Lại nói phía trên mặt biển lúc kiếm quang tới người, Liễu Mi đang muốn né tránh thì phía sau một đạo cấm chế lập tức bay tới người. Sắc mặt nàng biến đổi, cắn răng một cái, trong miệng phun ra một luồng sương trắng, trong màn sương có một dải ruy băng màu trắng đang bay lượn, đánh xuống một cái lập tức phá tan cấm chế rồi dải ruy băng màu trắng lập tức hạ xuống quấn quanh bao bọc toàn thân nàng. Lúc kiếm quang kia bay tới, gần trong nháy mắt nàng thoát khỏi ra ngoài ngàn trượng, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất vô ảnh.
Đại hán Kim giáp không tiếp tục công kích, chức trách của hắn là thủ hộ nơi này, chỉ có người phù hợp yêu cầu mới có thể được cho phép tiến vào trong cung điện.
Loại yêu cầu này chỉ có một loại, đó là phải có thể chống đỡ được một đạo kiếm quang.
Kiền Phong giờ phút này cũng là cực kỳ chật vật, né tránh thoát ra. Cũng may kiếm quang kia chỉ bức bách người rời khỏi mà không truy đuổi, không công kích tiếp.
-Tằng Ngưu! Ta, Kiều Phong phát thệ, nhất định phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn. Nếu làm trái lời thề này nhất định Kiền Phong ta không chết tử tế được!
Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, điên cuồng rít gào.
Liễu Mi sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm mặt biển trầm mặc không nói. Thấy sau một lúc mà, Kiền Phong kia vẫn đang đang rít gào lên như kẻ điên, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nói:
- Câm mồm đi, nếu không phải ngươi không có ý tốt, ba người chúng ta chân chính liên thủ thì hiện tại cũng có thể đã tiến nhập trong cung điện, làm gì giống như lúc này!
Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Liễu Mi một cái, nói:
- Ngươi và tên tiểu tử kia câu kết làm bậy, đầu mày cuối mắt khi ta không nhìn đến phải không? Sư muội, ngươi chớ để quên, năm đó ngươi đáp ứng ta cái gì!
Liễu Mi lạnh như băng nhìn chằm chằm Kiền Phong, nói:
- Có Vân Tước Tử ở đó, Tằng Ngưu rất khó rút về mệnh hồn. Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng để hắn thành công như vậy.
Kiền Phong hít sâu, thu hồi lại vẻ dữ tợn trên mặt rồi sờ sờ túi trữ vật, trầm giọng nói:
- Lão gia hỏa cấp cho ta cái gì đó, nguyên bản là chuẩn bị để đối kháng Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Vật ấy nếu như mà có thể đối kháng Tôn Hồn Phiên có lẽ cũng có thể có một ít tác dụng với tu sĩ Vấn Đỉnh. Đợi sau khi Vân Tước Tử đi ra, ta lập tức đem vật ấy tế ra. Ta chỉ muốn mệnh hồn, nếu hắn không giao ra thì dù sao trước sau cũng chết, đều phải liều mạng!
Trong cung điện dưới đáy biển, trước mắt Vương Lâm lúc này là thông đạo thật lớn, bốn phía có mấy hạt minh châu lập lòe lúc sáng lúc tối, phát ra hàng loạt luồng ánh sáng yêu dị.
Ánh sáng này cũng cũng không giống như lửa mà là một thứ kỳ dị mà Vương Lâm chưa gặp qua bao giờ.
Trong ánh sáng u ám này chỉ thấy thông đạo dài hun hút không thấy điểm cuối, quanh co uốn khúc, bầu không khí trong đó có tia quỷ dị.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cẩn thận, thật thận trọng tiến về phía trước. Thông đạo này giống như không có điểm cuối, hắn tiến vào hồi lâu mà quang cảnh xung quanh vẫn không thay đổi gì.
Ở trong này, Vương Lâm không dám thả thần thức ra. Trước đó lúc hắn vừa mới tiến vào nơi này, để xuất ra một tia thần thức liền lập tức vô thanh vô tức biến mất, giống như bị vật nào đó trong hư vô cắn nuốt.
Kể từ đó, Vương Lâm tự nhiên cực kỳ cẩn thận.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên ở thông đạo phía trước truyền đến từng loạt dao động của pháp thuật, Hai mắt Vương Lâm sững lại, thân mình dừng lại, thần thức cẩn thận nhằm phía trước xuất ra.
