Luồng sáng bảy màu kia như ánh nến bị gió thổi, lập tức trở nên lập lòe chớp tắt. Nhưng luồng sáng bảy màu này bỗng lóe lên một cách quỷ dị, không ngờ dung hợp được với nhau, hình thành một đôi mắt sáng ngời trên bầu trời như xuyên qua khoảng không nhìn lên người đồng tử.
Đồng tử kia ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, tay phải vung lên khoảng không. Lập tức bên trong nhà, đám củi khô chất chồng như một ngọn núi nhỏ bỗng lần lượt bay lên. Hai tay đồng tử kia múa lên nhanh chóng, chỉ thấy từng đạo ngân quang hiện lên, một lượng lớn củi khô rơi xuống. Những thanh củi đó trong nháy mắt đã thành hình, bất ngờ biến thành những căn nhà và những bức tượng điêu khắc những người hàng xóm.
Hai tay đồng tử phất mạnh lên, những tượng điêu khắc gỗ này lập tức tự động bốc cháy, phát ra từng trận u quang. Luồng u quang này giống như ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng bùng lên, cuối cùng lan truyền ra bốn phía.
Chỉ thấy những người trong thôn, nhà cửa, tiếng chim hót, mùi hương hoa lúc trước đã tiêu tan, trong nháy mắt dần dần toàn bộ đã được khôi phục nguyên trạng, nơi đây lại biến thành chốn bồng lai tiên cảnh.
- Bất kể ngươi là ai, hãy lập tức cút đi cho ta!
Đồng tử kia bình thản nói, giọng điệu tuy nhẹ nhưng sát khí ngập trời.
Hai con mắt phía trên không trung nhìn chằm chằm đồng tử, ít lâu sau từ từ biến mất.
Bên dưới cây bồ đề trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia lúc này hai mắt chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Hóa ra là như thế. Cái người này tu luyện chính là đạo luân hồi, khó trách có thể kiên trì được tám mươi ba ngày. Qua mỗi một ngày hắn lại luân hồi một lần, do đó cảm ngộ luân hồi lại tăng thêm một chút.
Trong sân sau bên trong Nhân Chi Quan, lão già kia than nhẹ một tiếng, đứng lên nhìn đồng tử, hạ giọng nói:
- Lần thứ tám mươi bốn sắp bắt đầu rồi, ngươi thật sự vẫn còn muốn tiếp tục?
Đồng tử cúi đầu nhìn vào bức tượng điêu khắc gỗ thứ tám mươi ba trong tay thủy chung vẫn không thể thành công, bức tượng này điêu khắc hình dáng một nữ tử.
- Tiếp tục thôi… Đây chính là vấn đạo… cũng chính là ý nghĩa thật sự của Nhân Chi Quan!
Ở sâu bên trong Thiên Vận Tông, ở chính giữa một tế đàn màu đen, Thiên Vận Tử đang ngồi khoanh chân trong đó, nhắm mắt tĩnh tu. Bỗng nhiên hắn mở hai mắt, khóe miệng mỉm cười một cách vừa lòng, hạ giọng nói:
- Người này đúng là rất giỏi!
Mười ngày sau, từ trong chốn bồng lai tiên cảnh bên trong Nhân Chi Quan kia có một người đi ra. Người này khi mới bước ra thì thân thể vẫn còn là một đồng tử, nhưng sau hai bước liền hóa thành một thiếu niên, bước ba bước, cả người hắn đã nhanh chóng hóa thành thanh niên!
Thanh niên này tóc dài không gió tự động, mặc áo trắng như tuyết, từng bước một đi ra khỏi chốn tiên cảnh. Trong tay hắn cầm một tượng điêu khắc gỗ, bức tượng này cuối cùng cũng đã thành công.
Đó là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, trông giống như một tiên nữ. Khóe miệng của nàng mỉm cười rực rỡ, ánh mắt của nàng hiện lên thần thái vui vẻ.
Thanh niên này chính là Vương Lâm!
- Không đủ trăm năm luân hồi sao có thể có được vấn đạo, không đủ ngàn năm tu vi sao có thể hiểu được vấn đạo. Nhân Chi Quan này quả là thú vị!
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, giờ phút này nhìn lại cả người hắn so với trước khi tiến vào nơi này đã có một sự biến hóa kỳ dị. Nhưng sự biến hóa này bị hắn ẩn giấu rất kỹ, rất khó phát hiện.
Nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn so với trước kia càng thêm sáng ngời giống như là sao trời vậy.
Vương Lâm từng bước bước ra, cả người biến mất vào trong hư không, đi ra khỏi Nhân Chi Quan.
- Cái Địa Chi Quan khảo nghiệm chính là tu vi, ngươi đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nhưng có dám bước vào không?
- Có gì không dám!
Vương Lâm mỉm cười ngẩng đầu.
Địa Chi Quan là một thế giới tràn ngập lửa đỏ, từng ngọn lửa đỏ từ trong những khe nứt trên mặt đất phun thẳng lên trời. Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn ra bốn phía, thần thái không đổi.
- Nơi đây không biết sẽ khảo nghiệm tu vi theo phương pháp nào?
Vương Lâm thong dong bước chân, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Từ trong cái khe nứt cách đó không xa bỗng nhiên có một ngọn lửa ngút trời phun ra, hòa tan giữa không trung biến hóa thành một thân ảnh màu đỏ. Người này trên đầu tóc đỏ không gió tự động, phất phơ như thể vô số những xúc tu tản ra. Hai tay hắn khoanh trước ngực, vẻ mặt vốn rất hỗn độn trong nháy mắt xuất hiện hai đạo u quang qủy dị.
- Ta là đệ thập hộ tiên của Địa Chi Quan. Đánh bại ta ngươi mới có thể đi tiếp.
Từ miệng thân ảnh như lửa đỏ kia truyền ra lời nói lạnh như băng. Vương Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, không nói lời nào, thân mình xông lên phía trước, đồng thời hai tay bấm quyết, một trước một sau như Thái Cực quy nguyên bỗng run lên, hướng về phía trước chụp tới.
- Phá!
Vương Lâm khẽ nói, toàn thân mạnh mẽ lóe ra tinh quang. Thân ảnh lửa đỏ kia hai mắt ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời, thân mình bỗng lui về phía sau, bỏ hai tay đang khoanh trước ngực chụp về phía trước. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, bão cát nổi lên bốn phía, mặt đất nứt nẻ thành vết, tiếng nổ điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, thân ảnh lửa đỏ kia lui mạnh, hai tay thoáng thấy có máu chảy, lui một mạch hơn mười trượng ra phía sau mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vương Lâm dừng lại, bỏ tay xuống, thần thái ung dung nhìn người phía trước nhẹ nhàng nói:
- Lui ra!
Người lửa đỏ kia trầm mặc ít lâu, hướng về Vương Lâm khom người chào, thân mình nhoáng lên một cái, lại hóa thành những những vệt khói lửa chui vào trong khe nứt trên mặt đất biến mất không thấy. Vương Lâm bình tĩnh nhìn ra xa, ở một nơi nào đó chắc chắn cũng có một sinh linh tương tự khảo nghiệm tu vi của người nhập quan.
- Ba cửa ải của Thiên Vận Tông hôm nay có người ngoài đến viếng thăm.
Vương Lâm khóe miệng cười một cách khó hiểu, không hề tiến lên mà xoay người rời khỏi.
- Ta bỏ qua Địa Chi Quan!
Một lời nói ra, thân ảnh Vương Lâm biến mất bên trong Địa Chi Quan. Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia giờ phút này chau mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
- Người này bỏ qua cũng rất quyết đoán, đáng tiếc không thể mượn cơ hội này để xem xét bản lãnh của hắn tới đâu, tuy nhiên hắn cũng chỉ là Anh Biến Sơ Kỳ, cho dù sử dụng lại thần thông này cũng là quá đủ.
Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, lông mày giãn ra, lại lộ ra vẻ hiền lành, không hề xoay người nhẹ nhàng nói:
- Tam sư đệ, nhiều ngày không gặp, mọi việc đều thuận lợi chứ?
- Có đại sư huynh quan tâm đến đệ, đương nhiên mọi việc đều rất thuận lợi.
Một thanh âm nhẹ nhàng từ xa truyền tới. Cùng lúc đó, một thanh niên áo trắng từ khoảng không phía xa từng bước đi tới, sau vài bước đã đi tới cô sơn. Người này chính là người mà Vương Lâm đã gặp qua một lần ở Giao Dịch Tinh, Bạch Vi! Thanh niên hiền lành xoay người, nhìn Bạch Vi mỉm người, nói:
- Tam sư đệ, đã dâng lễ vật lên cho sư tôn chưa?
