi lên mang theo cả tia máu tanh, chậm rãi từ không trung tản mát đến. Thân ảnh Vương lâm, phảng phất như La Sát đòi mạng, bay về phía cồn cát xa xa.
Đằng Cửu – là một cái tên, cũng là một xưng danh đầy vinh quang.
Cái tên này, dĩ nhiên đã mấy lần đổi chủ, nói một cách chính xác là sáu lần.
Đằng Cửu khoanh chân ngồi trong một gian phòng bí mật. Căn mật thất này bài trí nhìn chung khá đơn sơ, nhưng Đằng Cửu biết, gian phòng này, vô số người Đằng gia đã và đang điên cuồng muốn được đi vào.
Hắn, năm đó, cũng là một trong những kẻ điên cuồng ấy.
Từ nhỏ hắn đã được gọi là thiên tài, vẫn ôm giấc mộng có thể thay thế người khác trở thành hạch tâm đệ tử. Bởi chỉ có thể trở thành hạch tâm đệ tử mới có thể ngẩng đầu ở Đằng gia, mới có thể được lão tổ để ý đến, mới có thể trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Vốn sinh ra ở chi thứ Đằng tộc, từ bé hắn đã quen nhìn tộc nhân nịnh bợ và lợi dụng, gặp qua hết thảy bất bình và ấm ức, tuổi thơ đã trải qua nhiều chuyện, khiến cho tâm hắn dần dần trở nên lạnh như băng. Vì sức mạnh, hắn không tiếc phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Thậm chí, khi hắn biết mình có được tư cách khiêu chiến với hạch tâm tộc nhân, lần đầu tiên hắn ra tay giết người – và người đầu tiên chết dưới tay hắn chính là ca ca của hắn – bởi ca ca chính là một trong những người cạnh tranh với hắn!
Toàn bộ Đằng gia, cứ mỗi năm mươi năm lại có một lần nghi thức khiêu chiến hạch tâm tộc nhân, không cần biết ra sao, chỉ biết sau cùng sẽ tuyển ra chín người làm người khiêu chiến.
Đi từng bước một, thông qua đủ loại cách thức cuối cùng hắn đã trở thành một trong chín người này. Tất cả, chỉ dùng máu tươi và ném lại tất cả những gì gọi là tôn nghiêm, là nhân tính, để đổi lấy vị trí "người khiêu chiến".
Để được khiêu chiến, hắn không mảy may ngại ngần tu luyện bí thuật ác độc nhất trong gia tộc, lấy thôn phệ linh lực người khác để gia tăng tu vi chính mình. Loại công pháp này, sẽ giảm thọ nguyên người luyện một cách nghiêm trọng, nhưng lại có thể đề cao tu vi rất nhanh.
Dù sao, kẻ thù của hắn, cũng chính là chủ nhân trước của cái tên Đằng Cửu này, tu vi đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ.
Đằng Cửu thỏa mãn nhìn gian mật thất, linh lực nơi đây nồng đậm gấp bội bên ngoài. Bên trong gian phòng tuy bài trí đơn sơ, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể nhận ra, tài liệu xây nên căn phòng này hoàn toàn là thượng phẩm linh thạch.
Dưới gian mật thất này là một linh mạch ngầm, linh mạch ở đây tuy không lớn, nhưng để cho một người tu luyện cũng là quá xa xỉ!
Đan dược, Đằng Cửu không thiếu. Tất cả đan dược trên đời, chỉ cần hắn yêu cầu, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.
Công pháp, Đằng Cửu có rất nhiều. Công pháp các phái, chỉ cần hắn muốn xem, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.
Pháp bảo, Đằng Cửu có rất nhiều. Hơn nữa mỗi một kiện đều là Nguyên Anh cấp.
Nữ nhân, Đằng Cửu lại càng không thiếu. Chỉ cần hắn cần, Đằng gia ngay lập tức sẽ đưa lên vô số nữ nhân có tu vi nhất định để cho hắn hấp thu.
Tất cả tất cả, Đằng Cửu đều không phải quan tâm. Đó là vì, hắn chính là hạch tâm tộc nhân, có thể hưởng thụ tất cả. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một: đó là tu luyện, tu luyện, và tu luyện.
Vương Lâm phiêu phiêu bay giữa không trung. Dùng thần thức, có thể thấy rõ ràng, trong cồn cát này có một gian mật thất, trong đó có một người, đó chính là con mồi của hắn!
Tu vi của người này hắn có thể nhìn ra, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, là Nguyên Anh tu sĩ đầu tiên. Không xét đến tu vi, từ thân thể hắn tỏa ra một cỗ sát khí dày đặc, ngưng kết không thể tiêu tan.
Nếu không trải qua đủ loại sát kiếp, người bình thường rất khó có thể có được sát khí nhường này. Tuy nói so với sát khí của Vương Lâm còn thấp hơn vài cấp, nhưng, sát khí của người này, so với một ít ma tu, còn mạnh hơn đến vài phần.
Khóe miệng Vương Lâm khẽ động, người này tuy là người Đằng gia nhưng lại khiến hai mắt hắn sáng ngời!
Phải biết rằng, điều kiện đầu tiên để trở thành ma đầu là phải có một sẵn hung tính. Hung tính càng lớn, khi trở thành ma đầu, uy lực triển hiện ra càng kinh khủng.
Tay phải Vương Lâm bắt quyết, bỗng nhiên nhấn xuống mặt đất một cái. Lập tức trên cồn cát xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay. Những tiếng ù ù vang lên, thủ ấn càng sâu, mạnh mẽ ấn xuống dưới.
Đằng Cửu đang ở trong gian mật thất, đột nhiên mở hai mắt, gần như không một chút do dự, cả thân mình chợt lóe lên, biến mất khỏi gian phòng. Ngay khoảnh khắc hắn biến mất, cả gian phòng ầm ầm sụt xuống, một khối cát khổng lồ không ngừng chảy xuống thành một lỗ cát xoáy thật sâu.
Đằng Cửu hiện ra giữa không trung, ánh mắt ngập tràn sát khí, cúi đầu nhìn gian mật thất đã biến mất không còn dấu vết, toàn bộ sát khí đề cao đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.