- Nếu ta có trăm vạn khí sát lục trở lên, có Thập Ức Tôn Hồn Phiên, có Xạ Thần Xa, có đạo hóa Hoàng Tuyền, ta có thể chiến thắng được Vấn Đỉnh hậu kỳ hay không… Vương Lâm trầm tư.
- Không chắc chắn tuy nhiên có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nếu tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ trêu chọc ta, nếu không nói được thì chỉ có thể hao phí kiếm khí một lần!
Ánh mắt Vương Lâm toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Tiếp theo là phải luyện hóa ba thanh kiếm của Kiếm Tiếu cho tốt. Ba thanh kiếm này ở trong tay chủ nhân cũ thật sự là lãng phí. Ta từng nghiên cứu qua một lần, ở trong dường như còn có thần thông khác! Chẳng qua thần thông này hình như phải phối hợp mới có thể đánh ra.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Mạt Dương, Tử Thử, Hợi Trư ba thanh kiếm lập tức bay ra.
Ba thanh kiếm phát ra kiếm khí sắc bén linh hoạt. Vương Lâm phun ra một ngụm khí nguyên thần, hóa thành sương màu xanh bao vây ba thanh kiếm này. Hai mắt hắn khép lại, tập trung luyện hóa.
Trong nháy mắt, ba tháng qua đi. Một ngày ở ngoài mười vạn dặm bên ngoài bộ lạc Luyện Hồn, trên bầu trời bay tới vô số đạo cầu vồng. Mục tiêu của bọn họ cực kỳ rõ ràng, đó là bộ lạc Luyện Hồn.
Ở trong mấy người này có một người mặc áo vàng, toàn thân bao phủ từng trận ánh sáng vàng. Người này thoạt nhìn tuổi không lớn, mặt đầy vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
Ở bên cạnh hắn là một người thanh niên một thân áo trắng như tuyết tướng mạo đường đường. Nhưng lúc này mặt hắn lộ vẻ chua xót, trong lúc phi hành lại phức tạp nhìn về phía bộ lạc Luyện Hồn, có vẻ chần chừ.
- Tôn Vân Sơn, ngươi suy nghĩ cái gì!
Người đàn ông áo vàng lạnh lùng nói.
Thanh niên áo trắng này rõ ràng là Tôn Vân Sơn Thiếu tông chủ Huyền Uyên phái năm xưa cùng tiến vào đất Yêu Linh.
Lúc người này tiến vào đất Yêu Linh, bên người từng có vài trưởng bối tu vi cao thâm bảo hộ, nhưng lúc này hắn lại chỉ có một người.
Nghe được tiếng người đàn ông áo vàng, thân hình Tôn Vân Sơn run lên, vội cung kính nói:
- Tôn giả, thuộc hạ… Không chờ hắn nói xong, người đàn ông áo vàng kia cắt lời, giọng nói lạnh lùng:
- Không cần giải thích, nếu đã gia nhập tu sĩ liên minh chúng ta thì tuyệt đối phục tùng. Nếu không phải nể mặt muội muội của ngươi, ngươi cho là lần này bắt Vương Lâm, một cơ hội lập công như vậy ngươi có thể có phần tham dự sao!
Tôn Vân Sơn trầm xuống, khẽ xưng "dạ", trong lòng thầm nói:
- Không biết Vương Lâm của bộ lạc Luyện Hồn này, và Vương Lâm của Thiên Vận Tông có phải là một người hay không. Ôi. Ta cũng mong quá xa rồi, bọn họ không thể là một người.
- Lần này bắt Vương Lâm, lão tổ cố ý phái ra một Tiên vệ. Lần này không có nguy hiểm nhưng phải chú ý đừng để Vương Lâm chạy trốn!
Người đàn ông áo vàng nói xong, mắt liếc nhìn một người đàn ông trung niên mặc áo đen ở cuối đội ngũ.
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, từ đầu tới cuối thần sắc bình thản, không chút dao động. Giống như trong thiên hạ không có chuyện gì khiến cho hắn xúc động.
Ở xung quanh thân thể hắn, từng chuỗi sóng gợn rất nhỏ chậm rãi lan ra mơ hồ dung hợp hư không. Khí tức của hắn tại trạng thái này gần như tiêu tan hoàn toàn, tu sĩ tầm thường chỉ lấy thần thức quan sát, căn bản không thể cảm nhận sự tồn tại của người này.
Có thể làm đến cảnh giới Thần dung thiên địa, hóa khí hư vô đại biểu cho tu vi người này đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Chẳng qua Vấn Đỉnh của người này lại có điểm kỳ dị, ở trong nguyên thần của hắn không có Nguyên khí.
Trong bảo tháp ở bộ lạc Luyện Hồn, Vương Lâm đang khoanh chân chợt mở hai mắt. Một đạo điện quang từ trong mắt bắn mạnh ra.
- Thập Tam, có khách tới. Mời bọn họ đến!
Một đoàn người Tu sĩ liên minh đạp gió mát, đón mây trắng đi thẳng tới bộ lạc Luyện Hồn.
Từ rất xa, hiện ra trước mắt họ là một màn sương đen không dứt. Sương mù này quá đậm, đừng nói tầm mắt ngay cả thần thức tra xét bên trong đều bị mạnh mẽ đẩy lui. Thậm chí hơi vô ý đều có thể bị hồn phách ở bên trong cắn nuốt!
Từng đợt âm thanh gào thét bén nhọn truyền ra từ trong màn sương đen, làm kinh sợ lòng người!
Màn sương đen bao vây căn bản không thể thấy rõ bên trong, chỉ riêng màn sương đen thật lớn dày đặc phạm vi mấy trăm dặm này cũng có thể khiến cho tuyệt đại đa số người, phải dừng bước!
Người đàn ông áo vàng kia xa xa nhìn thấy những thứ này sắc mặt lập tức âm trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vương Lâm ở tại đây, chẳng qua chỉ có một đạo phòng hộ như này. Phá phòng hộ này đối với chúng ta mà nói, dễ như trở bàn tay.
Mấy người bên cạnh đi theo hắn, những người này vẻ mặt đều âm trầm nhìn màn sương đen kịt, nói không lên lời.
Tôn Vân Sơn trong mắt lóe lên một tia trào phúng, có liên quan đến chuyện này hắn chính là từ muội muội hắn biết được một ít. Lão tổ phái ra một Tiên vệ bắt người tu sĩ tên là Vương Lâm này, ở trong tất cả tiểu đội đều cho rằng việc này thật dễ dàng, cho nên cơ hội lập công này ai cũng muốn cướp đoạt.
Về phần sứ giả mang đến tin tức vị trí của Vương Lâm có một mảnh sương đen lợi hại bao phủ thì lại không được những người muốn cướp đoạt lập công này quá mức để ý.
Bọn họ thủy chung cho rằng, có Tiên vệ hết thảy không thành vấn đề!
