Người đàn ông trung niên kia không nhanh cũng không chậm lại khẽ thổi nước trà, uống một ngụm, tiện tay buông chén trà đứng lên, lắc đầu nói :
- Bản Tông chủ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ không vì ngươi là Hóa Thần Kỳ mà lơi lỏng cảnh giác. Tằng Ngưu, giờ thì ngươi chết chắc rồi.
Thân mình hắn khẽ động, bay về phía trước rất xa, theo sau Vương Lâm.
Tốc độ Vương Lâm rất nhanh, tốc độ người này cũng rất nhanh. Hắn cũng không nóng nảy đuổi theo mà vẫn ở phía sau giống như mèo vờn chuột.
Đáy lòng Vương Lâm càng thêm âm trầm. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một ngọc giản. Linh lực vừa phun, ngọc giản lập tức phát ra một ngọn lửa lam, trong nháy mắt bị thiêu đốt, tiêu tan không còn.
- Tôn Thái, hãy mau đến!
Trong lòng Vương Lâm thầm than.
Không lâu sau, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước hắn, có ba người đang đứng.
Ba người này toàn bộ đều mặc hắc bào, che kín khuôn mặt. Một người trong đó tiến về phía trước một bước, lập tức giữa đất trời truyền đến một luồng áp lực khổng lồ.
- Lại là Anh Biến!
Trong lòng Vương Lâm chua xót.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đã đuổi tới, ở ngoài trăm trượng, cười nói :
- Anh bạn trẻ Tằng Ngưu, không cần chạy nữa, đến lúc rồi!
Nói xong, hắn nâng tay phải lên, hướng về Vương Lâm điểm một cái. Lập tức một luồng gió xoáy từ phía trước người này xuất hiện, mang theo tiếng gào thét hướng về Vương Lâm tấn công.
Vương Lâm nhanh chóng thoái lui, tay phải rút kiếm, tiên kiếm trong tay chém về phía trước một nhát. Kiếm quang gào thét điên cuồng lóe ra. Luồng gió xoáy kia chấn động, tiêu tan một chút. Kiếm quang xuyên thấu lốc xoáy, hướng về người đàn ông trung niên phóng nhanh tới.
Người đàn ông trung niên ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, đưa bàn tay to ra phía trước. Lập tức kiếm quang kia bị hắn nắm trong tay, nhấn xuống, tan biến hoàn toàn.
- A?
Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc. Toàn bộ tay phải của hắn lúc này hơi run lên.
Vương Lâm lại than thầm trong lòng. Bản lãnh bị hạ thấp, linh lực hỗn loạn. Sau khi nguyên thần bị hao tổn, uy lực của tiên kiếm cũng không thể phát huy được như trong trận chiến với Hồng Điệp.
Vương Lâm cắn răng, lại xoay người bỏ trốn.
Đúng lúc này, Anh Biến tu sĩ mặc hắc bào kia hừ nhẹ một tiếng. Thân mình hắn khẽ động, nhanh như sấm sét, nháy mắt liền đuổi theo Vương Lâm, nhẹ nhàng vỗ vào phía sau hắn một cái.
Vương Lâm rên thảm một cái, chỉ kịp đem linh lực còn lại trong người ngưng tụ về phía sau, tiên kiếm trong tay che ở phía trước. Nhưng thân mình hắn bỗng bị một luồng lực đạo mạnh mẽ đánh vào, bị bắn tung ra xa bên ngoài trăm trượng. Hắn phun ra một ngụm máu to, trong đó có một ít mảnh nội tạng vỡ nát.
Mặt Vương Lâm xám như tro tàn, thương thế càng thêm nặng.
Lão già áo đen đưa bàn tay to chụp một cái, tiên kiếm trong tay Vương Lâm bay ra, bị hắn cầm ở trong tay. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua, trầm giọng nói :
- Đúng là một thanh hảo kiếm! Bên trong này không ngờ còn có kiếm hồn, không tồi!
Người đàn ông trung niên mỉm cười, nói :
- Kiếm này là của ngươi, còn cây tiểu kỳ có thể dẫn phát Tiên Kiếp kia, phải là của ta.
