Chu Vũ Thái sau khi uống một hớp rượu lớn, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba cái tượng gỗ ở trên kệ cách đó không xa. Ba tượng gỗ đó chính là ba người Bạch Vân Tông. Năm đó, khi Chu Vũ Thái đến đây, tượng gỗ ở trên kệ chỉ có hai cái, bây giờ lại có thêm một.
Ánh mắt hắn nhìn ba bức tượng gỗ. Dần dần trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh hoàng. Tay phải hắn vẫy nhẹ một cái, bức tượng gỗ rơi vào trong tay hắn. Hắn kiểm tra cẩn thận một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:
-Vương huynh! Huynh quả nhiên tiến bộ nhanh hơn một bước so với ta. Mười năm nay ta vẫn đứng nguyên tại chỗ. .
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, lại lấy ra một bình rượu. Sau khi uống vào một ngụm, lắc đầu nói:
- Cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Chu Vũ Thái than thở một tiếng, cúi đầu nhìn tượng gỗ, chậm rãi nói:
-Tuế Nguyệt ý cảnh của Thanh Tùng sư thúc cũng đã được ngươi điêu khắc. Tượng gỗ này cũng đã tương đương với Nguyên Anh kỳ, là pháp bảo có cấp bậc cao nhất. Mười năm trước Vương huynh còn chưa làm được thế này. Không ngờ mới mười năm, đã có tiến bộ như vậy. Tại hạ bội phục!
Vương Lâm đột nhiên cười, nói:
-Nếu ngươi thích, thì tặng cho ngươi!
Chu Vũ Thái ngẩn người, sự phức tạp trong mắt hắn lại càng đậm, nhìn Vương Lâm một lúc, rồi lại nhìn tượng gỗ. Cuối cùng hơi do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, nói:
-Cảm ơn!
Địch ý của hắn đối với Vương Lâm lại giảm đi một chút. Tùy ý đem bảo bối như vậy tặng người là chuyện mà không phải người tầm thường có thể làm được. Hắn tin, có bức tượng gỗ này, mình tuy không thể thật sự đạt được Tuế Nguyệt ý cảnh, nhưng nhiều ít gì, cũng có thể cảm nhận được một chút.
Chẳng qua điều duy nhất khiến hắn phải lo nghĩ, là cuối cùng nên lựa chọn cái nào. Dù sao bây giờ cảm ngộ của hắn về Tuế Nguyệt ý cảnh trên tượng gỗ rất kém. Vì vậy mà trong lòng hắn không khỏi phát sinh chút mâu thuẫn.
Một lúc lâu sau, hắn khựng người lại, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, lại cười khổ, nói:
-Vương huynh! Tại hạ nhận thua! Huynh cũng không muốn ta có những ý nghĩ khác chứ. Ôi! Tượng gỗ này, Chu mỗ từ bỏ. Ngọc giản này cũng tặng cho huynh, mặt trên có ghi lại thần thông, pháp thuật của một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Mắt Vương Lâm lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ, nhìn kỹ Chu Vũ Thái. Hắn đưa tượng gỗ cho gã, vốn cũng có ý trong đó. Nhưng không ngờ gã lại lập tức phản ứng, vứt bỏ cơ hội tìm hiểu Tuế Nguyệt ý cảnh, vẫn một mực giữ lại con đường hóa phàm nguyên bản của chính mình. Người như thế này, cả đời Vương Lâm gặp cũng không nhiều. Hắn mỉm cười rồi gật đầu, nói:
-Nếu đã như vậy, Vương mỗ từ chối cũng bất kính.
Nói xong, hắn cầm lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua một cái rồi thản nhiên đặt bên cạnh.