Tôn Vân Sơn nhìn bên cạnh, tính cả mình ở trong thì không đủ hai mươi người. Trong những người này, tu vi đa số đều là Anh Biến sơ kỳ, chỉ có vài người tu vi đạt tới Anh Biến trung kỳ. Nếu nói Anh Biến hậu kỳ thì chỉ có một người, đó là Phong sư thúc cả quãng đường đi đều trầm mặc.
Tôn Vân Sơn nhìn thoáng qua lão già tóc hoa râm cách đó không xa, trong lòng dâng lên một cỗ bi ai. Lão già này chính là Phong sư thúc, là sư đệ đồng môn của phụ thân. Lần này tiến vào đất Yêu Linh, mục đích của Phong sư thúc là bảo vệ mình.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, muội muội của mình không ngờ âm thầm theo tới khiến cho mình rơi vào kết cục như vậy. Ngay cả Phong sư thúc cũng bị lão tổ dùng bí pháp hủy diệt trí nhớ trở thành con rối. Chính mình cũng bị lão tổ gieo tiên loại, sinh tử không do mình.
- Chỉ là màn sương đen chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Số mười, ngươi đi phá vỡ màn sương này cho ta!
Người đàn ông áo vàng quát.
Một tu sĩ Anh Biến sơ kỳ bên người hắn sắc mặt khó coi, do dự một chút nhưng lại không dám phản khảng, chỉ có thể thầm than, cung kính nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tu sĩ này cắn răng một cái, thân hình nhoáng lên phía trước, thẳng đến trước màn sương đen. Nhưng càng đến gần màn sương đen, một cỗ lực lượng ở trong có thể áp bách chấn động nguyên thần càng nồng đậm. Còn có từng hồi thanh âm gào thét giống như thần thông âm ba, từ trong điên cuồng lao ra.
Tu sĩ này ở ngoài nghìn trượng liền không thể đi tới phía trước, hắn có loại cảm giác, nếu mình cố ý đi vào, chắc chắn phải chết!
Nhìn tu sĩ này dừng chân, trên mặt người đàn ông áo vàng lệ khí chợt lóe, lạnh giọng quát:
- Số mười. Ngươi dám kháng lệnh phải không!
Tu sĩ kia nghe lời này trên mặt lộ ra vẻ chua xót, hắn thở dài một tiếng thầm nhủ:
- Thôi, sống như vậy cũng không phải là người, cũng nên kết thúc. Nếu chết ở đây cũng là giải thoát.
Hắn thở ra một hơi thật sâu, chân đi về trước một bước giống như sau băng trực tiếp phóng đi.
Trong nháy mắt thân hình hắn liền xông vào quá nghìn trượng. Nhưng ngay trong nháy mắt này, màn sương đen đột nhiên chuyển động, mây mù cuồn cuộn từng tiếng rít gào long trời lở đất từ trong truyền ra. Cùng lúc đó màn sương đen kia trong nháy mắt biến ảo thành một cái mồm to như là có thể nuốt trời đất, một ngụm hoàn toàn nuốt người tu sĩ kia vào, không còn thừa một tí nào.
Bầu trời, màn sương đen quay cuồng như sóng dữ, hình thành một mảnh giống như cái lồng, không ngừng bành trướng ra phía ngoài.
Tiếng gào thét chói tai càng thêm kịch liệt ở trong trời đất.
Đoàn người Tu sĩ liên minh, trừ những người cá biệt ra, nguyên bản những người đang nhìn nơi đây, hai mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ khoảng cách tuy rất xa nhưng lúc này giống như người lạc vào một cảnh tượng kỳ lạ, thân thể chảy ra mồ hôi nháy mắt ướt đẫm quần áo. Giống như cái mồm to do màn sương đen vừa rồi hóa thành không chỉ nuốt số mười vào.
Người đàn ông áo đen Tiên vệ đang ở cuối đội ngũ lười nhác nhắm hai mắt, giờ phút này trong mắt tuôn ra một đoàn ánh sao, cẩn thận nhìn màn sương đen kia, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Đội… Đội trưởng, màn sương đen này… Một người bên cạnh người đàn ông áo đen, trong mắt mang theo tia sợ hãi nói.
Sắc mặt người đàn ông áo đen càng thêm âm trầm, tay phải hắn chỉ lão già cách đó không xa, nói:
- Số ba. Ngươi tới!
Lão già tóc hoa râm này, đúng là Phong sư thúc của Tôn Vân Sơn, vẻ mặt hắn dại ra, nghe vậy không nói gì thân hình bước về phía trước.
Tôn Vân Sơn nắm nắm tay, hắn nhìn bóng dáng Phong sư thúc đi xa trong lòng nhỏ máu.
Lão già tóc hoa râm này, bước đi tới phía trước màn sương đen trăm trượng, đang muốn tiếp tục. Nhưng lúc này màn sương đen đang quay cuồng bỗng nhiên tăng tốc độ bành trướng. Khoảnh khắc màn sương đen từ từ tản ra thành một con đường.
Một thanh niên thần sắc lạnh lùng từ bên trong từng bước đi ra, mắt hắn lạnh lẽo nhìn lão già, rồi lại nhìn đoàn người Tu sĩ liên minh ở xa xa, bình thản nói:
- Lão tổ chúng ta cho mời các vị!
Người đàn ông áo vàng kia sắc mặt khẽ biến, hắn lập tức the thé giọng nói:
- Số ba, giết hắn! Theo con đường này chúng ta có thể tiến vào!
Thanh niên lạnh lùng kia chính là Thập Tam, vẻ mặt hắn bình thường không có gì thay đổi, về phần lão già tóc hoa râm kia thân hình nhoáng lên phi thẳng tới Thập Tam.
Nhưng chỉ trong chớp mắt tới gần, từ màn sương đen lập tức bay ra một cỗ lực cuốn một cái bao vây lão già kia, mất tăm hình dạng.
Cảnh tượng này như một cây trùy nặng đánh vào trong lòng đoàn người Tu sĩ liên minh. Mà Tôn Vân Sơn càng là hai mắt đỏ bừng.
Thập Tam duỗi tay phải nói:
- Mời!
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau.
Sắc mặt người đàn ông áo vàng âm tình bất định, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông áo đen ở phía sau, hơi an tâm, cười lạnh một tiếng nói:
- Đi, chúng ta vào xem Vương Lâm này rốt cuộc có thủ đoạn gì!
Đoàn người nhanh chóng bay ra, theo con đường mở ra màn sương đen bay vào bên trong.
Theo bọn họ tiến vào, đường ở phía sau dần dần bị màn sương đen che phủ.
Bay không được bao lâu, người đàn ông áo vàng phía trước thân hình lập tức dừng lại mắt lộ ra vẻ rung động, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mọi người bay tới sau hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng phía trước, há mồm trợn mắt.
Hiện ra trước mắt bọn họ là một bộ lạc khổng lồ, mọi người trong bộ lạc này hiện đều ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về bọn họ.
Ánh mắt vô số người dừng ở trên đoàn người Tu sĩ liên minh, mặc dù tu vi bọn họ cao thâm nhưng vẫn hơi rung động.