Bạch Vi tùy ý nhìn lướt qua khoảng không phía xa, cười nói:
- Lễ vật mà sư đệ chuẩn bị chẳng qua chỉ là một chút thành ý mà thôi, sao có thể so sánh được với sư huynh… A?
Đang nói chuyện bỗng Bạch Vi ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư không, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Thanh niên hiền lành động tâm nói:
- Người này là ký danh đệ tử của sư tôn ở Chu Tước Tinh, tới đây từ mấy tháng trước, đang trải qua ba cửa ải khảo nghiệm, hiện giờ đã tới cửa thứ ba rồi!
- Là hắn.
Bạch Vi hai mắt chợt lóe, gật đầu nói:
- Thì ra là thế.
- Sư tôn đã sắp xếp cho người này ở lại Tử Vân Các!
Thanh niên hiền lành tùy ý nói.
- Tử Vân Các!
Vẻ kỳ dị trong mắt Bạch Vi biến mất, chuyển thành lạnh như băng, trầm mặc ít lâu rồi chậm rãi nói:
- Sư huynh, đệ còn có việc cần làm, không thể nói chuyện lâu. Năm lá diệp thảo ba nghìn năm của huynh cho đệ một lá, đệ sẽ dùng hỏa diễm tinh để đổi, có được không?
Thanh niên hiền lành cười ha hả, gật đầu nói:
- Việc này được. Ngươi tới động phủ của ta, bảo đồng tử dẫn ngươi đi lấy!
Bạch Vi ôm quyền, thoáng nhìn vào sâu trong hư không, xoay người nhoáng lên một cái, biến mất không thấy. Thanh niên hiền lành kia xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ chán ngấy, lẩm bẩm nói:
- Sư tôn sắp xếp cho người này vào Tử Vân Các thật sự là có ý gì… Nếu không như vậy, chỉ sợ người này ở trong tông phái sẽ càng thuận lợi hơn, hiện tại như vậy cũng là đã đặt người này lên lửa…
Luồng sáng bảy màu kia như ánh nến bị gió thổi, lập tức trở nên lập lòe chớp tắt. Nhưng luồng sáng bảy màu này bỗng lóe lên một cách quỷ dị, không ngờ dung hợp được với nhau, hình thành một đôi mắt sáng ngời trên bầu trời như xuyên qua khoảng không nhìn lên người đồng tử.
Đồng tử kia ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, tay phải vung lên khoảng không. Lập tức bên trong nhà, đám củi khô chất chồng như một ngọn núi nhỏ bỗng lần lượt bay lên. Hai tay đồng tử kia múa lên nhanh chóng, chỉ thấy từng đạo ngân quang hiện lên, một lượng lớn củi khô rơi xuống. Những thanh củi đó trong nháy mắt đã thành hình, bất ngờ biến thành những căn nhà và những bức tượng điêu khắc những người hàng xóm.
Hai tay đồng tử phất mạnh lên, những tượng điêu khắc gỗ này lập tức tự động bốc cháy, phát ra từng trận u quang. Luồng u quang này giống như ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng bùng lên, cuối cùng lan truyền ra bốn phía.
Chỉ thấy những người trong thôn, nhà cửa, tiếng chim hót, mùi hương hoa lúc trước đã tiêu tan, trong nháy mắt dần dần toàn bộ đã được khôi phục nguyên trạng, nơi đây lại biến thành chốn bồng lai tiên cảnh.
- Bất kể ngươi là ai, hãy lập tức cút đi cho ta!
Đồng tử kia bình thản nói, giọng điệu tuy nhẹ nhưng sát khí ngập trời.
Hai con mắt phía trên không trung nhìn chằm chằm đồng tử, ít lâu sau từ từ biến mất.
Bên dưới cây bồ đề trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia lúc này hai mắt chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Hóa ra là như thế. Cái người này tu luyện chính là đạo luân hồi, khó trách có thể kiên trì được tám mươi ba ngày. Qua mỗi một ngày hắn lại luân hồi một lần, do đó cảm ngộ luân hồi lại tăng thêm một chút.