Lão già áo đen cười ha hả, nói :
- Được, còn Tinh La Bàn kia vốn là vật của tộc ta, ta muốn lấy đi!
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói :
- Lẽ tự nhiên là như thế.
Vương Lâm giãy giụa đứng lên, hai chân khẽ run rẩy. Việc này không phải do ý của hắn mà là do thương thế quá nặng gây ra.
Hắn sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm lão già áo đen, từng chữ từng chữ nói :
- Cự Ma tộc!
Lão già áo đen đưa tay hạ mũ trùm đầu xuống, để lộ hình dáng. Người này tóc màu xám, trên mặt đầy những nếp nhăn, nhưng hai mắt như mặt trăng sáng ngời.
Hắn nhìn Vương Lâm, cười nói :
- Anh bạn trẻ Tằng Ngưu, lão phu đúng là người của Cự Ma tộc. Năm đó ngươi ở tiên giới đoạt lấy Tinh La Bàn từ tay thiếu tộc trưởng của tộc ta là Sất Hổ. Hôm nay ta tới lấy lại, hy vọng ngươi không để bụng!
Vương Lâm ánh mắt âm trầm, tay phải run rẩy vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược, đứng trước mặt hai lão già Anh Biến Kỳ, một ngụm nuốt vào, bình tĩnh nói :
- Hai Anh Biến Kỳ lão quái đồng thời ra tay chỉ để lấy tính mạng của tại hạ, thật là vinh quang. Tại hạ sẽ ghi nhớ trong tâm khảm!
Người đàn ông trung niên mỉm cười, gật đầu nói :
- Đúng vậy, lẽ ra phải như thế. Ngươi mặc dù sẽ chết, nhưng cũng nên mỉm cười mà đi. Đối với pháp bảo của ngươi, lão phu rất lấy làm hứng thú.
Nói xong, hắn lại điểm tay phải một cái.
Lúc này, một luồng linh khí hình một cánh tay lớn ầm ầm từ trong tay người đàn ông trung niên xuất ra, trong nháy mắt đi đến bên người Vương Lâm, chợt lóe lên gào thét tấn công.
Linh lực trong cơ thể Vương Lâm đã khôi phục một chút. Tay phải hắn khẽ lật, Cấm Phiên trong tay run lên, cấm khí lập tức gào thét xuất ra, hình thành từng màn sương đen phía trước thân người, ngăn trở linh khí.
Nhưng nghe từng trận tiếng động truyền đến, cấm khí lần lượt tiêu tan, cuối cùng đều bị linh khí hóa giải.
- Quả là một cây tiểu kỳ tốt, ta phải cẩn thận nghiên cứu một phen!
Người đàn ông trung niên hai mắt sáng ngời, nhìn Cấm Phiên trong tay Vương Lâm, cười nói.
Theo hắn thấy lúc này, Tằng Ngưu kia chắc chắn sẽ phải chết. Hai Anh Biến tu sĩ không thể có khả năng không giết được một tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, bản thân không hề có khả năng chống lại. Không cần nói đến hiện tại khoảng cách là quá xa, cho dù là khoảng cách không xa cũng không thể có khả năng đó. Vì vậy, hôm nay chính mình thật sự sẽ phải bỏ mạng.
Kéo dài thời gian, chờ đợi Tôn Thái, đây là phương pháp duy nhất!
Nhưng hiện tại, sau khi hắn huy động Cấm Phiên, linh lực trong người hắn dĩ nhiên toàn bộ đã hao hụt hết. Lúc này, hắn không còn một chút linh lực nào.
Người đàn ông trung niên nâng tay phải lên, đang định điểm tiếp một cái. Lúc này, người mặc áo đen đứng bên cạnh lão quái Anh Biến Kỳ của Cự Ma tộc bỗng nhiên lên tiếng, cung kính nói:
- Lão tổ, xin cho vãn bối được đích thân ra tay hạ sát người này để trả mối thù năm đó!
Người đàn ông trung niên buông tay, nhìn về phía lão tổ của Cự Ma tộc.
Lão tổ này liếc mắt nhìn về phía người mặc áo đen một cái, gật gật đầu.