Nhất là ở vị trí trung tâm có một chỗ đất trống mười dặm, một tòa tháp cao đứng vững, một cỗ uy nghiêm mạnh mẽ từ đó tràn ra bao phủ trời đất.
Dưới sự uy nghiêm này, mọi người thậm chí có cảm giác không thở nổi.
Thập Tam đứng ở ranh giới mảnh đất trống mười dặm, cung kính nói:
- Lão tổ, khách nhân đã đưa tới!
- Các vị đạo hữu mang theo sát khí mà đến, không biết Vương mỗ đã đắc tội gì?
Tiếng nói Vương Lâm từ trong tháp cao truyền ra, giọng điệu tuy khiêm tốn nhưng thanh âm dường như có cỗ ma lực, nhẹ nhàng vang vọng tràn ngập toàn bộ lạc Luyện Hồn.
Thần thông Thiên ma âm trong lúc Vương Lâm không ngừng gia tăng lạc ấn trên Tán ma dần dần nắm giữ một ít. Giờ phút này theo tiếng nói truyền ra, mọi người tu sĩ liên minh, trừ người đàn ông áo màu đen Tiên vệ ra, còn lại nháy mắt bị ma âm này rót vào tai.
Người đàn ông áo đen là bởi vì tu vi cao thâm cho nên không quá mức bị lạc trong ma âm, trong hai mắt hắn lúc này ánh sao bùng lên, nhìn chằm chằm vào bảo tháp, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Người đàn ông áo vàng kia lúc này Nguyên thần chấn động, hai mắt không tự chủ lộ ra vẻ mê man, nói theo bản năng:
- Không có đắc tội… - Nếu như thế, các ngươi tới gây phiền toái cho Vương mỗ, cũng không khỏi quá mức làm càn!
Giọng nói Vương Lâm mang theo vẻ âm trầm truyền ra.
Trong nháy mắt này, tất cả người bộ lạc Luyện Hồn, tâm thần tương dẫn, cùng quát lên:
- Làm càn!
Hai chữ này là tất cả mọi người bộ lạc Luyện Hồn cùng phát ra, cùng với hồn phách gào thét trong màn sương đen ở bầu trời dung hợp, so với tiếng sấm đánh còn dữ dội hơn vài phần. "Ầm ầm", lọt vào tai mọi người Tu sĩ liên minh giống như một thanh kiếm nhọn xuyên tim, lập tức khiến cho mọi người tai ù, nguyên thần rung động!
Trong đó một ít người tu vi thấp trực tiếp khóe miệng chảy máu tươi, hiển nhiên bị chấn nội phủ bị thương Nguyên thần. Đồng dạng một tiếng hét to khiến cho mọi người tỉnh táo lại.
Người đàn ông áo vàng sắc mặt biến đổi mạnh, thân hình hắn theo bản năng lui ra sau mấy trượng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn còn như thế, phần đông tu sĩ bên cạnh lại không bằng, từng người đều hít vào một hơi lạnh, vẻ khiếp sợ trong mắt đồng thời trong lòng hô to không ổn.
Tôn Vân Sơn lại là nội tâm kích động vượt quá sự rung động, trong lòng hắn đang hò hét!
- Là hắn, đúng là hắn!
Người đàn ông áo vàng trong khi lui ra phía sau, giọng the thé nói:
- Tiên vệ, ra tay!
Lời vừa nói ra, người đàn ông áo đen đứng ở cuối cùng hai mắt bừng sáng, thân hình bước về phía trước một bước vượt qua khoảng cách trực tiếp đi tới bầu trời trên tháp cao, tay phải bấm pháp quyết, vỗ xuống phía dưới!
Cái vỗ này giống như có uy lực nhổ núi, ở giữa không trung hóa thành một cái ấn lớn ánh vàng lấp lóe, nhanh chóng nhằm tới bảo tháp.
Một tiếng "hừ" lạnh từ trong bảo tháp truyền ra, thân hình Vương Lâm từ trong tháp đi ra, hắn cũng không nhìn bầu trời chút nào, tay phải lóe lên ánh sáng đen, nâng lên chộp xuống một cái, miệng bình thản nói:
- Xuống dưới cho ta!
Cái chộp vừa tới, cái ấn lớn màu vàng được biến ảo ra lập tức xuất hiện vết rạn, trong một loạt tiếng "răng rắc" lập tức sụp đổ. Người đàn ông áo đen kia sắc mặt ngay lập tức biến đổi, trong mắt lần đầu lộ ra vẻ hoảng sợ muốn tránh đi. Nhưng thân hình hắn lập tức bị một cỗ lực lượng dường như có thể hấp thu sức sống bắt lấy, từ trên không trung kéo xuống dưới.
"Ầm" một tiếng, thân hình người đàn ông áo đen nện xuống mặt đất.
Người đàn ông áo đen rơi xuống đất, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải hư không vẽ một cái, một đạo cấm chế lập tức biến ảo ra, trong nháy mắt phong bế toàn bộ hướng đi kinh mạch trên người đàn ông áo đen kia.
Vương Lâm tùy ý chộp một cái cũng đã dùng tới Tịch Diệt chỉ phong, với tu vi của hắn vừa rồi chỉ liếc mắt liền nhìn ra cổ quái trong cơ thể người đàn ông áo đen kia. Nguyên thần trong cơ thể hắn căn bản không có dung hợp Nguyên khí mà là bị một miếng Toái ngọc bằng móng tay thay thế.
Như vậy người này tuy tu vi đạt tới Vấn Đỉnh, nhưng trên thực tế lại không có cảm ngộ ý cảnh Vấn Đỉnh. Ở trong mắt Vương Lâm người này chỉ là một tên mãng hán.
Không cần phải nói Vương Lâm hiện tại đã là Vấn Đỉnh, mặc dù là lúc không phải Vấn Đỉnh, muốn thu thập người này cũng không có chút khó khăn gì!
Nhưng ở trong mắt người ngoài, một cái chộp này của Vương Lâm cũng giống như sét điên cuồng nổ ở trong lòng, khiến cho mọi người Tu sĩ liên minh đều dại ra.
Thân hình người đàn ông áo vàng kia run lên, sắc mặt tái nhợt. Nếu không phải con đường sau lưng bị màn sương đen bao phủ, lúc này hắn sẽ nhanh chóng thoát đi trước tiên.
Về phần những tu sĩ còn lại bên cạnh hắn, cũng đều ngây ngốc nhìn người đàn ông trung niên bị một cái chộp của Vương Lâm đập xuống mặt đất, nói không ra lời.
Chỉ có Tôn Vân Sơn lúc này hưng phấn trong lòng dĩ nhiên đã lên tới đỉnh. Hắn thật sâu thở ra một hơi, giống như muốn đem áp lực mấy ngày nay toàn bộ thở ra.