Trong sân sau bên trong Nhân Chi Quan, lão già kia than nhẹ một tiếng, đứng lên nhìn đồng tử, hạ giọng nói:
- Lần thứ tám mươi bốn sắp bắt đầu rồi, ngươi thật sự vẫn còn muốn tiếp tục?
Đồng tử cúi đầu nhìn vào bức tượng điêu khắc gỗ thứ tám mươi ba trong tay thủy chung vẫn không thể thành công, bức tượng này điêu khắc hình dáng một nữ tử.
- Tiếp tục thôi… Đây chính là vấn đạo… cũng chính là ý nghĩa thật sự của Nhân Chi Quan!
Ở sâu bên trong Thiên Vận Tông, ở chính giữa một tế đàn màu đen, Thiên Vận Tử đang ngồi khoanh chân trong đó, nhắm mắt tĩnh tu. Bỗng nhiên hắn mở hai mắt, khóe miệng mỉm cười một cách vừa lòng, hạ giọng nói:
- Người này đúng là rất giỏi!
Mười ngày sau, từ trong chốn bồng lai tiên cảnh bên trong Nhân Chi Quan kia có một người đi ra. Người này khi mới bước ra thì thân thể vẫn còn là một đồng tử, nhưng sau hai bước liền hóa thành một thiếu niên, bước ba bước, cả người hắn đã nhanh chóng hóa thành thanh niên!
Thanh niên này tóc dài không gió tự động, mặc áo trắng như tuyết, từng bước một đi ra khỏi chốn tiên cảnh. Trong tay hắn cầm một tượng điêu khắc gỗ, bức tượng này cuối cùng cũng đã thành công.
Đó là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, trông giống như một tiên nữ. Khóe miệng của nàng mỉm cười rực rỡ, ánh mắt của nàng hiện lên thần thái vui vẻ.
Thanh niên này chính là Vương Lâm!
- Không đủ trăm năm luân hồi sao có thể có được vấn đạo, không đủ ngàn năm tu vi sao có thể hiểu được vấn đạo. Nhân Chi Quan này quả là thú vị!
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, giờ phút này nhìn lại cả người hắn so với trước khi tiến vào nơi này đã có một sự biến hóa kỳ dị. Nhưng sự biến hóa này bị hắn ẩn giấu rất kỹ, rất khó phát hiện.
Nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn so với trước kia càng thêm sáng ngời giống như là sao trời vậy.
Vương Lâm từng bước bước ra, cả người biến mất vào trong hư không, đi ra khỏi Nhân Chi Quan.
- Cái Địa Chi Quan khảo nghiệm chính là tu vi, ngươi đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nhưng có dám bước vào không?
- Có gì không dám!
Vương Lâm mỉm cười ngẩng đầu.
Địa Chi Quan là một thế giới tràn ngập lửa đỏ, từng ngọn lửa đỏ từ trong những khe nứt trên mặt đất phun thẳng lên trời. Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn ra bốn phía, thần thái không đổi.
- Nơi đây không biết sẽ khảo nghiệm tu vi theo phương pháp nào?
Vương Lâm thong dong bước chân, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Từ trong cái khe nứt cách đó không xa bỗng nhiên có một ngọn lửa ngút trời phun ra, hòa tan giữa không trung biến hóa thành một thân ảnh màu đỏ. Người này trên đầu tóc đỏ không gió tự động, phất phơ như thể vô số những xúc tu tản ra. Hai tay hắn khoanh trước ngực, vẻ mặt vốn rất hỗn độn trong nháy mắt xuất hiện hai đạo u quang qủy dị.
- Ta là đệ thập hộ tiên của Địa Chi Quan. Đánh bại ta ngươi mới có thể đi tiếp.
Từ miệng thân ảnh như lửa đỏ kia truyền ra lời nói lạnh như băng. Vương Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, không nói lời nào, thân mình xông lên phía trước, đồng thời hai tay bấm quyết, một trước một sau như Thái Cực quy nguyên bỗng run lên, hướng về phía trước chụp tới.
- Phá!
Vương Lâm khẽ nói, toàn thân mạnh mẽ lóe ra tinh quang. Thân ảnh lửa đỏ kia hai mắt ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời, thân mình bỗng lui về phía sau, bỏ hai tay đang khoanh trước ngực chụp về phía trước. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, bão cát nổi lên bốn phía, mặt đất nứt nẻ thành vết, tiếng nổ điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, thân ảnh lửa đỏ kia lui mạnh, hai tay thoáng thấy có máu chảy, lui một mạch hơn mười trượng ra phía sau mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vương Lâm dừng lại, bỏ tay xuống, thần thái ung dung nhìn người phía trước nhẹ nhàng nói:
- Lui ra!