Nhưng lập tức, Vương Lâm liền biến sắc, phía trước nơi thần thức xuất ra đúng là điểm cuối của thông đạo này. Ở nơi đó, có một bãi trống thật lớn.
Tại vị trí trung tâm đất trống là một tòa tháp cao lớn, trên tháp có một ngai vàng, ngồi trên lúc này có một người, người này mặc trường bào màu đỏ, tóc rối tung phía sau đầu.
Người này thoạt nhìn có tuổi khoảng trung tuần, tướng mạo cực kỳ bình thản nhưng làm cho người ta có cảm giác một khí phách uy nghiêm ngạo nghễ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, toàn bộ trên người không có sức sống, hiển nhiên là một người chết.
Chỉ có điều, hắn ngồi ở kia, một luồng khí tức ngập trời lại là từ trên người này tán phát ra, khí tức này dày đặc không tiêu tan, vờn quanh bốn phía.
Trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm nhìn người nọ, bỗng nhiên có một loại kích động không thể khống chế nổi, muốn quỳ xuống lễ bái. Tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, đem áp chế tia kích động này. Nơi này giống như có một lực vô hình làm cho nội tâm của mọi người trở nên mềm yếu, làm chấn động tâm thần.
Ở trước người hắn có một vật lơ lửng, vật ấy là một đốm sáng bằng nắm tay người đang phát ra từng trận hào quang tử sắc.
Hào quang này chiếu vào trên người người đàn ông trung niên kia, để lại phía sau người đó một cái bóng màu đen.
Chẳng qua giờ phút này hào quang cũng có phần ảm đạm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt xuống, phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Tại nháy mắt lúc thần thức Vương Lâm chạm vào hào quang này, một cỗ lực lượng khổng lồ theo từ phía trong mạnh mẽ phát ra, trong nháy mắt tiến đến phía trước thần thức của Vương Lâm. Thần thức Vương Lâm lập tức điên cuồng triệt hồi.
Trong thông đạo, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, mắt lộ vẻ kinh hãi.
- Chu tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu!
Hắn gần như ngay lập tức đoán ra được thân phận của người đàn ông trung niên kia!
Về phần thứ phát ra các chùm ánh sáng tử sắc kia tự nhiên chính là Tu Tinh Chi Tinh!
Chẳng qua Vương Lâm lại cảm giác có chút không thích hợp, Trong mắt hắn nhận thấy Tu Tinh Chi Tinh này tuy nói rằng giống như lời của Tư Đồ Nam, nhưng khi thần thức Vương Lâm chạm đến lại không thấy cảm giác có mệnh hồn ở bên trong.
- Nếu đã đến thì tiến vào luôn đi!
Thanh âm Vân Tước Tử từ phía trong thông đạo theo ra truyền đến.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lúc trước thần thức hắn tiến vào nơi đó chỉ chú ý tới Nhất đại Chu tước và Tu Tinh Chi Tinh. Đối với Vân Tước Tử và lão già Âm Sâm sớm đã tiến vào nơi đây cũng không có để ý tới.
Vương Lâm trầm ngâm một chút liền tiến lên phía trước. Không quá lâu sau liền đi tới phía cuối thông đạo, tiến vào mảng đất trống kia.
Vào lúc này lúc người hắn tiến vào, cái cảm giác rung động càng thêm mãnh liệt. Sự tự ti giống như thấy mình trước một tòa tháp cao trăm trượng lập tức nảy lên trong lòng Vương Lâm.
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chợt lóe lên, thấy được ở trong góc xa xa bóng dáng Vân Tước Tử.
Lúc này sắc mặt Vân Tước Tử tái nhợt, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, khóe miệng còn có tiên huyết chảy xuống.
Cả người hắn có vẻ có chút uể oải, không hào hứng nhìn Vương Lâm, cười khàn khàn nói:
- Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Ngươi là người thứ ba tiến vào nơi này.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn trọng, trầm giọng nói:
- Hắn đâu?
Vân Tước Tử sắc mặt khó coi nói:
- Ta dùng trận pháp đem vây khốn, giờ phút này hắn đang còn phía trong trận pháp. Vương Lâm, bản thân ta bị trọng thương, Tu Tinh Chi Tinh này ngươi giúp ta mang đi, mang tới Tiên Di Tộc cũng tốt, tu sĩ cũng được. Ta không thể để Tu Tinh Chi Tinh này tan vỡ!