- Tiền, tiền bối hiểu lầm, đây là hiểu lầm. Chúng tôi chỉ đại biểu Tu sĩ liên minh, muốn mời ngài tham gia… Thân hình người đàn ông áo vàng run rẩy, vội vàng nói.
- Vương huynh, bọn họ mục đích chuyến đi này là muốn bắt giữ ngươi!
Tôn Vân Sơn mặt cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái vụt ra hơn mười trượng lớn tiếng nói.
Vương Lâm đã sớm thấy được Tôn Vân Sơn, lúc này hơi gật đầu.
Người đàn ông áo vàng kia sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn ác độc nhìn chằm chằm Tôn Vân Sơn, quát:
- Tôn Vân Sơn, ngươi dám phản bội Lão tổ phải không!
Thân hình Tôn Vân Sơn run lên đang muốn nói chuyện, tay phải Vương Lâm tùy ý vung lên chỉ thấy người đàn ông áo vàng kia như bị làn gió đập vào mặt, cả người phanh một cái hóa thành một tảng máu thịt lớn. Nguyên thần ở trong máu thịt bay ra, trong giây lát lộ ra vẻ mê man, nhưng ngay sau đó liền bị màn sương đen trên bầu trời nuốt vào, biến mất.
Mùi máu tanh còn không có hoàn toàn tiêu tan, nhưng tu sĩ xung quanh đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ. Bọn họ không thể tưởng tượng được tu vi Vương Lâm này không ngờ cao tới mức không thể tưởng tượng được. Một cái chộp, Tiên vệ bị bắt, tùy ý vung tay, thân thể người đàn ông áo vàng tan vỡ.
- Vấn Đỉnh hậu kỳ! Hắn nhất định là Vấn Đỉnh hậu kỳ!
Vương Lâm không có nhìn về phía những tu sĩ này, mà nhìn Tôn Vân Sơn, cười nói:
- Tôn huynh, nhiều năm không gặp.
Tôn Vân Sơn thở dài một tiếng, chua xót nói:
- Vương huynh, cứu ta.
Vương Lâm vẻ mặt bình thường, cười nói:
- Vào trong nói chuyện!
Nói xong, tay phải hắn chộp người đàn ông áo đen trên mặt đất, đi vào bảo tháp.
Tôn Vân Sơn do dự một chút, thân hình theo sát sau lưng, trong lòng hắn rung động trên thực tế chẳng những không ít hơn các tu sĩ khác, mà lại càng nhiều hơn!
Hắn nhớ rõ lúc trước khi tiến vào vùng đất Yêu Linh này, tu vi Vương Lâm chẳng qua là Anh Biến trung kỳ. Nhưng lúc này, chỉ vài mươi năm Vương Lâm đã đạt tới Vấn Đỉnh. Điều này làm cho hắn khiếp sợ, đồng thời thân hình đối phương trong lòng hắn cũng không khỏi cao lên vô hạn.
Giữa không trung lúc này chỉ còn lại mười mấy tu sĩ kia, một đám không dám đi, lại không dám ra tay, cùng đứng giữa không trung trong lòng không yên ổn, mỗi giây dài tựa một năm.
Ở trong bảo tháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống từ trong túi trữ vật lấy ra mọt cái bàn trong phong cách cổ xưa, lại lấy ra một vò rượu ngon, rót cho Tôn Vân Sơn một ly, cười nói:
- Tôn huynh. Ngồi đi!
Tôn Vân Sơn câu nệ đứng ở một bên, do dự một chút mới ngồi xuống đối diện:
- Vương huynh, ta… - Ngươi nếu đến đây, có việc gì cần Vương mỗ giúp, cứ nói đừng ngại.
Vương Lâm khẽ mỉm cười, buông vò rượu nhìn về phía Tôn Vân Sơn.
Tôn Vân Sơn trầm ngâm một chút sau đó cầm chén rượu uống một ngụm. Rồi hắn cầm lấy vò rượu trực tiếp uống, sau khi uống xong hơn nửa vò mới buông ra ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Vương Lâm, thật sâu thở ra một hơi, chỉ vào người đàn ông áo đen bị phong ấn ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Vương huynh, người này không có tên. Thân phận của hắn là Tiên vệ! Ta cùng với hắn đều đến từ một tổ chức tự xưng là Tu sĩ liên minh!
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, chậm rãi nói:
- Tiên vệ… Tôn Vân Sơn lại uống một hớp rượu lớn, hai mắt ửng đỏ nói:
- Trong tu sĩ liên minh có một người tự xưng là Tiên giới Lão tổ. Người này tu vi bí hiểm, tên Tiên vệ là hắn tự đặt. Mặt khác, dưới tay Lão tổ cũng có mười người như Tiên vệ này, thực lực bọn họ khác biệt không lớn.
- Năm xưa một trận chiến của huynh với Yêu Tướng Mạc Lệ Hải ở Cổ Yêu thành quận Thiên Yêu khiến cho Lão tổ chú ý. Không biết vì nguyên nhân nào hắn hạ lệnh phái người muốn bắt huynh. Lúc huynh ở thành Thiên Yêu, hắn cũng chuẩn bị bắt huynh. Sau đó huynh ở trong quận Thiên Yêu mất tích việc này liền ngừng. Nhưng mấy tháng trước có người không biết cách nào phát hiện huynh ở nơi này báo cho Lão tổ. Vì thế hắn liền phái chúng ta đến bắt giữ huynh!
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, hắn nghĩ tới năm xưa lúc ở thành Thiên Yêu đúng là có một người xuất hiện lúc hắn nghe tiếng đàn. Cuối cùng người cầm đầu vào lúc bị hắn bắt lấy không tiếc tự bạo. Cái loại điên cuồng này khiến Vương Lâm ghi nhớ trong lòng.
Lúc ấy hắn tưởng rằng là Yêu Tướng khác phái ra, nhưng hôm nay nghe Tôn Vân Sơn nói mới biết được hóa ra là một người khác.
Tôn Vân Sơn nắm chặt tay, nói tiếp:
- Vương huynh ngươi có điều không biết. Năm xưa, năm xưa không biết xá muội dùng phương thức gì không ngờ cũng đi tới đất Yêu Linh này. Nàng bị Lão tổ kia mê hoặc trở thành một thành viên Tu sĩ liên minh. Sau khi gặp được ta lại gạt ta vào tổ chức này. Lúc ta phát hiện không ổn thì Lão tổ kia xuất hiện, chỉ có một thần thông khống chế bốn sư thúc bên cạnh ta. Từ đó về sau, bốn người bọn họ bị hủy diệt thần trí trở thành con rối, ngay cả ta cũng bị gieo tiên loại, thân bất do kỷ.
Hai măt Vương Lâm ngời sáng nhìn thoáng qua trên người Tôn Vân Sơn. Một cái liếc mắt này lập tức khiến nguyên thần Tôn Vân Sơn chấn động gần như sụp đổ. Hắn thậm chí có loại cảm giác tất cả bí ẩn trong lòng lúc này toàn bộ phơi bày trong mắt Vương Lâm.