Chu Vũ Thái luyến tiếc liếc qua tượng gỗ. Sau đó, hắn khẽ cắn răng, cưỡng ép mình không được nhìn nó nữa, mặt trầm xuống, nói:
-Vương huynh! Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, huynh có phát hiện ra điểm gì kỳ lạ không? - Vương Lâm hơi trầm ngâm, nhìn bầu rượu trong tay, chậm rãi nói:
-Trận tuyết này, rõ ràng không phải do trời gây ra. . - Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, nói:
-Không sai! Trong những bông tuyết còn mang theo một cỗ sát khí. Bây giờ toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái, tất cả đều bị tuyết bao phủ. Sát khí trong đó đã trở nên rất đậm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Từ đầu đến cuối, giống như chuyện này không có bất kỳ cái gì liên quan đến hắn, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Chu Vũ Thái nhìn Vương Lâm, tiếp tục nói:
-Đã có mấy vị tiền bối Tứ Phái đứng ra điều tra, cuối cùng ở trên bầu trời cao vạn dặm, phát hiện khe nứt truyền tống đơn của tu sĩ Tuyết Vực được che giấu dưới cấm chế!
-Tu sĩ Tuyết Vực? - Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe thấy cái tên này. Chu Vũ Thái hít một hơi sâu, nói:
-Tu sĩ Tuyết Vực cũng là một tứ cấp Tu Chân Quốc. Chẳng qua lãnh thổ của bọn họ là ở Cực Bắc, chỗ đó bị băng tuyết bao phủ. Thần thông pháp thuật bọn họ tu luyện cũng có liên quan đến băng tuyết. Cho nên mỗi khi Tuyết Vực quốc xâm lấn vào lãnh thổ Tu Chân Quốc chúng ta, bọn họ sẽ mở ra những cái truyền tống trận như thế này trước, để lãnh thổ đối phương bị băng tuyết bao phủ. Sau đó, bọn họ mới xuất kích với một số lượng lớn.
Chu Vũ Thái nói xong thì tay phải khẽ vung về phía sau. Cửa tiệm lập tức được mở ra. Một đám tuyết, bị hắn hút vào trong tay, rồi đưa đến trước mặt Vương Lâm. Cùng lúc đó tay trái hắn bấm pháp quyết. Trong nháy mắt, một quả cầu lửa to như nắm tay được tạo nên, phát ra từng đợt khí cực nóng.
-Mời Vương huynh xem!
Hắn nói xong, cầm quả cầu và nắm tuyết gộp lại với nhau. Trong khoảnh khắc, quả cầu tỏa ra từng làn khói, sau đó lại bị dập tắt. Mà nắm tuyết lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vương Lâm lập tức rung động. Đây là một điểm hắn không nghĩ tới.
- Thứ tuyết này không thể tan được.Khi toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái bị tuyết phủ thành đồng bằng thì đó sẽ là ngày tu sĩ Tuyết Vực tấn công! - Giọng nói Chu Vũ Thái trầm lắng hẳn xuống. Vương Lâm cũng trầm mặc, không nói gì.
-Vương huynh! Ngày hôm nay tại hạ đến đây, là đại biểu cho Liên Minh Tứ Phái, mời huynh gia nhập. Với tu vi của huynh, một khi gia nhập, chắc chắn Liên Minh Tứ Phái sẽ được tăng cường rất nhiều trợ lực. - Chu Vũ Thái nói một cách chân thành.
Vương Lâm liếc nhìn người này một cái, chậm rãi mở miệng nói:
-Tại hạ chẳng qua chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh. Những người có tu vi cao hơn Vương Mỗ trong Tứ Phái có rất nhiều. Hình như cũng không phải có mỗi mình ta.
Chu Vũ Thái cười khổ, lắc đầu nói:
-Vương huynh không nên coi nhẹ chính mình. Lấy cảnh giới bây giờ của huynh, thì chỉ cần một vài năm sẽ đạt tới Hóa Thần. Khi đó thì đối với Tứ Phái của ta mà nói, lại có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần. Đây mới là điểm trọng yếu mà lần này ta đến đây mời.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói:
- Vì sao tu sĩ Tuyết Vực lại muốn khai chiến với Liên Minh Tứ Phái?
Chu Vũ Thái nhìn khối tuyết trong tay, trầm mặc trong giây lát, rồi cười khổ nói:
- Tuyết Vực Quốc nằm trên Chu Tước tinh, nhưng có vài loại vật tư lại thiếu hút. Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn có thể đạt đến tứ cấp Tu Chân Quốc. Nếu muốn phát triển lên mà có được nhiều quyền lợi hơn, tất nhiên trận chiến này sẽ phải xảy ra.