Người mặc áo đen lập tức xoay người, hạ khăn trùm đâu. Hắn chính là Sất Hổ!
Sất Hổ ánh mắt bình tĩnh, thân mình khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về Vương Lâm bay tới.
- Sất Hổ!
Vương Lâm trong tay cầm Cấm Phiên, ánh mắt lộ ra một vẻ phức tạp.
- Tằng Ngưu, chịu chết đi!
Sất Hổ quát khẽ, nhưng mắt hắn nhanh chóng lóe lên một tia kỳ dị. Tay phải hắn vỗ về phía trước, lập tức một luồng linh lực gào thét xuất ra.
Vương Lâm nhìn ánh mắt Sất Hổ, trong lòng khẽ động.
Linh lực đang gào thét kia cũng không có lực công kích gì, mà bỗng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Lập tức, trong cơ thể hao phí không còn một mảnh linh lực của Vương Lâm trong nháy mắt trở nên sung mãn.
Khi Sất Hổ tới sát người Vương Lâm, chân phải liền tung ra một cước vào trước ngực, lập tức hắn bị bắn ra rất xa. Một cước này cũng không có một chút lực công kích, ngược lại còn có một luồng linh lực truyền vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hòa với linh lực của hắn làm một.
- Tằng huynh, góc đông nam là đường sống!
Thanh âm lo lắng của Sất Hổ truyền đến trong tai Vương Lâm.
Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái liền thấu hiểu cảnh tượng này, hừ nhẹ một tiếng.
Lão tổ của Cự Ma tộc sắc mặt trầm xuống, thân mình bỗng nhiên lao ra, quát :
- Sất Hổ, ngươi định làm gì!
Thân mình Sất Hổ chợt lóe, ngăn cản bên người lão tổ, ánh mắt thanh minh, cao giọng nói :
- Lão tổ, Tinh La Bàn kia là ta tặng cho Tằng Ngưu, không phải là hắn cướp đoạt. Sất Hổ ta đường đường là một đấng nam nhi, đã được Tằng Ngưu khi ở tiên giới nhiều lần cứu mạng. Hắn với Sất Hổ ta là bằng hữu, sao ta có thể làm một việc mất hết tính người như vậy được!
Lão tổ Cự Ma tộc nổi giận cười lớn, thân mình khẽ động, vượt qua Sất Hổ.
Sất Hổ hét lớn một tiếng, hình lưỡi búa giữa lông mày lập tức chớp động. Chân hắn bước một bước, cắn răng hướng về phía lão tổ Cự Ma tộc phóng tới, trong miệng quát :
- Tinh La Bàn kia đối với tộc ta cũng không có chút hữu dụng, nếu cho Tằng Ngưu thì đã làm sao. Ngươi cầm phi kiếm của người ta sao còn chưa thấy đủ!
Lão tổ bỗng chuyển hướng, nhìn chằm chằm Sất Hổ, xuất ra một trảo. Sất Hổ lập tức có cảm giác xung quanh thân thể như bị một luồng lực đạo kỳ dị giam cầm, cả thân người không thể di động nửa bước.
- Nếu như ngươi không phải là người ẩn chứa Cự Ma Huyết nhiều nhất trong đám tiểu bối, thì hôm nay ta nhất định sẽ giết tên nghịch tử này! Sau khi trở về, phạt ngươi bế quan trăm năm, chịu đựng nỗi khổ luyện thể!
Hắn thân mình khẽ động, hướng về phía Vương Lâm đang bỏ chạy đuổi theo.
Sất Hổ nắm chặt tay, nhìn Vương Lâm biến mất về hướng đông nam.
- Tằng huynh. Tại hạ… hết sức… Sất Hổ vẻ mặt phiền muộn. Hắn vốn không cho rằng Vương Lâm sẽ sống sót. Sở dĩ vừa rồi hắn dám đắc tội với lão tổ là để cho chính mình không cảm thấy hối hận.
- Sất Hổ ta làm việc quang minh lỗi lạc. Tằng Ngưu và ta đã kết thành bằng hữu, ta không thể làm những việc bất nhân bất nghĩa!