- Nếu ta có trăm vạn khí sát lục trở lên, có Thập Ức Tôn Hồn Phiên, có Xạ Thần Xa, có đạo hóa Hoàng Tuyền, ta có thể chiến thắng được Vấn Đỉnh hậu kỳ hay không… Vương Lâm trầm tư.
- Không chắc chắn tuy nhiên có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nếu tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ trêu chọc ta, nếu không nói được thì chỉ có thể hao phí kiếm khí một lần!
Ánh mắt Vương Lâm toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Tiếp theo là phải luyện hóa ba thanh kiếm của Kiếm Tiếu cho tốt. Ba thanh kiếm này ở trong tay chủ nhân cũ thật sự là lãng phí. Ta từng nghiên cứu qua một lần, ở trong dường như còn có thần thông khác! Chẳng qua thần thông này hình như phải phối hợp mới có thể đánh ra.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Mạt Dương, Tử Thử, Hợi Trư ba thanh kiếm lập tức bay ra.
Ba thanh kiếm phát ra kiếm khí sắc bén linh hoạt. Vương Lâm phun ra một ngụm khí nguyên thần, hóa thành sương màu xanh bao vây ba thanh kiếm này. Hai mắt hắn khép lại, tập trung luyện hóa.
Trong nháy mắt, ba tháng qua đi. Một ngày ở ngoài mười vạn dặm bên ngoài bộ lạc Luyện Hồn, trên bầu trời bay tới vô số đạo cầu vồng. Mục tiêu của bọn họ cực kỳ rõ ràng, đó là bộ lạc Luyện Hồn.
Ở trong mấy người này có một người mặc áo vàng, toàn thân bao phủ từng trận ánh sáng vàng. Người này thoạt nhìn tuổi không lớn, mặt đầy vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
Ở bên cạnh hắn là một người thanh niên một thân áo trắng như tuyết tướng mạo đường đường. Nhưng lúc này mặt hắn lộ vẻ chua xót, trong lúc phi hành lại phức tạp nhìn về phía bộ lạc Luyện Hồn, có vẻ chần chừ.
- Tôn Vân Sơn, ngươi suy nghĩ cái gì!
Người đàn ông áo vàng lạnh lùng nói.
Thanh niên áo trắng này rõ ràng là Tôn Vân Sơn Thiếu tông chủ Huyền Uyên phái năm xưa cùng tiến vào đất Yêu Linh.
Lúc người này tiến vào đất Yêu Linh, bên người từng có vài trưởng bối tu vi cao thâm bảo hộ, nhưng lúc này hắn lại chỉ có một người.
Nghe được tiếng người đàn ông áo vàng, thân hình Tôn Vân Sơn run lên, vội cung kính nói:
- Tôn giả, thuộc hạ… Không chờ hắn nói xong, người đàn ông áo vàng kia cắt lời, giọng nói lạnh lùng:
- Không cần giải thích, nếu đã gia nhập tu sĩ liên minh chúng ta thì tuyệt đối phục tùng. Nếu không phải nể mặt muội muội của ngươi, ngươi cho là lần này bắt Vương Lâm, một cơ hội lập công như vậy ngươi có thể có phần tham dự sao!
Tôn Vân Sơn trầm xuống, khẽ xưng "dạ", trong lòng thầm nói:
- Không biết Vương Lâm của bộ lạc Luyện Hồn này, và Vương Lâm của Thiên Vận Tông có phải là một người hay không. Ôi. Ta cũng mong quá xa rồi, bọn họ không thể là một người.
- Lần này bắt Vương Lâm, lão tổ cố ý phái ra một Tiên vệ. Lần này không có nguy hiểm nhưng phải chú ý đừng để Vương Lâm chạy trốn!
Người đàn ông áo vàng nói xong, mắt liếc nhìn một người đàn ông trung niên mặc áo đen ở cuối đội ngũ.
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, từ đầu tới cuối thần sắc bình thản, không chút dao động. Giống như trong thiên hạ không có chuyện gì khiến cho hắn xúc động.
Ở xung quanh thân thể hắn, từng chuỗi sóng gợn rất nhỏ chậm rãi lan ra mơ hồ dung hợp hư không. Khí tức của hắn tại trạng thái này gần như tiêu tan hoàn toàn, tu sĩ tầm thường chỉ lấy thần thức quan sát, căn bản không thể cảm nhận sự tồn tại của người này.
Có thể làm đến cảnh giới Thần dung thiên địa, hóa khí hư vô đại biểu cho tu vi người này đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Chẳng qua Vấn Đỉnh của người này lại có điểm kỳ dị, ở trong nguyên thần của hắn không có Nguyên khí.
Trong bảo tháp ở bộ lạc Luyện Hồn, Vương Lâm đang khoanh chân chợt mở hai mắt. Một đạo điện quang từ trong mắt bắn mạnh ra.
- Thập Tam, có khách tới. Mời bọn họ đến!
Một đoàn người Tu sĩ liên minh đạp gió mát, đón mây trắng đi thẳng tới bộ lạc Luyện Hồn.
Từ rất xa, hiện ra trước mắt họ là một màn sương đen không dứt. Sương mù này quá đậm, đừng nói tầm mắt ngay cả thần thức tra xét bên trong đều bị mạnh mẽ đẩy lui. Thậm chí hơi vô ý đều có thể bị hồn phách ở bên trong cắn nuốt!
Từng đợt âm thanh gào thét bén nhọn truyền ra từ trong màn sương đen, làm kinh sợ lòng người!
Màn sương đen bao vây căn bản không thể thấy rõ bên trong, chỉ riêng màn sương đen thật lớn dày đặc phạm vi mấy trăm dặm này cũng có thể khiến cho tuyệt đại đa số người, phải dừng bước!
Người đàn ông áo vàng kia xa xa nhìn thấy những thứ này sắc mặt lập tức âm trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vương Lâm ở tại đây, chẳng qua chỉ có một đạo phòng hộ như này. Phá phòng hộ này đối với chúng ta mà nói, dễ như trở bàn tay.
Mấy người bên cạnh đi theo hắn, những người này vẻ mặt đều âm trầm nhìn màn sương đen kịt, nói không lên lời.
Tôn Vân Sơn trong mắt lóe lên một tia trào phúng, có liên quan đến chuyện này hắn chính là từ muội muội hắn biết được một ít. Lão tổ phái ra một Tiên vệ bắt người tu sĩ tên là Vương Lâm này, ở trong tất cả tiểu đội đều cho rằng việc này thật dễ dàng, cho nên cơ hội lập công này ai cũng muốn cướp đoạt.
Về phần sứ giả mang đến tin tức vị trí của Vương Lâm có một mảnh sương đen lợi hại bao phủ thì lại không được những người muốn cướp đoạt lập công này quá mức để ý.
Bọn họ thủy chung cho rằng, có Tiên vệ hết thảy không thành vấn đề!