Vương Lâm cười khẽ. Hắn nhấc bình rượu trong tay lên uống một ngụm, bình thản nói:
-Chu huynh! Vương mỗ không tiễn!
Vẻ mặt Chu Vũ Thái lập tức trầm xuống, nhìn Vương Lâm, nói:
-Nếu như Vương huynh gia nhập Liên Minh Tứ Phái của ta, có bất cứ yêu cầu gì nằm trong khả năng mà Chu mỗ có thể thỏa mãn thì cứ đưa ra. Vương huynh! Huynh không muốn cân nhắc lại một chút sao?
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Thái. Sau một lúc lâu, Chu Vũ Thái khẽ nhíu mày, nói:
-Vương huynh có ý gì?
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Chu huynh! Chẳng lẽ xem Vương mỗ là đứa trẻ ba tuổi sao? Chu Tước tinh rất lớn, tu sĩ Tuyết Vực không muốn đi xâm lược những Tu Chân Quốc khác, sao cứ phải chọn chỗ này? Nếu Chu huynh không muốn nói rõ ràng, tại hạ cũng không muốn hỏi nữa!
Chu Vũ Thái trầm mặc. Một lúc sau mới hắn bật cười ha hả, không hề cảm thấy xấu hổ mà nhìn thẳng vào Vương Lâm, nói:
-Vương huynh cũng đừng trách. Chuyện này có liên quan đến rất nhiều việc. Chu mỗ tất nhiên không thể tùy tiện nói ra được. - Nói xong, hắn ngậm miệng lại không nói nữa, rõ ràng đang đợi Vương Lâm đáp ứng. Nếu Vương Lâm đồng ý, thì hắn mới nói ra nguyên nhân.
Vương Lâm lại rơi vào trầm ngâm. Đối với sự xâm lược của tu sĩ Tuyết Vực, hắn thật sự chẳng có hứng thú tham gia vào. Dù sao đây cũng là cuộc chiến của hai tứ cấp Tu Chân Quốc. Một khi tham dự, nếu sơ ý, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng ở đây. Hơn nữa hắn cũng chẳng thân quen gì với Liên Minh Tứ Phái. Một khi chiến tranh có gì bất lợi xảy ra, có khả năng hắn sẽ trở thành vật tế cờ. Một lúc lâu sau, Vương Lâm ung dung nói:
-Việc này tại hạ cần phải có thời gian suy nghĩ. Trước khi tu sĩ Tuyết Vực đến xâm lược, tại hạ sẽ cho Chu huynh câu trả lời.
Chu Vũ Thái cũng không nghĩ rằng Vương Lâm sẽ đồng ý ngay lập tức. Nhưng lúc này Vương Lâm cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, nên hắn thấy thì chuyện này sợ rằng đối phương có tám phần là không đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, ôm quyền nói:
-Nếu đã như vậy, tại hạ sẽ đợi câu trả lời của Vương huynh.
Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, rồi đặt ở bên cạnh, lại nói:
-Nếu Vương huynh có câu trả lời, thì cứ lấy ngọc giản này để truyền âm! - Nói xong, hắn lại ôm quyền, xoay người rời đi.
Sắc mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn như thường, không có chút biến hóa. Chu Vũ Thái cầm lấy áo tơi. Khi một chân đã bước ra ngoài cửa tiệm, hắn dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại, chậm rãi nói:
-Vương huynh! Huynh có bao giờ nghe nói đến tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chưa? Vị trí của tinh cầu Chu Tước, là sát bên Vũ chi Tiên Môn… ….
Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Bốn Tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên ơ trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có nói sơ qua. Nghe nói bốn cái Tiên Môn này, đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ. Không ai có thể tìm được nguồn gốc của chúng. Nhưng có thể khẳng định, bốn Tiên Môn này chính là cánh cửa để tiến nhập vào Cổ Tiên Giới.