Người đàn ông trung niên kia không nhanh cũng không chậm lại khẽ thổi nước trà, uống một ngụm, tiện tay buông chén trà đứng lên, lắc đầu nói :
- Bản Tông chủ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ không vì ngươi là Hóa Thần Kỳ mà lơi lỏng cảnh giác. Tằng Ngưu, giờ thì ngươi chết chắc rồi.
Thân mình hắn khẽ động, bay về phía trước rất xa, theo sau Vương Lâm.
Tốc độ Vương Lâm rất nhanh, tốc độ người này cũng rất nhanh. Hắn cũng không nóng nảy đuổi theo mà vẫn ở phía sau giống như mèo vờn chuột.
Đáy lòng Vương Lâm càng thêm âm trầm. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một ngọc giản. Linh lực vừa phun, ngọc giản lập tức phát ra một ngọn lửa lam, trong nháy mắt bị thiêu đốt, tiêu tan không còn.
- Tôn Thái, hãy mau đến!
Trong lòng Vương Lâm thầm than.
Không lâu sau, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước hắn, có ba người đang đứng.
Ba người này toàn bộ đều mặc hắc bào, che kín khuôn mặt. Một người trong đó tiến về phía trước một bước, lập tức giữa đất trời truyền đến một luồng áp lực khổng lồ.
- Lại là Anh Biến!
Trong lòng Vương Lâm chua xót.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đã đuổi tới, ở ngoài trăm trượng, cười nói :
- Anh bạn trẻ Tằng Ngưu, không cần chạy nữa, đến lúc rồi!
Nói xong, hắn nâng tay phải lên, hướng về Vương Lâm điểm một cái. Lập tức một luồng gió xoáy từ phía trước người này xuất hiện, mang theo tiếng gào thét hướng về Vương Lâm tấn công.
Vương Lâm nhanh chóng thoái lui, tay phải rút kiếm, tiên kiếm trong tay chém về phía trước một nhát. Kiếm quang gào thét điên cuồng lóe ra. Luồng gió xoáy kia chấn động, tiêu tan một chút. Kiếm quang xuyên thấu lốc xoáy, hướng về người đàn ông trung niên phóng nhanh tới.
Người đàn ông trung niên ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, đưa bàn tay to ra phía trước. Lập tức kiếm quang kia bị hắn nắm trong tay, nhấn xuống, tan biến hoàn toàn.
- A?
Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc. Toàn bộ tay phải của hắn lúc này hơi run lên.
Vương Lâm lại than thầm trong lòng. Bản lãnh bị hạ thấp, linh lực hỗn loạn. Sau khi nguyên thần bị hao tổn, uy lực của tiên kiếm cũng không thể phát huy được như trong trận chiến với Hồng Điệp.
Vương Lâm cắn răng, lại xoay người bỏ trốn.
Đúng lúc này, Anh Biến tu sĩ mặc hắc bào kia hừ nhẹ một tiếng. Thân mình hắn khẽ động, nhanh như sấm sét, nháy mắt liền đuổi theo Vương Lâm, nhẹ nhàng vỗ vào phía sau hắn một cái.
Vương Lâm rên thảm một cái, chỉ kịp đem linh lực còn lại trong người ngưng tụ về phía sau, tiên kiếm trong tay che ở phía trước. Nhưng thân mình hắn bỗng bị một luồng lực đạo mạnh mẽ đánh vào, bị bắn tung ra xa bên ngoài trăm trượng. Hắn phun ra một ngụm máu to, trong đó có một ít mảnh nội tạng vỡ nát.
Mặt Vương Lâm xám như tro tàn, thương thế càng thêm nặng.
Lão già áo đen đưa bàn tay to chụp một cái, tiên kiếm trong tay Vương Lâm bay ra, bị hắn cầm ở trong tay. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua, trầm giọng nói :
- Đúng là một thanh hảo kiếm! Bên trong này không ngờ còn có kiếm hồn, không tồi!
Người đàn ông trung niên mỉm cười, nói :
- Kiếm này là của ngươi, còn cây tiểu kỳ có thể dẫn phát Tiên Kiếp kia, phải là của ta.