Tôn Vân Sơn nhìn bên cạnh, tính cả mình ở trong thì không đủ hai mươi người. Trong những người này, tu vi đa số đều là Anh Biến sơ kỳ, chỉ có vài người tu vi đạt tới Anh Biến trung kỳ. Nếu nói Anh Biến hậu kỳ thì chỉ có một người, đó là Phong sư thúc cả quãng đường đi đều trầm mặc.
Tôn Vân Sơn nhìn thoáng qua lão già tóc hoa râm cách đó không xa, trong lòng dâng lên một cỗ bi ai. Lão già này chính là Phong sư thúc, là sư đệ đồng môn của phụ thân. Lần này tiến vào đất Yêu Linh, mục đích của Phong sư thúc là bảo vệ mình.Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, muội muội của mình không ngờ âm thầm theo tới khiến cho mình rơi vào kết cục như vậy. Ngay cả Phong sư thúc cũng bị lão tổ dùng bí pháp hủy diệt trí nhớ trở thành con rối. Chính mình cũng bị lão tổ gieo tiên loại, sinh tử không do mình.
- Chỉ là màn sương đen chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Số mười, ngươi đi phá vỡ màn sương này cho ta!
Người đàn ông áo vàng quát.
Một tu sĩ Anh Biến sơ kỳ bên người hắn sắc mặt khó coi, do dự một chút nhưng lại không dám phản khảng, chỉ có thể thầm than, cung kính nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tu sĩ này cắn răng một cái, thân hình nhoáng lên phía trước, thẳng đến trước màn sương đen. Nhưng càng đến gần màn sương đen, một cỗ lực lượng ở trong có thể áp bách chấn động nguyên thần càng nồng đậm. Còn có từng hồi thanh âm gào thét giống như thần thông âm ba, từ trong điên cuồng lao ra.
Tu sĩ này ở ngoài nghìn trượng liền không thể đi tới phía trước, hắn có loại cảm giác, nếu mình cố ý đi vào, chắc chắn phải chết!
Nhìn tu sĩ này dừng chân, trên mặt người đàn ông áo vàng lệ khí chợt lóe, lạnh giọng quát:
- Số mười. Ngươi dám kháng lệnh phải không!
Tu sĩ kia nghe lời này trên mặt lộ ra vẻ chua xót, hắn thở dài một tiếng thầm nhủ:
- Thôi, sống như vậy cũng không phải là người, cũng nên kết thúc. Nếu chết ở đây cũng là giải thoát.
Hắn thở ra một hơi thật sâu, chân đi về trước một bước giống như sau băng trực tiếp phóng đi.
Trong nháy mắt thân hình hắn liền xông vào quá nghìn trượng. Nhưng ngay trong nháy mắt này, màn sương đen đột nhiên chuyển động, mây mù cuồn cuộn từng tiếng rít gào long trời lở đất từ trong truyền ra. Cùng lúc đó màn sương đen kia trong nháy mắt biến ảo thành một cái mồm to như là có thể nuốt trời đất, một ngụm hoàn toàn nuốt người tu sĩ kia vào, không còn thừa một tí nào.
Bầu trời, màn sương đen quay cuồng như sóng dữ, hình thành một mảnh giống như cái lồng, không ngừng bành trướng ra phía ngoài.
Tiếng gào thét chói tai càng thêm kịch liệt ở trong trời đất.
Đoàn người Tu sĩ liên minh, trừ những người cá biệt ra, nguyên bản những người đang nhìn nơi đây, hai mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ khoảng cách tuy rất xa nhưng lúc này giống như người lạc vào một cảnh tượng kỳ lạ, thân thể chảy ra mồ hôi nháy mắt ướt đẫm quần áo. Giống như cái mồm to do màn sương đen vừa rồi hóa thành không chỉ nuốt số mười vào.
Người đàn ông áo đen Tiên vệ đang ở cuối đội ngũ lười nhác nhắm hai mắt, giờ phút này trong mắt tuôn ra một đoàn ánh sao, cẩn thận nhìn màn sương đen kia, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Đội… Đội trưởng, màn sương đen này… Một người bên cạnh người đàn ông áo đen, trong mắt mang theo tia sợ hãi nói.
Sắc mặt người đàn ông áo đen càng thêm âm trầm, tay phải hắn chỉ lão già cách đó không xa, nói:
- Số ba. Ngươi tới!
Lão già tóc hoa râm này, đúng là Phong sư thúc của Tôn Vân Sơn, vẻ mặt hắn dại ra, nghe vậy không nói gì thân hình bước về phía trước.
Tôn Vân Sơn nắm nắm tay, hắn nhìn bóng dáng Phong sư thúc đi xa trong lòng nhỏ máu.
Lão già tóc hoa râm này, bước đi tới phía trước màn sương đen trăm trượng, đang muốn tiếp tục. Nhưng lúc này màn sương đen đang quay cuồng bỗng nhiên tăng tốc độ bành trướng. Khoảnh khắc màn sương đen từ từ tản ra thành một con đường.
Một thanh niên thần sắc lạnh lùng từ bên trong từng bước đi ra, mắt hắn lạnh lẽo nhìn lão già, rồi lại nhìn đoàn người Tu sĩ liên minh ở xa xa, bình thản nói:
- Lão tổ chúng ta cho mời các vị!
Người đàn ông áo vàng kia sắc mặt khẽ biến, hắn lập tức the thé giọng nói:
- Số ba, giết hắn! Theo con đường này chúng ta có thể tiến vào!
Thanh niên lạnh lùng kia chính là Thập Tam, vẻ mặt hắn bình thường không có gì thay đổi, về phần lão già tóc hoa râm kia thân hình nhoáng lên phi thẳng tới Thập Tam.
Nhưng chỉ trong chớp mắt tới gần, từ màn sương đen lập tức bay ra một cỗ lực cuốn một cái bao vây lão già kia, mất tăm hình dạng.
Cảnh tượng này như một cây trùy nặng đánh vào trong lòng đoàn người Tu sĩ liên minh. Mà Tôn Vân Sơn càng là hai mắt đỏ bừng.
Thập Tam duỗi tay phải nói:
- Mời!
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau.
Sắc mặt người đàn ông áo vàng âm tình bất định, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông áo đen ở phía sau, hơi an tâm, cười lạnh một tiếng nói:
- Đi, chúng ta vào xem Vương Lâm này rốt cuộc có thủ đoạn gì!
Đoàn người nhanh chóng bay ra, theo con đường mở ra màn sương đen bay vào bên trong.
Theo bọn họ tiến vào, đường ở phía sau dần dần bị màn sương đen che phủ.
Bay không được bao lâu, người đàn ông áo vàng phía trước thân hình lập tức dừng lại mắt lộ ra vẻ rung động, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mọi người bay tới sau hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng phía trước, há mồm trợn mắt.
Hiện ra trước mắt bọn họ là một bộ lạc khổng lồ, mọi người trong bộ lạc này hiện đều ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về bọn họ.
Ánh mắt vô số người dừng ở trên đoàn người Tu sĩ liên minh, mặc dù tu vi bọn họ cao thâm nhưng vẫn hơi rung động.