- A?
Thần sắc Vương Lâm như thường, liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái rồi bình thản nói:
- Ngươi bảo ta đi lấy Tu Tinh Chi Tinh này?
Vân Tước Tử hít sâu rồi thở dài:
- Ta biết ngươi đang cực kỳ e dè. Ngươi sử dụng thần thức xem xét ta một chút sẽ liền minh bạch. Ta hiện tại như ngọn đèn hết dầu, lão già kia mang theo con khỉ cũng không phải là người Chu Tước Tinh. Người này pháp thuật thần thông cực kỳ quỷ dị, ta chỉ có thể vây khốn hắn trong thời gian không dài, một khi hắn thoát vây, chắc chắn sẽ cướp đi Tu Tinh Chi Tinh. Đến lúc đó, toàn bộ người Chu Tước Tinh, tất cả đều sẽ đối diện với một mối nguy cơ.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua luồng tử quang trước người Chu Tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu phía trên bảo tháp. Không do dự gì, thân mình hắn lập tức lùi lại.
Dùng tốc độ gấp mấy lần so với lúc tiến vào, Vương Lâm nhằm về phía thông đạo điên cuồng chạy như bay lùi lại.
Ánh mắt của Vân Tước Tử chợt lóe, thân mình lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đứng chắn ở phía trước thông đạo, hiểm độc nhìn chằm chằm Vương Lâm, miệng quát:
- Ngươi chạy cái gì?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lui lại phía sau vài bước, nhìn chằm chằm Vân Tước Tử , vung tay trái lên lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay ngưng tụ, hắn bình thản nói:
- Vãn bối còn không muốn chết!
Vân Tước Tử sắc mặt âm trầm nhìn Vương Lâm cười lạnh nói:
- Ngươi như thế nào mà lại nhìn ra?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử trầm giọng nói:
- Cái kia không phải là Tu Tinh Chi Tinh. Hơn nữa hiện tại ngươi còn có khả năng thuấn di như vậy mặc dù có bị thương giống lời ngươi nói thì cũng không nghiêm trọng đến như vậy.
Lại nói phía trên mặt biển lúc kiếm quang tới người, Liễu Mi đang muốn né tránh thì phía sau một đạo cấm chế lập tức bay tới người. Sắc mặt nàng biến đổi, cắn răng một cái, trong miệng phun ra một luồng sương trắng, trong màn sương có một dải ruy băng màu trắng đang bay lượn, đánh xuống một cái lập tức phá tan cấm chế rồi dải ruy băng màu trắng lập tức hạ xuống quấn quanh bao bọc toàn thân nàng. Lúc kiếm quang kia bay tới, gần trong nháy mắt nàng thoát khỏi ra ngoài ngàn trượng, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất vô ảnh.
Đại hán Kim giáp không tiếp tục công kích, chức trách của hắn là thủ hộ nơi này, chỉ có người phù hợp yêu cầu mới có thể được cho phép tiến vào trong cung điện.
Loại yêu cầu này chỉ có một loại, đó là phải có thể chống đỡ được một đạo kiếm quang.
Kiền Phong giờ phút này cũng là cực kỳ chật vật, né tránh thoát ra. Cũng may kiếm quang kia chỉ bức bách người rời khỏi mà không truy đuổi, không công kích tiếp.
-Tằng Ngưu! Ta, Kiều Phong phát thệ, nhất định phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn. Nếu làm trái lời thề này nhất định Kiền Phong ta không chết tử tế được!
Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, điên cuồng rít gào.
Liễu Mi sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm mặt biển trầm mặc không nói. Thấy sau một lúc mà, Kiền Phong kia vẫn đang đang rít gào lên như kẻ điên, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nói:
- Câm mồm đi, nếu không phải ngươi không có ý tốt, ba người chúng ta chân chính liên thủ thì hiện tại cũng có thể đã tiến nhập trong cung điện, làm gì giống như lúc này!
Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Liễu Mi một cái, nói:
- Ngươi và tên tiểu tử kia câu kết làm bậy, đầu mày cuối mắt khi ta không nhìn đến phải không? Sư muội, ngươi chớ để quên, năm đó ngươi đáp ứng ta cái gì!