Chu Vũ Thái sau khi uống một hớp rượu lớn, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba cái tượng gỗ ở trên kệ cách đó không xa. Ba tượng gỗ đó chính là ba người Bạch Vân Tông. Năm đó, khi Chu Vũ Thái đến đây, tượng gỗ ở trên kệ chỉ có hai cái, bây giờ lại có thêm một.
Ánh mắt hắn nhìn ba bức tượng gỗ. Dần dần trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh hoàng. Tay phải hắn vẫy nhẹ một cái, bức tượng gỗ rơi vào trong tay hắn. Hắn kiểm tra cẩn thận một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:
-Vương huynh! Huynh quả nhiên tiến bộ nhanh hơn một bước so với ta. Mười năm nay ta vẫn đứng nguyên tại chỗ. .
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, lại lấy ra một bình rượu. Sau khi uống vào một ngụm, lắc đầu nói:
- Cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Chu Vũ Thái than thở một tiếng, cúi đầu nhìn tượng gỗ, chậm rãi nói:
-Tuế Nguyệt ý cảnh của Thanh Tùng sư thúc cũng đã được ngươi điêu khắc. Tượng gỗ này cũng đã tương đương với Nguyên Anh kỳ, là pháp bảo có cấp bậc cao nhất. Mười năm trước Vương huynh còn chưa làm được thế này. Không ngờ mới mười năm, đã có tiến bộ như vậy. Tại hạ bội phục!
Vương Lâm đột nhiên cười, nói:
-Nếu ngươi thích, thì tặng cho ngươi!
Chu Vũ Thái ngẩn người, sự phức tạp trong mắt hắn lại càng đậm, nhìn Vương Lâm một lúc, rồi lại nhìn tượng gỗ. Cuối cùng hơi do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, nói:
-Cảm ơn!
Địch ý của hắn đối với Vương Lâm lại giảm đi một chút. Tùy ý đem bảo bối như vậy tặng người là chuyện mà không phải người tầm thường có thể làm được. Hắn tin, có bức tượng gỗ này, mình tuy không thể thật sự đạt được Tuế Nguyệt ý cảnh, nhưng nhiều ít gì, cũng có thể cảm nhận được một chút.
Chẳng qua điều duy nhất khiến hắn phải lo nghĩ, là cuối cùng nên lựa chọn cái nào. Dù sao bây giờ cảm ngộ của hắn về Tuế Nguyệt ý cảnh trên tượng gỗ rất kém. Vì vậy mà trong lòng hắn không khỏi phát sinh chút mâu thuẫn.
Một lúc lâu sau, hắn khựng người lại, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, lại cười khổ, nói:
-Vương huynh! Tại hạ nhận thua! Huynh cũng không muốn ta có những ý nghĩ khác chứ. Ôi! Tượng gỗ này, Chu mỗ từ bỏ. Ngọc giản này cũng tặng cho huynh, mặt trên có ghi lại thần thông, pháp thuật của một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Mắt Vương Lâm lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ, nhìn kỹ Chu Vũ Thái. Hắn đưa tượng gỗ cho gã, vốn cũng có ý trong đó. Nhưng không ngờ gã lại lập tức phản ứng, vứt bỏ cơ hội tìm hiểu Tuế Nguyệt ý cảnh, vẫn một mực giữ lại con đường hóa phàm nguyên bản của chính mình. Người như thế này, cả đời Vương Lâm gặp cũng không nhiều. Hắn mỉm cười rồi gật đầu, nói:
-Nếu đã như vậy, Vương mỗ từ chối cũng bất kính.
Nói xong, hắn cầm lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua một cái rồi thản nhiên đặt bên cạnh.