Nhất là ở vị trí trung tâm có một chỗ đất trống mười dặm, một tòa tháp cao đứng vững, một cỗ uy nghiêm mạnh mẽ từ đó tràn ra bao phủ trời đất.
Dưới sự uy nghiêm này, mọi người thậm chí có cảm giác không thở nổi.
Thập Tam đứng ở ranh giới mảnh đất trống mười dặm, cung kính nói:
- Lão tổ, khách nhân đã đưa tới!
- Các vị đạo hữu mang theo sát khí mà đến, không biết Vương mỗ đã đắc tội gì?
Tiếng nói Vương Lâm từ trong tháp cao truyền ra, giọng điệu tuy khiêm tốn nhưng thanh âm dường như có cỗ ma lực, nhẹ nhàng vang vọng tràn ngập toàn bộ lạc Luyện Hồn.
Thần thông Thiên ma âm trong lúc Vương Lâm không ngừng gia tăng lạc ấn trên Tán ma dần dần nắm giữ một ít. Giờ phút này theo tiếng nói truyền ra, mọi người tu sĩ liên minh, trừ người đàn ông áo màu đen Tiên vệ ra, còn lại nháy mắt bị ma âm này rót vào tai.
Người đàn ông áo đen là bởi vì tu vi cao thâm cho nên không quá mức bị lạc trong ma âm, trong hai mắt hắn lúc này ánh sao bùng lên, nhìn chằm chằm vào bảo tháp, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Người đàn ông áo vàng kia lúc này Nguyên thần chấn động, hai mắt không tự chủ lộ ra vẻ mê man, nói theo bản năng:
- Không có đắc tội… - Nếu như thế, các ngươi tới gây phiền toái cho Vương mỗ, cũng không khỏi quá mức làm càn!
Giọng nói Vương Lâm mang theo vẻ âm trầm truyền ra.
Trong nháy mắt này, tất cả người bộ lạc Luyện Hồn, tâm thần tương dẫn, cùng quát lên:
- Làm càn!
Hai chữ này là tất cả mọi người bộ lạc Luyện Hồn cùng phát ra, cùng với hồn phách gào thét trong màn sương đen ở bầu trời dung hợp, so với tiếng sấm đánh còn dữ dội hơn vài phần. "Ầm ầm", lọt vào tai mọi người Tu sĩ liên minh giống như một thanh kiếm nhọn xuyên tim, lập tức khiến cho mọi người tai ù, nguyên thần rung động!
Trong đó một ít người tu vi thấp trực tiếp khóe miệng chảy máu tươi, hiển nhiên bị chấn nội phủ bị thương Nguyên thần. Đồng dạng một tiếng hét to khiến cho mọi người tỉnh táo lại.
Người đàn ông áo vàng sắc mặt biến đổi mạnh, thân hình hắn theo bản năng lui ra sau mấy trượng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn còn như thế, phần đông tu sĩ bên cạnh lại không bằng, từng người đều hít vào một hơi lạnh, vẻ khiếp sợ trong mắt đồng thời trong lòng hô to không ổn.
Tôn Vân Sơn lại là nội tâm kích động vượt quá sự rung động, trong lòng hắn đang hò hét!
- Là hắn, đúng là hắn!
Người đàn ông áo vàng trong khi lui ra phía sau, giọng the thé nói:
- Tiên vệ, ra tay!
Lời vừa nói ra, người đàn ông áo đen đứng ở cuối cùng hai mắt bừng sáng, thân hình bước về phía trước một bước vượt qua khoảng cách trực tiếp đi tới bầu trời trên tháp cao, tay phải bấm pháp quyết, vỗ xuống phía dưới!
Cái vỗ này giống như có uy lực nhổ núi, ở giữa không trung hóa thành một cái ấn lớn ánh vàng lấp lóe, nhanh chóng nhằm tới bảo tháp.
Một tiếng "hừ" lạnh từ trong bảo tháp truyền ra, thân hình Vương Lâm từ trong tháp đi ra, hắn cũng không nhìn bầu trời chút nào, tay phải lóe lên ánh sáng đen, nâng lên chộp xuống một cái, miệng bình thản nói:
- Xuống dưới cho ta!
Cái chộp vừa tới, cái ấn lớn màu vàng được biến ảo ra lập tức xuất hiện vết rạn, trong một loạt tiếng "răng rắc" lập tức sụp đổ. Người đàn ông áo đen kia sắc mặt ngay lập tức biến đổi, trong mắt lần đầu lộ ra vẻ hoảng sợ muốn tránh đi. Nhưng thân hình hắn lập tức bị một cỗ lực lượng dường như có thể hấp thu sức sống bắt lấy, từ trên không trung kéo xuống dưới.
"Ầm" một tiếng, thân hình người đàn ông áo đen nện xuống mặt đất.
Người đàn ông áo đen rơi xuống đất, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải hư không vẽ một cái, một đạo cấm chế lập tức biến ảo ra, trong nháy mắt phong bế toàn bộ hướng đi kinh mạch trên người đàn ông áo đen kia.
Vương Lâm tùy ý chộp một cái cũng đã dùng tới Tịch Diệt chỉ phong, với tu vi của hắn vừa rồi chỉ liếc mắt liền nhìn ra cổ quái trong cơ thể người đàn ông áo đen kia. Nguyên thần trong cơ thể hắn căn bản không có dung hợp Nguyên khí mà là bị một miếng Toái ngọc bằng móng tay thay thế.
Như vậy người này tuy tu vi đạt tới Vấn Đỉnh, nhưng trên thực tế lại không có cảm ngộ ý cảnh Vấn Đỉnh. Ở trong mắt Vương Lâm người này chỉ là một tên mãng hán.
Không cần phải nói Vương Lâm hiện tại đã là Vấn Đỉnh, mặc dù là lúc không phải Vấn Đỉnh, muốn thu thập người này cũng không có chút khó khăn gì!
Nhưng ở trong mắt người ngoài, một cái chộp này của Vương Lâm cũng giống như sét điên cuồng nổ ở trong lòng, khiến cho mọi người Tu sĩ liên minh đều dại ra.
Thân hình người đàn ông áo vàng kia run lên, sắc mặt tái nhợt. Nếu không phải con đường sau lưng bị màn sương đen bao phủ, lúc này hắn sẽ nhanh chóng thoát đi trước tiên.
Về phần những tu sĩ còn lại bên cạnh hắn, cũng đều ngây ngốc nhìn người đàn ông trung niên bị một cái chộp của Vương Lâm đập xuống mặt đất, nói không ra lời.
Chỉ có Tôn Vân Sơn lúc này hưng phấn trong lòng dĩ nhiên đã lên tới đỉnh. Hắn thật sâu thở ra một hơi, giống như muốn đem áp lực mấy ngày nay toàn bộ thở ra.