Người lửa đỏ kia trầm mặc ít lâu, hướng về Vương Lâm khom người chào, thân mình nhoáng lên một cái, lại hóa thành những những vệt khói lửa chui vào trong khe nứt trên mặt đất biến mất không thấy. Vương Lâm bình tĩnh nhìn ra xa, ở một nơi nào đó chắc chắn cũng có một sinh linh tương tự khảo nghiệm tu vi của người nhập quan.
- Ba cửa ải của Thiên Vận Tông hôm nay có người ngoài đến viếng thăm.
Vương Lâm khóe miệng cười một cách khó hiểu, không hề tiến lên mà xoay người rời khỏi.
- Ta bỏ qua Địa Chi Quan!
Một lời nói ra, thân ảnh Vương Lâm biến mất bên trong Địa Chi Quan. Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia giờ phút này chau mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
- Người này bỏ qua cũng rất quyết đoán, đáng tiếc không thể mượn cơ hội này để xem xét bản lãnh của hắn tới đâu, tuy nhiên hắn cũng chỉ là Anh Biến Sơ Kỳ, cho dù sử dụng lại thần thông này cũng là quá đủ.
Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, lông mày giãn ra, lại lộ ra vẻ hiền lành, không hề xoay người nhẹ nhàng nói:
- Tam sư đệ, nhiều ngày không gặp, mọi việc đều thuận lợi chứ?
- Có đại sư huynh quan tâm đến đệ, đương nhiên mọi việc đều rất thuận lợi.
Một thanh âm nhẹ nhàng từ xa truyền tới. Cùng lúc đó, một thanh niên áo trắng từ khoảng không phía xa từng bước đi tới, sau vài bước đã đi tới cô sơn. Người này chính là người mà Vương Lâm đã gặp qua một lần ở Giao Dịch Tinh, Bạch Vi! Thanh niên hiền lành xoay người, nhìn Bạch Vi mỉm người, nói:
- Tam sư đệ, đã dâng lễ vật lên cho sư tôn chưa?
Bạch Vi tùy ý nhìn lướt qua khoảng không phía xa, cười nói:
- Lễ vật mà sư đệ chuẩn bị chẳng qua chỉ là một chút thành ý mà thôi, sao có thể so sánh được với sư huynh… A?
Đang nói chuyện bỗng Bạch Vi ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư không, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Thanh niên hiền lành động tâm nói:
- Người này là ký danh đệ tử của sư tôn ở Chu Tước Tinh, tới đây từ mấy tháng trước, đang trải qua ba cửa ải khảo nghiệm, hiện giờ đã tới cửa thứ ba rồi!
- Là hắn.
Bạch Vi hai mắt chợt lóe, gật đầu nói:
- Thì ra là thế.
- Sư tôn đã sắp xếp cho người này ở lại Tử Vân Các!
Thanh niên hiền lành tùy ý nói.
- Tử Vân Các!
Vẻ kỳ dị trong mắt Bạch Vi biến mất, chuyển thành lạnh như băng, trầm mặc ít lâu rồi chậm rãi nói:
- Sư huynh, đệ còn có việc cần làm, không thể nói chuyện lâu. Năm lá diệp thảo ba nghìn năm của huynh cho đệ một lá, đệ sẽ dùng hỏa diễm tinh để đổi, có được không?
Thanh niên hiền lành cười ha hả, gật đầu nói:
- Việc này được. Ngươi tới động phủ của ta, bảo đồng tử dẫn ngươi đi lấy!
Bạch Vi ôm quyền, thoáng nhìn vào sâu trong hư không, xoay người nhoáng lên một cái, biến mất không thấy. Thanh niên hiền lành kia xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ chán ngấy, lẩm bẩm nói:
- Sư tôn sắp xếp cho người này vào Tử Vân Các thật sự là có ý gì… Nếu không như vậy, chỉ sợ người này ở trong tông phái sẽ càng thuận lợi hơn, hiện tại như vậy cũng là đã đặt người này lên lửa…