Chu Vũ Thái luyến tiếc liếc qua tượng gỗ. Sau đó, hắn khẽ cắn răng, cưỡng ép mình không được nhìn nó nữa, mặt trầm xuống, nói:
-Vương huynh! Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, huynh có phát hiện ra điểm gì kỳ lạ không? - Vương Lâm hơi trầm ngâm, nhìn bầu rượu trong tay, chậm rãi nói:
-Trận tuyết này, rõ ràng không phải do trời gây ra. . - Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, nói:
-Không sai! Trong những bông tuyết còn mang theo một cỗ sát khí. Bây giờ toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái, tất cả đều bị tuyết bao phủ. Sát khí trong đó đã trở nên rất đậm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Từ đầu đến cuối, giống như chuyện này không có bất kỳ cái gì liên quan đến hắn, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Chu Vũ Thái nhìn Vương Lâm, tiếp tục nói:
-Đã có mấy vị tiền bối Tứ Phái đứng ra điều tra, cuối cùng ở trên bầu trời cao vạn dặm, phát hiện khe nứt truyền tống đơn của tu sĩ Tuyết Vực được che giấu dưới cấm chế!
-Tu sĩ Tuyết Vực? - Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe thấy cái tên này. Chu Vũ Thái hít một hơi sâu, nói:
-Tu sĩ Tuyết Vực cũng là một tứ cấp Tu Chân Quốc. Chẳng qua lãnh thổ của bọn họ là ở Cực Bắc, chỗ đó bị băng tuyết bao phủ. Thần thông pháp thuật bọn họ tu luyện cũng có liên quan đến băng tuyết. Cho nên mỗi khi Tuyết Vực quốc xâm lấn vào lãnh thổ Tu Chân Quốc chúng ta, bọn họ sẽ mở ra những cái truyền tống trận như thế này trước, để lãnh thổ đối phương bị băng tuyết bao phủ. Sau đó, bọn họ mới xuất kích với một số lượng lớn.
Chu Vũ Thái nói xong thì tay phải khẽ vung về phía sau. Cửa tiệm lập tức được mở ra. Một đám tuyết, bị hắn hút vào trong tay, rồi đưa đến trước mặt Vương Lâm. Cùng lúc đó tay trái hắn bấm pháp quyết. Trong nháy mắt, một quả cầu lửa to như nắm tay được tạo nên, phát ra từng đợt khí cực nóng.
-Mời Vương huynh xem!
Hắn nói xong, cầm quả cầu và nắm tuyết gộp lại với nhau. Trong khoảnh khắc, quả cầu tỏa ra từng làn khói, sau đó lại bị dập tắt. Mà nắm tuyết lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vương Lâm lập tức rung động. Đây là một điểm hắn không nghĩ tới.
- Thứ tuyết này không thể tan được.Khi toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái bị tuyết phủ thành đồng bằng thì đó sẽ là ngày tu sĩ Tuyết Vực tấn công! - Giọng nói Chu Vũ Thái trầm lắng hẳn xuống. Vương Lâm cũng trầm mặc, không nói gì.
-Vương huynh! Ngày hôm nay tại hạ đến đây, là đại biểu cho Liên Minh Tứ Phái, mời huynh gia nhập. Với tu vi của huynh, một khi gia nhập, chắc chắn Liên Minh Tứ Phái sẽ được tăng cường rất nhiều trợ lực. - Chu Vũ Thái nói một cách chân thành.
Vương Lâm liếc nhìn người này một cái, chậm rãi mở miệng nói:
-Tại hạ chẳng qua chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh. Những người có tu vi cao hơn Vương Mỗ trong Tứ Phái có rất nhiều. Hình như cũng không phải có mỗi mình ta.
Chu Vũ Thái cười khổ, lắc đầu nói:
-Vương huynh không nên coi nhẹ chính mình. Lấy cảnh giới bây giờ của huynh, thì chỉ cần một vài năm sẽ đạt tới Hóa Thần. Khi đó thì đối với Tứ Phái của ta mà nói, lại có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần. Đây mới là điểm trọng yếu mà lần này ta đến đây mời.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói:
- Vì sao tu sĩ Tuyết Vực lại muốn khai chiến với Liên Minh Tứ Phái?
Chu Vũ Thái nhìn khối tuyết trong tay, trầm mặc trong giây lát, rồi cười khổ nói:
- Tuyết Vực Quốc nằm trên Chu Tước tinh, nhưng có vài loại vật tư lại thiếu hút. Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn có thể đạt đến tứ cấp Tu Chân Quốc. Nếu muốn phát triển lên mà có được nhiều quyền lợi hơn, tất nhiên trận chiến này sẽ phải xảy ra.