Liễu Mi lạnh như băng nhìn chằm chằm Kiền Phong, nói:
- Có Vân Tước Tử ở đó, Tằng Ngưu rất khó rút về mệnh hồn. Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng để hắn thành công như vậy.
Kiền Phong hít sâu, thu hồi lại vẻ dữ tợn trên mặt rồi sờ sờ túi trữ vật, trầm giọng nói:
- Lão gia hỏa cấp cho ta cái gì đó, nguyên bản là chuẩn bị để đối kháng Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Vật ấy nếu như mà có thể đối kháng Tôn Hồn Phiên có lẽ cũng có thể có một ít tác dụng với tu sĩ Vấn Đỉnh. Đợi sau khi Vân Tước Tử đi ra, ta lập tức đem vật ấy tế ra. Ta chỉ muốn mệnh hồn, nếu hắn không giao ra thì dù sao trước sau cũng chết, đều phải liều mạng!
Trong cung điện dưới đáy biển, trước mắt Vương Lâm lúc này là thông đạo thật lớn, bốn phía có mấy hạt minh châu lập lòe lúc sáng lúc tối, phát ra hàng loạt luồng ánh sáng yêu dị.
Ánh sáng này cũng cũng không giống như lửa mà là một thứ kỳ dị mà Vương Lâm chưa gặp qua bao giờ.Trong ánh sáng u ám này chỉ thấy thông đạo dài hun hút không thấy điểm cuối, quanh co uốn khúc, bầu không khí trong đó có tia quỷ dị.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cẩn thận, thật thận trọng tiến về phía trước. Thông đạo này giống như không có điểm cuối, hắn tiến vào hồi lâu mà quang cảnh xung quanh vẫn không thay đổi gì.
Ở trong này, Vương Lâm không dám thả thần thức ra. Trước đó lúc hắn vừa mới tiến vào nơi này, để xuất ra một tia thần thức liền lập tức vô thanh vô tức biến mất, giống như bị vật nào đó trong hư vô cắn nuốt.
Kể từ đó, Vương Lâm tự nhiên cực kỳ cẩn thận.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên ở thông đạo phía trước truyền đến từng loạt dao động của pháp thuật, Hai mắt Vương Lâm sững lại, thân mình dừng lại, thần thức cẩn thận nhằm phía trước xuất ra.
Nhưng lập tức, Vương Lâm liền biến sắc, phía trước nơi thần thức xuất ra đúng là điểm cuối của thông đạo này. Ở nơi đó, có một bãi trống thật lớn.
Tại vị trí trung tâm đất trống là một tòa tháp cao lớn, trên tháp có một ngai vàng, ngồi trên lúc này có một người, người này mặc trường bào màu đỏ, tóc rối tung phía sau đầu.
Người này thoạt nhìn có tuổi khoảng trung tuần, tướng mạo cực kỳ bình thản nhưng làm cho người ta có cảm giác một khí phách uy nghiêm ngạo nghễ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, toàn bộ trên người không có sức sống, hiển nhiên là một người chết.
Chỉ có điều, hắn ngồi ở kia, một luồng khí tức ngập trời lại là từ trên người này tán phát ra, khí tức này dày đặc không tiêu tan, vờn quanh bốn phía.
Trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm nhìn người nọ, bỗng nhiên có một loại kích động không thể khống chế nổi, muốn quỳ xuống lễ bái. Tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, đem áp chế tia kích động này. Nơi này giống như có một lực vô hình làm cho nội tâm của mọi người trở nên mềm yếu, làm chấn động tâm thần.
Ở trước người hắn có một vật lơ lửng, vật ấy là một đốm sáng bằng nắm tay người đang phát ra từng trận hào quang tử sắc.
Hào quang này chiếu vào trên người người đàn ông trung niên kia, để lại phía sau người đó một cái bóng màu đen.
Chẳng qua giờ phút này hào quang cũng có phần ảm đạm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt xuống, phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Tại nháy mắt lúc thần thức Vương Lâm chạm vào hào quang này, một cỗ lực lượng khổng lồ theo từ phía trong mạnh mẽ phát ra, trong nháy mắt tiến đến phía trước thần thức của Vương Lâm. Thần thức Vương Lâm lập tức điên cuồng triệt hồi.
Trong thông đạo, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, mắt lộ vẻ kinh hãi.
- Chu tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu!
Hắn gần như ngay lập tức đoán ra được thân phận của người đàn ông trung niên kia!