Lão già áo đen cười ha hả, nói :
- Được, còn Tinh La Bàn kia vốn là vật của tộc ta, ta muốn lấy đi!
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói :
- Lẽ tự nhiên là như thế.
Vương Lâm giãy giụa đứng lên, hai chân khẽ run rẩy. Việc này không phải do ý của hắn mà là do thương thế quá nặng gây ra.
Hắn sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm lão già áo đen, từng chữ từng chữ nói :
- Cự Ma tộc!
Lão già áo đen đưa tay hạ mũ trùm đầu xuống, để lộ hình dáng. Người này tóc màu xám, trên mặt đầy những nếp nhăn, nhưng hai mắt như mặt trăng sáng ngời.
Hắn nhìn Vương Lâm, cười nói :
- Anh bạn trẻ Tằng Ngưu, lão phu đúng là người của Cự Ma tộc. Năm đó ngươi ở tiên giới đoạt lấy Tinh La Bàn từ tay thiếu tộc trưởng của tộc ta là Sất Hổ. Hôm nay ta tới lấy lại, hy vọng ngươi không để bụng!
Vương Lâm ánh mắt âm trầm, tay phải run rẩy vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược, đứng trước mặt hai lão già Anh Biến Kỳ, một ngụm nuốt vào, bình tĩnh nói :
- Hai Anh Biến Kỳ lão quái đồng thời ra tay chỉ để lấy tính mạng của tại hạ, thật là vinh quang. Tại hạ sẽ ghi nhớ trong tâm khảm!
Người đàn ông trung niên mỉm cười, gật đầu nói :
- Đúng vậy, lẽ ra phải như thế. Ngươi mặc dù sẽ chết, nhưng cũng nên mỉm cười mà đi. Đối với pháp bảo của ngươi, lão phu rất lấy làm hứng thú.
Nói xong, hắn lại điểm tay phải một cái.
Lúc này, một luồng linh khí hình một cánh tay lớn ầm ầm từ trong tay người đàn ông trung niên xuất ra, trong nháy mắt đi đến bên người Vương Lâm, chợt lóe lên gào thét tấn công.
Linh lực trong cơ thể Vương Lâm đã khôi phục một chút. Tay phải hắn khẽ lật, Cấm Phiên trong tay run lên, cấm khí lập tức gào thét xuất ra, hình thành từng màn sương đen phía trước thân người, ngăn trở linh khí.
Nhưng nghe từng trận tiếng động truyền đến, cấm khí lần lượt tiêu tan, cuối cùng đều bị linh khí hóa giải.
- Quả là một cây tiểu kỳ tốt, ta phải cẩn thận nghiên cứu một phen!
Người đàn ông trung niên hai mắt sáng ngời, nhìn Cấm Phiên trong tay Vương Lâm, cười nói.
Theo hắn thấy lúc này, Tằng Ngưu kia chắc chắn sẽ phải chết. Hai Anh Biến tu sĩ không thể có khả năng không giết được một tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, bản thân không hề có khả năng chống lại. Không cần nói đến hiện tại khoảng cách là quá xa, cho dù là khoảng cách không xa cũng không thể có khả năng đó. Vì vậy, hôm nay chính mình thật sự sẽ phải bỏ mạng.
Kéo dài thời gian, chờ đợi Tôn Thái, đây là phương pháp duy nhất!
Nhưng hiện tại, sau khi hắn huy động Cấm Phiên, linh lực trong người hắn dĩ nhiên toàn bộ đã hao hụt hết. Lúc này, hắn không còn một chút linh lực nào.
Người đàn ông trung niên nâng tay phải lên, đang định điểm tiếp một cái. Lúc này, người mặc áo đen đứng bên cạnh lão quái Anh Biến Kỳ của Cự Ma tộc bỗng nhiên lên tiếng, cung kính nói:
- Lão tổ, xin cho vãn bối được đích thân ra tay hạ sát người này để trả mối thù năm đó!
Người đàn ông trung niên buông tay, nhìn về phía lão tổ của Cự Ma tộc.
Lão tổ này liếc mắt nhìn về phía người mặc áo đen một cái, gật gật đầu.