- Tiền, tiền bối hiểu lầm, đây là hiểu lầm. Chúng tôi chỉ đại biểu Tu sĩ liên minh, muốn mời ngài tham gia… Thân hình người đàn ông áo vàng run rẩy, vội vàng nói.
- Vương huynh, bọn họ mục đích chuyến đi này là muốn bắt giữ ngươi!
Tôn Vân Sơn mặt cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái vụt ra hơn mười trượng lớn tiếng nói.
Vương Lâm đã sớm thấy được Tôn Vân Sơn, lúc này hơi gật đầu.
Người đàn ông áo vàng kia sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn ác độc nhìn chằm chằm Tôn Vân Sơn, quát:
- Tôn Vân Sơn, ngươi dám phản bội Lão tổ phải không!
Thân hình Tôn Vân Sơn run lên đang muốn nói chuyện, tay phải Vương Lâm tùy ý vung lên chỉ thấy người đàn ông áo vàng kia như bị làn gió đập vào mặt, cả người phanh một cái hóa thành một tảng máu thịt lớn. Nguyên thần ở trong máu thịt bay ra, trong giây lát lộ ra vẻ mê man, nhưng ngay sau đó liền bị màn sương đen trên bầu trời nuốt vào, biến mất.
Mùi máu tanh còn không có hoàn toàn tiêu tan, nhưng tu sĩ xung quanh đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ. Bọn họ không thể tưởng tượng được tu vi Vương Lâm này không ngờ cao tới mức không thể tưởng tượng được. Một cái chộp, Tiên vệ bị bắt, tùy ý vung tay, thân thể người đàn ông áo vàng tan vỡ.
- Vấn Đỉnh hậu kỳ! Hắn nhất định là Vấn Đỉnh hậu kỳ!
Vương Lâm không có nhìn về phía những tu sĩ này, mà nhìn Tôn Vân Sơn, cười nói:
- Tôn huynh, nhiều năm không gặp.
Tôn Vân Sơn thở dài một tiếng, chua xót nói:
- Vương huynh, cứu ta.
Vương Lâm vẻ mặt bình thường, cười nói:
- Vào trong nói chuyện!
Nói xong, tay phải hắn chộp người đàn ông áo đen trên mặt đất, đi vào bảo tháp.
Tôn Vân Sơn do dự một chút, thân hình theo sát sau lưng, trong lòng hắn rung động trên thực tế chẳng những không ít hơn các tu sĩ khác, mà lại càng nhiều hơn!
Hắn nhớ rõ lúc trước khi tiến vào vùng đất Yêu Linh này, tu vi Vương Lâm chẳng qua là Anh Biến trung kỳ. Nhưng lúc này, chỉ vài mươi năm Vương Lâm đã đạt tới Vấn Đỉnh. Điều này làm cho hắn khiếp sợ, đồng thời thân hình đối phương trong lòng hắn cũng không khỏi cao lên vô hạn.
Giữa không trung lúc này chỉ còn lại mười mấy tu sĩ kia, một đám không dám đi, lại không dám ra tay, cùng đứng giữa không trung trong lòng không yên ổn, mỗi giây dài tựa một năm.
Ở trong bảo tháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống từ trong túi trữ vật lấy ra mọt cái bàn trong phong cách cổ xưa, lại lấy ra một vò rượu ngon, rót cho Tôn Vân Sơn một ly, cười nói:
- Tôn huynh. Ngồi đi!
Tôn Vân Sơn câu nệ đứng ở một bên, do dự một chút mới ngồi xuống đối diện:
- Vương huynh, ta… - Ngươi nếu đến đây, có việc gì cần Vương mỗ giúp, cứ nói đừng ngại.
Vương Lâm khẽ mỉm cười, buông vò rượu nhìn về phía Tôn Vân Sơn.
Tôn Vân Sơn trầm ngâm một chút sau đó cầm chén rượu uống một ngụm. Rồi hắn cầm lấy vò rượu trực tiếp uống, sau khi uống xong hơn nửa vò mới buông ra ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Vương Lâm, thật sâu thở ra một hơi, chỉ vào người đàn ông áo đen bị phong ấn ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Vương huynh, người này không có tên. Thân phận của hắn là Tiên vệ! Ta cùng với hắn đều đến từ một tổ chức tự xưng là Tu sĩ liên minh!
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, chậm rãi nói:
- Tiên vệ… Tôn Vân Sơn lại uống một hớp rượu lớn, hai mắt ửng đỏ nói:
- Trong tu sĩ liên minh có một người tự xưng là Tiên giới Lão tổ. Người này tu vi bí hiểm, tên Tiên vệ là hắn tự đặt. Mặt khác, dưới tay Lão tổ cũng có mười người như Tiên vệ này, thực lực bọn họ khác biệt không lớn.
- Năm xưa một trận chiến của huynh với Yêu Tướng Mạc Lệ Hải ở Cổ Yêu thành quận Thiên Yêu khiến cho Lão tổ chú ý. Không biết vì nguyên nhân nào hắn hạ lệnh phái người muốn bắt huynh. Lúc huynh ở thành Thiên Yêu, hắn cũng chuẩn bị bắt huynh. Sau đó huynh ở trong quận Thiên Yêu mất tích việc này liền ngừng. Nhưng mấy tháng trước có người không biết cách nào phát hiện huynh ở nơi này báo cho Lão tổ. Vì thế hắn liền phái chúng ta đến bắt giữ huynh!
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, hắn nghĩ tới năm xưa lúc ở thành Thiên Yêu đúng là có một người xuất hiện lúc hắn nghe tiếng đàn. Cuối cùng người cầm đầu vào lúc bị hắn bắt lấy không tiếc tự bạo. Cái loại điên cuồng này khiến Vương Lâm ghi nhớ trong lòng.
Lúc ấy hắn tưởng rằng là Yêu Tướng khác phái ra, nhưng hôm nay nghe Tôn Vân Sơn nói mới biết được hóa ra là một người khác.
Tôn Vân Sơn nắm chặt tay, nói tiếp:
- Vương huynh ngươi có điều không biết. Năm xưa, năm xưa không biết xá muội dùng phương thức gì không ngờ cũng đi tới đất Yêu Linh này. Nàng bị Lão tổ kia mê hoặc trở thành một thành viên Tu sĩ liên minh. Sau khi gặp được ta lại gạt ta vào tổ chức này. Lúc ta phát hiện không ổn thì Lão tổ kia xuất hiện, chỉ có một thần thông khống chế bốn sư thúc bên cạnh ta. Từ đó về sau, bốn người bọn họ bị hủy diệt thần trí trở thành con rối, ngay cả ta cũng bị gieo tiên loại, thân bất do kỷ.
Hai măt Vương Lâm ngời sáng nhìn thoáng qua trên người Tôn Vân Sơn. Một cái liếc mắt này lập tức khiến nguyên thần Tôn Vân Sơn chấn động gần như sụp đổ. Hắn thậm chí có loại cảm giác tất cả bí ẩn trong lòng lúc này toàn bộ phơi bày trong mắt Vương Lâm.