Vương Lâm cười khẽ. Hắn nhấc bình rượu trong tay lên uống một ngụm, bình thản nói:
-Chu huynh! Vương mỗ không tiễn!
Vẻ mặt Chu Vũ Thái lập tức trầm xuống, nhìn Vương Lâm, nói:
-Nếu như Vương huynh gia nhập Liên Minh Tứ Phái của ta, có bất cứ yêu cầu gì nằm trong khả năng mà Chu mỗ có thể thỏa mãn thì cứ đưa ra. Vương huynh! Huynh không muốn cân nhắc lại một chút sao?
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Thái. Sau một lúc lâu, Chu Vũ Thái khẽ nhíu mày, nói:
-Vương huynh có ý gì?
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Chu huynh! Chẳng lẽ xem Vương mỗ là đứa trẻ ba tuổi sao? Chu Tước tinh rất lớn, tu sĩ Tuyết Vực không muốn đi xâm lược những Tu Chân Quốc khác, sao cứ phải chọn chỗ này? Nếu Chu huynh không muốn nói rõ ràng, tại hạ cũng không muốn hỏi nữa!
Chu Vũ Thái trầm mặc. Một lúc sau mới hắn bật cười ha hả, không hề cảm thấy xấu hổ mà nhìn thẳng vào Vương Lâm, nói:
-Vương huynh cũng đừng trách. Chuyện này có liên quan đến rất nhiều việc. Chu mỗ tất nhiên không thể tùy tiện nói ra được. - Nói xong, hắn ngậm miệng lại không nói nữa, rõ ràng đang đợi Vương Lâm đáp ứng. Nếu Vương Lâm đồng ý, thì hắn mới nói ra nguyên nhân.
Vương Lâm lại rơi vào trầm ngâm. Đối với sự xâm lược của tu sĩ Tuyết Vực, hắn thật sự chẳng có hứng thú tham gia vào. Dù sao đây cũng là cuộc chiến của hai tứ cấp Tu Chân Quốc. Một khi tham dự, nếu sơ ý, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng ở đây. Hơn nữa hắn cũng chẳng thân quen gì với Liên Minh Tứ Phái. Một khi chiến tranh có gì bất lợi xảy ra, có khả năng hắn sẽ trở thành vật tế cờ. Một lúc lâu sau, Vương Lâm ung dung nói:
-Việc này tại hạ cần phải có thời gian suy nghĩ. Trước khi tu sĩ Tuyết Vực đến xâm lược, tại hạ sẽ cho Chu huynh câu trả lời.
Chu Vũ Thái cũng không nghĩ rằng Vương Lâm sẽ đồng ý ngay lập tức. Nhưng lúc này Vương Lâm cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, nên hắn thấy thì chuyện này sợ rằng đối phương có tám phần là không đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, ôm quyền nói:
-Nếu đã như vậy, tại hạ sẽ đợi câu trả lời của Vương huynh.
Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, rồi đặt ở bên cạnh, lại nói:
-Nếu Vương huynh có câu trả lời, thì cứ lấy ngọc giản này để truyền âm! - Nói xong, hắn lại ôm quyền, xoay người rời đi.
Sắc mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn như thường, không có chút biến hóa. Chu Vũ Thái cầm lấy áo tơi. Khi một chân đã bước ra ngoài cửa tiệm, hắn dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại, chậm rãi nói:
-Vương huynh! Huynh có bao giờ nghe nói đến tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chưa? Vị trí của tinh cầu Chu Tước, là sát bên Vũ chi Tiên Môn… ….
Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Bốn Tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên ơ trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có nói sơ qua. Nghe nói bốn cái Tiên Môn này, đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ. Không ai có thể tìm được nguồn gốc của chúng. Nhưng có thể khẳng định, bốn Tiên Môn này chính là cánh cửa để tiến nhập vào Cổ Tiên Giới.