Người mặc áo đen lập tức xoay người, hạ khăn trùm đâu. Hắn chính là Sất Hổ!
Sất Hổ ánh mắt bình tĩnh, thân mình khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về Vương Lâm bay tới.
- Sất Hổ!
Vương Lâm trong tay cầm Cấm Phiên, ánh mắt lộ ra một vẻ phức tạp.
- Tằng Ngưu, chịu chết đi!
Sất Hổ quát khẽ, nhưng mắt hắn nhanh chóng lóe lên một tia kỳ dị. Tay phải hắn vỗ về phía trước, lập tức một luồng linh lực gào thét xuất ra.
Vương Lâm nhìn ánh mắt Sất Hổ, trong lòng khẽ động.
Linh lực đang gào thét kia cũng không có lực công kích gì, mà bỗng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Lập tức, trong cơ thể hao phí không còn một mảnh linh lực của Vương Lâm trong nháy mắt trở nên sung mãn.
Khi Sất Hổ tới sát người Vương Lâm, chân phải liền tung ra một cước vào trước ngực, lập tức hắn bị bắn ra rất xa. Một cước này cũng không có một chút lực công kích, ngược lại còn có một luồng linh lực truyền vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hòa với linh lực của hắn làm một.
- Tằng huynh, góc đông nam là đường sống!
Thanh âm lo lắng của Sất Hổ truyền đến trong tai Vương Lâm.
Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái liền thấu hiểu cảnh tượng này, hừ nhẹ một tiếng.
Lão tổ của Cự Ma tộc sắc mặt trầm xuống, thân mình bỗng nhiên lao ra, quát :
- Sất Hổ, ngươi định làm gì!
Thân mình Sất Hổ chợt lóe, ngăn cản bên người lão tổ, ánh mắt thanh minh, cao giọng nói :
- Lão tổ, Tinh La Bàn kia là ta tặng cho Tằng Ngưu, không phải là hắn cướp đoạt. Sất Hổ ta đường đường là một đấng nam nhi, đã được Tằng Ngưu khi ở tiên giới nhiều lần cứu mạng. Hắn với Sất Hổ ta là bằng hữu, sao ta có thể làm một việc mất hết tính người như vậy được!
Lão tổ Cự Ma tộc nổi giận cười lớn, thân mình khẽ động, vượt qua Sất Hổ.
Sất Hổ hét lớn một tiếng, hình lưỡi búa giữa lông mày lập tức chớp động. Chân hắn bước một bước, cắn răng hướng về phía lão tổ Cự Ma tộc phóng tới, trong miệng quát :
- Tinh La Bàn kia đối với tộc ta cũng không có chút hữu dụng, nếu cho Tằng Ngưu thì đã làm sao. Ngươi cầm phi kiếm của người ta sao còn chưa thấy đủ!
Lão tổ bỗng chuyển hướng, nhìn chằm chằm Sất Hổ, xuất ra một trảo. Sất Hổ lập tức có cảm giác xung quanh thân thể như bị một luồng lực đạo kỳ dị giam cầm, cả thân người không thể di động nửa bước.
- Nếu như ngươi không phải là người ẩn chứa Cự Ma Huyết nhiều nhất trong đám tiểu bối, thì hôm nay ta nhất định sẽ giết tên nghịch tử này! Sau khi trở về, phạt ngươi bế quan trăm năm, chịu đựng nỗi khổ luyện thể!
Hắn thân mình khẽ động, hướng về phía Vương Lâm đang bỏ chạy đuổi theo.
Sất Hổ nắm chặt tay, nhìn Vương Lâm biến mất về hướng đông nam.
- Tằng huynh. Tại hạ… hết sức… Sất Hổ vẻ mặt phiền muộn. Hắn vốn không cho rằng Vương Lâm sẽ sống sót. Sở dĩ vừa rồi hắn dám đắc tội với lão tổ là để cho chính mình không cảm thấy hối hận.
- Sất Hổ ta làm việc quang minh lỗi lạc. Tằng Ngưu và ta đã kết thành bằng hữu, ta không thể làm những việc bất nhân bất nghĩa!