Về phần thứ phát ra các chùm ánh sáng tử sắc kia tự nhiên chính là Tu Tinh Chi Tinh!
Chẳng qua Vương Lâm lại cảm giác có chút không thích hợp, Trong mắt hắn nhận thấy Tu Tinh Chi Tinh này tuy nói rằng giống như lời của Tư Đồ Nam, nhưng khi thần thức Vương Lâm chạm đến lại không thấy cảm giác có mệnh hồn ở bên trong.
- Nếu đã đến thì tiến vào luôn đi!
Thanh âm Vân Tước Tử từ phía trong thông đạo theo ra truyền đến.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lúc trước thần thức hắn tiến vào nơi đó chỉ chú ý tới Nhất đại Chu tước và Tu Tinh Chi Tinh. Đối với Vân Tước Tử và lão già Âm Sâm sớm đã tiến vào nơi đây cũng không có để ý tới.
Vương Lâm trầm ngâm một chút liền tiến lên phía trước. Không quá lâu sau liền đi tới phía cuối thông đạo, tiến vào mảng đất trống kia.
Vào lúc này lúc người hắn tiến vào, cái cảm giác rung động càng thêm mãnh liệt. Sự tự ti giống như thấy mình trước một tòa tháp cao trăm trượng lập tức nảy lên trong lòng Vương Lâm.
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chợt lóe lên, thấy được ở trong góc xa xa bóng dáng Vân Tước Tử.
Lúc này sắc mặt Vân Tước Tử tái nhợt, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, khóe miệng còn có tiên huyết chảy xuống.
Cả người hắn có vẻ có chút uể oải, không hào hứng nhìn Vương Lâm, cười khàn khàn nói:
- Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Ngươi là người thứ ba tiến vào nơi này.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn trọng, trầm giọng nói:
- Hắn đâu?
Vân Tước Tử sắc mặt khó coi nói:
- Ta dùng trận pháp đem vây khốn, giờ phút này hắn đang còn phía trong trận pháp. Vương Lâm, bản thân ta bị trọng thương, Tu Tinh Chi Tinh này ngươi giúp ta mang đi, mang tới Tiên Di Tộc cũng tốt, tu sĩ cũng được. Ta không thể để Tu Tinh Chi Tinh này tan vỡ!
- A?
Thần sắc Vương Lâm như thường, liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái rồi bình thản nói:
- Ngươi bảo ta đi lấy Tu Tinh Chi Tinh này?
Vân Tước Tử hít sâu rồi thở dài:
- Ta biết ngươi đang cực kỳ e dè. Ngươi sử dụng thần thức xem xét ta một chút sẽ liền minh bạch. Ta hiện tại như ngọn đèn hết dầu, lão già kia mang theo con khỉ cũng không phải là người Chu Tước Tinh. Người này pháp thuật thần thông cực kỳ quỷ dị, ta chỉ có thể vây khốn hắn trong thời gian không dài, một khi hắn thoát vây, chắc chắn sẽ cướp đi Tu Tinh Chi Tinh. Đến lúc đó, toàn bộ người Chu Tước Tinh, tất cả đều sẽ đối diện với một mối nguy cơ.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua luồng tử quang trước người Chu Tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu phía trên bảo tháp. Không do dự gì, thân mình hắn lập tức lùi lại.
Dùng tốc độ gấp mấy lần so với lúc tiến vào, Vương Lâm nhằm về phía thông đạo điên cuồng chạy như bay lùi lại.
Ánh mắt của Vân Tước Tử chợt lóe, thân mình lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đứng chắn ở phía trước thông đạo, hiểm độc nhìn chằm chằm Vương Lâm, miệng quát:
- Ngươi chạy cái gì?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lui lại phía sau vài bước, nhìn chằm chằm Vân Tước Tử , vung tay trái lên lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay ngưng tụ, hắn bình thản nói:
- Vãn bối còn không muốn chết!
Vân Tước Tử sắc mặt âm trầm nhìn Vương Lâm cười lạnh nói:
- Ngươi như thế nào mà lại nhìn ra?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử trầm giọng nói:
- Cái kia không phải là Tu Tinh Chi Tinh. Hơn nữa hiện tại ngươi còn có khả năng thuấn di như vậy mặc dù có bị thương giống lời ngươi nói thì cũng không nghiêm trọng đến như vậy.